[BHTT - Edit Hoàn] Học tỷ không cho phép lại trang A - Tỉnh Dã Tư

Chương 72



Ngu Thiểu dứt khoát từ chối hắn: "Tôi không có tiền."

Ngu Sùng Minh cũng không tỏ ra kinh ngạc, theo thói quen lấy bao thuốc trong túi ra, xoay điếu thuốc giữa các ngón tay rồi nói:

"Đừng vội từ chối chắc chắn như vậy, còn nhiều thời gian để suy nghĩ. Mẹ cô dạo này sống thế nào? Hôm nào tôi sẽ đến tìm bà ấy trò chuyện một chút."

Ngu Thiểu đáp: "Ông không xứng để nói chuyện với bà ấy."

Một giây sau, trong ống nghe truyền đến âm thanh tút tút kéo dài, điện thoại rõ ràng là bị cúp.

Ngu Sùng Minh bật cười lạnh.

Một cô gái ngồi đối diện hắn lên tiếng, giọng nhẹ nhàng: "Ở đây không được hút thuốc."

Quán cà phê yên tĩnh, ánh đèn vàng ấm áp. Một bản nhạc dân ca xa lạ đang vang lên, ca sĩ đệm guitar thong thả, chất giọng khàn khàn khiến người ta say lòng. Âm thanh chén tách va nhẹ vào nhau nghe rất trong.

Ngu Sùng Minh nhét điếu thuốc trở lại túi, hờ hững nói: "Biết rồi, không định hút."

Cô gái khẽ gật đầu. Mái tóc dài đen nhánh như tơ lụa đổ xuống, phủ lên chiếc cổ mảnh mai, trắng bệch của cô.

Ngu Sùng Minh nói: "Cảm ơn cô đã cho tôi số điện thoại."

Cô gái khẽ cong mắt cười: "Không có gì."

Ngu Sùng Minh bưng chén sứ trắng lên uống một ngụm, khẽ xì một tiếng đầy khinh miệt:

"Cái thứ gì mà khó uống như vậy, mẹ nó."

"Cà phê đen đắng, không quen thì cũng bình thường thôi."

Hắn đặt mạnh tách cà phê xuống bàn, chất lỏng màu đen bên trong rung lắc theo lực va chạm.

Ngu Sùng Minh nheo mắt đánh giá cô gái trước mặt, ánh nhìn sắc bén như chim ưng, mang theo một loại khí chất xâm lược rõ rệt.

Cô gái ấy ngồi lưng thẳng tắp, khuôn mặt tinh xảo mỏng manh như đồ sứ, ngây thơ và vô tội. Đôi mắt tròn như hạt hạnh nhân, trong trẻo khác thường, đang nhìn thẳng vào ông không né tránh.

Ngu Sùng Minh quan sát cô ta một lúc, rồi nhạt giọng nói: "Là tôi lợn rừng ăn không nổi mâm tinh tế, sao mà so được với Tạ tiểu thư chứ."

Tạ Kha mặc một chiếc váy liền thân bằng len màu xanh nhạt, bên ngoài khoác chiếc áo ngắn màu hồng phấn nhạt, vai gầy mảnh mai, cả người toát ra vẻ dịu dàng nữ tính.

Cô ta mỉm cười nhẹ: "Chú Ngu nói quá lời rồi."

Ngu Sùng Minh hỏi tiếp: "Tôi có thể hỏi cô một chuyện được không?"

"Dĩ nhiên là được."

Ngu Sùng Minh hơi nghiêng người về phía trước, chăm chú nhìn cô ta: "Tạ tiểu thư, tại sao cô lại giúp tôi?"

"Bởi vì chú là ba của Ngu Thiểu."Tạ Kha chớp mắt, kín kẽ đáp"Ngu Thiểu là bạn của chị tôi, mà em ấy cũng là bạn của tôi. Giúp đỡ người nhà của bạn một chút, có vấn đề gì sao?"

Cô đẩy một tập tài liệu trên bàn về phía trước, giọng nói trong trẻo mang theo chút lạnh lẽo vô cảm như kim loại:

"Thông tin về khoa của Ngu Thiểu, số điện thoại di động, địa chỉ nhà, hồ sơ cá nhân,... tất cả đều ở đây."

"Đương nhiên là không có vấn đề gì rồi, tôi còn chưa kịp cảm ơn cô nữa là."

