[BHTT-Edit] - Họa Cốt
Chương 62
Trong hang động, nghiệp hỏa lay động, hòa tan cái lạnh trong không khí. Hai người nhìn nhau, mỗi người ôm theo một mối bận tâm riêng, nhưng cả hai đều đang nghĩ về cùng một cái tên.Kinh Phạn Ca."Ngươi muốn điều tra cái chết của Kinh Phạn Ca?"Sở Ly Ca nửa người dựa vào vách đá lạnh, tay ôm ngực, mày khẽ nhíu, chuẩn bị nghe kỹ những gì Kinh Nhan sắp nói."Ừ."Kinh Nhan chỉ khẽ đáp một tiếng. Đây là ý định nàng chưa từng nói với ai, và người đầu tiên biết lại là một Ma tộc — ngay cả nàng cũng thấy mình như đã phát điên.Từ khi trở về từ bí cảnh đáy biển, nàng luôn canh cánh chuyện Kinh Phạn Ca qua đời. Sau sự việc đó, không ai nhắc lại, đặc biệt là Thần Hoàng nhất tộc càng kiêng kỵ — tất cả những gì thuộc về Kinh Phạn Ca và quá khứ của nàng đều bị xóa bỏ.Những điều về Kinh Phạn Ca, chỉ có thể nghe được từ miệng người ngoài Thần tộc. Với họ, Kinh Phạn Ca vẫn là một sự tồn tại khó ai vượt qua được.Một người kinh tài tuyệt diễm."Ta có thể giúp ngươi giữ nó."Sở Ly Ca lấy từ trong túi trữ vật ra chủy thủ kia, trên chuôi còn quấn một dải lụa dài. Kinh Nhan nhớ rõ, đó là dải lụa Kinh Phạn Ca từng quấn nơi cổ tay.Ngày đó, khi Kinh Nhan hỏi tại sao nàng lại quấn lụa ở tay, Kinh Phạn Ca chỉ bảo rằng đó là để giữ một bí mật. Trên dải lụa ấy, vẫn còn lưu lại hơi thở thuộc về nàng — Kinh Nhan không thể nhận nhầm."Nhưng ta muốn cùng ngươi điều tra."Sở Ly Ca thấy đây là chuyện thú vị, sao có thể bỏ qua được. Nàng cũng rất tò mò, năm đó Kinh Phạn Ca đã vì chuyện gì mà chết."Đây là chuyện của Thần tộc, ngươi không cần nhúng tay."Kinh Nhan không muốn Sở Ly Ca bị cuốn vào, vì quá nguy hiểm. Hơn nữa, hiện tại có quá nhiều ánh mắt đang theo dõi nàng. Nếu bọn họ biết nàng qua lại với Sở Ly Ca, e rằng sẽ làm tổn hại thanh danh của Thần Hoàng nhất tộc."Thiên Nguyên Thần Quân, bây giờ hình như ngươi không còn mặc cả đường sống với ta nữa."Sở Ly Ca khẽ ngừng, mỉm cười: "Hơn nữa, ngươi còn nợ ta một ân tình."Kinh Nhan im lặng. Nàng ngước nhìn Sở Ly Ca — trong đôi mắt đen ấy có một thứ mị lực khó cưỡng, tựa như đóa hoa nở rộ giữa màn đêm, kiều diễm và mê hoặc.Nàng thu ánh mắt lại, hỏi: "Vì sao phải nhảy vào vũng nước đục này?""Kinh Phạn Ca là điều cấm kỵ của Thần tộc, điều tra chuyện này bị phát hiện thì chắc chắn khó thoát tội. Ngươi cần gì phải dính vào?""Chuyện này ngươi không cần lo. Ta làm việc, luôn theo tâm ý."Sở Ly Ca cất chủy thủ lại, nói tiếp: "Hôm nay ta ở đây tá túc, ngươi sẽ không từ chối chứ?"Kinh Nhan chợt nhớ đến nụ hôn suýt xảy ra ban ngày, lòng có chút bực bội, nhưng cuối cùng vẫn không đuổi nàng đi."Đừng lại gần ta là được."Sở Ly Ca chỉ cười, ngồi xuống phía đối diện, dựa lưng vào vách đá, duỗi người như chẳng bận tâm chuyện ban ngày. Điều này khiến Kinh Nhan có cảm giác trong lòng vừa trống rỗng vừa hụt hẫng.Có lẽ nàng vốn dĩ là thế — với ai cũng nói vậy, và chẳng bận tâm thật.
