[BHTT - Edit Hoàn] Học tỷ không cho phép lại trang A - Tỉnh Dã Tư
Chương 65
Tạ Bất Phi ban đầu chỉ thuận miệng nói, nhưng nhìn thấy Ngu Thiểu mặt đỏ bừng thì lập tức nảy sinh ý trêu chọc, bèn ghé sát, hỏi đùa:"Sớm à? Vậy trong đầu em nghĩ lúc nào mới được?"Ngu Thiểu giọng càng lúc càng nhỏ, âm thanh yếu ớt: "Ít nhất cũng...cũng phải chờ sau khi kết hôn đã."Tạ Bất Phi trong lòng khẽ động, khóe môi cong lên lần nữa.Kết hôn?Các nàng hiện tại mới vừa bắt đầu, không ngờ Ngu Thiểu đã nghĩ đến chuyện kết hôn. Đồ ngốc này cũng biết linh hoạt nghĩ xa đó chứ!Nàng đưa tay chọc chọc má Ngu Thiểu:
"Thiểu Thiểu, đầu óc em nghĩ cũng nhanh đấy. Có phải lén sau lưng chị đã tưởng tượng đủ điều rồi?"Mặt Ngu Thiểu đỏ bừng, nhỏ giọng nói: "Tỷ tỷ chẳng lẽ không muốn sao?"Giọng nói mềm mại, khiến lòng Tạ Bất Phi như hóa thành một vũng nước mùa xuân.Nàng mỉm cười: "Muốn, đương nhiên là muốn."Dừng một chút, nàng lại tiếp tục trêu ghẹo: "Chị còn đang tính sinh vài đứa con cho em này."Ngu Thiểu dụi mặt vào mắt nàng, đôi mắt cười cong cong, mặt càng đỏ, giọng cũng bắt đầu cà lăm:"Cái này...cái này hơi quá rồi đó...""Em muốn mấy đứa?" Tạ Bất Phi làm ra vẻ nghiêm túc, "Sinh một đứa sợ không đủ, sinh cho em hẳn hai đứa luôn..."Ngu Thiểu nghe ra trong giọng nàng mang theo trêu chọc, cánh tay đang ôm sau lưng nàng siết lại:"Học tỷ, đừng trêu em nữa.""Em không muốn à?"Ngu Thiểu nhìn nàng chăm chú, nghiêm túc nói: "Sinh con rất đau, em không muốn chị phải chịu khổ. Nếu như chị thật sự muốn, em sẽ tôn trọng."Ánh mắt Tạ Bất Phi khẽ dao động, nhẹ nhàng cắn môi.Ngón tay nàng khẽ lướt qua cánh tay Ngu Thiểu, động tác mang theo ý tứ khó lường: "Vậy không trêu em nữa...Chúng ta làm cái khác."Ngu Thiểu nghe vậy, tim đập nhanh hơn không kìm được: "Làm...làm gì?"Tạ Bất Phi duỗi tay, kéo chăn bên cạnh phủ lên đầu cả hai. Trong nháy mắt, bóng tối bao trùm.Chiếc chăn giống như một lớp rào ngăn kín, vây lấy hai người trong không gian riêng tư, bí mật mà quấn quýt.Trong vô thức, hương linh lan nhẹ nhàng tỏa ra từng làn, chậm rãi bao lấy cô, mùi hương ấm áp nhưng mang theo ý vị chiếm hữu.Kẻ đầu têu là Tạ Bất Phi khẽ dựa lên vai cô, đôi mắt hồ ly ánh lên một tia sáng từ nơi tối kín, ẩn giấu chút mê hoặc:"Em muốn làm gì...đều được nha."Tiếng thở nhẹ vang lên, một cánh tay trắng nõn vươn ra khỏi ổ chăn, lục tìm trên tủ đầu giường một chiếc hộp nhỏ."Trước đó vẫn còn chưa dùng hết..."