[BHTT-Edit] - Họa Cốt

Chương 111



"Ta lại từng có những ý tưởng ngây thơ như thế này ư..."

Nụ cười trên môi Kinh Phạn Ca cứng lại, một phần bởi vì đau đầu, một phần vì ý niệm "Thần – Ma chung sống hòa bình" kia chẳng hiểu sao lại bất chợt nảy ra trong đầu. Thậm chí, tận sâu đáy lòng, nàng lại cảm thấy điều đó là đúng, là điều mình nên thực hiện.

"Đáng ch*ết......"

Kinh Phạn Ca ôm lấy đầu, cơn đau dữ dội khiến nàng không chịu nổi, giống như có thứ gì đang muốn phá tung từ trong lò luyện mà thoát ra.

"Cô cô!"

Kinh Nhan muốn tiến lại gần, nhưng lập tức bị Kinh Phạn Ca gạt mạnh ra. Chỉ thấy thân hình nàng lảo đảo, thở dốc liên hồi. Đợi đến khi hơi thở bình ổn đôi chút, giọng nói yếu ớt vang lên: "Nhan Nhi......"

Lọn tóc bạc phất xuống vầng trán, mơ hồ che đi đôi mắt đỏ sẫm. Trong ánh mắt ấy giờ phút này hiện lên sự dịu dàng xen lẫn đau đớn: "Cứu ta......!"

"Cô cô!"

Đúng là cô cô nàng!

Kinh Nhan lao đến, ôm chặt Kinh Phạn Ca vào lòng. Vòng tay ấm áp ấy khiến nàng nhớ đến khi còn bé, từng được cô cô bế đi lên núi ngắm hoàng hôn.

"Nhan Nhi, đừng...... đừng bỏ ta."

Mỗi một chữ thốt ra từ miệng Kinh Phạn Ca đều như vắt kiệt sức lực, như một bàn tay tuyệt vọng thò ra từ kẽ nứt tối tăm, cố chấp nắm lấy chút hy vọng cuối cùng.

Chưa kịp để Kinh Nhan đáp lại, nàng đã bị đẩy ra. Kinh Phạn Ca lùi vài bước, lắc mạnh đầu, giọng khàn khàn: "Rốt cuộc là chuyện gì vậy?"

Nàng ôm đầu, ngẩng lên nhìn Kinh Nhan, hỏi: "Ngươi đã làm gì ta?"

Giây phút ấy, người đứng trước mặt không còn là Kinh Phạn Ca vừa rồi nữa. Nhưng chỉ thoáng qua trong chốc lát, Kinh Nhan vẫn cảm nhận được — tận sâu trong nội tâm, cô cô nàng vẫn đang gắng gượng giành lại quyền kiểm soát thân thể.

"Cô cô, ta nhất định sẽ cứu người."

"Cái gì?"

Kinh Phạn Ca dường như nghe không rõ. Cứu nàng? Vì sao lại cần Kinh Nhan cứu?

Trước mắt nàng chợt tối sầm, Kinh Nhan biến mất không thấy bóng dáng. Cơn đau dữ dội trong đầu dần dần lắng xuống.

Nàng đứng thẳng dậy, trường bào đỏ rực lay động trong gió, mái tóc bạc tung bay. Trong mắt lóe lên một tia sát ý.

"Các ngươi Thần tộc, thật sự là bám riết không tha."

Nàng quay phắt đầu, vươn tay, năm ngón hóa trảo. Một bóng người áo trắng bị linh lực kéo bật ra khỏi bụi cỏ. Người đó không chút sức phản kháng, cổ liền rơi gọn vào bàn tay nàng, bị bóp chặt yết hầu.

"Ngô......!"

Nam tử áo trắng giãy giụa, hai tay cố gắng gỡ bàn tay Kinh Phạn Ca, hai chân quẫy loạn, nhưng làm sao cũng không thoát nổi. Linh lực bá đạo khóa chặt mệnh môn ở cổ hắn, chỉ cần nàng khẽ vận lực, hắn lập tức mất mạng.

"Ngươi rõ ràng không phải người Hoa tộc, chẳng lẽ tự tìm cái chết sao?"

"Vô Song...... Vô Song Thần Quân!"

Nam tử kia nắm lấy cổ tay nàng, khó nhọc nói: "Ta đến để báo tin!"

Báo tin?

