[BHTT-Edit] - Họa Cốt
Chương 100
Bởi vì chuyện của Vân Thiển Nguyệt, Tiên tộc và Yêu tộc hoàn toàn kết xuống mối hiềm khích.Sau khi Yêu tộc xuất hiện một người nghịch thiên mà sinh, thế đạo dường như vẫn luôn dậy sóng ngầm, mọi người đối với Yêu tộc ít nhiều đều mang phòng bị và địch ý, ai nấy ôm tâm tư riêng, phảng phất như có một hồi đại tai họa sắp xảy ra.Thời tiết Yêu giới và Nhân giới rất tương tự, lúc này Nhân giới đang giữa mùa tuyết bay, bầu trời Yêu giới cũng phiêu đãng tuyết trắng.Hồ Sương Phi từ khi trở về từ Nhân giới vẫn luôn bế quan dưỡng thương, nàng trước sau không hề nói cho Hồ Hồng Liên biết vì sao lại đi Nhân giới. Về sau khi Hồ Hồng Liên tìm đến Kinh Phạn Ca mới biết được Hồ Sương Phi đã làm chuyện nguy hiểm gì."Lạc Thần ngọc, ngươi vậy mà để nàng đi đoạt lấy Lạc Thần ngọc của Tiên tộc!?"Nếu không phải đánh không lại Kinh Phạn Ca, Hồ Hồng Liên nhất định đã giết nàng. Kinh Phạn Ca đã chẳng còn giống Kinh Phạn Ca nữa, Hồ Hồng Liên thậm chí không cho rằng người này vẫn là nàng. Bởi vì ý thức bản ngã đã bị tà linh ăn mòn, còn sót lại chỉ là một thân thể, chẳng còn nửa phần thiện ý."Chuyện đó khó lắm sao?"Kinh Phạn Ca khẽ vén mái tóc bạc trắng, bỗng nhiên hỏi: "Ngươi có biết ai là Cổ Nhược Thi không?""Cái gì?"Hồ Hồng Liên khựng lại, rồi đáp: "Một kỳ tài của Ma tộc."Kinh Phạn Ca mím môi, gần đây trong đầu nàng thường hiện ra một gương mặt mơ hồ, dường như gọi là Cổ Nhược Thi, chỉ là nàng lại giống như quên mất.Nàng đã quên quá nhiều chuyện.Chỉ còn nhớ rõ cảm giác hận thù.Nhìn thấy dáng vẻ ngơ ngẩn của Kinh Phạn Ca, Hồ Hồng Liên chợt nảy ra một ý nghĩ."Kỳ thật ngươi ngay cả Kinh Nhan cũng không nhớ rõ, đúng không?"Cổ Nhược Thi chính là kỳ tài cùng thời đại với Kinh Phạn Ca, lúc đó thường bị mang ra so sánh với nàng. Theo lẽ, Kinh Phạn Ca không thể nào không nhớ, trừ phi không chỉ ý thức mà cả ký ức, đặc biệt là những ký ức ấm áp, vui vẻ, đều đã bị tà linh áp chế triệt để.Tà linh xâm thể, có lẽ còn đáng sợ hơn tưởng tượng."Đúng vậy, chất nữ gì đó, ta chẳng nhớ chút nào cả."Kinh Phạn Ca dựa vào quan tài đá, gương mặt thản nhiên, cười nói: "Những thứ đó đều không quan trọng.""Quan trọng là, ta muốn hủy diệt Thần tộc, chỉ có như vậy, hận trong lòng ta mới có thể phát tiết ra."Một thân hồng y như máu, trong đôi mắt nàng chẳng còn nửa phần tiêu sái, sáng rực của năm xưa. Hồ Hồng Liên chỉ nhớ năm đó Kinh Phạn Ca tựa như mặt trời, lại rực rỡ như vì tinh tú, bản thân nàng từng ngưỡng mộ, nhưng hiện tại...Trong mắt chỉ còn lại lệ khí và vô tình, sao có thể vẫn là Kinh Phạn Ca năm ấy.Nàng bất quá chỉ là một thân xác bị tà linh chiếm đoạt mà thôi."Ngươi hiện tại thực sự giống kẻ điên."