[BHTT-Edit] - Họa Cốt

Chương 34



Sở Ly Ca nhìn những hàng chữ nhỏ trong lòng bàn tay, ánh mắt sâu lắng, không rõ đang suy nghĩ gì. Mãi cho đến khi nàng khép tay lại, làm tan ánh sáng lam đang phát ra từ lòng bàn tay, Tiêu Vân Minh mới lặng lẽ thu hồi ánh nhìn, không dám tiếp tục liếc trộm gương mặt quá đỗi xinh đẹp kia của Sở Ly Ca.

Lần đầu tiên hắn gặp nàng ở Tinh Lạc Thành, địch ý trong lòng còn mạnh hơn tất cả. Nhưng đến khi tái ngộ trong Thần Ma Hội Võ, Tiêu Vân Minh mới hiểu ra địch ý ban đầu của mình nực cười và bé nhỏ đến nhường nào. So với nàng, hắn chẳng khác gì một con kiến hôi.

Thì ra người đầu tiên hắn thấy mặc hồng y rực rỡ năm xưa, lại chính là thiên kiêu được Ma tộc coi trọng nhất — Họa Cốt Tôn Chủ, Sở Ly Ca.

Tu hành bao năm, Tiêu Vân Minh rất ít khi bị chuyện gì làm mất bình tĩnh. Nhưng trước mặt Sở Ly Ca, ngay cả sự khắc chế và bình thản mà hắn từng tự hào cũng trở nên nhỏ bé. Mị lực và vẻ đẹp của nàng đủ khiến bất kỳ nam nhân nào trên thế gian này phải động tâm.

Tất nhiên, đó chỉ dừng lại ở mức "động tâm". Tiêu Vân Minh hiểu rõ — Sở Ly Ca là một đóa hoa lộng lẫy nhưng đầy độc, là thứ đẹp nhất nhưng cũng nguy hiểm nhất thế gian.

"Này, Tiêu Vân Minh."

Sở Ly Ca giương chiếc ô Vô Thường, hơi nghiêng đi một chút để che ánh mặt trời. Bóng của nàng in xuống bên cạnh hắn, như một cái bóng mờ mịt:
"Ta muốn làm một cuộc giao dịch với ngươi."

"Không thể."

"Hử? Ngươi thật sự nghĩ Ma tộc là tà, còn Thần tộc là chính sao? Phân biệt chính - tà như vậy, không thấy buồn cười sao?"

Sở Ly Ca thong thả đi vòng quanh Tiêu Vân Minh, định bước ra phía sau hắn, nhưng hắn lập tức xoay người theo từng bước đi của nàng, không cho nàng cơ hội đứng sau lưng mình.

"Ta sẽ không để ngươi làm chuyện trái với đạo nghĩa."

Sở Ly Ca khẽ bật cười, như cười sự cổ hủ trong quan niệm của Tiêu Vân Minh, lại như cười sự phòng bị của hắn trước nàng trông thật ngây ngô buồn cười.

"Dù sao đi nữa, hôm nay chỉ nói đến đây thôi."

Tiêu Vân Minh hiểu — một khi đã có lần đầu, sau đó sẽ là vô số lần nữa. Sở Ly Ca quá hiểu cách mê hoặc lòng người. Trong lòng hắn biết rõ không nên giao dịch với nàng, nhưng vẫn không thể không rung động. Hắn thật sự muốn biết — nàng sẽ cho hắn thứ gì?

"Ta chỉ muốn ngươi điều tra một chút. Kẻ chết ở Thanh Sơn kia... tên tu sĩ đó từng tiếp xúc với ai?"

Tiêu Vân Minh định quay người rời đi, nhưng nghe đến đây, hắn lại khựng lại. Rõ ràng, hắn đã dao động.

"Ta biết thi thể đó các ngươi đã thu hồi. Nếu ngươi giúp ta việc này, bình đan dược này sẽ là của ngươi."

Sở Ly Ca lấy ra từ túi trữ vật một bình sứ màu lam nhạt. Nàng khẽ lắc, phát ra tiếng lạch cạch giòn giã, lại tỏa ra mùi dược thơm nồng đậm. Ban đầu nàng định lấy một bộ công pháp để đổi, nhưng nghĩ lại Nhân tộc vốn không tu Ma tộc công pháp, nên mới đổi ý — lấy bình đan này, với nàng không có tác dụng gì.

