[BHTT - Edit Hoàn] Học tỷ không cho phép lại trang A - Tỉnh Dã Tư

Phiên ngoại 3



Trong lòng Tạ Bất Phi ngòn ngọt, nàng ngồi thẳng lưng, cố tình làm ra dáng vẻ cao quý lạnh lùng:

"Ngu tổng đã nói vậy, tôi, một nhân viên nhỏ đương nhiên không dám có ý kiến."

Ngu Thiểu mỉm cười: "Chị lại đang trêu chọc em rồi."

Maybach chậm rãi khởi động, rời khỏi studio vắng vẻ, chạy vào con đường lớn bằng phẳng.

Tạ Bất Phi bắt chước ngữ điệu của cô, nói:

"Oan quá, em nỡ lòng nào chứ. Người ta chỉ muốn trêu bạn gái một chút thôi, có vấn đề gì sao?"

Ngu Thiểu thản nhiên đáp trả: "Đại minh tinh đã nói thế, tài xế như tôi đương nhiên không dám có ý kiến."

Tạ Bất Phi "ồ" một tiếng, mắt long lanh nhìn cô:

"Thiểu Thiểu, em học xấu rồi. Miệng lưỡi càng ngày càng lợi hại, không còn là tiểu đầu gỗ hiền lành đơn thuần năm xưa nữa, giờ còn bắt đầu bắt nạt chị."

Rõ ràng là nàng trêu người trước, vậy mà lại muốn lật ngược thế cờ đổ lên đầu Ngu Thiểu, thật sự chẳng có đạo lý gì.

Ngu Thiểu vốn đã quen với dáng vẻ nghiện diễn của nàng, nhìn ánh mắt ướt át kia rồi bình thản bình luận:

"Diễn xuất của chị lại tiến bộ rồi."

Lần này không cần thuốc nhỏ mắt mà cũng có thể lập tức khóc được, xem ra vào đoàn phim này quả thật học hỏi không ít.

"Tổng giám đốc Ngu đúng là vô tình. Thủ đoạn sắt thép lẽ ra phải dùng trên thương trường, vậy mà lại mang ra dùng hết trên người tôi."

Tạ Bất Phi mắt ngấn lệ, đáng thương nhìn cô, giọng oán trách:

"Quả nhiên, tôi đã nhìn thấu, nhà tư bản vốn dĩ đều lạnh lùng tàn nhẫn."

Ngu Thiểu dở khóc dở cười. Thật sự là càng nói càng thái quá.

Thừa dịp dừng đèn đỏ, cô nghiêng người lại gần Tạ Bất Phi, đầu ngón tay khẽ chạm vào đuôi mắt cô, giọng trở nên dịu dàng:

"Tỷ tỷ, đừng khóc. Em không bắt nạt chị."

Mặc dù biết tất cả chỉ là giả vờ, nhưng cô vẫn không nỡ nhìn dáng vẻ nức nở kia của Tạ Bất Phi.

Tạ Bất Phi híp mắt, hàng mi dày khẽ run, vương chút ánh lệ long lanh, làm bộ nhõng nhẽo:

"Em nói gì cũng vô ích, tôi không nghe, tôi không nghe, tôi không nghe..."

Ngu Thiểu khẽ thở dài, bỗng nắm lấy cằm cô, cúi đầu xuống, một tay chống vào ghế, khẽ đặt lên môi cô một nụ hôn.

Tạ Bất Phi như bị bấm nút "tạm dừng", yên lặng vài giây, sau đó hai tay không tự chủ mà vòng lên sau gáy Ngu Thiểu.

Hơi thở quấn lấy nhau, gương mặt trắng mịn của cô nhanh chóng nhuộm sắc hồng như cánh đào, đẹp đến nao lòng.

Đèn xanh bật lên, Ngu Thiểu buông ra Tạ Bất Phi đang mặt đỏ tim đập, tiếp tục lái xe.

Tạ Bất Phi ôm lấy lồng ngực đang đập thình thịch, nhìn sang Ngu Thiểu, khẽ nói:

"... Em càng lúc càng giống bá tổng."

Ngu Thiểu chưa từng lướt mạng, tò mò hỏi như học sinh tiểu học: "Bá tổng là gì vậy?"

Tạ Bất Phi đáp:

"Là kiểu tổng giám đốc bá đạo trong tiểu thuyết ấy, kiểu như tà mị, lạnh lùng, cực kỳ si tình, thích bóp eo nữ chính, chặn đường người ta ép nói câu 'hôn anh một cái, mạng anh cũng cho em'."