Ngu Sùng Minh liếc qua đống tài liệu, xoa xoa lòng bàn tay đã sạm màu của mình, hời hợt hỏi: "Ngồi cạnh cô là chị của cô sao?"

Ninh Trác Nhã, từ đầu đến cuối vẫn im lặng, nghe vậy thì khẽ run lên, sợ hãi ngẩng đầu, hai tay dưới bàn khẽ run nhẹ.

"Không phải, đó là bạn cùng phòng của tôi."

Tạ Kha quay sang nhìn Ninh Trác Nhã, nở nụ cười ngây thơ vô tội:

"Tiểu Nhã hôm nay sao chẳng nói lời nào thế, kỳ lạ ghê."

Ninh Trác Nhã cụp mắt xuống, cố giữ vẻ bình tĩnh, nhẹ giọng đáp: "Tối qua ngủ không ngon, hôm nay hơi mệt."

Tạ Kha như thể một người bạn cùng phòng bình thường, dịu dàng nhắc nhở: "Tớ đã bảo cậu đừng thức khuya rồi mà. Lát nữa về nhớ nghỉ ngơi sớm một chút nhé."

Ninh Trác Nhã vội vàng gật đầu, gò má bên cạnh khẽ run nhẹ khi vô tình chạm phải vật gì đó. Tạ Kha đưa tay, chậm rãi vén sợi tóc vương trên má cô ta ra sau tai. Đôi mắt hạnh sáng rỡ ánh lên nụ cười nhàn nhạt, như thể đang nói chuyện với một con thú cưng ngoan ngoãn:

"Tiểu Nhã thật ngoan."

Ngón tay lạnh buốt lướt qua vành tai, khiến môi Ninh Trác Nhã khẽ run, cô ta cố nén sợ hãi, ép bản thân không được lùi lại.

Ngu Sùng Minh nhạt nhẽo quan sát hai người họ.

Tạ Kha sửa lại tóc cho Ninh Trác Nhã xong, mới quay đầu nói với ông:

"Chị tôi không ở đây. Chị ấy tên là Tạ Bất Phi, là bạn thân nhất của Ngu Thiểu. Về sau chú chưa biết chừng sẽ gặp được chị ấy."

"Vậy sao?"

Ánh mắt Ngu Sùng Minh đảo qua chiếc túi hàng hiệu đắt tiền, váy áo được may đo tinh xảo và đôi giày cao gót phản quang, ánh nhìn mang theo chút dò xét:

"Vậy cô ấy chắc cũng xuất sắc như cô?"

Tạ Kha lè lưỡi, làm bộ thờ ơ đáp:

"Tôi sao sánh được với chị ấy? Chị ấy là đại tiểu thư Tạ thị, sau này sẽ kế thừa cả tập đoàn mà."

Ngu Sùng Minh dần dần ngồi thẳng lưng, ánh mắt trầm xuống:

"...Tạ thị tập đoàn?"

"Đúng rồi đó."

Tạ Kha chống khuỷu tay lên bàn, đan mười ngón tay lại, cười tươi gật đầu.

Ngu Sùng Minh trong lòng giận dữ, Tạ thị lại chính là gia tộc giàu nhất thành phố A, vậy mà Ngu Thiểu lại có thể "bám" được vào một nhân vật vàng ngọc như thế, rồi còn quay sang nói với hắn rằng mình không có tiền?

Trên mặt hắn không giấu nổi vẻ tức giận. Tạ Kha thấy vậy thì mỉm cười, dịu dàng nói:

"Hy vọng chú sớm ngày được đoàn tụ với con gái mình."

Ánh mắt Ngu Sùng Minh nhìn cô ta vừa có phần kính sợ, lại vừa đầy thèm khát, như đang nhìn một ngọn núi vàng.

"Mượn lời tốt lành của cô."

Tạ Kha nhìn đồng hồ, đứng dậy, cầm lấy chiếc ví da nhỏ đắt tiền, hoạt bát cười một tiếng:

"Sau này nếu cần giúp đỡ gì, Ngu tiên sinh cứ gọi cho tôi nhé."

Ninh Trác Nhã cúi đầu đi sau lưng cô ta, hai người một trước một sau rời khỏi quán, chỉ để lại mùi nước hoa nhàn nhạt còn vương lại trong không khí.

Ngu Sùng Minh bưng cốc cà phê đen lên, hung hăng uống một ngụm, rồi cầm xấp tài liệu trên bàn đi ra quầy thanh toán.

