[BHTT - EDIT - HOÀN] Đồ Đệ, Vi Sư Trở Về Sủng Ngươi - Tễ Thập Tam
Chương 118: Quên Mất
Cảm nhận được tỷ tỷ bị đưa đến nơi nàng không muốn, Hàm Phi trong lòng sốt ruột, lại không biết phải làm gì, chỉ không ngừng kéo áo Niệm Mân.Niệm Mân chỉ biết an ủi: "Phi Phi đừng hoảng, Chử trưởng lão chẳng phải đã nói rồi sao? Nàng chỉ đưa Nhu Nhu đi đón Khuynh Trác nương thân về thôi…""Tỷ tỷ rất khó chịu, ta cảm nhận được!" Hàm Phi ngắt lời, "Có người đang dò xét biển ý thức của tỷ ấy!"Niệm Mân lòng chợt chìm xuống.Dò xét biển ý thức không phải chuyện nhỏ, huống chi Minh Nhu chỉ là một đứa trẻ. Dù cảnh giới cao, chưa từng tu luyện biển ý thức vẫn vô cùng yếu ớt."Vậy chúng ta lập tức đi tìm tỷ ấy, ta đi cùng ngươi!" Nàng ôm Hàm Phi, thu lại sừng rồng, một tay kết ấn. Chốc lát sau, Thanh Yêu Liên đài từ một góc trong thành bay tới.Niệm Mân nhảy lên Thanh Yêu Liên đài, định ra lệnh nó bay đến Huyễn bộ, thì từ dưới bỗng dâng lên một luồng thủy linh lực, bắn trúng tim sen ở đáy trung tâm của đài.Tim sen bị đánh trúng, Thanh Yêu Liên đài lập tức mất linh lực, rơi xuống.Niệm Mân chưa từng gặp tình huống này, trong lúc kinh hãi, theo bản năng ôm chặt Bạch Lang ấu tể trong lòng, gọi ra một lá mộc phù định bóp nát. Nhưng thân thể đang rơi bỗng chạm vào một đám mềm mại như bông, lông xù xì.Nàng ngã sấp mặt, hít phải một miệng đầy lông, ho khan không ngừng."Ngươi định đưa Phi Phi đi đâu?" Một giọng nữ lạnh băng vang lên từ trên đầu.Niệm Mân giật mình, vừa quay đầu đã đối diện ánh mắt Phục Sương nương thân, vội vàng luống cuống định chạy. Nhưng bị đuôi hồ ly của Phục Sương quấn chặt, cùng Hàm Phi không thể động đậy."Nhu Nhu tỷ tỷ nhờ ta trông Phi Phi, ngươi không được dẫn nàng ra ngoài gây rối." Phục Sương ôm Hàm Phi đã ngất xỉu từ trong đuôi ra, tiện tay véo má Niệm Mân, nghiêm giọng nhắc nhở.Đuôi hồ ly quấn quá chặt, Niệm Mân không thở nổi, chớp mắt đã bị Phục Sương đưa về nơi ở.Lúc này nàng mới hiểu, hóa ra nương thân mình và Chử trưởng lão là một nhóm, đã lên kế hoạch từ trước!"Nương, nương!" Niệm Mân biết mình không thoát được, vừa vào nơi ở đã gào lên, bực bội, "Sao các ngươi lại dò xét biển ý thức của Nhu Nhu? Nhu Nhu ngoan như vậy, đâu có làm gì sai!"Phục Sương ngồi xuống ghế bành trong phòng, thong thả vuốt lông cho Tiểu Bạch Lang trong lòng.