[BHTT - Edit Hoàn] Học tỷ không cho phép lại trang A - Tỉnh Dã Tư
Chương 71
Sáng sớm hôm sau, quản gia bước lên tầng ba, gõ cửa phòng Tạ đại tiểu thư.Tiếng gõ cộc cộc cộc vang lên ba lượt, tuy cố kiềm chế nhưng vẫn mang theo chút thúc giục. Hắn cung kính lên tiếng: "Đại tiểu thư, đã đến giờ dậy rồi. Tạ tiên sinh đang đợi cô dưới lầu."Không có ai đáp lại. Hắn cúi đầu, im lặng đứng trước cửa, không dám rời đi.Một lúc sau, cuối cùng từ trong phòng truyền ra một giọng nói lười biếng, hơi khàn khàn: "Biết rồi."Nghe tiếng bước chân bên ngoài dần đi xa, Tạ Bất Phi vẫn nằm trong chăn, không buồn nhúc nhích. Nàng đưa tay vuốt mắt, xoay người, chạm phải chiếc điện thoại lạnh ngắt bên cạnh.Nàng cầm máy lên bấm thử, không có động tĩnh gì, đã cạn pin.Tối qua hai người còn nán lại chơi thêm một lúc, rồi nằm trong chăn trò chuyện miên man. Tạ Bất Phi vừa nói vừa thiếp đi lúc nào không hay, cũng quên cắm sạc cho điện thoại. Không rõ là ai cúp cuộc gọi, đoán chừng sau đó tự động ngắt kết nối.Nàng đưa cánh tay trắng trẻo mảnh mai bám lấy thành giường, chống người ngồi dậy, tiện tay kéo lại dây váy bị trượt khỏi vai.Bước vào phòng tắm, đôi chân vẫn còn hơi bủn rủn.Tạ Bất Phi đứng đối diện gương, lẩm bẩm không rõ lời. Trong gương, thiếu nữ môi hồng răng trắng, trông như cành đào nở rộ đầu xuân ấm áp.Nàng nhớ lại dáng vẻ mình tối hôm qua, gương mặt trắng trẻo lập tức nhuộm một tầng hồng nhạt.Chuyện như vậy nàng chưa từng làm qua, lúc ấy nhất thời cao hứng, giống như chơi hơi quá trớn một chút.Tạ Bất Phi thậm chí không dám nhìn phản ứng của Ngu Thiểu, chỉ biết đối phương vẫn phối hợp, giọng thở dốc trầm thấp vang vọng bên tai nghe, khiến nàng toàn thân đều cuộn lại.Cách một tầng màn hình, mà vẫn cảm thấy xấu hổ đến mức lạ thường. Nàng vốn muốn dừng lại, nhưng Ngu Thiểu lại không chịu buông tha.Chơi đến cuối cùng, nàng hình như còn khóc mà gọi tên Ngu Thiểu....Thật sự muốn độn thổ.Giữa tiết trời giá lạnh mùa đông, Tạ Bất Phi cúi đầu, mặt không biểu cảm vốc nước lạnh lên rửa mặt, định dùng cách "trấn an vật lý" để làm dịu bản thân.Chờ đến khi sắc mặt trở lại bình thường, nàng cắm sạc cho điện thoại, thay quần áo chỉnh tề rồi xuống lầu ăn sáng.Tạ Hồng Tín ngồi bên bàn ăn, trong tay cầm một cây bút điện tử, đang gọi video để sắp xếp công việc cho một hạng mục.Thấy Tạ Bất Phi xuất hiện, ông đóng laptop lại, sắc mặt có phần khó hiểu: "Sao xuống trễ như vậy?""Hôm nay là cuối tuần, vốn không nên phải dậy sớm." Tạ Bất Phi ngồi xuống, liếc nhìn sắc mặt của ông, nói "Tối qua ba ngủ không ngon à?"Tạ Hồng Tín nghe vậy, đưa lòng bàn tay day day huyệt thái dương, trong mắt lộ vẻ mỏi mệt: "Gần đây công ty có nhiều việc."