[BHTT-Edit] - Họa Cốt
Chương 127
Bầu trời Thần giới bỗng nhiên phủ đầy mây đen cuồn cuộn, Thần tộc ngẩng đầu nhìn lên, có thể thấy giữa tầng mây đen kia ẩn hiện những tia chớp tím đang ngủ đông, tựa như có một con quái vật khổng lồ đang chuẩn bị từ trời giáng xuống.Ngay sau đó, mọi người đồng loạt hướng về phía Thiên Thần điện. Ở thế gian này, kẻ có thể triệu hồi ra luồng khí tức cường đại đến thế, chỉ có một mình Đế Thừa. Phải chăng hắn cùng Thượng Thiện Thần Quân bất đồng ý kiến, sắp sửa động thủ? Trong chốc lát, Thần tộc nhìn nhau không biết nên tiến lên ngăn cản hay nên rời khỏi chiến trường này.Rầm rầm ——Tiếng sấm vang dội, những tia sét tím như mạng nhện đan xen quấn quanh tầng mây đen, khiến trời đất lập tức chìm vào một mảnh tối tăm. Một luồng uy áp khủng khiếp từ trên cao trút xuống, khiến người ta nghẹt thở.Trong điện, Xảo Húc và Đế Thừa đối mặt nhau, ánh mắt từng tràn đầy ôn nhu và kiên định, nay chỉ còn là vực sâu khó dò. Từ khi nào mọi thứ bắt đầu đổi thay?Không, thật ra chẳng có gì thay đổi cả. Xảo Húc sớm đã nhận ra trong mắt Đế Thừa có thứ âm lãnh mà không ai biết đến, chỉ là nàng cố tình không muốn nhìn thấu mà thôi.Từ sau chuyện Phượng Hoàng Kinh Phạn Ca ngà xuống, rồi đến chuyện của Kinh Nhan, Xảo Húc sớm đã đoán được rằng tất cả những việc ấy đều là trò thao túng của Đế Thừa. Chỉ vì Thần Hoàng nhất tộc có huyết mạch áp chế Kỳ Lân nhất tộc, hơn nữa thiên tài tần ra...Hắn quá luyến tiếc quyền lực chí tôn, thậm chí hắn còn muốn hơn thế nữa, muốn khống chế cả Lục giới này.Nàng vốn biết rõ, nhưng lại giả vờ không hay biết, thậm chí tự lừa mình rằng có thể cảm hóa hắn, rằng Đế Thừa sẽ thay đổi. Nhưng nàng đã sai rồi.Có những người, có những việc, càng níu giữ chỉ càng khiến mọi thứ sa đọa thêm sâu."Vô Thượng Lôi Đình..."Thượng Thiện Thần Quân nhìn về phía đại môn đang khép chặt. Dù không thấy cảnh tượng bên ngoài, nàng vẫn có thể cảm nhận được uy lực khủng khiếp của lôi điện.Một kẻ có thiên phú như vậy, lại để quyền lực che mờ lý trí. Thật đáng tiếc.Hào quang Phổ Độ từ tay nàng lan tỏa, nhẹ nhàng hóa giải phần nào uy lực sấm sét, trầm tĩnh nói:
"Thần Đế, không phải người định dùng vũ lực để ngăn cản chúng ta chứ?"Dù biết rằng cơn "Lôi Đình" này là do Đế Thừa vô tình phóng thích, là bản năng thiên phú của hắn, nhưng nếu hắn thật sự mượn nó để cản trở, thì con đường ly biệt này e sẽ đầy chông gai.Xảo Húc thu lại ánh nhìn, xoay người bước đến bên Thượng Thiện Thần Quân, phớt lờ luồng uy áp đang tràn đến từ bốn phương tám hướng.Bộ bạch y của nàng phiêu dật mà dứt khoát, tựa như một khi đã bước đi, sẽ không bao giờ có thể quay đầu lại nữa."Xảo Húc!"Đế Thừa gọi Xảo Húc lại, hai mắt đỏ bừng, cơn giận dữ xé rách vẻ ôn hòa thường ngày trên gương mặt hắn:
"Đừng rời khỏi ta!"Kinh Vũ Yên chứng kiến cảnh tượng ấy, trong lòng khẽ động. Nàng chỉ muốn lặng lẽ rời khỏi đại điện, nhưng lập tức cảm nhận được một luồng khí tức khóa chặt mình. Quay đầu lại, chỉ thấy Đế Thừa trầm giọng nói:
"Ngay cả ngươi cũng muốn đi sao?"Lời nói ấy như một lời cảnh cáo trần trụi. Kinh Vũ Yên dừng chân, cái loại khuất nhục quanh năm ấy lại một lần nữa ăn mòn nàng. Từ sau biến cố Phượng Hoàng ngã xuống, Đế Thừa luôn dùng những lời đe dọa và thủ đoạn khống chế nàng, mọi lời nói, hành động của nàng đều phải thuận theo ý hắn.Cho đến khi Kinh Phạn Ca xuất hiện, Kinh Vũ Yên mới thấy được một tia hy vọng — hy vọng có thể phản kháng Đế Thừa, đoạt lại uy nghiêm cho Thần Hoàng nhất tộc. Nhưng rồi...Kinh Phạn Ca cùng Cổ Nhược Thi yêu nhau, phạm điều cấm kỵ của Thần tộc, bị toàn tộc ruồng bỏ. Niềm hy vọng duy nhất của nàng tan vỡ. Đến cuối cùng, ngay cả Kinh Nhan cũng đi theo con đường phản nghịch ấy.Bao năm qua, ngoài mất mát ra, nàng còn có gì nữa đâu?"Ta không hối hận về những gì mình đã làm. Mọi quyết định của ta đều vì bảo hộ Thần Hoàng nhất tộc. Nhưng giờ đây, ta phải chọn một con đường khác."Có lẽ chính Thượng Thiện Thần Quân và Xảo Húc đã cho nàng dũng khí, hoặc cũng có thể vì nàng chẳng còn gì để mất. Dù sao thì rời đi giờ đây là lựa chọn tốt nhất.Đế Thừa bật cười khẽ, rồi càng lúc càng cười lớn, nụ cười ấy đầy châm biếm, không biết là đang mỉa mai người khác hay chính bản thân mình."Thế gian này cá lớn nuốt cá bé, kẻ thắng làm vua. Các ngươi hưởng thành quả do ta đổ máu mà có, rồi lại muốn ta trở thành người tốt ư?""Nếu ta thật sự là người tốt, Thần tộc liệu có được phồn vinh như hôm nay không?"Hắn đưa tay ôm lấy ngực, khàn giọng nói:
"Ta chỉ đang bảo vệ những gì thuộc về ta. Như thế có gì sai?"Thượng Thiện Thần Quân dừng lần chuỗi tràng hạt trong tay, thấp giọng đáp:
"Không ai tranh giành với ngươi cả. Chính lòng nghi ngờ của ngươi đã hại chết quá nhiều người."Nàng siết chặt tràng hạt, khẽ thở dài:
"Người tốt hay kẻ xấu, hưng thịnh hay suy vong, tất cả chỉ là cái cớ cho việc ngươi không muốn buông bỏ quyền lực mà thôi.""Chúng ta đi."Thượng Thiện Thần Quân kéo Xảo Húc lên đài Phổ Độ, mở ra cánh cửa trời, rời khỏi nơi ấy.Kinh Vũ Yên nhìn Đế Thừa đang nổi giận đến méo mó gương mặt, chỉ nói một câu:
"Thần Hoàng nhất tộc chúng ta chưa từng tranh đoạt với ngươi điều gì. Nay đường đi đã khác biệt, chỉ có thể chia ly."Nói dứt lời, Kinh Vũ Yên hóa thành một luồng sáng trắng, biến mất khỏi Thiên Thần điện.Cả đại điện mênh mông chỉ còn lại mình Đế Thừa, hơi thở nặng nề vang vọng khắp không gian. Ngoài kia, tiếng sấm càng lúc càng dồn dập, như báo hiệu cơn lôi đình sắp giáng xuống.Lúc này, Tam Hoang Thần Quân rụt rè bước vào. Nhìn thấy vẻ mặt u tối của Đế Thừa, hắn không dám thở mạnh, một lời cũng không dám nói."Đi tìm ma nữ và Kinh Nhan."Giọng hắn vang lên trầm đục như đến từ đáy biển, ẩn chứa cơn phẫn nộ sắp bùng nổ."Tìm... ở đâu?""Giết ma nữ. Bắt sống Kinh Nhan."Tam Hoang Thần Quân ngẩn người. Tuy ngoài miệng đồng ý nhưng trong lòng lại hoang mang, bởi giữa Thần và Ma, sát hại lẫn nhau là điều cấm kỵ, sẽ chịu Thiên Đạo trừng phạt.Vậy mà giờ đây, Thần Đế lại sẵn sàng bất chấp tất cả để chém giết ma nữ ấy sao?**"Thế gian vạn pháp đều có nhân quả, duyên sinh duyên diệt, vốn là chuyện bình thường."Giọng nói của vị lão tăng vang lên chậm rãi dưới tán cây, mọi người vây quanh ông đều yên tĩnh lắng nghe. Tiếng ồn ào của chợ dường như chẳng thể quấy nhiễu được âm thanh trầm ổn ấy.Sở Ly Ca cùng Kinh Nhan liếc nhìn đám người, khi nghe đến hai chữ nhân quả, trong lòng cả hai đều khẽ chấn động, nhớ lại chuyện từng xảy ra không lâu trước đó ở Yêu giới.Có nhân ắt có quả, có lẽ nhân duyên giữa các nàng vẫn chưa kết thúc, nên mới có kiếp này tiếp nối. Kinh Nhan bị giọng nói của lão tăng hấp dẫn, không tự chủ mà tiến lên vài bước. Trước mắt nàng là một vị lão tăng khoác áo cà sa xám, dung nhan tiều tụy, ngồi xếp bằng dưới gốc cây, một tay lần chuỗi tràng hạt, một tay kết ấn, thần thái điềm tĩnh và hiền hòa.Dường như cảm nhận được ánh mắt nàng, vị lão tăng hơi hé mắt, nhìn về phía Kinh Nhan.Trong khoảnh khắc, Kinh Nhan giật mình, cảm giác như một đứa trẻ làm sai chuyện bị người lớn bắt gặp, tim đập loạn nhịp, ánh mắt lúng túng.Lão tăng mỉm cười hiền hậu, bàn tay đang lần chuỗi hạt dừng lại, giọng nói ôn hòa vang lên:
"Chúng ta lại gặp nhau rồi.""Kinh Nhan?"Kinh Nhan nghe được Sở Ly Ca gọi nàng, nhưng âm thanh ấy dường như càng lúc càng xa. Trong nháy mắt, Kinh Nhan chỉ cảm thấy không gian xoay chuyển, trời đất nghiêng đảo, thân thể nàng như rơi vào hư không.Chờ đến khi lấy lại ý thức, nàng phát hiện mình đang ở trong một vùng hỗn độn tràn ngập tinh vân, tựa như đứng giữa bầu trời đầy sao. Lão tăng vẫn ngồi xếp bằng trước mặt, và lúc này nàng mới hiểu, đây là ảo cảnh không gian do ông ấy tạo ra.Nhân gian sao có tu sĩ nào có thể làm được như vậy, có thế đem nàng kéo vào bên trong ảo cảnh?"Chúng ta từng gặp nhau?"Lão tăng mỉm cười, chậm rãi đứng dậy, trong chớp mắt dung mạo biến đổi, từ lão tăng trở thành một vị tiểu hòa thượng tuấn tú.Kinh Nhan cảm thấy thật quái dị, trong lòng sinh cảnh giác: người này có phải do Thần tộc phái đến không? Nhưng xung quanh hắn không hề có chút thần tức nào."Cả đời này, mọi việc có đúng như ngươi mong muốn không?"Nghe vậy, Kinh Nhan khẽ cau mày: "Vì sao ngươi lại biết?""Ta cái gì cũng đều biết."Kinh Nhan trong lòng lo sợ, người này dường như không hề có linh lực, nhưng linh khí xung quanh lại như thuận theo ý hắn, nàng chưa bao giờ gặp qua người như vậy."Xem ra, sau khi ngươi quay lại một kiếp, tất cả nhân quả mới hoàn chỉnh... Quả nhiên, đạo trời thật kỳ lạ."Vừa dứt lời, dung mạo vị tiểu hòa thượng lại biến đổi, thành một thiếu nữ dung mạo tuyệt đẹp. Giọng nói nàng êm ái như nước:
"Ngươi đừng sợ, ta chỉ tình cờ đi ngang qua nhân gian, không ngờ gặp lại cố nhân.""Chúng ta... kiếp trước từng gặp sao?"Tuy trong lòng có chút sợ hãi, nhưng Kinh Nhan lại cảm thấy thiếu nữ này không có ý làm hại mình."Tất nhiên là gặp qua.""Ngươi nói mình biết hết mọi chuyện, vậy vì sao thế đạo lại trọng khởi?"Thiếu nữ kia khẽ cười: "Bởi vì đây là điều ngươi mong muốn.""Ta... mong muốn?"Thiếu nữ lại nói:
"Có vẻ kiếp này ngươi đã lựa chọn làm chuyện ngươi muốn làm. Nguyện ngươi không hối, không oán.""Khoan đã..."Kinh Nhan cảm giác thiếu nữ kia sắp phải rời đi, lại nghe thiếu nữ kia nói:
"Sau này, chúng ta sẽ còn gặp lại."Thiên địa xoay chuyển, không gian tan vỡ, Kinh Nhan chợt choàng tỉnh. Trước mắt là Sở Ly Ca, nàng đang nắm tay mình:
"Kinh Nhan, ngươi thích Phật pháp sao?"Kinh Nhan hoảng hốt nhìn nàng, nhận ra rằng trong ảo cảnh kia dường như đã qua rất lâu, nhưng ở thực tại, chỉ mới vài phút trôi qua.Nàng liếc nhìn về phía lão tăng, người ấy vẫn ngồi dưới tán cây, giọng khàn khàn giảng về nhân quả, chưa từng liếc nhìn nàng lấy một lần."Không... đi thôi."Kinh Nhan dắt tay Sở Ly Ca, định rời đi, nhưng vẫn không kìm được quay đầu nhìn lại, lão tăng vẫn trầm mặc như cũ."Thế đạo trọng khởi... là ta mong muốn sao?"Hai người rời khỏi, tiếp tục hành trình cùng Kinh Phạn Ca và Cổ Nhược Thi, lang bạt nhân gian tìm một loại "th·iếp dược" để khống chế sát khí trong người Kinh Phạn Ca.Thế nhưng khi đến nhân gian, Sở Ly Ca và Kinh Nhan lại vô tình thả lỏng, mỗi nơi đều đến dạo chơi một chút, giống như đem chuyện tìm dược vứt ra sau đầu. Sở Ly Ca còn hái một vòng hoa, đội lên đầu Kinh Nhan, rồi tán thưởng không ngớt.Kinh Nhan vốn dĩ đang vui vẻ, chợt sắc mặt biến đổi.Sở Ly Ca theo hướng ánh mắt nàng nhìn lên bầu trời. Xa xa, mây đen cuộn trào, sấm sét lóe rực, một cảm giác áp lực khổng lồ đang đè xuống."Là Vô Thượng Lôi Đình..."Kinh Nhan thất kinh. Nàng không biết Cửu Tiêu xảy ra chuyện gì, nhưng Vô Thượng Lôi Đình này lại xuyên qua cả kết giới Thần tộc, hiển hiện giữa trời, mang theo uy thế khủng bố."Kia... lão vương bát đó đang tức giận sao?"Sở Ly Ca thân là Ma tộc, trời sinh đã sợ lôi điện. Nàng rùng mình khi nhìn thấy Lôi Đình pháp tướng kia. Tương truyền Vô Thượng Lôi Đình là pháp