[BHTT - Edit Hoàn] Học tỷ không cho phép lại trang A - Tỉnh Dã Tư
Chương 66
Ngu Thiểu nhìn nàng, trong mắt mang theo chút bất đắc dĩ: "Học tỷ, đừng làm loạn, cẩn thận bị người ta trông thấy."Tạ Bất Phi đáp: "Làm gì có ai để ý."Vì để Ngu Thiểu có thể yên tâm ôn tập, hai người cố tình chọn một góc yên tĩnh, được mấy dãy giá sách lớn chắn tầm mắt bên ngoài.Nơi này hiếm khi có ai qua lại, bên cạnh chỉ có vài sinh viên đang cúi đầu học bài, ai lo việc nấy.Dù vậy, làm loại chuyện này ở nơi công cộng vẫn mang đến cảm giác kích thích rất riêng.Ngu Thiểu nhìn nàng một lúc, ánh mắt bình tĩnh: "Nếu chị thật sự muốn, chúng ta đi nhà vệ sinh."Tạ Bất Phi đỏ mặt, mềm giọng cầu xin: "Không muốn đâu, chị chỉ đùa chút thôi."Nàng rõ ràng là cố ý muốn phá vỡ dáng vẻ điềm tĩnh cẩn trọng của Ngu Thiểu, muốn thấy cô vì nàng mà dao động, mất kiểm soát.Nào ngờ Ngu Thiểu dù đã "nhận ra", vẫn chẳng hiểu phong tình gì cả, thậm chí còn khó trêu chọc hơn trước.Ngu Thiểu khẽ nhíu mày: "Thật vậy sao? Chị không cần phải kìm nén làm gì."Tạ Bất Phi vội vàng xua tay: "Thật mà, thật đấy."Nàng hoài nghi, nếu thật sự đi nhà vệ sinh, nàng rằng sẽ bị cô "giày vò đến chết mất.""Vậy thì được rồi."Ngu Thiểu liếc nàng một cái, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, rồi cúi đầu tiếp tục học.Tạ Bất Phi nhìn cô, không cam tâm cắn môi.Cảm giác bị nắm thóp thế này là sao chứ!?Ánh mặt trời ngoài cửa sổ dần ngả bóng, những tia sáng trắng dịu tràn qua cửa kính, rọi lên trang sách mở rộng, như làm từng con chữ ấm lên.Ngu Thiểu lúc đọc sách luôn rất tập trung, quen thói chuyên tâm đến mức coi trời bằng vung, có người đứng cạnh gọi tên cũng chưa chắc khiến cô phản ứng.Cô đọc sách, còn Tạ Bất Phi thì ngồi đối diện, một lúc ngắm Ngu Thiểu, một lúc lại lướt Weibo.Tạ Bất Phi có một tài khoản phụ trên Weibo, dùng để ghi lại cuộc sống thường ngày, thỉnh thoảng cũng đăng vài đoạn cover ca hát.Nàng không thích dùng tài khoản chính, bởi vì bạn bè trên đó không nhiều, lại toàn kiểu nửa thân quen nửa xa lạ. Mỗi lần đăng gì hay gửi tin nhắn cũng đều bị người ta cân đo đong đếm, suy đoán tới lui, mang lại cho nàng cảm giác như bị trói buộc.Tài khoản phụ của nàng dùng ảnh đại diện là tấm hình chụp Ngu Thiểu hồi huấn luyện quân sự, từ lúc treo lên đến giờ vẫn chưa đổi. Dưới khung avatar, số người theo dõi đã âm thầm vượt mốc bốn chữ số, toàn là fan bị giọng hát của nàng thu hút mà tới.Tạ Bất Phi vừa đăng một bài Weibo: "Hôm nay đi thư viện với q/q ~ [dưới ánh nắng và sách vở.jpg]"Bình luận nhanh chóng nhảy số:"Xếp hàng phía trước! Đại đại hôm nay lại đi chơi với Chim Cánh Cụt nữa rồi hả?""Bao giờ mới chịu up bài hát mới vậy trời? Nhớ giọng cậu lắm á T^T..."Tài khoản của Tạ Bất Phi tên là "Một Chút Cũng Không Rẻ", nên rất nhiều fan gọi nàng một cách thân thiết là "Tiện Nghi Tử".Nàng rất ít khi đăng clip hát, chỉ khi tâm trạng tốt mới ngẫu hứng hát một bài rồi đăng lên trang phụ. Dần dà, nàng cũng tích lũy được không ít người theo dõi.Lúc này, có một tài khoản mới hỏi:"Mọi người ơi, cho mình hỏi xíu...Cái người mà Tiện Nghi mỗi ngày nhắc đến là 'q/q' là ai vậy? Với cả trong bình luận thấy hay gọi là 'Chim Cánh Cụt' là sao?"Rất nhiều fan lâu năm tích cực nhảy vào phổ cập kiến thức:""Ta nói rồi mà, 'q/q' chính là viết tắt tên người mà Tiện Nghi Tử thầm mến đấy. 'Chim Cánh Cụt' cũng là chỉ q/q thôi, dễ hiểu mà!""Mỗi ngày đều phải hỏi một câu: Hôm nay Tiện Nghi Tử và Chim Cánh Cụt HE (1/1) chưa vậy?"Tạ Bất Phi hôm nay tâm trạng cực kỳ tốt, tùy ý chọn một cái ID nhìn thuận mắt rồi đáp lại:"Đừng đoán mò, ai là đối tượng thầm mến chứ? Rõ ràng là bạn gái của tôi."Fan hâm mộ:"???""Hai người các cậu thành đôi rồi hả?!""Chuyện gì xảy ra thế này? Sao mình không biết gì? Fan mẹ khóc rống, bảo bảo mama không cho phép con gái yêu sớm đâu ô ô ô!""Tê hết cả người rồi, CP fan chính là bị điện giật tê liệt đây này!""Vậy bao giờ hai người mới song ca một bài đi? Chờ mong quá trời luôn!"Tạ Bất Phi không trả lời nữa, sau khi tung ra một đòn ân ái chí mạng thì lập tức tắt luôn Weibo, để lại một đám fan ca gào khóc lăn lộn khắp nơi.Ngồi được một lát, nàng bỗng cảm thấy bụng dưới có chút ê ẩm, lập tức đỏ mặt.Chết rồi, kiểu gì cũng phải đi nhà vệ sinh một chuyến thôi.Tạ Bất Phi vừa đứng dậy, Ngu Thiểu lập tức ngẩng đầu lên hỏi: "Đi đâu thế?"Tạ Bất Phi cố làm ra vẻ bình thản: "Đi vệ sinh."Ngu Thiểu không đáp, chỉ khẽ gật đầu đầy hàm ý, trong đôi mắt đen trắng rõ ràng dường như còn ẩn giấu ý cười.Tạ Bất Phi nóng bừng cả tai, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Giờ em thật sự học hư rồi, còn biết cười nhạo chị nữa."Ngu Thiểu khẽ cong môi: "Học tỷ mau đi đi, nghẹn lâu không tốt đâu."Tạ Bất Phi giận dỗi hừ một tiếng rồi rảo bước rời khỏi.Sau khi giải quyết xong, lúc quay trở lại chỗ ngồi, nàng thấy có một người đang đứng phía trước, dường như đang trò chuyện với Ngu Thiểu.Từ phía sau nhìn lại, dáng người kia nhỏ nhắn yêu kiều, tóc dài xõa vai, khoác chiếc áo khoác lông màu hồng nhạt, cả người toát lên khí chất thanh xuân nhẹ nhàng.Tạ Bất Phi khẽ nhíu mày, trong lòng lập tức dấy lên hồi chuông cảnh báo. Nàng cẩn thận bước đến gần, nhẹ nhàng điểm mũi chân, lặng lẽ nép sau kệ sách ngay bên cạnh, nghiêng người nghe lén."Ngu Thiểu, tớ vẫn luôn chú ý đến cậu...chuyện lần trước tỏ tình bị từ chối, thật sự khiến tớ rất đau lòng..."Tạ Bất Phi âm thầm trừng mắt: "Cô bây giờ nói mấy lời này thì có ích gì? Lúc trước sao không thấy cô đau lòng giùm Thiểu Thiểu chút nào hả?"Ngu Thiểu gật đầu nhẹ, giọng điềm đạm:"Cảm ơn. Còn chuyện gì khác không?"Nữ sinh hít sâu một hơi, khẩn trương hỏi:"Tớ... tớ muốn hỏi cậu, cái... cái đó... cậu có thể cho tớ nick WeChat được không?"Tạ Bất Phi đứng sau kệ sách lập tức cảnh giác: "Hả? Dám ngang nhiên đào góc tường của lão nương?"Ngu Thiểu dứt khoát từ chối: "Xin lỗi, tôi đã có bạn gái."Cách một lớp kệ sách, Tạ Bất Phi hài lòng gật đầu.Nữ sinh tưởng cô chỉ kiếm cớ để thoái thác, lắp bắp nói tiếp: "Nhưng... nhưng tớ thấy cậu vẫn luôn một mình... không giống như đã có người yêu..."Cô ấy đỏ mặt, giọng càng nhỏ lại: "Nếu cậu chưa có bạn gái, có thể cân nhắc đến tớ được không?"Ngu Thiểu vừa hé môi định từ chối lần nữa, thì chợt nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng tiến lại gần.Tạ Bất Phi thong dong bước đến bên cạnh cô, tự nhiên khoác lấy vai Ngu Thiểu, nở nụ cười ngọt ngào: "Thiểu Thiểu, đang nói chuyện phiếm với ai vậy?"Ngu Thiểu mỉm cười nghiêng đầu đáp: "Một bạn học thôi."Nữ sinh ngước mắt nhìn người vừa đến thiếu nữ xinh đẹp, khí chất nổi bật, liền sững người thốt lên:"Tạ... Tạ học tỷ?"Tạ Bất Phi đưa ngón trỏ lên môi, nháy mắt: "Suỵt, nói khẽ thôi, ở đây là thư viện mà."Tạ Bất Phi giơ ngón trỏ lên đặt trước môi, cong môi như cười mà không phải cười:"Em tìm bạn gái của tôi có việc gì sao?"Nàng khoác chiếc áo len dệt họa tiết mây xám, cổ áo hơi trễ để lộ xương quai xanh xinh xắn, quần jeans ống đứng ôm lấy đôi chân dài thon gọn, tóc đen buông xõa đến tận eo, dáng người cao gầy, khí chất nổi bật, nhìn thế nào cũng là một "chị đại" khí tràng đầy mình.Nữ sinh đứng đối diện nhìn nàng một cái, lại nhìn lại bản thân, khuôn mặt lập tức đỏ bừng, lúng túng lui về sau một bước: "Xin lỗi...xin lỗi đã quấy rầy!"Dứt lời liền xoay người rời đi, dáng vẻ vội vàng như chạy trốn.Ngu Thiểu nghiêng đầu nhìn nàng, nhàn nhạt nói: "Chị dọa người ta chạy mất rồi đấy."Tạ Bất Phi bày ra dáng vẻ "lão nương slay toàn trường", hừ nhẹ: "Chị đúng là muốn dọa một chút, để người ta biết, em là người của ai."Ngu Thiểu cong môi cười khẽ: "Học tỷ lợi hại thật đấy."Tạ Bất Phi liếc mắt nhìn cô, mỉm cười, đưa tay móc nhẹ cằm cô: "Chị mới đi có một lát đã có tiểu yêu tinh tới ve vãn rồi?"Ngu Thiểu ung dung trả lời: "Vậy vẫn là bên cạnh học tỷ nhiều yêu tinh hơn."Tạ Bất Phi nghe xong, trong lòng như có mật tan ra, ánh mắt cũng cong cong theo nụ cười: "Học muội đang ghen sao?"Ngu Thiểu điềm nhiên: "Ừm."Tạ Bất Phi bất ngờ nhướng mày: "Thật không nhìn ra đấy, tiểu đầu gỗ cũng biết ghen à?"Nàng ngồi xuống đối diện Ngu Thiểu, một tay chống cằm, vừa như đùa vừa như thật: "Thật muốn buộc em vào người mỗi ngày, để khỏi phải lo em bị người khác nhòm ngó."Ngu Thiểu khẽ mím môi, ánh mắt lóe lên thứ cảm xúc khó tả, nhưng không lập tức đáp lại. Cô lẳng lặng nhìn Tạ Bất Phi, đột nhiên đưa cổ tay trắng ngần ra trước mặt:"Vậy thì buộc đi."Tạ Bất Phi sững người: "Hả?""Không phải chị vừa nói sao?"Tạ Bất Phi nhỏ giọng lẩm bẩm: "Chị chỉ nói chơi thôi mà...đâu có ai thật sự trói được người khác được chứ..."Nàng nhìn vẻ mặt nghiêm túc như thật của Ngu Thiểu, nụ cười trên môi chợt cứng lại, chột dạ hỏi: "Em...không lẽ em định làm thật?"Ngu Thiểu khẽ lắc đầu. Tạ Bất Phi thở phào nhẹ nhõm, nhưng còn chưa kịp thả lỏng, đã nghe cô bổ sung:"Tôi muốn trói chị lại."Tạ Bất Phi: "..."Ngu Thiểu ánh mắt bình tĩnh, giọng nói nhẹ nhàng vang lên, như một giọt nước rơi giữa lòng hồ: "Được không?"Tạ Bất Phi trừng to mắt, không biết vừa rồi mình nghĩ tới cái gì, mà hai má cùng vành tai đều đỏ ửng cả lên. Nàng lí nhí đáp, giọng nhỏ như muỗi:"Hình như... cũng khá là kích thích đấy. Tối về thử một chút..."Ngu Thiểu gò má ửng đỏ theo, giọng nhỏ như muỗi: "Ở ký túc xá sao?""Ừm... đêm nay Bạch Y không về."Tạ Bất Phi cắn môi, trong đôi mắt xinh đẹp ánh lên làn nước long lanh, thoáng mê hoặc như một lớp sương.Ngu Thiểu cụp mắt, ánh nhìn khẽ dao động: "Ký túc xá cách âm không tốt."Tạ Bất Phi nghiêng người tới gần, đôi môi đỏ mọng kề sát tai cô, giọng nói pha lẫn hơi thở nóng bỏng, thoảng qua hương hoa linh lan trong trẻo:"Vậy chị nhỏ tiếng một chút là được."...Thượng tuần tháng Mười Hai, nhiệt độ đột ngột hạ thấp. Đợt không khí lạnh tràn về khiến nhiều sinh viên đổ bệnh, cả giảng đường vang vọng tiếng hắt hơi, tiếng xì mũi nối nhau không dứt.Ngu Thiểu mấy ngày nay đi học, cũng cảm nhận rõ từng cơn gió lạnh như dao cắt lướt qua mặt.Cô xưa nay thể chất tốt, ít khi ốm vặt, vậy mà năm nay chẳng hiểu sao lại nhiễm cảm. Trong phòng 301, Diêu Như Đông và Lục Vân vẫn khoẻ mạnh, chỉ mỗi cô dính đòn."Thiểu Thiểu, hay là xin nghỉ một buổi đi?"
