[BHTT - Edit Hoàn] Học tỷ không cho phép lại trang A - Tỉnh Dã Tư

Chương 78



Tạ Hồng Tín đột nhiên quát lớn: "Đủ rồi!"

Âm thanh khàn đục vang vọng khắp ngôi nhà yên tĩnh, như một tảng đá lớn rơi xuống giếng sâu, làm tung bọt nước. Mấy người hầu trốn ở gần đó co rúm lại, run rẩy, không ai dám lên tiếng.

Nụ cười trên mặt người phụ nữ lập tức tắt ngấm.

Lâm Thanh Vi không biểu cảm, ánh mắt gần như châm biếm nhìn người đàn ông mà bà đã phí hơn mười năm thanh xuân để ở bên.

Thật lâu sau, bà bình thản nói: "Ly hôn đi."

Tạ Hồng Tín cúi đầu ngồi bên bàn ăn, khuỷu tay chống lên đùi, một tay che mắt, im lặng không nói.

Lâm Thanh Vi điềm nhiên tiếp lời:

"Tạ Hồng Tín, mười mấy năm qua, tôi đã nhẫn nhịn anh đủ rồi. Tôi từng gặp nhiều alpha, nhưng chưa có ai vừa tự tin mù quáng, vừa thiển cận, cố chấp như anh."

"Công ty thì càng lúc càng xuống dốc, đám họ hàng chỉ biết ngồi không ăn bám, hút máu anh. Vậy mà anh vẫn đắc ý, cứ tưởng mình giỏi giang lắm."

Bà khẽ bật cười, khoanh tay lại:

"Anh lúc nào cũng xem thường omega, nhưng trong mắt tôi, năng lực và tầm nhìn của anh kém xa vợ trước. Cô ấy thông minh hơn, nhìn xa hơn, chỉ tiếc là số mệnh bạc bẽo."

Sắc mặt Tạ Hồng Tín như rạn nứt, nghiến răng ken két:

"Cô không có tư cách nhắc đến cô ấy!"

"Còn anh thì có à?" Lâm Thanh Vi đáp. "Anh cũng là đồng phạm thôi."

Tạ Hồng Tín ngẩng đầu, ánh mắt hằn học đỏ ngầu như rỉ máu, căm giận nhìn bà.

Lâm Thanh Vi xoay người, cầm lấy túi xách đặt trên bàn. Mái tóc xoăn dài màu nâu sẫm khẽ lượn sóng sau lưng, dáng vẻ phong tình vạn chủng. Bà lạnh nhạt nói:

"Chuyện của Tiểu Kha, từ giờ tôi sẽ lo. Không cần anh bận tâm. Anh đã không chào đón mẹ con tôi, thì tôi cũng chẳng cần ở lại làm chướng mắt anh nữa."

Bà giẫm giày cao gót sải bước ra cửa lớn, khuất dần trong màn đêm, bóng dáng yêu kiều dần chìm vào khoảng tối xa xăm.

Vở kịch đến đây là hạ màn. Tạ Bất Phi đứng dậy, bước nhanh lên lầu.

Tạ Hồng Tín bỗng gọi: "Tiểu Phi..."

Tạ Bất Phi không quay đầu lại: "Có chuyện gì?"

Nếu lúc ấy nàng quay đầu, có lẽ sẽ nhìn thấy bóng lưng Tạ Hồng Tín đang sụp đổ, chật vật đến cực điểm. Bàn tay siết chặt đến mức gân xanh nổi cuồn cuộn trên mu bàn tay.

Giọng ông nghẹn lại, như bị bóp nghẹt từ trong lồng ngực:

"Quả thật...ba có lỗi với mẹ con. Những năm qua...ba đã bạc đãi mẹ con rất nhiều."

Ông hít sâu một hơi, chậm rãi nói:

"Ba quả thật đã sơ suất với con rất nhiều. Dù không phải một người chồng hay người cha tốt, nhưng mọi điều ba làm đều xuất phát từ ý tốt. Dù thế nào đi nữa, con vẫn là con gái của ba, và chỉ có con mới có thể kế thừa sự nghiệp của Tạ gia."

"Chẳng qua vì con là alpha thôi đúng không?" Tạ Bất Phi lạnh lùng đáp. "Nếu con là một omega, liệu cha còn dám chắc như vậy, giao hết quyền thừa kế cho con?"

Tạ Hồng Tín sững sờ nhìn nàng: "Tiểu Phi...con đang nói gì vậy? Làm sao có thể có chuyện đó?"

Tạ Bất Phi nhếch môi cười nhạt, trong giọng nói mang theo mỉa mai: "Nhưng con thật sự là một omega."

"Cái gì?!"

"Năm đó mẹ không cho con nói với ba. Bà bảo rằng ba ghét omega, nên đừng nói ra."

Nàng ngừng một nhịp, rồi tiếp tục bước lên bậc cầu thang:

"Và thực tế chứng minh bà ấy đã đúng. Nếu ba biết con là omega, liệu ba còn yên tâm giao công ty cho con không?"

Một cơn đau buốt như nổ tung trong đầu, Tạ Hồng Tín đột ngột mở to mắt, kinh hoảng tột độ:

"Không...không thể nào! Sao lại như thế được... Làm sao con có thể là một omega..."

Tạ Bất Phi không nói gì thêm, quay người bước về phòng. Trước khi cánh cửa đóng lại, nàng vẫn còn nghe thấy tiếng Tạ Hồng Tín thất thần thì thào vọng lại, như tan ra bên tai.

Nàng ngồi xuống mép giường, trong lòng hỗn loạn vô cớ. Cảm giác như chỉ sau một đêm, nàng đã mất đi rất nhiều thứ, nhưng cũng đồng thời dứt khoát chấm dứt được những nỗi khổ dai dẳng vẫn giằng xé suốt bao lâu nay, mà tương lai phía trước, đột nhiên lại trở nên mơ hồ mịt mờ.

Nàng cầm điện thoại lên, thấy phần tin nhắn được ghim trên WeChat hiện ra mười mấy dòng liền, cách nhau chỉ vài phút.

Ngu Thiểu: "Học tỷ, em đã về ký túc xá. Chị đã về nhà chưa?"

Ngu Thiểu: "Tỷ tỷ..."

Ngu Thiểu: "Nếu chị thấy được, có thể trả lời em một câu được không?"

Ngu Thiểu: "Em rất nhớ chị."
...

Tim Tạ Bất Phi run lên. Nàng cắn nhẹ một múi quýt, hương vị chua ngọt lan trên đầu lưỡi, nhưng nơi ngực lại dâng lên một cảm giác đắng chát.

Nàng đưa ngón tay khẽ lau khoé mắt, rồi ấn gọi cho Ngu Thiểu.

Chỉ một giây sau, điện thoại đã được bắt máy.

Hai người gần như đồng thanh:

"Học tỷ!"

"Chị..."

Không khí khựng lại một nhịp. Tạ Bất Phi khẽ cười, có chút ngượng ngùng:

"Thiểu Thiểu, em muốn nói gì sao?"

Ngu Thiểu ngập ngừng một lúc, rồi dịu giọng:

"Chị nói trước đi, em nghe."

Tạ Bất Phi cụp mắt xuống, nhẹ giọng:

"Ừm, chị về đến nhà rồi. Còn em?"

"Em vừa mới tắm xong." Ngu Thiểu nói "Lúc nãy ra ngoài đánh răng, bên ngoài tuyết rơi to lắm, chị có thấy không?"

Tạ Bất Phi theo phản xạ liếc nhìn ra cửa sổ kính. Tuyết lông ngỗng rơi lả tả, dưới ánh trăng trong vắt xoáy thành từng vòng mỏng manh.

"Chị thấy rồi." Nàng nói.

Gió đêm lạnh buốt lùa qua khung cửa sổ, chạm vào từng khe kính mà phát ra âm thanh rít nhẹ. Trong phòng, lò sưởi gắn tường rì rào cháy, ánh lửa ấm áp hắt lên những vệt sáng mờ.

Tạ Bất Phi ngồi nhìn cảnh tuyết mênh mông ngoài cửa sổ, khẽ nói:

"Thiểu Thiểu, chị đã nói rõ mọi chuyện với ba chị rồi."

Ngu Thiểu sững người, theo phản xạ siết chặt lấy điện thoại:

"Vậy... kết quả thế nào?"

"Ông không chịu chấp nhận." Tạ Bất Phi thì thầm "Chuyện chị vượt giới hạn, chuyện chị là omega...chị đều nói hết. Ông ấy với Lâm Thanh Vi cãi nhau to, còn định ly hôn nữa."

Nàng vòng tay ôm đầu gối, giọng khàn khàn:

"Thiểu Thiểu, nhà của chị...có phải là không thể quay lại như xưa được nữa rồi không?"

Ngu Thiểu nghe được nỗi bất an trong giọng nàng, lòng run lên:

"Học tỷ..."

Tạ Bất Phi cúi đầu, như đang nói với chính mình:

"Thật ra... từ rất lâu rồi, chị vẫn nghĩ rằng ba chị thật sự yêu chị."