Đợi Niệm Mân yên tĩnh, nàng mới nói: "Ai nói với ngươi sưu hồn hồi ức chỉ dùng cho tội nhân? Điển tịch ảo thuật mà Bạch Hồng nương thân đưa ngươi đều học thuộc lòng rồi sao?""Không có, không có…" Niệm Mân lập tức rụt rè, ngoan ngoãn lắc đầu."Nhớ là tốt." Phục Sương trừng nàng, "Không cho các ngươi đến Huyễn bộ vì các ngươi còn nhỏ, biển ý thức chưa thành hình, dễ bị phù trận nơi đó làm tổn thương.""Chẳng phải Nhu Nhu cũng là trẻ con sao…" Niệm Mân lí nhí.Vì Chử Hoài Sương đã dặn đi dặn lại, Phục Sương không nói cho nàng rằng Minh Nhu thực ra mang ký ức hai kiếp, từ kiếp trước đã luyện thành biển ý thức.Nàng không trả lời câu hỏi của nữ nhi, trực tiếp gọi ra một tấm linh tiên ghi chép thần chú ảo thuật Vong Mạc tộc, đặt lên bàn, "Chép."Niệm Mân ngạc nhiên, đau đầu, "A? Lại phải phạt chép sao?"Phục Sương khẽ nói: "Chép ngay một lần. Nói thêm một lời, mười lần, ta giám sát ngươi."Niệm Mân từ nhỏ bị phạt chép không ít, nghe vậy vội ngậm miệng, cam chịu lấy giấy bút.Thần chú ảo thuật Vong Mạc tộc dài và nhiều, Phục Sương tính toán thời gian, nghĩ rằng Niệm Mân chưa chép xong một lần, Chử Hoài Sương và gia đình ba người chắc sẽ về.Cùng lúc, tĩnh thất Huyễn bộ.Du Khuynh Trác đang khoanh chân nghỉ ngơi, nghe tiếng bước chân quen thuộc, vội mở mắt, thấy người đến gần."Thế nào? Đầu còn đau không?" Chử Hoài Sương ngồi xuống bên nàng, xoa huyệt Thái Dương cho nàng, rót một đạo an thần chú."Không đau." Du Khuynh Trác lắc đầu, hơi mất tập trung."Nếu không chịu nổi, đừng miễn cưỡng." Chử Hoài Sương nói.Du Khuynh Trác sống cùng nàng ba năm, giờ đã biết không cần tỏ ra mạnh mẽ trước mặt nàng, nghe vậy gật đầu, "Vậy… ta nghỉ thêm chốc lát. Còn về chuyện quên hay không, ngươi cứ theo Nhu Nhu, đừng hung dữ với nàng."Chử Hoài Sương kề trán nàng, "Nói bậy, Nhu Nhu ngoan thế, sao ta hung dữ được?"Ra khỏi tĩnh thất, Chử Hoài Sương trở lại gian phòng dò xét biển ý thức.Minh Nhu đã tỉnh, đang nằm ngửa trên một giường đá. Chử Hoài Sương đến gần, thấy giường đá khắc chi chít chú văn.Bốn mắt chạm nhau, Minh Nhu hỏi: "Khuynh Trác nương thân còn nghỉ ngơi sao?""Ừ, ta bảo nàng ở tĩnh thất nghỉ, nàng cũng đồng ý." Chử Hoài Sương gật đầu, trong lòng vẫn do dự.Nếu lát nữa thấy ký ức đau đớn, có nên kể hết cho tiểu đạo lữ không?"Vậy tốt rồi." Minh Nhu như trút được gánh nặng, thậm chí cong mắt cười với nàng, "Nương thân, chúng ta móc tay hứa. Dù ngài thấy gì, cũng không được kể thật với Khuynh Trác nương thân."Nhìn bàn tay nhỏ xíu của Minh Nhu, Chử Hoài Sương hơi do dự, nhưng vẫn móc tay hứa với nàng.Hai mẹ con vừa ước định xong, Niệm U Hàn bước vào. Nàng xác định một khu vực, bảo Chử Hoài Sương khoanh chân ngồi xuống."Bản tọa sẽ dẫn linh thức ngươi vào biển ý thức của Nhu Nhu." Niệm U Hàn vừa nói vừa kết ấn, "Còn xem được bao