[BHTT-Edit] - Họa Cốt

Chương 35



Dưới đáy biển vắng lặng, ánh lam u tối bao phủ, không một tiếng động, nhưng lại có thể cảm nhận được nơi đây từng là một tòa thành phồn hoa. Dù đã bị nước biển ăn mòn đến đổ nát không thể tả, vẫn còn một số công trình kiến trúc giữ lại gần như nguyên vẹn — như tòa cung điện cao đến trăm thước trước mắt.

Nói là cung điện, kỳ thực càng giống một ngôi đền. Kiến trúc kỳ lạ này Sở Ly Ca chưa từng thấy qua. Bên ngoài tòa đền chạm khắc rất nhiều đồ đằng kỳ dị: có loài chim hai đầu, có hổ cánh dài, có rắn chín đầu đang uốn lượn... đều là những dị thú hiếm gặp.

Những kiến trúc Sở Ly Ca từng thấy phần lớn có mái nhọn hình tam giác hoặc mái vòm, nhưng nơi này lại dùng mái hình thoi, trên đỉnh hình thoi còn đặt những pho tượng dị thú nhỏ. Rõ ràng, cư dân nơi đây sùng bái dị thú, coi chúng như thần linh của họ.

Trên bức tường của cung điện này cũng điêu khắc vô số dị thú đồ đằng, bảng hiệu trên cửa khắc những văn tự cổ lạ lùng, mà Sở Ly Ca không nhận ra nổi — trông như một đám sâu đang bò ngoằn ngoèo.

Cánh cửa lớn của cung điện chỉ khép hờ, khi Sở Ly Ca đẩy ra, một bầy cá lao ra ngoài, suýt chút nữa va vào nàng. Nhưng nàng không bận tâm, đi vào bên trong, liền thấy sáu cây cột hình trụ cao đến trăm thước chống đỡ nóc điện, trông như những trụ trời, vô cùng rộng lớn. Kỹ thuật xây dựng như thế, dưới nhân gian hiếm thấy.

Trên cột cũng điêu khắc đầy dị thú, còn mặt đất thì có một tấm thảm đỏ đã bị nước biển tẩy rửa đến cũ nát, sắc đỏ phai thành màu nâu xỉn. Cuối cung điện là bậc thang dài vài chục cấp, trên đó đặt một chiếc ghế tựa bạc hình rồng, trang nghiêm mà khí thế.

Tuy vậy, Sở Ly Ca có thể khẳng định đây không phải hoàng cung cũng chẳng phải phủ Thành chủ, bởi phía sau chiếc ghế rồng có một pháp trận — một pháp trận hiến tế. Phía trên còn có chú văn mà Sở Ly Ca vẫn nhận ra được đôi chút.

Nơi đây rất có thể là một thần cung dùng để cúng bái thần minh nào đó, khó trách lại rộng lớn và trang nghiêm đến thế.

Ban đầu Sở Ly Ca định thử kích hoạt trận đồ xem có phát sinh điều gì, nhưng những hoa văn trên vách trận đã bị phá hỏng, không thể khởi động được nữa.

"Thật đáng tiếc."

Nàng khẽ thở dài, đi quanh một vòng, chăm chú quan sát những dị thú được điêu khắc tinh xảo trên tường — có vài con nàng còn nhận ra.

Ví dụ như con rắn chín đầu — đó là Tương Liễu, một hung thú thời thượng cổ, là thần thú dưới trướng của Cộng Công. Theo lời Lạc Phi Thư kể, từng có người thờ cúng những hung thú này, nhưng chúng vốn không thể mang lại phúc lành cho con người.

Sở Ly Ca bước đến gần chiếc ghế rồng, phát hiện đầu rồng được điêu khắc sinh động như thật đang ngẩng lên, trong miệng còn ngậm một viên châu. Nàng lấy viên châu ra — một viên ngọc trong suốt, bên ngoài khắc hình một con rồng toàn thân đỏ rực, nhìn kỹ dường như con rồng ấy đang chiếm cứ cả viên châu.

"Long huyết?"

Nàng cảm nhận được từ con rồng đỏ ấy từng đợt khí thế mạnh mẽ, liền hoài nghi đây là long huyết. Nhưng chưa từng có ai thực sự thấy qua long huyết, nàng cũng không dám khẳng định.