Diêu Như Đông lo lắng nói, "Tớ thấy cậu cảm lạnh nặng đấy."Ngu Thiểu chỉ lắc đầu, giọng nhàn nhạt: "Không sao đâu, vài ngày là khỏi."Qua mấy ngày, ai ngờ cảm mạo không những không thuyên giảm mà còn chuyển nặng, bắt đầu sốt cao. Đêm đó, Ngu Thiểu đành bất đắc dĩ xin nghỉ, một mình đi bệnh viện khám và lấy thuốc.Lục Vân giúp cô pha thuốc, chuẩn bị đầy đủ từng viên theo toa, còn không quên trêu chọc: "Bảo nghỉ ngơi cho tử tế thì không nghe, giờ biết mùi rồi chứ?"Ngu Thiểu nằm trên giường ký túc xá, trán dán miếng hạ sốt, giọng yếu ớt như gió thoảng: "Ừm..."Diêu Như Đông ngồi xổm xuống cạnh giường, xoa xoa cái lưng to mềm của con mèo Ragdoll, cười hì hì nói: "Chúng tớ phải đi học đây. Gary, nhớ chăm sóc tốt chị Ngu Thiểu nhé, nghe chưa?"Con mèo ngoan ngoãn cuộn tròn trên ghế, khẽ meo một tiếng, như thể nghiêm túc nhận nhiệm vụ.Chờ hai người rời đi, ký túc xá lập tức trở lại yên tĩnh. Ngu Thiểu nhắm mắt lại, chưa đầy vài phút đã chìm vào cơn ngủ mê man.Đã lâu lắm rồi cô không đổ bệnh, trong cơn sốt mơ hồ, chỉ cảm thấy cơ thể như trôi lơ lửng như ánh nắng mặt trời rọi xuống mặt biển. Sóng nước ấm áp nhưng nặng nề, dính bám khắp người, kéo cô từ từ chìm xuống, sâu dần, sâu dần...Trong khoảnh khắc sắp bị bóng tối nuốt trọn, bỗng có một bàn tay lạnh lạnh, dịu dàng nắm lấy tay cô, từng chút kéo nàng ngược dòng nước, hướng về phía bầu trời sáng rực trên mặt biển.Ngu Thiểu mở mắt, liền trông thấy một gương mặt xinh đẹp kề sát mép giường, ánh mắt đầy lo lắng nhìn mình chằm chằm."Học tỷ?" Cô khẽ ngẩn ra, lật người, giọng khàn khàn, "Sao chị lại tới?"Tạ Bất Phi ôm Gary trong ngực, cúi người nhẹ giọng đáp:"Em bệnh rồi, chị đương nhiên phải tới chăm sóc em chứ."Nói rồi, nàng buông mèo xuống, đưa tay sờ thử lên trán Ngu Thiểu: "Hình như không còn sốt cao nữa."Bàn tay nàng lạnh buốt, lướt qua chóp mũi như một bông tuyết mềm mịn rơi xuống tan ra nơi da thịt ấm áp. Ngu Thiểu hơi mở to mắt, giọng khàn nhưng ý cười mờ mờ trong ánh nhìn: "Chị không phải còn tiết à?"Tạ Bất Phi kéo lại áo khoác, có hơi kiêu ngạo nói: "Vừa tan học xong chị liền vội chạy về ngay."Nói xong liền đi xuống giường, bưng chén nước ấm đặt trên bàn, cẩn thận leo lên lại đưa cho cô: "Uống hết rồi nghỉ một lát, chị đi chuẩn bị thuốc."Ngu Thiểu khát khô miệng, uống cạn sạch nước rồi nằm xuống, đôi mắt ươn ướt, long lanh như phủ một tầng sương nhẹ, lặng lẽ nhìn nàng.Tạ Bất Phi tim khẽ run, chỉ cảm thấy ánh mắt kia, giống hệt như một đứa bé đang đứng trước tủ kính, mong ngóng món đồ chơi yêu thích.Không nhịn được, nàng đưa tay khẽ chạm vào má cô, nhẹ nhàng trêu chọc:"Thật sự là tiểu đáng thương."Ngu Thiểu hơi rụt người lại: "Sẽ lây bệnh cho chị mất.""Sẽ không đâu, thân thể chị rất tốt." Tạ Bất Phi khẽ cười, giọng mang theo ý trêu chọc, "Bình thường để em giày vò nhiều lần như vậy, chị cũng đâu có tan thành từng mảnh."Mặt Ngu Thiểu lập tức nóng lên. Cô đang bệnh, vậy mà người kia còn cố ý trêu ghẹo không tha.Tạ Bất Phi cho cô uống thuốc xong, nhẹ nhàng vỗ lưng, như đang dỗ một đứa trẻ con: "Thiểu Thiểu giỏi quá, uống hết rồi."Trong phòng ánh sáng lờ mờ, ngọn đèn bàn ánh cam như ánh chiều tà dịu nhẹ, chiếu lên khuôn mặt trắng trẻo của thiếu nữ khiến mọi thứ như phủ một lớp mông lung, dịu dàng và cuốn hút.Ngu Thiểu nhịn không được nghiêng người sát lại, khẽ nói: "Tỷ tỷ, lên giường nằm với em có được không?"Tạ Bất Phi trừng mắt, cố ra vẻ ngượng ngùng: "Ừm...Em đang bệnh, như vậy không tốt đâu."Ngu Thiểu không nói, chỉ lặng lẽ nhìn nàng.Tạ Bất Phi trêu cô một câu, rồi thu lại nụ cười, nghiêm mặt nói: "Không chọc em nữa. Chị vừa ở ngoài về, người còn chưa sạch sẽ.""Không sao đâu." Ngu Thiểu dịch người vào trong, nhường ra một khoảng trống đủ cho một người nằm xuống, "Chị lên đây đi."Tạ Bất Phi thấy vậy bật cười: "Được thôi."Lần này Ngu Thiểu bệnh, lại còn bám người hơn bình thường, đặc biệt ỷ lại nàng, cứ như một đứa trẻ mãi không chịu lớn.Tạ Bất Phi cởi áo khoác, leo lên giường tầng khung sắt, nghiêng người nằm xuống bên cạnh cô.Ngu Thiểu lập tức rúc vào, cuộn tròn trong lòng nàng."Tỷ tỷ..."Tạ Bất Phi vuốt nhẹ lưng cô từ trên xuống, giọng mềm dịu: "Ừm, chị đây."Ngoài cửa sổ, gió thổi vù vù, còn trong phòng thì ấm áp và tĩnh lặng, như thể đã bị tách biệt hoàn toàn khỏi mùa đông giá rét ngoài kia. Ngu Thiểu trong cơn mê man, đột nhiên sinh ra một loại cảm giác xao xuyến không rõ.