...Ngày thứ ba, Ngu Thiểu ngồi bên mép giường mặc quần áo. Sau khi chỉnh tề, cô cúi xuống nhìn người đang cuộn tròn trong chăn, dịu giọng gọi:"Học tỷ, dậy ăn sáng đi."Cô gọi mấy lần, người trong chăn mới động đậy, một chiếc gối mềm bị ném về phía cô.Ngu Thiểu bình tĩnh đón lấy, vẫn dịu dàng nhắc nhở:"Phải ăn sáng.""Chị không muốn ăn..." Giọng trong chăn mơ màng lười biếng.Ngu Thiểu kiên nhẫn: "Không ăn sáng sẽ hại sức khỏe."Tạ Bất Phi lười biếng thò đầu ra, đôi mắt vẫn chưa mở hẳn, khẽ thì thào: "Nhưng mà chị mệt quá..."Ngu Thiểu kiên quyết mà dịu dàng: "Ăn một chút cũng được, ăn xong rồi lại ngủ tiếp."Tạ Bất Phi thở dài một tiếng, đưa tay về phía cô, trên cánh tay mảnh khảnh lấm tấm những dấu đỏ. Nàng yếu ớt nói:"Kéo chị dậy."Ngu Thiểu nắm lấy tay nàng, đỡ thiếu nữ mềm nhũn lười biếng vào phòng tắm.Vừa mới tỉnh ngủ, khí thế tiểu thư của Tạ Bất Phi lập tức bùng nổ. Môi nàng bĩu lên, đôi mắt xinh đẹp uể oải nhìn chằm chằm Ngu Thiểu.Ngu Thiểu bình thản nói, giọng nhàn nhạt:"Nhìn đi, nhìn xong vẫn phải ăn sáng."Tạ Bất Phi giống như một con cá nóc đầy khí, tức tối nói:"Là ai làm hại chị sáng dậy không nổi, chị còn chưa thèm nhắc đâu đó."Hai gò má Ngu Thiểu hơi đỏ, khẽ nói: "Đêm qua là chị bắt đầu trước mà..."Tạ Bất Phi đưa tay ra sau lưng, xoa nhẹ từng chút một, hơi thở yếu ớt: "Làm sao chị biết được em lại dữ dội như vậy..."Nàng nhìn bộ dạng thần thanh khí sảng của Ngu Thiểu, chỉ cảm thấy hơi sợ. Ngu Thiểu thật sự biết kìm chế đến mức đáng sợ.Bình thường nhìn thì dịu dàng nho nhã, ban đêm lại quá mức hung hãn.Rõ ràng đã giày vò suốt cả đêm, vậy mà hôm nay vẫn có thể đúng giờ kéo nàng dậy ăn sáng.Tinh thần học bá được thể hiện đến mức nhuần nhuyễn, thật khiến người ta không phục không được.Tạ Bất Phi lầu bầu: "Em về sau còn mạnh như vậy, chị chịu không nổi."Ngu Thiểu tránh ánh mắt lên án của nàng, xấu hổ nói: "Vậy lần sau...em sẽ nhẹ nhàng."Nàng đưa bàn chải đánh răng cho Tạ Bất Phi. Tạ Bất Phi nhận lấy, hừ nhẹ một tiếng:
"Nếu đổi lại là người khác, dám đánh thức chị lúc đang ngủ, chị đã sớm mắng cho một trận, không nhận nổi người thân."Ngu Thiểu cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt trong veo, sạch sẽ: "Vậy chị mắng em đi."Tạ Bất Phi nhìn vào đôi mắt đen trắng rõ ràng ấy, trong một giây lập tức chùn lại, bất đắc dĩ nói: "Chị sao nỡ mắng em được."Hai người rửa mặt xong, lặng lẽ cùng nhau đi đến phòng ăn, vừa vặn gặp Diêu Như Đông và Lục Vân cũng đang tới ăn sáng.Ngu Thiểu giúp Tạ Bất Phi múc cháo, bát cháo gạo nóng hổi đặt trước mặt nàng.Tạ Bất Phi nhỏ giọng lầm bầm: "Lại ăn cái này nữa..."Sau đó, nàng cầm lấy thìa, ngoan ngoãn nuốt xuống.Ngu Thiểu ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Lục Vân, cả hai đều không nói gì.Ngu Thiểu đứng dậy