Kinh Phạn Ca hơi nới lỏng tay, tạm thời tha cho hắn một mạng.

"Khụ khụ......!"

Nam tử quỳ rạp xuống, ho khan kịch liệt, rồi bỗng bật khóc. Kinh Phạn Ca nhíu mày, chỉ tò mò nhìn hắn, không hiểu vì sao hắn lại khóc.

"Thần Quân, trước kia ta không thể lên tiếng bênh vực ngươi, không thể đồng hành cùng ngươi chiến đấu, ta hổ thẹn vô cùng."

Hắn quỳ thấp đầu, giọng nghẹn ngào: "Là chúng ta hèn nhát, là chúng ta sai, Thần Quân!"

"Ta luôn hối hận. Xin Thần Quân cho ta một cơ hội, để ta được đứng cạnh ngươi lần nữa!"

"Nếu ta muốn giết sạch Thần tộc, ngươi cũng theo ta sao?"

Kinh Phạn Ca khoanh tay trước ngực. Nàng không nhớ nam nhân này là ai, nhưng trong mắt hắn lại ánh lên khát vọng, đồng thời mang theo vài phần sợ hãi.

"Nguyện theo. Lần này, ta tuyệt sẽ không phản bội Thần Quân!"

Nam nhân kia gương mặt tuấn tú đã lấp đầy nước mắt, trong mắt có khát cầu, nhưng khi chạm đến cặp mắt của Kinh Phạn Ca, liền không tự chủ được mà sợ hãi.

"Được thôi."

Kinh Phạn Ca lạnh lẽo cúi xuống nhìn vào mắt nam nhân kia, khóe môi cong lên: "Giúp ta giết vài kẻ. Nhưng nhớ, giết xong bọn họ, ngươi cũng chẳng còn đường sống."

"Ai?"

Hắn nghiêm túc hỏi, tựa hồ không có lấy một điểm do dự. Kinh Phạn Ca hơi rũ mắt, cảm thấy trước sau không thể tin được nam nhân này, đột nhiên có người nhảy ra nói muốn giúp mình, mặc cho là ai nàng cũng đều sẽ không tin.

"Đám Hoa tộc bị ta giam giữ."

"Giết bọn chúng, coi như ngươi trả hết nợ."

Nói xong, nàng định quay người rời đi. Hắn vẫn quỳ tại chỗ, không nói không rằng. Kinh Phạn Ca nhịn không được hỏi thêm một câu: "Nhưng ta đáng giá để ngươi đi theo sao?"

"Đáng giá. Chỉ hận năm đó ta không được cùng Thần Quân kề vai chiến đấu."

Nói xong hắn liền đứng dậy, Kinh Phạn Ca hỏi:

"Ngươi tên gì?"

"Thương Liệt."

Kinh Phạn Ca nghe tên ấy, vẫn không nhớ ra điều gì. Nhưng cuối cùng nàng vẫn để hắn đi theo, hắn cũng không hề hoài nghi, một mực đi theo nàng.

Thương Liệt tưởng rằng nàng sẽ dẫn hắn đi gặp Hoa tộc bị giam, nhưng Kinh Phạn Ca lại đưa hắn đến một cái thôn xóm ven biển ở Nhân giới. Cát vàng trải dài dưới chân, trước mắt là biển xanh mênh mông, gió biển thổi tới mang theo hơi mặn cùng dính nhớp.

"Thần Quân, chúng ta đến đây để làm gì?"

"Có kẻ từng bảo ngươi diễn rất vụng về chưa?"

Nghe vậy, sắc mặt Thương Liệt biến đổi, hốt hoảng kêu lên: "Chẳng lẽ Thần Quân nghi ngờ ta?"

"Ta đúng là quên đi nhiều chuyện, nhưng nhìn ngươi, ta lại thấy một loại chán ghét vô cớ. Ngươi không phải cùng một phe với ta."

Kinh Phạn Ca chỉ vào đầu mình, nở nụ cười: "Trong này chứa đầy hận thù. Nhưng ta vẫn có thể phân biệt được với ai ta cảm thấy ghét."

"Ngươi chỉ muốn giúp Thần tộc kiểm soát tung tích của ta, đúng không?"

Thương Liệt lùi lại vài bước, vô thức nhìn quanh như tìm đường thoát. Nhưng xung quanh chỉ có sóng gió biển, chẳng thấy một bóng người.

