[BHTT - EDIT - HOÀN] Đồ Đệ, Vi Sư Trở Về Sủng Ngươi - Tễ Thập Tam

Chương 117: Phải Ngoan



Sau ba canh giờ, Lang Mật theo Thiên Nịnh, đúng hẹn đến tìm Chử Hoài Sương.

Ai ngờ mở cửa lại là Du Khuynh Trác, Chử Hoài Sương không thấy bóng dáng.

"Sư phụ đi tìm tụi nhỏ." Du Khuynh Trác bất đắc dĩ nói, "Niệm Mân dẫn Nhu Nhu và các nàng chạy khắp nơi, sư phụ không yên tâm, định tìm các nàng về."

Lang Mật suy nghĩ, cảm thấy chỉ cần nàng và Du Khuynh Trác cùng kiểm tra ký ức cũng đủ. Dù sao Chử Hoài Sương không quen Lang Chiếu, đi chỉ để tham gia náo nhiệt.

"Vậy chúng ta đi." Trước mặt tiểu bối, Thiên Nịnh thả tay Lang Mật, nhưng ở cổ tay nàng thả một luồng mộc linh lực, ngưng thành dây leo quấn tay, phòng nàng lại lạc đường.

Du Khuynh Trác đi sau hai người, thấy Thiên Nịnh quen đường dẫn họ đến Huyễn bộ, không chút do dự, thầm ghi nhớ đường đi.

"Ta nghe nói bí thuật Vong Mạc tộc đều lấy ảo thuật làm nền, có đúng không?" Trên đường, Lang Mật hỏi.

"Đúng vậy, nhưng không phải ai trong Vong Mạc tộc cũng được học ảo thuật." Thiên Nịnh đáp, "Tùy thuộc thiên phú và huyết thống. Như Mân Mân, từ nhỏ có Tử Đồng, phần lớn sinh ra trong sáu gia tộc hộ Tộc trưởng lão."

"Còn những Vong Mạc tộc nhân ta thấy trên đường, nói thẳng là tư chất bình thường." Nàng tiếp tục, "Cứ ba năm, Vong Mạc tộc liên kết Thượng cổ linh mạch, tổ chức ‘Thiên tuyển’. Người được chọn sẽ được đưa đến nơi đóng quân tinh anh của Vong Mạc tộc, ‘Tùng Ngọc đảo’. Nhưng sau khi vào đảo, họ mạnh mẽ thế nào, đạt độ cao ra sao, tùy thuộc nỗ lực của họ."

"Đây là cách truyền thừa khá công bằng." Lang Mật thở dài, "Tộc ta cũng có ‘Thiên tuyển’, phân ấu tể mới sinh vào ‘Tông gia’ và ‘Phân gia’. Nhưng Thượng cổ linh mạch chỉ Tông gia được tiếp cận, vị trí gia chủ cũng chỉ Tông gia đời sau kế thừa. Phân gia muốn tìm hiểu, chắc chắn bị linh mạch nguyền rủa."

Thiên Nịnh nhíu mày, "Nghiêm khắc quá. Ta còn nghe nói, Thượng cổ linh mạch Long tộc không phải ý thức lão tổ tông, mà là một con rồng sống, bị trấn áp dưới đáy biển sâu Đảo Diệt Hồn, không phi thăng thượng giới."

Lang Mật ngẩn ra, cẩn thận nhớ lại điển tịch, sắc mặt ngưng trọng: "Truyền thuyết này có nhiều phiên bản. Thậm chí có nói lão tổ tông khi giận sẽ nuốt linh lực và ý thức tộc nhân. Cứ một thời gian, phải dâng yêu thân tộc nhân làm tế phẩm để xoa dịu, nên bị ‘Thiên đạo’ ngăn phi thăng… Đủ loại kỳ lạ, ta không biết cái nào là thật."

Nghe họ nhắc Thượng cổ linh mạch Xích Long tộc, Du Khuynh Trác mơ hồ nhớ một chuyện.

Kiếp trước, khi theo Lang Tố đến ngoại đảo Đảo Diệt Hồn, nàng từng nghe tiếng rồng gầm từ biển sâu vào ban đêm, không giống gào thét, mà như rít gào phẫn nộ.

Lúc đó, nàng bị đánh thức, kinh hoảng hỏi người hầu liệu có Ác Long sắp phá phong ấn. Đáp lại là bốn chữ lạnh băng: "Không được hỏi nhiều."

Sáng hôm sau, nàng phát hiện thiếu hai tộc nhân. Đêm đó, tiếng gầm không còn.