Ngu Thiểu im lặng một lát, rồi hỏi:

"... Vậy ra chị thích đọc thể loại tiểu thuyết đó à?"

Cô âm thầm ghi nhớ, chuẩn bị tìm thời gian đọc thử vài quyển tiểu thuyết bá tổng, nghiên cứu hành vi và tâm lý nhân vật chính.

"Cũng không hẳn là thích, chỉ là nhàm chán thì xem cho vui thôi." Tạ Bất Phi nói, "Dù sao bên cạnh chị đã có một 'bá tổng chính hãng', mấy người trong sách làm sao so được."

Ngu Thiểu nhẹ nhàng nói:

"Em cảm thấy mình còn kém xa cái gọi là 'bá tổng' kia."

Tạ Bất Phi cười ngọt ngào:

"Thế mới đúng, họ làm sao so được với em."

Maybach rẽ vào đường đến cục dân chính, Ngu Thiểu vừa tìm chỗ đậu xe trống, vừa hỏi: "Tỷ tỷ, chị mang theo căn cước và hộ khẩu rồi chứ?"

Tạ Bất Phi không cần suy nghĩ liền đáp: "Chị mang đủ hết rồi, em yên tâm đi."

Quá trình đăng ký diễn ra vô cùng suôn sẻ. Có lẽ vì là ngày làm việc nên lượng người đến không nhiều.

Khi đến lượt hai người, Tạ Bất Phi tháo khẩu trang xuống, nhân viên làm việc lập tức trợn to mắt:

"Cô, cô là Tạ..."

Tạ Bất Phi giơ ngón trỏ lên nhẹ nhàng ra hiệu im lặng, khẽ "suỵt" một tiếng rồi mỉm cười liếc mắt nhìn cô ấy.

Nhân viên cũng không phải lần đầu gặp tình huống kiểu này, tuân thủ đạo đức nghề nghiệp, cô ấy nhanh chóng giữ im lặng.

Cô ấy liếc nhìn Tạ Bất Phi, lại nhìn sang người phụ nữ bên cạnh với khuôn mặt thanh tú, âu phục chỉnh tề, thành thật cảm thán:

"Hai người thật sự rất xứng đôi."

Nếu không phải vì chưa từng nghe cái tên "Ngu Thiểu", chỉ nhìn ngoại hình thôi cũng tưởng là minh tinh, quá mức xuất sắc.

Tạ Bất Phi mỉm cười đáp: "Cảm ơn cô."

Nhân viên ấy mặt hơi đỏ lên, nói nhỏ:

"Con trai tôi mê nhạc của cô lắm, nó luôn thích nghe cô hát, còn đi rất nhiều buổi hòa nhạc nữa. Phi Phi, chúc cô và phu nhân của mình tân hôn hạnh phúc, trăm năm viên mãn."

Ngu Thiểu xúc động nghẹn ngào, đây là lời chúc phúc đầu tiên dành cho cuộc hôn nhân của các nàng. Dù người chúc có mang tâm trạng thế nào, thì cũng đều đáng để trân quý.

Tạ Bất Phi hiển nhiên cũng có cảm nhận giống nàng, ánh mắt ươn ướt, thậm chí còn chủ động hỏi:

"Con cô có muốn tôi ký tặng không?"

Nhân viên công tác mừng rỡ đến sửng sốt:"Thật được ạ? Thật sự được chứ?"

Cô ấy lập tức lấy ra một tấm bưu thiếp trống rất đẹp, đưa cho Tạ Bất Phi.

Tạ Bất Phi ký tên một cách thoải mái, nét chữ tiêu sái, thanh thoát hiện rõ trên giấy, mỉm cười đưa trả lại cho cô ấy.

Nhân viên công tác cảm động đến rơm rớm nước mắt, vui mừng nhận lấy, liên tục cúi đầu cảm ơn.

Sau khi hoàn tất đăng ký, Tạ Bất Phi và Ngu Thiểu cùng đi chụp ảnh cưới. Chú thợ ảnh đứng sau chân máy, gọi hai người đứng vào bức tường đỏ.

"Rồi nào, cười lên nhé!" Ánh mắt ông dừng lại trên người Ngu Thiểu, nói tiếp, "Tiểu cô nương, bảo cười mà, không phải gượng gạo! Đừng cứng đờ thế, tự nhiên một chút đi, giống bạn gái của cháu ấy!"

Tạ Bất Phi quay sang nhìn Ngu Thiểu, kéo cô qua một bên, trêu ghẹo:

"Ngu tổng, sao trông em căng thẳng thế hả?"