Ông không muốn nói nhiều với Tạ Bất Phi, mà nàng cũng không hỏi tiếp, chỉ cúi đầu ăn cơm.Tạ Hồng Tín nói: "Con chuẩn bị một chút, lát nữa đi ra ngoài."Tạ Bất Phi lơ đãng đáp: "Biết rồi."Hai người mỗi người ôm một tâm sự, lặng lẽ kết thúc bữa sáng.Địa điểm gặp mặt Đường Tư Gia cách Đại học A cũng không xa. Xe vừa nổ máy, Tạ Hồng Tín ngồi ở ghế phụ lái, qua gương chiếu hậu liếc nhìn Tạ Bất Phi một cái, căn dặn: "Chút nữa gặp người ta phải trò chuyện đàng hoàng, thu bớt tính khí của con lại, đừng tỏ vẻ không kiên nhẫn."Tạ Bất Phi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, lạnh nhạt đáp: "Biết rồi."Thời tiết u ám, lối đi bộ bị lớp tuyết dày phủ kín. Tuyết mịn lẫn mưa nhỏ lặng lẽ rơi xuống từ không trung, rơi lất phất không ngừng.Tạ Bất Phi hỏi: "Nếu như con không thích cô ấy, có thể đổi người khác không?"Tạ Hồng Tín vốn rất khoan dung trong chuyện này, biết con gái đồng ý đi xem mắt đã là chuyện khó, liền hào phóng đáp:"Đương nhiên là được."Tạ Bất Phi lặng lẽ cụp mắt xuống, biểu hiện như một đứa con gái nhu thuận vốn có.May mắn là Tạ Hồng Tín vẫn chịu để nàng có sự lựa chọn, như vậy nàng còn có thời gian để trì hoãn.Tạ Hồng Tín liếc nhìn nàng một cái, giọng trầm xuống, nhấn mạnh:"Về sau bớt giao du với mấy đứa không đàng hoàng đi. Thân phận của mình là gì, chẳng lẽ còn không rõ?"Phát hiện ánh mắt trong gương chiếu hậu, Tạ Bất Phi siết chặt tay áo, mặt không biểu cảm nói: "Biết rồi."Tạ Hồng Tín hài lòng thu hồi ánh mắt.Đầu gối ông lại nhói lên cảm giác ngứa râm ran, tay bất giác gõ nhịp đều đều lên đầu gối.Nhìn ra cửa sổ, mưa phùn giăng mịt mờ, người đàn ông trung niên thở dài cảm thán năm tháng trôi qua:"Già rồi, cứ mưa là đau chân."Tạ Bất Phi vừa khẽ nói: "Ba nhớ chú ý sức khỏe."Tạ Hồng Tín mỉm cười: "Gần đây con biết điều hơn nhiều, còn học được quan tâm người khác."Tạ Bất Phi cũng cười, nhưng trong mắt lại hoàn toàn không có chút cảm xúc nào.Trong nhà hàng yên tĩnh, tao nhã, Đường Tư Gia lần thứ một trăm lấy điện thoại ra, dùng camera trước để kiểm tra lớp trang điểm hôm nay.Từ trang phục, tạo hình đến màu son, tất cả đều được chuẩn bị kỹ lưỡng.Trông qua vô cùng hoàn hảo, đúng chuẩn điểm tối đa.Cô ta kiềm nén nhịp tim đang rộn ràng, chờ đợi Tạ Bất Phi xuất hiện.Lúc còn ở trường, khi nghe nói Tạ Bất Phi đã ở bên Ngu Thiểu, cô ta thật sự không tin nổi.Nữ thần sao có thể để mắt đến một người bình thường chẳng có gì nổi bật như vậy?Huống chi Ngu Thiểu còn là một alpha, hai alpha thì làm sao có tương lai?Chuyện tình cảm ấy rõ ràng chỉ là tin đồn nhảm nhí, hoàn toàn bịa đặt.Quả nhiên, mấy ngày sau cô ta liền nhận được tin Tạ Bất Phi đồng ý gặp mặt tại nhà hàng.