[BHTT - Edit Hoàn] Học tỷ không cho phép lại trang A - Tỉnh Dã Tư

Chương 79



Tạ Bất Phi vừa về tới trường liền lập tức chạy đến ký túc xá 301 tìm Ngu Thiểu, nhưng lại về tay không. Hỏi qua vài người, nàng mới biết gần đây khoa Máy tính đang tiến hành buổi bảo vệ đồ án Android cuối kỳ trong phòng máy tính của trường, mà hôm nay vừa đúng lượt lớp của Ngu Thiểu.

Tạ Bất Phi liền đi về phía phòng máy, đồng thời nhắn tin cho Ngu Thiểu.

Gary: "Thiểu Thiểu, em bảo vệ xong chưa?"

Ngu Thiểu: "Vẫn chưa. Nhưng theo thứ tự thì chắc cũng sắp đến lượt em rồi."

Gary: "Oa a, vậy em có hồi hộp không đó? [Miêu Miêu lau mồ hôi.jpg]"

Ngu Thiểu: "Cũng tạm."

Gary: "Bình tĩnh dữ vậy? Không hổ là đại học bá, khí chất đầy mình luôn á!"

Ngu Thiểu: "Ừm, chắc tại luyện nhiều rồi, quen."

Gary: "Bảo bối lúc nghiêm túc thật sự siêu ngầu, chị yêu em quá đi!"

Gary: "Nhưng mà chị lại càng thích em lúc không nghiêm túc hơn..."

Ngu Thiểu nhìn màn hình điện thoại, khựng lại một giây, gương mặt lập tức ửng đỏ. Cái người này, hôm qua còn suýt khóc vì lo, vậy mà hôm nay đã có tinh thần nói mấy lời trêu ghẹo kiểu đó rồi.

Nàng đỏ mặt đánh chữ: "Học tỷ, đừng nói linh tinh..."

Gary: "Em nghĩ gì thế? Chị nói là lúc em khóc ấy, trông thật sự rất đáng yêu nha!"

"Có phải em hiểu sai rồi không? Ây da, Ngu đại học bá đúng là không thể cứu nổi, trong đầu toàn là những điều xấu!"

Ngu Thiểu: "..."

Tin chị mới là lạ.

Ánh mắt cô dời lên bục giảng. Một bạn học đang dùng PowerPoint thuyết trình về hệ thống mua sắm. Giáo sư ngồi dưới nghe, thỉnh thoảng đặt câu hỏi, không khí trong phòng sôi nổi hẳn lên.

Tạ Bất Phi không gửi thêm tin nhắn nào nữa.

Ngu Thiểu thu lại điện thoại, liếc nhìn bảng xếp hạng thuyết trình, kế tiếp sẽ đến lượt cô.

Cô kiểm tra lại lần cuối các tệp PowerPoint, video dự án và file lập trình trong USB, thầm ôn lại bản thảo trong đầu, đảm bảo không xảy ra sai sót.

Diêu Như Đông ngồi kế bên thì nhìn đông ngó tây, chẳng khác gì một quả pháo đang rung lên vì hồi hộp:

"Làm sao bây giờ, mình hồi hộp muốn chết!"

Cô ấy chìa tay về phía Ngu Thiểu, hạ giọng nói: "Thiểu Thiểu, cho tớ mượn một ít khí chất học bá đi, cọ một cái lấy vía!"

Ngu Thiểu nghe vậy liền siết chặt tay Diêu Như Đông, bị đối phương lập tức nắm lấy không buông. Cô ấy vẻ mặt đầy tha thiết, một tay chắp trước ngực làm tư thế cầu nguyện:

"Thượng Đế, Phật Tổ, Merlin... ai cũng được! Cầu xin nhất định phải phù hộ cho tôi qua được kỳ này!"

Lục Vân giống như cười mà không phải cười: "Chỉ sợ là không ai cứu nổi. Ngay cả thần tiên cũng phải bó tay với cậu."

Diêu Như Đông: "Xì xì xì, ngậm miệng mau! Không phải thế đâu. Tớ không cầu điểm tối đa, chỉ cần qua là được rồi! Nhìn tớ đáng thương thế này, mấy vị thần chắc chắn sẽ rủ lòng thương!"

Ngu Thiểu bật cười, đúng lúc đó, cô nghe thấy giáo sư gọi tên mình:

"Tiếp theo, Ngu Thiểu, em có mặt chứ?"

Diêu Như Đông và Lục Vân lập tức ném ánh mắt cổ vũ về phía cô: "Thiểu Thiểu cố lên!"

Ngu Thiểu lên tiếng, mang theo tài liệu bước lên bục giảng.