Là do mình si ngốc thôi."Còn một chuyện nữa."Giọng Kinh Nhan khiến thần kinh Sở Ly Ca vốn đang thả lỏng lập tức tập trung trở lại. Nàng nhìn về phía Kinh Nhan, chờ câu tiếp theo."Ngươi còn nhớ Hỗn Độn Chi Môn không?""Tất nhiên là nhớ."Sở Ly Ca từng hỏi Lạc Phi Thư về Hỗn Độn Chi Môn. Hắn biết không nhiều, chỉ nói đó là cánh cửa kho báu trong truyền thuyết — bên trong có lẽ chứa những bảo vật ai cũng khao khát, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là lời đồn.Không ai biết Hỗn Độn Chi Môn có thật sự tồn tại hay không, chứ đừng nói đến cái gọi là chìa khóa. Ngay cả tên Thần Đế lão cáo già kia, sao có thể làm chuyện vô nghĩa được chứ?Kinh Nhan nâng tay, ngọn nghiệp hỏa chậm rãi di chuyển ra phía sau nàng, chiếu sáng bức tường đá phía sau rõ ràng hơn. Lúc này, Sở Ly Ca mới phát hiện trên tường đá lại có bích họa. Nàng lập tức tiến lại gần quan sát — ở đó khắc một đoạn chuyện xưa, kèm theo vài hàng chữ cổ.Điều này đúng là làm khó Sở Ly Ca, vì nàng cực kỳ ghét mấy thứ chữ cổ xưa.Nàng bỏ qua phần văn tự, chỉ tập trung nhìn vào các bích họa, muốn xem rốt cuộc chúng kể chuyện gì.Bức đầu tiên mô tả một thảm họa trời long đất lở, thiên hỏa giáng xuống, đốt nát cả đại địa. Sau đó là vô số cảnh chiến tranh khốc liệt, khắc họa bằng hàng loạt thân người ngã rạp xuống đất, xác chết chất đầy khắp nơi.Tiếp đến, có năm người khổng lồ tụ lại như đang bàn bạc điều gì đó. Ở bức cuối, xuất hiện một cánh cửa, bên trong là một quyển sách. Năm người khổng lồ ấy đều ngã vào trong cửa, đồng thời khép chặt nó lại, giống như biến thành năm chiếc khóa.Dưới mỗi bức đều có vài chữ cổ đơn giản, nhưng Sở Ly Ca đọc không hiểu, đành hỏi Kinh Nhan:"Mấy chữ cổ này viết gì vậy?"Kinh Nhan đáp:
"Thời viễn cổ, vì chiến tranh không dứt, lòng tham vô độ, trời cao giáng thiên phạt, thiên hỏa thiêu rụi đất liền."
"Nhưng chiến tranh vẫn không ngừng. Vì lãnh thổ, danh lợi, tài nguyên... thần đánh thần, khiến trần gian xác chất như núi, máu chảy thành sông."
"Cuối cùng, không ai được lợi. Khi nhận ra sai lầm lớn lao, các vị thần mới tỉnh ngộ, không còn tranh đấu."Nàng đứng lên, chỉ vào năm người khổng lồ:
"Đây là hình ảnh con người vẽ lại. Trong mắt họ, thần giống như những người khổng lồ.""Các thần cuối cùng dồn toàn bộ ý niệm còn sót lại vào một quyển sách, rồi bản thân hóa thành ổ khóa cho Cánh Cửa Hỗn Độn."Nàng chỉ vào hàng chữ cổ bên dưới cánh cửa:
"Hỗn độn."Giọng nàng kiên nhẫn như đang dạy trẻ con đọc chữ. Điều này làm Sở Ly Ca bỗng đỏ mặt."Ở đây tuy không ghi quyển sách đó có công dụng gì, nhưng chắc hẳn giống như lời Côn Vưu nói: nó là bảo vật có thể thỏa mãn mọi tâm nguyện.""Năm vị thượng cổ chi thần lại có năng lực như vậy sao?" — Sở Ly Ca kinh ngạc."Không phải bản thân năm vị thần, mà là họ mang theo hàng triệu ý niệm của vô số thần đã chết trong chiến tranh. Tất cả nguyện vọng của họ đều gửi gắm vào đây."Dù văn tự cổ không giải thích nhiều như vậy, Kinh Nhan vẫn cho rằng đây là khả năng duy nhất. Đôi khi, ý niệm con người có thể thay đổi rất nhiều thứ — huống hồ là ý niệm của thần."Vậy là Hỗn Độn Chi Môn thật sự tồn tại, và phải có đủ năm chiếc chìa khóa mới mở được?""Ừ."Sở Ly Ca cười hỏi:
"Tại sao ngươi lại nói cho ta biết chuyện này? Không sợ ta giành được chìa khóa rồi khiến Thần tộc các ngươi vĩnh viễn biến mất sao?""Không sợ.""Ngươi sẽ tự tay báo thù, hơn nữa kể cả Thần Đế cũng không thể biết năm chiếc chìa khóa đó là gì hay ở đâu. Ngươi..."" Xem thường ta à?" — Sở Ly Ca lập tức ngắt lời.Nàng ghét bị coi thường. Ai càng xem thường, nàng càng phải chứng minh họ sai. Nhưng lần này, Kinh Nhan nói không sai: Đế Thừa đã tìm chìa khóa bao năm mà không thấy tăm hơi, thì nàng cũng khó lòng tìm ra trước hắn."Đây là sự thật thôi."Kinh Nhan khẽ thở dài. Mùi hương hoa trên người Sở Ly Ca khiến nàng bất giác thấy yên lòng — một cảm giác an tâm kỳ lạ. Từ trước tới nay, nàng luôn tin chỉ cần không phá quy củ thì sẽ không mắc sai lầm, cũng sẽ không liên lụy đến tộc nhân.Thần tộc cấm kỵ qua lại với Ma tộc, Kinh Nhan từng nghĩ điều đó là hoàn toàn đúng. Nhưng kể từ khi gặp Sở Ly Ca, nàng nhận ra Ma tộc thực ra không phải lũ đại ác như lời đồn, chỉ là cách hành xử khác Thần tộc mà thôi.Thậm chí, có vài người trong Thần tộc hành xử còn đáng khinh hơn.Vì sao không thể giao du với Ma tộc?
Vì mối thù từ Đại chiến Thần–Ma sao?
Hay vì Ma tộc vốn hiểm ác?Kinh Nhan đã từng dao động, và thật ra vẫn luôn dao động. Đặc biệt khi ở bên Sở Ly Ca, trái tim nàng cứ nghiêng về phía nàng ta."Ngươi đang nghĩ gì vậy?"Ánh mắt Kinh Nhan dịu dàng mà phức tạp, khiến Sở Ly Ca không nhìn thấu nàng đang nghĩ gì. Nói thật, Kinh Nhan không giỏi bộc lộ cảm xúc, trong lòng chứa rất nhiều điều, tâm tư sâu kín, nên Sở Ly Ca chẳng bao giờ đoán rõ được.Chỉ có một điều nàng biết chắc: dung mạo của Kinh Nhan thật tuyệt mỹ."Không có gì." — Kinh Nhan đáp, rồi xoay người ngồi xếp bằng. "Nghỉ ngơi đi."Sở Ly Ca chưa vội ngồi, vẫn ngắm bích họa thêm một lúc rồi mới ngồi cạnh Kinh Nhan. Mùi hương của nàng rất dễ chịu. Vừa ngồi xuống, phần thân trái của Kinh Nhan liền tê dại, như linh cảm Sở Ly Ca sắp làm gì đó với mình.Nhưng Sở Ly Ca chỉ ngồi yên, không lại gần, khiến Kinh Nhan bỗng thấy hụt hẫng không rõ nguyên do."Thiên Nguyên Thần Quân, ngươi có ghét Ma tộc không?"Sở Ly Ca dựa vào tường đá, một chân co lại, một chân duỗi thẳng. Đôi chân ngọc trắng dưới ánh lửa trông chói mắt đến khó rời."Không ghét."— Kinh Nhan trả lời thật lòng. Nàng không ghét bất kỳ tộc nào, chỉ là quy củ là quy củ — dù không ghét, nàng cũng không thể tiếp xúc quá nhiều. Sở Ly Ca là ngoại lệ... và cũng là bất ngờ."Ta thì ghét Thần tộc." — Sở Ly Ca cười lạnh, vừa quay đầu thì thấy Kinh Nhan hơi cau mày, có vẻ không thích nghe điều đó."Nhưng ngươi là ngoại lệ." — Giọng nàng hạ xuống, mềm mại hơn. "Ngươi khác hẳn đám Thần tộc đạo mạo giả tạo kia.""Trong mắt ngươi, Thần tộc đều là loại đạo mạo giả tạo sao?" — Kinh Nhan nhìn thẳng vào nàng. Ánh mắt rực rỡ của Sở Ly Ca như chạm vào tim nàng, khiến nàng hơi bối rối."Đúng vậy." — Sở Ly Ca không chút do dự. " Nhất là Đế Thừa, ta hận đến mức muốn lột da róc xương hắn!""Vì sao ngươi hận Thần Đế đến vậy?" — Kinh Nhan không ngờ có ngày mình lại có thể bình thản ngồi nói chuyện này với một Ma tộc."Ngươi quên rồi sao? Ta đã nói với ngươi, về con trai của tiền nhiệm Thần Đế năm đó.""Ta nhớ. Ngươi nghi là Thần Đế ra tay sao?""Không phải nghi, mà Ma tộc ta ghi chép rõ ràng như vậy."Kinh Nhan im lặng, nhíu mày nghe nàng nói tiếp:
"Thần Đế tiền nhiệm muốn đình chiến, kết thúc cuộc chiến đẫm máu này. Nhưng tin vừa lan ra, ông ta đã chết."