Tiêu Vân Minh ngửi được mùi thuốc, lập tức nhận ra — đây chính là Tẩy Tủy Đan hiếm có ở Nhân giới. Nó có thể tẩy trừ tạp chất trong cơ thể, tăng cường thể chất, trợ giúp tu vi thăng tiến. Nghe tiếng kêu, có vẻ bên trong không chỉ một viên. Nếu hắn có thể có được...

"Thứ này với ta cũng vô dụng. Nếu ngươi điều tra được, tất cả đều cho ngươi."

Sở Ly Ca dùng hai ngón tay kẹp lấy miệng bình nhỏ hẹp, giơ lên trước mắt ngắm nghía, như thể không hiểu thứ này có gì quý giá. Rồi nàng lại thu nó vào túi trữ vật.

"Ngươi là người thông minh, chắc cũng đoán được ta đang muốn điều tra chuyện gì."

Sở Ly Ca chậm rãi bay lên, dường như đã chuẩn bị rời đi. Trước khi đi, nàng nói thêm một câu:
"Nếu có cơ hội, có lẽ chúng ta sẽ là bằng hữu."

Nói xong, hai chân nàng hóa thành làn sương đỏ, chỉ để lại một câu cuối:
"Ta kính trọng ý chí bất khuất của ngươi."

Ở Tinh Lạc Thành, giữa con đường đầy thi thể và máu me, chỉ có thân hình Tiêu Vân Minh vẫn đứng vững, che chắn cho nơi mà hắn muốn bảo vệ, dù có chết cũng không lùi.

Với một người có tinh thần bất khuất như vậy, Sở Ly Ca thật sự kính trọng. Tuy nhiên, đó chỉ là "kính trọng", bởi vì Tiêu Vân Minh còn quá yếu, chưa đủ để khiến nàng nhìn bằng ánh mắt khác.

"Ta sẽ trở lại."

Sở Ly Ca hóa thành một làn sương đỏ, rời khỏi dãy núi. Nàng không cần chờ câu trả lời, bởi vì nàng biết — Tiêu Vân Minh nhất định sẽ đồng ý.

Giới hạn chưa bị phá vỡ, phần thưởng lại hậu hĩnh — ai có thể từ chối?

Quả nhiên, Tiêu Vân Minh không thể từ chối. Hắn quyết định giúp nàng điều tra việc này. Hắn muốn trở nên mạnh hơn, để bảo vệ đạo của mình, và bảo vệ những người hắn muốn bảo vệ.

Có lẽ, đây chính là cơ duyên của hắn.

Bắc Minh bí cảnh mở ra, tốc độ rất nhanh.

Các bí cảnh phần lớn là dị không gian bị cổ thần phong ấn, thường mở ra ở những nơi bất định, bất ngờ. Trước khi mở, cả hoang vu và cửu tiêu đều sẽ cảm nhận được dao động.

Sở Ly Ca đang ở Nhân giới, đương nhiên không thể cảm nhận được động tĩnh của bí cảnh, vì vậy Lạc Phi Thư mới lập tức truyền tin đến cho nàng.

Bắc Minh... chính là nơi nàng từng mơ thấy. Nàng còn nhớ rõ, lần đó cùng Kinh Nhan lập ước ở Bắc Minh, dường như bị vây khốn trong Bắc Minh hải ngục.

Lục giới có ba đại lao ngục:
Một là Lôi Ngục trấn thần của Thần giới,
Hai là Hắc Ngục vô tận trong vùng hoang vu,
Ba là Hải Ngục Bắc Minh.

Nếu ai không may bị nhốt vào một trong ba nơi ấy, khả năng sống sót gần như bằng không. Mà Sở Ly Ca – may mắn thay – lại là một trong số rất ít người có thể sống sót đi ra từ đó.

Vô Tận Hắc Ngục – chính là cơn ác mộng vĩnh viễn không thể xóa nhòa trong lòng nàng.

Sở Ly Ca siết chặt ánh mắt, tăng tốc độ lên cực hạn, lao thẳng về phương Bắc – nơi được gọi là Bắc Minh – vùng đất sinh sống của loài Côn.

Người đời thường truyền tai rằng: "Bắc Minh có cá, tên gọi là Côn. Côn to lớn không lường, có thể dài tới hàng nghìn dặm."