"Vừa rồi ngươi nghe được ta và Kinh Nhan nói chuyện, nên mới bịa ra mấy lời kia để cầu tín nhiệm, đúng chứ?"

"Không phải, Thần Quân, xin hãy nghe ta nói đã."

Nhưng hắn chẳng còn biết phải nói như thế nào.

Ngẩng đầu nhìn ra xa, thôn làng mờ mịt tận chân trời, đến cả khói bếp cũng không thấy. Hắn bật cười cay đắng — vào lúc này, hắn lại hy vọng có phàm nhân đến cứu mình.

"Ta đã quá chán ghét sự giả dối của đám Thần tộc các ngươi."

Nói rồi, Kinh Phạn Ca khẽ giơ kiếm, một luồng linh lực đen nhánh xuyên thẳng qua ngực Thương Liệt. Hắn còn chưa kịp kêu cứu, đã ngã gục xuống đất, co giật rồi bất động.

Kinh Phạn Ca cúi mắt nhìn sắc mặt hắn dần trắng bệch, khóe môi khẽ cong.

"Thật thoải mái."

**

Kinh Nhan vội vàng rời đi, đến Cửu U tìm Lục Miên. Nàng muốn biết phương pháp tinh lọc hồn phách – đó có thể là cách duy nhất để kéo thần trí Kinh Phạn Ca trở lại.

"Tinh lọc hồn phách?"

"Đúng vậy."

Chuyện của Kinh Phạn Ca vốn đã náo động ầm ĩ, Lục Miên tự nhiên cũng biết. Vừa rồi, nàng còn nhìn thấy một thần tộc bị câu dẫn tên trong Sổ Sinh Tử, từ đó lục giới lại thêm rối ren.

"Chỉ cần khiến nàng cảm nhận được tình yêu và hy vọng, là có thể mở ra khe hở để tinh lọc hồn phách."

Lục Miên nói thì nhẹ nhàng, nhưng để thực hiện lại chẳng dễ chút nào. Bởi vì Kinh Phạn Ca đã bị hận thù và hắc ám ăn mòn bao năm, cho dù có gắng gượng giữ tỉnh táo, thời gian duy trì cũng ngắn ngủi vô cùng.

Lục Miên cũng nói rõ nỗi lo này cho Kinh Nhan, nhưng Kinh Nhan không định bỏ cuộc:
"Nếu đã có khe hở, vậy tinh lọc bằng cách nào?"

"Phải uống Vong Xuyên Thủy."

"Cái gì?"

Vong Xuyên Thủy vốn là nguyên liệu chính để nấu canh Mạnh Bà, có thể khiến người quên đi quá khứ. Nếu Kinh Phạn Ca uống vào, chẳng phải cả những ký ức tươi đẹp vui sướng cũng sẽ biến mất theo sao?

"Tình yêu và hận thù vốn chẳng thể tách rời. Chúng ta không thể chỉ loại bỏ cái xấu, mà giữ lại cái tốt."

Nói xong, Kinh Nhan lại hỏi:
"Không còn cách nào khác sao?"

"Không có."

"Hơn nữa còn phải xem nàng nhập ma đến mức nào. Ta đoán, với Vô Song Thần Quân, e rằng phải uống rất nhiều lần Vong Xuyên Thủy mới có thể loại trừ hết thù hận trong lòng."

Lục Miên ngừng lại một chút, rồi nói tiếp:
"Hơn nữa, sau khi uống Vong Xuyên Thủy, ký ức sẽ va chạm dữ dội, khiến nàng đau đớn đến muốn chết."

Kinh Nhan im lặng, trong điện Quỷ quái chỉ còn lại tiếng hít thở nhạt nhòa. Lục Miên không thúc giục, kiên nhẫn chờ nàng quyết định.

Nếu Kinh Phạn Ca đã chết, hồn phách thoát khỏi vực sâu, khi đó Quỷ tộc ắt sẽ ra tay. Nhưng giờ nàng chưa chết, hơn nữa tên nàng đã hoàn toàn biến mất khỏi Sổ Sinh Tử, nên dù Quỷ tộc có năng lực tinh lọc, cũng không thể tùy tiện can thiệp.

Lục Miên chỉ có thể trao cho nàng phương pháp và Vong Xuyên Thủy, còn lại tất cả phải dựa vào Kinh Nhan nỗ lực.

