[BHTT-Edit] - Họa Cốt

Chương 61



"Vì Lạc Thần Ngọc?"

Ánh mắt Sở Ly Ca rơi lên người Hồ Sương Phi. Người nọ rõ ràng hơi ngẩn ra, rồi lập tức nở một nụ cười ôn hòa:
"Tự nhiên là không phải, chỉ là tiện đường đi ngang qua."

Nàng quay đầu nhìn về phía Kinh Nhan, tiếp tục câu nói còn dang dở:
"Nếu thần quân không nhớ rõ thì cũng không sao, ta sẽ không làm phiền."

Nói xong, Hồ Sương Phi lại nhìn về phía Sở Ly Ca, trong mắt thoáng ẩn chút ủy khuất, sau đó chỉ đành lễ phép mỉm cười, hóa thành một luồng ngân quang rời đi.

Nhớ lại ánh mắt cuối cùng Hồ Sương Phi nhìn mình, Sở Ly Ca thoáng tự hỏi liệu thái độ vừa rồi có quá gay gắt hay không, nhưng chỉ trong khoảnh khắc ấy thôi. Nàng thừa hiểu Hồ Sương Phi đang diễn — giả bộ yếu đuối, tỏ ra đáng thương, chẳng qua để khiến mình mềm lòng mà thôi.

"Nàng muốn Lạc Thần Ngọc."

Sở Ly Ca vạch trần lời nói dối của Hồ Sương Phi. Vân Thiển Nguyệt nghe vậy hơi ngẩn ra:
"Thật hay giả?"

"Tất nhiên là thật, ta không nhìn lầm."

Lạc Thần Ngọc là một trong những pháp bảo hộ mệnh mạnh nhất của Tiên tộc. Ai cũng biết nó chỉ phát huy tác dụng trên thân Tiên tộc. Nhưng căn nguyên và thể chất của Yêu tộc lại hỗn tạp, không ai biết Lạc Thần Ngọc có hữu dụng với Yêu tộc hay không — chỉ có chính Hồ Sương Phi mới rõ.

Kinh Nhan liếc nhìn hai người, hít sâu một hơi rồi nhàn nhạt nói:
"Nếu vậy, ta cũng không quấy rầy hai vị nữa."

Nếu là ngày thường, Sở Ly Ca nhất định sẽ tìm đủ lý do để giữ Kinh Nhan lại, cố tình hay vô ý tạo cơ hội tiếp cận. Nhưng lần này, nàng im lặng.

Đến giờ khắc này, Kinh Nhan mới nhận ra rằng, thực ra Sở Ly Ca luôn hiểu rõ ý đồ của nàng. Tuy mỗi lần Sở Ly Ca nói ra đều rất hợp lý, nhưng Kinh Nhan hoàn toàn không nhất thiết phải cùng nàng đồng hành.

Nàng đối với Sở Ly Ca, chẳng qua là hết lần này tới lần khác buông lỏng và dung túng mà thôi.

Ánh mắt Kinh Nhan thoáng ảm đạm, xoay người rời đi. Sở Ly Ca nhìn theo hướng luồng bạch quang biến mất, hơi ngẩn thần.

"Mau mau mau!"

Vân Thiển Nguyệt tất nhiên không nhận ra sự vi diệu trong tương tác giữa hai người kia, chỉ vội vã lao về phía băng hồ. Nàng áp tay lên mặt băng, dùng linh lực dò xét, rồi nhíu mày thu tay lại:
"Dưới lớp băng có cấm chế, linh lực của ta không xuyên xuống được."

Sở Ly Ca bước chậm lại gần. Đôi chân trần của nàng giẫm trên tuyết, làn da trắng hơn cả băng tuyết. Lúc này, Vân Thiển Nguyệt mới thật sự hiểu thế nào là "da thịt thắng tuyết" — nói chính là loại người như Sở Ly Ca.

Rõ ràng nơi này không có ánh mặt trời, nàng lại còn cầm ô. Không trắng mới là lạ.

