[BHTT-Edit] - Họa Cốt

Chương 128



Sự biến động bất thường của Thần tộc lập tức khiến mọi người chú ý. Cùng lúc đó, Yêu giới cũng đột nhiên phong bế kết giới, tuyên bố tạm ngừng tiếp đón bất kỳ ai, đồng thời cấm tất cả Yêu tộc Thanh Khâu rời khỏi.

Tuy nhiên, chẳng ai cho rằng biến động của Thần tộc là do Yêu giới gây ra, chỉ vì chuyện của Kinh Nhan đã ầm ĩ khắp sáu giới, ai nấy đều đoán rằng nguyên nhân khiến Thần tộc bất ổn hẳn là có liên quan đến nàng. Nhưng về sau, có người phát hiện Thượng Thiện Thần Quân dẫn theo một nhóm Thần tộc rời khỏi Thần giới, đi xuống Nhân giới tìm chỗ an thân. Việc này càng khiến người ta suy đoán rằng Thần tộc đã phân liệt, những kẻ không phục Thần Đế đã theo Thượng Thiện Thần Quân thoát đi.

Ngoại trừ Yêu giới và Ma giới, trong ba giới còn lại đều xuất hiện tung tích của Thần tộc. Bọn họ dường như đang tìm kiếm một thứ gì hoặc là tìm một người nào đó, thậm chí làm xáo trộn cả trật tự Nhân giới.

Tại kinh thành Hồng quốc của Nhân giới, tu sĩ Nhân tộc và Thần tộc đang giằng co. Hai bên đều cầm Linh Khí, chiến sự chỉ chờ một mồi lửa để bùng nổ, chẳng ai chịu nhường ai.

"Chúng ta không có ý làm loạn nhân gian, chỉ cầu các ngươi báo cho biết tung tích của Kinh Nhan."

Giờ đây, Kinh Nhan đã không còn là Thiên Nguyên Thần Quân trong miệng Thần tộc nữa, việc gọi thẳng tên nàng đã là dấu hiệu cho thấy Thần tộc đã tước bỏ thần vị của nàng.

Người đứng đầu phe Nhân giới là Tiêu Vân Minh. Đối mặt với Thần tộc kiêu ngạo, hắn chỉ im lặng. Chuyện giữa Kinh Nhan và Sở Ly Ca đã sớm truyền khắp sáu giới. Hắn và Sở Ly Ca từng có giao tình, dù chỉ là từng giao dịch đan dược đôi lần, nhưng như vậy cũng đủ để hắn không muốn tiết lộ hành tung của nàng cho đám Thần tộc tự cao tự đại trước mặt này.

Ma tộc tuy hiếu chiến, song họ có quy củ riêng, chưa từng gây rối nhân gian. Còn Thần tộc vốn tự xưng là chính nghĩa, lại vì "tìm người" mà khiến không ít tu sĩ và phàm nhân bị thương, thậm chí có kẻ trọng thương không thể cứu.

Với mối thù đó, Tiêu Vân Minh sao có thể dễ dàng thỏa hiệp?

Nhân tộc tuy yếu, nhưng bọn họ có cốt khí, đâu phải ai cũng có thể tùy tiện sỉ nhục.

"Nhân giới không có người mà các ngươi muốn tìm. Mời quay về!"

Kiếm rút ra như rồng ngâm, Tiêu Vân Minh đã sớm luyện thành kiếm khí, một kiếm có thể định càn khôn, ở trước mặt Thần tộc vẫn có vài phần tự tin.

Thủ lĩnh Thần tộc là Tam Tài Quân. Thấy Tiêu Vân Minh cứng rắn như vậy, hắn mất kiên nhẫn nói:
"Chúng ta dò được hơi thở của hai người đó từng xuất hiện ở đây. Nếu ngươi không chịu nói, đừng trách chúng ta không khách khí!"