Sở Ly Ca nắm viên châu trong tay, thầm cười: Có vẻ như đây là vật được những người từng sống ở đây sùng bái. Không rõ dùng nó sẽ có tác dụng gì.

Ngay lúc đó, trong thần cung đột nhiên hiện lên vô số dải sáng lơ lửng giữa không trung, tụ lại thành hình người. Dù không cảm thấy sát khí, Sở Ly Ca vẫn rút Thất Sát Kiếm ra, đề phòng có biến. Những dải sáng ấy từ từ ngưng tụ thành hình dáng con người — khoảng hơn trăm người, tất cả đều quỳ lạy hướng về chiếc ghế rồng.

Ảo ảnh quang trần?

Sở Ly Ca chậm rãi hạ kiếm xuống, quay đầu nhìn lại — liền thấy trên chiếc ghế rồng kia có một người đội mũ cao đang ngồi, hắn giơ tay lên, tay áo phất nhẹ như ra hiệu những kẻ phía dưới tiếp tục quỳ lạy.

Sở Ly Ca cúi nhìn viên châu trong tay, chợt hiểu ra.

Viên châu đã từng nhận được sự thờ phụng từ những người này, nên sinh ra linh tính, lưu giữ lại tín ngưỡng và chấp niệm của họ. Khi nàng chạm vào viên châu, cảnh tượng xưa liền được tái hiện bằng ảo ảnh ánh sáng.

Những người kia không ngừng dập đầu trước ghế rồng, không quản mệt mỏi, sau đó họ đứng dậy, dường như đang nói điều gì với người ngồi giữa. Ánh sáng tiếp tục ngưng tụ lại, rồi bốn người khiêng một giá đỡ tiến vào — trên giá là một người đang nằm bất động.

Sở Ly Ca nhìn kỹ lại, có cảm giác người kia không phải đang nằm trên giá, mà là bị trói chặt vào đó. Nàng khoanh tay trước ngực, vẻ mặt điềm tĩnh thưởng thức, không ngờ bản thân lại có thể tận mắt chứng kiến một nghi thức hiến tế. Nhưng họ đang tế ai chứ?

Đúng lúc đó, nam nhân đội mũ cao đang ngồi trên chiếc ghế rồng chậm rãi kéo theo chiếc áo choàng dài bước xuống bậc thang, tiến về phía giá hiến tế kia.

Hắn dường như đang nói gì đó, có lẽ là niệm chú ngữ. Sau đó, trận đồ phía sau chiếc ghế rồng phát ra ánh sáng, tựa như đang khởi động, những cột trụ cao ngất ngưng tụ hào quang, ánh sáng xoáy lên đỉnh thần cung, tạo thành một "vật thể" lơ lửng.

Nhìn đến đây, Sở Ly Ca không thể giữ bình tĩnh nữa — ngay cả đồng tử cũng run rẩy.

Ánh sáng kia dần ngưng tụ thành hình dạng của một con rắn chín đầu. Một trong những cái đầu từ trên cao cúi xuống, ngậm lấy người bị trói trên giá, rồi sau đó bị những cái đầu còn lại chia nhau cắn xé. Dưới chân, đám đông lại hân hoan reo hò!

"Lại là..."

Trong khoảnh khắc tiếp theo, toàn bộ quang ảnh tan biến, chỉ còn lại ánh lam sâu thẳm dịu dàng chảy trôi. Mọi thứ như thể chưa từng xảy ra.

Sở Ly Ca quay đầu nhìn trận đồ phía sau ghế rồng, bắt đầu cẩn thận quan sát từ trên xuống dưới, lúc này mới phát hiện trận đồ kia vô cùng cổ quái. Bề ngoài trông như một pháp trận tế lễ, nhưng bên trong ẩn chứa chú ngữ triệu hoán cổ xưa, phức tạp dị thường.

Đây là pháp trận dùng để triệu hồi dị thú! Hư ảnh Tương Liễu vừa rồi rất có thể chính là được triệu hồi ra từ pháp trận này, cộng thêm long huyết cùng trận pháp khắc trên các cây cột mới có thể hiện ra được hình thái nguyên thủy của Tương Liễu.

Tuy nhiên, đó chỉ là tàn phách, không phải chân thân của Tương Liễu. Nếu thật là chân thân, e rằng cả thành trấn này có mang bao nhiêu người ra tế cũng chẳng đủ để nó nhét kẽ răng.