"Nếu tinh lọc thất bại thì sao?"

"Vậy thì không còn cách nào khác, chỉ có thể đánh chết nàng."

Kẻ nhập ma rơi vào Tu La đạo, thoát ra ngoài lục đạo. Nếu để mặc họ tự do giết chóc trong thế gian, cả lục giới sẽ lâm vào nước sôi lửa bỏng.

Lục Miên lấy từ túi trữ vật ra một chiếc hộp dài, nói:
"Trong này có năm bình Vong Xuyên Thủy. Nếu uống hết vẫn không thể hoàn toàn tinh lọc, thì Thần Quân hãy đến tìm ta lần nữa."

Kinh Nhan cẩn thận nhận lấy chiếc hộp, nói lời cảm tạ rồi định rời đi. Nhưng nghe Lục Miên vẫn dặn dò thêm một câu:
"Thiên Nguyên Thần Quân, ngươi sẽ phải đối mặt với rất nhiều kẻ địch. Ta nghĩ ngươi hiểu ý ta."

"Ta hiểu."

Sau ngày hôm đó, Kinh Phạn Ca lại biến mất. Kinh Nhan không đi tìm nàng, cũng không quay về Thần giới, chỉ lặng lẽ dừng chân nơi nhân gian. Nàng ghé Tàng Thư Các tra sách, xem có phải ngũ hành chí bảo đã rơi xuống chốn này không.

Hôm nay, sau khi được Mạc Thừa Duyên cho phép, nàng lại đến Tàng Thư Các. Nàng thậm chí dựng kết giới không gian quanh mình, để không ai có thể nhìn trộm. Khoảng thời gian này nàng ẩn giấu khí tức, đi lại giữa nhân gian, thần tộc không thể tìm ra tung tích, nhưng vẫn lo có kẻ Nhân tộc mật báo, vì vậy càng thêm thận trọng.

Nàng tựa vào cửa sổ đọc sách, ánh nắng xuân nhân gian chiếu lên bàn gỗ và trang giấy, phủ một lớp kim quang nhàn nhạt. Nàng chống tay lên má, mái tóc đen lay động theo gió ngoài cửa sổ, bỗng trong gió thoảng đến hương hoa lạc đường, khiến nàng kinh hỉ mà ngẩng đầu.

Ngoài cửa sổ chỉ có núi rừng sâu thẳm. Đây là một Tàng Thư Các dựng giữa núi, thuộc về Mạc Thừa Duyên, vốn không thể có ai đến. Người kia sao có thể tìm được nơi này?

Hơn nữa... người ấy hiện giờ vốn không thể rời khỏi Hoang Vu. Chắc vừa rồi chỉ là ảo giác.

Nhưng ngay khi Kinh Nhan nghĩ đó chỉ là ảo giác, hương hoa lạc đường lại một lần nữa bay đến. Nàng không nhịn được nhìn ra, liền thấy một con bướm xanh lam bay về phía mình, rồi dừng lại trên bệ cửa.

Con bướm này hoàn toàn khác những con nàng từng thấy, cánh xanh lam lại hiện lên hoa văn hình tinh đỏ như lửa. Kinh Nhan có thể cảm nhận rõ ràng, đây chính là lực lượng Chúc Dung Tâm Hỏa.

Lại dùng cách này để tìm nàng sao?

Kinh Nhan mỉm cười, đưa tay bắt lấy con bướm, rồi dùng Chúc Dung Tâm Hỏa biến nó thành bụi phấn nằm gọn trong lòng bàn tay.

Cúi đầu nhìn, nàng thấy thông điệp mà Sở Ly Ca gửi: đó là ngũ hành chí bảo mà nàng muốn tìm – Thiên Đạo thước, chí bảo thuộc kim. Khi biết rằng chí bảo ấy vẫn luôn nằm trong tay mình, nàng không khỏi kinh ngạc.

Truyền tin xong, phía dưới Sở Ly Ca còn để lại một câu:
"Ta rất nhớ ngươi, rất nhớ ngươi, Kinh Nhan, ta muốn hôn ngươi."

Đọc mấy chữ phía trên, trong lòng đã cảm thấy ngọt ngào. Nhưng khi nhìn đến mặt sau, mặt Kinh Nhan bỗng đỏ bừng.

Người này thật sự không biết kiềm chế!

Chương trước Chương tiếp
Loading...