"Dù ông ấy lúc nào cũng nghiêm khắc, luôn ra lệnh bắt chị phải làm cái này cái kia, nhưng mỗi khi chị muốn gì, ông đều sẽ cho."

"Sau này chị mới hiểu, Tạ Hồng Tín suốt ngày miệng nói là vì chị, thật ra ông chỉ muốn một người con gái ngoan ngoãn nghe lời, sống đúng như cái hình mẫu ông đặt ra. Chị chẳng qua là công cụ để ông gửi gắm kỳ vọng. Nếu không phải là chị, người khác cũng có thể thay thế được."

Trong đầu nàng thoáng hiện đủ thứ hình ảnh: Tạ Kha, Lâm Thanh Vi, Tạ Hồng Tín... tất cả như hỗn loạn vụn vỡ trước mắt.

Nàng chôn mặt vào khuỷu tay, giọng nghèn nghẹn:

"Thiểu Thiểu, bây giờ chị không còn mẹ, cũng không còn ba nữa."

Ngu Thiểu cảm thấy sống mũi cay xè, cố nén xúc động, nhẹ nhàng nói:

"Tỷ tỷ, đừng khóc. Em vẫn luôn ở bên chị."

Tạ Bất Phi úp mặt lên cánh tay, nước mắt âm ấm lăn dài theo gò má, thấm ướt vải áo bên dưới. Giọng nàng nghẹn lại:

"Em sẽ luôn ở bên chị chứ?"

"Em sẽ." Ngu Thiểu đáp "Bất kể chị ở đâu, dù có cách nhau bao xa đi nữa."

Cô cảm nhận được, Tạ Bất Phi không chỉ đau lòng vì chuyện gia đình, mà còn vì tương lai của hai người mà trở nên mơ hồ, hoang mang. Từng lời cô nói lúc này, đều là chỗ dựa lớn lao cho Tạ Bất Phi.

Tạ Bất Phi xưa nay vẫn tỏ ra lạc quan, kiên cường, nhưng chỉ có Ngu Thiểu biết, nội tâm nàng chẳng hề mạnh mẽ như vẻ bề ngoài. Mỗi lần phải đối mặt với lựa chọn hay tổn thương, nàng giống như một con ốc sên, lớp vỏ bên ngoài cứng cáp, nhưng mỗi khi thò đầu ra lại luôn ngập ngừng, rồi rụt về đầy nghi ngờ và do dự.

Vài ngày trước, chính Tạ Bất Phi là người đã vỗ về cô, nói biết bao lời dịu dàng, thề non hẹn biển. Nhưng đến lúc bản thân mất đi cảm giác an toàn, nàng lại dễ dàng để lộ ra sự không dứt khoát, thói quen phủ nhận mọi thứ.

Bởi vì càng có được, thì càng sợ mất đi.

Ngu Thiểu muốn nói cho nàng biết, thật ra bản thân cũng từng như vậy, từng sợ hãi việc Tạ Bất Phi sẽ rời xa mình. Nhưng chỉ cần vẫn còn yêu, thì không có lý do gì khiến họ phải tách khỏi nhau.

Ánh trăng bạc len vào căn phòng tối, soi tỏ mọi nỗi buồn không thể che giấu. Tạ Bất Phi co mình lại trong chăn, dùng mu bàn tay nhẹ nhàng lau nước mắt.

Nàng nghẹn ngào nói:

"Chị vẫn chưa đủ tốt...Em đừng chê chị, cũng không được như bọn họ, rời bỏ chị."

Giọng Ngu Thiểu dịu dàng như ánh trăng:

"Tỷ tỷ, trước đó chị từng nói em là độc nhất vô nhị. Trong lòng em, chị cũng là người không thể thay thế."

"Đừng sợ, em sẽ luôn ở bên cạnh chị."

Âm thanh mềm mại ấy khiến trái tim Tạ Bất Phi khẽ rung lên. Nàng dụi mặt vào gối, nhỏ giọng làm nũng:

"Chị mặc kệ, em phải thề đi."

"Ừm, em thề." Ngu Thiểu nói "Em sẽ mãi mãi yêu chị, dù nghèo khó hay giàu sang, dù mạnh khỏe hay ốm đau, cho đến khi cái chết chia lìa chúng ta."

Tạ Bất Phi ngẩn ra:

"Em... sao lại nói giống hệt như trong giấy đăng ký kết hôn thế?"

Ngu Thiểu trong lòng khẽ chấn động.

Tình yêu giống như một cây cầu treo bằng dây cáp giữa vách đá, không đủ vững để tựa vào, cũng không đủ chắc để buộc hai người lại với nhau bằng lý lẽ và quy ước.

