[BHTT-Edit] - Họa Cốt
Chương 112
Mấy ngày này, Kinh Phạn Ca vẫn luôn lang bạt trong Nhân giới, hành tung mờ mịt, ngoại trừ khi nàng tự mình hiện thân thì chẳng ai tìm được. Thần tộc cũng không ngừng phái người xuống tìm kiếm, nhưng kẻ được phái đi hoặc là mất tích, hoặc là bất lực trở về.Để giảm bớt thương vong không cần thiết, Tam Hoang Thần Quân quyết định không tiếp tục cử người nữa.
Nhưng việc này lại bị Đế Thừa trách cứ, cho rằng Tam Hoang Thần Quân hành sự bất lực. Hai người thậm chí đã có trận khắc khẩu kịch liệt, đều cho rằng nếu tả hộ pháp Thượng Thiện Thần Quân còn ở đó, ắt hẳn sự tình sẽ được giải quyết ổn thỏa.Chỉ tiếc là, Thượng Thiện Thần Quân đã bế quan trăm năm, đến nay chưa từng xuất quan. Đế Thừa từng nhiều lần dò hỏi, nhưng nàng vẫn đóng cửa không gặp.Thượng Thiện Thần Quân chính là tỷ tỷ của Thần hậu Xảo Húc, tính tình cổ quái, chẳng thân thiết với ai cũng chẳng trở mặt với ai. Ngay cả Xảo Húc cũng không đoán được tâm ý của nàng. Tu vi của nàng không hẳn là cao cường, nhưng ở phương diện hóa giải mâu thuẫn lại cực kỳ xuất sắc, khiến ai cũng tình nguyện nghe theo.Đế Thừa cùng Tam Hoang Thần Quân xung đột, lại thêm Kinh Nhan chưa từng trở về Thần giới, càng làm dấy lên đủ loại suy đoán, khiến cho Thần giới tình thế hỗn loạn.Còn Kinh Phạn Ca lang bạt trong Nhân giới cũng không phải hoàn toàn vô định. Nàng vẫn đang tìm kiếm một vật... chỉ là lại quên mất đó rốt cuộc là thứ gì. Nàng chỉ biết, nó vô cùng quan trọng.Thế nhưng đi khắp nơi nhiều ngày, nàng vẫn không nhớ ra, cũng không hề cảm ứng được nó, trong lòng cực kỳ buồn bực.Một lần đi dọc bờ sông ngoại ô, thần thức tản ra, song vẫn chẳng thấy vật gì khác thường. Nàng chỉ có thể thất vọng thở dài.Hiện nay Hoang Vu phòng thủ nghiêm ngặt, muốn tiến vào rất khó. Nhưng nàng tin chỉ cần tìm được món đồ kia, nhất định bản thân sẽ có thêm phần nắm chắc.Có lẽ Kinh Nhan biết. Nàng cũng cảm nhận được Kinh Nhan luôn quanh quẩn gần mình. Mỗi lần gặp, đầu lại đau nhức, đến cả kẻ không sợ trời không sợ đất như Kinh Phạn Ca cũng thoáng thấy e ngại.Nhưng đời chính là như vậy: sợ cái gì thì cái đó liền tới. Nàng không tìm Kinh Nhan, Kinh Nhan lại đến tìm nàng."Không chịu hợp tác, bây giờ lại tìm ta, là muốn đi chịu chết sao?"Mấy ngày nay, nàng đã giết không ít Thần tộc, cũng giam giữ vài kẻ trong không gian ngục giam, nhưng lòng vẫn chẳng thoải mái. Luôn cảm thấy những việc ấy không khiến mình vui lên. Trái lại, mỗi lần nhìn thấy Kinh Nhan, trong đáy lòng luôn hiện lên một tia khoái ý. Nếu sự xuất hiện ấy không khiến nàng đau đầu, thì càng hoàn hảo."Cô cô, ta giúp ngươi."Kinh Nhan bước đến gần. Kinh Phạn Ca khoanh tay trước ngực, cười nói:
"Ngươi rốt cuộc đã nghĩ thông?"Tuy nàng đang cười, nhưng rõ ràng vẫn có phòng bị.
