[BHTT - EDIT - HOÀN] Đồ Đệ, Vi Sư Trở Về Sủng Ngươi - Tễ Thập Tam

Chương 167: Sơn Hà Du [6]



Hủ Cốt Lĩnh, một trong những lãnh địa của Ngốc Thứu tộc.

Vũ Nhược Hoa quyết định nhờ Khê Vân càn quét kẻ buôn ấu yêu ở Hủ Cốt Lĩnh, cứu những ấu yêu bị bắt, còn cứ điểm Xích Đường Sơn gần thành Ô Tước tộc thì do họ tự xử lý.

Khê Vân và Hàm Phi đến nơi vào lúc mặt trời sau giờ Ngọ chói chang nhất. Nhưng cả dãy núi chìm trong mây đen, sắc trời u ám, xám xịt, khiến lòng người nặng nề.

Hàm Phi ôm chặt cổ Khê Vân, hơi căng thẳng. Trên đường, nàng đã chuẩn bị tinh thần thấy xương trắng chất đống, bởi nơi này mang tên “Hủ Cốt Lĩnh”, mà Ngốc Thứu tộc vốn ăn xác thối.

“Sợ à?” Khê Vân bất ngờ hỏi.

“Không sợ, chẳng có gì đáng sợ!” Hàm Phi vội lắc đầu. Nàng vốn gan lớn, lại có lão tổ tông bên cạnh, thật chẳng nghĩ ra gì đáng sợ.

“Dựa vào ký ức của ba kẻ buôn ấu yêu, kền kền ở đây chuyên bồi dưỡng ‘đỉnh lô’,” Khê Vân gật nhẹ, nói. “Nếu nuôi không nổi, chúng sẽ xay ấu yêu thành thịt vụn ăn sống. Một số đực yêu còn lạm dụng thi thể ấu yêu. Nếu gặp cảnh không nên thấy hay nghe, ta sẽ phong bế ngũ giác của ngươi, đừng hoảng.”

Hàm Phi rùng mình, mắt thoáng đỏ. Nghĩ đến những ấu yêu vô tội, lòng nàng quặn thắt.

Chuyến này, họ dốc lòng cứu ấu yêu. Từ khi vào núi, Khê Vân thả linh thức, tìm nơi ẩn náu của kẻ buôn ấu yêu.

Hàm Phi muốn giúp, nhưng Khê Vân đã dặn đi dặn lại: chỉ được nhìn, không được động, càng không được rời lòng nàng. Thế là nàng ngoan ngoãn để Khê Vân ôm, tập trung giấu sừng rồng.

Đường núi Hủ Cốt Lĩnh quanh co như mê cung. Dù linh thức Khê Vân phủ rộng, nàng khó tìm mục tiêu nhanh mà không gây động tĩnh lớn.

“Không thể kinh động chúng,” đi một đoạn, Khê Vân truyền âm giải thích. “Kẻ buôn ấu yêu cho ấu yêu ăn phù. Nếu ép chúng vào đường cùng, chúng sẽ kích hoạt phù, giết chết ấu yêu.”

Hàm Phi rùng mình, nghĩ đến lão tổ tông có thể từng chịu loại phù này lúc nhỏ. Đau lòng, nàng vỗ lưng Khê Vân, im lặng giữ yên tĩnh.

Sau nửa canh giờ tìm kiếm trong núi và xác định sào huyệt kẻ buôn ấu yêu, Khê Vân dừng trước một sơn động.

Dù buôn ấu yêu hay bồi dưỡng đỉnh lô, đều là việc không thể lộ. Nếu chính phái tu sĩ biết, họ sẽ san bằng sào huyệt này ngay.

Vì thế, kẻ buôn ấu yêu chọn nơi hoang vu, đơn sơ, bừa bộn. Sau khi bán ấu yêu hoặc dưỡng xong đỉnh lô, chúng lập tức bỏ địa điểm, chuyển sang nơi khác.

Hàm Phi thấy ngoài sơn động, một đám ấu yêu đứng thành vòng, nam có nữ có, đều mới hóa hình. Chúng co ro, cổ tay và chân đeo xiềng linh lực, mặc áo vải rách, cúi đầu chặt củi hoặc hái thuốc.

Bên cạnh, một nữ yêu đốc công ngáp dài, chép miệng, ra dấu “năm” với một ấu yêu gầy yếu hái thuốc. Ấu yêu bị lực vô hình kéo đến, giãy giụa trôi về phía nàng.

“Khụ, đại nhân! Tiểu nô… khụ, không lười biếng!” ấu yêu hoảng loạn kêu khóc, thảo dược rơi vãi đầy đất.

“Ngươi ở đây nửa tháng, chẳng mũm mĩm chút nào, uống phí thuốc của đại nhân,” nữ yêu bấu mạnh tay ấu yêu, móng sắc đâm vào da, máu chảy từng dòng. “Chẳng bằng làm điểm tâm cho ta.”