Linh Khí vừa phát, linh lực quanh mình lập tức hỗn loạn, gió cuồn cuộn gào thét, phàm nhân ráo riết bỏ chạy, cửa sổ phòng ốc bị trận gió thổi tung đi, còn chưa khai chiến, liền đã có thể thấy được hậu quả thảm thiết.

Tiêu Vân Minh không chần chừ, kiếm khí sắc bén đánh thẳng tới, khiến Thần tộc kinh hoàng, vội đưa Linh Khí lên che chắn trước người, sợ thanh kiếm kia làm bị thương tới.

Mạc Thừa Duyên bao năm nay xem trọng Tiêu Vân Minh không phải không có lý, kiếm đạo của hắn sắc bén mà thuần khiết, đạo tâm vững chắc, không chút tạp niệm.

Tam Tài Quân cảm thấy Nhân tộc lực lượng nhỏ bé như kiến, nhưng nhớ lời Tam Hoang Thần Quân trăm lần dặn dò là Thần tộc chớ có xuất khẩu cuồng ngôn làm cho Nhân tộc không vui, Tam Tài Quân liền nhịn lại câu nói khinh thường bên miệng, đợi chặn được lại kiếm khí sau, hắn mới nói: "Chúng ta không muốn tăng thêm thương vong vô ích. Dừng tay đi, chỉ cần nói cho ta biết các nàng rơi xuống nơi nào là được."

"Đã nói là không biết, vì sao còn dây dưa mãi?"

Nam Cung Chước bước lên trước một bước, âm thanh trong trẻo mang theo đầy lửa giận, chỉ thẳng vào Tam Tài Quân nói:
"Thần tộc các ngươi chẳng lẽ nghe không hiểu tiếng người sao?"

Tính tình Nam Cung Chước vốn dĩ nóng nảy, thấy bọn họ ngang ngược vô lý, liền nhịn không được mà chửi ầm lên:
"Không phải các ngươi rất mạnh sao? Tự đi mà tìm, hỏi chúng ta làm gì!"

Tuy rằng chửi ầm lên như vậy thật là ảnh hưởng hình tượng, nhưng vào lúc này Tiêu Vân minh cũng không thể không cảm thấy nam Cung Chước nói đúng, thậm chí còn thấy nàng rất can đảm.

Đám Thần tộc đó, làm sao mà không hiểu tiếng người chứ?

"Ngươi..."

Tam Tài Quân bị Nam Cung Chước nói như vậy, đầu tiên là giận đến run người, nhưng rồi sau đó sâu kín cười nói: "Ta làm sao biết được các ngươi không đem người giấu đi?"

"Giấu cái gì mà giấu! Các nàng có bao nhiêu bản lĩnh mà cần Nhân tộc chúng ta che chở? Bộ não ngươi mọc cỏ à!"

Tiêu Vân Minh: "...Sư...muội..."
"Cút khỏi Nhân giới!"

Nam Cung Chước đem Tam Tài Quân nói đến mặt lúc trắng lúc đỏ, các Thần tộc phía sau nhìn nhau, chỉ chờ hắn ra lệnh. Nhưng nếu rút lui lúc này, chẳng phải là mất mặt Thần tộc sao?

"Vô lễ!"

Tam Tài Quân vung lên trường kiếm trong tay, luồng linh lực sắc bén đánh về phía Nam Cung Chước. Nam Cung Chước đang muốn chắn lại, nhưng bỗng một màn sương đen ập xuống, trong chớp mắt hóa giải linh lực ấy.

Mọi người cảm thấy khí tức đè nặng, hít thở khó khăn như bị dao cứa. Khi ngẩng đầu nhìn, họ thấy một người mặc hồng y đứng giữa không trung, liếc mắt nhìn sơ họ còn tưởng rằng kia là quyến rũ mê hoặc Sở Ly Ca Ma tộc.