Kinh Nhan dừng lại, cách khoảng năm trượng nhìn nàng:
"Nếu ngươi nhất định muốn đánh thượng Cửu Tiêu, vậy ta nguyện ý đứng bên cạnh ngươi.""Thế nào? Lại muốn bù đắp cái gì tiếc nuối sao?"Lại?Kinh Nhan hơi ngẩn ra. Chẳng lẽ đã có kẻ từng nói thế với nàng?"Không phải. Ít nhất, khi ngươi muốn lạm sát kẻ vô tội, ta có thể ngăn ngươi."Kinh Phạn Ca thoáng ngẩn, sau đó lạnh lùng cười:
"Ngươi ngăn được ta?""Có thể thử."Kinh Phạn Ca rất mạnh, nhưng Kinh Nhan tự biết bản thân cũng không yếu. Nếu toàn lực ứng phó, chưa chắc không cản nổi.Những năm qua, Thần Hoàng nhất tộc quả thật đã dốc sức bồi dưỡng nàng, đan dược và pháp bảo chẳng thiếu. Tuy không thể thắng Kinh Phạn Ca, nhưng chí ít cũng đủ lực chiến một trận."Hảo, vậy ngươi cứ thử. Ngươi muốn ngăn ta giết người, mà ta cần ngươi trợ giúp. Hơn nữa, chúng ta cũng có chung kẻ địch. Quan hệ hợp tác này đúng là quái lạ, nhưng ta chấp nhận."Nói xong, Kinh Phạn Ca ngoắc tay.
Kinh Nhan không chút nghi ngờ, đi qua. Nàng biết Kinh Phạn Ca có thể bất ngờ động thủ, nhưng lúc này, rõ ràng nàng càng cần một người trợ lực.Khi Kinh Nhan đến gần, Kinh Phạn Ca mới hạ giọng:
"Ta muốn tìm một thứ, với ta mà nói cực kỳ quan trọng.""Thứ gì?""Ta không biết."Kinh Nhan: "......""Ta luôn cảm thấy bản thân còn thiếu thiếu cái gì đó."Một thân hồng y, mái tóc bạc dài, bóng dáng phiêu dật nhưng tỏa ra sát khí khiến người ta sợ hãi — đó chính là nàng bây giờ. Thế nhưng trong lòng vẫn trống rỗng, như mất mát điều gì.Đôi mắt Kinh Phạn Ca sáng rực, búng tay cười:
"Đúng, chính là vũ khí!"Nàng lục túi trữ vật, chỉ thấy ngoài mấy bình đan dược ra thì chẳng còn gì. Khó trách luôn cảm thấy bản thân thiếu hụt."Vũ khí của ngươi là...Ấm Dương."Trước kia, cả hai đều mang Thần Hoàng kiếm, song mỗi người còn có một thanh kiếm độc thuộc về mình. Kiếm của Kinh Phạn Ca gọi là Ấm Dương, còn Kinh Nhan là Đoạn Niệm, chỉ là từ trước đến nay chưa từng ra khỏi vỏ."Đúng rồi, ta muốn tìm lại thanh Ấm Dươngkiếm. Nhưng tại sao nó lại ở Nhân gian?"Kinh Nhan im lặng. Chính nàng cũng không biết. Trước kia, Kinh Phạn Ca từng chỉ dẫn nàng đi đúng con đường, nói nhiều chuyện tương lai, nhưng lại rất ít khi đề cập đến bản thân."Tìm rồi có lẽ sẽ biết."Kinh Nhan nói xong, Kinh Phạn Ca liền bật cười:
"Ngươi thật sự muốn đồng hành với ta? Ngươi biết thế tức là phản bội Thần tộc?""Ta sẽ không phản bội Thần tộc."Kinh Phạn Ca không bình luận thêm, chỉ nói:
"Đi thôi. Nhắc đến Ấm Dương, ta chợt có chút ấn tượng.""Đi đâu?""Biển hoa hướng dương."**Sở Ly Ca vẫn đang bế quan, nhưng dạo gần đây nàng luôn cảm thấy bất an, như có chuyện gì sắp xảy ra.Hôm nay, nàng cuối cùng cũng bước ra khỏi phòng. Thanh La như thường lệ ghé qua, tình cờ thấy Sở Ly Ca đi ra thì lập tức tiến lên hỏi:"Tôn chủ, ngươi đột phá sao?""Đột cái đầu ngươi, ta muốn đi tìm ca ta, hắn ở đâu?""Ma Quân đang ở dược lư của Cổ tiền bối."Vừa nghe xong, Sở Ly Ca liền xoay người bỏ đi không thèm ngoái lại. Thanh La vội vàng theo sát, vừa chạy vừa hỏi Sở Ly Ca có chỗ nào khó chịu không. May mà nàng còn đang bận tìm người, bằng không Thanh La đã sớm bị một chưởng đánh bay.Bước vào dược lư, Sở Ly Ca mới phát hiện hóa ra Huyễn Nữ đến học y, Sở Thất Sát đi theo phía sau nàng. Thấy Sở Ly Ca, mọi người đều ngạc nhiên vui mừng — không ngờ nàng lại xuất quan mà chẳng hề dự tính trước."Ngươi thế nào lại ra..."Sở Thất Sát còn chưa nói xong đã bị Sở Ly Ca cắt lời:"Ta muốn ra ngoài.""Không được."Nụ cười trên môi Sở Thất Sát vụt tắt. Hắn có thể để muội muội tùy hứng, nhưng lần này thì không."Ta luôn có một dự cảm chẳng lành, nếu ta không ra ngoài, ta sợ sẽ hối hận.""Nếu ngươi bị Kinh Phạn Ca giết, Ma tộc chúng ta phải làm sao?""Ta sẽ cùng nàng đi."Hai anh em suýt nữa cãi nhau, cuối cùng vẫn là Cổ Nhược Thi lên tiếng điều giải:"Tu vi của ta cũng không yếu, hơn nữa bên người còn có ám khí và độc dược, nếu thực sự gặp Kinh Phạn Ca, ta vẫn có cách thoát thân."Nghe vậy, Sở Thất Sát lặng thinh. Hắn chưa đồng ý ngay, nhưng chỉ cần hắn chưa mở miệng, Sở Ly Ca liền trừng mắt nhìn không rời, y như một đứa trẻ bướng bỉnh."Thật sự quá nguy hiểm."Hắn lo lắng, nếu còn gặp phải Thần tộc, hỗn chiến bùng nổ thì Sở Ly Ca và Cổ Nhược Thi sẽ chịu thiệt thòi lớn."Ca, hãy để ta đi. Ta nhất định phải đi."Nghe xong, hắn vẫn còn do dự, nhưng cuối cùng Cổ Nhược Thi mở miệng:"Ta cam đoan nàng sẽ không sao."Ngày thường Cổ Nhược Thi rất ít khi chắc chắn như vậy, vậy mà lần này lại tự mình xin đi, còn khẳng định Sở Ly Ca sẽ an toàn — chẳng lẽ nàng đã có kế hoạch gì?Sở Thất Sát hiểu rõ, một khi nàng không muốn nói, thì chẳng ai moi được miệng nàng. Hắn cũng không hỏi nữa, chỉ dặn:"Được rồi, ngươi đi đi. Nhưng nếu có chuyện gì, phải lập tức truyền tin trở về.""Biết rồi."Sở Ly Ca liếc Cổ Nhược Thi một cái, hai người lập tức hiểu ý. Sau khi dặn dò Huyễn Nữ vài câu, Cổ Nhược Thi liền đi theo nàng rời đi.Hai người nhanh chóng đến cửa Hoang Vu. Lúc này, Sở Ly Ca mới hỏi:"Ngươi muốn đi tìm Kinh Phạn Ca, đúng không?""Phải. Ngươi cũng đoán được Kinh Nhan có lẽ đang ở cùng nàng.""Hừ."Một tiếng hừ nhẹ thay cho đáp án. Nàng biết rõ tính tình Kinh Nhan: đã nhận định việc gì thì sẽ theo đến cùng. Nhất định Kinh Nhan sẽ đi tìm Kinh Phạn Ca, mà chỉ có Kinh Nhan mới khiến Kinh Phạn Ca chịu tiếp xúc.Nữ nhân kia, ngày thường còn dặn người ta phải giữ mạng sống, thế mà chính mình lại chủ động đi gần kề lửa."Bất luận thế nào, trước tiên chúng ta