Nàng há miệng cắn vào gáy ấu yêu, nhưng chưa chạm, chỉ nghe “phập” một tiếng trầm. Tiếng khóc ấu yêu vụt xa, rồi biến mất.

Thấy một Tuyết Hồ yêu lạ mặt xuất hiện, nữ yêu sững sờ, định kết chú gọi binh khí. Lúc này, nàng thấy tay đau nhức, cúi nhìn, dưới chân đã loang vũng máu, ngập đôi tay đứt lìa.

“Ngươi!” Nữ yêu kinh hãi, định chạy vào động, nhưng bị uy áp khóa tại chỗ, miệng bị linh lực bịt kín, không thốt nổi tiếng.

Khê Vân đặt ấu yêu vào khu vực an toàn, vỗ vai Hàm Phi, truyền âm: “Đừng nhìn.”

Thực ra, trước khi hạ thủ nữ yêu, nàng đã phong bế ngũ giác Hàm Phi.

Hàm Phi chỉ thấy tối đen, không nghe, không thấy, mũi thoảng mùi máu tanh.

Ngửi mùi máu, nàng căng thẳng, nhưng bất lực, chỉ đoán qua biến đổi linh lực và khí lưu rằng Khê Vân đang giao thủ hay cứu ấu yêu.

Bóng tối kéo dài đến khi nàng mệt lử, rồi ngũ giác được khôi phục.

“Nghe thấy không?” Khê Vân hỏi.

“Nghe thấy,” Hàm Phi đáp, híp mắt, từ từ thích nghi ánh sáng.

Quanh họ là cảnh băng cứng bao phủ. Khê Vân ôm nàng trong sơn động, bên cạnh cháy ngọn linh lực u lam, chiếu sáng.

“Kẻ buôn ấu yêu bị đông cứng hết rồi?” Hàm Phi thoáng thấy bóng người vặn vẹo trong băng, không dám nhìn thêm.

“Ừ,” Khê Vân đáp, giọng lạnh, không chút cảm xúc.

“Không cần dẫn chúng về sao?” Hàm Phi hỏi. Nàng nhớ luật Yêu tộc: các tộc không can thiệp việc nội bộ tộc khác, nhưng đấu đá trong tộc thì không bị ràng buộc.

“Ừ, chỉ cần xem ký ức, rồi tru diệt chúng,” Khê Vân nói, xoay người ra ngoài. “Chúng không thoát nổi băng này. Xem ấu yêu trước.”

Đi ngang, Hàm Phi thấy vũng máu và vài thi thể hóa nguyên hình trên đất. Dù đã chuẩn bị, lòng nàng vẫn quặn thắt, dạ dày cồn cào.

May thay, tru diệt xảy ra trong động, nếu ấu yêu thấy, e sẽ phát điên.

Ngoài động, tĩnh lặng. Những ấu yêu vừa chặt củi, hái thuốc vẫn chết lặng làm việc.

Chỉ ấu yêu suýt bị nữ yêu ăn nằm bất động, ngơ ngác. Thấy Khê Vân, nàng lao tới, quỳ trước mặt, dập đầu không ngừng.

“Đại nhân! Xin ngài cứu ta! Ta không muốn chết! Không muốn chờ nữa! Xin ngài!”

Khê Vân nhíu mày, ra dấu. Các ấu yêu dừng việc, ngơ ngác nhìn.

“Chờ đi,” Khê Vân nói, ôm Hàm Phi đến chỗ ấu yêu khác.

Nghe tiếng bước chân lạ, ấu yêu ngẩng đầu, mờ mịt nhìn Khê Vân và Hàm Phi.

Khi đối diện Khê Vân, chúng đột nhiên không động đậy được, hoảng sợ trợn mắt. Rồi chúng thấy Tuyết Hồ yêu đặt nữ hài xuống, bước tới.

Khê Vân đập vỡ xiềng linh lực, dùng pháp thuật hóa ấu yêu về nguyên hình. Nàng ngồi xổm, nắm một ấu yêu, ấn bụng nó. Chẳng bao lâu, ấu yêu nôn khan, phun mảnh gỗ nhỏ bọc linh lực.

Thấy phù văn trên mảnh gỗ, Khê Vân cười lạnh: “Vạn năm qua, vẫn thủ đoạn này.”

Ấu yêu nôn phù xong, nàng thu vào túi càn khôn.

Hàm Phi đếm: ngoài động có hai mươi mốt ấu yêu. Nàng nhìn Khê Vân kiên nhẫn bức phù từ cơ thể từng con.

Khi Khê Vân xử lý, ấu yêu cầu cứu hóa nguyên hình thành thỏ nhỏ. Thỏ yêu ngoan ngoãn xếp hàng sau ấu yêu khác, chờ lấy phù, mắt đỏ tò mò nhìn Hàm Phi.

“Tỷ tỷ cũng đến cứu chúng ta sao?” thỏ yêu hỏi.

Hàm Phi ngẩn ra, vội gật: “Đúng, ta và sư phụ đến cứu các ngươi.”