Điều đó chứng tỏ giữa cô ta và Tạ Bất Phi vẫn còn cơ hội.Đường Tư Gia vừa phấn khích vừa kiêu ngạo, suốt cả đêm trằn trọc không ngủ.Chuyện scandal đúng là chỉ toàn tin đồn. Ngu Thiểu, cậu cũng chẳng có gì ghê gớm cả.Một lát sau, Đường Tư Gia thấy một chiếc Cayenne màu đen dừng lại trước cửa nhà hàng.Cửa xe mở ra, một cô gái che ô đỏ bước xuống.Dáng người nàng cao gầy, dáng đi uyển chuyển, dường như sắp tan vào màn mưa tuyết mờ ảo như khói lam.Đường Tư Gia nín thở, dõi mắt nhìn Tạ Bất Phi đi vào nhà hàng, được nhân viên phục vụ dẫn đến trước mặt mình.Tạ Bất Phi đưa tay ra, lòng bàn tay trắng nõn hướng lên:"Xin chào."Đường Tư Gia như mất hồn, vội vàng nắm lấy tay nàng: "Xin... xin chào."Tạ Bất Phi khẽ cười, rút tay về, khẽ vén váy ngồi xuống.Nàng tùy ý khoác một chiếc áo choàng màu xám khói kiểu Anh, bên trong là áo len cổ cao màu nhạt, váy dạ ống đứng ôm lấy đôi chân thon dài, toàn thân toát ra vẻ lười biếng nhưng tinh tế, vừa bước vào cửa đã lập tức thu hút ánh nhìn của không ít người.Chỉ mới nhìn thoáng qua, Đường Tư Gia đã không kìm được đỏ mặt, giọng nhỏ như muỗi: "Tạ học tỷ, chị... chị còn nhớ em không?"Tạ Bất Phi nhàn nhạt mỉm cười, ánh mắt dưới ánh đèn lay động, càng thêm quyến rũ: "Nhớ."Mới là lạ...Nếu không phải Ngu Thiểu từng nhắc đến, nàng đã sớm quên trong WeChat còn có người này tồn tại.Đường Tư Gia ra sức tìm đề tài để trò chuyện, từ nhạc cổ điển tán gẫu tới thi từ ca phú, không ngừng khoe khoang việc mình từng khổ học văn chương suốt một đêm.Tạ Bất Phi chỉ thỉnh thoảng đáp lời lấy lệ, ánh mắt lại lơ đãng dõi theo màn mưa ngoài cửa sổ.Đường Tư Gia không nhận ra nàng đang thất thần, vẫn chìm đắm trong niềm vui mù quáng, chủ động hỏi:"Tạ học tỷ với Ngu Thiểu thân thiết lắm sao?""Hửm?" Tạ Bất Phi lấy lại tinh thần, quay sang nhìn cô ta, "Cũng tạm. Sao vậy?"Đường Tư Gia nói: "Không có gì đâu, chỉ là cảm thấy cô ta có vẻ rất kiêu ngạo, dáng vẻ như không coi ai ra gì. Em không thích lắm."Tạ Bất Phi bình thản đáp: "Vậy sao."Đường Tư Gia thấy vậy thì tức giận nói: "Cô ta chẳng qua chỉ học giỏi hơn một chút, ngoài ra cũng chẳng có gì nổi bật, dựa vào đâu mà kiêu ngạo như thế..."Tạ Bất Phi nhấp một ngụm đồ uống nóng, cắt lời cô ta: "Tôi thấy cô ấy rất tốt."