[BHTT] [EDIT] [HOÀN] Ngây Thơ Nữ Xứng Bị Bắt Đương Bá Tổng

Chương 68 PN Hoàn Chính Văn.




(Phiên ngoại tuyến giả định 2)

Một buổi sáng bình thường, ánh sáng dịu dàng chiếu qua cửa sổ.

Tay cô cứng đờ, có phần nặng nề, như đang đỡ lấy vật gì đó rất nặng, duy trì tư thế ấy suốt một khoảng thời gian dài.

Ý thức hỗn loạn, rời rạc, mơ hồ.

Giống như đâu đó bị khoét mất một mảnh lớn.

Đông Liễm khẽ động hàng mi, sắc mặt tái nhợt, rồi chậm rãi mở mắt. Ánh sáng chói chang cùng người trong lòng lập tức đập vào tầm mắt, khiến cô cảnh giác, bản năng căng lên, tín hiệu nguy hiểm không lời lập tức lan khắp toàn thân.

Khoảnh khắc cuối cùng cô còn tỉnh táo, là cảnh tượng tối đen vô tận.

Sự cố máy bay.

Đông Liễm cố lục lại hình ảnh cuối cùng còn lưu lại trong ký ức, mày nhíu chặt, muốn nhớ thêm điều gì đó nhưng trong đầu chỉ còn lại từng cơn đau nhức.

Đây không phải là phòng của cô.

Đông Liễm khẽ khàng cụp mắt, nín thở, không biểu lộ cảm xúc mà nhìn người đang nằm trong lòng mình.

Tay cô bị người kia gối lên, eo bị ôm chặt, chân cũng bị đè nặng đến mức không thể nhúc nhích.

Gương mặt mềm mại vùi sát vào lồng ngực cô, gần như không còn khoảng cách.

“……”

Cô đã quên mất vài chuyện.

Đông Liễm khẽ mím môi, hô hấp hỗn loạn trong chớp mắt. Trước khi máy bay gặp sự cố, cô không nhớ rõ từng có ai có thể thân mật với mình đến mức này.

Đúng lúc ấy, người trong lòng cô khẽ động đậy, yếu ớt nâng tay lên, gần như không còn chút sức lực.

Toàn thân Đông Liễm cứng đờ, bản năng lập tức căng lên, bước vào trạng thái phòng bị toàn diện.

Ngay sau đó, người kia dịch đầu, vươn tay, trong cơn mê man vô thức đưa lòng bàn tay đặt lên bụng cô.

Tà áo ngủ từ lâu đã bị xốc lên một góc.

Tại vùng da thịt nhạy cảm truyền đến cảm giác tê ngứa hiếm thấy, xen lẫn một chút ẩm ướt mềm mại.

Một hình ảnh vô cùng khác thường.

Đông Liễm thở ra một hơi, cố gắng đè nén cảm xúc, hạ thấp ánh mắt, dùng vẻ điềm tĩnh nhìn kỹ gương mặt trước mắt,  một gương mặt không mấy quen thuộc.

Lông mày cong nhẹ như lá liễu, khuôn mặt trái xoan, nước da trắng đến nổi bật.

Rất xinh đẹp.

Nhưng cô chưa từng gặp người này.

Vẻ mặt Đông Liễm không chút biểu cảm, chỉ lạnh nhạt quan sát, lý trí phân tích toàn bộ tình huống trước mắt.

Ngay khoảnh khắc sau đó, người kia hơi cúi đầu, vô thức nghiêng qua đụng vào tay Đông Liễm, rồi tỉnh lại.

Vừa mới mở mắt.

Đông Liễm lập tức nhíu mày, rất rõ ràng.

“……”

Du..... Chỉ Duệ?

.......

Du Chỉ Duệ ngáp một cái, mơ mơ màng màng mở mắt, nửa khép mí nhìn thẳng vào ánh mắt của Đông Liễm. Giống như một con mèo nhỏ, nàng lại rúc sâu hơn vào lòng ngực Đông Liễm.

“Ngủ ngon không, Liễm Liễm?”

Giọng nói vừa tỉnh dậy mềm mại như bông, pha chút lười biếng, lại mang theo cảm giác làm nũng.

Đông Liễm chưa từng nghe thấy Du Chỉ Duệ người luôn ngạo mạn sắc sảo kia, nói chuyện bằng chất giọng mềm mỏng như thế.

Tất cả những gì đang diễn ra trước mắt hoàn toàn vượt khỏi dự đoán của cô.

“……”

Đông Liễm cụp mắt, thân thể căng cứng, sắc mặt vẫn không biểu lộ rõ cảm xúc. Cô đáp lời bằng giọng thấp, bình tĩnh:

“Ừ.”

Trong giọng nói không có lấy một chút nhiệt độ.

“Ừ?”

Du Chỉ Duệ ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn lên Đông Liễm.

“Sao vậy Liễm Liễm, chị không ngủ ngon sao? Nếu vậy hay là chúng ta ngủ thêm một chút nữa nha?”

“Vẫn là do tối qua mệt quá sao?”

“…Em đã nói rồi, nếu bận công việc thì nên nghỉ sớm một chút.”

Du Chỉ Duệ ngượng ngùng mím môi, úp mặt xuống, vành tai cũng đỏ ửng. Trong miệng còn nhỏ giọng lẩm bẩm, bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa tay Đông Liễm.

“Không cần đêm nào cũng như vậy đâu…”

“…..…”

Mỗi. Đêm. Đều?

Đông Liễm như bị ai đó ấn chặt xuống, sững người, hoàn toàn bất động.

Rất nhanh, những hình ảnh rời rạc hiện lên trong dòng ý thức mơ hồ của cô.

Mắt cá chân nhỏ nhắn, vòng eo mềm mại, mùi hương ngọt thanh, hơi thở nóng ấm, khóe mắt ửng đỏ, giọng nói nghẹn ngào như sắp rách.

Đông Liễm vô thức cắn chặt môi dưới, hô hấp trong thoáng chốc trở nên nặng nề hơn vài phần. Như thể nhiệt độ từ những hình ảnh kia xuyên qua ký ức, ngưng tụ lại trong không khí lúc này.

Những mảnh ký ức đan xen chồng chéo, hình ảnh bị hủy diệt trong kiếp trước, cửa tiệm bánh ngọt, và một "Du Chỉ Duệ" từ một dòng thời gian khác dần dần trở nên rõ ràng.

Đông Liễm nín thở, rồi lần nữa ngẩng mắt nhìn người trước mặt “Du Chỉ Duệ”.