Lễ tân nở nụ cười ngọt ngào: "Chào ngài, xin vui lòng đưa mã bàn và mã thanh toán ạ."

Ngu Sùng Minh nhanh chóng được báo rằng Tạ Kha đã thanh toán từ trước. Hắn nhìn mã QR trên màn hình điện thoại, cười lạnh:

"Thanh toán qua điện thoại à? Thì ra bây giờ người ta chuộng cái kiểu này... Quả nhiên, mình đúng là lạc hậu thật rồi."

Ký túc xá.

Ngu Thiểu đứng trên ban công điều chỉnh lại cảm xúc. Điện thoại đúng lúc rung lên, màn hình hiện ra một tin nhắn từ số lạ:

"Con mẹ nó, mày trèo cao rồi mà không thèm nói với tao?!"

Một dãy số hoàn toàn xa lạ, nhưng Ngu Thiểu lập tức nhận ra, chính là người vừa gọi điện.

Môi cô khẽ động, lặng lẽ thốt ra hai chữ:"Tên điên."

Ngu Thiểu không trả lời hắn, cũng không vội vàng chặn số. Cô vẫn đứng yên thêm một lúc, lòng rối như tơ vò. Gió mùa đông rít lên, lạnh buốt như dao cắt, quất vào mặt, tay đặt trên lan can lạnh đến tê dại, gần như mất đi cảm giác.

Cô bỗng nhớ tới Tạ Bất Phi. Lúc này học tỷ còn đang xem phim chứ?

Hai người có phải đang ngồi trong phòng chiếu phim ấm áp, cùng nhau ăn bắp rang bơ, vừa cười vừa bình luận về những tình tiết rối loạn trên màn ảnh?

Một cơn chua xót dâng lên trong lòng Ngu Thiểu, cảm giác mê man và bất lực như nhấn chìm lấy cô.

Tựa như tất cả những gì trước mắt đều tuột khỏi tầm tay.

Cô vừa mới thoát khỏi bóng tối của nửa đời trước, mới chỉ vừa nếm trải được chút ngọt ngào của tình yêu, mà lưỡi kiếm Damocles treo trên đầu, giờ đây lại sắp rơi xuống.

Điện thoại lại rung lên, đánh tan sự hoảng loạn trong lòng cô.

Lần này vậy mà là tin nhắn của Ninh Trác Nhã.

"Tạ Kha đã đưa toàn bộ thông tin của cậu cho Ngu Sùng Minh, bao gồm cả số điện thoại cũng là do cô ta tiết lộ. Tôi đã ghi âm lại, cậu mau tải xuống."

Chẳng bao lâu sau, một tệp âm thanh dài tới mười phút hiện lên trên màn hình.

Ngu Thiểu nín thở, lập tức tỉnh táo lại, đeo tai nghe Bluetooth.

Ninh Trác Nhã cầm điện thoại, trốn trong buồng vệ sinh, thấy thông báo file gửi đi thành công thì khẽ thở phào. Trái tim treo lơ lửng giữa không trung dần hạ xuống.

"Tiểu Nhã, cậu đang làm gì vậy?"

Một giọng nói dịu dàng vang lên sau lưng nàng.

Ninh Trác Nhã toàn thân cứng đờ, không dám quay đầu. Cô lập tức thoát khỏi giao diện tin nhắn, ngón tay quệt một cái, xóa sạch lịch sử trò chuyện với Ngu Thiểu.

Cô ta giả vờ bình tĩnh:

"Không có gì, chỉ đang trò chuyện với bạn thôi."

Mùi nước hoa lành lạnh áp sát thêm một chút. Đối phương tiến đến gần, luồng khí thở khẽ lướt qua bên tai cô ta.

"Cậu không khóa cửa, tớ còn tưởng bên trong không có ai."

Trong giọng nói của cô ta ẩn ý ý cười: "Vị bạn kia của cậu, cần cậu trốn vào đây để nhắn tin sao?"

"Tôi...tôi quên khóa cửa." Ninh Trác Nhã đành phải xoay người lại, đối diện với Tạ Kha, cười gượng.

"Vừa định đi vệ sinh thì thấy điện thoại reo, nên tiện tay trả lời luôn."

Tạ Kha đưa mắt nhìn từng chút một trên khuôn mặt cô ta, đôi mắt hạnh khẽ cong, im lặng quan sát.