Cả lớp đều ngẩng đầu nhìn theo cô.

Ngu Thiểu mặc một chiếc áo len cổ cao màu đen sẫm, tay áo được xắn lên, lộ ra cổ tay trắng muốt. Tóc dài được buộc gọn, cặp kính gọng bạc trượt xuống nơi sống mũi, khiến nàng toát lên vẻ điềm đạm, tri thức.

Cô hơi cúi người điều chỉnh con chuột. Ánh sáng xanh lam từ màn hình hắt lên mặt, giống như gợn sóng lấp loáng giữa mặt nước.

Cắm USB vào, khởi động máy mô phỏng Android, Ngu Thiểu vừa chờ thanh tiến trình của dự án tải xong, vừa cầm micro lên, bắt đầu giảng giải phần nội dung trong video.

Đúng lúc ấy, cửa sau phòng máy vốn khép hờ bị nhẹ nhàng đẩy ra. Một bóng dáng mảnh khảnh len lén bước vào, lặng lẽ ngồi xuống chỗ trống ở một góc khuất.

Động tĩnh của nàng rất nhẹ, gần như không ai chú ý.

Ngay sau đó, cả lớp bỗng nghe thấy Ngu Thiểu đang trình bày trôi chảy, đột nhiên ngừng lại một nhịp.

Giáo sư mỉm cười hỏi: "Ngu Thiểu, sao thế? Vừa rồi em nói rất tốt mà?"

Một số bạn trong lớp cũng cười theo, ánh mắt đầy thiện ý. Ngu Thiểu đẩy nhẹ gọng kính, thu hồi ánh nhìn từ cuối lớp, thấp giọng đáp: "Em xin lỗi ạ."

Cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, tiếp tục trình chiếu video và tiếp lời giảng.

Tạ Bất Phi ngồi ở hàng ghế cuối, chống cằm, đuôi mắt cong cong, khóe môi khẽ nhếch.

Khi bắt gặp ánh mắt Ngu Thiểu vô thức liếc về phía mình, nàng tinh nghịch nháy mắt một cái.

Ngu Thiểu khựng lại chưa tới một giây, rồi làm như không có chuyện gì, tiếp tục bài thuyết trình.

Giọng nói của cô trong trẻo mà rõ ràng, mạch lạc và dứt khoát, mang theo sức hút đặc biệt khiến không ít người say mê lắng nghe.

Tạ Bất Phi nhìn cô, trong đầu lại hiện lên hình ảnh Ngu Thiểu trên sân khấu cuộc thi, ánh sáng rực rỡ, khí chất mạnh mẽ, như chiếm trọn cả không gian.

Có những người sa ngã trong thung lũng mục nát, cũng có những người từ đáy vực từng bước bò lên, đứng trên đỉnh núi cao để nhìn xuống tất cả.

Buổi bảo vệ kết thúc, đúng như nàng dự đoán, Ngu Thiểu được chấm điểm cao nhất.

Cả phòng học vỗ tay vang dội như sấm. Tạ Bất Phi ngồi ở dãy ghế cuối cùng, giữa đám đông, mỉm cười và vỗ tay vì cô.

Ánh mắt Ngu Thiểu chạm vào ánh nhìn của nàng, giữa tiếng vỗ tay rền vang như trống hội, tim cô cũng theo đó mà rộn ràng.

Mọi người xung quanh như trở nên mờ nhòe, chỉ còn lại đôi mắt cười của Tạ Bất Phi trong khoảnh khắc ấy.

Chốc lát sau, Ngu Thiểu bước xuống bục trong tiếng vỗ tay, trở lại chỗ ngồi.

Điện thoại rung khẽ, Tạ Bất Phi cúi đầu nhìn, thấy biểu tượng trò chuyện nhấp nháy hiện thông báo tin nhắn mới.

Ngu Thiểu: "Sao tự nhiên chị lại tới?"

Gary: "Bởi vì nghĩ đến việc sắp được nhìn thấy bảo bối mà chị thấy phấn khích nha!"

Ngu Thiểu mặt lập tức nóng bừng.

Gary: "Thiểu Thiểu vừa nãy thuyết trình hay lắm."

Ngu Thiểu bất ngờ: "Tỷ tỷ nghe hiểu được à?"

Gary: "Không hiểu, nhưng chị thấy rất cảm động. Trực giác nói cho chị biết, em thật là siêu lợi hại!"

Bên cạnh, Diêu Như Đông quay sang nhìn Ngu Thiểu, như có điều suy nghĩ:

"Thiểu Thiểu, cậu đang nhắn tin với học tỷ đấy à?"

Ngu Thiểu hơi sững lại, hỏi: "Sao cậu biết?"