Khóe môi Ngu Thiểu hơi cong lên đầy gượng gạo, ngón tay siết chặt lấy tay áo, khẽ giọng nói:

"Chị...em có hơi hồi hộp."

Tạ Bất Phi thấy vậy, nhẹ nhàng siết lấy mu bàn tay cô: "Sao vậy?"

Ngu Thiểu cười ngại ngùng, ánh mắt trong veo lấp lánh ánh sáng li ti:

"Em...quá xúc động."

Cô đã từng nhiều lần mơ thấy cảnh mình và Tạ Bất Phi kết hôn, trong bộ váy cưới trắng tinh, ở nhà thờ, bên bờ biển, trên bãi cỏ xanh ngát,... từng kiểu hôn lễ đều hiện lên như thật. Nhưng dù giấc mơ có đẹp đến đâu, tỉnh lại rồi vẫn chỉ là hư ảo, mỗi lần tỉnh dậy đều là thất vọng và trống rỗng.

"Bởi vì chuyện được kết hôn với chị, em đã nghĩ rất lâu."

Cô đã đợi rất lâu. Và đến lúc thật sự đối diện với điều ấy, chính vì quá yêu thích, quá trân trọng, cô lại bắt đầu sợ mất nó, nghi ngờ bản thân vẫn còn đang lạc trong một giấc mơ đẹp.

Ánh mắt Tạ Bất Phi khẽ lay động. Nàng nhẹ nhàng cầm tay Ngu Thiểu, đặt lên lồng ngực mình:

"Thiểu Thiểu, nghe này."

Bên dưới lòng bàn tay là một trái tim đang đập thình thịch, nhanh đến mức như sắp bật khỏi lồng ngực.

Tạ Bất Phi nói: "Thấy không, không chỉ em xúc động. Chị cũng vậy."

Ngu Thiểu mấp máy môi, nói: "Nhưng mà, chị cười trông rất đẹp."

Tạ Bất Phi cong mắt, trêu chọc cô:

"Bởi vì chị rất vui mà, chúng ta sắp kết hôn rồi! Chị phải lừa suốt năm năm mới lừa được đầu gỗ nhỏ nhà em vào tay. Đây là thời khắc đáng để kỷ niệm, em cũng đừng tự làm mình xấu xí quá, giấy đăng ký kết hôn là phải dùng cả đời đó."

Ngu Thiểu không nhịn được mỉm cười.

Tạ Bất Phi nhẹ giọng nói:

"Bây giờ em cười lên trông rất xinh. Đừng sợ, cứ giống như bình thường chúng ta chụp ảnh cùng nhau, trò chuyện với nhau là được. Bảo bối, giữ bình tĩnh là ổn rồi.

Ngu Thiểu hít sâu một hơi, gật đầu:

"Em biết rồi."

Tạ Bất Phi kéo tay cô quay lại đứng trước bức tường đỏ, vai kề vai. Ngu Thiểu điều chỉnh lại tâm trạng, thử nở một nụ cười tự nhiên. Lần này, thợ quay phim không nói gì thêm, nhấn nút chụp:

"Cà chua nào..."

Dưới ánh đèn, hai gương mặt rạng rỡ tươi cười, sạch sẽ như quá khứ.

"Rắc" một tiếng, khoảnh khắc ấy vĩnh viễn dừng lại.

Ra khỏi Cục Dân chính, Tạ Bất Phi xoay xoay tờ giấy đăng ký kết hôn trong tay, không ngớt lời khen:

"Thiểu Thiểu, em trông thật đáng yêu."

Ngu Thiểu rời công ty liền đi thẳng tới studio. Lúc chụp ảnh, khi thì mặc sườn xám, khi thì áo sơ mi trắng, để lộ vòng eo mảnh khảnh thon dài, tháo kính ra xong, ngũ quan càng thêm thanh tú trắng trẻo.

Cô hướng ống kính khẽ mỉm cười, giữa hàng mày lộ ra vài phần ngượng ngùng và ngây ngô của quá khứ.

Tạ Bất Phi đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve bức ảnh, giọng đầy hoài niệm:

"Giống hệt lúc em còn năm nhất đại học."

Ngu Thiểu có chút xấu hổ, đè tay Tạ Bất Phi lại, nói:

"Tỷ tỷ...đừng nhìn nữa, chị đã nhìn suốt cả đoạn đường rồi."