"Đế Thừa, kẻ có tu vi cao nhất, lập tức kế vị. Hắn nói dối rằng tiền nhiệm Thần Đế bị Ma tộc tập kích, bị thương nặng rồi chết, nên phải quyết chiến với Ma tộc đến cùng. Vì thế, Đại chiến Thần–Ma mới thảm khốc đến vậy."Kinh Nhan trầm mặc, nửa tin nửa ngờ. Ghi chép của Thần tộc nói rằng tiền nhiệm Thần Đế thật sự chết trận, nhưng trước đó đã chỉ định Đế Thừa kế vị, chứ không phải vì tu vi cao mà lên ngôi như Sở Ly Ca kể."Hơn nữa, ngươi thật sự tin rằng năm đó trong Đại chiến Thần–Ma, Ma tộc tàn sát vô độ còn Thần tộc chỉ thay trời hành đạo sao?"Kinh Nhan vẫn im lặng, nhưng trong lòng đang dao động.Nàng biết mình không nên tin lời Ma tộc, nhưng cũng không phản bác — chỉ lặng lẽ lắng nghe. Nàng muốn biết, trong mắt Ma tộc, sự thật của trận chiến đó là thế nào."Kinh Nhan.""Cửu Tiêu vốn là nơi Ma tộc sinh sống..."
Là do mình si ngốc thôi."Còn một chuyện nữa."Giọng Kinh Nhan khiến thần kinh Sở Ly Ca vốn đang thả lỏng lập tức tập trung trở lại. Nàng nhìn về phía Kinh Nhan, chờ câu tiếp theo."Ngươi còn nhớ Hỗn Độn Chi Môn không?""Tất nhiên là nhớ."Sở Ly Ca từng hỏi Lạc Phi Thư về Hỗn Độn Chi Môn. Hắn biết không nhiều, chỉ nói đó là cánh cửa kho báu trong truyền thuyết — bên trong có lẽ chứa những bảo vật ai cũng khao khát, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là lời đồn.Không ai biết Hỗn Độn Chi Môn có thật sự tồn tại hay không, chứ đừng nói đến cái gọi là chìa khóa. Ngay cả tên Thần Đế lão cáo già kia, sao có thể làm chuyện vô nghĩa được chứ?Kinh Nhan nâng tay, ngọn nghiệp hỏa chậm rãi di chuyển ra phía sau nàng, chiếu sáng bức tường đá phía sau rõ ràng hơn. Lúc này, Sở Ly Ca mới phát hiện trên tường đá lại có bích họa. Nàng lập tức tiến lại gần quan sát — ở đó khắc một đoạn chuyện xưa, kèm theo vài hàng chữ cổ.Điều này đúng là làm khó Sở Ly Ca, vì nàng cực kỳ ghét mấy thứ chữ cổ xưa.Nàng bỏ qua phần văn tự, chỉ tập trung nhìn vào các bích họa, muốn xem rốt cuộc chúng kể chuyện gì.Bức đầu tiên mô tả một thảm họa trời long đất lở, thiên hỏa giáng xuống, đốt nát cả đại địa. Sau đó là vô số cảnh chiến tranh khốc liệt, khắc họa bằng hàng loạt thân người ngã rạp xuống đất, xác chết chất đầy khắp nơi.Tiếp đến, có năm người khổng lồ tụ lại như đang bàn bạc điều gì đó. Ở bức cuối, xuất hiện một cánh cửa, bên trong là một quyển sách. Năm người khổng lồ ấy đều ngã vào trong cửa, đồng thời khép chặt nó lại, giống như biến thành năm chiếc khóa.Dưới mỗi bức đều có vài chữ cổ đơn giản, nhưng Sở Ly Ca đọc không hiểu, đành hỏi Kinh Nhan:"Mấy chữ cổ này viết gì vậy?"Kinh Nhan đáp:
"Thời viễn cổ, vì chiến tranh không dứt, lòng tham vô độ, trời cao giáng thiên phạt, thiên hỏa thiêu rụi đất liền."