Sở Ly Ca bước lên mặt hồ, đôi chân trần khẽ đứng hờ trên băng. Chỉ thấy linh lực dưới chân nàng khẽ động, từng luồng tinh tế luồn vào lớp băng, dò thẳng xuống dưới. Vân Thiển Nguyệt cảm nhận được hướng đi của linh lực ấy — bá đạo mà sắc bén, giống như chiếc rìu hộ linh lúc nãy.

Không nghĩ tới, mới nhớ đã tức!

Sở Ly Ca hơi nhíu mày, chân trần nhẹ nhàng nhấc lên rồi đạp xuống lần nữa. Dù động tác mềm mại, nhưng cả mặt băng rộng lớn lại xuất hiện vô số vết nứt.

"Di, lại là một con Song Đầu Xà hộ linh."

"Cái gì?"

Nghe nàng nói nhẹ tênh, Vân Thiển Nguyệt tưởng chỉ là thứ tầm thường. Nào ngờ, dưới chân lập tức rung chuyển dữ dội, mặt băng nứt ra mãnh liệt, tựa hồ có thứ gì đó sắp phá băng mà ra.

"Cái quái gì vậy!"

"Cảm giác còn mạnh hơn hộ linh vừa rồi."

Sở Ly Ca vừa nói xong, Vân Thiển Nguyệt mặt khi đỏ khi trắng, sau đó chỉ thẳng vào nàng, giận dữ:
"Hóa ra ngươi vừa rồi cố ý đánh thức con Song Đầu Xà này?!"

"À... sai lầm, sai lầm thôi."

Sở Ly Ca cười đáp, mũi chân khẽ điểm, thân hình nhẹ như liễu bay rời khỏi mặt băng. Vân Thiển Nguyệt cũng lập tức ngự phong bay lên, sợ bị cuốn vào trận động tĩnh này.

Giờ nàng mới hối hận tột cùng — sao lại tin Sở Ly Ca, còn nhờ nàng giúp lấy Lạc Thần Ngọc? Đây rõ ràng là kẻ thích gây loạn, chứ không phải lỡ tay! Nàng quá hiểu Sở Ly Ca rồi!

Oanh ——!

Ba trượng băng phía sau bị từ dưới phá tung, vỡ thành từng mảnh, nước hồ lạnh buốt phun trào qua khe hở.

Oanh ——!

Tiếng động quái dị lại vang lên, một con quái vật đen khổng lồ phá băng nhảy lên, lộ ra bộ dạng thật. Thân nó có hai đầu, chỉ riêng phần đầu đã cao tới mười thước, vảy đen trơn trượt óng ánh, mắt đỏ rực, lưỡi rắn đỏ tươi thè ra, khiến người lạnh sống lưng.

Đôi đầu rắn uy nghiêm ngẩng cao, nhìn chằm chằm Sở Ly Ca và Vân Thiển Nguyệt, lưỡi rắn liên tục thăm dò mùi vị, rồi há to miệng, lộ ra hàm răng nanh dài, tỏa mùi tanh nồng.

Sở Ly Ca lùi lại vài bước, tế ra Thất Sát Kiếm, tay kết ấn. Thất Sát Kiếm từ một hóa mười, mười hóa trăm, trăm hóa ngàn, trong nháy mắt vây kín lấy con Song Đầu Xà.

Vân Thiển Nguyệt không ngờ Sở Ly Ca lại giấu được chiêu thức này, nhưng dường như nàng đã thấy ở đâu đó trước đây.

Oanh ——!

Linh lực của Sở Ly Ca vốn bá đạo, hàng ngàn thanh Thất Sát Kiếm đồng loạt đâm về phía đầu rắn kia. Dù vảy xà cứng rắn, vẫn bị đâm xuyên liên tiếp. Song Đầu Xà đau đớn, há to miệng rít dài về phía Sở Ly Ca. Bị khí thế ấy áp bức, nàng lùi vài bước, nhưng ấn pháp trên tay vẫn không thay đổi.

Tuy trên đầu rắn đã cắm đầy kiếm, nhưng dường như vẫn không thể gây ra thương tổn trí mạng cho nó.

"Đi!"

Ấn quyết trong tay Sở Ly Ca biến đổi, vô số thanh trường kiếm lao thẳng xuống đáy hồ, vang lên từng tràng ào ào của nước bắn tung. Vân Thiển Nguyệt đứng bên nhìn, bỗng hiểu ra Sở Ly Ca định làm gì.