Ninh Trác Nhã cố gắng giữ nụ cười, nhưng sau lưng đã bắt đầu lấm tấm mồ hôi, toàn thân nổi gai ốc, tay chân lạnh toát.

Khi sắp không thể chịu đựng thêm nữa, Tạ Kha khẽ mỉm cười: "Thì ra là vậy."

Cô ta chủ động lùi về sau một bước, giọng nói dịu dàng: "Vậy cậu vào trước đi, tớ không làm phiền nữa."

Ninh Trác Nhã khẽ giật môi, cố nặn ra một nụ cười: "Ừ."

Chờ Tạ Kha rời khỏi, cô ta quay lại nhìn vào gương, xác nhận nét mặt mình không có biểu hiện khác thường, rồi đưa tay lau mạnh mồ hôi lạnh trên trán.

Không để lộ dấu vết gì chứ...?

Rửa mặt xong, cô ta vội vã bước ra khỏi nhà vệ sinh, liền thấy Tạ Kha đang ngồi trước bàn học của mình, giữa ngón tay trắng nõn kẹp lấy một viên ô mai đỏ tươi.

Ninh Trác Nhã giật mình đứng khựng lại, khẽ gọi: "Tiểu Kha..."

Tạ Kha quay đầu liếc cô ta một cái, ngón tay mảnh khảnh ngoắc nhẹ: "Lại đây."

Ninh Trác Nhã rụt rè bước tới, liền bị Tạ Kha kéo lấy cổ tay. Đối phương thong thả ngồi tại chỗ, ngẩng đầu nhìn cô ta. Dưới ánh đèn vàng ấm, đôi mắt hạnh đẹp đến quá mức, làn da trắng muốt ánh lên vẻ mờ ảo, thoạt nhìn dịu dàng đến lạ.

Nhưng cô ta biết rõ, tất cả chỉ là ảo ảnh bề ngoài.

Tạ Kha nhìn cô ta, giọng nói cũng có thể xem là dịu dàng: "Ngồi xuống."

Ninh Trác Nhã liền ngồi xổm trước mặt đối phương, cằm bị ngón tay khẽ nâng lên, viên ô mai ướt đẫm được áp vào môi. Ninh Trác Nhã kinh hoảng mở to mắt, không dám nhúc nhích.

Tạ Kha từ trên cao nhìn xuống, như chìm vào ký ức, nhẹ giọng thì thầm: "Gương mặt cậu rất giống con búp bê mà hồi nhỏ tớ từng mua, thật xinh đẹp."

Ninh Trác Nhã nhìn cô ta, mái tóc đen tự nhiên hơi xoăn, mềm mại phủ lên vai, đôi mắt dưới ánh đèn long lanh ẩm ướt, như một chú nai con bị hoảng sợ.

Khi còn rất nhỏ, Tạ Kha luôn đứng lặng trước tấm kính của một cửa hàng đồ chơi, lưu luyến nhìn chằm chằm vào những con búp bê xinh đẹp bên trong.

Nhưng trong nhà không có tiền, đồ chơi đối với cô mà nói là một thứ xa xỉ.

Cho đến sinh nhật năm lớp Một, Lâm Thanh Vi mới mua cho cô ta con búp bê mà cô ta hằng mơ ước, mái tóc xoăn màu đen, đôi mắt ngơ ngác như nai con.

Cô ta không biết, có phải vì niềm vui hiếm hoi thời thơ ấu ấy, mà cô ta đã vô thức đặt phần cảm xúc ấy lên người Ninh Trác Nhã hay không.

Tạ Kha mỉm cười dịu dàng, giọng nói nhẹ nhàng như đang dỗ thú cưng: "Tiểu Nhã, há miệng."

Ninh Trác Nhã do dự hé môi, viên ô mai bị đẩy vào khoang miệng, cô không dám cắn xuống, cả người như bị bao phủ trong một vùng bóng tối khổng lồ, run rẩy từng chút một.

Trên bức tường trắng, cái bóng của Tạ Kha bị kéo dài, méo mó vặn vẹo.

"Sợ tớ à?"

Ninh Trác Nhã miệng đầy ô mai, mơ hồ đáp: "Ư... không... không có..."

Bên trong khoang miệng ngậm lấy viên ô mai, nước bọt không kiểm soát được tràn ra.