Thiên Nịnh và Lang Mật vừa đi vừa nói nhỏ, Du Khuynh Trác lặng lẽ nghe. Vốn không hoạt bát, lại vắng Chử Hoài Sương, nàng càng ít nói.

Khi thấy cung điện Huyễn bộ, Thiên Nịnh ngừng nói.

"Phía trước là Huyễn bộ, chúng ta lặng lẽ vào." Thiên Nịnh nói.

Trên đường Hồng Ngọc thành.

Chử Hoài Sương rời nội thành, nhanh chóng tìm được con phố sầm uất nhất, thấy hai bóng dáng nhỏ một đen một đỏ, một cao một thấp.

Đây là phố phồn hoa nhất Hồng Ngọc thành, cửa hàng san sát, tiếng rao hàng không dứt, mùi đồ ăn thơm theo gió bay.

Minh Nhu ôm Tiểu Bạch Lang, cùng Niệm Mân đứng trước một tiệm trang sức, nhìn người thợ viết chữ bằng mực lên giấy niêm phong trong Linh thạch.

Niệm Mân muốn hai chữ “Bảo hộ” cho Minh Nhu và Hàm Phi, còn yêu cầu vẽ hoa sơn trà, mong hai tỷ muội mãi ngây thơ, vui vẻ.

"Niệm đại nhân muốn chữ xong ngay, tiểu khách quan muốn viết gì?" Bà chủ nhiệt tình hỏi.

Minh Nhu theo bản năng dùng linh lực vẽ hai chữ trước mặt.

Âm, an.

Nhưng chưa kịp để bà chủ thấy, nàng xóa ngay, suy nghĩ, hỏi: "Ta tự viết được không?"

"Được chứ." Bà chủ cười, đưa Linh thạch xâu sẵn và bút, truyền âm hướng dẫn nàng.

Minh Nhu nhận Linh thạch và bút, bắt chước người thợ, dùng thủy linh lực viết “Niệm Mân” vào Linh thạch, rồi lấy bút chu sa vẽ hai hạt đậu đỏ.

Niệm Mân tò mò nhìn, không ngờ nàng viết tên mình. Xác nhận không nhầm, nàng ngây ra.

"Đợi đã!" Nàng kéo Minh Nhu, kinh ngạc hỏi, "Ngươi không nói còn sớm sao? Sao giờ lại…"

"Ta thích thì tặng." Minh Nhu ngắt lời, trừng nàng, đeo Linh thạch lên cổ nàng, "Mân Mân tỷ tỷ nhận là được. Sau này nếu gặp người mình thích, ném cũng không muộn."

Niệm Mân không hiểu tâm tư nàng, bị trêu hai câu đã đỏ mặt, vuốt Linh thạch trên cổ, ngượng ngùng. Nhấc mắt, nàng thấy Chử Hoài Sương từ xa đến.

"Gào!" Chử Hoài Sương vừa tới gần, Hàm Phi trong lòng Minh Nhu lao về phía nàng.

Chử Hoài Sương vội đỡ lấy cục bông trắng, dở khóc dở cười nựng mặt nàng, nhìn bảng hiệu tiệm, tò mò hỏi: "Các ngươi mua gì?"

"Mua vài món nhỏ của Vong Mạc tộc làm kỷ niệm." Minh Nhu nhận Linh thạch đã viết, đeo lên cổ mình, đến cạnh nàng, đeo một chuỗi cho Hàm Phi.

Hàm Phi chọc Linh thạch, há miệng định cắn. Minh Nhu nhanh tay nhét sừng rồng vào miệng nàng.

"Ô!" Hàm Phi ngậm sừng rồng, biết nàng không muốn mình cắn Linh thạch, ngoan ngoãn thu lại, tự gặm sừng.

Chử Hoài Sương thấy Niệm Mân cũng đeo Linh thạch, không hỏi thêm, chỉ xoa đầu Hàm Phi, nói với ba tiểu gia hỏa: "Theo ta về nội thành, đừng chạy loạn."

Thân phận Lang Tố chưa xác định, nàng không rõ có Xích Long tộc nhân khác ẩn nấp ở ngoại thành không.

Tóm lại, cẩn thận là hơn.

Niệm Mân dùng Thanh Yêu Liên đài đưa hai tỷ muội ra. Khi về, Chử Hoài Sương cũng lên đài sen, để nó bay chậm về nội thành.

"Khuynh Trác nương thân đâu?" Minh Nhu hỏi.

"Nàng đến Huyễn bộ xử lý việc." Chử Hoài Sương đáp.