đi lấy thêm đồ ăn, Diêu Như Đông lập tức ghé lại gần, giống như đặc vụ, cúi thấp đầu thì thào đầy thần bí:"Xong rồi hả?"Ngu Thiểu cũng hạ giọng phối hợp: "Xong rồi."Hai mắt Diêu Như Đông trợn to, lập tức giơ ngón tay cái lên với cô, lại hỏi: "Bao giờ thì được uống rượu mừng đây?"Khi quay lại bàn, Tạ Bất Phi đã ăn được nửa bát cháo và một chút trứng ốp la sau đó liền nói rằng ăn không vào nữa.Ngu Thiểu vốn dĩ cũng không định bắt nàng ăn hết, liền nói: "Vậy chị có thể về ngủ tiếp."Tạ Bất Phi chống cằm, nhìn cô ăn cơm: "Ngủ cái gì nữa, tỉnh từ đời nào rồi."Ngu Thiểu im lặng ăn phần của mình, từ khung cửa sổ trông thấy Trình Diệp Lý ngáp ngắn ngáp dài bước vào phòng ăn, trông vẫn còn đang ngái ngủ.Trình Diệp Lý đi ngang qua bàn các nàng, dừng lại liếc một cái, hỏi: "Ngủ ổn không? Tạm được chứ?"Ngu Thiểu không kìm được mà nghĩ sang chuyện khác, nhất thời không biết phải đáp thế nào. Ngược lại, Tạ Bất Phi lại thản nhiên trả lời: "Cũng tạm."Trình Diệp Lý liếc nhìn bát cháo trước mặt nàng: "Đại tiểu thư, sáng sớm sao lại ăn thanh đạm vậy? Khi nào thì đổi khẩu vị nhẹ nhàng thế?"Tạ Bất Phi ngẩng cằm, dáng vẻ đầy kiêu ngạo: "Người độc thân như cậu không hiểu được, dạo gần đây tôi chỉ thích ăn mấy thứ này thôi."Trình Diệp Lý nheo mắt nhìn nàng một chút, rồi lại liếc sang Ngu Thiểu vẫn im lặng, trong lòng bỗng hiểu ra, lập tức hỏi: "Hai người ở bên nhau rồi hả?"Tạ Bất Phi bật cười: "Trình đại thiếu, mắt nhìn của cậu không tệ nha.""Chúc mừng, chúc mừng." Trình Diệp Lý cười híp mắt, "Nhiệt liệt chúc mừng đại tiểu thư lần đầu thoát khỏi kiếp độc thân."Tạ Bất Phi đáp lại ngay: "Trình lão mama, phong thủy xoay vòng nha. Lần này tới lượt tôi quan tâm đại sự cả đời của cậu rồi đó."Trình Diệp Lý cười gượng: "Chuyện đó còn chưa đâu vào đâu mà."Rồi hắn nói tiếp: "À đúng rồi, hôm qua Tạ Kha có nhắn cho tôi hỏi sao cậu không về nhà. Tôi bảo là cậu đi chơi với bạn ở ngoài."Nụ cười trên mặt Tạ Bất Phi dần lạnh đi, nàng thản nhiên nói: "Lần sau đừng phản hồi gì hết."Trình Diệp Lý gật đầu nhẹ: "Được, tôi chỉ lo cô ta lại đi mách ba cậu thôi.""Tùy cô ta."Trình Diệp Lý cười: "Thôi không nói chuyện xúi quẩy nữa, hai người định khi nào mời tôi uống rượu mừng đây?"Ngu Thiểu: "..."Sao ai cũng hỏi cùng một chuyện vậy?Tạ Bất Phi nghiêng đầu nhìn Trình Diệp Lý, ý cười không rõ, rồi quay sang nhìn Ngu Thiểu: "Em xem, mọi người đều đang chờ xem chúng ta kết hôn đó."Ngón tay nàng nhẹ nhàng vẽ vòng tròn trên mu bàn tay của Ngu Thiểu, khẽ cười hỏi: "Thiểu Thiểu, khi nào thì định giúp bọn họ tròn giấc mơ đây?"Tai Ngu Thiểu đỏ lên, cô cố giữ bình tĩnh đáp: "Ít nhất cũng phải đợi tốt nghiệp đại học đã."Tạ Bất Phi bĩu môi: "Vậy còn phải đợi bốn năm nữa. Người ta thử việc dài lắm cũng chỉ sáu tháng, em đây coi như thử việc tám lần liền đó."Mặt Ngu Thiểu đỏ bừng, làm như không nghe thấy.Tạ Bất Phi nghiêng người lại gần nàng, khóe mắt mang theo vài phần ý trêu chọc, khẽ cong lên:"Hy vọng vị Ngu tổng đây sớm hồi tâm chuyển ý, để chị được chuyển thành chính thức."Ngu Thiểu khẽ ho một tiếng, nhỏ giọng đáp: "Phải xem biểu hiện của chị thế nào."Các nàng ở suối nước nóng làng du lịch nghỉ lại một đêm, sáng hôm sau liền trở về trường.Tháng mười một đã trôi qua, thời tiết càng lúc càng lạnh, người qua lại cũng bắt đầu thay sang áo khoác dày.Kỳ thi cuối kỳ cận kề, bầu không khí ôn tập bao trùm lên tất cả mọi người. Ngay cả Diêu Như Đông cũng từ bỏ việc cày phim, bắt đầu cùng đám bạn học vốn chẳng đụng sách vở tranh cao thấp.Mỗi lần Ngu Thiểu bước vào phòng học, đều có thể thấy rất nhiều người cầm đề cương ôn tập đọc thầm, cả giảng đường giống như đang chuẩn bị cho một trận đấu nghiêm túc.Vì đã gần hoàn thành hạng mục cuối kỳ nên cô nhẹ nhàng hơn những người đang vội vàng "chạy nước rút", mấy ngày nay gần như đều vùi đầu trong thư viện học thuộc lòng tài liệu.Tạ Bất Phi ngồi đối diện cô, chống cằm nhìn chằm chằm, vẻ mặt ngạc nhiên như vừa phát hiện ra điều gì đó mới mẻ: "Chị mới biết, thì ra học bá các em cũng phải ôn tập hả?"Nét mặt nàng sinh động, giống như thật sự lần đầu tiên nghe nói chuyện này.Ngu Thiểu cụp mắt xuống, sống mũi cao thanh tú bên dưới là cặp kính gọng bạc, làn da trắng lạnh lẽo, khí chất nhã nhặn mộc mạc. Áo sơ mi đen cài đến tận cổ, vừa cấm dục lại có chút kiêu ngạo.Cô ngẩng đầu lên, bật cười: "Không hẳn thế đâu.""Chị cứ tưởng bình thường chỉ cần đọc mấy lần là đủ rồi."Tạ Bất Phi làm bộ tiếc nuối "Thi xong xem lại, aiss, thiếu vài điểm là được điểm tối đa, đúng là tiếc thật."Ngu Thiểu nói: "Cũng không đến mức khoa trương như vậy."Thật ra trong lĩnh vực lập trình, cô không phải người có thiên phú đặc biệt, nhưng thắng ở chỗ mỗi bước đều đi rất chắc chắn, nghiêm túc và yên tâm làm việc. Suốt mười tám năm qua, Ngu Thiểu luôn tin rằng sự chăm chỉ sẽ có hồi đáp, vì thế so với người khác, cô làm việc chuyên tâm và nỗ lực hơn.Về sau, đủ loại trải nghiệm đã chứng minh với cô rằng con đường đó hoàn toàn đúng.Tạ Bất Phi nhìn dáng vẻ cô cúi đầu đọc sách, trong lòng khẽ nhột nhạt.
Người ta vẫn nói dáng vẻ của một người khi nghiêm túc là đẹp nhất, quả thật là vậy.Ngu Thiểu yên lặng cầm tài liệu, bỗng cảm thấy ánh mắt đối diện nóng bỏng đến lạ.