phải tìm được Kinh Nhan. Ngươi hẳn là có cách.""Có."Chúc Dung Tâm Hỏa càng tu luyện sâu, liên kết giữa nàng và Kinh Nhan càng mạnh. Chỉ cần thả thần thức vào Chúc Dung Tâm Hỏa, nàng có thể cảm nhận vị trí đại khái của Kinh Nhan."Vậy đi thôi!"Hai người không chút chần chừ, lập tức phi thân rời khỏi Hoang Vu, nháy mắt đã tan biến vào tầng mây. Cổ Nhược Thi chính là có đôi khi không quen với thái độ của Sở Ly Ca không biết lớn nhỏ, nhưng lại thích nàng tâm tư trong suốt, rất nhiều chuyện không cần nói rõ nàng đều hiểu được.Cũng bởi vì thế hai nàng tại nhiều thời điểm đều rất ăn ý, vốn dĩ mối quan hệ là tiền bối hậu nhân lại trở thành tỷ muội kết nghĩa.Lại nói thêm, nàng so với Sở Ly Ca cách mấy trăm năm tuổi, tâm tư so với nàng ấy trầm ổn hơn, lúc này hẳn là phải khuyên nàng ở lại mới đúng.Chính là nhìn đến ánh mắt nóng vội của Sở Ly Ca, lại nghĩ đến mình năm đó cùng Kinh Phạn Ca như vậy bỏ lỡ, thiếu chút nữa đã sinh ly tử biệt, liền chủ động xin ra ngoài cùng Sở Ly Ca.Huống hồ lần này đi, nàng cũng là có kế hoạch.Sau khi bay qua Yêu Ma Hải, liền vẫn luôn theo hướng bắc mà đi. Hai nàng dùng tốc độ nhanh nhất, chỉ trong hai canh giờ đã tới Hồng Quốc kinh thành ở Nhân giới.Nhân giới giờ đang ở cuối xuân, Hồng Quốc kinh thành nổi tiếng khắp thiên hạ vì hoa cỏ. Vừa đến đã nghe hương hoa lan tỏa trong không khí. Nhưng hai người từ Hoang Vu đến lại không quen mùi hương này, đã quen mùi đất cằn khô, nên đối với hương hoa chan chứa sức sống, ngược lại cảm thấy khó chịu.Mùa hoa nở rộ, người từ nam chí bắc đều kéo về kinh thành ngắm hoa, phố xá chật như nêm cối. Sở Ly Ca và Cổ Nhược Thi ẩn thân bay trên cao, không để người phàm phát hiện."Hơi thở ở gần đây, nhưng nàng vẫn luôn di chuyển. Muốn xác định vị trí thì cần thêm thời gian.""Không có cách nào nhanh hơn sao?" – Cổ Nhược Thi vội vàng nói.Sở Ly Ca bỗng nở nụ cười ranh mãnh, ánh mắt lóe sáng như hồ ly, đầy ẩn ý xấu xa."Ngươi vừa gợi cho ta một cách nhanh hơn rồi."Dứt lời, nàng hiện hình ngay trên không trung kinh thành. Người trong lầu cao ngẩng lên liền thấy nữ tử áo đỏ quyến rũ, lập tức xôn xao.Cổ Nhược Thi không ngăn cản, chỉ muốn xem tiểu ma đầu này lại định giở trò gì.Sở Ly Ca phóng thích ma khí, nhưng chỉ giới hạn trong phạm vi kinh thành, không để ruồi nhặng khác kéo đến.Ngay lập tức, mây trên đầu nàng tụ thành lôi vân che kín, thấy hiện tượng lạ, phàm nhân dưới đất hoảng hốt chạy tán loạn.Nhưng trước khi tia sét giáng xuống, Sở Ly Ca liền thu lại khí tức, che giấu thân hình."Ngươi làm gì vậy?""Nàng tới rồi.""Ân?"Cổ Nhược Thi còn chưa hiểu, quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy cách đó không xa, Kinh Nhan đang hướng phía các nàng bay tới.
Nhưng việc này lại bị Đế Thừa trách cứ, cho rằng Tam Hoang Thần Quân hành sự bất lực. Hai người thậm chí đã có trận khắc khẩu kịch liệt, đều cho rằng nếu tả hộ pháp Thượng Thiện Thần Quân còn ở đó, ắt hẳn sự tình sẽ được giải quyết ổn thỏa.Chỉ tiếc là, Thượng Thiện Thần Quân đã bế quan trăm năm, đến nay chưa từng xuất quan. Đế Thừa từng nhiều lần dò hỏi, nhưng nàng vẫn đóng cửa không gặp.Thượng Thiện Thần Quân chính là tỷ tỷ của Thần hậu Xảo Húc, tính tình cổ quái, chẳng thân thiết với ai cũng chẳng trở mặt với ai. Ngay cả Xảo Húc cũng không đoán được tâm ý của nàng. Tu vi của nàng không hẳn là cao cường, nhưng ở phương diện hóa giải mâu thuẫn lại cực kỳ xuất sắc, khiến ai cũng tình nguyện nghe theo.Đế Thừa cùng Tam Hoang Thần Quân xung đột, lại thêm Kinh Nhan chưa từng trở về Thần giới, càng làm dấy lên đủ loại suy đoán, khiến cho Thần giới tình thế hỗn loạn.Còn Kinh Phạn Ca lang bạt trong Nhân giới cũng không phải hoàn toàn vô định. Nàng vẫn đang tìm kiếm một vật... chỉ là lại quên mất đó rốt cuộc là thứ gì. Nàng chỉ biết, nó vô cùng quan trọng.Thế nhưng đi khắp nơi nhiều ngày, nàng vẫn không nhớ ra, cũng không hề cảm ứng được nó, trong lòng cực kỳ buồn bực.Một lần đi dọc bờ sông ngoại ô, thần thức tản ra, song vẫn chẳng thấy vật gì khác thường. Nàng chỉ có thể thất vọng thở dài.Hiện nay Hoang Vu phòng thủ nghiêm ngặt, muốn tiến vào rất khó. Nhưng nàng tin chỉ cần tìm được món đồ kia, nhất định bản thân sẽ có thêm phần nắm chắc.Có lẽ Kinh Nhan biết. Nàng cũng cảm nhận được Kinh Nhan luôn quanh quẩn gần mình. Mỗi lần gặp, đầu lại đau nhức, đến cả kẻ không sợ trời không sợ đất như Kinh Phạn Ca cũng thoáng thấy e ngại.Nhưng đời chính là như vậy: sợ cái gì thì cái đó liền tới. Nàng không tìm Kinh Nhan, Kinh Nhan lại đến tìm nàng."Không chịu hợp tác, bây giờ lại tìm ta, là muốn đi chịu chết sao?"Mấy ngày nay, nàng đã giết không ít Thần tộc, cũng giam giữ vài kẻ trong không gian ngục giam, nhưng lòng vẫn chẳng thoải mái. Luôn cảm thấy những việc ấy không khiến mình vui lên. Trái lại, mỗi lần nhìn thấy Kinh Nhan, trong đáy lòng luôn hiện lên một tia khoái ý. Nếu sự xuất hiện ấy không khiến nàng đau đầu, thì càng hoàn hảo."Cô cô, ta giúp ngươi."Kinh Nhan bước đến gần. Kinh Phạn Ca khoanh tay trước ngực, cười nói:
"Ngươi rốt cuộc đã nghĩ thông?"Tuy nàng đang cười, nhưng rõ ràng vẫn có phòng bị.
