[BHTT-Edit] - Họa Cốt
Chương 68
Sở Ly Ca rơi vào một mảnh bóng tối, nàng lại mơ, trong mộng chỉ có hắc ám, ngay cả gió cũng không có. Nàng hoảng hốt đi loạng choạng trong đó, sợ hãi đến mức gần như không thở nổi. Nàng muốn gọi người, nhưng nơi này căn bản không có ai.Nàng gian nan bước đi giữa bóng đêm, không phân biệt được phương hướng, cũng chẳng tìm thấy lối ra, thậm chí ngũ giác dần dần biến mất.Sao có thể? Đây rốt cuộc là nơi nào?Vô tận hắc ngục sao?Không đúng, không thể nào, nơi này không mang mùi vị của vô tận hắc ngục.Vô tận hắc ngục tràn đầy mùi tử vong cùng thối rữa, cho dù không cần khứu giác, chỉ xuyên qua làn da, xuyên qua thần thức cũng có thể cảm nhận, nơi đó tượng trưng cho cái chết.Còn ở đây thì khác, trống rỗng, chẳng có gì cả.Thật giống như nàng đã bị thế giới này vứt bỏ, ném vào nơi không tồn tại chút gì.Đừng, đừng vứt bỏ ta!Ngay khoảnh khắc tuyệt vọng đó, có một người ôm nàng vào lòng. Một nụ hôn mềm nhẹ dừng lại nơi khóe môi, linh lực theo nụ hôn mà truyền vào trong cơ thể nàng. Trong nháy mắt ấy, nàng ngửi thấy mùi hương của vô ưu hoa cùng dạ tức hoa. Đôi tay nàng như bắt được phao cứu sinh, gắt gao ôm lấy người kia, rồi đáp lại bằng một nụ hôn càng mãnh liệt hơn.Lỗ mãng, vụng về nhưng dây dưa triền miên. Sở Ly Ca không muốn buông ra, cũng không dám buông, sợ rằng một khi buông tay, người kia sẽ biến mất.Giấc mộng này, ta hình như đã từng thấy...Kinh Nhan, là ngươi sao?Khi Sở Ly Ca tỉnh lại, nàng không phân biệt được là ban ngày hay đêm tối, chỉ cảm thấy trên đầu có một luồng hỏa khí đang thiêu đốt, mang lại ấm áp cho thân thể nàng.Lần này tỉnh dậy, nàng không còn cảm giác trái tim bị xé rách nữa, dường như mọi đau đớn đều được vuốt phẳng bởi nụ hôn ôn nhu mà vụng về kia trong mộng. Nàng thử cử động cơ thể nặng nề như tan giá của mình, liền có một bàn tay nhẹ nhàng đỡ nàng ngồi dậy, kèm theo giọng nói:"Còn khó chịu không?"Sở Ly Ca gian nan quay đầu nhìn về phía Kinh Nhan. Trên gương mặt nàng kia là vẻ mỏi mệt, trong mắt tràn ngập lo lắng, tựa như chỉ cần bản thân lỡ một hơi thở không kịp, thì đã chết đi rồi.Sở Ly Ca hơi thở mỏng manh, muốn nói gì đó nhưng không mở miệng nổi, chỉ có thể khẽ gật đầu. Nếu là trước mặt người khác, nàng nhất định sẽ không bộc lộ sự yếu đuối của mình. Nhưng trước mặt Kinh Nhan, sự yếu đuối lại dường như khiến nàng càng được quan tâm, vậy thì nàng không ngại bày ra.Kinh Nhan dìu nàng dựa vào vách đá, tay nhẹ áp lên vai, muốn giúp nàng vận hành linh lực. Nhưng Sở Ly Ca lại lắc đầu, thì thào:"Không cần..."Dốc hết sức chỉ để nói hai chữ, nàng liền cảm thấy toàn thân mệt mỏi rã rời. Song trong lòng lại dấy lên một cơn giận dữ.Rốt cuộc là ai đã đánh lén nàng?!Tam Hoang Thần Quân sao?Sở Ly Ca gắng gượng tự mình vận hành linh lực để chữa thương, đồng thời hồi tưởng lại tình cảnh vừa xảy ra. Khi ấy, nàng vừa bước nửa người ra khỏi kết giới, chưa kịp nhìn rõ, liền bị một đạo linh lực tập kích, đánh thẳng vào mệnh môn.Nếu lúc đó Kinh Nhan không ở đó... có lẽ nàng đã chết rồi.Một kích kia rõ ràng là lấy mạng nàng, hoàn toàn không hề lưu tình. Người đó dốc toàn lực, ý đồ chính là muốn nàng chết ngay tại chỗ.