Lúc này, cảm xúc cuối cùng cũng hiện rõ nơi chân mày đáy mắt cô.

Là cô ấy.

Cảm giác xa lạ nhưng quen thuộc, cùng sự hỗn loạn trộn lẫn tại nơi giao thoa. Cái sự chán ghét, gai góc từng có đối với một người nào đó, giống như viên kẹo cứng chợt tan chảy bởi một thứ độ ẩm đột ngột xuất hiện.

“Du Chỉ Duệ” trước mắt này, tuy gương mặt có vài phần tương tự với người từng khiến Đông Liễm phản cảm, nhưng bất kể là khí chất, hay cảm xúc trong đôi mắt ấy đều hoàn toàn khác biệt.

Cái cảm giác sắc bén luôn như chực tấn công, từng khiến người khác như bị uy hiếp đến nghẹt thở, giờ đã tan biến. Thay vào đó, khi đối diện với "Du Chỉ Duệ" này, chỉ còn lại sự lúng túng và hoảng loạn không biết giấu đi đâu.

“Ừm.”

Đông Liễm luôn giỏi nhẫn nhịn. Cô vẫn không thể nắm rõ khoảng trống ký ức lớn kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đành phải cẩn thận thuận theo lời Du Chỉ Duệ.

“Lần sau sẽ không như vậy nữa.”

Du Chỉ Duệ nhỏ giọng thì thầm:“Nhưng lần trước chị cũng nói vậy rồi mà.”

Đông Liễm khựng lại trong chốc lát.

“...Vậy sao?”

Du Chỉ Duệ không đáp, im lặng vài giây, rồi đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Đông Liễm, nhẹ nhàng gọi tên cô:

“Liễm Liễm, hôm nay chị có gì đó rất kỳ lạ.”

Đông Liễm siết chặt tay, ánh mắt khóa chặt Du Chỉ Duệ: “Kỳ lạ chỗ nào?”

Khoảng trống ký ức để lại quá nhiều lỗ hổng, cô biết rõ bản thân không thể giấu được mãi. Nhưng không ngờ lại bị phát hiện nhanh như vậy. Mà “Du Chỉ Duệ” trước mắt mức độ thân thuộc với cô đã vượt xa mọi tính toán của Đông Liễm.

“Lúc chị nói chuyện… giọng điệu, âm sắc, cả biểu cảm nữa đều không giống bình thường.”

“...... Còn nữa…”

Du Chỉ Duệ mím môi, ngập ngừng, do dự dừng lại ở đó.

Đông Liễm khẽ nghiêng đầu: “Ừm?”

Đông Liễm hơi nghiêng mặt đi, cố ý hạ thấp giọng, chậm rãi nhẹ nhàng, như đang khuyến khích Du Chỉ Duệ tiếp tục nói.

Cô vốn nghĩ, có lẽ Du Chỉ Duệ sẽ bảo rằng hôm nay cô lạnh nhạt hơn mọi khi, xa cách hơn, có chút lạ lẫm, có một khoảng cách rõ ràng giữa hai người.

Nhưng Đông Liễm không ngờ, ngay giây tiếp theo, Du Chỉ Duệ lại khẽ níu lấy góc áo cô, ngẩng mặt, ghé sát vào tai cô, nhỏ giọng thì thầm:

“Còn nữa… hôm nay sau khi chị tỉnh dậy, chị không có ôm em.”

Giọng nói mềm mại, lười nhác mơ hồ, là điệu làm nũng điển hình của một cô bạn gái nhỏ. Như một viên kẹo mềm, tan ra trong tầng mây ngọt ngào bảy phần, lan quanh giữa hơi thở.

Mùi hương dịu ngọt, pha chút hỗn loạn mơ màng, vây lấy thần trí.

Cái kiểu làm nũng của Du Chỉ Duệ mềm nhũn đến mức kỳ quặc. Đông Liễm cảm thấy tim mình bỗng dưng nảy mạnh một cái, toàn bộ lý trí từ trước đến nay chưa từng lung lay, trong khoảnh khắc đó trống rỗng.

Nghe theo lời Du Chỉ Duệ, các nàng… dường như đêm nào cũng làm chuyện đó.

Vậy nên.

Việc cô ôm nàng một chút.

Cũng thuộc phạm trù hoàn toàn bình thường.

Không khí vô cùng yên tĩnh, đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở trầm thấp, khó nhận ra.

Cuối cùng, ánh mắt Đông Liễm dừng lại nơi môi Du Chỉ Duệ. Cô cố gắng kiềm chế bản thân, chỉ khẽ nghiêng người về phía trước, môi mình thoáng lướt qua gò má của Du Chỉ Duệ.

……

“…Nói cách khác, chỉ sau một giấc ngủ, chị liền mất trí nhớ?”

Du Chỉ Duệ nhận lấy ly nước Đông Liễm đưa sang, cụp mắt suy nghĩ một lúc. Khi lên tiếng lại, giọng nói của nàng trầm hơn hẳn:

“Vậy… em có phải… không thể tiếp tục thân thiết với chị như trước nữa?”

“……”

Đông Liễm nhìn nàng, mím chặt môi, không trả lời ngay.

Dù phần lớn ký ức đã biến mất, nhưng gương mặt trước mắt này chỉ cần thay đổi vài nét biểu cảm, lại hoàn toàn trùng khớp với dáng vẻ ngọt ngào mà cô từng gặp trong ký ức mơ hồ ở tiệm kem. Khác biệt một trời một vực với gương mặt của “nữ phụ ác độc” mà cô từng khắc ghi.

Cho dù là Đông Liễm, người luôn giữ bình tĩnh và lý trí, cũng không thể lập tức thích ứng với sự thật rằng: chỉ sau một lần tỉnh dậy, cô đã có thêm một người bạn gái.

Không khí lại rơi vào một khoảng lặng rất nhỏ.

Trong mắt Du Chỉ Duệ thoáng hiện nét mất mát, nhưng nàng vẫn rất biết chừng mực.

Nàng hiểu rõ, hiện tại Đông Liễm đã không còn ký ức về mình. Giữa hai người không còn những hồi ức chung, không còn những kỷ niệm gắn bó.

Bọn họ, bây giờ chỉ là người xa lạ.

“…Ừm.” Du Chỉ Duệ khẽ đáp, rất nhanh dùng giọng điệu dịu dàng, cố tỏ ra thấu hiểu: “Không sao đâu, Đông Liễm. Quãng thời gian tới… em sẽ cố gắng giữ khoảng cách với chị một chút. Cho đến khi… chị sẵn lòng lại gần em.”