Nhưng khi nhìn kỹ lại, người ấy tóc bạc như tuyết, hồng y bắt mắt, khí thế bễ nghễ thiên hạ, khắp người nàng tản ra cỗ sát khí làm cho người ta phải kinh sợ, hiển nhiên lại là đoạt mệnh Tu La - Kinh Phạn Ca.

Kia một bộ hồng y như ngọn lửa thiêu đốt, tựa  như nghiệp hỏa đốt sạch cả thế gian.

"Các ngươi muốn tìm Nhan Nhi — ta tự mình nói cho ngươi, thế nào?"

Thân hình Kinh Phạn Ca chậm rãi đáp xuống, mỗi bước nàng đi, Thần tộc đều lùi một bước. Đến khi mũi chân nàng chạm đất, Tam Tài Quân mới có thể đứng vững.

"Ta không muốn cùng Thần tộc giao thủ. Hãy về Thần giới mà hỏi Đế Thừa, rằng có phải ngày nào cũng đối với ta tâm tâm niệm niệm, nhớ mãi không quên."

Bốn chữ "nhớ mãi không quên" bị nàng nghiến chặt giữa răng, giọng nói trầm nặng, nhưng bốn chữ kia lại mang theo mấy phần châm chọc, trong lúc nhất thời khiến người nghe không thể hiểu rõ đây là có ý gì.

Tam Tài Quân nhìn gương mặt quen thuộc kia mang theo nhiều hơn thần sắc điên cuồng, nhất thời sợ hãi đến mềm chân. Năm đó, Kinh Phạn Ca từng là nữ tử mà mọi người đều mong muốn trở thành, nhưng lại không thể, bởi vì bất luận là tư sắc hay thực lực của nàng đều vượt mọi người rất xa.

Tam Tài Quân tự nhiên cũng là một trong số đó, chỉ là hắn thiên phú không cao, chỉ dám xa xa đứng nhìn, ảo tưởng rằng một ngày nào đó mình cũng có thể trở thành người giống như Kinh Phạn Ca vậy.

Cho đến khi Kinh Phạn Ca ngã xuống, trong lòng Tam Tài Quân mới dần dần nảy sinh thứ ý niệm méo mó kia, hắn nghĩ so với việc dựa vào thực lực của chính mình, chi bằng nương nhờ một đại thụ vững chắc còn dễ sống hơn. Dù sao thì Thần giới này vẫn là thiên hạ của Đế Thừa. Từ đó về sau, tu vi của Tam Tài Quân tiến triển rất chậm, nhưng không ai dám trêu chọc hắn, bởi ai cũng biết hắn là người của Đế Hiền.

Giờ phút này khi gặp lại Kinh Phạn Ca, nàng đã thay đổi rất nhiều, mà cũng tựa như chẳng thay đổi gì. Nàng vẫn là vị Thần Quân vô song năm ấy sao?

"Chúng ta đi!"

Đối mặt với Kinh Phạn Ca, họ biết mình hoàn toàn không có phần thắng. Huống hồ, nàng đã nhập ma, quanh người luôn tỏa ra sát ý lạnh đến thấu xương, Tam Tài Quân không muốn bỏ mạng tại nơi đây.

Ngay sau đó, chỉ thấy các Thần tộc hóa thành từng luồng sáng rút đi, một trận huyết chiến được ngăn lại kịp thời.

Lúc nhìn thấy bộ hồng y ấy, Tiêu Vân Minh còn tưởng đó là Sở Ly Ca; đến khi nhận ra không phải, trong lòng lại dấy lên một tia mất mát mơ hồ. Kỳ lạ là, nhìn sang Nam Cung Chước, hắn lại phát hiện nàng hình như còn hụt hẫng hơn cả mình.

Đây là vì sao chứ?

Kinh Phạn Ca quay đầu nhìn về phía mọi người, chỉ thấy bọn họ như cũ vẫn không thả lỏng cảnh giác, trong tay nắm Linh Khí cũng chưa mở ra,

"Ta không có ý định giao chiến với các ngươi. Hạ binh khí xuống đi."