Quả thực, thời cổ đại từng có người thờ phụng hung thú thượng cổ. Kẻ ngu si tin vào sự bảo hộ, kẻ có dã tâm lại cầu mong sức mạnh. Không biết cư dân nơi đây từng mong cầu sức mạnh để làm gì — chẳng lẽ là để chống lại ngoại địch?

Sở Ly Ca lại nhìn lên trận đồ trên tường. Pháp trận này không chỉ có thể triệu hồi Tương Liễu, mà còn có thể gọi về những dị thú khác. Nhưng không thể phủ nhận rằng, trong số đó, Tương Liễu là cường đại nhất.

Dị thú sống ở đáy biển, thuộc hạ của thần Cộng Công.

Sở Ly Ca cười lạnh: Không ngờ thành trấn này từng dốc toàn lực thờ phụng Tương Liễu, để rồi giờ đây bị nhấn chìm vào đáy biển, chết trong chính quê hương của nó.

Quả đúng là nhân quả!

Nàng đưa tay về phía trận đồ, đánh ra một đạo linh lực lên tường — trận đồ lập tức vỡ vụn, hình dạng ban đầu cũng không còn rõ ràng nữa.

Đúng lúc đó, bên ngoài truyền đến tiếng động. Sở Ly Ca lập tức cảnh giác nhìn ra — chỉ thấy hai Thần tộc xông vào. Vừa thấy thân ảnh trong bộ y phục đỏ đang đứng trên bậc thang, họ lập tức quay đầu bỏ chạy. Nhưng chỉ trong tích tắc, chiếc dù đen che mặt đã chắn trước mặt họ, khiến họ không tiến cũng không lui được.

"Các ngươi trong bí cảnh mà gặp Ma tộc không phải đều hô đánh hô giết sao? Vậy mà thấy ta lại bỏ chạy?"

Sở Ly Ca đưa tay sờ nhẹ lên mặt mình, tỏ vẻ ấm ức: "Là ta xấu lắm sao?"

Dưới đáy biển, âm thanh không thể truyền đi, nhưng chỉ cần thêm chút linh lực, lời nói vẫn có thể đến tai đối phương.

Sở Ly Ca từng bước đi xuống bậc thang, nhìn như chậm rãi nhưng chỉ thoáng chốc đã đứng trước mặt hai Thần tộc. Hai người kia đều là nam tử, mặc bạch y, tu vi không cao. Với Sở Ly Ca, giết họ dễ như bóp chết hai con kiến.

Thấy ánh mắt kinh hoảng của hai Thần tộc, nàng bỗng nảy ra hứng trêu đùa con mồi: "Để ta đoán xem, các ngươi có thể chịu nổi bao nhiêu chiêu của ta? Một chiêu? Hay hai chiêu?"

Vừa dứt lời, một thanh trường kiếm bỗng từ phía sau đâm thẳng về phía nàng, tốc độ cực nhanh, chỉ trong chớp mắt đã xuyên qua ngực nàng. Một trong hai Thần tộc nam tử điều khiển kiếm bằng tay chỉ — rõ ràng là một đòn đánh lén rất chuẩn xác.

"Không tồi, phản ứng cũng khá."

Sở Ly Ca cúi nhìn lưỡi kiếm đâm xuyên qua ngực, cười tán thưởng một câu. Nhưng sau đó thân hình nàng lại hóa thành làn sương đỏ, tan biến không còn tăm tích.

"Đánh lén khá lắm, nhưng lần sau nhớ chính xác một chút — đừng đâm vào huyễn thân của ta."

Thanh âm của nàng vang lên từ phía cửa. Hai Thần tộc hoảng hốt quay đầu, chỉ thấy Sở Ly Ca đang đứng ở cửa, tay cầm ô, tư thái phong tình, thản nhiên như thể chưa có chuyện gì xảy ra. Một con cá nhỏ còn đang bơi vòng quanh nàng, dường như rất thích hương thơm tỏa ra từ cơ thể nàng.

Trên thần cung chìm dưới đáy biển này, không phải là không gian khô cạn mà là biển sâu vô tận. Phía trên là màn đêm đen đặc, không ngừng có đàn cá vô danh bơi lượn, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó.

