[BHTT-Edit] - Họa Cốt

Chương 101



Ngồi xếp bằng trên giường, người kia chậm rãi mở mắt. Một giọt mồ hôi mang theo hương thơm từ huyệt thái dương Kinh Nhan lăn xuống. Tim nàng vẫn run rẩy chưa kịp ổn định, khuôn mặt tái nhợt.

Nàng đưa tay lau đi lớp mồ hôi mỏng trên trán, trong mắt vẫn còn chưa thoát khỏi kinh hoàng.

Nàng nhìn lòng bàn tay mình — không có máu. Không giống trong mộng. Trong mộng, nàng dính đầy máu của người kia, trong vòng tay không còn là Sở Ly Ca hoạt bát, động lòng người, mà chỉ là một thi thể hấp hối đang dần tan biến.

Đôi mắt đẹp kia dần trở nên xám trắng, chỉ còn vương lại một hơi thoi thóp. Người đó vươn tay khẽ chạm vào gương mặt nàng, nở nụ cười yếu ớt:

— Ngươi, dung cốt quả nhiên là đẹp nhất thế gian.

Sau đó...

Kinh Nhan khẽ đặt tay lên trái tim mình, nơi đó âm ỉ đau. Mỗi nhịp đập đều kèm theo cơn nhói buốt như kim châm.

Thân thể nàng vẫn còn thoát lực. Nàng chống vào mép giường, bước xuống, đang định rót một ngụm nước thì bất chợt phát hiện ngoài cửa sổ có một bóng chim màu tím hư ảo. Nàng đưa ngón tay ra, con chim lập tức hóa thành một làn sương tím bay vào lòng bàn tay nàng. Trên đó hiện lên vài dòng chữ:

[Hỗn Độn Chi Môn đã có tin tức, núi non một chỗ hội tụ.]

Kinh Nhan nhìn qua, liền kết thủ quyết, chỉ trong chốc lát, chữ trên lòng bàn tay tan biến hết.

**

Mùa đông, núi non bị tuyết trắng bao phủ. Màu xanh biếc vốn có đã bị lớp màn trắng che giấu, xóa sạch dấu vết của mùa khác. Trong núi có nhiều con đường bí ẩn, là nơi những tiểu thú khai linh trí tìm đến ẩn náu.

Theo ký hiệu Mạc Thừa Duyên để lại, Kinh Nhan tiến vào một con đường tuyết hẹp. Tán cây gần như che lấp ánh mặt trời. Ở cuối con đường tối tăm là một kết giới, bên trong có người đang chờ nàng.

Kinh Nhan bước vào, kết thủ quyết. Kết giới lập tức được gia cố, xác định không ai có thể nhìn trộm nàng mới yên tâm.

"Thiên Nguyên Thần Quân."

Mạc Thừa Duyên hành lễ, Kinh Nhan đưa tay hư đỡ:

"Không cần đa lễ."

"Tin tức về Hỗn Độn Chi Môn thế nào?"

Kinh Nhan vốn không ngờ Mạc Thừa Duyên lại nhanh như vậy đã có tin tức. Hỗn Độn Chi Môn là thứ Thần Đế tìm suốt mấy trăm năm, vậy mà chỉ mấy ngày ông ta đã tìm ra manh mối. Quả thật là bất ngờ.

"Trong Tàng Thư Các nhân giới không có ghi chép gì về Hỗn Độn Chi Môn, nhưng lại có đề cập đến một cuốn Thiên Thư có thể thực hiện mọi nguyện vọng."

"Cuốn sách ấy không có tên, chỉ được ghi chép bằng cái danh "Thiên Thư". Trong vài cổ tịch cũng từng nhắc tới, muốn mở được thì cần chìa khóa."

Lục giới trước kia thường xuyên phát sinh đại chiến, đặc biệt là giữa Thần tộc và Ma tộc. Trước khi Thần – Ma đại chiến bùng nổ, cũng từng có nhiều trận chiến lớn nhỏ. Rất nhiều điển tịch trong chiến hỏa bị hủy diệt, không thể lưu giữ. Nhân giới tuy trải qua nhiều lần thay đổi triều đại, nhưng các môn phái tu tiên lại không xảy ra xung đột nghiêm trọng.

Chiến hỏa Lục giới từng lan đến nhân giới. Khi đó tuy chưa có điều ước ngăn cấm, nhưng bởi vì có cổ thần Thiên Đạo tọa trấn, nhân giới cuối cùng vẫn giữ được chút yên bình, nên nhiều điển tịch cổ còn được lưu truyền.

