[BHTT] [EDIT] [HOÀN] Ngây Thơ Nữ Xứng Bị Bắt Đương Bá Tổng

Chương 59 Thử Thẳng Nữ



Sự việc phát triển đến bước này, Du Chỉ Duệ đã có thể chắc chắn, nàng thật sự… đã thích Đông Liễm rồi.

——Nhưng mà, nếu Đông Liễm là gái thẳng thì nàng phải làm sao bây giờ?

Dù sao đi nữa, bản thân nàng xuyên vào một quyển ngôn tình, chứ đâu phải bách hợp tiểu thuyết. Nữ chính ngôn tình cho dù không yêu nam chính thì làm sao có thể yêu nàng được chứ?

Nghĩ vậy, Du Chỉ Duệ có hơi buồn bã, trong lòng như bị khoét đi một mảnh.

Mặc dù là thế, Du Chỉ Duệ vẫn siết lấy góc chăn, trong lòng còn vương một tia hy vọng. Nàng lại tỉ mỉ chỉnh sửa một ít chi tiết, đăng lên mạng, hy vọng có thể nhờ các cư dân mạng giúp mình nhìn thử xem.

Tuy có không ít cư dân mạng bảo rằng, hành vi của Đông Liễm chính là kiểu điển hình của “gái thẳng thả thính”, khuyên Du Chỉ Duệ nên tránh xa gái thẳng, chạy nhanh còn kịp.

Thế nhưng vẫn có vài người nhiệt tình hiến kế cho nàng, nói. Thật ra tôi thấy vẫn còn hy vọng đó chứ? Nếu bản thân bạn còn chưa dám chắc, thì sao không thử trước xem, liệu cô ấy có thật sự là gái thẳng hay không?

Du Chỉ Duệ dùng tài khoản phụ, lễ phép nhắn hỏi: Chào bạn, cho tôi hỏi làm sao để thử xem cô ấy có phải gái thẳng không ạ?

Đối phương có vẻ là người từng trải, tinh mắt lại nhiều kinh nghiệm, nhanh chóng gửi cho Du Chỉ Duệ một cái gọi là 《Tam bộ khúc thử gái thẳng》.

① Nhìn thẳng vào mắt cô ấy trong mười giây. Xem thử ánh mắt cô ấy có né tránh không. Nếu cô ấy ngại ngùng hoặc lảng tránh, thì khả năng cao là không thẳng hẳn đâu.

② Chủ động có hành động thân mật,
Ví dụ như nắm tay, ôm nhẹ, dựa gần. Nếu cô ấy hoàn toàn không có cảm giác ranh giới, để mặc bạn muốn làm gì thì làm, thậm chí còn chủ động lại gần bạn. Khả năng cao là thẳng nữ hàng thật giá thật.

③ Nếu hai bước trên đều thất bại, thử bước cuối: Chuốc cô ấy say, giả vờ định cưỡng hôn xem phản ứng. Nếu cô ấy ngại ngùng, hoặc phản kháng một chút thì có thể còn hi vọng. Còn nếu bình tĩnh như không, mặc kệ bạn làm gì, hôm sau vẫn cười cười như chưa từng xảy ra chuyện gì… Chạy đi em ơi! Chạy nhanh lên! Đó là gái thẳng hệ kiên cố! Không bẻ được đâu!

Thấy được bình luận kia, mắt Du Chỉ Duệ sáng rỡ. Nàng chân thành cảm ơn cư dân mạng nhiệt tình đã ra tay tương trợ, sau đó liền vội lấy giấy bút, cúi đầu ghi lại những điểm mấu chốt vào sổ tay nhỏ của mình.

Hiện tại cũng chưa muộn lắm, mà dù sao nàng cũng chẳng ngủ nổi. Du Chỉ Duệ dứt khoát xoay người xuống giường, quyết định đi tìm Đông Liễm để thực hành thử một chút.

Đèn phòng Đông Liễm vẫn còn sáng. Du Chỉ Duệ gõ hai cái lên cửa, rất nhanh bên trong vang lên giọng nói cho phép nàng vào.

Dưới ánh đèn rực rỡ, mái tóc dài của Đông Liễm được tùy ý vén lên, cố định bằng một chiếc kẹp màu bạc lạnh lẽo mà tinh xảo. Từ góc nhìn bên ngoài cửa, Du Chỉ Duệ chỉ thấy được đường nét nghiêng hoàn hảo của cô, cùng với chiếc kính gọng bạc tô điểm đôi mắt xinh đẹp và sắc sảo.

Màn hình laptop còn sáng, lờ mờ hiện lên bảng số liệu cùng biểu mẫu. Đông Liễm vẫn đang làm việc.