tướng do Đế Thừa dùng đạo hạnh chính mình ngưng tụ, một tia sét cũng đủ hủy diệt cả một tòa thành nhân gian.Trước cuộc chiến Thần – Ma, Đế Thừa đã sống hơn ngàn năm. Khi ấy, Lôi Đình của hắn là cơn ác mộng của Ma tộc, rất nhiều Ma tộc đã bị nghiền nát thành tro bụi dưới sấm sét ấy."Vô Thượng Lôi Đình không phải chuyện nhỏ... chẳng lẽ Cửu Tiêu xảy ra chuyện rồi?"Kinh Nhan như cũ tâm đặt ở Cửu Tiêu, Sơ Ky Ca có thể nhìn được sự lo lắng trong mắt nàng."Ngươi bây giờ e là không còn thời gian lo cho người khác đâu."Sở Ly Ca đã cảm nhận được thần tức lan đến từ chân trời, như thể toàn bộ Thần tộc đang vận dụng sức mạnh cho một việc gì đó."Thần tộc... có lẽ đang đi tìm người."Sở Ly Ca cùng Kinh Nhan lập tức thu liễm hơi thở, trong chốc lát Thần tộc khó tìm ra được họ, nhưng với động tĩnh lớn đến vậy, chắc chắn không có chuyện gì tốt.Kinh Nhan im lặng. Trong lòng nàng mơ hồ đoán được: có lẽ Thượng Thiện Thần Quân và Đế Thừa đã xung đột... hoặc Xảo Húc cũng đã đối đầu với hắn, mới làm cho hắn tức giận như vậy.Thần tộc, đã thực sự rối loạn.
"Thần Đế, không phải người định dùng vũ lực để ngăn cản chúng ta chứ?"Dù biết rằng cơn "Lôi Đình" này là do Đế Thừa vô tình phóng thích, là bản năng thiên phú của hắn, nhưng nếu hắn thật sự mượn nó để cản trở, thì con đường ly biệt này e sẽ đầy chông gai.Xảo Húc thu lại ánh nhìn, xoay người bước đến bên Thượng Thiện Thần Quân, phớt lờ luồng uy áp đang tràn đến từ bốn phương tám hướng.Bộ bạch y của nàng phiêu dật mà dứt khoát, tựa như một khi đã bước đi, sẽ không bao giờ có thể quay đầu lại nữa."Xảo Húc!"Đế Thừa gọi Xảo Húc lại, hai mắt đỏ bừng, cơn giận dữ xé rách vẻ ôn hòa thường ngày trên gương mặt hắn:
"Đừng rời khỏi ta!"Kinh Vũ Yên chứng kiến cảnh tượng ấy, trong lòng khẽ động. Nàng chỉ muốn lặng lẽ rời khỏi đại điện, nhưng lập tức cảm nhận được một luồng khí tức khóa chặt mình. Quay đầu lại, chỉ thấy Đế Thừa trầm giọng nói:
"Ngay cả ngươi cũng muốn đi sao?"Lời nói ấy như một lời cảnh cáo trần trụi. Kinh Vũ Yên dừng chân, cái loại khuất nhục quanh năm ấy lại một lần nữa ăn mòn nàng. Từ sau biến cố Phượng Hoàng ngã xuống, Đế Thừa luôn dùng những lời đe dọa và thủ đoạn khống chế nàng, mọi lời nói, hành động của nàng đều phải thuận theo ý hắn.Cho đến khi Kinh Phạn Ca xuất hiện, Kinh Vũ Yên mới thấy được một tia hy vọng — hy vọng có thể phản kháng Đế Thừa, đoạt lại uy nghiêm cho Thần Hoàng nhất tộc. Nhưng rồi...Kinh Phạn Ca cùng Cổ Nhược Thi yêu nhau, phạm điều cấm kỵ của Thần tộc, bị toàn tộc ruồng bỏ. Niềm hy vọng duy nhất của nàng tan vỡ. Đến cuối cùng, ngay cả Kinh Nhan cũng đi theo con đường phản nghịch ấy.Bao năm qua, ngoài mất mát ra, nàng còn có gì nữa đâu?"Ta không hối hận về những gì mình đã làm. Mọi quyết định của ta đều vì bảo hộ Thần Hoàng nhất tộc. Nhưng giờ đây, ta phải chọn một con đường khác."Có lẽ chính Thượng Thiện Thần Quân và Xảo Húc đã cho nàng dũng khí, hoặc cũng có thể vì nàng chẳng còn gì để mất. Dù sao thì rời đi giờ đây là lựa chọn tốt nhất.