Chỉ là, Tàng Thư Các nhân giới quá rộng lớn, muốn tìm được thì phải tốn thời gian dài. Kinh Nhan thật không ngờ Mạc Thừa Duyên lại nhanh chóng tìm ra như vậy.

"Vậy có biết chìa khóa là gì không?"

Kinh Nhan đoán "Thiên Thư" chính là thư tịch bên trong Hỗn Độn Chi Môn. Nhưng chìa khóa mở ra nó là vật gì, nàng rất tò mò.

"Không nói rõ, chỉ ghi lại là ngũ hành chí bảo."

Mạc Thừa Duyên ngập ngừng một chút, có phần áy náy:

"Ta rảnh rỗi thường vào Tàng Thư Các đọc sách, nên mới tìm được nhanh như vậy. Nhưng ta chỉ có thể tìm đến chừng ấy."

"Tốt, cảm ơn tiền bối."

Kinh Nhan cảm thấy như thế đã là đại ân. Dù không rõ chìa khóa là gì, nhưng biết nó liên quan đến ngũ hành chí bảo thì cũng đã là manh mối quan trọng.

Chỉ là, bảo vật mang thuộc tính ngũ hành thì nhiều vô số, muốn xác định chìa khóa trong số đó quả thật không dễ.

Nàng lấy từ túi trữ vật vài chiếc bình sứ nhỏ đưa cho Mạc Thừa Duyên:

"Đây là thù lao đã hứa trước đó."

"Tốt quá, tốt quá."

Mạc Thừa Duyên thầm cảm thấy Thần tộc ngày nay quả thật hào phóng. Những loại linh đan diệu dược này ở nhân giới khó cầu được nửa viên, vậy mà Kinh Nhan tiện tay đã lấy ra mấy bình. Huống hồ còn có Sở Ly Ca, chỉ cần nàng thuận theo lời đồn giúp một chút, đã có thể khiến tình kiếp của mình lắng xuống.

Loại giao dịch này, Mạc Thừa Duyên thật sự thấy có lợi vô cùng.

"Nếu ta còn tìm được thêm manh mối, nhất định sẽ báo cho Thần Quân."

"Ừ, phiền tiền bối. Chỉ là việc này..."

Chưa dứt lời, Mạc Thừa Duyên đã lập tức đáp:

"Tuyệt đối sẽ không tiết lộ ra ngoài."

"Ừm."

"Đúng rồi, Thần Quân. Trong Tàng Thư Các của Quỷ tộc cũng lưu giữ không ít thư tịch cổ. Nếu Thần Quân muốn biết nhiều hơn, có lẽ nên đến Cửu U một chuyến."

"Được, ta đã biết."

Ở nhân giới và Cửu U, xác thực có khả năng tìm thấy dấu vết Hỗn Độn Chi Môn. Nhưng Đế Thừa chưa từng làm thế, vì hắn không muốn nhiều người biết đến sự tồn tại của nó.

Nếu tin tức này lan truyền, Lục giới chắc chắn sẽ rơi vào hỗn loạn, mà Ma tộc chắc chắn sẽ không để Đế Thừa độc chiếm được cuốn Thiên Thư kia.

Kinh Nhan lại một lần nữa bước vào Cửu U. Lần này không có Sở Ly Ca đồng hành, ít nhiều cũng thấy mất mát. Vừa tiến vào kết giới quỷ môn, tiếng quỷ binh đã thu hút sự chú ý của nàng.

"Cô nãi nãi, ngài sao lại tới nữa?"

"Cô nãi nãi ta muốn tới thì tới, các ngươi dám ngăn ta?"

Nữ tử áo đỏ chỉ cần vung tay, đám quỷ binh liền sợ đến ôm đầu lùi lại mấy bước:
"Không dám, không dám, không dám."

Dùng võ lực uy hiếp người khác, quả nhiên là phong cách Ma tộc. Hơn nữa, Kinh Nhan biết, Sở Ly Ca không phải chỉ dọa cho có, mà là nếu bọn quỷ binh kia dám tiết lộ nửa câu, nàng thật sự sẽ trực tiếp tống hắn lên đường luân hồi.

"Thiên, Thiên Nguyên Thần Quân!"