Đã rất lâu rồi cô không có cảm giác này, một cảm giác giống như trở về ngôi nhà ban đầu.Ngu Thiểu mở to mắt nhìn nàng, trong mắt ánh lên làn nước mỏng, sống mũi đỏ bừng, sắc mặt nhợt nhạt, thoạt nhìn như một chú cún to xác đáng thương.Tạ Bất Phi và cô đối diện nhìn nhau một lúc, rồi cúi đầu áp tới, môi ấm áp nhẹ nhàng lướt qua gò má, hàng lông mày, sống mũi của cô, như đang vỗ về an ủi, lại như đang hôn lên một món đồ quý giá dễ vỡ.Tim Ngu Thiểu đập nhanh hơn, ngón tay lặng lẽ xoắn lấy vạt áo.Hơi thở của đối phương dần dần phủ lên môi nàng. Ngu Thiểu lui về sau, kiên trì nói: "Sẽ lây bệnh đấy."Tạ Bất Phi bất đắc dĩ: "Được rồi, nghe em."Nàng đành lùi lại, tìm cách khác, cúi người hôn nhẹ một cái lên gò má trắng mịn của Ngu Thiểu.Ngu Thiểu tựa đầu vào hõm vai nàng, ngón tay khe khẽ vuốt ve cổ tay thon của Tạ Bất Phi, nơi đó còn lờ mờ một vết hằn mờ nhạt của dây buộc.Chóp mũi cô có chút ngứa, khẽ hít mũi một cái, rồi theo phản xạ quay đầu tìm khăn giấy, động tác chợt khựng lại.Tạ Bất Phi liếc nhìn ra sau lưng cô: "Hết khăn giấy rồi à?"Ngu Thiểu ủ rũ đáp: "Ừm."Tạ Bất Phi lấy từ túi ra một gói khăn giấy, cánh tay trắng mảnh chống lấy giường, ngồi dậy: "Em dùng tạm cái này trước, chị ra ngoài mua thêm."Ngu Thiểu đôi mắt long lanh nhìn nàng, nhẹ nhàng nhếch môi: "Em không muốn...Chị đừng đi."Tạ Bất Phi đưa tay ngoắc nhẹ cằm cô, cười khẽ: "Dính chị đến vậy sao? Ngoan một chút, chị sẽ quay lại ngay."Ngu Thiểu không vui, rầu rĩ khuyên can, nhưng Tạ Bất Phi vẫn khoác thêm áo rồi đẩy cửa đi.Cô còn muốn Tạ Bất Phi ở lại với mình thêm một lúc, thế mà đối phương lại đi dứt khoát đến vậy.Ngu Thiểu lần nữa co chân tay lại, chui kín vào trong chăn. Ổ chăn vốn đã ấm lên thật khó khăn, nhưng chỉ thiếu đi một người, nhiệt độ lại nhanh chóng trở nên lạnh lẽo.Tạ Bất Phi ra khỏi phòng ký túc xá 301, rút chìa khóa ra, khóa cửa cẩn thận.Phía sau vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng, đang tiến lại gần."Tỷ tỷ, sao chị lại từ chỗ này đi ra?"Tạ Bất Phi dừng lại thoáng chốc, sắc mặt trong nháy mắt lạnh xuống: "Không liên quan đến cô.""Thật đáng tiếc." Tạ Kha nghiêng đầu, nở nụ cười nhạt "Em còn tưởng tỷ tỷ đến tìm em."Cô ta đội một chiếc mũ nồi đỏ tươi, thân hình gầy gò ẩn dưới lớp áo khoác lông màu trắng ngà, đôi mắt đen láy, gương mặt trắng nhợt như tuyết, thoạt nhìn giống như nhân vật nhỏ bước ra từ truyện cổ tích, môi hồng, răng trắng, dáng vẻ nhu mì.Tạ Bất Phi xoay người lại, lạnh lùng nói: "Cô nghĩ nhiều rồi."Tạ Kha khẽ cười: "Thật đáng buồn. Lâu như vậy không gặp, tỷ tỷ vẫn như xưa."Cô ta nheo mắt, ánh nhìn u ám khóa chặt lấy Tạ Bất Phi, như mạng nhện ẩm ướt dính chặt vào người ta."Trình Diệp Lý nói chị cùng một người bạn đi du lịch làng quê. Người bạn đó...là Ngu Thiểu đúng không?""Hai người đang hẹn hò sao?"Tạ Bất Phi đáp gọn: "Đúng thì sao? Tạ Kha, đừng xen vào chuyện của tôi."Tạ Kha nhìn nàng, nụ cười trên mặt có phần kỳ quái: "Tỷ tỷ, thì ra chị cũng biết thích người khác à.""Em còn tưởng chị mãi mãi đều lạnh như băng, không động lòng với ai..."Ánh mắt Tạ Bất Phi rơi lên đỉnh đầu nàng, như thể nhìn xuyên qua lớp da để thấy bên trong những thứ bẩn thỉu khó chịu. Nàng nhíu mày, giọng đầy chán ghét:"Bởi vì cô không xứng.""Đừng để tôi phát hiện cô động tay động chân với Ngu Thiểu. Nếu có, tôi sẽ không bỏ qua."Dứt lời, nàng lách qua người Tạ Kha, bước xuống bậc thang, không quay đầu lại.Tạ Kha nhìn theo bóng lưng nàng khuất dần, nụ cười trên mặt lập tức biến mất, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.Ninh Trác Nhã từ phía sau ký túc xá bước đến, thấp giọng hỏi: "Chúng ta thật sự phải làm vậy với Tạ học tỷ sao?"Tạ Kha quay đầu lại: "Dĩ nhiên rồi! Tiểu Nhã, sao cậu lại hỏi vậy?"Ninh Trác Nhã thoáng sợ hãi nhìn cô ta.