nhiêu chuyện cũ, tùy vận may của ngươi. Nếu bản tọa cảm nhận biển ý thức của Nhu Nhu không chịu nổi, dù ngươi chưa xem hết ký ức, bản tọa cũng sẽ cưỡng chế rút linh thức ngươi ra."Chử Hoài Sương cảm tạ nàng, nhắm mắt, bình tĩnh chờ.Nàng cảm nhận Niệm U Hàn đến sau lưng, không chút động tĩnh như quỷ mị. Chớp mắt sau, một điểm linh thức nhập vào thiên linh của nàng, hòa vào linh thức nàng.Đây là lần đầu Chử Hoài Sương được dẫn dắt sưu hồn hồi ức, khó tránh căng thẳng. Nhưng cảm giác kỳ lạ này nhanh chóng biến mất. Khi ý thức hồi phục, linh thức nàng đã ở trong biển ý thức của Minh Nhu.Biển ý thức này đúng như Niệm U Hàn nói, nội cảnh rõ ràng. Dù trong bóng tối không thấy năm ngón tay, Chử Hoài Sương không cảm thấy chút ngột ngạt.Cách đó không xa có nhiều chùm sáng lớn nhỏ, linh thức Niệm U Hàn đứng sau nàng. Khi nàng tò mò nhìn quanh, Niệm U Hàn nhắc: "Những chùm sáng kia là vật dẫn ký ức, tranh thủ xem đi."Chử Hoài Sương vội bước tới.Sau khi linh thức hóa, mỗi bước nàng như đạp trên mây, lại giống bước trong giấc mộng, không chân thực.Lại gần chùm sáng, Chử Hoài Sương nhìn sơ qua, thấy chúng chia thành hai phần: một phần bề mặt lấp lánh ánh sáng, phần còn lại ảm đạm, như sắp tan biến.Trực giác khiến nàng chạm vào chùm sáng ảm đạm, dò xét vài chùm nhỏ, xác định đó là ký ức Minh Nhu thừa hưởng từ kiếp trước. Sau đó, nàng tập trung vào chùm sáng ảm đạm lớn nhất.Chùm sáng này, dù chưa chạm vào, chỉ đứng gần đã khiến nàng ngột ngạt, khó chịu, hô hấp không thông."Ngươi muốn xem đoạn ký ức này sao?" Niệm U Hàn không biết từ khi nào đã đến bên nàng, chỉ vào chùm sáng, "Nó sắp tan rã, là ký ức chính Minh Nhu cũng không muốn giữ."Chử Hoài Sương kinh ngạc, nhớ Minh Nhu nhiều lần nhấn mạnh nàng sẽ mãi nhớ những chuyện đó, bối rối nói: "Nhưng… đứa nhỏ đó mỗi khi bị hỏi, đều nói sẽ không bao giờ quên.""Có lẽ chỉ là cố tỏ ra mạnh mẽ." Niệm U Hàn nói, "Bản tọa chưa tiếp xúc với Tiểu Khuynh Trác thời đó, nhưng ngươi khác, ngươi hiểu nàng nhất. Thân ngoại hóa thân dù chia sẻ ký ức với bản thể, nhưng nếu bị bản thể tách ra, ký ức chỉ lưu giữ đến khoảnh khắc tách rời. Sau đó, thân ngoại hóa thân không thể cảm nhận vui buồn của bản thể nữa."Nàng nhìn chùm sáng ảm đạm, "Đoạn ký ức này, Tiểu Khuynh Trác khi đó không muốn quên, nên thân ngoại hóa thân của nàng bị bản thể ám thị ‘không được quên’. Nhưng giờ nàng không còn là thân ngoại hóa thân, mà là con của các ngươi. Ngươi có thể xem đoạn ký ức này, rồi thử xóa ám thị đó, hỏi lại tiểu gia hỏa xem có muốn quên không."Chử Hoài Sương gật đầu, điều chỉnh hô hấp, chuẩn bị tinh thần, rồi đặt tay lên chùm sáng."Con Bạch Lang yêu đó bị đuổi đi rồi… Thiếu Tộc trưởng, sao ngài lại làm chuyện đó với nữ nhân? Tộc quy không cho phép ngài như vậy."Là giọng Lang Hứa, nhưng tầm mắt Chử Hoài Sương chỉ thấy sương trắng mịt mù.