“…Nếu thực sự chị không thể tiếp nhận nổi… chúng ta cũng có thể tạm… tách ra một thời gian.”

Nghĩ đến thời điểm mới xuyên tới thế giới này, khi Đông Liễm còn nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh lẽo và chán ghét, Du Chỉ Duệ siết chặt lấy vạt áo, như thể phải gom góp hết sức lực mới có thể thốt ra những lời ấy.

Nàng không dám ngẩng đầu nhìn Đông Liễm, tránh né ánh mắt đối diện. Gương mặt cúi thấp, giọng nói trở nên khàn khàn, dù cố tỏ ra hiểu chuyện và dịu dàng, âm tiết vẫn không giấu nổi chút run rẩy.

Tim Đông Liễm khẽ nghẹn lại trong lồng ngực.

Cô nghiêng mặt, khẽ cụp mi xuống, hàng mi nhíu lại một cách kín đáo.

“Không cần.”

Giọng Đông Liễm dừng lại một chút, nàng hơi hạ thấp âm lượng, điều chỉnh để ánh mắt mình ngang bằng với Du Chỉ Duệ, rồi tiếp tục nói: “Mọi thứ cứ như cũ.”

Giọng nói bình tĩnh, nhưng ẩn sâu bên dưới là một chút khẩn trương rất nhỏ, khó nhận ra, và trong cái khẩn trương ấy, là sự trân trọng lặng lẽ không nói thành lời.

“Như vậy sẽ có lợi cho việc chị khôi phục ký ức. Em cũng không cần phải áp lực.”

Đông Liễm khẽ nâng tay, dừng lại trong chốc lát, rồi nhẹ nhàng xoa đầu Du Chỉ Duệ.

Dù ký ức có thay đổi, nhưng phản xạ theo bản năng của cơ thể không thể lừa được ai. Có lẽ cô đã muốn làm như vậy từ lâu. Và giờ, cuối cùng cũng có một cái cớ đủ hợp lý, danh chính ngôn thuận.

“Ừm.”

Du Chỉ Duệ đáp lời rất nhanh, gật đầu liên tục. Nhưng khi bàn tay Đông Liễm vẫn chưa rút về, nàng lại bất giác nghiêng đầu, như cố ý cọ nhẹ vào lòng bàn tay ấy.

Nghĩ đến chuyện bây giờ Đông Liễm đã mất đi ký ức trước kia, Du Chỉ Duệ khẽ ho một tiếng, gương mặt hơi nóng lên, mang theo chút ngượng ngùng không dễ che giấu.

Nhận thấy sự xấu hổ và lúng túng của nàng, Đông Liễm khẽ kiềm lại ý muốn vuốt ve thêm, từ tốn thu tay về rồi tiếp lời, như thể chuyện vừa rồi chưa từng khiến tim cô dao động.

“Trước đây, chị thường gọi em là gì?”

“Gọi sao hả…” Du Chỉ Duệ nghĩ ngợi một lát, “Trong tình huống bình thường, chị hay gọi em là Tiểu…”

“Tiểu Du tổng” hai chữ cuối còn chưa kịp thoát ra khỏi miệng.

Đông Liễm khẽ trầm ngâm, rồi chậm rãi nói thay nàng: “Tiểu… bạn gái?”

Khi nói ra mấy từ ấy, giọng Đông Liễm rất nhỏ, còn ngập ngừng một nhịp ở giữa. Chất giọng vốn lạnh lùng nay lại hơi khựng lại, tựa như vẫn chưa quen với cách gọi thân mật ấy. Ngay cả vành tai cũng bất giác ửng lên sắc hồng nhàn nhạt, gần như không nhìn thấy.

Trong ký ức mà cô còn giữ được, bản thân chưa từng thân thiết đến mức gọi ai bằng cách như vậy. Nghe có chút gượng gạo, nhưng lại… lạ thay, cảm thấy rất phù hợp.

Du Chỉ Duệ ngẩn người một thoáng khi nghe được cách xưng hô quen thuộc ấy. Nàng mím môi, không hiểu sao, Đông Liễm sau khi mất trí nhớ lại khiến nàng càng thêm ngượng ngùng. Lỗ tai cũng nóng lên một chút.

“Chị… chị muốn gọi vậy cũng được, dù sao em cũng là bạn gái của chị… hợp pháp.”

“Hợp pháp.” Đông Liễm khẽ lặp lại, tựa như đang suy nghĩ điều gì đó, giọng điệu bình thản, mang theo vẻ trần thuật:
“Vậy nên chị làm chuyện khác với em, cũng xem như hợp pháp?”

Trong không khí có chút âm ẩm, như thể vừa xa cách vừa ẩn chứa chút ám muội. Tai Du Chỉ Duệ lập tức đỏ bừng. Tuy nàng rất quen với Đông Liễm, nhưng hiện tại Đông Liễm lại như người xa lạ. Du Chỉ Duệ hoàn toàn không ngờ, Đông Liễm sau khi mất trí nhớ lại tiếp nhận nhanh đến thế, nhanh đến mức ngay cả nàng cũng chưa kịp thích ứng.

“Chị… còn muốn làm chuyện gì sao...?”

Theo phản xạ, Du Chỉ Duệ khẽ rụt người lại. Những ngày qua bị Đông Liễm khi dễ thành thói quen, phản ứng đầu tiên trong đầu nàng luôn là theo hướng đó.

Đông Liễm: “Không có gì.”

“Chuyện đó.”Cô nhìn nàng, rất nghiêm túc mà nói: “Chị không giỏi lắm.”

“…À.”

Du Chỉ Duệ khẽ đáp, nhẹ thở ra một hơi.

…May mà không giỏi.

Du Chỉ Duệ nhỏ giọng thì thầm, trong lòng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Thế nhưng, câu nói vừa buông ra chưa kịp tan hết căng thẳng, nàng đã nghe Đông Liễm tiếp lời:

“Vậy thì cần bạn gái dạy thử một chút.”

Đông Liễm hơi nghiêng người, cúi đầu phủi những sợi tóc rối trên vai Du Chỉ Duệ. Lúc này, giọng nói của người phụ nữ mang theo chút ý cười, quen thuộc mà xa cách, lười nhác lại pha vài phần trêu chọc.

“……”

Cái người này..

...Mất trí nhớ cũng không sửa được bản tính hư hỏng.

Du Chỉ Duệ lập tức ngẩng đầu, bướng bỉnh phản bác:

“Vậy thì chắc chị phải thất vọng rồi, em cũng không giỏi mấy cái đó đâu.”