Rõ ràng là bạn cùng phòng thường ngày thân thiết, vậy mà lúc này cô lại cảm thấy đối phương đang dần trở nên đáng sợ một cách vô hình.Tạ Kha cũng chẳng buồn giữ hình tượng cô gái ngoan ngoãn như trước nữa.Cô ta tựa người vào hàng rào, mắt dõi theo bóng dáng mảnh khảnh đang rời khỏi ký túc xá, thì thầm: "Tôi không thể nhìn chị ta sống tốt được."Tạ Bất Phi...dựa vào đâu mà có được nhiều tình yêu đến thế?Nàng sinh ra đã là trung tâm của mọi ánh nhìn, được người ta gửi gắm kỳ vọng, bao nhiêu điều tốt đẹp đều dồn về phía nàng.
Còn khi người ta nhắc đến Tạ Kha, chỉ luôn nói: "Ồ, cậu là em gái của Tạ Bất Phi à? Quả nhiên rất giống chị ấy!"Cô tq giống như cái bóng dưới ánh sáng rực rỡ của Tạ Bất Phi. Người ta chỉ nhìn thấy ánh mặt trời chói lọi mà vĩnh viễn chẳng ai để ý đến cái bóng dưới chân.Từ khi bắt đầu hiểu chuyện, mẹ đã nói với cô ta rằng cô ta là Nhị tiểu thư của Tạ gia, một ngày nào đó sẽ được hưởng hết vinh hoa phú quý.Từ ngày đó, Tạ Kha bắt đầu mơ một giấc mộng đẹp: cô ta chỉ cần có thể mặc những bộ quần áo thật xinh đẹp, được ăn món mình thích là đã cảm thấy mãn nguyện rồi.Thế là cô ta cứ chờ mãi, cùng mẫu thân sống ở một thị trấn nhỏ nghèo xơ xác, mỗi ngày ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, phải đi nhặt chai lọ để đổi lấy những thứ mình muốn.Nơi đó vừa loạn vừa tàn tạ, trường học cũng không ra sao, đánh nhau ẩu đả là chuyện thường ngày, chẳng ai quản.Bài tập của cô ta thường xuyên bị người ta lén xé rách, bàn học đầy những lời lăng mạ nguệch ngoạc.Thầy giáo gọi cô ta vào phòng làm việc, nói là muốn phụ đạo thêm, nhưng bàn tay lại vô thức sờ soạng chân cô ta.Bàn tay gã xoa lên sống lưng cô ta, hơi thở phả ra mang theo mùi hôi tanh ghê tởm:"Cho thầy sờ một chút, kiểm tra cuối kỳ thầy sẽ cho em điểm tối đa, được không?"Tạ Kha sợ đến toàn thân run rẩy, bỏ chạy.Từ ngày hôm đó, điểm tiếng Anh của cô ta chưa từng đạt tiêu chuẩn thêm một lần nào nữa.Có một ngày, cô ta bị đám trẻ con phía sau lưng chế giễu là không có cha, gọi là con hoang, còn cười nhạo mẹ cô ta là loại phụ nữ làm nghề "đó".Tạ Kha chạy về hỏi Lâm Thanh Vi, đổi lại chỉ là tiếng gào thét điên cuồng của mẹ:"Con nghe mấy đứa đó nói bậy cái gì?! Con là con nhà giàu sang, trời sinh đã khác bọn nó!"Đến mùa đông, cô ta lâm bệnh nặng. Lâm Thanh Vi vét sạch toàn bộ số tiền tích góp nhưng vẫn không đủ bù vào khoản tiền thuốc thang đang thiếu hụt.Người phụ nữ ấy ngồi trên sàn phòng khám lạnh buốt mà gào khóc, còn Tạ Kha nằm trên giường bệnh, nhìn qua ô cửa sổ nơi những bông tuyết đang rơi.Hôm đó mùa đông lạnh đến thấu xương, rét run cả người.Căn bệnh cô ta mắc chính là từ hôm đó, mãi đến sau này cũng chưa từng khỏi hẳn.Tạ Kha chưa bao giờ thực hiện được giấc mộng đẹp kia.Người phụ nữ ấy phải gánh vác toàn bộ chi tiêu trong nhà, lo tiền thuốc men cho Tạ Kha, ngày nào cũng sống trong mệt mỏi cùng cực, trên gương mặt từng xinh đẹp dần dần hiện lên những nếp nhăn lờ mờ.Còn Tạ Kha thì lớn lên từng chút một trong vùng đất nhỏ tối tăm ấy.Cô ta gầy yếu hơn hẳn so với những người cùng trang lứa, sắc mặt lúc nào cũng tái nhợt. Không ai muốn làm bạn với Tạ Kha, ai cũng cảm thấy bệnh của cô ta có thể lây sang người khác.Lại thêm mấy năm trôi qua, mẹ cô ta nói: "Ba con cuối cùng cũng đến đón chúng ta."Cô ta theo mẹ rời khỏi huyện thành nghèo nàn, đến một thành phố lớn rực rỡ ánh đèn và men rượu. Họ bước vào một tòa biệt thự lộng lẫy mà từ trước đến nay cô ta chưa từng được thấy.Lần đầu tiên bước vào nơi đó, Tạ Kha đã nhìn thấy một cô bé cực kỳ xinh đẹp đứng trên cầu thang.Cô bé mặc váy công chúa màu hồng, khoác áo choàng đen, trông giống hệt một nàng công chúa nhỏ đáng yêu bước ra từ truyện cổ tích.Cô bé ấy mặt không biểu cảm nhìn Tạ Kha, rồi quay sang người đàn ông bên cạnh nói:"Em ấy không phải em gái con."Khoảnh khắc đó, Tạ Kha vừa ao ước, vừa ghen tị.Khi cô ta vẫn còn phải vật lộn để sinh tồn, thì Tạ Bất Phi chẳng cần bỏ ra chút sức lực nào, lại có được tất cả những gì cô ta từng tha thiết mơ ước.Dựa vào đâu chứ?Rõ ràng cùng chung một người cha, vậy mà lại sống hai cuộc đời hoàn toàn khác biệt.Tạ Kha nghĩ thầm trong lòng, những gì Tạ Bất Phi đang có, vốn là phần cô ta thiếu suốt bao năm. Cô ta chẳng qua là đang đòi lại thôi.Những thứ cô ta không có, Tạ Bất Phi cũng không nhất thiết phải có được.Tạ Bất Phi xuống siêu thị nhỏ dưới lầu mua khăn giấy xong thì lập tức quay về ký túc xá.Hành lang khi ấy đã không còn bóng dáng của Tạ Kha.Nàng dùng chìa khóa mở cửa phòng 301, thấy Ngu Thiểu đang mặc một chiếc áo bông thật dày, ngồi bên cạnh bàn đèn.Nghe tiếng mở cửa, Ngu Thiểu quay đầu lại, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào nàng.Tạ Bất Phi vội vàng bước tới, hơi sững người: "Sao em lại xuống giường rồi?""Nhớ chị." Ngu Thiểu nắm chặt tay nàng, giọng mềm mại, "Chị đi lâu quá."