Tạ Bất Phi khẽ hừ một tiếng:

"Đây là giấy đăng ký kết hôn của chị, dựa vào đâu mà không cho chị nhìn? Chị không chỉ muốn nhìn một chặng đường, mà còn phải nhìn cả đời.

Dứt lời, nàng lấy điện thoại ra, hướng về hai tờ giấy đăng ký kết hôn "rắc rắc" chụp mấy tấm.

Ngu Thiểu hỏi: "Chị làm gì vậy?"

Tạ Bất Phi tiền trảm hậu tấu, chỉnh sửa ảnh rồi đăng thẳng lên vòng bạn bè, chặn đồng nghiệp ở chỗ làm lại, sau đó nhấn đăng:

"Đương nhiên là để công khai với mọi người rồi."

Ngu Thiểu cũng mở WeChat ra. Cô biết rất rõ, nếu Tạ Bất Phi thật sự muốn giấu một chuyện gì đó, thì sẽ không ai phát hiện được. Nhưng một khi nàng muốn khoe, thì chẳng khác gì chim công dựng thẳng đuôi, hận không thể để cả thiên hạ đều biết.

Quả nhiên, Ngu Thiểu thấy ngay dòng trạng thái mới nhất ở đầu vòng bạn bè.

Dưới ánh mặt trời, hai tờ giấy đăng ký kết hôn xếp chồng lên nhau.

Phụ đề của Gary: "Lừa gạt được rồi, không hoàn trả, miễn mặc cả."

Ngay sau đó, một loạt dấu chấm hỏi bùng nổ:

Trình Diệp Lý: "?"

Lục Vân: "??"

Diêu Như Đông: "???"

Bạch Y: "????"

Dãy dấu chấm hỏi nối dài xuống tận khi Tạ Vân Tụ xuất hiện: "@Ngu Thiểu, quốc gia có ra app chống lừa đảo chưa vậy?"

Tạ Bất Phi vui vẻ tự bấm like cho mình, còn phối hợp bình luận:

"[Đỏ mặt] Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, bọn mình thật sự rất xứng đôi~"

Eddie: "..."

Tiểu Mân: "Oa O.O! Chị Tạ - Ngu tổng 99999 điểm!"

Cố Thúy Lan: "Ha ha ha, tốt quá, bao giờ thì định làm tiệc cưới đây?"

Tạ Bất Phi trả lời: "Đang suy nghĩ ạ, con sẽ bàn lại với bảo bối một chút. Dì có gợi ý gì không?"

Cố Thúy Lan nhắn lại: "Không vội đâu, chuyện này nên suy nghĩ kỹ một chút. Dì không có ý kiến gì, các con là người trẻ, cứ tự quyết định là được rồi."

Ngu Thiểu thấy tin nhắn liền hơi đỏ mặt. Bình thường Tạ Bất Phi đã hay gọi cô là "bảo bối", "bảo bảo" gì đó, nhưng trước mặt mẹ cô mà vẫn gọi như vậy thì đúng là khiến người ta ngượng ngùng.

Tạ Bất Phi ngẩng đầu nhìn cô một cái, trêu chọc:

"Ồ, bảo bảo, em đỏ mặt rồi à?"

Ngu Thiểu cụp mắt, có chút không thoải mái:

"Tỷ tỷ, đừng gọi em là bảo bảo nữa."

Tạ Bất Phi hỏi: "Sao thế? Không thích à?"

Ngu Thiểu đáp: "Em đã hai mươi ba tuổi rồi."

Tạ Bất Phi khẽ cười: "Dù em có tám mươi tuổi thì vẫn là bảo bảo của chị thôi."

Ngu Thiểu chạm phải nụ cười trong mắt nàng, tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Cô bước lên một bước, cúi đầu hôn nhẹ lên khóe môi Tạ Bất Phi.

Từ hôm nay trở đi, người đứng trước mắt cô, thật sự là của cô rồi.

Hoàn toàn thuộc về một mình cô.

Tạ Bất Phi nói khẽ: "Vốn dĩ em chính là của chị."

Ngu Thiểu lúc này mới nhận ra, hóa ra bản thân vừa lỡ miệng nói ra lời trong lòng, đôi tai trắng mịn lập tức nóng bừng lên như sắp bốc khói.

Tạ Bất Phi đưa tay nhẹ nhàng chạm vào tai cô, giọng dịu dàng thì thầm:

"Ngu tổng, đã là vợ của chị rồi thì bây giờ có phải nên bàn chuyện hôn lễ một chút không?"

Chương trước Chương tiếp
Loading...