[BHTT - EDIT - HOÀN] Đồ Đệ, Vi Sư Trở Về Sủng Ngươi - Tễ Thập Tam
Chương 149: Đội Buôn [1]
Thù Cảnh năm 538, giữa mùa hạ.Dù là mùa hè, ánh tà dương không chói mắt, chiếu lên người ấm áp dễ chịu, nhưng mặt đất vẫn còn hơi nóng, thúc giục người buồn ngủ.Hàm Phi nằm trên đuôi Tuyết Hồ, híp mắt ngủ gật, yên tĩnh lạ thường. Nhưng chẳng bao lâu, nàng cảm nhận rung động dữ dội, khiến nàng giật mình tỉnh, mơ màng mở mắt.“Sao thế? Đoàn xe từ trên trời rơi xuống à?!”Hàm Phi nhớ trước khi ngủ, Hoài Sương nương thân đang điều khiển đoàn xe bay trên mây.“Đoàn xe đã hạ đất. Vừa va phải một con Xuyên Sơn Giáp mới chui từ dưới đất lên,” Khê Vân kéo nàng lên đầu gối, cúi mắt nhìn con thú khổng lồ chắn trước đoàn xe.Hôm nay là ngày thứ bảy Chử Hoài Sương làm chưởng quỹ Bạch Lang đội buôn. Vì chưa quen điều khiển pháp khí vận tải của mẫu thân, nàng dùng đoàn xe vận chuyển hàng, thử duy trì linh lực cho đoàn xe.Yêu thú Âm U đại lục đa phần tính tình hung bạo. Con Xuyên Sơn Giáp kia đang định kiếm ăn thì bị mẻ hai mảnh vảy, tức giận định quật đuôi tấn công. Nhưng bị tu sĩ áo trắng ngồi đầu xe liếc lạnh, nó run rẩy, lặng lẽ tránh sang bên.Khi nó nhường đường, một viên linh đan bay tới, tỏa hương thơm ngát. Nó há miệng đớp lấy, cảm kích nhìn tu sĩ áo trắng, không tìm thức ăn nữa. Chờ đội buôn rời đi, nó chui xuống đất, luyện hóa linh đan.Chử Hoài Sương biết Yêu thú khó tăng cảnh giới. Chỉ dựa vào săn mồi và hấp thu linh khí, đột phá Kim Đan kỳ cũng mất vài trăm năm.Vì thế, trên thương đạo, nàng thường tặng linh đan tăng tu vi cho Yêu thú.Bạch Lang đội buôn chu du giữa Âm U đại lục và Nhân giới cả ngàn năm. Tộc nhân ghi lại vị trí, tập tính của các chủng tộc trên thương đạo, giúp hậu nhân tránh hoặc giao hảo. Chử Hoài Sương đã thuộc lòng ghi chép này. Con Xuyên Sơn Giáp vô ý chắn đường kia đáng để đội buôn kết thân.Đội buôn xuất phát từ Gia Vũ thành Nhân giới, chở vật tư đến Tuyết Hồ tộc phương Bắc Âm U. Với tốc độ đoàn xe, hành trình mất hơn nửa tháng. Nhưng Bạch Lang tộc nhân không vội, thậm chí khuyên Chử Hoài Sương chậm lại, lo nàng liên tục truyền linh lực sẽ kiệt sức.Thế là, đội buôn dừng nghỉ tại mọi trạm dịch trên đường.Mặt trời ngả bóng, Chử Hoài Sương thả linh thức, tìm một khoảng trống trong rừng, rung lục lạc, báo tộc nhân đóng trại nghỉ ngơi.Nàng xuống xe, chạy đến chỗ Khê Vân. Thấy Hàm Phi vẫn tinh thần phấn chấn, nàng nở nụ cười, xua tan mệt mỏi.“Lại làm phiền ngài chăm sóc tiểu Bạch lang,” Chử Hoài Sương nhận tiểu Bạch lang từ tay Khê Vân, cúi người cảm tạ.