Du Chỉ Duệ rón rén bước đến gần, sợ mình quấy rầy nàng, liền nhỏ giọng hỏi:

“Đông Liễm, chị… đang bận lắm sao?”

Đông Liễm ngừng tay gõ phím, ngẩng mắt nhìn nàng: “Có chuyện gì sao?”

Du Chỉ Duệ lấy ra một chai sữa bò vị sữa tươi mà mình vừa giấu sau lưng, đưa cho Đông Liễm:

“Cho chị nè, sữa bò.”

“Cảm ơn.”

Đông Liễm dịu dàng mỉm cười một thoáng. Cô đứng dậy, chiếc kẹp bạc phía sau đầu hơi đổi góc, khiến vài sợi tóc mềm mại rơi theo cánh bướm xinh xắn, nhẹ nhàng thả xuống.

Cô cúi người nhìn Du Chỉ Duệ, ánh mắt yên tĩnh mà chăm chú.

“Chỉ tới đưa sữa bò thôi sao?”

“Không phải...” Du Chỉ Duệ mím môi, rồi dũng cảm nói thật, “Còn muốn… nhìn chị một chút.”

Nói rồi, nàng ngẩng mặt lên, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Đông Liễm.

Một giây, hai giây, ba giây..... Chín giây, mười giây.

Đông Liễm vẫn bình tĩnh, không có lấy một chút lúng túng hay né tránh.
Ngược lại, chính Du Chỉ Duệ là người đầu hàng trước.

Nàng đỏ mặt cúi xuống, nhỏ giọng lí nhí: “Rồi… nhìn xong rồi…”

【 Thử thẳng nữ bước một, thất bại. 】

Du Chỉ Duệ mặt mày ỉu xìu, xoay người định rời đi.

“Nếu không có gì thì… tôi về trước đây! Đông Liễm, chị nhớ làm việc cho tốt, nhớ uống sữa bò đó!”

Nhưng còn chưa kịp bước chân ra khỏi, đã bị Đông Liễm giữ lại.

Bị nắm lấy, Du Chỉ Duệ ngoan ngoãn đứng im không dám động đậy. Đông Liễm chỉ dùng một chút sức, đã khiến cả người nàng quay lại.

“Tiểu Du tổng.”

“Nhìn xong liền muốn đi?” Đông Liễm hơi híp mắt, giọng chậm rãi, ánh mắt mang theo ý cười mà không cười. Cô nâng tay, nhẹ nhàng câu lấy mặt Du Chỉ Duệ, hơi nghiêng đầu, cố tình làm khó nàng: “Em xem tôi là gì vậy hả?”

“Tôi…” Du Chỉ Duệ bị giữ mặt ngẩng lên nhìn nàng, mặt ửng đỏ, lí nhí,
“Vậy… tôi không đi nữa…”

Ngón tay Đông Liễm nắm lấy chỗ thịt mềm nơi má nàng, mang theo chút ngưa ngứa, khiến tim Du Chỉ Duệ như thuyền con trôi dạt, bập bềnh theo từng nhịp sóng. Du Chỉ Duệ hít sâu một hơi, trong lòng lẩm nhẩm 《Tam bộ khúc thử thẳng nữ》, quyết định tiến hành bước thứ hai, thân mật tiếp xúc.

——Làm hành động thân mật, quan sát phản ứng của Đông Liễm.

Du Chỉ Duệ trước vươn tay trái, khẽ móc lấy ngón tay Đông Liễm, sau đó từng chút từng chút một áp vào lòng bàn tay cô. Cuối cùng, đan chặt mười ngón tay vào nhau, thân mật như làm nũng.

Nàng cúi đầu nhìn, thấy Đông Liễm không hề phản kháng.

Du Chỉ Duệ lại giơ tay lên, cố ý cúi mặt xuống, nhanh chóng ôm lấy Đông Liễm một cái. Giống như chim non chưa dứt sữa, nhút nhát mà run rẩy vỗ cánh, khẽ chạm vào rồi rút lui.

Cảm nhận được động tác có phần lúng túng của Du Chỉ Duệ, Đông Liễm cũng giơ tay lên, khẽ nhéo nhéo vào phần thịt mềm trên má nàng, nhìn nàng.

“Tiểu Du tổng.”

“Hôm nay có chuyện gì cần tìm tôi sao?”

Du Chỉ Duệ chu môi: “……”

Đông Liễm suốt cả quá trình không những không cự tuyệt, mà còn để mặc nàng làm mấy hành động thân mật kia. Thậm chí, cô còn chủ động giơ tay, nhéo nhéo mặt Du Chỉ Duệ, ghé sát lại gần nàng.