"Nhưng chiến tranh vẫn không ngừng. Vì lãnh thổ, danh lợi, tài nguyên... thần đánh thần, khiến trần gian xác chất như núi, máu chảy thành sông."
"Cuối cùng, không ai được lợi. Khi nhận ra sai lầm lớn lao, các vị thần mới tỉnh ngộ, không còn tranh đấu."Nàng đứng lên, chỉ vào năm người khổng lồ:
"Đây là hình ảnh con người vẽ lại. Trong mắt họ, thần giống như những người khổng lồ.""Các thần cuối cùng dồn toàn bộ ý niệm còn sót lại vào một quyển sách, rồi bản thân hóa thành ổ khóa cho Cánh Cửa Hỗn Độn."Nàng chỉ vào hàng chữ cổ bên dưới cánh cửa:
"Hỗn độn."Giọng nàng kiên nhẫn như đang dạy trẻ con đọc chữ. Điều này làm Sở Ly Ca bỗng đỏ mặt."Ở đây tuy không ghi quyển sách đó có công dụng gì, nhưng chắc hẳn giống như lời Côn Vưu nói: nó là bảo vật có thể thỏa mãn mọi tâm nguyện.""Năm vị thượng cổ chi thần lại có năng lực như vậy sao?" — Sở Ly Ca kinh ngạc."Không phải bản thân năm vị thần, mà là họ mang theo hàng triệu ý niệm của vô số thần đã chết trong chiến tranh. Tất cả nguyện vọng của họ đều gửi gắm vào đây."Dù văn tự cổ không giải thích nhiều như vậy, Kinh Nhan vẫn cho rằng đây là khả năng duy nhất. Đôi khi, ý niệm con người có thể thay đổi rất nhiều thứ — huống hồ là ý niệm của thần."Vậy là Hỗn Độn Chi Môn thật sự tồn tại, và phải có đủ năm chiếc chìa khóa mới mở được?""Ừ."Sở Ly Ca cười hỏi:
"Tại sao ngươi lại nói cho ta biết chuyện này? Không sợ ta giành được chìa khóa rồi khiến Thần tộc các ngươi vĩnh viễn biến mất sao?""Không sợ.""Ngươi sẽ tự tay báo thù, hơn nữa kể cả Thần Đế cũng không thể biết năm chiếc chìa khóa đó là gì hay ở đâu. Ngươi..."" Xem thường ta à?" — Sở Ly Ca lập tức ngắt lời.Nàng ghét bị coi thường. Ai càng xem thường, nàng càng phải chứng minh họ sai. Nhưng lần này, Kinh Nhan nói không sai: Đế Thừa đã tìm chìa khóa bao năm mà không thấy tăm hơi, thì nàng cũng khó lòng tìm ra trước hắn."Đây là sự thật thôi."Kinh Nhan khẽ thở dài. Mùi hương hoa trên người Sở Ly Ca khiến nàng bất giác thấy yên lòng — một cảm giác an tâm kỳ lạ. Từ trước tới nay, nàng luôn tin chỉ cần không phá quy củ thì sẽ không mắc sai lầm, cũng sẽ không liên lụy đến tộc nhân.Thần tộc cấm kỵ qua lại với Ma tộc, Kinh Nhan từng nghĩ điều đó là hoàn toàn đúng. Nhưng kể từ khi gặp Sở Ly Ca, nàng nhận ra Ma tộc thực ra không phải lũ đại ác như lời đồn, chỉ là cách hành xử khác Thần tộc mà thôi.Thậm chí, có vài người trong Thần tộc hành xử còn đáng khinh hơn.Vì sao không thể giao du với Ma tộc?
Vì mối thù từ Đại chiến Thần–Ma sao?