Đường Tư Gia ngượng ngùng nhìn nàng: "Vậy à..."Hai người mang theo tâm tư riêng, tiếp tục ăn điểm tâm ngọt.Chiều cuối tuần, Ngu Thiểu từ nhà trở lại ký túc xá trường học.Con mèo Ragdoll dựng thẳng đuôi chạy tới, thân mật cọ cọ vào chân cô.Ngu Thiểu cúi người ôm lấy nó, vừa vuốt ve vài cái thì nghe thấy điện thoại trên bàn rung lên.Mở WeChat, biểu tượng hình đại diện của Tạ Bất Phi hiện lên một chấm đỏ.Gary: [Miêu Miêu lăn lộn.gif]Ngu Thiểu vô thức cong khóe môi, đưa một tay gõ chữ:"Vẫn đang xem mắt à?"Gary: "Ừm, uống trà xong, giờ định đi xem phim."Vừa uống trà, giờ lại đi xem phim.Ngu Thiểu mím môi, nhắn lại: "Lịch trình thật phong phú."Gary: "Phong phú gì chứ, chị thật sự rất chán mà :("Ngu Thiểu: "Không phải có người đi cùng sao?"Gary: "Đúng vậy, tiếc là người chị muốn nhất lại không ở bên cạnh."Gary: "Chị nhớ bạn gái của chị quá, không biết giờ bạn gái chị đang làm gì, yo yo yo~"Ngu Thiểu: "..."Ngu Thiểu: "Đang vuốt mèo."Gary: "Đừng vuốt mèo, vuốt chị đi."Mặt Ngu Thiểu thoáng nóng lên, suýt nữa không cầm chắc điện thoại.Chuyện nói mấy câu kiểu này, có lẽ cả đời cô cũng không thể nói thắng được Tạ Bất Phi.Gary: "Thiểu Thiểu vừa rồi có phải ghen rồi không?"Ngu Thiểu thành thật: "Có một chút."Gary: "Hắc hắc hắc ha ha ha hồng hồng hỏa hỏa~"Ngu Thiểu: "Kiềm chế biểu cảm một chút, đừng lộ liễu quá."Gary: "Bảo bối đáng yêu quá, moaz!"Đường Tư Gia mua vé xem phim xong quay lại, thấy Tạ Bất Phi đang tựa vào tường chơi điện thoại.Cô ta bị nụ cười của đối phương làm chớp mắt một chút, ngơ ngác hỏi:"Tạ học tỷ, chị đang nhắn tin với ai vậy?"Tạ Bất Phi ngẩng đầu nhìn cô ta một cái, rồi nhanh chóng lấy lại vẻ lạnh nhạt mà tao nhã: "Không có gì."Nàng nhận lấy vé trong tay Đường Tư Gia, hai người cùng nhau bước vào phòng chiếu phim.Ngu Thiểu không nhận được tin nhắn trả lời nào từ Tạ Bất Phi, đoán chắc đối phương đang xem phim với Đường Tư Gia, liền đặt điện thoại xuống, tập trung vuốt lông con mèo Ragdoll trong lòng.Gary ngoan ngoãn, mặc cho cô xoa đầu, đôi mắt lam ánh lên dịu dàng, ngoan hiền nhìn cô.Ngu Thiểu đối mặt với nó, khẽ nói:"Mẹ của mày đang đi xem phim với người khác đó."Gary nghiêng đầu một chút.Ngu Thiểu thở dài một hơi. Vừa rồi cô không nói ra, kỳ thật...cô cũng rất nhớ Tạ Bất Phi.Muốn được ở bên nàng, bất kể đi đâu, làm gì cũng được.