Đột nhiên, một tiếng “phốc” trầm đục vang lên, một móng rồng dính máu loang lổ xuất hiện trước mắt nàng."Gia chủ bảo ta dạy dỗ ngài, đây là chút trừng phạt nhỏ, mong ngài ghi nhớ. Còn đứa trẻ này, dù có huyết mạch Xích Long tộc hay không, cũng không thể giữ lại."Tiếng kêu thảm thiết của Du Khuynh Trác vang lên, khiến linh thức Chử Hoài Sương chấn động. Sương trắng trước mắt nhanh chóng bị máu đỏ thay thế.Chử Hoài Sương kinh hãi nhìn và nghe. Nàng đoán được chuyện vừa xảy ra, càng nghe càng đau lòng như bị bóp nát, nhưng vẫn cắn răng, buộc mình xem tiếp.Nàng dần hiểu vì sao Minh Nhu oán hận Lang Hứa kiếp trước đến vậy. Lang Hứa đưa nàng ra khỏi Du Khuynh Trác đang mang thai, rồi dùng trảo pháp Xích Long tộc với Du Khuynh Trác…Nàng không dám nghĩ tiếp, chỉ riêng ký ức này đã khiến nàng giận dữ khó kiềm.Móng rồng rút đi, thế giới yên tĩnh. Lâu sau, Chử Hoài Sương nghe tiếng khóc của Du Khuynh TrácTiếng khóc rất nhẹ, như từ một thế giới khác truyền đến."Nhu Nhu… Khí tức của Nhu Nhu không còn…""Hoài Sương… Đừng dò xét nữa… Trong bụng ta đã không còn Nhu Nhu…""Nhu Nhu… Nương thân có lỗi với ngươi…"Tiếng khóc nhanh chóng xa dần, mọi thứ trở lại tĩnh lặng.Khi Chử Hoài Sương nghe được âm thanh tiếp theo, là giọng cầu xin bình tĩnh đến cực điểm của chính nàng."Chúng ta muốn quên đoạn ký ức này.""Đây là nỗi đau mất con, cũng là cơ hội cuối cùng của chúng ta… Thân ngoại hóa thân của ta đã chết trận, thân ngoại hóa thân của Khuynh Trác cũng bị Lang Hứa giết trong bụng, chúng ta không thể sống lại.""Nếu ngay cả chút hy vọng này cũng không còn, thà quên sạch sẽ."Ký ức sau đó, Chử Hoài Sương không thể xem tiếp.Niệm U Hàn mạnh mẽ rút linh thức nàng ra khỏi chùm sáng, vừa kết ấn ổn định biển ý thức đang chấn động, vừa giận dữ quở: "Ngươi, con Bạch Lang ngốc này, xem ký ức thì xem, kích động Nhu Nhu làm gì?"Chử Hoài Sương đứng tại chỗ, nhìn chùm sáng càng thêm ảm đạm, nắm chặt tay.Minh Nhu… Đứa con kiếp trước của nàng và Khuynh Trác, đã lặng lẽ chịu đựng trong bóng tối bao lâu, tuyệt vọng bao lâu?Khi Lang Hứa hủy lục phủ ngũ tạng của Du Khuynh Trác, Chử Hoài Sương không thể tưởng tượng Minh Nhu làm sao thoát được kiếp nạn, lại kiên cường sống sót, thậm chí sống lại cùng họ.Chẳng trách Minh Nhu không