Diêu Như Đông: "Cậu cứ cười mãi, không ngừng chút nào luôn."

Lục Vân tiếp lời: "Cười ngọt đến mức đó, nhìn qua là biết đang tán gẫu với bạn gái."

Diêu Như Đông: "Có người yêu đúng là khác biệt, chậc chậc chậc."

Lục Vân: "Chậc chậc chậc."

Ngu Thiểu: "..."

Cô cúi đầu, úp điện thoại úp mặt xuống bàn.

Cứ tiếp tục trò chuyện thế này, tiết học coi như bỏ luôn rồi.

Cuối cùng cũng đến lúc chuông tan học vang lên, Ngu Thiểu chào tạm biệt Diêu Như Đông và Lục Vân trong ánh mắt trêu chọc của hai người, một mình rời khỏi phòng học.

Ở khúc quanh hành lang, Tạ Bất Phi đứng tựa bên tường một mình.

Tuyết mịn bay lả tả từ trên trời rơi xuống, nhẹ nhàng đậu lên mái tóc đen của nàng, như một thứ trang sức giản dị mà xinh đẹp.

Ngu Thiểu bước tới gần, vươn tay phủi tuyết trên đầu nàng.

Tạ Bất Phi quay đầu lại, bắt lấy cổ tay cô, đôi mắt hồ ly hơi cong cong:

"Ai dám rắc tuyết lên đầu chị hả?"

Nàng nhẹ nhàng vuốt ngón tay thon dài của Ngu Thiểu, cố ý làm ra vẻ trêu chọc:

"A, thì ra là em, tiểu hỗn đản này."

Ngu Thiểu đan tay mình vào tay nàng, dịu giọng hỏi:

"Em xấu chỗ nào?"

"Có người vừa nãy đang nói chuyện với chị nửa chừng thì lại bỏ mặc."Tạ Bất Phi dùng đầu ngón tay gãi nhẹ vào lòng bàn tay Ngu Thiểu, lườm cô một cái "Tra nữ, lạnh nhạt, không chịu nói chuyện với chị nữa."

Ngu Thiểu nhớ lại mấy lời trêu chọc của bạn cùng phòng, hơi lúng túng nói:

"Em đâu có."

Tạ Bất Phi híp mắt lại như con mèo nhỏ, chân mày nhíu khẽ, vẻ mặt vô cùng đáng thương:

"Có phải em không còn yêu chị nữa rồi không? Chị làm sai điều gì, em nói đi, chị sẽ sửa mà."

Ngu Thiểu bật cười, đưa tay ôm nàng vào lòng:

"Tỷ tỷ, em sẽ không ngừng yêu chị."

Tạ Bất Phi cúi đầu, nhẹ nhàng cọ vào cổ cô, nơi vẫn còn hơi ấm, giọng nói rất khẽ:

"Chị rất nhớ em."

Ngu Thiểu xoa đầu nàng, nhẹ nhàng nói:

"Em cũng vậy."

Bầu trời trong veo như nước, hai người sóng vai bước đi trên lối đi bộ phủ đầy tuyết. Lớp tuyết dày dưới chân phản chiếu ánh nắng lấp lánh.

Tạ Bất Phi bước chậm rãi, than nhẹ: "Ai nha, tay chị lạnh quá, phải làm sao bây giờ?"

Ngu Thiểu hiểu ý, vươn tay về phía nàng, lòng bàn tay ngửa lên.

Khóe môi Tạ Bất Phi khẽ cong, nàng đặt tay mình vào tay Ngu Thiểu. Đối phương nắm lấy tay nàng, rồi nhét luôn vào túi áo mình.

Đầu ngón tay chạm nhau, hơi ấm dịu dàng truyền qua, khiến lòng người khẽ rung.

Hai người càng đi càng gần, sát vào nhau, vai kề vai không rời.

Tối hôm đó, Ngu Thiểu không quay về ký túc xá mà theo Tạ Bất Phi về phòng 401.

Hôm nay Bạch Y có mặt trong phòng, nên hai người cũng không dám làm càn, cùng lắm chỉ là nắm tay, hôn nhẹ lên má, ngồi cạnh nhau như khách quý, giữ lễ giữ chừng mực.

Một người chơi game, một người yên lặng đọc sách, mỗi người một việc, chẳng liên quan đến nhau.

Chơi được một nửa, Tạ Bất Phi bỗng ngồi dậy, cười nói:

"Chị đi tắm trước, tiện thể làm ấm phòng tắm cho em."

Ngu Thiểu nhìn nàng bước vào nhà tắm. Bỗng nhiên, từ giường tầng trên rủ xuống một cái đầu đen sì, tóc tai rối bù xõa xuống không trung, là Bạch Y.