Kinh Nhan dừng lại, cách khoảng năm trượng nhìn nàng:
"Nếu ngươi nhất định muốn đánh thượng Cửu Tiêu, vậy ta nguyện ý đứng bên cạnh ngươi.""Thế nào? Lại muốn bù đắp cái gì tiếc nuối sao?"Lại?Kinh Nhan hơi ngẩn ra. Chẳng lẽ đã có kẻ từng nói thế với nàng?"Không phải. Ít nhất, khi ngươi muốn lạm sát kẻ vô tội, ta có thể ngăn ngươi."Kinh Phạn Ca thoáng ngẩn, sau đó lạnh lùng cười:
"Ngươi ngăn được ta?""Có thể thử."Kinh Phạn Ca rất mạnh, nhưng Kinh Nhan tự biết bản thân cũng không yếu. Nếu toàn lực ứng phó, chưa chắc không cản nổi.Những năm qua, Thần Hoàng nhất tộc quả thật đã dốc sức bồi dưỡng nàng, đan dược và pháp bảo chẳng thiếu. Tuy không thể thắng Kinh Phạn Ca, nhưng chí ít cũng đủ lực chiến một trận."Hảo, vậy ngươi cứ thử. Ngươi muốn ngăn ta giết người, mà ta cần ngươi trợ giúp. Hơn nữa, chúng ta cũng có chung kẻ địch. Quan hệ hợp tác này đúng là quái lạ, nhưng ta chấp nhận."Nói xong, Kinh Phạn Ca ngoắc tay.
Kinh Nhan không chút nghi ngờ, đi qua. Nàng biết Kinh Phạn Ca có thể bất ngờ động thủ, nhưng lúc này, rõ ràng nàng càng cần một người trợ lực.Khi Kinh Nhan đến gần, Kinh Phạn Ca mới hạ giọng:
"Ta muốn tìm một thứ, với ta mà nói cực kỳ quan trọng.""Thứ gì?""Ta không biết."Kinh Nhan: "......""Ta luôn cảm thấy bản thân còn thiếu thiếu cái gì đó."Một thân hồng y, mái tóc bạc dài, bóng dáng phiêu dật nhưng tỏa ra sát khí khiến người ta sợ hãi — đó chính là nàng bây giờ. Thế nhưng trong lòng vẫn trống rỗng, như mất mát điều gì.Đôi mắt Kinh Phạn Ca sáng rực, búng tay cười:
"Đúng, chính là vũ khí!"Nàng lục túi trữ vật, chỉ thấy ngoài mấy bình đan dược ra thì chẳng còn gì. Khó trách luôn cảm thấy bản thân thiếu hụt."Vũ khí của ngươi là...Ấm Dương."Trước kia, cả hai đều mang Thần Hoàng kiếm, song mỗi người còn có một thanh kiếm độc thuộc về mình. Kiếm của Kinh Phạn Ca gọi là Ấm Dương, còn Kinh Nhan là Đoạn Niệm, chỉ là từ trước đến nay chưa từng ra khỏi vỏ."Đúng rồi, ta muốn tìm lại thanh Ấm Dươngkiếm. Nhưng tại sao nó lại ở Nhân gian?"Kinh Nhan im lặng. Chính nàng cũng không biết. Trước kia, Kinh Phạn Ca từng chỉ dẫn nàng đi đúng con đường, nói nhiều chuyện tương lai, nhưng lại rất ít khi đề cập đến bản thân."Tìm rồi có lẽ sẽ biết."Kinh Nhan nói xong, Kinh Phạn Ca liền bật cười:
"Ngươi thật sự muốn đồng hành với ta? Ngươi biết thế tức là phản bội Thần tộc?""Ta sẽ không phản bội Thần tộc."Kinh Phạn Ca không bình luận thêm, chỉ nói:
"Đi thôi. Nhắc đến Ấm Dương, ta chợt có chút ấn tượng.""Đi đâu?""Biển hoa hướng dương."**Sở Ly Ca vẫn đang bế quan, nhưng dạo gần đây nàng luôn cảm thấy bất an, như có chuyện gì sắp xảy ra.Hôm nay, nàng cuối cùng cũng bước ra khỏi phòng. Thanh La như thường lệ ghé qua, tình cờ thấy Sở Ly Ca đi ra thì lập tức tiến lên hỏi:"Tôn chủ, ngươi đột phá sao?""Đột cái đầu ngươi, ta muốn đi tìm ca ta, hắn ở đâu?""Ma Quân đang ở dược lư của Cổ tiền bối."Vừa nghe xong, Sở Ly Ca liền xoay người bỏ đi không thèm ngoái lại. Thanh La vội vàng theo sát, vừa chạy vừa hỏi Sở Ly Ca có chỗ nào khó chịu không. May mà nàng còn đang bận tìm người, bằng không Thanh La đã sớm bị một chưởng đánh bay.Bước vào dược lư, Sở Ly Ca mới phát hiện hóa ra Huyễn Nữ đến học y, Sở Thất Sát đi theo phía sau nàng. Thấy Sở Ly Ca, mọi người đều ngạc nhiên vui mừng — không ngờ nàng lại xuất quan mà chẳng hề dự tính trước."Ngươi thế nào lại ra..."Sở Thất Sát còn chưa nói xong đã bị Sở Ly Ca cắt lời:"Ta muốn ra ngoài.""Không được."Nụ cười trên môi Sở Thất Sát vụt tắt. Hắn có thể để muội muội tùy hứng, nhưng lần này thì không."Ta luôn có một dự cảm chẳng lành, nếu ta không ra ngoài, ta sợ sẽ hối hận.""Nếu ngươi bị Kinh Phạn Ca giết, Ma tộc chúng ta phải làm sao?""Ta sẽ cùng nàng đi."Hai anh em suýt nữa cãi nhau, cuối cùng vẫn là Cổ Nhược Thi lên tiếng điều giải:"Tu vi của ta cũng không yếu, hơn nữa bên người còn có ám khí và độc dược, nếu thực sự gặp Kinh Phạn Ca, ta vẫn có cách thoát thân."Nghe vậy, Sở Thất Sát lặng thinh. Hắn chưa đồng ý ngay, nhưng chỉ cần hắn chưa mở miệng, Sở Ly Ca liền trừng mắt nhìn không rời, y như một đứa trẻ bướng bỉnh."Thật sự quá nguy hiểm."Hắn lo lắng, nếu còn gặp phải Thần tộc, hỗn chiến bùng nổ thì Sở Ly Ca và Cổ Nhược Thi sẽ chịu thiệt thòi lớn."Ca, hãy để ta đi. Ta nhất định phải đi."Nghe xong, hắn vẫn còn do dự, nhưng cuối cùng Cổ Nhược Thi mở miệng:"Ta cam đoan nàng sẽ không sao."Ngày thường Cổ Nhược Thi rất ít khi chắc chắn như vậy, vậy mà lần này lại tự mình xin đi, còn khẳng định Sở Ly Ca sẽ an toàn — chẳng lẽ nàng đã có kế hoạch gì?Sở Thất Sát hiểu rõ, một khi nàng không muốn nói, thì chẳng ai moi được miệng nàng. Hắn cũng không hỏi nữa, chỉ dặn:"Được rồi, ngươi đi đi. Nhưng nếu có chuyện gì, phải lập tức truyền tin trở về.""Biết rồi."Sở Ly Ca liếc Cổ Nhược Thi một cái, hai người lập tức hiểu ý. Sau khi dặn dò Huyễn Nữ vài câu, Cổ Nhược Thi liền đi theo nàng rời đi.Hai người nhanh chóng đến cửa Hoang Vu. Lúc này, Sở Ly Ca mới hỏi:"Ngươi muốn đi tìm Kinh Phạn Ca, đúng không?""Phải. Ngươi cũng đoán được Kinh Nhan có lẽ đang ở cùng nàng.""Hừ."Một tiếng hừ nhẹ thay cho đáp án. Nàng biết rõ tính tình Kinh Nhan: đã nhận định việc gì thì sẽ theo đến cùng. Nhất định Kinh Nhan sẽ đi tìm Kinh Phạn Ca, mà chỉ có Kinh Nhan mới khiến Kinh Phạn Ca chịu tiếp xúc.Nữ nhân kia, ngày thường còn dặn người ta phải giữ mạng sống, thế mà chính mình lại chủ động đi gần kề lửa."Bất luận thế nào, trước tiên chúng ta