Một giây sau, có thứ gì đó như có như không lướt qua bắp chân cô.Cô khựng lại một chút, ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt vô tội của thiếu nữ."Học tỷ, đây là thư viện."Tạ Bất Phi chớp mắt: "Chị biết mà."Vừa dứt lời, ngón chân nàng theo mắt cá chân Ngu Thiểu mà trượt lên, cố tình hay vô ý cào nhẹ mấy lần, cứ như mèo cào một cái.Ngu Thiểu im lặng, khép sách giáo khoa trong tay lại.Đầu ngón chân kia vòng quanh bắp chân nàng vài vòng, lại cọ cọ thêm lần nữa rồi mới chịu dừng lại."Em cứ tiếp tục đọc sách đi." Tạ Bất Phi nheo đôi mắt xinh đẹp lại, đuôi mắt khẽ hất lên, quyến rũ lạ thường "Sao không đọc nữa rồi?"
"Thiểu Thiểu, đầu óc em nghĩ cũng nhanh đấy. Có phải lén sau lưng chị đã tưởng tượng đủ điều rồi?"Mặt Ngu Thiểu đỏ bừng, nhỏ giọng nói: "Tỷ tỷ chẳng lẽ không muốn sao?"Giọng nói mềm mại, khiến lòng Tạ Bất Phi như hóa thành một vũng nước mùa xuân.Nàng mỉm cười: "Muốn, đương nhiên là muốn."Dừng một chút, nàng lại tiếp tục trêu ghẹo: "Chị còn đang tính sinh vài đứa con cho em này."Ngu Thiểu dụi mặt vào mắt nàng, đôi mắt cười cong cong, mặt càng đỏ, giọng cũng bắt đầu cà lăm:"Cái này...cái này hơi quá rồi đó...""Em muốn mấy đứa?" Tạ Bất Phi làm ra vẻ nghiêm túc, "Sinh một đứa sợ không đủ, sinh cho em hẳn hai đứa luôn..."Ngu Thiểu nghe ra trong giọng nàng mang theo trêu chọc, cánh tay đang ôm sau lưng nàng siết lại:"Học tỷ, đừng trêu em nữa.""Em không muốn à?"Ngu Thiểu nhìn nàng chăm chú, nghiêm túc nói: "Sinh con rất đau, em không muốn chị phải chịu khổ. Nếu như chị thật sự muốn, em sẽ tôn trọng."Ánh mắt Tạ Bất Phi khẽ dao động, nhẹ nhàng cắn môi.Ngón tay nàng khẽ lướt qua cánh tay Ngu Thiểu, động tác mang theo ý tứ khó lường: "Vậy không trêu em nữa...Chúng ta làm cái khác."Ngu Thiểu nghe vậy, tim đập nhanh hơn không kìm được: "Làm...làm gì?"Tạ Bất Phi duỗi tay, kéo chăn bên cạnh phủ lên đầu cả hai. Trong nháy mắt, bóng tối bao trùm.Chiếc chăn giống như một lớp rào ngăn kín, vây lấy hai người trong không gian riêng tư, bí mật mà quấn quýt.Trong vô thức, hương linh lan nhẹ nhàng tỏa ra từng làn, chậm rãi bao lấy cô, mùi hương ấm áp nhưng mang theo ý vị chiếm hữu.Kẻ đầu têu là Tạ Bất Phi khẽ dựa lên vai cô, đôi mắt hồ ly ánh lên một tia sáng từ nơi tối kín, ẩn giấu chút mê hoặc:"Em muốn làm gì...đều được nha."Tiếng thở nhẹ vang lên, một cánh tay trắng nõn vươn ra khỏi ổ chăn, lục tìm trên tủ đầu giường một chiếc hộp nhỏ."Trước đó vẫn còn chưa dùng hết..."