“Vậy sao?”

Đông Liễm nghiêng đầu, giọng như đang suy tư, thần sắc có chút khó xử.

Rất hiếm khi thấy Đông Liễm lộ ra vẻ “bó tay với nàng” thế này, Du Chỉ Duệ nhịn không được bật cười trộm. Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, nụ cười của nàng liền cứng lại.

Bởi vì, nàng nghe thấy hư nữ nhân mất trí nhớ kia nhẹ giọng nói:

“Vậy thì chị đành tự mình nghiên cứu vậy.”

Du Chỉ Duệ lập tức đỏ bừng vành tai:
“Chị…!”

Nàng ngẩng phắt đầu, trừng mắt nhìn, dáng vẻ như con mèo con bị giật mình, vừa kinh ngạc vừa tức giận. Dáng vẻ này khiến Đông Liễm không khỏi ngứa tay, muốn giơ ngón tay cào nhẹ một cái, xem thử cô mèo nhỏ sẽ phản ứng thế nào.

Nhưng cuối cùng, Đông Liễm vẫn nhịn xuống.

Chỉ nhẹ nhàng nói: “Chọc em một chút thôi, bạn gái.”

Khóe môi cô khẽ cong, mang theo ý cười như có như không. Nét lạnh nhạt nơi gương mặt cũng dần tan, trở nên dịu dàng dễ gần hơn rất nhiều so với lúc đầu.

“Chúng ta có thể làm quen lại từ đầu.”

........

(Phiên ngoại tuyến giả định 3)

Gần đây thời tiết chuyển lạnh, độ ẩm cao, Du Chỉ Duệ vì thế mà phát sốt, ý thức mơ hồ không tỉnh táo, từ sớm ngủ mê man đến tận chiều tối. Đông Liễm gác lại toàn bộ công việc, suốt cả ngày đều ở nhà chăm sóc nàng.

Mãi đến tám giờ tối, nhiệt độ trên trán Du Chỉ Duệ mới dần hạ xuống. Nàng khẽ cau mày, có dấu hiệu tỉnh lại.

Đầu óc vẫn còn trầm trầm mơ màng, như thể bị phủ bởi một lớp vải dày nặng.

Du Chỉ Duệ cực kỳ khó chịu mà chậm rãi mở mắt. Ánh sáng nhàn nhạt xuyên qua rèm cửa, không rõ là sáng hay tối. Nàng nghiêng đầu, lập tức trông thấy một gương mặt đặc biệt xinh đẹp, một loại vẻ đẹp lạnh lùng, diễm lệ đến mức khiến người ta nghẹt thở.

Đây là một mỹ nhân mà Du Chỉ Duệ chưa từng gặp qua. Đẹp đến mức không chân thực. Mà khung cảnh xung quanh cũng hoàn toàn xa lạ.

Du Chỉ Duệ chống tay nâng người dậy, ngơ ngác nhìn khắp bốn phía, trên mặt viết đầy mờ mịt.

Nàng cố gắng suy nghĩ một lúc, nhưng vẫn không tài nào nhớ nổi chuyện gì đang xảy ra. Đành bất lực hướng ánh mắt cầu cứu về Đông Liễm.

“Chào chị, xin hỏi… đây là đâu? Vì sao tôi lại xuất hiện ở chỗ này… Còn chị là?”

Đông Liễm vốn định hỏi Du Chỉ Duệ cảm thấy thế nào rồi, nhưng chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy một câu xa lạ đến mức khách sáo như thế.

Động tác nâng ly nước khựng lại trong chớp mắt.

“......”

Cô im lặng một lát, tay siết nhẹ thành ly thủy tinh, ngón tay gần như dùng sức quá mức. Rất nhanh, Đông Liễm đẩy ly nước đến trước mặt Du Chỉ Duệ.

“Trước hết uống chút nước ấm đã.”

“Tiểu Du tổng.”

Giọng nói của Đông Liễm mang theo chút bất đắc dĩ.

Bác sĩ chưa từng nhắc đến khả năng sốt cao có thể dẫn đến mất trí nhớ. Thế nhưng hiện tại, người trước mặt không chỉ không nhận ra cô, mà còn dùng giọng điệu khách sáo xa cách đến mức đau lòng, lại gọi một cái biệt danh mà bản thân Du Chỉ Duệ giờ cũng không hề nhớ.

Du Chỉ Duệ khựng lại một chút, rồi nhẹ nhàng ngồi dậy. Ánh mắt còn mang theo chút cảnh giác mơ hồ. Nàng duỗi tay ra định cầm lấy ly nước, ngữ khí vẫn dịu dàng lễ độ:

“Ừm… cảm ơn chị, tôi tự lấy được rồi.”

Nào ngờ Đông Liễm lại không hề hành xử như người bình thường.

Cô tránh tay Du Chỉ Duệ, trực tiếp đưa ly nước đến sát môi nàng: “Không cần, em chỉ cần há miệng là được.”

Ly nước hơi nghiêng, còn chưa kịp phản ứng, Du Chỉ Duệ đã theo phản xạ hé môi, ngoan ngoãn tiếp nhận nước ấm được đút từng ngụm.

Chờ đến khi ly nước cạn đáy, người phụ nữ trước mặt không ngừng tay, lại đưa một tờ khăn giấy lên, cẩn thận lau đi giọt nước vương bên khóe môi cô. Động tác vô cùng săn sóc.

“Cảm... cảm ơn chị.”

Trong tầm mắt Du Chỉ Duệ, đây là lần đầu tiên nàng gặp gỡ một mỹ nhân xa lạ xinh đẹp như vậy, lại còn tận tay đút nàng uống nước, lau miệng cho nàng... gần như là chăm sóc đến tận răng. Tất cả đều tự nhiên mà thân mật đến mức khiến người ta không kịp chống đỡ.

Một loạt hành động đó khiến Du Chỉ Duệ hơi ngượng ngùng. Nàng vô thức liếc nhìn Đông Liễm, gương mặt nhuộm chút ửng hồng, ánh mắt bị hơi sốt làm mơ hồ như phủ lớp sương, nhưng trong ấy vẫn ẩn chứa chút ánh sáng e thẹn lấp lánh.

“Vậy… nơi này rốt cuộc là đâu? Chúng ta trước đó đã quen nhau rồi sao?”

Giọng nàng dịu mềm mà mang theo nét khẩn trương.

“Chị tên là Đông Liễm.”

Đông Liễm vừa nói, vừa đặt ly nước xuống bàn nhỏ cạnh giường.