Một quỷ binh khác kinh hô. Sở Ly Ca quay đầu lại, liền thấy Kinh Nhan trong bộ bạch y đứng trước cửa truyền tống. Trên áo hiện rõ hoa văn phượng hoàng bạc, sống động như thật.

Ánh mắt Sở Ly Ca sáng lên, vốn mang theo vài phần uy hiếp, thoáng chốc liền trở nên nhu hòa, khóe môi nở một nụ cười quyến rũ:
"Sao ngươi cũng tới?"

Đám quỷ binh trước cửa thành đưa mắt nhìn nhau đầy nghi hoặc — sao hai người này lại đồng thời xuất hiện? Chẳng lẽ lần này thật sự muốn đến quậy phá Phong Đô?

"Ta đến tìm Lục Phán."

"Vừa hay, ta cũng đến tìm nàng."

Đám quỷ binh không hiểu nguyên do, chỉ biết thầm cầu khấn cho vị Lục Phán đại nhân của mình có thể bình an vượt qua kiếp nạn này.

"Ta... ta đi thông báo một tiếng."

Một quỷ binh vội vã quay người chạy đi. Sở Ly Ca tiến lại gần bên Kinh Nhan, thoáng hít hà mùi hương vô ưu hoa hòa quyện cùng hương đêm thoảng trên người nàng, lập tức cảm thấy tâm an vô cùng:
"Chúng ta thật là có duyên."

Kinh Nhan không nói, nhưng khóe môi lại khẽ cong lên một độ cung nhỏ. Nàng vốn dĩ khi xuyên qua rừng rậm tiến vào Quỷ môn, trong lòng còn nghĩ chuyến đi Cửu U này thiếu vắng Sở Ly Ca, chung quy có cảm giác thiếu một điều gì đó. Không ngờ vừa đặt chân vào đã có được một niềm vui bất ngờ như thế.

Ống tay áo rộng của hai người khẽ chạm, vừa vặn che giấu đầu ngón tay đang khẽ gợi tìm nhau. Ngón út Sở Ly Ca câu lấy ngón út Kinh Nhan, thấp giọng thì thầm:
"Thiên Nguyên Thần Quân, ta rất thích ngón tay ngươi."

Kinh Nhan nghe xong vốn không cảm thấy gì, nhưng bỗng nhớ đến hình ảnh của viên minh châu kia, lập tức đỏ bừng cả mặt, khẽ nói:
"Chớ có hồ nháo."

Nàng muốn rút tay ra, lại phát hiện đối phương giữ chặt không buông. Nếu nàng động mạnh, tay áo rộng sẽ lay động, chẳng khác nào bị người ngoài nhìn thấu.

Thật sự là không có cách nào với nàng.

"Ngươi có phải đang nghĩ đến điều gì không?"

Kinh Nhan im lặng.

"Ta nhìn tai ngươi đều đỏ rồi, cổ cũng..."

"Câm miệng."

Vừa dứt lời, Sở Ly Ca bật cười khẽ, buông ngón tay nàng ra, ánh mắt mang theo một chút khiêu khích vừa đúng mực.

Sau khi quỷ binh thông báo trở lại, bèn dẫn bọn họ đi về Quỷ Quái điện. Sở Ly Ca lấy làm lạ vì sao không phải Minh Phong đại điện, nhưng quỷ binh cũng không biết rõ, chỉ nói Lục Miên bận rộn, nên để Minh Nghe Huyền ra đón.

Đến Quỷ Quái hậu điện, Minh Nghe Huyền đã chờ sẵn bên trong. Sau một hồi hàn huyên, nàng liền hỏi ý đồ của hai người.

Nhưng Sở Ly Ca cùng Kinh Nhan đều giữ im lặng. Việc các nàng muốn hỏi không tiện tiết lộ cho quá nhiều người. Minh Nghe Huyền cũng không ép buộc, chỉ trò chuyện thêm về tình hình gần đây trong lục giới, rồi thời gian chầm chậm trôi đi.

Lục Miên vẫn luôn bận rộn, ngay cả chút thời gian để gặp mặt cũng hiếm hoi, điều này khiến người ta khó tránh khỏi hiếu kỳ. Sau khi dò hỏi đôi chút, Minh Nghe Huyền mới nói sinh tử sách xuất hiện dị tượng, Lục Miên đang cùng Phong Thư Ngôn bàn bạc.

Sinh tử sách quản lý sinh tử của muôn loài trong lục giới, một khi có vấn đề thì là đại sự. Đến cả Sở Ly Ca vốn nóng nảy, cũng chỉ đành kiên nhẫn chờ.