...Ngày thứ ba, Ngu Thiểu ngồi bên mép giường mặc quần áo. Sau khi chỉnh tề, cô cúi xuống nhìn người đang cuộn tròn trong chăn, dịu giọng gọi:"Học tỷ, dậy ăn sáng đi."Cô gọi mấy lần, người trong chăn mới động đậy, một chiếc gối mềm bị ném về phía cô.Ngu Thiểu bình tĩnh đón lấy, vẫn dịu dàng nhắc nhở:"Phải ăn sáng.""Chị không muốn ăn..." Giọng trong chăn mơ màng lười biếng.Ngu Thiểu kiên nhẫn: "Không ăn sáng sẽ hại sức khỏe."Tạ Bất Phi lười biếng thò đầu ra, đôi mắt vẫn chưa mở hẳn, khẽ thì thào: "Nhưng mà chị mệt quá..."Ngu Thiểu kiên quyết mà dịu dàng: "Ăn một chút cũng được, ăn xong rồi lại ngủ tiếp."Tạ Bất Phi thở dài một tiếng, đưa tay về phía cô, trên cánh tay mảnh khảnh lấm tấm những dấu đỏ. Nàng yếu ớt nói:"Kéo chị dậy."Ngu Thiểu nắm lấy tay nàng, đỡ thiếu nữ mềm nhũn lười biếng vào phòng tắm.Vừa mới tỉnh ngủ, khí thế tiểu thư của Tạ Bất Phi lập tức bùng nổ. Môi nàng bĩu lên, đôi mắt xinh đẹp uể oải nhìn chằm chằm Ngu Thiểu.Ngu Thiểu bình thản nói, giọng nhàn nhạt:"Nhìn đi, nhìn xong vẫn phải ăn sáng."Tạ Bất Phi giống như một con cá nóc đầy khí, tức tối nói:"Là ai làm hại chị sáng dậy không nổi, chị còn chưa thèm nhắc đâu đó."Hai gò má Ngu Thiểu hơi đỏ, khẽ nói: "Đêm qua là chị bắt đầu trước mà..."Tạ Bất Phi đưa tay ra sau lưng, xoa nhẹ từng chút một, hơi thở yếu ớt: "Làm sao chị biết được em lại dữ dội như vậy..."Nàng nhìn bộ dạng thần thanh khí sảng của Ngu Thiểu, chỉ cảm thấy hơi sợ. Ngu Thiểu thật sự biết kìm chế đến mức đáng sợ.Bình thường nhìn thì dịu dàng nho nhã, ban đêm lại quá mức hung hãn.Rõ ràng đã giày vò suốt cả đêm, vậy mà hôm nay vẫn có thể đúng giờ kéo nàng dậy ăn sáng.Tinh thần học bá được thể hiện đến mức nhuần nhuyễn, thật khiến người ta không phục không được.Tạ Bất Phi lầu bầu: "Em về sau còn mạnh như vậy, chị chịu không nổi."Ngu Thiểu tránh ánh mắt lên án của nàng, xấu hổ nói: "Vậy lần sau...em sẽ nhẹ nhàng."Nàng đưa bàn chải đánh răng cho Tạ Bất Phi. Tạ Bất Phi nhận lấy, hừ nhẹ một tiếng:
"Nếu đổi lại là người khác, dám đánh thức chị lúc đang ngủ, chị đã sớm mắng cho một trận, không nhận nổi người thân."Ngu Thiểu cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt trong veo, sạch sẽ: "Vậy chị mắng em đi."Tạ Bất Phi nhìn vào đôi mắt đen trắng rõ ràng ấy, trong một giây lập tức chùn lại, bất đắc dĩ nói: "Chị sao nỡ mắng em được."Hai người rửa mặt xong, lặng lẽ cùng nhau đi đến phòng ăn, vừa vặn gặp Diêu Như Đông và Lục Vân cũng đang tới ăn sáng.Ngu Thiểu giúp Tạ Bất Phi múc cháo, bát cháo gạo nóng hổi đặt trước mặt nàng.Tạ Bất Phi nhỏ giọng lầm bầm: "Lại ăn cái này nữa..."Sau đó, nàng cầm lấy thìa, ngoan ngoãn nuốt xuống.Ngu Thiểu ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Lục Vân, cả hai đều không nói gì.Ngu Thiểu đứng dậy đi lấy thêm đồ ăn, Diêu Như Đông lập tức ghé lại gần, giống như đặc vụ, cúi thấp đầu thì thào đầy thần bí:"Xong rồi hả?"Ngu Thiểu cũng hạ giọng phối hợp: "Xong rồi."Hai mắt Diêu Như Đông trợn to, lập tức giơ ngón tay cái lên với cô, lại hỏi: "Bao giờ thì được uống rượu mừng đây?"Khi quay lại