"Các ngươi có nhận ra không?"

Sở Ly Ca vung tay đánh ra một luồng linh lực, vây bắt con cá đang bơi quanh mình, kéo đến trước mặt nhìn một lát rồi mới thả ra: "Lũ cá nơi này cực kỳ nhạy cảm với mùi. Dù ta đã dùng thuật cách thủy, chúng vẫn có thể ngửi thấy mùi hoa lạc đường trên người ta."

"Có ý gì?"

Nam tử vừa đánh lén nàng ngẩn ra, không hiểu. Sở Ly Ca mỉm cười đáp: "À, đáng tiếc, là đồ ngốc."

Chiếc dù trong tay nàng vung lên, bay thẳng về phía hai người. Trong nước biển, lưỡi dao vô hình tỏa ra không nhanh, nhưng lực đạo thì vẫn đủ mạnh mẽ. Cả hai Thần tộc tuy chặn được lưỡi dao, nhưng cánh tay vẫn bị rách da chảy máu. Dòng máu hòa vào nước biển, chỉ trong chớp mắt đã loãng tan không còn dấu tích.

Vô Thường quay trở lại trong tay Sở Ly Ca, chỉ thấy nàng nghiêng đầu một cái, trông chẳng khác nào một con mèo nhỏ nghịch ngợm, nàng mỉm cười nói:
"Chúc các ngươi may mắn nhé."

Dứt lời, Sở Ly Ca liền hóa thành một làn sương đỏ biến mất, chỉ để lại hai Thần tộc đứng đó ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhưng chẳng bao lâu sau, bọn họ liền hiểu được ý tứ của nàng — từ bốn phương tám hướng, những đám vật thể đen ngòm đang ồ ạt kéo tới. Nhìn kỹ lại, đó là một đàn cá khổng lồ.

"Chết tiệt! Chính máu của chúng ta đã dẫn chúng tới!"

Một người trong số họ hoảng loạn định bỏ chạy, nhưng đã quá muộn — đàn cá sớm đã bao vây cả hai. Trong tiếng kêu gào thảm thiết, thân ảnh của họ bị nuốt trọn trong vòng vây của bầy cá, sống chết không rõ.

Từ xa, Sở Ly Ca lặng lẽ đứng quan sát, nhìn đàn cá từ bốn phía lao đến, cuốn lấy hai Thần tộc như lũ lụt. Quả thật cảnh tượng rất choáng ngợp. Nàng đã đoán không sai: bầy cá nơi đây là loài khát máu, nhưng nếu không bị thương, chúng vẫn tỏ ra hiền hòa. Chỉ cần có mùi máu tươi, chúng sẽ lập tức lao vào xé xác con mồi cho đến khi chẳng còn lại chút gì.

Thật là hung tàn.

Sở Ly Ca chú ý thấy giữa đàn cá vẫn còn vài luồng ánh sáng lập lòe — có vẻ như hai Thần tộc kia vẫn chưa chết hẳn, vẫn còn đang vùng vẫy giãy giụa.

Nếu bọn họ có thể thoát khỏi vòng vây của đàn cá, thì cũng coi như có bản lĩnh thật sự. Còn nếu không thoát nổi, e là sẽ bị ăn đến mức không còn cả xương cốt.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, từ lúc đi vào đến giờ, Sở Ly Ca vẫn chưa thấy bất kỳ thi thể nào. Chẳng lẽ đều bị bầy cá ăn sạch? Hay là từ trước đó — ngay khi thành trấn này chìm xuống đáy biển — người sống ở đây đã rời đi hết rồi?

Không đúng. Sở Ly Ca nhớ rõ trong những cửa hàng đổ nát kia vẫn còn bày hàng hóa. Dù chúng đã bị nước cuốn đến mức biến dạng không nhận ra, nhưng vẫn có dấu vết lưu lại. Thậm chí một số nhà dân còn có thể thấy quần áo bị xé rách rải rác trong ngăn tủ, xoong nồi chén bát vẫn còn nguyên — trông hoàn toàn không giống một nơi đã được dọn đi.

Vậy thì... những người từng sống ở đây là được cứu đi? Hay đã bị bầy cá ăn thịt?

Hay có lẽ... bọn họ đã biến mất vào hư không?

Chương trước Chương tiếp
Loading...