Du Chỉ Duệ lập tức có chút chán nản, rầu rĩ nói: “…Không có gì hết.”

【 Thử thẳng nữ bước hai, thất bại. 】

Qua vài giây, Du Chỉ Duệ lại nhớ ra vẫn còn một cách cuối cùng. Nghĩ đến chuyện “chọn ngày không bằng hôm nay”, nàng liền quyết định thử luôn một thể. Du Chỉ Duệ níu lấy góc áo Đông Liễm, đổi lời:

“Không… có chuyện.”

“Đông Liễm, tôi muốn uống rượu cùng chị… được không?”

Nàng ngẩng đầu, đôi mắt long lanh trong suốt, ánh sáng lay động khiến người ta rất khó từ chối.

“Được.”

Đông Liễm liếc nàng một cái, lấy điện thoại ra, lên mạng đặt ngay hai mươi chai rượu trái cây.

Rượu trái cây độ cồn rất thấp, đối phó với Đông Liễm thì không ăn thua, nhưng đối với Du Chỉ Duệ, vậy là dư sức rồi.

Du Chỉ Duệ mới uống chưa được nửa ly, gương mặt và vành tai đã đỏ ửng. Nàng ngửa đầu nhìn Đông Liễm, đáy mắt và khóe môi ánh lên thủy quang xinh đẹp, trông như một con mèo nhỏ vừa liếm qua rượu.

Rượu trái cây ngọt bảy phần, mang theo vị mật đào thoảng mùi men say. Du Chỉ Duệ cầm lấy ly, còn muốn uống thêm.

Nhưng bị Đông Liễm ngăn lại.

“Uống ít thôi.”

Giọng ngự tỷ lạnh nhạt, nghe vào lại có phần trầm thấp.

“Nhưng mà…” Du Chỉ Duệ nghiêng đầu nhìn Đông Liễm, “Chị còn chưa say mà.”

Động tác rót rượu của Đông Liễm khựng lại. Cô đưa tay, nắm lấy vành tai đã nóng lên của Du Chỉ Duệ: “Rất muốn chuốc tôi say đến vậy sao?”

Du Chỉ Duệ chưa thực sự say, nhưng sau khi uống, lá gan lại lớn hơn một chút. Nàng mím môi, nhanh chóng trả lời:

“Muốn!”

“Ừm.” Đông Liễm nâng mắt nhìn nàng, như thể hễ nàng mở lời là sẽ đáp ứng,
“Biết rồi.”

Không rõ đã qua bao lâu.

Vỏ chai rượu trên bàn được xếp ngay ngắn theo thứ tự. Ly của Đông Liễm đã cạn, Du Chỉ Duệ ôm lấy chai sữa bò mà Đông Liễm đưa cho, ngơ ngác nhìn về phía cô.

Lúc này, Đông Liễm đã tháo kẹp tóc bạc xuống, mái tóc dài ngoan ngoãn buông rủ theo vai, trông rất tùy ý. Trên gương mặt cô vẫn là thần sắc ung dung thản nhiên như thường, động tác rót rượu thuần thục, chỉ có vành tai trắng mịn là ửng lên một tầng hồng nhạt.

Du Chỉ Duệ thử hỏi: “Đông Liễm… chị say chưa?”

Đông Liễm lặng lẽ nhìn nàng mấy giây, không trả lời ngay. Một lúc sau, cô nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay chọc chọc lên mặt Du Chỉ Duệ, khóe môi cong lên.

Đông Liễm nói: “En đoán xem.”

Du Chỉ Duệ đoán không ra, nhưng trong lòng lại đột nhiên mềm nhũn. Nàng rủ Đông Liễm lên giường nghỉ ngơi, Đông Liễm cũng không phản kháng, chỉ khẽ gật đầu, thuận theo nằm lên đó.

Thật khó mà tưởng tượng, chữ “thuận theo” lại có thể dùng để miêu tả Đông Liễm.

Du Chỉ Duệ đứng dậy, nói với Đông Liễm:

Du Chỉ Duệ đứng dậy, nói với Đông Liễm: “Chị nằm nghỉ trước, tôi đi rót ít nước ấm cho chị.”

Ánh sáng trong phòng đã được điều chỉnh về tông vàng ấm dịu dàng. Đông Liễm nằm trên giường, cứ thế yên tĩnh một lúc, mắt khép lại, trông như đã có chút buồn ngủ.

Du Chỉ Duệ bưng ly nước đứng bên mép giường, nghĩ đến bước "giả vờ cưỡng hôn để thử", liền cúi thấp người xuống, ghé sát lại gần.