“Đây là nhà em.”

“Em bị cảm sốt cao."

“Chúng ta đã quen nhau từ trước.”

Giọng nói cô rất khẽ, từng câu như nước chảy mây trôi, khiến người nghe vô thức thả lỏng. Âm thanh ấy không mang theo bất kỳ áp lực nào, ngược lại, lại như có thể khiến người ta yên tâm dựa vào.

“...Đông Liễm.” Du Chỉ Duệ lặp lại cái tên đó, nhỏ giọng mà mang theo vài phần mơ hồ. Cô cúi đầu, như đang ghi nhớ, như đang xác nhận, “Vậy… quan hệ giữa chúng ta là gì?”

Đông Liễm cong môi, ánh mắt phảng phất ý cười.

Nàng không trực tiếp trả lời, chỉ nhẹ nhàng hỏi ngược lại:

“Vậy em cảm thấy chúng ta sẽ là quan hệ gì?”

Du Chỉ Duệ thoáng ngẩn ra.

Nàng nghiêm túc suy nghĩ vài giây, rồi hơi do dự đáp:

“...Bạn bè?”

Đây là đáp án lý trí nhất, nghe qua thì có vẻ hợp lý. Nhưng không hiểu vì sao, trong lòng nàng lại mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không giống.

Đông Liễm cụp mắt: “Không phải.”

Sau đó không nói thêm gì, dáng vẻ như đang đợi nàng tiếp tục đoán.

“Vậy...” Du Chỉ Duệ há miệng, cảm nhận được áp lực từ khí tràng của Đông Liễm, nói, “...Chị là sếp mới của em sao?"

Đông Liễm: “......”

Theo logic của Du Chỉ Duệ, Đông Liễm khẽ cong môi, gương mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, chậm rãi nghiêng người về phía trước một chút: “Em từng thấy sếp nào tự mình đến nhà nhân viên chăm sóc người ta chưa?”

…Hình như không có thật.

Du Chỉ Duệ bị hỏi đến nghẹn họng, không xác định được mối quan hệ giữa Đông Liễm và mình, thoạt nhìn vô cùng mơ hồ.

Đông Liễm nói: “Chị là trợ lý của em.”

“...Trợ lý?!”

Du Chỉ Duệ nhớ rõ tình hình của bản thân, không giống như là có nhiều tiền đến vậy. Nàng trợn tròn mắt, ngữ khí lộ rõ vẻ kinh ngạc.

“Đúng vậy.” Đông Liễm đáp, giọng điệu trước sau như một, trầm ổn vững vàng. Giữa chừng cô dừng lại một chút, rồi ngước mắt nhìn về phía Du Chỉ Duệ, “Nhưng em đừng hiểu lầm.”

“Không phải là trợ lý công việc thông thường.”

“Là kiểu có quan hệ đặc biệt, trợ lý cá nhân.” Đông Liễm gằn từng chữ, ánh mắt hơi cụp xuống, giọng nói bình tĩnh đến lạ thường, “Nói cách khác, em và chị là quan hệ bao dưỡng và bị bao dưỡng.”

“...Hả?!”

Câu nói vừa dứt, Du Chỉ Duệ suýt chút nữa bật dậy khỏi giường.

Lượng thông tin quá lớn, đầu óc cô gần như sắp cháy, trừng mắt hồi lâu, mãi đến nửa phút sau mới há miệng, ấp úng nói một cách lộn xộn.

“Không... Không thể nào... Sao có thể chứ...” Du Chỉ Duệ len lén liếc nhìn Đông Liễm, mặt đỏ ửng, “Chị đẹp như vậy, sao em có thể... làm sao có thể bao dưỡng chị được chứ...”

Đông Liễm nghiêm túc nhìn về phía Du Chỉ Duệ, hơi cụp mắt: “Loại chuyện này, chẳng phải là càng phải chọn người xinh đẹp sao?"

...Hình như... cũng có lý.

Mọi chuyện hoàn toàn vượt ngoài nhận thức, Du Chỉ Duệ nhìn mà như choáng váng, giống như vừa uống rượu say, mặt đỏ bừng, nhỏ giọng hỏi: “Vậy... trước đây chúng ta... từng có... cái đó... ừm... cái kia kia sao?"

Du Chỉ Duệ nói rất mơ hồ, rất ngượng ngùng. Nhưng Đông Liễm nghe hiểu ngay lập tức. Nữ nhân chỉnh lại tư thế ngồi, đặt tay trước người.

Cô đáp: “Từng có.”

“Hơn nữa em rất vừa lòng về chị.”

“Dù là ngoại hình hay kỹ thuật, mọi phương diện, chị đều vượt qua bài kiểm tra của Tiểu Du tổng.”

“Đùng” một tiếng, đại não Du Chỉ Duệ hoàn toàn thiếu oxy. Nơi này quá nóng, nàng cảm thấy bản thân cần hít thở không khí một cách cấp bách. Vì thế, nàng nâng tay, khẩn trương và hoảng loạn, dùng bàn tay che chặt khuôn mặt đã đỏ ửng, chỉ còn lại đôi tai hồng rực lộ ra, một mình đối diện với Đông Liễm.

“Như... như thế nào lại như vậy... Em sao có thể làm ra loại chuyện đó được chứ...”

Du Chỉ Duệ vùi mặt vào lòng bàn tay, hơi thở nóng bừng khiến giọng nàng mềm đi, lộn xộn, ngữ điệu toàn là vẻ khó tin.

Đông Liễm khẽ bật cười, kéo tay Du Chỉ Duệ ra khỏi mặt, đối diện với ánh mắt e thẹn sắp trốn đi của nàng.

“Tiểu Du tổng,” nhìn Du Chỉ Duệ đáng thương như vậy, Đông Liễm cũng không nỡ trêu chọc thêm, “Vừa rồi là gạt em thôi.”

“...Hả?” Nghe đến đó, Du Chỉ Duệ mới dám nhìn thẳng Đông Liễm, nàng mím môi: “Gạt em?” Vừa nhẹ nhõm thở phào, trong đầu liền hiện lên một ý nghĩ muộn màng.

... Vừa mới tỉnh dậy đã bị lừa.

Người này sao lại... hư đến thế chứ.

“Đúng vậy.” Đông Liễm dùng ngữ điệu trần thuật nói, “Chúng ta không phải loại quan hệ đó.”

“Ngược lại,” Đông Liễm mặt mày dịu dàng, nhìn Du Chỉ Duệ, khẽ cười, “Chị là bạn gái danh chính ngôn thuận của em.”