Đánh rắn thì đánh vào bảy tấc!

"Uống ——!"

Sở Ly Ca quát lớn, chỉ thấy đáy hồ như có gì đó chấn động dữ dội, mặt nước cuộn trào liên tiếp. Con Song Đầu Xà gầm rống không ngừng, rồi bất thình lình lao lên đập mạnh vào mặt hồ, khiến nước bắn tung tóe.

Vô Thường Dù kịp thời xuất hiện trước người Sở Ly Ca, chặn lại dòng nước bắn tới. Từ đáy hồ, nước bắt đầu nhuốm sắc đỏ, kèm theo mùi tanh nồng khó ngửi. Hồ nước lạnh lẽo lại tỏa ra từng làn hơi nóng, như thể đang bị thiêu đốt, rồi bắt đầu bốc khói trắng.

Con Song Đầu Xà gào thét thảm thiết, sau đó nặng nề ngã xuống mặt nước, không còn động tĩnh.

Tu vi của nó thậm chí còn cao hơn cả hộ linh lúc trước, vậy mà Sở Ly Ca lại giải quyết nhanh như thế... Chẳng lẽ vừa nãy nàng chỉ đang... đùa?

"Đừng nhìn ta như vậy, con rắn này có nhược điểm. Hộ linh lúc trước ta thật sự không tìm ra được nhược điểm."

Dù không ngước nhìn, Sở Ly Ca vẫn cảm nhận rõ ánh mắt tràn đầy sát khí của Vân Thiển Nguyệt — chắc chắn nàng vẫn còn để bụng chuyện vừa rồi.

"Ngươi xuống tìm đi, ta cảm giác không còn nguy hiểm khác."

Sở Ly Ca thu hồi Thất Sát Kiếm, giương Vô Thường Dù lên, vẻ mặt nhàn nhã trôi nổi trên mặt hồ:
"Nhớ vận dụng thuật cách thủy, máu con này có độc, hồ đã hoàn toàn bị ô nhiễm."

"Biết rồi."

Vân Thiển Nguyệt đáp lời, rồi lặn hẳn xuống nước. Thân hình con Song Đầu Xà bắt đầu tiêu tán, hóa thành tro bụi, bị gió tuyết cuốn đi, để lại những vệt đen lấm tấm trên nền trắng xóa.

"Di?"

Sở Ly Ca phát hiện trong phần đầu rắn đang dần tiêu tán, có một vật tỏa ra ánh sáng lam dịu. Nàng bước tới, dùng Vô Thường Dù gạt lớp tro tàn sang một bên, rồi đưa tay nhặt lấy. Thì ra đó là một thanh tiểu chủy thủ khắc hoa văn hoa vô ưu, vừa nhìn đã biết là vật thuộc về Thần tộc.

Trên chuôi chủy thủ còn buộc một dải lụa đỏ, không nhiễm chút máu độc của con Song Đầu Xà, đủ thấy đây không phải vật tầm thường.

Sở Ly Ca đưa chủy thủ lên ngắm kỹ, cảm nhận linh lực thuần túy ẩn chứa bên trong, liền đoán chủ nhân của nó hẳn là nhân vật phi phàm.

Đúng lúc ấy, linh khí quen thuộc tiến gần. Sở Ly Ca quay lại, thấy Kinh Nhan đang bay thẳng tới, khí thế hừng hực. Nàng thả tay xuống, không hề định giấu chủy thủ đi — vốn dĩ nàng khinh thường chuyện cất giữ bảo vật của Thần tộc.

Kinh Nhan nhìn chằm chằm chủy thủ trong tay nàng, ánh mắt phức tạp, hỏi:
"Ngươi lấy nó ở đâu?"

"Ngươi đi vòng vèo là vì thứ này?"

Sở Ly Ca đưa chủy thủ ra trước mặt nàng, nhưng Kinh Nhan không nhận, chỉ nói:
"Đây là vật thuộc Thần Hoàng nhất tộc của ta."

"Vậy cho ngươi."