Chẳng mấy chốc, khoảng cách giữa môi và môi chỉ còn lại một li.

Nước trong ly khẽ rung lên.

Du Chỉ Duệ lập tức nín thở: “.....!”

Nàng đang làm gì vậy? Thử là thử, nhưng Đông Liễm coi nàng là bạn tốt nhất. Sao nàng có thể lợi dụng cái cớ thử , mà thật sự định hôn trộm Đông Liễm chứ!?

Chỉ trong một thoáng ngắn ngủi ấy, suýt nữa nàng đã hôn lên rồi. Nhưng Đông Liễm vẫn chưa mở mắt, Du Chỉ Duệ vội hoàn hồn lại, chột dạ mím môi, đang định nghiêng người, dịch lên phía trên một chút.

Không khéo chính là, còn chưa kịp dịch người đi, Đông Liễm đã bất ngờ mở mắt.

Gò má hai người gần trong gang tấc.

Vì từ nhỏ đến lớn chưa từng làm qua loại chuyện lòng mang ý xấu với ai, nên giọng Du Chỉ Duệ hoảng loạn thấy rõ, lúng túng không tự nhiên: “Đông Liễm… chị còn chưa ngủ sao…”

Đông Liễm ngẩng mặt lên, cứ thế nhìn nàng, không nói một lời.

Cô vươn tay, chậm rãi phác họa đường nét gương mặt Du Chỉ Duệ, từ lông mày, đến đôi mắt, xuống gò má, rồi dừng lại ở môi.

Thời gian như chậm lại.

Ngón tay Đông Liễm khẽ chạm vào đôi môi mềm của Du Chỉ Duệ, nhẹ nhàng vuốt qua. Cảm giác tê tê ngưa ngứa, khiến lòng Du Chỉ Duệ cũng bỗng trở nên ngứa ngáy.

“Đông Liễm…” Du Chỉ Duệ run nhẹ lông mi, nghe rõ tiếng tim mình đập dồn, lại hỏi: “Chị có phải… thật sự đã say rồi không?”

Đông Liễm vẫn không trả lời, chỉ tiếp tục vuốt môi nàng. Sau cùng, cô dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng áp lên môi Du Chỉ Duệ, như thể in xuống một dấu ấn đặc biệt dành riêng cho cô.

Đối diện với Đông Liễm như thế, chân Du Chỉ Duệ có chút mềm nhũn, nàng nhịn không được mà muốn lùi bước,  hay là… để lần sau lại qua thử? Nghĩ như vậy, Du Chỉ Duệ rón rén dịch người lên trên, lặng lẽ đặt ly nước xuống tủ đầu giường, chuẩn bị rút lui khỏi nơi nguy hiểm này.

Thế nhưng ngay sau đó, Đông Liễm đã giơ tay lên, kéo cả người nàng đang định trốn lại, ép chặt vào lòng mình. Đôi môi lạnh lạnh dán lên trán Du Chỉ Duệ, giọng ngự tỷ vang lên bên tai:

“Tôi không có say.”

Đông Liễm nhẹ nhàng nắm lấy vành tai mềm của Du Chỉ Duệ, “Nhưng còn em thì sao.”

“Định giở trò xấu gì với tôi sao?”

Du Chỉ Duệ rúc trong ngực Đông Liễm, mặt đỏ bừng: “Tôi… không có giở trò.”

“Đông Liễm… lúc đầu tôi chỉ mang nước ấm cho chị thôi, nhưng chị nhắm mắt lại, nên tôi mới ghé sát vào để xem chị ngủ chưa… Nếu chị ngủ rồi thì tôi sẽ không làm phiền, thật sự không có ý gì khác hết, Đông Liễm, đừng hiểu lầm…”

Du Chỉ Duệ nói một hơi dài, tốc độ nhanh hơn bình thường, đến mức sau khi nói xong còn khẽ thở hổn hển, mang theo cảm giác chột dạ rõ rệt, như thể “lạy ông tôi ở bụi này”.

Đông Liễm bật cười khẽ.

“Gấp gì chứ?”

Cô nâng cằm Du Chỉ Duệ lên, cúi sát bên tai nàng thì thầm:

“Tôi cũng chưa từng nói là không được mà.”

Hương rượu trái cây ngọt ngào lượn lờ bên tai, phảng phất như lan hương nhẹ thoảng.

Đầu óc Du Chỉ Duệ choáng váng một trận, nàng ngẩn người hỏi:

“Vậy… trộm hôn chị, cũng được sao?”

Chương trước Chương tiếp
Loading...