Bạch Y nhìn cô chằm chằm, ra chiều suy nghĩ sâu xa, rồi cất giọng hỏi như thẩm vấn linh hồn:

"Hai người...ở bên nhau rồi?"

Ngu Thiểu thản nhiên đáp: "Ừm."

Bạch Y ánh mắt nheo lại, giọng nghiêm túc: "Hai người có từng...lén lút làm chuyện gì ở ký túc xá lúc chị không có mặt không?"

Ngu Thiểu hơi nghẹn, định nói gì đó, nhưng chỉ thốt ra: "Ây..."

"Thôi, khỏi nói, chị hiểu rồi."Bạch Y thở dài thật sâu, cắt ngang lời cô "Vừa mới về tới đã bắt chị ăn cẩu lương, vậy là hợp lý hả?"

Rồi cô ấy lại hỏi tiếp: "À mà, hai người bao giờ mời chị uống rượu mừng đấy?"

Ngu Thiểu: "..."

Tại sao ai cũng hỏi y chang nhau vậy chứ?

Đúng lúc đó, điện thoại di động vang lên, cứu cô thoát khỏi bầu không khí bối rối.

Ngu Thiểu lập tức quay đầu nhìn, thấy màn hình điện thoại của Tạ Bất Phi sáng lên, trên màn hình hiện ba chữ: Lâm Thanh Vi.

Ngu Thiểu do dự một chút, liếc nhìn về phía phòng tắm, rồi mới nhận cuộc gọi.

Giọng nữ mềm mại, dễ nghe vang lên bên tai: "Alo?"

Ngu Thiểu đáp: "Xin chào."

Lâm Thanh Vi im lặng vài giây, giọng có phần lạnh nhạt:

"Cô là ai? Tạ Bất Phi đâu?"

Ngu Thiểu: "Chị ấy đang tắm, không tiện nghe máy."

Lâm Thanh Vi lại trầm mặc. Một lát sau, bình thản nói: "Vậy để lát nữa tôi gọi lại."

Ngu Thiểu còn chưa kịp nói gì thì đầu dây bên kia đã cúp máy.

Cô yên lặng đặt điện thoại lại lên bàn, tâm trí lơ đãng, đọc sách cũng không tập trung nổi.

"Nhìn cái gì thế, nửa ngày rồi còn chưa lật trang."

Giọng nói trong trẻo vang lên ngay trên đỉnh đầu cô.

"Trong sách có Hoàng Kim Ốc* sao?"

(*Hoàng Kim Ốc: điển tích Trung Quốc, "sách có Hoàng Kim Ốc" ý chỉ đọc sách có thể đạt được thành tựu, của cải, danh vọng.)

Ngu Thiểu hoàn hồn, ngẩng đầu: "Tỷ tỷ."

Tạ Bất Phi mặc áo ngủ màu xanh vỏ cau, người còn đọng hơi nước, mùi hoa linh lan thoang thoảng ngọt ngào như cũ. Nàng cúi người xuống, ngón tay ấm áp khẽ chạm vào cằm Ngu Thiểu.

Từng sợi tóc mảnh rơi xuống mặt, hơi ngứa.

Ngu Thiểu nheo mắt lại, trông thấy Tạ Bất Phi khẽ nghiêng đầu lại gần, dịu dàng đặt một nụ hôn lên môi cô.

Cánh môi bị nàng nhẹ nhàng mút lấy, Tạ Bất Phi cọ vào má cô, thấp giọng hỏi:

"Vừa rồi đang nghĩ gì vậy?"

Ngu Thiểu nhắm mắt lại, hơi thở trở nên gấp gáp: "Không có gì..."

Sau một lúc cọ xát, Tạ Bất Phi mới buông cô ra, trong mắt lấp lánh ánh nước.

Ngu Thiểu lấy lại nhịp tim bình ổn, nói: "Lúc nãy Lâm Thanh Vi gọi điện cho chị."

Tạ Bất Phi khựng lại, ngồi xuống bên cạnh nàng, cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua, trong mắt hiện vẻ nghi hoặc.

Bà ta gọi làm gì?

Tạ Bất Phi nghĩ mãi không ra lý do, liền gọi lại cho Lâm Thanh Vi.

Điện thoại gần như được bắt ngay lập tức, giọng điệu lạnh nhạt của Lâm Thanh Vi vang lên:

"Tạ Bất Phi?"

Tạ Bất Phi: "Là tôi."

Lâm Thanh Vi ngừng một chút, rồi nói: "Tạ Hồng Tín xảy ra chuyện, cô đến bệnh viện một chuyến đi."

Chương trước Chương tiếp
Loading...