Tâm trạng vốn đã sắp ổn định của Du Chỉ Duệ, giờ phút này lại vì một câu nói của Đông Liễm mà mãnh liệt dao động lần nữa.

“Bạ... bạn gái?!” Du Chỉ Duệ mờ mịt, hoảng loạn mà ngồi bật dậy, vô thức rụt người lại, gương mặt đỏ ửng, ngữ điệu trở nên gấp gáp, “Sao em có thể có bạn gái... Em chẳng phải là thẳng nữ sao...”

Đông Liễm ngước mắt nhìn nàng, không nói lời nào, chậm rãi đứng dậy, hơi cúi xuống, nghiêng người lại gần. Hương thơm lành lạnh phả đến trước mặt khiến Du Chỉ Duệ nhất thời hoảng loạn, phải cố gắng điều chỉnh hơi thở: “Đông Liễm... Chị... Chị muốn làm gì?” Giọng nói lộ rõ vẻ căng thẳng.

Đông Liễm chỉ cúi người về phía trước, dùng trán chạm nhẹ vào trán Du Chỉ Duệ. Thấy dáng vẻ nàng như vậy, Đông Liễm không đổi sắc mặt, cụp mắt xuống, khẽ hỏi:

“Không phải thẳng nữ sao.”

“Chị đo nhiệt độ cho em.”

“Em căng thẳng cái gì?”

Du Chỉ Duệ: “......”

Ai lại đo nhiệt độ mà không thèm báo trước như vậy chứ.

Du Chỉ Duệ vành tai đỏ lên, liếc Đông Liễm một cái, quyết định trong ba giây tới sẽ không nói chuyện với người này.

Ba giây trôi qua.

Du Chỉ Duệ nắm lấy mép chăn, lại hỏi: “Trước kia, ngoài gọi tên, em thường xưng hô với chị thế nào?” Nàng cần xác nhận xem lời Đông Liễm nói có thật không.

“Xưng hô nhiều lắm.” Đông Liễm ngước mắt nhìn lên, như thể đang âm thầm tính toán điều gì đó không đứng đắn, “Em muốn nghe kiểu nào?”

Du Chỉ Duệ: “......” Nhiều đến vậy sao? Sao nàng không biết mình là kiểu người thích gọi người khác bằng biệt danh như thế.

Vì vừa bị Đông Liễm hỏi ngược lại, lần này Du Chỉ Duệ học khôn, chớp mắt mấy cái rồi lém lỉnh đáp lời, đem câu hỏi mơ hồ ném ngược lại: “Ờm… Em không nhớ rõ lắm. Nếu chị không ngại, có thể nói hết một lượt không?”

Đông Liễm đáp rất nhanh: “Được.”

“Ngoài tên ra,”

“Em còn gọi chị là nhóc con, nữ nhân, tiểu đồ ngốc, bảo bối.”

“Còn có tiểu cục cưng, ma nữ tiểu yêu tinh.”

Đông Liễm phát âm rõ ràng, từng chữ từng chữ đọc rành rọt. Nhưng mỗi khi nàng đọc ra một tiếng, mặt Du Chỉ Duệ lại đỏ thêm một phần, cúi người chôn mặt xuống giường từng tấc từng tấc.

Đông Liễm tiếp tục: “Và cả—”

“Muốn, mà, không, được, tiểu—”

Du Chỉ Duệ: “Khoan...Từ từ! Ngưng một chút!”

Đông Liễm: “Mèo hoang.”

Du Chỉ Duệ như bị dọa đến choáng váng, hơi thở rối loạn, ngẩng đầu lên, mặt cùng vành tai đều đỏ bừng. Tay chân không còn sức, nàng chỉ có thể vội vàng, luống cuống mà đưa ngón tay lên, vẽ ra động tác ra hiệu dừng lại.

Du Chỉ Duệ cắn môi, không dám tin:
“Em... Sao có thể gọi chị mấy cái tên như vậy được? Đông Liễm... Chị thật sự không lừa em chứ?”

Đông Liễm: “Không lừa.”

Đông Liễm: “Còn một phần chưa nói xong, em có muốn nghe nốt không?”

Du Chỉ Duệ che kín đôi tai đang nóng bừng, giọng nói yếu ớt: “Không... Không nghe nữa đâu.” Nàng thật sự không dám tiếp tục nghe.

Đông Liễm bật cười trong giọng nói: “Vừa rồi là ai kêu chị nói hết một lượt?”

“Em lúc đó...” Du Chỉ Duệ dời mắt đi chỗ khác, căng thẳng đến mức lông mi cũng run run, “Cũng không ngờ... Chị lại có thể nói mấy thứ nghe sốc như vậy...”

“Ưm... Mấy cách xưng hô đó em thấy hơi không quen, tạm thời vẫn chưa tiếp nhận nổi,” Du Chỉ Duệ đỏ mặt, suy nghĩ một chút, “Em có thể gọi chị là... tỷ tỷ không?”

“Nếu là bạn gái gọi... như vậy cũng đâu có kỳ quái.”

Đông Liễm: “Được.”

Đông Liễm mặt mày dịu dàng, trông có vẻ tâm trạng rất tốt.

Dưới thân phận bạn gái, Du Chỉ Duệ ngoan ngoãn uống hết một chén cháo nóng hổi rau xanh thịt nạc, sau đó đơn giản rửa mặt. Cả quá trình đều hài hòa, rất tự nhiên, nhưng đến lúc chuẩn bị đi ngủ, Du Chỉ Duệ lại bắt đầu thấy không được tự nhiên.

“Cái đó... Tỷ tỷ.”

Du Chỉ Duệ ngượng ngùng liếc nhìn người nằm bên cạnh. Đông Liễm tóc dài xõa tùy ý trên vai, đã tẩy trang, mặc đồ ngủ nhẹ nhàng.

“Trước kia... Chúng ta ngủ như thế nào?”

Lúc hỏi câu đó, Du Chỉ Duệ hoàn toàn không nghĩ nhiều, nhưng Đông Liễm rất nhanh liếc mắt nhìn sang: “Em chắc chắn muốn hỏi loại câu này vào thời điểm thế này sao, tiểu Du tổng?”

Trong lúc vô tình, tóc dài của Đông Liễm khẽ lướt qua da Du Chỉ Duệ. Đông Liễm đưa tay nhặt sợi tóc lên, đầu ngón tay mát lạnh chạm phải dây an toàn của Du Chỉ Duệ.

Du Chỉ Duệ giật nhẹ người, phản ứng nhanh đến giật mình: “... Em không có nói là kiểu ngủ đó!”