Sở Ly Ca cũng không rõ Bắc Minh rốt cuộc có bao nhiêu con Côn tồn tại, vì nàng chưa từng dấn thân vào sâu trong lòng biển để tìm hiểu. Nhưng nàng từng tận mắt chứng kiến một sinh vật khổng lồ từ loài Côn lột xác hóa cánh – Bằng – loài chim huyền thoại từng bay về phương Nam.

Dù đại đa số sau khi mọc cánh sẽ rời khỏi Bắc Minh, vẫn có một số con lựa chọn ở lại – bởi vì gốc rễ của chúng chính là ở đây.

Những chuyện đó đều là mười năm về trước. Lần đó nàng từng nhìn thấy một con Bằng khổng lồ dang cánh dài hàng trăm trượng, thân hình hùng vĩ khiến nàng cũng phải chùn bước.

Huyết nhục của Côn Bằng là bảo vật vô giá với phàm nhân. Rất nhiều người vì ham muốn bảo vật trên thân chúng mà kéo nhau đến Bắc Minh săn giết – nhưng đa phần đều bỏ mạng lại nơi biển sâu, trở thành chất dinh dưỡng cho vùng nước u ám này.

Quái vật to lớn đến vậy, phàm nhân sao có thể chống nổi?

Bắc Minh nằm ở cực Bắc của Nhân giới, tuy vẫn thuộc phạm vi địa giới Nhân tộc, nhưng thực tế lại là một khu vực độc lập, không nhiễm trọc khí của Nhân gian – gần như là một vùng ngoại vi nằm ngoài quy luật của Lục giới.

Sở Ly Ca mất một ngày phi hành không ngừng mới đến nơi. Bắc Minh là vùng không ánh sáng, không mặt trời, không ánh trăng. Trời đất nơi đây âm trầm nặng nề, biển rộng như đang giận dữ mà quay cuồng, như muốn nuốt chửng bất kỳ kẻ xâm nhập nào.

Ở trung tâm Bắc Minh có một ngọn núi dựng đứng sát biển, không cây cối, không sinh linh – chỉ toàn đá đen nhẵn bóng bị nước biển bào mòn, và những mảnh đất khô vàng như bị nung cháy.

Ngọn núi đó bốn phía đều là biển – biển lớn mênh mông đến mức không thể thấy được bờ, không có điểm tận cùng, cũng chẳng thấy lối về.

Đó chính là nơi được gọi là Cổ Vô Vọng – nơi chôn giấu mọi hy vọng.

Khi Sở Ly Ca đến, Thần tộc đã có rất nhiều người tập trung tại đây. Ngược lại, phía Ma tộc chỉ có nàng và Lạc Phi Thư, khí thế ngay lập tức lép vế rõ rệt.

"Những người khác đâu?"
Sở Ly Ca ngẩng đầu nhìn xung quanh, ngoài Lạc Phi Thư ra quả thực không thấy một Ma tộc nào khác.

"Ma Quân nói, lần này vào bí cảnh, chỉ có ngươi và ta tham gia."
Lạc Phi Thư đáp bình thản.

Sở Ly Ca nhíu mày — không hiểu tại sao Sở Thất Sát lại sắp xếp như vậy. Nếu Thần tộc nổi lòng xấu xa, với quân số áp đảo, chẳng lẽ không lo nàng và Lạc Phi Thư bị vây giết tại nơi tuyệt vọng này?

"Đừng lo."
Lạc Phi Thư ra hiệu cho nàng nhìn về phía Thần tộc. Ở đó, có một bóng người nổi bật giữa đám đông — Kinh Nhan.

Nàng mặc bạch y bay nhẹ trong gió biển, họa tiết phượng hoàng đỏ sẫm ẩn hiện đầy cao quý. Mái tóc đen cùng bộ y phục tung bay theo gió, toát lên vẻ khí chất thanh cao, thần thái thản nhiên, giống như một vị thần không vướng bụi trần.

Nàng đang dặn dò một vị Thần tộc bên cạnh, người này không ngừng gật đầu, nghe theo răm rắp. Sau đó, hắn tập hợp toàn bộ tộc nhân lại và truyền đạt lại lời nàng vừa căn dặn.

Lúc này, Kinh Nhan mới quay đầu lại nhìn về phía Sở Ly Ca. Đôi mắt đào hoa vốn nên đa tình, lại hiện lên vẻ lãnh đạm. Nhưng sâu trong ánh mắt ấy — có một dòng cảm xúc ngầm chảy, chỉ một mình Sở Ly Ca mới có thể nhìn ra được.