bàn, Tạ Bất Phi đã ăn được nửa bát cháo và một chút trứng ốp la sau đó liền nói rằng ăn không vào nữa.Ngu Thiểu vốn dĩ cũng không định bắt nàng ăn hết, liền nói: "Vậy chị có thể về ngủ tiếp."Tạ Bất Phi chống cằm, nhìn cô ăn cơm: "Ngủ cái gì nữa, tỉnh từ đời nào rồi."Ngu Thiểu im lặng ăn phần của mình, từ khung cửa sổ trông thấy Trình Diệp Lý ngáp ngắn ngáp dài bước vào phòng ăn, trông vẫn còn đang ngái ngủ.Trình Diệp Lý đi ngang qua bàn các nàng, dừng lại liếc một cái, hỏi: "Ngủ ổn không? Tạm được chứ?"Ngu Thiểu không kìm được mà nghĩ sang chuyện khác, nhất thời không biết phải đáp thế nào. Ngược lại, Tạ Bất Phi lại thản nhiên trả lời: "Cũng tạm."Trình Diệp Lý liếc nhìn bát cháo trước mặt nàng: "Đại tiểu thư, sáng sớm sao lại ăn thanh đạm vậy? Khi nào thì đổi khẩu vị nhẹ nhàng thế?"Tạ Bất Phi ngẩng cằm, dáng vẻ đầy kiêu ngạo: "Người độc thân như cậu không hiểu được, dạo gần đây tôi chỉ thích ăn mấy thứ này thôi."Trình Diệp Lý nheo mắt nhìn nàng một chút, rồi lại liếc sang Ngu Thiểu vẫn im lặng, trong lòng bỗng hiểu ra, lập tức hỏi: "Hai người ở bên nhau rồi hả?"Tạ Bất Phi bật cười: "Trình đại thiếu, mắt nhìn của cậu không tệ nha.""Chúc mừng, chúc mừng." Trình Diệp Lý cười híp mắt, "Nhiệt liệt chúc mừng đại tiểu thư lần đầu thoát khỏi kiếp độc thân."Tạ Bất Phi đáp lại ngay: "Trình lão mama, phong thủy xoay vòng nha. Lần này tới lượt tôi quan tâm đại sự cả đời của cậu rồi đó."Trình Diệp Lý cười gượng: "Chuyện đó còn chưa đâu vào đâu mà."Rồi hắn nói tiếp: "À đúng rồi, hôm qua Tạ Kha có nhắn cho tôi hỏi sao cậu không về nhà. Tôi bảo là cậu đi chơi với bạn ở ngoài."Nụ cười trên mặt Tạ Bất Phi dần lạnh đi, nàng thản nhiên nói: "Lần sau đừng phản hồi gì hết."Trình Diệp Lý gật đầu nhẹ: "Được, tôi chỉ lo cô ta lại đi mách ba cậu thôi.""Tùy cô ta."Trình Diệp Lý cười: "Thôi không nói chuyện xúi quẩy nữa, hai người định khi nào mời tôi uống rượu mừng đây?"Ngu Thiểu: "..."Sao ai cũng hỏi cùng một chuyện vậy?Tạ Bất Phi nghiêng đầu nhìn Trình Diệp Lý, ý cười không rõ, rồi quay sang nhìn Ngu Thiểu: "Em xem, mọi người đều đang chờ xem chúng ta kết hôn đó."Ngón tay nàng nhẹ nhàng vẽ vòng tròn trên mu bàn tay của Ngu Thiểu, khẽ cười hỏi: "Thiểu Thiểu, khi nào thì định giúp bọn họ tròn giấc mơ đây?"Tai Ngu Thiểu đỏ lên, cô cố giữ bình tĩnh đáp: "Ít nhất cũng phải đợi tốt nghiệp đại học đã."Tạ Bất Phi bĩu môi: "Vậy còn phải đợi bốn năm nữa. Người ta thử việc dài lắm cũng chỉ sáu tháng, em đây coi như thử việc tám lần liền đó."Mặt Ngu Thiểu đỏ bừng, làm như không nghe thấy.Tạ Bất Phi nghiêng người lại gần nàng, khóe mắt mang theo vài phần ý trêu chọc, khẽ cong lên:"Hy vọng vị Ngu tổng đây sớm hồi tâm chuyển ý, để chị được chuyển thành chính thức."Ngu Thiểu khẽ ho một tiếng, nhỏ giọng đáp: "Phải xem biểu hiện của chị thế nào."Các nàng ở suối nước nóng làng du lịch nghỉ lại một đêm, sáng hôm sau liền trở về trường.Tháng mười một đã trôi qua, thời tiết càng lúc càng lạnh, người qua lại cũng bắt đầu thay sang áo khoác dày.Kỳ thi cuối kỳ cận kề, bầu không khí ôn tập bao trùm lên tất cả mọi người. Ngay cả Diêu Như Đông cũng từ bỏ việc cày phim, bắt đầu cùng đám bạn học vốn chẳng đụng sách vở tranh cao thấp.Mỗi lần Ngu Thiểu bước vào phòng học, đều có thể thấy rất nhiều người cầm đề cương ôn tập đọc thầm, cả giảng đường giống như đang chuẩn bị cho một trận đấu nghiêm túc.Vì đã gần hoàn thành hạng mục cuối kỳ nên cô nhẹ nhàng hơn những người đang vội vàng "chạy nước rút", mấy ngày nay gần như đều vùi đầu trong thư viện học thuộc lòng tài liệu.Tạ Bất Phi ngồi đối diện cô, chống cằm nhìn chằm chằm, vẻ mặt ngạc nhiên như vừa phát hiện ra điều gì đó mới mẻ: "Chị mới biết, thì ra học bá các em cũng phải ôn tập hả?"Nét mặt nàng sinh động, giống như thật sự lần đầu tiên nghe nói chuyện này.Ngu Thiểu cụp mắt xuống, sống mũi cao thanh tú bên dưới là cặp kính gọng bạc, làn da trắng lạnh lẽo, khí chất nhã nhặn mộc mạc. Áo sơ mi đen cài đến tận cổ, vừa cấm dục lại có chút kiêu ngạo.Cô ngẩng đầu lên, bật cười: "Không hẳn thế đâu.""Chị cứ tưởng bình thường chỉ cần đọc mấy lần là đủ rồi."Tạ Bất Phi làm bộ tiếc nuối "Thi xong xem lại, aiss, thiếu vài điểm là được điểm tối đa, đúng là tiếc thật."Ngu Thiểu nói: "Cũng không đến mức khoa trương như vậy."Thật ra trong lĩnh vực lập trình, cô không phải người có thiên phú đặc biệt, nhưng thắng ở chỗ mỗi bước đều đi rất chắc chắn, nghiêm túc và yên tâm làm việc. Suốt mười tám năm qua, Ngu Thiểu luôn tin rằng sự chăm chỉ sẽ có hồi đáp, vì thế so với người khác, cô làm việc chuyên tâm và nỗ lực hơn.Về sau, đủ loại trải nghiệm đã chứng minh với cô rằng con đường đó hoàn toàn đúng.Tạ Bất Phi nhìn dáng vẻ cô cúi đầu đọc sách, trong lòng khẽ nhột nhạt.
Người ta vẫn nói dáng vẻ của một người khi nghiêm túc là đẹp nhất, quả thật là vậy.Ngu Thiểu yên lặng cầm tài liệu, bỗng cảm thấy ánh mắt đối diện nóng bỏng đến lạ.
Một giây sau, có thứ gì đó như có như không lướt qua bắp chân cô.Cô khựng lại một chút, ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt vô tội của thiếu nữ."Học tỷ, đây là thư viện."Tạ Bất Phi chớp mắt: "Chị biết mà."Vừa dứt lời, ngón chân nàng theo mắt cá chân Ngu Thiểu mà trượt lên, cố tình hay vô ý cào nhẹ mấy lần, cứ như mèo cào một cái.Ngu Thiểu im lặng, khép sách giáo khoa trong tay lại.Đầu ngón chân kia vòng quanh bắp chân nàng vài vòng, lại cọ cọ thêm lần nữa rồi mới chịu dừng lại."Em cứ tiếp tục đọc sách đi." Tạ Bất Phi nheo đôi mắt xinh đẹp lại, đuôi mắt khẽ hất lên, quyến rũ lạ thường "Sao không đọc nữa rồi?"