Diêu Như Đông lo lắng nói, "Tớ thấy cậu cảm lạnh nặng đấy."Ngu Thiểu chỉ lắc đầu, giọng nhàn nhạt: "Không sao đâu, vài ngày là khỏi."Qua mấy ngày, ai ngờ cảm mạo không những không thuyên giảm mà còn chuyển nặng, bắt đầu sốt cao. Đêm đó, Ngu Thiểu đành bất đắc dĩ xin nghỉ, một mình đi bệnh viện khám và lấy thuốc.Lục Vân giúp cô pha thuốc, chuẩn bị đầy đủ từng viên theo toa, còn không quên trêu chọc: "Bảo nghỉ ngơi cho tử tế thì không nghe, giờ biết mùi rồi chứ?"Ngu Thiểu nằm trên giường ký túc xá, trán dán miếng hạ sốt, giọng yếu ớt như gió thoảng: "Ừm..."Diêu Như Đông ngồi xổm xuống cạnh giường, xoa xoa cái lưng to mềm của con mèo Ragdoll, cười hì hì nói: "Chúng tớ phải đi học đây. Gary, nhớ chăm sóc tốt chị Ngu Thiểu nhé, nghe chưa?"Con mèo ngoan ngoãn cuộn tròn trên ghế, khẽ meo một tiếng, như thể nghiêm túc nhận nhiệm vụ.Chờ hai người rời đi, ký túc xá lập tức trở lại yên tĩnh. Ngu Thiểu nhắm mắt lại, chưa đầy vài phút đã chìm vào cơn ngủ mê man.Đã lâu lắm rồi cô không đổ bệnh, trong cơn sốt mơ hồ, chỉ cảm thấy cơ thể như trôi lơ lửng như ánh nắng mặt trời rọi xuống mặt biển. Sóng nước ấm áp nhưng nặng nề, dính bám khắp người, kéo cô từ từ chìm xuống, sâu dần, sâu dần...Trong khoảnh khắc sắp bị bóng tối nuốt trọn, bỗng có một bàn tay lạnh lạnh, dịu dàng nắm lấy tay cô, từng chút kéo nàng ngược dòng nước, hướng về phía bầu trời sáng rực trên mặt biển.Ngu Thiểu mở mắt, liền trông thấy một gương mặt xinh đẹp kề sát mép giường, ánh mắt đầy lo lắng nhìn mình chằm chằm."Học tỷ?" Cô khẽ ngẩn ra, lật người, giọng khàn khàn, "Sao chị lại tới?"Tạ Bất Phi ôm Gary trong ngực, cúi người nhẹ giọng đáp:"Em bệnh rồi, chị đương nhiên phải tới chăm sóc em chứ."Nói rồi, nàng buông mèo xuống, đưa tay sờ thử lên trán Ngu Thiểu: "Hình như không còn sốt cao nữa."Bàn tay nàng lạnh buốt, lướt qua chóp mũi như một bông tuyết mềm mịn rơi xuống tan ra nơi da thịt ấm áp. Ngu Thiểu hơi mở to mắt, giọng khàn nhưng ý cười mờ mờ trong ánh nhìn: "Chị không phải còn tiết à?"Tạ Bất Phi kéo lại áo khoác, có hơi kiêu ngạo nói: "Vừa tan học xong chị liền vội chạy về ngay."Nói xong liền đi xuống giường, bưng chén nước ấm đặt trên bàn, cẩn thận leo lên lại đưa cho cô: "Uống hết rồi nghỉ một lát, chị đi chuẩn bị thuốc."Ngu Thiểu khát khô miệng, uống cạn sạch nước rồi nằm xuống, đôi mắt ươn ướt, long lanh như phủ một tầng sương nhẹ, lặng lẽ nhìn nàng.Tạ Bất Phi tim khẽ run, chỉ cảm thấy ánh mắt kia, giống hệt như một đứa bé đang đứng trước tủ kính, mong ngóng món đồ chơi yêu thích.Không nhịn được, nàng đưa tay khẽ chạm vào má cô, nhẹ nhàng trêu chọc:"Thật sự là tiểu đáng thương."Ngu Thiểu hơi rụt người lại: "Sẽ lây bệnh cho chị mất.""Sẽ không đâu, thân thể chị rất tốt." Tạ Bất Phi khẽ cười, giọng mang theo ý trêu chọc, "Bình thường để em giày vò nhiều lần như vậy, chị cũng đâu có tan thành từng mảnh."Mặt Ngu Thiểu lập tức nóng lên. Cô đang bệnh, vậy mà người kia còn cố ý trêu ghẹo không tha.Tạ Bất Phi cho cô uống thuốc xong, nhẹ nhàng vỗ lưng, như đang dỗ một đứa trẻ con: "Thiểu Thiểu giỏi quá, uống hết rồi."Trong phòng ánh sáng lờ mờ, ngọn đèn bàn ánh cam như ánh chiều tà dịu nhẹ, chiếu lên khuôn mặt trắng trẻo của thiếu nữ khiến mọi thứ như phủ một lớp mông lung, dịu dàng và cuốn hút.Ngu Thiểu nhịn không được nghiêng người sát lại, khẽ nói: "Tỷ tỷ, lên giường nằm với em có được không?"Tạ Bất Phi trừng mắt, cố ra vẻ ngượng ngùng: "Ừm...Em đang bệnh, như vậy không tốt đâu."Ngu Thiểu không nói, chỉ lặng lẽ nhìn nàng.Tạ Bất Phi trêu cô một câu, rồi thu lại nụ cười, nghiêm mặt nói: "Không chọc em nữa. Chị vừa ở ngoài về, người còn chưa sạch sẽ.""Không sao đâu." Ngu Thiểu dịch người vào trong, nhường ra một khoảng trống đủ cho một người nằm xuống, "Chị lên đây đi."Tạ Bất Phi thấy vậy bật cười: "Được thôi."Lần này Ngu Thiểu bệnh, lại còn bám người hơn bình thường, đặc biệt ỷ lại nàng, cứ như một đứa trẻ mãi không chịu lớn.Tạ Bất Phi cởi áo khoác, leo lên giường tầng khung sắt, nghiêng người nằm xuống bên cạnh cô.Ngu Thiểu lập tức rúc vào, cuộn tròn trong lòng nàng."Tỷ tỷ..."Tạ Bất Phi vuốt nhẹ lưng cô từ trên xuống, giọng mềm dịu: "Ừm, chị đây."Ngoài cửa sổ, gió thổi vù vù, còn trong phòng thì ấm áp và tĩnh lặng, như thể đã bị tách biệt hoàn toàn khỏi mùa đông giá rét ngoài kia. Ngu Thiểu trong cơn mê man, đột nhiên sinh ra một loại cảm giác xao xuyến không rõ.