Kinh Nhan... đang khẩn trương.
Ngay khoảnh khắc thấy nàng, nàng ấy liền trở nên khẩn trương.

Sở Ly Ca cong môi cười nhẹ. Gió biển thổi bay tà váy đỏ, lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn, tóc đen lượn lờ như sóng nước, mị hoặc nhân tâm chẳng khác nào yêu tinh nơi đáy biển mê hoặc trí mạng.

Phải rồi — Bắc Minh không chỉ có Côn Bằng khổng lồ, mà còn có vô số hải thú, hải yêu với thực lực đáng sợ, không thể không cảnh giác.

Kinh Nhan vẫn làm bộ như không nhìn thấy nàng, mặt giữ nguyên vẻ bình thản, nhưng chẳng ai biết — trong tay áo rộng, năm ngón tay nàng đã siết lại thật chặt, như cố nén lại cảm xúc cuộn trào.

"Sắc mặt không tệ. Xem ra đã hồi phục hoàn toàn."
Sở Ly Ca đột ngột buông một câu khiến Lạc Phi Thư ngơ ngác không hiểu gì. Nhưng nàng không có ý định giải thích, chỉ nhẹ bước rời đi, đứng nhìn ra biển rộng vô tận trước mắt.

Biển này lẽ ra có màu xanh lam, nhưng vì Bắc Minh không có mặt trời hay ánh trăng chiếu rọi, nên cả vùng nước hóa thành màu xám xịt mờ mịt — một mảnh hắc hải.

Lúc này nàng mới hiểu dụng ý của Sở Thất Sát. Vì có Kinh Nhan ở đây, nên Thần tộc sẽ không ra tay với họ. Sau khi vào bí cảnh, tất cả sẽ bị chia tách ngẫu nhiên, Thần tộc sẽ không thể tụ lại tấn công nàng.

Nói cách khác: sau khi vào bí cảnh, ai sống ai chết, còn chưa biết được đâu.

Bất chợt, bầu trời u ám vang lên tiếng sấm rền vang, mọi người đồng loạt ngẩng đầu nhìn. Tia chớp quấn lấy mây đen, như một con rồng sấm khổng lồ ẩn hiện trên cao, đang lặng lẽ quan sát bọn họ.

Áp lực từ thiên lôi khiến không ai dám khinh suất. Những kẻ tu vi thấp gần như bị chấn đến tâm thần rối loạn.

Một tia sét đánh xuống giữa không trung, xé mở một khe nứt. Từ trong khe đó, ánh sáng xanh lam dịu dàng trào ra như nước biển.

Sau đó, lại một tia lôi điện nữa giáng xuống, khe nứt bị mở rộng thêm — ánh sáng xanh dần lan ra, hình thành một lối vào bí cảnh đủ để một người đi qua.

Tiếng sấm ngừng lại, bầu trời lại trở nên yên tĩnh — tốc độ biến đổi còn nhanh hơn sắc mặt người phàm.

"Đi."

Sở Ly Ca và Lạc Phi Thư lập tức bay vào luồng ánh sáng xanh ấy. Kinh Nhan cũng chỉ huy Thần tộc tiến vào, bản thân nàng là người cuối cùng đi vào cánh cổng.

Nhưng không ai ngờ rằng — bí cảnh lại nằm ở nơi sâu nhất dưới đáy biển.

Ánh sáng lam huyền bí như có thần lực cổ xưa dẫn lối. Nơi đáy biển vốn dĩ phải là một vùng tối tăm tuyệt đối, lại được soi rọi bởi ánh sáng dịu nhẹ ấy — giống như là di tích mà thần linh bỏ lại.

Sở Ly Ca vận thủy thuật để cô lập nước biển, tránh bị áp lực nước đè ép, đồng thời tạo ra không gian hô hấp riêng cho bản thân. Nhìn theo ánh sáng xanh, nàng nhận ra — mình đang đứng giữa một con phố cổ dưới đáy biển.

Hai bên là những cửa hàng cũ kỹ đã bị nước biển ăn mòn đến méo mó, từng đàn cá bơi qua người nàng như thể thành phố này từng là chốn sinh sống náo nhiệt nay bị quên lãng.

Thì ra — nơi này là một thành trấn chìm sâu dưới đáy biển, một nền văn minh cổ đại đã bị chôn vùi từ lâu.

Chương trước Chương tiếp
Loading...