Đế Thừa bật cười khẽ, rồi càng lúc càng cười lớn, nụ cười ấy đầy châm biếm, không biết là đang mỉa mai người khác hay chính bản thân mình."Thế gian này cá lớn nuốt cá bé, kẻ thắng làm vua. Các ngươi hưởng thành quả do ta đổ máu mà có, rồi lại muốn ta trở thành người tốt ư?""Nếu ta thật sự là người tốt, Thần tộc liệu có được phồn vinh như hôm nay không?"Hắn đưa tay ôm lấy ngực, khàn giọng nói:
"Ta chỉ đang bảo vệ những gì thuộc về ta. Như thế có gì sai?"Thượng Thiện Thần Quân dừng lần chuỗi tràng hạt trong tay, thấp giọng đáp:
"Không ai tranh giành với ngươi cả. Chính lòng nghi ngờ của ngươi đã hại chết quá nhiều người."Nàng siết chặt tràng hạt, khẽ thở dài:
"Người tốt hay kẻ xấu, hưng thịnh hay suy vong, tất cả chỉ là cái cớ cho việc ngươi không muốn buông bỏ quyền lực mà thôi.""Chúng ta đi."Thượng Thiện Thần Quân kéo Xảo Húc lên đài Phổ Độ, mở ra cánh cửa trời, rời khỏi nơi ấy.Kinh Vũ Yên nhìn Đế Thừa đang nổi giận đến méo mó gương mặt, chỉ nói một câu:
"Thần Hoàng nhất tộc chúng ta chưa từng tranh đoạt với ngươi điều gì. Nay đường đi đã khác biệt, chỉ có thể chia ly."Nói dứt lời, Kinh Vũ Yên hóa thành một luồng sáng trắng, biến mất khỏi Thiên Thần điện.Cả đại điện mênh mông chỉ còn lại mình Đế Thừa, hơi thở nặng nề vang vọng khắp không gian. Ngoài kia, tiếng sấm càng lúc càng dồn dập, như báo hiệu cơn lôi đình sắp giáng xuống.Lúc này, Tam Hoang Thần Quân rụt rè bước vào. Nhìn thấy vẻ mặt u tối của Đế Thừa, hắn không dám thở mạnh, một lời cũng không dám nói."Đi tìm ma nữ và Kinh Nhan."Giọng hắn vang lên trầm đục như đến từ đáy biển, ẩn chứa cơn phẫn nộ sắp bùng nổ."Tìm... ở đâu?""Giết ma nữ. Bắt sống Kinh Nhan."Tam Hoang Thần Quân ngẩn người. Tuy ngoài miệng đồng ý nhưng trong lòng lại hoang mang, bởi giữa Thần và Ma, sát hại lẫn nhau là điều cấm kỵ, sẽ chịu Thiên Đạo trừng phạt.Vậy mà giờ đây, Thần Đế lại sẵn sàng bất chấp tất cả để chém giết ma nữ ấy sao?**"Thế gian vạn pháp đều có nhân quả, duyên sinh duyên diệt, vốn là chuyện bình thường."Giọng nói của vị lão tăng vang lên chậm rãi dưới tán cây, mọi người vây quanh ông đều yên tĩnh lắng nghe. Tiếng ồn ào của chợ dường như chẳng thể quấy nhiễu được âm thanh trầm ổn ấy.Sở Ly Ca cùng Kinh Nhan liếc nhìn đám người, khi nghe đến hai chữ nhân quả, trong lòng cả hai đều khẽ chấn động, nhớ lại chuyện từng xảy ra không lâu trước đó ở Yêu giới.Có nhân ắt có quả, có lẽ nhân duyên