“Không sao,” Khê Vân nói. “Nàng nhẹ lắm.”Sau hôn yến Lâm Thiên Chỉ đảo, Minh Nhu và Hàm Phi tạm chia tay. Niệm Mân về Huyền Nhân Cung, học pháp thuật với Phủ Tông Đại trưởng lão. Minh Nhu muốn học kiếm, dù không nỡ xa Khuynh Trác nương thân, vẫn cắn răng theo Niệm Mân.Khi Chử Hoài Sương rời đi, nàng mang đại nữ nhi Minh Nhu, để Hàm Phi ở lại bên Du Khuynh Trác.Nhưng về Nhân giới chưa lâu, Khê Vân khoác da Tuyết Hồ đã dẫn Hàm Phi đến.Không phải Hàm Phi nhớ nương thân, mà Khê Vân cần tụ hồn cho một đôi thê thê đã khuất. Nàng dùng danh nghĩa Huyền Long đặt một lô phụ dược và linh đan, nhờ Bạch Lang đội buôn chuyển đến Tuyết Hồ tộc Vương thành, tiện dẫn tiểu Bạch lang hiếu động theo.“Ta đã nói tiểu Bạch lang này không chịu nổi cô đơn, nàng lại không tin,” Khê Vân liếc Hàm Phi đang làm nũng trong lòng mẫu thân, khẽ nói.Hàm Phi rụt cổ, lí nhí: “Giờ ta tin rồi…”Khê Vân cong môi, vuốt đuôi “ngốc” của tiểu Bạch lang.Tại hôn yến Lâm Thiên Chỉ đảo, nàng ngủ ngon, nhưng bị đuôi tiểu Bạch lang làm ngứa mũi, tiện tay cào một túm lông, dọa nàng hoảng hồn. Không ngờ, sau khi hết sợ, Hàm Phi vẫn cười hì hì nói chuyện với nàng.Khê Vân biết mình không thích chăm trẻ. Hàng ngàn năm trước, nàng bị ép chăm nhiều đứa trẻ, sau đó chịu phản bội và chán ghét từ họ.Nhưng đối diện đôi mắt trong veo của Hàm Phi, nàng không chán nổi. Nhìn đuôi nàng thiếu một mảng, Khê Vân còn thấy áy náy.Chỉ tiểu Bạch lang, nàng thực lòng muốn đối xử tốt.Bạch Lang tộc nhân trong đội buôn lão luyện, nhanh chóng dựng trại trên khoảng trống Chử Hoài Sương chọn.Khi đội buôn nghỉ, Khê Vân tìm nơi linh khí nồng đậm trong rừng, bố trí Tụ Linh trận, ngồi trên tảng đá, lấy hai đoạn sừng rồng, chậm rãi dẫn linh khí truyền vào.Hàm Phi quen cảnh này. Khi Khê Vân truyền linh lực vào sừng rồng, nàng ngồi cạnh, nhắm mắt vận tâm pháp, mượn Tụ Linh trận tu luyện.Nàng biết hai đoạn sừng rồng là từ Khê Vân, cũng hiểu vì sao sừng nàng thiếu một nhánh. Sừng rồng có thể chứa hồn phách. Thân Tuyết Hồ hiện tại của Khê Vân chính là đoạn sừng ấy hóa thành. Năm xưa, Ngân Long trọng thương Khê Vân. Dự liệu trước, nàng bẻ một đoạn sừng, phong hồn phách, ẩn mình quan sát. Khi Ngân Long phi thăng, nàng trở ra chữa thương cho bản thể.Nếu không, Khê Vân khó phá gông xiềng Ngân Long nhanh thế.Giờ Khê Vân bẻ hai đoạn sừng rồng để tụ hồn cho cha mẹ Lang Mật.Hàm Phi nghe Lang Mật kể về cha mẹ. Năm xưa, Lang Thường và Đan Sở Sở bị đánh tan hồn phách, hài cốt thành tro. Để tụ hồn, cần lọ chứa mới.May mắn, một người là Xích Long tộc, người kia là Ma thú Đan Hủy gần giống Xích Long. Hồn phách đặt vào sừng rồng của Khê Vân sẽ không bị phản phệ.Hàm Phi tập trung thổ nạp linh khí, đến khi Tụ Linh trận tan, nàng mở mắt, thấy Khê Vân thu sừng rồng, liền cọ đầu vào nàng.“Lại muốn ta cạo lông?” Khê Vân tưởng nàng làm nũng, gõ nhẹ đầu, kéo vào lòng, lấy tay áo che. “Ta mệt, không xoa.”Hàm Phi lắc đầu trong tay áo, buồn bã: “Lão tổ tông, bao giờ đuôi ta mọc lại?”Khê Vân khựng lại. Dưới ánh trăng, nàng nhìn đuôi tiểu Bạch lang rũ xuống, tủi thân.Nàng chưa từng lo rụng lông, cũng không nghiên cứu pháp thuật mọc lông, đành an ủi: “Ngươi đang trong kỳ thay lông, chắc…”Nàng định nói cuối xuân sẽ thay lông, nhưng