Kinh Nhan rõ ràng nhận ra khi Minh Nghe Huyền nhắc đến chuyện này, ánh mắt nàng ta nhìn mình có chút quái dị, muốn nói lại thôi. Song Kinh Nhan không hỏi thêm.

Không lâu sau, Lục Miên rốt cuộc đến. Trên tay vẫn ôm sinh tử sách, nét mặt hơi mệt mỏi, trông như thể chuyện dị tượng kia đã khiến nàng hao tổn không ít tinh thần.

"Thiên Nguyên Thần Quân, Họa Cốt Tôn Chủ, có chuyện gì quan trọng?"

Dù mệt mỏi, nhưng Lục Miên không hề tỏ vẻ sốt ruột, giọng điệu vẫn bình thản, giống như mặt hồ lặng sóng.

Sở Ly Ca liếc nhìn Kinh Nhan, cười nhẹ:
"Ngươi nói trước đi."

Nói xong liền định rời khỏi Quỷ Quái điện. Nhưng sau một hồi suy nghĩ, Kinh Nhan vẫn gọi lại:
"Không cần, ngươi cùng nghe đi."

Bước chân Sở Ly Ca khựng lại, trong lòng thoáng dấy lên niềm vui — nàng không muốn nói với Minh Nghe Huyền, nhưng lại nguyện ý chia sẻ cùng mình. Điều này chẳng phải chứng tỏ trong lòng nàng, địa vị của mình cũng rất quan trọng sao?

Sở Ly Ca quay lại, đứng cạnh Kinh Nhan.

Lục Miên nhìn hai người, lông mày hơi nhíu lại nhưng vẫn không nói gì.

"Nghe nói Lục Phán đọc nhiều sách, không biết có từng nghe qua Hỗn Độn chi môn?"

Sở Ly Ca nghe xong thì mắt sáng lên — thì ra vị Thần Quân này muốn tìm tin tức về Hỗn Độn chi môn. Nàng cũng từng sai Lạc Phi Thư đi dò, chỉ tiếc đến nay chưa có hồi âm, thật sự không đáng tin.

"Chưa từng nghe, bất quá sách vở mỗi nơi ghi chép có thể khác nhau. Không biết Thiên Nguyên Thần Quân có thể cho ta thêm ít manh mối?"

Kinh Nhan suy nghĩ rồi đáp:
"Trong Hỗn Độn chi môn có một thiên thư, có thể thực hiện mọi nguyện vọng."

Lục Miên ngẩn người, thoáng hiểu ra:
"Thì ra Thiên Nguyên Thần Quân muốn tìm quyển họa thư thất lạc."

"Họa thư? Thiên thư? Rốt cuộc là thứ gì?"

Sở Ly Ca nhíu mày, chẳng rõ hai cái tên này có phải cùng một quyển sách hay không.

"Họa Cốt Tôn Chủ đừng vội," Lục Miên điềm đạm giải thích, "Chỉ là cách gọi khác nhau. Có nơi gọi là Thiên thư, nhưng trong sách cổ Cửu U lại ghi chép là Họa thư."

"Vì sao lại gọi là Họa thư?"

"Tương truyền sau khi năm vị thượng cổ thần để lại quyển sách ấy, lời đồn có thể thực hiện nguyện vọng liền lan khắp nơi, khiến kẻ người người tranh đoạt. Đoạn lịch sử ấy hắc ám và đẫm máu, luân hồi lộ chật ních vong hồn, nhiều hồn phách không kịp đầu thai liền tan biến — đây là một trong những đại họa của Cửu U."

Lục Miên dừng lại, rồi nói tiếp:
"Chính vì quyển sách mang đến quá nhiều tai họa, nên mới bị gọi là 'Họa thư'."

"Sau đó thì sao? Vì sao quyển sách kia lại biến mất không thấy tung tích?"

"Bởi vì hầu hết những kẻ biết về nó đều đã chết."

Giọng Lục Miên thản nhiên. Nghe vậy, Sở Ly Ca và Kinh Nhan không khỏi rùng mình, hít vào một hơi lạnh.

Chỉ nghĩ đến tình cảnh thảm khốc năm đó, các nàng đã khó lòng tưởng tượng. Nay nghe Lục Miên nói, cũng đủ để thấy quyển sách kia mang đến họa loạn khủng khiếp thế nào.

Chương trước Chương tiếp
Loading...