Nàng liếc sang Tiêu Vân Minh, nhìn đến trường kiếm trong tay hắn, nhàn nhạt nói:
"Kiếm khí của ngươi quả thật sắc bén, nhưng nếu ngươi có thể giấu hơi thở đi, càng có thể làm cho đối thủ trở tay không kịp."

Lời vừa dứt, Tiêu Vân Minh ngẩn người. Khi nhận ra Kinh Phạn Ca đang chỉ điểm cho mình, hắn liền chắp tay hành lễ:
"Vãn bối xin lĩnh giáo."

Sau khi nói xong, liền thấy hai luồng sáng một đỏ, một trắng dừng lại phía sau Kinh Phạn Ca. Bóng dáng kiều diễm kia nghiêng người nép vào Kinh Nhan, như thể sợ người này sẽ biến mất bất cứ lúc nào.

Ánh mắt Nam Cung Chước sáng ngời, nhưng nàng lại chẳng dám gọi Sở Ly Ca một tiếng. Nghĩ đi nghĩ lại, nàng cảm thấy mình dường như cũng không có tư cách để cất tiếng gọi ấy.

"Không ngờ các ngươi vẫn còn kiên cường đến vậy."

Người mở lời là Sở Ly Ca, nữ nhân kia dáng vẻ quyến rũ động lòng người, đứng thẳng tắp bên cạnh nàng chính là Kinh Nhan, vị thiên kiêu Thần tộc năm nào.

Chỉ là không ai ngờ rằng, vị Thiên Nguyên Thần Quân từng được cả Lục giới tán tụng, giờ lại lâm vào cảnh bị Thần tộc truy sát. Tiêu Vân Minh cũng hiểu rõ, Thần tộc tuyệt đối sẽ không nương tay với nàng, bởi việc họ bất chấp tất cả để tìm Kinh Nhan đã nói lên rằng, họ không hề muốn cùng nàng "nói chuyện cho ra lẽ".

"Giờ Thần tộc khắp nơi truy lùng các ngươi, các ngươi cứ thế mà lộ diện, chẳng sợ bọn họ sẽ ra tay sao?"

"Chúng ta nếu không xuất hiện, chỉ sợ nhân gian sẽ càng hỗn loạn hơn."

Đáp lại Tiêu Vân Minh là Kinh Nhan. Các nàng vốn dĩ chẳng có ý định trốn, nhưng không ngờ Thần tộc lại làm loạn đến mức tổn hại đến tính mạng người phàm, khiến họ buộc phải ra mặt, ít nhất có thể ngăn không cho Thần tộc tiếp tục quấy rối.

Kỳ thực, đây chẳng phải là điều Đế Thừa mong muốn sao? Hắn thừa hiểu Kinh Nhan không bao giờ có thể làm ngơ trước sống chết của Nhân tộc.

"Nếu hắn muốn tìm chúng ta, vậy thì chúng ta xuất hiện. Còn việc trấn định nhân giới, xin giao lại cho các ngươi."

Kinh Nhan vừa dứt lời, Tiêu Vân Minh liền chắp tay thi lễ nói:
"Nguyện Thiên Nguyên Thần Quân vạn sự thuận lợi."

"Cảm ơn."

Nghe xong Sở Ly Ca bỗng nhiên cảm thấy danh vọng của Kinh Nhan không chỉ vang dội trong Thần giới, mà còn được cả Nhân giới tôn kính. Bao năm qua, nàng cầm Thiên Đạo Thước, trấn áp những người vi phạm cấm quy, làm cho Nhân giới giảm bớt rất nhiều phân tranh, chuyện đó đã rõ như ban ngày.

Bảo sao, Nhân tộc thà đứng về phía nàng, còn hơn phải cúi đầu làm bạn cùng Đế Thừa.