Đợi đến khi thương thế của Sở Ly Ca rốt cuộc ổn định hơn một chút, nàng mới mở miệng:"Là Tam Hoang Thần Quân, đúng không?""Thương thế của ta thế nào, ngươi là người rõ nhất. Ai ra tay, trong lòng ngươi tự nhiên cũng biết rõ."Hơi thở Sở Ly Ca vẫn còn yếu ớt, nhưng cơn phẫn nộ trong giọng nói lại dữ dội vô cùng, từng chữ từng câu như muốn cắn nát Tam Hoang Thần Quân ra mà nuốt."Ừ."Kinh Nhan không hề né tránh. Đây là sự thật, nàng không cách nào phủ nhận.Sở Ly Ca thở ra một hơi dài, giống như muốn trút hết cơn giận ra ngoài, nếu không cứ dồn nén trong lồng ngực, e rằng sẽ nghẹn đến hộc máu.Trong sơn động lại rơi vào tĩnh lặng. Nàng tiếp tục vận công chữa thương, thời gian trôi qua không biết là mấy canh giờ hay đã vài ngày. Cuối cùng, cảm giác trong cơ thể cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.Kinh Nhan vốn nghĩ Sở Ly Ca sẽ hỏi nàng định tính toán thế nào, hoặc ít nhất sẽ không để nàng xen vào chuyện giữa mình và Tam Hoang Thần Quân. Nhưng trái lại, Sở Ly Ca chẳng hề nhắc đến nữa.Điều đó khiến Kinh Nhan cảm thấy khó đoán nàng hơn bao giờ hết."Ta vừa rồi mơ một giấc mộng."Sở Ly Ca khẽ xoay người, thấy Kinh Nhan đang ngồi xếp bằng cạnh bên, trong lòng bỗng hiện về giấc mộng khi nãy. Nàng tuy không nhìn thấy rõ gương mặt trong mộng, nhưng trong thâm tâm lại biết người đó chính là Kinh Nhan.Nàng đưa tay kéo bả vai Kinh Nhan, thân hình còn yếu, Kinh Nhan lập tức đỡ lấy. Sở Ly Ca thuận thế ngả vào lòng nàng, nghe rõ nhịp tim hỗn loạn dồn dập dưới lớp áo. Một thứ rung động nóng bỏng, giấu kín mà không ai biết, len lỏi qua từng khe hở da thịt."Giấc mơ gì?"Kinh Nhan vốn nghĩ bản thân nên đẩy nàng ra. Nhưng người kia mềm yếu đến mức như chẳng còn chút sức lực, nhất thời nàng lại không nỡ."Ngươi hôn... không giỏi lắm."Sở Ly Ca ngẩng đầu khỏi ngực Kinh Nhan, đôi môi đỏ khẽ lướt qua cằm nàng, thì thầm:"Nhưng... nụ hôn của ngươi giống hệt như chính ngươi. Ôn nhu, lại có chút vụng về."Hơi thở nàng phả lên môi, khiến toàn thân Kinh Nhan nóng bừng. Nàng đưa tay định đẩy ra, nhưng lại sợ làm tổn thương đến người bị thương, không dám dùng sức.Dường như đoán trước được sự mềm lòng ấy, Sở Ly Ca dịu dàng cất lời:"Kinh Nhan... ngươi có muốn hôn ta không?"Trong khoảnh khắc ấy, thời gian như ngưng đọng. Không khí lặng đi, chỉ có ánh lửa nhảy múa phản chiếu lên gương mặt cả hai. Ánh sáng chập chờn, tựa như soi rõ từng nhịp tim, từng ý niệm xao động không yên.Sở Ly Ca nắm bắt được tia do dự trong mắt Kinh Nhan. Chỉ một ánh nhìn đó, đối với nàng còn hơn vạn lời tình tự.Thực ra, Sở Ly Ca cũng không thật sự muốn Kinh Nhan hôn mình. Nàng biết Kinh Nhan sẽ không làm vậy. Chỉ cần có thể nhìn thấy nàng vì mình mà do dự trong chốc lát, như thế đã đủ để chứng minh một điều.Kinh Nhan khẽ động lòng.Sở Ly Ca sớm đã nhận ra yết hầu nàng khẽ rung động. Không kìm được, nàng cúi đầu, nhẹ nhàng đặt lên nơi đó một nụ hôn. Cùng lúc ấy, Kinh Nhan khẽ rùng mình, cổ họng bật ra một tiếng thở khẽ như than thở.Sở Ly Ca thật muốn tiếp tục, nhưng lại cưỡng ép kìm nén. Trong mắt nàng, Kinh Nhan lúc này chẳng khác nào một vị thần đã sa vào hồng trần, nhiễm chút tình dục nhân gian. Cái dáng vẻ vừa muốn né tránh, vừa vô thức đáp lại ấy, càng khiến lòng người say đắm.Cuối cùng, nàng chỉ để môi mình khẽ lướt qua động mạch nơi cổ Kinh Nhan, sau đó mệt mỏi dựa hẳn vào vai nàng."Ta đã nói rồi, ta sẽ không chịu trách nhiệm đâu."Giọng cười khẽ vang lên ngay bên cổ, khiến lồng ngực Kinh Nhan thoáng run rẩy. Người phụ nữ quyến rũ ấy lại còn thấp giọng hỏi thêm:"Thích như vậy sao?"Sở Ly Ca gục đầu trên vai nàng, từ đầu đến cuối, Kinh Nhan vẫn bất động, như một pho tượng gỗ. Nhưng Sở Ly Ca lại cảm nhận rất rõ — nhịp tim kia từ hỗn loạn, gấp gáp, rồi dần ổn định lại.Nàng ghét Kinh Nhan luôn tự khắc chế, mà càng ghét bản thân giờ đây cũng phải khắc chế theo."Không thích."Kinh Nhan đáp dứt khoát. Nhưng nhịp tim vẫn không nghe lời, lại lần nữa bán đứng chủ nhân của nó."Không thành thật chút nào."Ngón tay Sở Ly Ca khẽ dừng nơi lồng ngực nàng, giọng nói dần trầm xuống:"Nhưng mà, Kinh Nhan... ta mệt rồi. Có thể ôm ta ngủ một lát không?"Kinh Nhan chưa kịp đáp, người kia đã yên lặng chìm vào giấc ngủ ngay trong lòng nàng. Hơi thở đều đặn, phả nhè nhẹ lên cổ và xương quai xanh. Sở Ly Ca có thể liều lĩnh xông về phía nàng, cũng có thể dửng dưng quay lưng đi, tùy hứng như vậy, khiến Kinh Nhan thật sự không biết phải đối xử thế nào.Lần này, Sở Ly Ca không mơ. Khi tỉnh dậy, nàng vẫn nằm trong vòng tay Kinh Nhan. Người kia ngồi thẳng lưng, vững vàng như một bậc quân tử ngồi thiền, tựa như có thể giữ lòng không loạn giữa tình huống gần gũi thế này. Điều ấy khiến Sở Ly Ca khẽ cọ cọ vào nàng, thử xem nàng có thật sự không dao động không."Dậy đi.""Thiên Nguyên Thần Quân thật vô tình."Sở Ly Ca ngồi dậy, trong ánh mắt nhập nhèm còn vương nét lười biếng và gợi cảm, liếc Kinh Nhan một cái. Chỉ một ánh nhìn thôi, đã đủ khiến lòng nàng mềm ra tận xương cốt.Nàng vươn vai, cảm thấy thương thế đã khá hơn, song nơi ngực vẫn nhói đau từng đợt, thở cũng thấy khó khăn. Khi cúi xuống nhìn, thấy vết bầm tím đen cả một mảng, người vốn luôn yêu cái đẹp như nàng cũng không khỏi cau mày.Mối thù này, nhất định phải báo!"Cảm ơn ngươi đã cứu ta."Sở Ly Ca ngẩng đầu nhìn ra con đường đá hẹp tối om, không thấy ánh mặt trời, chắc là ban đêm rồi. Nàng khẽ thở dài:"Nếu không có ngươi, ta e đã chết trong thạch thất ấy."