[BHTT] [EDIT] [HOÀN] Ngây Thơ Nữ Xứng Bị Bắt Đương Bá Tổng
Chương 67 Nữ Nhân Hư:)
Từ sau khi Du Chỉ Duệ và Đông Liễm bắt đầu yêu đương, Đông Liễm liền thu lại vẻ lãnh đạm thường ngày, rất thích "khi dễ" Du Chỉ Duệ ở mọi hoàn cảnh.Bên ghế sô pha, trước gương, trong phòng tắm... Mỗi lần, đuôi mắt Du Chỉ Duệ đều đỏ hoe, hô hấp rối loạn đến khó khăn, vậy mà vẫn cố chấp nắm chặt vạt áo Đông Liễm, dùng giọng điệu tự cho là dữ dằn, đứt quãng nói:"Quá... không biết tiết chế... Đông Liễm...""Lần sau... chúng ta dừng lại đi..."Kết quả, lần sau của Đông Liễm vẫn như cũ, thậm chí còn vượt quá hơn nữa.Có đôi lúc, thật sự bị khi dễ đến thê thảm, Du Chỉ Duệ cắn môi, khăn trải giường đầy những vệt loang ướt sũng. Nước mắt mềm yếu đáng thương rơi không ngừng, như thể không cần tiền.Thấy Du Chỉ Duệ khóc dữ dội như vậy, Đông Liễm hiếm khi lộ ra vẻ hoảng loạn."Sao vậy?" Đông Liễm đưa tay ôm lấy Du Chỉ Duệ, động tác đặc biệt nhẹ nhàng, giống như sợ sẽ làm nàng vỡ vụn, "Vừa rồi đau lắm sao?"Du Chỉ Duệ đuôi mắt vẫn còn đỏ: "Không đau."Âm thanh mềm mại còn đọng lại dư vị, hơi khàn, xen lẫn tiếng nức nở.Đông Liễm nhẹ nhàng xoa xoa sau gáy Du Chỉ Duệ, như đang an ủi một chú mèo con bị kinh sợ.Du Chỉ Duệ rúc trong lòng Đông Liễm, cảm thấy dễ chịu hơn một chút, nước mắt cuối cùng cũng ngừng rơi. Nàng cắn cắn môi, ngẩng đầu nhìn Đông Liễm một cái, tiếp tục nói ra cảm giác của mình:"Em cũng không muốn khóc.""Chỉ là vừa rồi... Đầu óc đột nhiên trống rỗng.""Không hiểu sao lại khóc."Nghe vậy, Đông Liễm liền hiểu. Đôi lông mày của cô dịu lại, cảm xúc căng thẳng cũng chậm rãi thả lỏng.Sau đó, Du Chỉ Duệ nghe thấy Đông Liễm bật cười khẽ."Biết điều đó có nghĩa là gì không, tiểu Du tổng?"Du Chỉ Duệ giọng nhỏ như muỗi: "Không biết.""Ý nghĩa là."Đông Liễm cúi xuống, hôn lên đôi mắt Du Chỉ Duệ."Vừa rồi làm chuyện đó.""Bạn gái của chị rất thích.""Hơn nữa, còn muốn."Du Chỉ Duệ trợn tròn mắt, bật ngồi dậy, dùng sức lực mềm yếu đẩy Đông Liễm ra ngoài: "Em, em đâu có nói muốn.""Phải không?"Đông Liễm giọng điệu mập mờ đáp lại, người phụ nữ ánh mắt cúi thấp, từng bước áp sát về phía trước, đúng lúc va chạm phải nơi Du Chỉ Duệ nhạy cảm nhất.Sương mù đầu xuân mỏng manh lan tỏa, dần hóa thành mưa móc, thấm sâu vào từng tấc tơ lụa trước mắt."Vậy vì sao miệng thì nói không cần, thân thể lại."Âm thanh dừng lại tại đó, Đông Liễm không nói tiếp. Cô biết, kiểu lời này Du Chỉ Duệ quá quen thuộc, chắc chắn nghe hiểu.Quả nhiên, Du Chỉ Duệ lập tức đỏ mặt, cả người muốn rút ra khỏi vòng tay Đông Liễm. Nàng ngẩng đầu, giọng nói không có sức công kích lại vừa thẹn vừa giận: "... Đông Liễm!"Đông Liễm làm bộ vô tội, trông rất đắc ý, cô nghiêng mặt, cúi đầu hôn lên Du Chỉ Duệ, thuận thế nuốt trọn những âm tiết rên rỉ mềm mại hơn thường ngày của tiểu Du tổng.Cho đến khi Du Chỉ Duệ kiệt sức, tắm rửa xong thì ngủ thiếp đi trên giường. Khi tỉnh dậy, Đông Liễm đã sửa soạn xong mọi thứ, ngồi bên bàn làm việc. Hoàng hôn buông xuống, ánh chiều tà chiếu lên người Đông Liễm. Cô lật xem tài liệu, vẻ mặt chuyên chú. Du Chỉ Duệ ánh mắt dừng ở bàn tay Đông Liễm, nhẹ nhàng siết lấy góc chăn, đột nhiên khẽ nói, giọng rất nhỏ:"Nữ nhân hư."Lời vừa dứt, ánh mắt hai người lập tức giao nhau.