Đã rất lâu rồi cô không có cảm giác này, một cảm giác giống như trở về ngôi nhà ban đầu.Ngu Thiểu mở to mắt nhìn nàng, trong mắt ánh lên làn nước mỏng, sống mũi đỏ bừng, sắc mặt nhợt nhạt, thoạt nhìn như một chú cún to xác đáng thương.Tạ Bất Phi và cô đối diện nhìn nhau một lúc, rồi cúi đầu áp tới, môi ấm áp nhẹ nhàng lướt qua gò má, hàng lông mày, sống mũi của cô, như đang vỗ về an ủi, lại như đang hôn lên một món đồ quý giá dễ vỡ.Tim Ngu Thiểu đập nhanh hơn, ngón tay lặng lẽ xoắn lấy vạt áo.Hơi thở của đối phương dần dần phủ lên môi nàng. Ngu Thiểu lui về sau, kiên trì nói: "Sẽ lây bệnh đấy."Tạ Bất Phi bất đắc dĩ: "Được rồi, nghe em."Nàng đành lùi lại, tìm cách khác, cúi người hôn nhẹ một cái lên gò má trắng mịn của Ngu Thiểu.Ngu Thiểu tựa đầu vào hõm vai nàng, ngón tay khe khẽ vuốt ve cổ tay thon của Tạ Bất Phi, nơi đó còn lờ mờ một vết hằn mờ nhạt của dây buộc.Chóp mũi cô có chút ngứa, khẽ hít mũi một cái, rồi theo phản xạ quay đầu tìm khăn giấy, động tác chợt khựng lại.Tạ Bất Phi liếc nhìn ra sau lưng cô: "Hết khăn giấy rồi à?"Ngu Thiểu ủ rũ đáp: "Ừm."Tạ Bất Phi lấy từ túi ra một gói khăn giấy, cánh tay trắng mảnh chống lấy giường, ngồi dậy: "Em dùng tạm cái này trước, chị ra ngoài mua thêm."Ngu Thiểu đôi mắt long lanh nhìn nàng, nhẹ nhàng nhếch môi: "Em không muốn...Chị đừng đi."Tạ Bất Phi đưa tay ngoắc nhẹ cằm cô, cười khẽ: "Dính chị đến vậy sao? Ngoan một chút, chị sẽ quay lại ngay."Ngu Thiểu không vui, rầu rĩ khuyên can, nhưng Tạ Bất Phi vẫn khoác thêm áo rồi đẩy cửa đi.Cô còn muốn Tạ Bất Phi ở lại với mình thêm một lúc, thế mà đối phương lại đi dứt khoát đến vậy.Ngu Thiểu lần nữa co chân tay lại, chui kín vào trong chăn. Ổ chăn vốn đã ấm lên thật khó khăn, nhưng chỉ thiếu đi một người, nhiệt độ lại nhanh chóng trở nên lạnh lẽo.Tạ Bất Phi ra khỏi phòng ký túc xá 301, rút chìa khóa ra, khóa cửa cẩn thận.Phía sau vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng, đang tiến lại gần."Tỷ tỷ, sao chị lại từ chỗ này đi ra?"Tạ Bất Phi dừng lại thoáng chốc, sắc mặt trong nháy mắt lạnh xuống: "Không liên quan đến cô.""Thật đáng tiếc." Tạ Kha nghiêng đầu, nở nụ cười nhạt "Em còn tưởng tỷ tỷ đến tìm em."Cô ta đội một chiếc mũ nồi đỏ tươi, thân hình gầy gò ẩn dưới lớp áo khoác lông màu trắng ngà, đôi mắt đen láy, gương mặt trắng nhợt như tuyết, thoạt nhìn giống như nhân vật nhỏ bước ra từ truyện cổ tích, môi hồng, răng trắng, dáng vẻ nhu mì.Tạ Bất Phi xoay người lại, lạnh lùng nói: "Cô nghĩ nhiều rồi."Tạ Kha khẽ cười: "Thật đáng buồn. Lâu như vậy không gặp, tỷ tỷ vẫn như xưa."Cô ta nheo mắt, ánh nhìn u ám khóa chặt lấy Tạ Bất Phi, như mạng nhện ẩm ướt dính chặt vào người ta."Trình Diệp Lý nói chị cùng một người bạn đi du lịch làng quê. Người bạn đó...là Ngu Thiểu đúng không?""Hai người đang hẹn hò sao?"Tạ Bất Phi đáp gọn: "Đúng thì sao? Tạ Kha, đừng xen vào chuyện của tôi."Tạ Kha nhìn nàng, nụ cười trên mặt có phần kỳ quái: "Tỷ tỷ, thì ra chị cũng biết thích người khác à.""Em còn tưởng chị mãi mãi đều lạnh như băng, không động lòng với ai..."Ánh mắt Tạ Bất Phi rơi lên đỉnh đầu nàng, như thể nhìn xuyên qua lớp da để thấy bên trong những thứ bẩn thỉu khó chịu. Nàng nhíu mày, giọng đầy chán ghét:"Bởi vì cô không xứng.""Đừng để tôi phát hiện cô động tay động chân với Ngu Thiểu. Nếu có, tôi sẽ không bỏ qua."Dứt lời, nàng lách qua người Tạ Kha, bước xuống bậc thang, không quay đầu lại.Tạ Kha nhìn theo bóng lưng nàng khuất dần, nụ cười trên mặt lập tức biến mất, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.Ninh Trác Nhã từ phía sau ký túc xá bước đến, thấp giọng hỏi: "Chúng ta thật sự phải làm vậy với Tạ học tỷ sao?"Tạ Kha quay đầu lại: "Dĩ nhiên rồi! Tiểu Nhã, sao cậu lại hỏi vậy?"Ninh Trác Nhã thoáng sợ hãi nhìn cô ta.