muốn họ sưu hồn hồi ức. Đoạn ký ức này, dù giờ xem lại, nàng cũng khó giữ bình tĩnh.Im lặng hồi lâu, nàng lại chạm vào chùm sáng."Nương thân đã biết." Chử Hoài Sương thì thầm, "Ta sẽ không nói với Khuynh Trác, đây là bí mật giữa chúng ta. Nếu ngươi thấy đau khổ, cứ quên đi. Giờ ngươi chỉ là Chử Minh Nhu."Nàng vừa dứt lời, chùm sáng dưới tay hóa thành khói đen, những chùm sáng ảm đạm khác cũng bắt đầu tan biến.Thấy khói đen lan tỏa, Niệm U Hàn vội đánh ra chú quyết, tụ chúng lại một chỗ."Đây đều là chấp niệm có thể sinh ra tâm ma, không thể để lại." Niệm U Hàn siết chặt khói đen, thấy trong biển ý thức chỉ còn chùm sáng rực rỡ, thở phào, "Chúc mừng, Nhu Nhu đã tự mình nghĩ thông. Bản tọa đưa ngươi ra ngoài."Đến khi linh thức trở về, Chử Hoài Sương vẫn chìm trong nỗi tuyệt vọng vừa nãy."Linh thức ngươi bị hao tổn, mau uống an thần dược!" Niệm U Hàn cẩn thận cất khói đen, đưa một bình ngọc cho nàng. Định gọi chủ sự dẫn nàng nghỉ ngơi, nhưng thấy nàng lắc đầu."Ta không sao, đa tạ tiền bối quan tâm." Chử Hoài Sương uống an thần dược, loạng choạng đứng dậy, đến bên giường đá, ôm Minh Nhu đã hóa lại thành Xích Long, "Ta muốn ở bên Nhu Nhu một lát."Xích Long trong lòng nhắm chặt mắt, cuộn tròn thân thể nhỏ, bờm rồng trắng tuyết tự che kín người.Chử Hoài Sương vuốt bờm rồng, nghe tiếng thở đều đặn của Minh Nhu, mới yên tâm."Tiền bối, Nhu Nhu có mất trí nhớ không?" Nàng chợt nhớ ra, vội hỏi Niệm U Hàn.Niệm U Hàn lần đầu gặp tình huống này, nhíu mày suy tư chốc lát, "Bản tọa thấy nàng tự hủy ký ức kiếp trước, có lẽ khi tỉnh lại… chỉ nhớ đời này thôi."Trong nội thành, nơi ở của Niệm Mân.Hàm Phi nằm bò trên bàn, ngáp nhìn Niệm Mân chép sách.Nàng nghĩ học pháp thuật của Vong Mạc tộc chắc khổ lắm. Mân Mân tỷ tỷ chép gần hai canh giờ, trời đã tối, vẫn chưa xong cuốn điển tịch.Hàm Phi rảnh rỗi, không ngủ được, đành nhìn những chữ đó, thử xem có học được pháp thuật gì không.Niệm Mân chép vài thần chú, nàng nhớ được vài cái. Khi nhìn mệt, nàng nhảy xuống bàn, vận yêu tức, nhẹ giọng niệm “Huyễn hình thuật” vừa học.Niệm Mân chép đến mức buồn ngủ, bỗng cảm thấy một đôi tay lạnh buốt chạm vào cổ, không giống tay người. Hoảng sợ ném bút, quay lại, thấy một bé gái năm sáu tuổi đứng sau, cười giảo hoạt như lão hồ ly, giơ đôi tay phủ vảy mỏng, trên trán có hai vết sẹo do sừng rụng để lại.Niệm Mân kinh ngạc: "Ngươi là ai?!"Bé gái nhếch môi, lộ răng nanh nhọn, rồi cầm sừng rồng trên bàn, ngậm vào miệng cắn.---Tác giả có lời muốn nói:Còn nhớ thiên phú vừa học là biết của Phi Phi không?