[BHTT] [EDIT] [HOÀN] Ngây Thơ Nữ Xứng Bị Bắt Đương Bá Tổng

Chương 58 Thẳng Nữ Ghen



Chỗ lẽ ra phải điền con số, lại chỉ viết một cái tên. Du Chỉ Duệ.

“Giữ lời không?”

Đông Liễm nâng tay, khẽ chạm vào tờ chi phiếu trong tay Du Chỉ Duệ, đầu ngón tay chỉ lướt qua vài giây đã như vô tình quấn lấy cổ tay nàng.

“Cho nên.”

“Em cũng có thể, đúng không?”

Âm điệu ngự tỷ trầm thấp mê người, mang theo chất giọng chỉ Đông Liễm mới có.

“Đông Liễm…” Du Chỉ Duệ siết chặt tờ chi phiếu, tim đập liên hồi, lông mi run nhẹ loạn nhịp. “Chị xác định… trên này không điền nhầm chứ?”

Đông Liễm vòng tay ôm lấy cổ tay Du Chỉ Duệ, đầu ngón tay luồn vào mặt trong cổ tay, nhẹ nhàng xoa.

“Không nhầm.” Đông Liễm trả lời dứt khoát, sau đó vươn tay nắm lấy hai má nàng, dừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Nhưng mà tiểu Du tổng hỏi như vậy”

“Không phải đang định quỵt nợ đấy chứ?”

Du Chỉ Duệ luống cuống: “Tôi không có… Tôi chỉ là… không biết nên làm thế nào.”

“Nên làm sao.” nàng mím môi, nói đến đây thì giọng càng nhỏ lại, cực kỳ lúng túng, “Đem chính mình… cho chị…”

Không hiểu vì sao, càng nói nàng càng cảm thấy lời mình nghe rất kỳ quặc, tim đập loạn nhịp, mặt cũng dần đỏ bừng. Tựa như mang theo chút ngượng ngùng khó giấu.

Đông Liễm nhìn sâu vào đáy mắt Du Chỉ Duệ: “Tôi sẽ dạy dạy.”

Đôi mắt hạnh trong veo kia ánh lên tia sáng lấp lánh. Nhỏ bé, nhút nhát dè dặt.

Đông Liễm khẽ cười, đầu ngón tay điểm nhẹ lên má nàng: “Nhưng không phải bây giờ.”

Du Chỉ Duệ nợ Đông Liễm một tờ chi phiếu.

Mà Đông Liễm lại không định thu sớm.

Tệ hơn một chút, cô muốn đến lúc đó, Du Chỉ Duệ phải tự mình siết tờ chi phiếu, giọng run run cầu cô đổi lấy.

Khác với các buổi đấu giá thông thường, sau khi phiên đấu giá lần này kết thúc, sẽ diễn ra một buổi tiệc mời riêng dành cho các nhân vật có tiếng.

Du Chỉ Duệ chỉ nghĩ đơn giản là tham gia cho xong thủ tục.

Nhưng vừa mới bước vào đám đông, hệ thống đã phấn khích hẳn lên.

“Tích! Phát hiện trong yến hội có nữ số 1, nữ số 2, nữ số 3, nữ số 4, nữ số 5, nữ số 6! Nhằm khơi dậy mị lực bá tổng, hệ thống đã tự động mở hiệu ứng blingbling ánh sáng tổng tài chói lọi cho ký chủ!”

Du Chỉ Duệ còn chưa kịp phản ứng, giây kế tiếp, liền có người thì thầm to nhỏ ngay bên tai nàng.

“Trời ơi! Đó chẳng phải là Du tổng của tập đoàn Du thị sao?! Đẹp quá đi mất! Có sức hút kinh khủng luôn!!”

“Làm sao lại có nữ tổng tài trẻ tuổi vừa xinh đẹp lại vừa khí chất như vậy chứ?!”

“A a a a cô ấy vừa quay đầu nhìn tôi! Cứu mạng! Chỉ là xoay người thôi mà cũng mê người đến vậy! Tôi không muốn sống nữa!!”

“Nếu tôi là con gái, tôi cũng muốn gả cho cô ấy!!”

“Ủa? Chứ cô vốn không phải con gái hả?”

“Đúng vậy đó, vậy để tôi đi câu dẫn Du tổng của chúng ta luôn nha!”

“……”

Nghe mấy câu rù rì trắng trợn bên tai, Du Chỉ Duệ khẽ cúi đầu, làn da trắng nõn thoáng nhuộm một tầng hồng nhạt.