phải tìm được Kinh Nhan. Ngươi hẳn là có cách.""Có."Chúc Dung Tâm Hỏa càng tu luyện sâu, liên kết giữa nàng và Kinh Nhan càng mạnh. Chỉ cần thả thần thức vào Chúc Dung Tâm Hỏa, nàng có thể cảm nhận vị trí đại khái của Kinh Nhan."Vậy đi thôi!"Hai người không chút chần chừ, lập tức phi thân rời khỏi Hoang Vu, nháy mắt đã tan biến vào tầng mây. Cổ Nhược Thi chính là có đôi khi không quen với thái độ của Sở Ly Ca không biết lớn nhỏ, nhưng lại thích nàng tâm tư trong suốt, rất nhiều chuyện không cần nói rõ nàng đều hiểu được.Cũng bởi vì thế hai nàng tại nhiều thời điểm đều rất ăn ý, vốn dĩ mối quan hệ là tiền bối hậu nhân lại trở thành tỷ muội kết nghĩa.Lại nói thêm, nàng so với Sở Ly Ca cách mấy trăm năm tuổi, tâm tư so với nàng ấy trầm ổn hơn, lúc này hẳn là phải khuyên nàng ở lại mới đúng.Chính là nhìn đến ánh mắt nóng vội của Sở Ly Ca, lại nghĩ đến mình năm đó cùng Kinh Phạn Ca như vậy bỏ lỡ, thiếu chút nữa đã sinh ly tử biệt, liền chủ động xin ra ngoài cùng Sở Ly Ca.Huống hồ lần này đi, nàng cũng là có kế hoạch.Sau khi bay qua Yêu Ma Hải, liền vẫn luôn theo hướng bắc mà đi. Hai nàng dùng tốc độ nhanh nhất, chỉ trong hai canh giờ đã tới Hồng Quốc kinh thành ở Nhân giới.Nhân giới giờ đang ở cuối xuân, Hồng Quốc kinh thành nổi tiếng khắp thiên hạ vì hoa cỏ. Vừa đến đã nghe hương hoa lan tỏa trong không khí. Nhưng hai người từ Hoang Vu đến lại không quen mùi hương này, đã quen mùi đất cằn khô, nên đối với hương hoa chan chứa sức sống, ngược lại cảm thấy khó chịu.Mùa hoa nở rộ, người từ nam chí bắc đều kéo về kinh thành ngắm hoa, phố xá chật như nêm cối. Sở Ly Ca và Cổ Nhược Thi ẩn thân bay trên cao, không để người phàm phát hiện."Hơi thở ở gần đây, nhưng nàng vẫn luôn di chuyển. Muốn xác định vị trí thì cần thêm thời gian.""Không có cách nào nhanh hơn sao?" – Cổ Nhược Thi vội vàng nói.Sở Ly Ca bỗng nở nụ cười ranh mãnh, ánh mắt lóe sáng như hồ ly, đầy ẩn ý xấu xa."Ngươi vừa gợi cho ta một cách nhanh hơn rồi."Dứt lời, nàng hiện hình ngay trên không trung kinh thành. Người trong lầu cao ngẩng lên liền thấy nữ tử áo đỏ quyến rũ, lập tức xôn xao.Cổ Nhược Thi không ngăn cản, chỉ muốn xem tiểu ma đầu này lại định giở trò gì.Sở Ly Ca phóng thích ma khí, nhưng chỉ giới hạn trong phạm vi kinh thành, không để ruồi nhặng khác kéo đến.Ngay lập tức, mây trên đầu nàng tụ thành lôi vân che kín, thấy hiện tượng lạ, phàm nhân dưới đất hoảng hốt chạy tán loạn.Nhưng trước khi tia sét giáng xuống, Sở Ly Ca liền thu lại khí tức, che giấu thân hình."Ngươi làm gì vậy?""Nàng tới rồi.""Ân?"Cổ Nhược Thi còn chưa hiểu, quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy cách đó không xa, Kinh Nhan đang hướng phía các nàng bay tới.