Hay vì Ma tộc vốn hiểm ác?Kinh Nhan đã từng dao động, và thật ra vẫn luôn dao động. Đặc biệt khi ở bên Sở Ly Ca, trái tim nàng cứ nghiêng về phía nàng ta."Ngươi đang nghĩ gì vậy?"Ánh mắt Kinh Nhan dịu dàng mà phức tạp, khiến Sở Ly Ca không nhìn thấu nàng đang nghĩ gì. Nói thật, Kinh Nhan không giỏi bộc lộ cảm xúc, trong lòng chứa rất nhiều điều, tâm tư sâu kín, nên Sở Ly Ca chẳng bao giờ đoán rõ được.Chỉ có một điều nàng biết chắc: dung mạo của Kinh Nhan thật tuyệt mỹ."Không có gì." — Kinh Nhan đáp, rồi xoay người ngồi xếp bằng. "Nghỉ ngơi đi."Sở Ly Ca chưa vội ngồi, vẫn ngắm bích họa thêm một lúc rồi mới ngồi cạnh Kinh Nhan. Mùi hương của nàng rất dễ chịu. Vừa ngồi xuống, phần thân trái của Kinh Nhan liền tê dại, như linh cảm Sở Ly Ca sắp làm gì đó với mình.Nhưng Sở Ly Ca chỉ ngồi yên, không lại gần, khiến Kinh Nhan bỗng thấy hụt hẫng không rõ nguyên do."Thiên Nguyên Thần Quân, ngươi có ghét Ma tộc không?"Sở Ly Ca dựa vào tường đá, một chân co lại, một chân duỗi thẳng. Đôi chân ngọc trắng dưới ánh lửa trông chói mắt đến khó rời."Không ghét."— Kinh Nhan trả lời thật lòng. Nàng không ghét bất kỳ tộc nào, chỉ là quy củ là quy củ — dù không ghét, nàng cũng không thể tiếp xúc quá nhiều. Sở Ly Ca là ngoại lệ... và cũng là bất ngờ."Ta thì ghét Thần tộc." — Sở Ly Ca cười lạnh, vừa quay đầu thì thấy Kinh Nhan hơi cau mày, có vẻ không thích nghe điều đó."Nhưng ngươi là ngoại lệ." — Giọng nàng hạ xuống, mềm mại hơn. "Ngươi khác hẳn đám Thần tộc đạo mạo giả tạo kia.""Trong mắt ngươi, Thần tộc đều là loại đạo mạo giả tạo sao?" — Kinh Nhan nhìn thẳng vào nàng. Ánh mắt rực rỡ của Sở Ly Ca như chạm vào tim nàng, khiến nàng hơi bối rối."Đúng vậy." — Sở Ly Ca không chút do dự. " Nhất là Đế Thừa, ta hận đến mức muốn lột da róc xương hắn!""Vì sao ngươi hận Thần Đế đến vậy?" — Kinh Nhan không ngờ có ngày mình lại có thể bình thản ngồi nói chuyện này với một Ma tộc."Ngươi quên rồi sao? Ta đã nói với ngươi, về con trai của tiền nhiệm Thần Đế năm đó.""Ta nhớ. Ngươi nghi là Thần Đế ra tay sao?""Không phải nghi, mà Ma tộc ta ghi chép rõ ràng như vậy."Kinh Nhan im lặng, nhíu mày nghe nàng nói tiếp:
"Thần Đế tiền nhiệm muốn đình chiến, kết thúc cuộc chiến đẫm máu này. Nhưng tin vừa lan ra, ông ta đã chết."
"Đế Thừa, kẻ có tu vi cao nhất, lập tức kế vị. Hắn nói dối rằng tiền nhiệm Thần Đế bị Ma tộc tập kích, bị thương nặng rồi chết, nên phải quyết chiến với Ma tộc đến cùng. Vì thế, Đại chiến Thần–Ma mới thảm khốc đến vậy."Kinh Nhan trầm mặc, nửa tin nửa ngờ. Ghi chép của Thần tộc nói rằng tiền nhiệm Thần Đế thật sự chết trận, nhưng trước đó đã chỉ định Đế Thừa kế vị, chứ không phải vì tu vi cao mà lên ngôi như Sở Ly Ca kể."Hơn nữa, ngươi thật sự tin rằng năm đó trong Đại chiến Thần–Ma, Ma tộc tàn sát vô độ còn Thần tộc chỉ thay trời hành đạo sao?"Kinh Nhan vẫn im lặng, nhưng trong lòng đang dao động.Nàng biết mình không nên tin lời Ma tộc, nhưng cũng không phản bác — chỉ lặng lẽ lắng nghe. Nàng muốn biết, trong mắt Ma tộc, sự thật của trận chiến đó là thế nào."Kinh Nhan.""Cửu Tiêu vốn là nơi Ma tộc sinh sống..."