Đó là lỗi do nàng sơ ý. Sao lại không nghĩ tới bên ngoài có kẻ phục kích, hơn nữa còn là kẻ thù. Tam Hoang Thần Quân chẳng khác nào đang đánh cược, và hắn đã thắng.Kinh Nhan không đáp. Nàng chẳng thấy vui mừng trước lời cảm tạ, thậm chí còn thấy áy náy. Từ trước tới nay, nàng luôn khinh thường việc dùng thủ đoạn bỉ ổi để thắng lợi, càng khinh thường kẻ tập kích lén. Tam Hoang Thần Quân đối xử với Sở Ly Ca như vậy, nàng thay cả Thần tộc mà cảm thấy hổ thẹn.Nhưng trong lòng nàng còn có nỗi sợ khác. Lúc nhìn thấy Sở Ly Ca bị thương, cảm xúc gần như mất khống chế. Dường như có một thứ gì đó muốn phá tan xiềng xích trong cơ thể, định chiếm lấy lý trí nàng.Cảm giác ấy thật đáng sợ."Hãy dưỡng thương cho tốt rồi rời đi."Kinh Nhan dặn dò, bản năng nhìn ra ngoài cửa động:"Lần sau, e rằng ngươi sẽ không còn may mắn như vậy nữa."Nàng không thể lúc nào cũng ở cạnh Sở Ly Ca. Mà Tam Hoang Thần Quân ẩn trong bóng tối, còn nàng thì ở ngoài sáng — dù có thần thông quảng đại cũng khó tránh khỏi nguy hiểm."Tất nhiên."Sở Ly Ca dựa lưng vào vách đá, khẽ thở dài:"Ngươi đã làm đủ nhiều rồi, đi đi."Khác với trước kia, lần này nàng không nhắc lại chuyện "đừng xen vào nữa". Bởi nàng hiểu rõ lập trường của Kinh Nhan, cũng không muốn tự chuốc thêm thất vọng.Nàng không thể kỳ vọng một người đứng ở bên kia trận tuyến sẽ luôn che chở cho mình, cũng như Kinh Nhan không thể ép nàng làm điều tương tự.Là chính mình đã nghĩ quá nhiều mà thôi."Ngày mai hãy đi."Kinh Nhan lúng túng bồi thêm một câu:"Đêm đã khuya rồi."Sở Ly Ca hơi sững người, rồi khẽ bật cười, không vạch trần, chỉ lười biếng dựa vào tường đá, ánh mắt dõi theo lối đi hẹp kia:"Rời khỏi nơi này rồi, chúng ta e chẳng còn cơ hội nói chuyện tử tế nữa, đúng không?"Kinh Nhan im lặng, coi như thừa nhận."Ngươi có nhớ, khi ở hoang thổ, lúc ngươi cứu Tam Hoang Thần Quân đi, ngươi đã định nói gì với ta không?"Sở Ly Ca vẫn nhớ rõ ánh mắt khi ấy, như có hàng ngàn lời muốn thốt ra, nhưng cuối cùng nàng lại chẳng nói một câu.Kinh Nhan nhìn nàng, trầm mặc hồi lâu, rồi chỉ đáp:"Không có.""Nhưng lần sau, ta sẽ không xen vào nữa."Sự rối rắm hiện rõ trên gương mặt ấy khiến Sở Ly Ca thoáng ngẩn ra, rồi bật cười. Nàng kia, để hạ quyết tâm nói câu này, thật chẳng dễ dàng gì sao?"Ngươi có xen vào hay không, cũng chẳng sao. Ta với hắn, vốn đã không thể nào giải quyết êm đẹp."Nói xong, Kinh Nhan chỉ quay mặt đi, không muốn đối diện. Điều đó khiến Sở Ly Ca bất ngờ, không ngờ Kinh Nhan cũng có một mặt như vậy. Nàng khẽ cười:"Này, Kinh Nhan.""Chuyện gì?""Trong mơ, kỹ năng hôn của ngươi thật sự không tốt."Kinh Nhan: "......"Đôi tai nàng đỏ bừng, nửa như trách móc:"Ngươi mơ cái gì thì liên quan gì đến ta.""Làm sao lại không liên quan?"Sở Ly Ca nghiêng người sát lại, bả vai chạm hẳn vào nàng, thì thầm:"Ngươi không biết sao? Giấc mơ của ta... chưa bao giờ chỉ là mơ, mà đều là chuyện từng xảy ra rồi."Nàng hơi ngẩng đầu, môi đỏ như muốn khẽ cắn vào vành tai nàng. Giọng nói nhẹ như gió, thì thầm ngay bên tai:"Ngươi từng hôn ta như thế đấy."