Nàng nở nụ cười, nhưng thỏ yêu bật khóc, nghẹn ngào: “Sao… sao đến muộn thế? Diệp tỷ tỷ… họ chết hết rồi, sao giờ các ngươi mới đến?!”

Hàm Phi cứng người, nụ cười đông cứng.

“Chúng ta…” Nàng không biết “Diệp tỷ tỷ” là ai, cảm thấy chất vấn này cố tình, định giải thích, nhưng Khê Vân ngăn lại.

“Ngươi đứng nhìn,” Khê Vân truyền âm.

Xong việc, rời Hủ Cốt Lĩnh, trời đã hoàng hôn. Ánh tà dương đỏ như máu xuyên mây đen, nhuộm Bạch Cốt tự sơn rực rỡ.

Thấy Khê Vân bay thẳng đến thành gần nhất, Hàm Phi ngạc nhiên: “Ngài không gặp Vũ đại nhân?”

“Không,” Khê Vân đáp. “Ấu yêu bị bắt không có chim non Ô Tước.”

Hàm Phi gật gù, chưa hiểu hết, lại hỏi: “Vậy ngài… định làm gì?”

Nàng tưởng Khê Vân tìm khách điểm nghỉ, nhưng nàng chỉ vào túi càn khôn treo ở vạt áo: “Đưa ấu yêu về nhà.”

Hàm Phi giật mình: “Ngài đưa cả hai mươi mốt ấu yêu về nhà?!”

Khê Vân gật, mắt kiên định, không đùa.

“Nhưng… nếu chúng đói, khát, mệt, hay muốn… bài tiết, thì sao?” Hàm Phi khó hình dung chăm sóc hai mươi mốt ấu yêu. Nàng thấy lão tổ tông chẳng có tính khí chăm trẻ.

“Đó là việc ta lo, ngươi chỉ cần nhìn,” Khê Vân cười, cúi nhìn túi càn khôn, mắt thoáng vui mừng.

Sợ làm phiền, Hàm Phi đề nghị: “Sư phụ, biến ta thành dây cột tóc hay trang sức được không? Ta không cần ăn uống, chỉ cần ở bên ngài nhìn là đủ.”

Thế là Khê Vân hóa nàng thành vật trang sức lông tơ, buộc cẩn thận vào đuôi ngựa.

Trong năm ngày, Hàm Phi thấy Khê Vân không ngừng đưa ấu yêu về quê.

Có ấu yêu còn nhỏ, bị hành hạ đến thần trí mơ hồ, Khê Vân xóa ký ức đau buồn, hộ tống về tộc. Có ấu yêu mồ côi, nàng đưa đến thành Yêu tộc nhận cô nhi, hoặc theo ý chúng, để chúng lang thang.

Sau năm ngày, túi càn khôn trống rỗng, hai mươi mốt ấu yêu đều được an bài.

Hôm ấy, đưa xong ấu yêu cuối, Khê Vân gặp đội buôn Bạch Lang của Chử Hoài Sương. Nàng tháo dây cột lông tơ, biến lại thành Hàm Phi, ôm vào lòng, đuổi theo đội buôn.

Năm ngày chứng kiến hai mươi mốt lần chia ly, thấy nhiều Yêu tộc mừng rỡ tìm lại ấu tể, Hàm Phi gặp nương thân, nước mắt tuôn rơi. Nàng gào to, lao vào lòng Chử Hoài Sương, dùng sừng rồng củng mạnh.

“Tiền bối, Phi Phi sao thế?” Chử Hoài Sương chưa từng thấy nhị nữ nhi vậy, kinh ngạc hỏi.

“Chứng kiến một việc, hiểu phải trân trọng người trước mắt,” Khê Vân nâng tách trà nóng từ người hầu, khẽ nói.

Về bên nương, Hàm Phi ngủ ngon trong xe đội buôn. Trong mơ, nàng cảm thấy thứ gì đắp lên, như chăn lông, tưởng Chử Hoài Sương sợ nàng lạnh, lầm bầm rồi im.

Đến khi nóng tỉnh, Hàm Phi mơ màng vung tay, định hất chăn, thì nghe Khê Vân rên đau.

Tiếng kêu dọa nàng giật mình. Mở mắt, nàng thấy tay nắm túm lông trắng tuyết. Khê Vân nằm bên, chẳng rõ từ lúc nào đắp đuôi hồ lên nàng, giờ bị kéo đỏ một mảng.

Ngơ ngác nhìn túm lông, Hàm Phi đối diện Khê Vân, hoảng hốt hỏi: “Đây… không phải thân thể ngài sao? Sao… lại đau?”

“Ta ăn tương ớt cũng thấy cay,” Khê Vân nhìn sâu, nói. “Nếu ta muốn, thân thể và bản thể sẽ cùng cảm nhận ngũ giác.”

---

Tác giả có lời muốn nói:

Khê Vân: Thật ngốc, nhưng… [Lặng lẽ lấy thuốc mỡ] 

Chương trước Chương tiếp
Loading...