Đông Liễm không hề bị ánh hào quang bá tổng của nàng ảnh hưởng, giọng nói vẫn đều đều, bình thản. Chỉ là lần này, ngữ điệu dường như mang theo trọng âm không dễ nhận ra.

“Rất được hoan nghênh nhỉ.” Đông Liễm nghiêng đầu nhìn nàng, giọng nói kéo chậm, “Tiểu Du tổng của chúng ta?”

Du Chỉ Duệ đỏ rần vành tai, miệng mấp máy như nghẹn lời: “Tôi… tôi không có…”

Không biết vì sao, nàng rất muốn giải thích rõ ràng cho Đông Liễm hiểu. Du Chỉ Duệ nắm chặt góc áo Đông Liễm, nhẹ giọng: “…… Không phải là thật sự được hoan nghênh.”

Đông Liễm đè lại đầu ngón tay nàng, không nói gì.

Về đến nhà, Du Chỉ Duệ bắt đầu thấp thỏm không yên. Nàng cảm thấy Đông Liễm đang giận, nhưng lại không biết rốt cuộc Đông Liễm đang giận vì điều gì.

Có lẽ… là vì dục vọng chiếm hữu giữa những người bạn?

Dù sao thì, tình bạn ở tuổi trưởng thành cũng có thể sinh ra sự chiếm hữu.

Nghĩ vậy, Du Chỉ Duệ như bừng tỉnh đôi chút. Nàng vươn tay nắm lấy tay Đông Liễm, giống như đã hạ quyết tâm rất lớn.

“Đông Liễm, đừng giận nữa.” Du Chỉ Duệ nhỏ giọng nói, “Những người kia… tôi cũng không thân quen.”

Hai câu đầu làm sắc mặt Đông Liễm dịu đi không ít. Nhưng rất nhanh, Du Chỉ Duệ lại cúi đầu ôm lấy eo cô, giọng nói ỉu xìu:

“Chỉ có chị… chị mới là người bạn thân nhất của tôi.”

Chỉ một câu ngắn ngủi, lại khiến nét mặt Đông Liễm vốn vừa mới hòa hoãn đôi chút, lại lần nữa trầm xuống.

Cô cụp mắt, im lặng.

Qua một lúc lâu, Đông Liễm mới nở nụ cười, biểu cảm giãn ra.

“Bạn thân nhất sao?” Đông Liễm nhẹ nhàng nhắc lại, sau đó hơi cúi người, để Du Chỉ Duệ vẫn còn ôm eo nàng không buông. “Vậy bạn thân nhất nên làm những gì.”

"Em biết không?”

Du Chỉ Duệ còn chưa kịp phản ứng, môi giật giật, lại không phát ra được âm thanh nào.

Đông Liễm mặt không đổi sắc, bình thản tiếp lời: “Có lẽ là hôn môi.”

Du Chỉ Duệ ngẩn người, bất chợt ngẩng đầu lên: “?!”

Trong đầu nàng chợt hiện lên bình luận đầu tiên dưới một bài viết từng đọc: Cho nên, một nụ hôn giữa các cô gái thẳng là chuyện rất bình thường sao?

…Vậy tại sao tim nàng lại đập nhanh đến vậy?

Du Chỉ Duệ mím môi, biểu cảm lộ rõ sự không được tự nhiên. Nàng lảng tránh ánh mắt Đông Liễm.

Đông Liễm nói tiếp, giọng vẫn đều đều:
“Tôi chỉ là muốn cho tiểu Du tổng một cơ hội để chứng minh bản thân mình.”

“Nếu em không muốn, thì thôi.”

Du Chỉ Duệ mặt đỏ bừng, trong lòng cuống đến mức không biết làm sao, lại sợ Đông Liễm hiểu lầm. Nàng vội vàng nói: “Tôi… tôi nguyện ý. Đông Liễm, chị lại đây…”

Nói xong, nàng ngoan ngoãn ngẩng mặt, khẽ nhắm mắt. Lông mi phủ đầy hoảng loạn và do dự, run run không yên.

Không biết đã qua bao lâu, Đông Liễm vẫn chưa có động tĩnh, Du Chỉ Duệ cũng ngoan ngoãn nhắm mắt theo.

Trong bóng tối, hình như có thứ gì đó mềm mềm chạm nhẹ lên môi nàng. Lạnh lạnh đàn hồi.

Nhưng... sao nàng lại cảm thấy.cảm giác này, hoàn toàn không giống với việc hôn Đông Liễm?

Đông Liễm: “Mở mắt ra.”

Du Chỉ Duệ hoảng hốt mở mắt. Trước mặt nàng, Đông Liễm không biết từ đâu lấy ra một khối pudding sữa bò, lúc này đang chạm nhẹ lên môi nàng.