"Ngoan." Tạ Kha rút tay khỏi miệng cô ta, rồi lại nặng nề quệt một cái lên môi nàng,
"Cậu là người nghe lời nhất."

Lông mi của Ninh Trác Nhã khẽ run, cả người không dám nhúc nhích.

Tạ Kha nhìn cô ta chằm chằm một lúc, rồi mỉm cười: "Nuốt xuống đi."

Ninh Trác Nhã nhắm mắt, cắn nát phần thịt quả của viên ô mai. Vị ngọt lan tràn đầy khoang miệng, môi đỏ bị quệt đến ướt át, ánh lên một lớp bóng mỏng.

Tạ Kha nhìn cô ta, chóp mũi bỗng ngửi thấy một mùi hương nồng nặc quen thuộc.

Sắc mặt Tạ Kha dần nhuộm một tầng đỏ nhạt, ánh mắt cũng trở nên tối trầm.

Ninh Trác Nhã ngồi xổm trên mặt đất như một chú cún con, vô thức nuốt ô mai xuống.

Cô ta là một beta, không ngửi thấy tin tức tố mang tính xâm lược đang dần mất khống chế xung quanh.

Nụ cười trên môi Tạ Kha đã biến mất, cô ta lục tìm trong túi, nhưng không thấy thuốc ức chế đâu cả.

Lại đúng lúc này, kỳ dễ cảm xuất hiện.

Nhìn cô gái beta trước mặt hoàn toàn không hay biết gì, dường như chợt nghĩ tới điều gì đó, nụ cười dịu dàng lại một lần nữa nở rộ trên môi Tạ Kha.

"Tiểu Nhã, quay lưng lại phía tôi."

Ninh Trác Nhã ngẩng đầu nhìn cô, rồi ngoan ngoãn xoay người, để lộ đoạn gáy thon dài trắng nõn.

Beta không có tuyến thể, cơ thể sạch sẽ, không mang bất kỳ mùi hương nào.

Cô cảm nhận được ngón tay lạnh buốt của Tạ Kha đặt lên gáy mình, móng tay chậm rãi cào nhẹ, ngưa ngứa.

Ninh Trác Nhã không nhịn được khẽ rùng mình, rồi nghe thấy giọng nói của đối phương vang lên bên tai:

"Sẽ hơi đau một chút đấy."

Cô ta sửng sốt, đột ngột mở to mắt.

...

Chạng vạng, Ngu Thiểu nhận được tin nhắn báo Tạ Bất Phi đã về trường.

"Em xuống lầu chờ chị."

Tạ Bất Phi bật cười trong điện thoại:"Không cần đâu, chỉ vài bước thôi mà. Chị đến cổng trường rồi!"

"Không sao." Ngu Thiểu có phần cố chấp,
"Em đang đứng dưới ký túc xá đây."

Tạ Bất Phi khẽ mỉm cười, giọng cưng chiều đến mức gần như dỗ dành:

"Thật là hết cách với em, dính người quá đi. Mới hai ngày không gặp thôi mà đã nhớ chị vậy sao?"

Gương mặt Ngu Thiểu hơi nóng lên, chỉ khẽ ừ một tiếng, giọng trầm thấp.

Trong lòng cô rối bời, không kìm được mong muốn nhanh chóng được gặp Tạ Bất Phi.

Vừa bước ra khỏi phòng ký túc xá 301, nàng liền đụng phải một bóng người.

Ngu Thiểu sững người, ngạc nhiên thốt lên:"Ninh Trác Nhã?"

Ninh Trác Nhã đang run rẩy trong lòng cô, vành mắt đỏ hoe, cô lập tức đứng thẳng dậy, đẩy Ngu Thiểu một cái, giọng gấp gáp:

"Cậu...cậu mau đi đi, Tạ Kha sắp đuổi theo rồi!"

Ngu Thiểu còn chưa kịp phản ứng thì đã bị cô ta đẩy lên đầu cầu thang.

Trong khoảnh khắc ấy, cô rõ ràng thấy trên gáy Ninh Trác Nhã có một vết cắn mờ mờ.

__________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Tạ Kha và Ninh Trác Nhã không có tuyến tình cảm, chỉ là đơn phương lợi dụng và làm bộ bị lợi dụng.

Dù sao thì... Tạ Kha cũng sắp vào đồn rồi. Hehe~

Chương trước Chương tiếp
Loading...