Đông Liễm đặt văn kiện xuống, quay mặt nhìn về phía Du Chỉ Duệ, ánh mắt dịu dàng, giọng cũng nhẹ nhàng: "Tỉnh rồi sao?"Du Chỉ Duệ rúc trong chăn, khẽ gật đầu: "Ừm."Đông Liễm hỏi: "Vừa nãy nói gì vậy?"Âm lượng quá nhỏ, đúng thật là cô không nghe rõ.Du Chỉ Duệ mím môi, vốn định nói không có gì, nhưng nhìn dáng vẻ của Đông Liễm, lại thấy không ổn. Nàng không thể cứ bị Đông Liễm khi dễ mãi như vậy. Vì thế Du Chỉ Duệ ngẩng cao đầu, đối diện Đông Liễm, hơi hơi nâng mặt lên, hiếm khi mang theo chút khí thế."Em nói, nữ nhân hư."Giọng nàng vẫn rất nhỏ, nhưng ngữ khí lại cứng rắn, vừa đủ để Đông Liễm nghe thấy. Lúc này Du Chỉ Duệ rúc trong chăn, giống như một con mèo con chỉ biết giương nanh múa vuốt.Đông Liễm nghiêng mặt đi, đuôi lông mày hơi nhướng: "Nữ nhân hư là đang nói ai vậy?"Du Chỉ Duệ chọc chọc lớp chăn, tay chỉ chỉ trỏ trỏ trên giường: "Ai trả lời thì nói người đó."Đông Liễm vốn không định cười, nhưng thấy chăn phồng lên một cục nhỏ, rốt cuộc không nhịn được, khóe môi khẽ cong."Ghê gớm thật, tiểu Du tổng.""Đến cả mắng người cũng học được rồi."Du Chỉ Duệ vừa định phản bác rằng đó không phải là mắng người, nàng chỉ đang nói sự thật thôi. Nhưng rất nhanh, Đông Liễm đã nối tiếp một câu:"Trình độ cũng không tệ."Đông Liễm đứng dậy, từ bàn làm việc bước tới, hơi cúi người xuống, ghé sát bên tai Du Chỉ Duệ."Vậy mắng thêm hai câu nữa nghe thử xem?"Ngự tỷ âm so với thường ngày còn thấp hơn một chút. Dòng khí nóng kèm theo chút ngứa ngáy, mang theo cảm giác nguy hiểm lờ mờ.Huống hồ, Đông Liễm dễ dàng như trở bàn tay đã trói chặt hai tay Du Chỉ Duệ, nâng cao đặt trên đỉnh đầu cô.Du Chỉ Duệ hít sâu một hơi, hàng mi run rẩy không ngừng. Không thể khống chế tần suất rung động, nàng dứt khoát nhắm mắt lại, ngoài miệng vẫn không quên nói:"Nữ nhân hư.""Quá xấu xa.""Hư đến cực điểm.""Thật sự là hư không chịu nổi."Người ta lúc hoảng loạn thì vốn từ có hạn, Du Chỉ Duệ không nghĩ ra được từ nào khác để hình dung, đành dùng một chữ "hư" mà lăn qua lộn lại. Nói đến đây, nàng vẫn chưa cảm thấy đủ.Đột nhiên, bị Đông Liễm lạnh nhạt hai chữ cắt ngang:"Năm lần."Du Chỉ Duệ mở mắt ra, nghi hoặc hỏi: "Cái gì năm lần?"Đông Liễm: "Chữ hư, em nói năm lần."Du Chỉ Duệ: "Vậy cũng không phải chỉ năm lần thôi đâu.""Sáu lần." Du Chỉ Duệ hơi ngẩng cằm lên, giọng có chút đắc ý, "Lần đầu tiên nói, ngươi còn không nghe thấy."Nàng bắt được sơ hở của Đông Liễm. Du Chỉ Duệ cong môi, ngạo kiều mà giơ hai tay bị Đông Liễm trói chặt, khoa tay múa chân ra con số "sáu" thật to, giống như đang thị uy.Nhưng rất nhanh, Du Chỉ Duệ liền cười không nổi.Bởi vì Đông Liễm mở miệng."Ừm." Đông Liễm suy nghĩ một chút, làm bộ lơ đãng gõ nhẹ lên tủ đầu giường, "Quả thật là tính sai rồi."Tiếng va chạm từ tủ đầu giường vang lên cùng lúc với lời Đông Liễm."Hóa ra đêm nay là sáu lần.""Vất vả cho tiểu Du tổng rồi."".......".Mình định edit hết 3 chương cuối mà chương 68 nó dài quá nên mai đăng nha mn.