Nàng trơ mắt nhìn Đông Liễm thu lại khối pudding ấy, cúi người xuống, khoảng cách giữa hai người ngày càng gần.

Ánh mắt giao nhau, trong không khí dần dần dâng lên tầng tầng lớp lớp ái muội. Giống như có một dải lụa trong suốt, ẩm ướt mà vấn vít giữa hai người.

“Du Chỉ Duệ.”

Đông Liễm nói:.“Tôi không có giận.”

Ngay sau đó, Đông Liễm cúi đầu, khẽ ngậm lấy khối pudding, đồng thời giơ tay lên, che lại đôi mắt Du Chỉ Duệ.

Khối pudding theo khóe môi đưa vào, vừa vào miệng liền tan.

Hương sữa bò ngọt dịu quyện cùng hơi lạnh mát lành, từng chút một hòa tan trong khoang miệng. Hơi thở mềm mại ẩm ướt quấn lấy nhau, mang theo ngọt ngào ẩn nhẫn, nhẹ nhàng lan tỏa.

Đông Liễm không vội vàng, từng bước chậm rãi tiến tới.

Tim đập càng lúc càng nhanh, Du Chỉ Duệ lại càng sốt ruột, cảm giác như sắp nghẹt thở đến nơi. Nàng khẽ khàng kiễng mũi chân, chủ động ngửa mặt lên, nghiêng người về phía miếng pudding còn sót lại trên môi Đông Liễm.

Đông Liễm nhẹ nhàng che lấy mắt nàng, cúi đầu, hôn càng sâu.

Đến khi khối pudding đã tan sạch không còn một chút dư vị, khóe mắt Du Chỉ Duệ cũng phủ lên một tầng hồng mờ ướt át. Lúc này, Đông Liễm mới buông tha nàng.

Đông Liễm hỏi: “Nhớ kỹ chưa?”

Du Chỉ Duệ hơi ngơ ngác nhìn Đông Liễm, đôi mắt phủ ánh nước, hơi thở rối loạn.

“Nhớ… nhớ kỹ cái gì?”

“Vừa nãy.” Đông Liễm cúi xuống, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng ấn lên đôi môi bị cô hôn đến đỏ bừng của Du Chỉ Duệ. Lần này, cô hiếm khi kiên nhẫn đến vậy, chậm rãi dạy dỗ: “Không gọi là giận.”

“Mà là ghen.”

-

Du Chỉ Duệ cảm thấy bản thân ngày càng không bình thường.

Hiện tại nàng không chỉ muốn được Đông Liễm thân cận, mà còn muốn..... bị Đông Liễm làm thêm nhiều chuyện quá giới hạn hơn nữa.

Du Chỉ Duệ nằm trên giường, dùng gối che kín đầu, có chút luống cuống, lăn qua lăn lại. Lăn đến bên trái một chút, rồi lại trở mình bên phải. Kết quả không cẩn thận, đụng vào tủ đầu giường.

Ngăn tủ bị đóng kín phát ra tiếng vang va chạm trầm đục.

Du Chỉ Duệ tò mò thò đầu ra, mở ngăn kéo tủ, phát hiện bên trong là vài món đồ nhỏ quen mắt nhưng xa lạ, là Đông Liễm từng mua cho nàng.

Chính nàng cũng gần như đã quên mất mình cất những thứ này ở đây. Giờ phút này bị khơi lại ký ức, Du Chỉ Duệ vươn tay, ngây ngốc chạm vào món đồ trong đó.

…Đêm đó, Đông Liễm không chỉ mua mấy thứ đó, mà còn tận mắt nhìn thấy nàng dùng, thậm chí còn đưa tay ấn giúp nàng nút khởi động.

Đầu ngón tay như bị thiêu nhẹ một cái, gương mặt Du Chỉ Duệ bất chợt đỏ bừng. Nàng cúi đầu, hô hấp trở nên nóng rực và dồn dập, vội vàng lật đật đóng lại ngăn tủ.

Tâm thần rối loạn.

Không biết từ đâu kéo đến một tầng sương nóng, từng chút lan tỏa, như kén tơ mỏng nhẹ từng vòng từng vòng bao lấy nàng.

Du Chỉ Duệ cảm thấy, có lẽ nàng thật sự cần phải giải tỏa một chút.

Vì thế trong lòng thấp thỏm bất an, nàng cầm điện thoại, bấm mở một bộ phim bách hợp cấp độ khá cao.