"Vậy, mong các ngươi cẩn trọng mọi đường."

Nói xong, Kinh Phạn Ca thu lại sát khí quanh thân, rồi ngẩng đầu nhìn về hướng Thần tộc rút đi:
"Ta vẫn cảm thấy chuyện này... không hề đơn giản như vậy."

Nghe Kinh Nhan và Sở Ly Ca kể về việc "Hỗn Độn chi môn" xong, trong lòng nàng lại dấy lên cảm giác bất an. Hỗn độn chi môn kia cần đến ngũ hành chí bảo mới có thể mở ra, nhưng Đế Thừa đã nghiên cứu nó nhiều năm như vậy, chẳng lẽ hắn thật sự không có cách nào khác sao?

Chuyện để Kinh Nhan thành thân với Đế Hiền... thật sự chỉ vì "kim chi chí bảo" là Thiên Đạo Thước sao?

"Về Hỗn Độn chi môn," Kinh Phạn Ca khẽ nói, "ta luôn có cảm giác, Đế Thừa chắc chắn không chỉ có một kế hoạch đơn giản như vậy."

Nếu hắn thật sự mở được hỗn độn chi môn, thế gian này sẽ hóa thành thứ gì? Nàng từng tận mắt thấy "Hỗn Độn chi môn" trong vực sâu.nó không cố định ở một nơi nào cả. Khi đó, nàng bị trọng thương, mơ màng hấp thụ được luồng lực lượng truyền tống từ cánh cửa ấy, mới giữ được mạng.

Dưới vực sâu, không gian hỗn loạn đến cực điểm, chính nàng cũng bị không gian loạn lạc ấy hút vào bên trong thượng cổ bí cảnh, bị Hồ Sương Phi tìm được cứu ra ngoài. 

Muốn đi vào vực sâu mà bất tử, chỉ có hai phương pháp
Một là nhập ma, sau đó trở thành tồn tại ở "Tu La chi khu";
Hai là hy sinh thiên phú pháp tướng của chính mình, đổi lấy sự bảo hộ chu toàn.

Chỉ có hai loại này, mới có thể ngăn không cho những ác linh tà ác cùng các loại linh thể ăn mòn ở vực sâu xâm hại.

Vì vậy, rất có thể Đế Thừa đang tính dùng cách thứ hai.

"Để mở ra Hỗn Độn chi môn, còn có cách nào khác đâu?"

Kinh Phạn Ca không đầu không đuôi hỏi một câu khiến cả Kinh Nhan và Sở Ly Ca đều quay sang nhìn nàng, chỉ thấy nàng thần sắc âm trầm, dường như đang nghiền ngẫm một điều gì đó cực kỳ nghiêm trọng.

"Các ngươi nghĩ, có thứ gì có thể thay thế ngũ hành chí bảo không?"

Kinh Phạn Ca cảm thấy, mọi pháp tắc trong trời đất đều có biến số. Cái gọi là "ngũ hành chí bảo" chẳng qua chỉ tượng trưng cho ngũ hành,  chứ không nhất thiết phải chính xác là những vật đó. Nếu có thứ gì khác có thể tương đương ngũ hành chí bảo về lực lượng, thì hoàn toàn có thể thay thế.

Bỗng nhiên, một ý nghĩ lóe lên trong đầu Kinh Phạn Ca. Nàng kinh hoảng quay sang Kinh Nhan, trầm giọng nói:

"Nhan Nhi, bát tự của ngươi và ta đều đồng dạng thuộc kim, tu vi tương đương — chúng ta hoàn toàn có thể trở thành vật thay thế cho lực lượng chí bảo kim."

Sở Ly Ca ngẩn người, trong lòng một trận lạnh buốt:

"Ý ngươi là... Đế Thừa sẽ dùng người để thay thế cho chí bảo sao?"

Chương trước Chương tiếp
Loading...