Rõ ràng là bạn cùng phòng thường ngày thân thiết, vậy mà lúc này cô lại cảm thấy đối phương đang dần trở nên đáng sợ một cách vô hình.Tạ Kha cũng chẳng buồn giữ hình tượng cô gái ngoan ngoãn như trước nữa.Cô ta tựa người vào hàng rào, mắt dõi theo bóng dáng mảnh khảnh đang rời khỏi ký túc xá, thì thầm: "Tôi không thể nhìn chị ta sống tốt được."Tạ Bất Phi...dựa vào đâu mà có được nhiều tình yêu đến thế?Nàng sinh ra đã là trung tâm của mọi ánh nhìn, được người ta gửi gắm kỳ vọng, bao nhiêu điều tốt đẹp đều dồn về phía nàng.
Còn khi người ta nhắc đến Tạ Kha, chỉ luôn nói: "Ồ, cậu là em gái của Tạ Bất Phi à? Quả nhiên rất giống chị ấy!"Cô tq giống như cái bóng dưới ánh sáng rực rỡ của Tạ Bất Phi. Người ta chỉ nhìn thấy ánh mặt trời chói lọi mà vĩnh viễn chẳng ai để ý đến cái bóng dưới chân.Từ khi bắt đầu hiểu chuyện, mẹ đã nói với cô ta rằng cô ta là Nhị tiểu thư của Tạ gia, một ngày nào đó sẽ được hưởng hết vinh hoa phú quý.Từ ngày đó, Tạ Kha bắt đầu mơ một giấc mộng đẹp: cô ta chỉ cần có thể mặc những bộ quần áo thật xinh đẹp, được ăn món mình thích là đã cảm thấy mãn nguyện rồi.Thế là cô ta cứ chờ mãi, cùng mẫu thân sống ở một thị trấn nhỏ nghèo xơ xác, mỗi ngày ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, phải đi nhặt chai lọ để đổi lấy những thứ mình muốn.Nơi đó vừa loạn vừa tàn tạ, trường học cũng không ra sao, đánh nhau ẩu đả là chuyện thường ngày, chẳng ai quản.Bài tập của cô ta thường xuyên bị người ta lén xé rách, bàn học đầy những lời lăng mạ nguệch ngoạc.Thầy giáo gọi cô ta vào phòng làm việc, nói là muốn phụ đạo thêm, nhưng bàn tay lại vô thức sờ soạng chân cô ta.Bàn tay gã xoa lên sống lưng cô ta, hơi thở phả ra mang theo mùi hôi tanh ghê tởm:"Cho thầy sờ một chút, kiểm tra cuối kỳ thầy sẽ cho em điểm tối đa, được không?"Tạ Kha sợ đến toàn thân run rẩy, bỏ chạy.Từ ngày hôm đó, điểm tiếng Anh của cô ta chưa từng đạt tiêu chuẩn thêm một lần nào nữa.Có một ngày, cô ta bị đám trẻ con phía sau lưng chế giễu là không có cha, gọi là con hoang, còn cười nhạo mẹ cô ta là loại phụ nữ làm nghề "đó".Tạ Kha chạy về hỏi Lâm Thanh Vi, đổi lại chỉ là tiếng gào thét điên cuồng của mẹ:"Con nghe mấy đứa đó nói bậy cái gì?! Con là con nhà giàu sang, trời sinh đã khác bọn nó!"Đến mùa đông, cô ta lâm bệnh nặng. Lâm Thanh Vi vét sạch toàn bộ số tiền tích góp nhưng vẫn không đủ bù vào khoản tiền thuốc thang đang thiếu hụt.Người phụ nữ ấy ngồi trên sàn phòng khám lạnh buốt mà gào khóc, còn Tạ Kha nằm trên giường bệnh, nhìn qua ô cửa sổ nơi những bông tuyết đang rơi.Hôm đó mùa đông lạnh đến thấu xương, rét run cả người.Căn bệnh cô ta mắc chính là từ hôm đó, mãi đến sau này cũng chưa từng khỏi hẳn.Tạ Kha chưa bao giờ thực hiện được giấc mộng đẹp kia.Người phụ nữ ấy phải gánh vác toàn bộ chi tiêu trong nhà, lo tiền thuốc men cho Tạ Kha, ngày nào cũng sống trong mệt mỏi cùng cực, trên gương mặt từng xinh đẹp dần dần hiện lên những nếp nhăn lờ mờ.Còn Tạ Kha thì lớn lên từng chút một trong vùng đất nhỏ tối tăm ấy.Cô ta gầy yếu hơn hẳn so với những người cùng trang lứa, sắc mặt lúc nào cũng tái nhợt. Không ai muốn làm bạn với Tạ Kha, ai cũng cảm thấy bệnh của cô ta có thể lây sang người khác.Lại thêm mấy năm trôi qua, mẹ cô ta nói: "Ba con cuối cùng cũng đến đón chúng ta."Cô ta theo mẹ rời khỏi huyện thành nghèo nàn, đến một thành phố lớn rực rỡ ánh đèn và men rượu. Họ bước vào một tòa biệt thự lộng lẫy mà từ trước đến nay cô ta chưa từng được thấy.Lần đầu tiên bước vào nơi đó, Tạ Kha đã nhìn thấy một cô bé cực kỳ xinh đẹp đứng trên cầu thang.Cô bé mặc váy công chúa màu hồng, khoác áo choàng đen, trông giống hệt một nàng công chúa nhỏ đáng yêu bước ra từ truyện cổ tích.Cô bé ấy mặt không biểu cảm nhìn Tạ Kha, rồi quay sang người đàn ông bên cạnh nói:"Em ấy không phải em gái con."Khoảnh khắc đó, Tạ Kha vừa ao ước, vừa ghen tị.Khi cô ta vẫn còn phải vật lộn để sinh tồn, thì Tạ Bất Phi chẳng cần bỏ ra chút sức lực nào, lại có được tất cả những gì cô ta từng tha thiết mơ ước.Dựa vào đâu chứ?Rõ ràng cùng chung một người cha, vậy mà lại sống hai cuộc đời hoàn toàn khác biệt.Tạ Kha nghĩ thầm trong lòng, những gì Tạ Bất Phi đang có, vốn là phần cô ta thiếu suốt bao năm. Cô ta chẳng qua là đang đòi lại thôi.Những thứ cô ta không có, Tạ Bất Phi cũng không nhất thiết phải có được.Tạ Bất Phi xuống siêu thị nhỏ dưới lầu mua khăn giấy xong thì lập tức quay về ký túc xá.Hành lang khi ấy đã không còn bóng dáng của Tạ Kha.Nàng dùng chìa khóa mở cửa phòng 301, thấy Ngu Thiểu đang mặc một chiếc áo bông thật dày, ngồi bên cạnh bàn đèn.Nghe tiếng mở cửa, Ngu Thiểu quay đầu lại, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào nàng.Tạ Bất Phi vội vàng bước tới, hơi sững người: "Sao em lại xuống giường rồi?""Nhớ chị." Ngu Thiểu nắm chặt tay nàng, giọng mềm mại, "Chị đi lâu quá."