Đúng lúc này, điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên.Ngu Thiểu giật mình, giờ này, Tạ Bất Phi hẳn là không rảnh để gọi cho cô.Cô buông con thú bông xuống, nhìn dãy số hoàn toàn xa lạ hiện trên màn hình, rồi đi ra ban công, ấn nút nghe.Giọng nam trầm thấp vang lên từ đầu dây bên kia, không lẫn đi đâu được, truyền thẳng vào tai cô:"Alo? Là Ngu Thiểu à?"Bao nhiêu năm trôi qua, Ngu Thiểu vẫn không thể quên được giọng nói ấy.Nó đã xuất hiện không biết bao nhiêu lần trong những cơn ác mộng lúc nửa đêm, như một vết sẹo hằn sâu trong lòng cô.Ngu Thiểu từng tưởng tượng, nếu một lần nữa nghe thấy tiếng hắn, bản thân sẽ phản ứng thế nào.Giây phút này, cô cảm thấy máu trong người như đông lại, bên tai như vang lên tiếng ù ù mơ hồ, tựa gió thổi lướt qua.Người đàn ông hỏi: "Sao không nói gì?"Ngu Thiểu nghiến răng, từng chữ từng chữ bật ra khỏi kẽ răng: "Ông gọi tới làm gì?"Ngu Sùng Minh cười nhẹ: "Ta gọi cho con gái, có gì không đúng sao?"Hắn thành thạo cười nói như trò chuyện bình thường: "Con với mẹ sống thế nào rồi? Mọi chuyện vẫn ổn chứ? Ta nghe từ chỗ cô của con, biết được con thi đậu vào A Đại, giỏi thật đấy, học sinh ưu tú. Không hổ là con gái ta sinh ra."Ngu Thiểu nói: "Ông có tư cách gì mà hỏi những chuyện đó?""Nghe giọng điệu của con, chẳng lẽ con không nhận người ba này nữa rồi à?"Ngu Thiểu im lặng.Ngu Sùng Minh bật cười khinh khỉnh:"Khó trách người ta nói hai người đã dọn nhà. Ta lặn lội đường xa tới tận đây, đứng chờ ở cổng trường học lâu như vậy mà cũng không gặp được con. Mẹ kiếp, con cố tình trốn ta đúng không?"Ngu Thiểu lạnh lùng hỏi:"Ai cho ông số điện thoại của tôi?""Chuyện đó con đừng hỏi."Ngu Sùng Minh day day ngón tay, giọng lộ ra vẻ thèm thuốc, "Ngu Thiểu à, nói gì thì nói, ta vẫn là ba của con. Con là con gái của ta, con với mẹ con trốn tránh ta thế này, có phải quá thất đức rồi không?"Ngu Thiểu cúi mắt, ngừng một chút rồi hỏi:
"Vậy rốt cuộc ông muốn gì?"Ngu Sùng Minh tỏ vẻ nhẹ nhõm: "Thế mới đúng. Ta vừa mới ra trại, hiện đang ở gần A Đại. Chúng ta hẹn gặp một lần, nói chuyện chút?"Ngu Thiểu đáp: "Không cần. Nói thẳng ông muốn gì đi."Ngu Sùng Minh mất kiên nhẫn, dứt khoát nói: "Được thôi, đã không muốn khách sáo thì tôi cũng khỏi vòng vo.""Tôi là cha của cô, cô dù thế nào cũng phải làm tròn đạo hiếu, lo cho tôi lúc tuổi già. Chuyện đó chẳng có gì sai chứ?"
"Vậy rốt cuộc ông muốn gì?"Ngu Sùng Minh tỏ vẻ nhẹ nhõm: "Thế mới đúng. Ta vừa mới ra trại, hiện đang ở gần A Đại. Chúng ta hẹn gặp một lần, nói chuyện chút?"Ngu Thiểu đáp: "Không cần. Nói thẳng ông muốn gì đi."Ngu Sùng Minh mất kiên nhẫn, dứt khoát nói: "Được thôi, đã không muốn khách sáo thì tôi cũng khỏi vòng vo.""Tôi là cha của cô, cô dù thế nào cũng phải làm tròn đạo hiếu, lo cho tôi lúc tuổi già. Chuyện đó chẳng có gì sai chứ?"