Nhưng chỉ vừa mới đến đoạn hôn môi và màn dạo đầu, Du Chỉ Duệ liền hít sâu một hơi, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, lập tức đóng trang web.

…..Không được. Với nàng mà nói, cái này vẫn quá mức kích thích.

Điện thoại trong tay cũng như bị nung nóng theo. Du Chỉ Duệ cử động ngón tay, lại mở ra tài khoản phụ chuyên đăng bài trên Weibo.

Hôm đó nàng chỉ mới nhìn bình luận đầu tiên, những dòng còn lại còn chưa kịp xem qua. Bất quá, Du Chỉ Duệ nghĩ chắc cũng không khác là mấy, tám phần mười đều sẽ là kiểu thẳng nữ hôn môi thì có gì đâu, quá bình thường ấy mà.

Du Chỉ Duệ mím môi, cảm thấy mình đại khái có thể đoán được hướng gió của phần bình luận rồi.

Thế nhưng vừa mở ra xem, nàng liền hoàn toàn ngây người.

【? Gì thế này? Chỗ nào mà bình thường nổi hả trời?! Chủ thớt đừng vì tranh top bình luận mà chỉ đọc mỗi tiêu đề chứ!】

【Không nói mấy cái khác, nhưng chủ thớt mà bảo là thẳng nữ á? Tôn giả đô?】

【Bằng hữu kia có phải thẳng nữ hay không thì tôi không biết, nhưng mà chủ thớt ấy. Đừng tự lừa mình nữa.】

【Cười xỉu, tin chủ thớt là thẳng nữ còn khó hơn tin tôi là Võ Tắc Thiên.】

【A a a, có thể kể chi tiết thêm chút được không, lúc bị ức hiếp cảm giác thế nào vậy? Nghe đã thấy hơi được đó nha.】

【Xem tình hình này phát triển, chắc sắp đánh nhau trên giường rồi đó? Lễ phép ngồi xổm chờ phần sau.】

【Mẹ nó, đi làm đã đủ phiền. Tình lữ ngọt ngào thì thôi đi, thẳng nữ cũng tú ân ái là sao?!】

【Kỳ thực, chủ thớt đã động tâm rồi phải không?】

“......”

Nhìn đến dòng này, ngón tay đang lướt màn hình của Du Chỉ Duệ chợt khựng lại.

Nàng thật sự đã động lòng với Đông Liễm sao?

Tim đập bỗng chốc tăng tốc, không theo quy luật gì cả. Du Chỉ Duệ vội vã ôm lấy gối đầu, lại chôn mặt vào lớp chăn mềm, như đang cố kiếm tìm một chút cảm giác an toàn.

Một lúc lâu sau, nàng mới run rẩy vươn tay ra khỏi chăn, mở điện thoại, gõ vào khung gửi bài, tag vị biên tập viên bài viết kia, gõ ra một câu:

@Bách Hợp Tiểu Quất: Tôi tiếp câu hỏi đầu tiên... Mọi người cho tôi hỏi, làm sao mới biết được mình có thích cô ấy hay không?

Bài vừa đăng chưa bao lâu, phản hồi đã đến như vũ bão.

【A? Còn phải hỏi sao? Bảo bối, cô rung động rõ ràng thế rồi còn gì!】

【Ngồi hóng dưa ở tầng trên! Nhưng mà thật đó, cô đã hỏi vậy thì chắc trong lòng cũng có câu trả lời rồi chứ?】

【À mà, mọi người hôm nay ăn gì chưa?】

【Cảm thấy chủ bài đáng yêu quá trời. Thôi nghiêm túc trả lời nhé: Muốn biết bản thân có thích người ta không, tiêu chuẩn hàng đầu chính là.... Cô có từng nghĩ tới việc muốn làm chuyện đó với cô ấy chưa?】

Du Chỉ Duệ ngẩn ra một lúc, dùng tài khoản phụ chần chừ hỏi lại: 【Hả? Cùng cô ấy... xào rau?】

Chủ bài lập tức trả lời: 【Làm tình.】

Du Chỉ Duệ lập tức đỏ bừng tai, không dám gõ thêm chữ nào nữa.

Nàng quay đầu nhìn về phía cái tủ đầu giường mà ban nãy mình lỡ tay mở ra, nơi cất những món đồ Đông Liễm từng mua cho.

Một giây sau, Du Chỉ Duệ nhắm mắt lại, vùi mặt vào gối, tai run khẽ trong chăn:“.......”

Ý tưởng....Cùng Đông Liễm.....làm tình.....

Nàng hẳn là… là có… có rồi đi?

Chương trước Chương tiếp
Loading...