giữa các nàng vẫn chưa kết thúc, nên mới có kiếp này tiếp nối. Kinh Nhan bị giọng nói của lão tăng hấp dẫn, không tự chủ mà tiến lên vài bước. Trước mắt nàng là một vị lão tăng khoác áo cà sa xám, dung nhan tiều tụy, ngồi xếp bằng dưới gốc cây, một tay lần chuỗi tràng hạt, một tay kết ấn, thần thái điềm tĩnh và hiền hòa.Dường như cảm nhận được ánh mắt nàng, vị lão tăng hơi hé mắt, nhìn về phía Kinh Nhan.Trong khoảnh khắc, Kinh Nhan giật mình, cảm giác như một đứa trẻ làm sai chuyện bị người lớn bắt gặp, tim đập loạn nhịp, ánh mắt lúng túng.Lão tăng mỉm cười hiền hậu, bàn tay đang lần chuỗi hạt dừng lại, giọng nói ôn hòa vang lên:
"Chúng ta lại gặp nhau rồi.""Kinh Nhan?"Kinh Nhan nghe được Sở Ly Ca gọi nàng, nhưng âm thanh ấy dường như càng lúc càng xa. Trong nháy mắt, Kinh Nhan chỉ cảm thấy không gian xoay chuyển, trời đất nghiêng đảo, thân thể nàng như rơi vào hư không.Chờ đến khi lấy lại ý thức, nàng phát hiện mình đang ở trong một vùng hỗn độn tràn ngập tinh vân, tựa như đứng giữa bầu trời đầy sao. Lão tăng vẫn ngồi xếp bằng trước mặt, và lúc này nàng mới hiểu, đây là ảo cảnh không gian do ông ấy tạo ra.Nhân gian sao có tu sĩ nào có thể làm được như vậy, có thế đem nàng kéo vào bên trong ảo cảnh?"Chúng ta từng gặp nhau?"Lão tăng mỉm cười, chậm rãi đứng dậy, trong chớp mắt dung mạo biến đổi, từ lão tăng trở thành một vị tiểu hòa thượng tuấn tú.Kinh Nhan cảm thấy thật quái dị, trong lòng sinh cảnh giác: người này có phải do Thần tộc phái đến không? Nhưng xung quanh hắn không hề có chút thần tức nào."Cả đời này, mọi việc có đúng như ngươi mong muốn không?"Nghe vậy, Kinh Nhan khẽ cau mày: "Vì sao ngươi lại biết?""Ta cái gì cũng đều biết."Kinh Nhan trong lòng lo sợ, người này dường như không hề có linh lực, nhưng linh khí xung quanh lại như thuận theo ý hắn, nàng chưa bao giờ gặp qua người như vậy."Xem ra, sau khi ngươi quay lại một kiếp, tất cả nhân quả mới hoàn chỉnh... Quả nhiên, đạo trời thật kỳ lạ."Vừa dứt lời, dung mạo vị tiểu hòa thượng lại biến đổi, thành một thiếu nữ dung mạo tuyệt đẹp. Giọng nói nàng êm ái như nước:
"Ngươi đừng sợ, ta chỉ tình cờ đi ngang qua nhân gian, không ngờ gặp lại cố nhân.""Chúng ta... kiếp trước từng gặp sao?"Tuy trong lòng có chút sợ hãi, nhưng Kinh Nhan lại cảm thấy thiếu nữ này không có ý làm hại mình."Tất nhiên là gặp qua.""Ngươi nói mình biết hết mọi chuyện, vậy vì sao thế đạo lại trọng khởi?"Thiếu nữ kia khẽ cười: "Bởi vì đây là điều ngươi mong muốn.""Ta... mong muốn?"Thiếu nữ lại nói:
"Có vẻ kiếp này ngươi đã lựa chọn làm chuyện ngươi muốn làm. Nguyện ngươi không hối, không oán.""Khoan đã..."Kinh Nhan cảm giác thiếu nữ kia sắp phải rời đi, lại nghe thiếu nữ kia nói:
"Sau này, chúng ta sẽ còn gặp lại."Thiên địa xoay chuyển, không gian tan vỡ, Kinh Nhan chợt choàng tỉnh. Trước mắt là Sở Ly Ca, nàng đang nắm tay mình:
"Kinh Nhan, ngươi thích Phật pháp sao?"Kinh Nhan hoảng hốt nhìn nàng, nhận ra rằng trong ảo cảnh kia dường như đã qua rất lâu, nhưng ở thực tại, chỉ mới vài phút trôi qua.Nàng liếc nhìn về phía lão tăng, người ấy vẫn ngồi dưới tán cây, giọng khàn khàn giảng về nhân quả, chưa từng liếc nhìn nàng lấy một lần."Không... đi thôi."Kinh Nhan dắt tay Sở Ly Ca, định rời đi, nhưng vẫn không kìm được quay đầu nhìn lại, lão tăng vẫn trầm mặc như cũ."Thế đạo trọng khởi... là ta mong muốn sao?"Hai người rời khỏi, tiếp tục hành trình cùng Kinh Phạn Ca và Cổ Nhược Thi, lang bạt nhân gian tìm một loại "th·iếp dược" để khống chế sát khí trong người Kinh Phạn Ca.Thế nhưng khi đến nhân gian, Sở Ly Ca và Kinh Nhan lại vô tình thả lỏng, mỗi nơi đều đến dạo chơi một chút, giống như đem chuyện tìm dược vứt ra sau đầu. Sở Ly Ca còn hái một vòng hoa, đội lên đầu Kinh Nhan, rồi tán thưởng không ngớt.Kinh Nhan vốn dĩ đang vui vẻ, chợt sắc mặt biến đổi.Sở Ly Ca theo hướng ánh mắt nàng nhìn lên bầu trời. Xa xa, mây đen cuộn trào, sấm sét lóe rực, một cảm giác áp lực khổng lồ đang đè xuống."Là Vô Thượng Lôi Đình..."Kinh Nhan thất kinh. Nàng không biết Cửu Tiêu xảy ra chuyện gì, nhưng Vô Thượng Lôi Đình này lại xuyên qua cả kết giới Thần tộc, hiển hiện giữa trời, mang theo uy thế khủng bố."Kia... lão vương bát đó đang tức giận sao?"Sở Ly Ca thân là Ma tộc, trời sinh đã sợ lôi điện. Nàng rùng mình khi nhìn thấy Lôi Đình pháp tướng kia. Tương truyền Vô Thượng Lôi Đình là pháp tướng do Đế Thừa dùng đạo hạnh chính mình ngưng tụ, một tia sét cũng đủ hủy diệt cả một tòa thành nhân gian.Trước cuộc chiến Thần – Ma, Đế Thừa đã sống hơn ngàn năm. Khi ấy, Lôi Đình của hắn là cơn ác mộng của Ma tộc, rất nhiều Ma tộc đã bị nghiền nát thành tro bụi dưới sấm sét ấy."Vô Thượng Lôi Đình không phải chuyện nhỏ... chẳng lẽ Cửu Tiêu xảy ra chuyện rồi?"Kinh Nhan như cũ tâm đặt ở Cửu Tiêu, Sơ Ky Ca có thể nhìn được sự lo lắng trong mắt nàng."Ngươi bây giờ e là không còn thời gian lo cho người khác đâu."Sở Ly Ca đã cảm nhận được thần tức lan đến từ chân trời, như thể toàn bộ Thần tộc đang vận dụng sức mạnh cho một việc gì đó."Thần tộc... có lẽ đang đi tìm người."Sở Ly Ca cùng Kinh Nhan lập tức thu liễm hơi thở, trong chốc lát Thần tộc khó tìm ra được họ, nhưng với động tĩnh lớn đến vậy, chắc chắn không có chuyện gì tốt.Kinh Nhan im lặng. Trong lòng nàng mơ hồ đoán được: có lẽ Thượng Thiện Thần Quân và Đế Thừa đã xung đột... hoặc Xảo Húc cũng đã đối đầu với hắn, mới làm cho hắn tức giận như vậy.Thần tộc, đã thực sự rối loạn.