Chuyện kết hôn với các nàng mà nói vẫn còn quá xa, nhưng hiện tại, Ngu Thiểu chỉ muốn cho Tạ Bất Phi cảm giác an toàn đủ đầy.

Cô muốn đính hôn với Tạ Bất Phi.

"Học tỷ, cuối tuần sau em có thể dẫn chị về nhà không?"

Tạ Bất Phi "ừ" một tiếng, nhẹ nhàng đáp:

"Được thôi."

Nàng rũ mắt xuống, gương mặt nóng bừng:

"Em đi đâu, cũng phải cho chị đi cùng, được không?"

Ở đầu dây bên kia, tiếng cười mềm mại của Ngu Thiểu vang lên.

"Ừm, về sau em sẽ giấu chị trong túi mang đi."

Tạ Bất Phi nghe vậy liền cong khóe miệng, không nhịn được lăn qua lăn lại trên giường. Nàng giơ ngón út lên, cố làm giọng nghiêm túc:

"Móc tay! Ai nuốt lời là cún!"

Ngu Thiểu phối hợp dỗ dành:

"Được rồi, em nghe chị hết."

Tạ Bất Phi cong ngón út, làm bộ như đang móc tay với không khí, khuôn mặt dần dần ửng hồng.

Nàng cảm thấy bản thân đúng là giống trẻ con thật.

Trình Diệp Lý nói quả nhiên không sai, yêu sâu sẽ làm người ta hóa ngốc. Bây giờ, nàng lôi kéo Ngu Thiểu ở bên nhau, cả hai cũng trở nên ngốc nghếch theo.

Ngu Thiểu hỏi: "Tỷ tỷ, bây giờ tâm trạng chị đỡ hơn chưa?"

"Đỡ hơn nhiều rồi." Tạ Bất Phi đáp "Hiện tại chị tràn đầy năng lượng, ngày mai lại có tinh thần mà đấu trí với Tạ Hồng Tín.

...

Sáng hôm sau, Tạ Bất Phi thu dọn đồ đạc xong, chuẩn bị rời nhà sớm một chút để quay lại trường.

Nàng đẩy cửa phòng ra, một luồng khói nồng nặc lập tức ập vào mặt.

Tạ Bất Phi cau mày, bước xuống cầu thang.

Ánh nắng sớm rọi khắp phòng khách trống trải. Người đàn ông ngồi lặng lẽ bên bàn ăn, vẫn mặc nguyên bộ âu phục từ hôm qua, giữa hai ngón tay kẹp một điếu thuốc, bóng lưng toát ra vẻ mỏi mệt, khói trắng lững lờ quẩn quanh.

Nghe thấy tiếng bước chân, ông chậm rãi quay đầu lại, giọng khàn đặc:

"Dậy rồi à?"

Tạ Bất Phi nhìn đôi mắt đỏ hoe của ông, hỏi:

"Ba tối qua không ngủ?"

Tạ Hồng Tín lắc đầu, khẽ nheo mắt phả ra một ngụm khói, gương mặt tiều tụy giấu sau làn mây mù dày đặc.

Tạ Bất Phi liếc thấy bên chân ông, trong thùng rác chất đầy tàn thuốc. Nàng khựng lại một chút rồi nói:

"Con về trường đây."

Nàng quay người bước về phía cửa chính, bất ngờ nghe thấy Tạ Hồng Tín gọi: "Tiểu Phi."

Tạ Bất Phi ngoảnh đầu lại, ánh mắt bình tĩnh: "Có chuyện gì?"

Tạ Hồng Tín mấp máy môi, một tay vịn vào bàn, nhìn nàng thật lâu, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì thêm.

Tạ Bất Phi rời khỏi Tạ gia.

Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, nàng không nghe thấy sau lưng có tiếng đổ vỡ hay tiếng ngã xuống đất nào.

Nắng sớm lờ mờ, tuyết rơi dày đặc phủ trắng cả sân, chỉ còn vài mảng ánh vàng lấp lánh le lói. Lão Lý đã đợi sẵn ở cổng, lái xe đến đón nàng về trường.

Xe chậm rãi lăn bánh, Tạ Bất Phi ngoái đầu nhìn qua cửa kính, bóng dáng biệt thự phía sau ngày càng nhỏ lại. Tâm tình nàng cũng dần trở nên nhẹ nhõm.

Mọi thứ cuối cùng cũng kết thúc rồi. Nàng nghĩ, rốt cuộc mình không còn gì để sợ nữa.

Chương trước Chương tiếp
Loading...