Minh Nhu không nhớ khái niệm “Huyễn bộ”. Định hỏi Niệm Mân, nàng thấy Niệm Mân đổi sắc mặt.

"Di mẫu, ai bị đưa đến Huyễn bộ?" Niệm Mân chợt hỏi.

"Hai Xích Long tộc nhân có uy hiếp."

Chử Hoài Sương biết nàng hiểu Huyễn bộ, nên nói mơ hồ với Minh Nhu: "Về nơi ở, ngươi theo ta đến Huyễn bộ đón nương thân."

Minh Nhu hơi do dự, chỉ Hàm Phi trên đầu gối Chử Hoài Sương, "Phi Phi thì sao? Không đi cùng à?"

"Phi Phi tâm trí chưa thành thục, đến đó dễ bị tổn thương ý thức. Ta đã nhờ nương thân của Mân Mân tỷ tỷ trông nàng." Chử Hoài Sương nói, nhìn Niệm Mân, "Niệm Mân, lát nữa ngươi đưa Hàm Phi về. Khi rời Huyễn bộ, ta sẽ đón Hàm Phi."

Niệm Mân cảm thấy gì đó không ổn, nhưng không tìm ra, đành gật đầu, không nhắc Huyễn bộ nữa.

Thanh Yêu Liên đài nhanh chóng đưa họ về nội thành.

Khi tách khỏi muội muội, Minh Nhu cười nựng móng vuốt nàng, "Ngươi phải ngoan, lý sự chỉ được gặm sừng rồng, không được cắn Linh thạch Mân Mân tỷ tỷ đưa."

Hàm Phi cọ tay nàng, “Gào gào” đáp lại.

Khi Minh Nhu đi đến Huyễn bộ, Chử Hoài Sương tâm tình phức tạp.

Vong Mạc tộc muốn sưu hồn hồi ức mà không tổn thương biển ý thức, ngoài uống thuốc, còn có cách khác, nhưng điều kiện hà khắc, cần tu sĩ Tán yêu, Tán tiên hoặc Tán ma cảnh giới cao hộ pháp.

Vì Minh Nhu yêu linh còn nhỏ, dù cảnh giới Phân Thần kỳ, uống thuốc sẽ ảnh hưởng lớn đến ý thức. Sau khi bàn bạc, Chử Hoài Sương và Du Khuynh Trác chọn cách khác.

Đường đến Huyễn bộ rất yên tĩnh, hộ vệ nghiêm túc đứng gác.

Minh Nhu không bị không khí ảnh hưởng, vẫn quan sát xung quanh.

Chủ sự đến dẫn đường, đưa họ đến nơi giam Lang Tố và Lang Hứa.

Vào cửa điện Huyễn bộ, Minh Nhu mới hỏi: "Nương thân vẫn muốn xem đoạn ký ức đó sao?"

Chử Hoài Sương suýt vấp, ngạc nhiên cúi nhìn.

Minh Nhu mím môi, ngẩng mặt cười: "Đoạn ký ức đó khó xem. Nếu các nương thân đã quên, giờ sống hạnh phúc, sao phải bới lại vết thương? Hơn nữa…"

Nàng hạ giọng: "Ta không vì nhớ những chuyện đó mà lẫn lộn ân oán đời này với kiếp trước."

Nói xong, nàng chủ động kéo Chử Hoài Sương, theo chủ sự vào sâu trong đại điện.

"Ta đoán được các nương thân định làm gì." Minh Nhu tiếp, "Vậy cứ xem. Nếu quên đoạn ký ức đó khiến các nương thân yên tâm, ta sẵn sàng quên."

Khi hai mẹ con đến, Du Khuynh Trác và Lang Mật vừa xem xong ý thức Lang Tố. Mở mắt, nàng lập tức nói với Niệm U Hàn: "U Hàn tiền bối, hồn phách Xích Long tộc nhân này không còn là tà tu thủ lĩnh Lang Tố, mà là… cha ruột ta, Lang Chiếu."

Niệm U Hàn khẽ đổi ánh mắt, định hỏi kỹ, thì Lang Mật gật đầu: "A Âm nói đúng, người này… là huynh trưởng ta, Lang Chiếu. Huynh trưởng cải trang vào Hồng Ngọc thành để giám sát Lang Hứa, không phải khiêu khích Vong Mạc tộc."

"Ký ức Lang Tố, bản tọa xem kỹ rồi." Niệm U Hàn nói, "Cả hai đều xác nhận hắn là cựu Tộc trưởng Lang Chiếu, bản tọa sẽ thả hắn. Nhưng hắn đã vi phạm quy tắc Vong Mạc tộc, dù không bị hỏa hình, cũng phải trả giá khác."