“Ý em là ngủ bình thường! Bình thường thôi!”

Âm giọng của Du Chỉ Duệ có chút sốt ruột, như thể nếu chậm một giây thôi, Đông Liễm sẽ thật sự làm gì đó với cô.

“Em gấp gì chứ,” khóe môi Đông Liễm cong cong, “Chị cũng đâu có nói là ngủ không bình thường.”

Hai người lần lượt rửa mặt xong.

Tắt đèn, Đông Liễm nằm xuống bên cạnh Du Chỉ Duệ, rất quy củ giữ một khoảng cách nhất định. Xung quanh tối đen, tim Du Chỉ Duệ lại đập nhanh dữ dội.

Tuy Đông Liễm nói chuyện nghe có vẻ như kiểu nữ nhân hay trêu ghẹo, nhưng thật đến lúc đi ngủ, cô lại nằm cách Du Chỉ Duệ rất xa, rất tự giác nhường cho Du Chỉ Duệ thật nhiều không gian. Thậm chí, Đông Liễm gần như nằm sát mép giường. Du Chỉ Duệ tuy cảm thấy yên tâm, nhưng lại mơ hồ thấy hình như... không nên như vậy. Đông Liễm nằm xa quá... khiến nàng có chút không quen.

Du Chỉ Duệ mím môi, như vô tình trở mình. Nàng nghiêng đầu liếc nhìn Đông Liễm, rất khẽ hỏi: “Ngủ rồi sao, Đông Liễm?”

Thật ra mấy ngày nay Đông Liễm rất mệt, từ khoảng thời gian trước bận rộn công việc không ngừng, đến gần đây lại lo cho Du Chỉ Duệ bị cảm sốt. Đối với cô mà nói, gần như là không ngơi nghỉ, khuôn mặt cũng lộ ra chút mỏi mệt. Thế nhưng khi nghe Du Chỉ Duệ lên tiếng, Đông Liễm vẫn lập tức mở mắt, đáp lời cô.

“Sao vậy? Em thấy không khỏe ở đâu sao?”

“Không...” Du Chỉ Duệ hơi do dự, khẽ nắm lấy vạt áo Đông Liễm, “Chị nằm xa quá, em sợ chị ngã xuống.”

Đông Liễm nhìn bàn tay Du Chỉ Duệ đưa tới, trong mắt hiện lên ý cười: “Vậy em không sợ chị nằm gần quá, làm gì em sao?”

Du Chỉ Duệ lập tức thấy tai nóng bừng:
“Chị... Chị không phải bạn gái em sao, sợ cái gì chứ.”

Lời thì nói vậy, nhưng khi Đông Liễm thật sự nghiêng người lại gần, hàng mi của Du Chỉ Duệ vẫn run khẽ không ngừng, tim cũng đập loạn không thôi. Nàng thật ra không sợ, chỉ là trong lòng không tài nào bình tĩnh nổi, vừa khẩn trương, lại vừa có một loại chờ mong khó diễn tả thành lời.

Tưởng rằng Đông Liễm thật sự sẽ làm gì đó, nhưng cuối cùng, Đông Liễm chỉ nhẹ nhàng áp sát, cúi đầu đặt lên trán nàng một nụ hôn dịu dàng.

“Ngủ ngon, bạn gái của chị.”

.......

(Sau phiên ngoại tuyến 2 3 hằng ngày)

Sáng sớm, tia sáng đầu tiên chiếu vào, Đông Liễm tỉnh lại. Cô quay đầu, trông thấy Du Chỉ Duệ đang ngủ bên cạnh mình.

Hôm qua Du Chỉ Duệ phát sốt, mất trí nhớ, nhưng lúc đó quá muộn, Đông Liễm chưa kịp đưa nàng đến bệnh viện. Hôm nay có thể đưa nàng đi kiểm tra.

Nghĩ vậy, Đông Liễm nhẹ nhàng dịch người lùi ra sau một chút, nhưng rất nhanh, Du Chỉ Duệ lại đưa tay, dụi mặt, lập tức rúc vào lòng Đông Liễm, ôm nàng thật chặt.

....Mất trí nhớ rồi mà ngủ vẫn không thành thật như vậy.

Đông Liễm khựng lại, biểu cảm có chút bất đắc dĩ.

Cô vốn định nhân lúc Du Chỉ Duệ chưa tỉnh, giữ một khoảng cách an toàn, nhưng ngay sau đó, Du Chỉ Duệ mơ màng mở mắt.

"...Liễm Liễm?"

Du Chỉ Duệ vừa gọi xong một tiếng xưng hô kia, giây tiếp theo như chợt nhớ ra điều gì. Nàng ngẩng đầu, nhìn thấy dáng vẻ chính mình cả người đều rúc vào lòng Đông Liễm khi ngủ, ngượng ngùng rụt về phía sau.

"...Thật xin lỗi nha, Đông Liễm."

"Em lúc ngủ không được ngoan lắm. Hay là... chúng ta vẫn nên tách ra ngủ, chờ chị khôi phục ký ức rồi hãy..."

Nghe vậy, Đông Liễm khựng lại.

Một lát sau, như nhận ra điều gì đó, cô giơ tay lên, nhẹ nhàng nhéo nhéo má Du Chỉ Duệ, hỏi:

“Tối qua nằm mơ sao, tiểu Du tổng?"

Xưng hô quen thuộc, ngữ khí quen thuộc, động tác cũng quen thuộc.

“Là... mơ sao?” Du Chỉ Duệ chớp mắt, lúc này mới phản ứng lại, nhìn thấy một Đông Liễm quen thuộc, cảm xúc lập tức thả lỏng. Nàng an tâm nghiêng đầu, dán vào ngực Đông Liễm.

“Đông Liễm, tối qua em mơ thấy... Chị mất trí nhớ.”

"Ừm."

Đông Liễm khẽ đáp, đưa tay vén mái tóc sắp che khuất mắt Du Chỉ Duệ.

“Mất trí nhớ chị với chị hiện tại không quá giống nhau."

“Lúc mới bắt đầu, vì không nhớ ra em, nên trông rất lạnh nhạt, có chút xa cách,” Du Chỉ Duệ hồi tưởng, dừng lại vài giây rồi nói tiếp, “....Nhưng về sau, cô ấy đối với em cũng rất tốt."

“Ôn nhu, chu đáo, lại tinh tế.”

“...Chỉ là thỉnh thoảng có hơi chút hư, còn lại đều rất ổn.”