Sở Ly Ca hào phóng đưa tới tận tay, nhưng Kinh Nhan chỉ nhìn dải lụa đỏ trên chuôi, rồi khẽ nói:
"Ta không thể nhận."

"Ta không cần đồ của Thần tộc."

"Không phải ý đó."

Kinh Nhan nhẹ nhàng đẩy trả lại:
"Có thể... giúp ta giữ nó không?"

"Tại sao?"

Sở Ly Ca không hiểu — nếu đây là đồ của Thần Hoàng nhất tộc, sao Kinh Nhan không tự thu hồi mà lại nhờ mình giữ?

Kinh Nhan mím môi, đảo mắt nhìn mặt hồ, rồi nói:
"Đêm mai, đến tìm ta. Ngươi biết cách tìm ta."

Sở Ly Ca im lặng, cuối cùng gật đầu. Thấy nàng đồng ý, Kinh Nhan liền rời đi. Sở Ly Ca thu chủy thủ vào túi trữ vật, và khi Vân Thiển Nguyệt lên khỏi mặt nước, nàng vẫn làm bộ như không có chuyện gì.

"Tìm được rồi! Tìm được rồi!"

Vân Thiển Nguyệt nâng viên ngọc hồng nhạt trên tay, vui mừng nói:
"Nhiệm vụ hoàn thành, mệt chết ta."

Sở Ly Ca: "..."

Mệt là ta mới đúng chứ?

Vân Thiển Nguyệt cất Lạc Thần Ngọc đi, rồi nói:
"Chúng ta coi như giúp nhau một lần, không ai nợ ai nữa. Ta muốn đi lần theo tung tích Yêu tộc."

"Được thôi, đi đi."

Có thể khiến Vân Thiển Nguyệt nhiệt tình đến vậy, e là chỉ có Mạc Anh.

Sở Ly Ca nhìn nàng rời đi, rồi tìm một nơi nghỉ chân. Trông sắc trời dần ngả vàng cam nơi chân trời, nàng bỗng thấy mong chờ đêm xuống.

Đêm đến, Sở Ly Ca dựa vào Chúc Dung Tâm Hỏa để tìm Kinh Nhan, bắt gặp nàng trong một hang núi bí mật. Bên trong có lửa sưởi, ánh sáng và hơi ấm tràn ngập không gian.

Sở Ly Ca bước vào, phủi tuyết trên người rồi chậm rãi tiến lại gần. Hang hơi sâu, chỉ cần dựng một lớp kết giới ngoài cửa là không ai nhận ra bên trong có người. Dĩ nhiên, với Chúc Dung Tâm Hỏa thì các nàng là ngoại lệ.

Đi qua lối hẹp, Sở Ly Ca thấy Kinh Nhan đang ngồi tĩnh tọa.
"Ta tới."

Nàng khoanh tay, tựa vào vách đá, mỉm cười:
"Nói đi, Thần tộc các ngươi lại có bí mật gì không thể cho ai biết?"

"Ngươi hẳn đã nghe cái tên Kinh Phạn Ca."

Sở Ly Ca nghe xong, nhướng mày, gật đầu:
"Là người Thần tộc không muốn nhắc tới, ta biết."

"Thanh chủy thủ kia là của nàng."

Sở Ly Ca khẽ chấn động, nụ cười nơi khóe mắt dần biến mất. Nàng nhớ lại luồng linh lực thuần khiết từ chủy thủ — đó hẳn là một người có tâm hồn vô cùng thanh sạch mới có thể chứa được linh lực ấy.

Vậy... đó là chủy thủ của Kinh Phạn Ca?

"Ngươi biết rồi đấy, nàng là người mà cả Thần tộc, đặc biệt là Thần Hoàng nhất tộc, đều không muốn nhắc đến. Ta là lần theo hơi thở của nàng mà đi vòng vèo tới đây."

Kinh Nhan từng nghĩ mình đã sớm quên, nhưng hóa ra, dù thời gian trôi qua lâu như vậy, nàng vẫn nhớ rõ hơi thở thuần khiết thuộc về Kinh Phạn Ca.

"Ta không thể mang nó về Cửu Tiêu, nhưng ta cần nó."

"Để làm gì?"

"Điều tra chuyện năm đó."

Chương trước Chương tiếp
Loading...