Nàng giơ tay ngăn hai người định nói, "Giá đó là gì, khi hắn tỉnh, bản tọa sẽ thương lượng, không làm khó hắn. Các ngươi yên tâm, không cần nói thêm."

Liếc thấy Chử Hoài Sương dẫn nữ nhi đến, Niệm U Hàn chỉnh lại áo đen, thở dài, ra hiệu chủ sự đưa Du Khuynh Trác và Lang Mật đi nghỉ.

"Hỏi hài tử chưa?" Hai người đi, nàng hỏi Chử Hoài Sương. Thấy gật đầu, nàng vẫy Minh Nhu, "Lại đây, tiểu gia hỏa."

Minh Nhu ngoan ngoãn ngồi cạnh nàng, nhìn nàng đặt tay lên cổ tay mình, như bắt mạch.

Xong, Niệm U Hàn để nàng ngồi vững, nhìn vào mắt nàng.

Minh Nhu chăm chú nhìn đôi mắt tím, chẳng bao lâu cảm thấy đau nhói trong đầu, rên khẽ, như bị lực lớn va chạm, suýt ngã ra ghế.

Đây là… “Khuy Thần Tử Đồng” của Vong Mạc tộc sao?

Ý niệm vừa thoáng, nàng không khống chế được ý thức, cơn buồn ngủ như thủy triều ập đến, chậm rãi nhắm mắt.

"Tiểu đạo lữ ngươi vừa xem ký ức Lang Chiếu, cần nghỉ ngơi. Bản tọa kiểm tra ý thức hài tử này trước." Để Minh Nhu tựa ghế, Niệm U Hàn quay sang Chử Hoài Sương, "Biển ý thức nàng rõ ràng, không mù mịt."

Chử Hoài Sương không hiểu.

Niệm U Hàn suy nghĩ, giải thích: "Ngươi biết Ma tộc chứ? Thân ngoại hóa thân Ma tộc thường trái tính bản tôn, là ‘cái tôi khác’. Một số Yêu tộc cũng tu luyện thân ngoại hóa thân để đối phó tâm cướp khi phi thăng, tránh bị tâm ma làm ngã xuống."

Chử Hoài Sương nhíu mày, "Ý ngài là… Nhu Nhu là thân ngoại hóa thân của Khuynh Trác, mặt ‘vô tình vô dục’?"

Niệm U Hàn gật đầu, "Đúng. Hài tử này khi là thân ngoại hóa thân, e là Tiểu Khuynh Trác tạo để bảo vệ mình. May mắn, nàng giờ là đời sau của các ngươi, dù giữ ý nguyện kiếp trước, đã là yêu có tình có dục. Nhưng tình cảm đó còn là mầm, cần chờ nảy nở. Nếu có ngoại lực, có thể thúc đẩy nảy mầm."

Chử Hoài Sương hiểu ra. Thảo nào Du Khuynh Trác nói Minh Nhu khác nàng, hóa ra là vậy.

Niệm U Hàn tiếp: "Biển ý thức như Nhu Nhu khó tu thành. Một khi hình thành, nếu ý thức không tổn thương, sẽ không bị ác mộng hay tâm ma xâm nhập."

"Phi Phi! Đừng bò lên chỗ cao thế!"

Niệm Mân vừa gọi, vừa dùng bùa bay lên mái nhà. Nàng không hiểu Hàm Phi nhỏ xíu thế nào mà trong nửa chén trà đã trèo lên nóc.

Hàm Phi đặt sừng rồng sang bên, ngồi xổm trên ngói, nhìn về Huyễn bộ.

Niệm Mân đến cạnh, định hỏi, thì nghe nàng gào khóc nức nở.

"Sao thế?" Niệm Mân vội ngồi xổm ôm nàng, chặn sừng rồng suýt lăn xuống.

"Tỷ… bị mang đi…" Hàm Phi rúc vào lòng nàng, kéo áo, nói tiếng người, giọng nhỏ xíu.

Niệm Mân biết nàng nói được, bình thường không nói vì lười. Nghe vậy, nàng biến sắc, nhìn xa, tưởng Minh Nhu bị bắt. Hàm Phi hít sâu, nói trọn câu: "Tỷ tỷ bị đưa đến chỗ nàng không thích! Làm sao bây giờ!"

---

Tác giả có lời muốn nói:

Niệm Mân: ??? Ngươi nói chậm lại, ta nghe không rõ!!

Chương trước Chương tiếp
Loading...