Du Chỉ Duệ đang kể, bỗng phát hiện Đông Liễm không đáp lời. Cô chỉ yên lặng nhìn Du Chỉ Duệ, rất lâu sau mới nhẹ giọng nói:

“Có thật sự tốt đến vậy sao.”

Giọng Đông Liễm trầm thấp, mang theo một cảm xúc không rõ ràng. Du Chỉ Duệ sững người, vẻ mặt có chút ngơ ngác.

Một lúc sau, nàng mới chậm rãi phản ứng lại.

“......”

Đông Liễm chẳng phải là... đang ghen với chính mình sao.

...Làm gì có ai lại đi ghen với cả chính mình chứ.

Du Chỉ Duệ nhìn Đông Liễm, mím môi, rồi nhẹ nhàng cong cong hàng mày. Tiểu Du tổng ngẩng mặt lên, nhanh chóng hôn một cái lên khóe môi Đông Liễm, nói:

“Không có đâu.”

“Cô ấy không bằng chị.”

Giọng nói rất nhẹ, thì thầm bên tai ngọt ngào. Vừa nói xong, đôi mắt Du Chỉ Duệ cong cong, khiến Đông Liễm cũng theo đó mà giãn mặt mày, chưa đến mười giây đã bị bạn gái dỗ dành xong.

Ngay sau đó, Đông Liễm và Du Chỉ Duệ bắt đầu kể cho nhau nghe giấc mơ của mình. Thời gian nằm mơ và nội dung mất trí nhớ giữa hai người lại kỳ lạ mà trùng khớp, như thể đã được sắp đặt từ trước.

Quả nhiên.

Nửa giờ sau.

Âm thanh máy móc quen thuộc đột ngột vang lên.

【Đinh! Chúc mừng ký chủ! Thế giới số liệu đã chữa trị hoàn tất!】

【Phần thưởng tiền mặt đã phát, cảm ơn ký chủ đã phối hợp! Hệ thống chuẩn bị đăng xuất khỏi thế giới.】

“........”

Du Chỉ Duệ ngẩn người, có chút bất ngờ. Cái hệ thống bá tổng này, đến thì đột ngột, đi cũng chẳng báo trước.

Đông Liễm vốn đang pha sữa nóng cho Du Chỉ Duệ, nghe thấy âm thanh đó thì động tác khựng lại một chút. Cô đặt ly sữa xuống, đi đến bên cạnh Du Chỉ Duệ, nắm lấy tay nàng, đề phòng hệ thống bất ngờ làm gì đó.

Trong không khí, vang lên vài tạp âm hỗn loạn như dòng điện chập chờn. Ngay sau đó là một đoạn thông báo khác.

【Tích — Đã phát hiện ý nguyện cá nhân của ký chủ, dữ liệu trích xuất từ kho bá tổng đã được tự động lưu trữ ngoại tuyến. Ký chủ có thể tùy thời điều ra sử dụng, nhằm nâng cao chất lượng sinh hoạt. Cuối cùng, chúc ký chủ và Đông Liễm hạnh phúc 99!】

Âm thanh máy móc dứt hẳn.

Đông Liễm chuyển tầm mắt nhìn về phía Du Chỉ Duệ. Người phụ nữ khẽ cười, cụp mắt, lặp lại lời hệ thống vừa nói: “Kiểm tra đo lường đến ý nguyện cá nhân ký chủ, dữ liệu trích lời bá tổng đã được tự động lưu trữ ngoại tuyến?”

“..........”

“Cái... cái gì mà trích lời bá tổng... Em đâu có kêu nó làm vậy.” Du Chỉ Duệ giơ tay che mặt, vành tai đỏ ửng, “Là nó tự ý khăng khăng muốn cho em thôi.”

“Ừm, là nó khăng khăng cho,” Đông Liễm mím môi, nơi khóe miệng lướt qua một đường cong rất nhẹ. Nàng không vạch trần Du Chỉ Duệ, còn thuận theo lời cô, “Tiểu Du tổng của chúng ta làm sao có thể chủ động đòi mấy thứ như vậy chứ.”

“Đúng vậy, vậy mà nó còn vu oan cho em.” Du Chỉ Duệ lập tức gật đầu theo, chống cằm, dùng giọng nhỏ xíu như thì thầm nói, “Em ngoan, nó mới là hư.”

Đông Liễm: “Đúng vậy.”

Lại bị bạn gái làm cho đáng yêu chết mất rồi.

Đông Liễm không nhịn được mà cong môi, nói:

“Nếu nó đều cho rồi—”

“Tiểu Du tổng có thể hay không,” Đông Liễm ghé sát bên tai Du Chỉ Duệ, giọng nói rất thấp, “Nói hai câu cho chị nghe thử?”

Giọng cô vừa rơi xuống, trong đầu Du Chỉ Duệ vừa dâng lên một ý niệm nhỏ, thì ánh sáng giả lập liền lập tức hiện ra.

Khác với trước đó, lần này trích lời bá tổng không còn do hệ thống thao tác, mà giống như một phần ký ức của Du Chỉ Duệ, chỉ hiển hiện riêng cho nàng.

“...Ừm.”

Du Chỉ Duệ ra vẻ ngang ngược, liếc Đông Liễm một cái, sau đó nghiêng người qua, nhẹ nhàng nắm lấy cằm Đông Liễm, một lần nữa đọc lại lời thoại bá tổng.

“Muốn... Bắt mèo con không chịu nghe lời, cố tình nói mấy lời như thế, là muốn tỷ tỷ... Dùng đôi môi mềm ướt kia... Hôn đến không thở nổi đúng không?”

Lời vừa dứt, vành tai Du Chỉ Duệ lập tức đỏ bừng. Nhưng nàng vẫn ngẩng mặt nhìn Đông Liễm, bàn tay đặt trên cằm đối phương cũng chưa chịu buông, như đang lặng lẽ chờ đợi điều gì đó.

Đông Liễm đáp: “Đúng vậy.”

Cô cong cong hàng mày, giọng điệu bình tĩnh mà thẳng thắn chân thành.

“Chị muốn được tiểu Du tổng hôn đến mức không thở nổi.”

Nói xong, Đông Liễm giơ tay che lấy hai mắt Du Chỉ Duệ, theo hướng bạn gái nghiêng tới, cúi đầu hôn xuống.

[Hoàn]

18/7/2025

Chương này dài ngang ngửa với chương 24, định bùm kèo hôm sau đăng mà thôi mình cũng đang hóng cái kết nên làm nốt luôn:))))

Chương trước Chương tiếp
Loading...