giờ đã qua xuân, mà nàng lại cạo sạch lông mới mọc của tiểu Bạch lang, nên ngập ngừng.Dù không ai dám cười đuôi “ngốc” của Hàm Phi, trông vẫn không đẹp.Nghĩ ngợi, Khê Vân ôm đuôi hồ ly, nhanh chóng nhổ một túm lông từ nhiều chỗ, tạo một khối bông mềm như đuôi hồ, rồi hóa thành áo ngắn bằng lông hồ, che đúng chỗ “ngốc” của tiểu Bạch lang.Hàm Phi lần đầu mặc áo bằng yêu thân, thấy lạ, bước đi vài bước. Nhưng cơ thể mất thăng bằng, ngã nhào, suýt rơi khỏi tảng đá.Nàng bối rối, không cam lòng, đứng dậy đi tiếp, lại sắp ngã. Khê Vân vội kéo nàng vào lòng, không cho té.Thấy nàng chật vật, Khê Vân tháo áo ngắn, hóa thành một bộ đuôi, bọc toàn bộ đuôi tiểu Bạch lang. Lông hồ và lông sói đều trắng tuyết, không cần chướng mục thuật, người ngoài cũng không thấy lạ.Bộ đuôi khiến Hàm Phi thỏa mãn, nàng vui vẻ cảm ơn Khê Vân, kéo đuôi ra trước, định gặm lông hồ.“Không được gặm!” Khê Vân che miệng nàng, nghiêm túc. “Chỉ có cái này. Gặm hỏng, ta không làm nữa, ngươi cứ ‘ngốc’ đi!”Vừa dạy dỗ, nàng vừa bực: Tiểu ngốc này sao cái gì cũng gặm? Nuôi đến bao giờ mới bỏ thói thấy gì gặm nấy?Sáng sau, đội buôn khởi hành, Chử Hoài Sương thoáng thấy đuôi Nhị nữ nhi trở lại như cũ, kinh ngạc.Con gái nàng không chỉ thiên tư cao, tốc độ phát triển cũng đáng nể.Khi quen linh khí Âm U, Chử Hoài Sương điều khiển đoàn xe bay lên. Bánh xe kêu kẽo kẹt giữa không trung, như chạy trên đất bằng, không xóc, không ồn.Đoàn xe hướng Bắc, vài ngày sau, chủ sự đội buôn truyền âm: “Chử chưởng quỹ, cách đây trăm dặm là lãnh địa Ma thú Đan Hủy. Có nên xuống tìm tàn hồn không?”Chuyện tụ hồn, Bạch Lang tộc nhân đều biết. Nhưng chỉ “Đại yêu Túc Vân” hiểu rõ, quyết định tìm tàn hồn Đan Sở Sở hay không phụ thuộc nàng.Chử Hoài Sương do dự, quay lại hỏi Khê Vân, nhưng thấy nàng đã đứng dậy, nhìn mình.Bốn mắt gặp nhau, Chử Hoài Sương hiểu ý, vừa gật đầu, Khê Vân đã ôm tiểu Bạch lang, bay trước đến lãnh địa Đan Hủy.“Hồn phách yêu bị đánh tan, một phần sẽ về nơi sinh ra,” Khê Vân giải thích cho tiểu Bạch lang trên đường.Nàng thường dạy nàng những kiến thức cơ bản, giúp tích lũy từ nhỏ.“Đánh tan hồn phách chẳng phải cách tiêu diệt yêu sao?” Hàm Phi hỏi.“Tùy mức độ,” Khê Vân đáp. “Dù chỉ tách hồn phách khỏi xác, cũng gọi là ‘đánh tan’. Yêu cảnh giới thấp, hồn phách yếu, để mặc sẽ tự phân tán. Đan Sở Sở thuộc trường hợp này.”“Vậy chỉ cần tìm đủ tàn hồn Đan Sở Sở tiền bối, ta có thể tụ hồn cho nàng, đúng không?” Hàm Phi hỏi lại.Khê Vân vuốt lông nàng hai lần, như khen thưởng.Khi hạ xuống, Khê Vân dang đuôi hồ ly, giữ thăng bằng, không bay lệch. Để tìm tàn hồn, nàng bay chậm, sợ thuấn di sẽ bỏ sót.Hàm Phi nép trong lòng nàng, nhìn đuôi hồ như bồ công anh lay động, lông bay theo gió, vội hét: “Lão tổ tông! Ngài rụng lông! Đuôi ngài cũng ‘ngốc’ rồi!”---Tác giả có lời muốn nói:Khê Vân nội tâm: Tiểu ngốc, im ngay! Ta không cần thể diện sao?!