Ở bên ngoài, mỗi người đều tự nhận mình điên, nhưng Hồ Hồng Liên cảm thấy, hiện tại Kinh Phạn Ca mới là kẻ điên chân chính."Có lẽ chỉ có kẻ điên, mới có thể sống mà không kiêng dè điều gì."Kinh Phạn Ca xoay người, chỉ để lại cho Hồ Hồng Liên một bóng lưng: "Không muốn cùng ta – kẻ điên này – đồng hành cũng chẳng sao, nhưng ngươi tốt nhất đừng biến thành địch nhân của ta."Ai muốn cùng ngươi đối địch, ta có điên mới làm vậy.Người vốn ích kỷ, Hồ Hồng Liên tuy thấy Kinh Phạn Ca là kẻ điên, nhưng chỉ cần không ảnh hưởng đến lợi ích Yêu tộc, nàng sẽ chẳng quản nàng ta làm gì, cho dù dấy động cửu tiêu thiên cũng chẳng liên can.Chỉ là..."Ngươi không được ra tay với nữ nhi của ta."Đây là điểm mấu chốt duy nhất không thể lùi, Hồ Hồng Liên tuyệt không muốn máu con gái mình dính vào con đường đồ sát của Kinh Phạn Ca.Tiên Đế Mạc Anh há phải dễ trêu chọc? Hồ Sương Phi vốn là tiên quân danh vọng, Mạc Anh đã không kịp thời giết nàng, đó đã là vận may. Nhưng Kinh Phạn Ca từng nhắc đến trời sinh ma cốt – Sở Ly Ca. Nếu lần sau nàng để Hồ Sương Phi đi trêu chọc Sở Ly Ca, nhất định sẽ là có đi không về.Nàng tuyệt đối không cho phép điều này xảy ra."Không phải ta chủ động ra tay, là nàng tự tìm đến ta, một mực bám lấy ta.""Kinh Phạn Ca!"Hồ Hồng Liên biết mình từng mơ hồ nhiều năm, nhưng giờ nàng đã vô cùng tỉnh táo, tuyệt đối không thể để Kinh Phạn Ca và Hồ Sương Phi ở bên nhau."Hồ Hồng Liên, ngươi phải hiểu."Kinh Phạn Ca thoắt cái đã đứng trước mặt nàng, lạnh lẽo ngón tay khẽ nâng cằm Hồ Hồng Liên, chậm rãi nói: "Không phải ta dùng nàng để uy hiếp buộc nàng giúp ta, đây đều là nàng tự nguyện.""Nếu ngươi muốn đối phó Sở Ly Ca, tuyệt đối không được kéo nữ nhi ta vào.""Vậy thì xem nàng lựa chọn thế nào."Trong mắt Kinh Phạn Ca lóe lên hàn quang khiến người kinh hãi: "Ngươi ngăn không nổi ta, đương nhiên có thể thử ngăn cản nàng.""Dù sao, cái ma cốt tên Sở Ly Ca kia, ta nhất định phải có."**U Ma Cốc gió nhẹ thổi qua, không hiểu sao lại mang đến một tia bất an.Sở Ly Ca hoảng hốt đứng trong gió, phía xa là rừng sâu, dưới chân cỏ xanh còn ướt sương, bỗng nghe một tiếng gọi: "Ly Ca."Nàng quay đầu, liền thấy Hồ Sương Phi trong bộ áo cưới đỏ thẫm đi đến, thân mật khoác lấy cánh tay nàng. Sở Ly Ca vẫn mờ mịt, không hiểu chuyện gì xảy ra, bản thân tựa như con rối bị điều khiển, mặc cho Hồ Sương Phi lôi kéo đi tới trước."Hôm nay chúng ta sẽ thành thân, ngươi có thể tặng ta một món lễ vật chứ?"Hồ Sương Phi bước đến trước mặt nàng, trên mặt tràn ngập nụ cười, dáng vẻ hân hoan như một đứa trẻ được kẹo.Nàng cười khẽ, tay đặt lên eo bụng Sở Ly Ca."Ngươi muốn gì?"Sở Ly Ca dường như không hề định cự tuyệt, chỉ thấy Hồ Sương Phi cúi đầu sát tai nàng, khẽ nói: "Ma cốt của ngươi."Vừa dứt lời, bàn tay kia lập tức xuyên vào da thịt, chuẩn xác giữ chặt chiếc xương sườn thứ tư. Sở Ly Ca căn bản chưa kịp phản ứng, chỉ có thể nắm chặt lấy cổ áo Hồ Sương Phi, cơn đau khiến toàn thân nàng mất hết sức lực."Ngươi—!""Nếu không phải ngươi nói cho ta, ta cũng không biết ma cốt của ngươi mọc ở chỗ nào."Dứt lời, Sở Ly Ca cảm thấy xương sườn bị bẻ gãy, tu vi theo đó rút sạch khỏi thân thể, sức lực và linh lực đều tan biến, đau đớn khiến nàng không nhúc nhích nổi.Mắt đỏ ngầu, nàng gắt gao nhìn Hồ Sương Phi, vừa mở miệng đã có máu trào ra khóe môi. Bao kỷ niệm cùng nàng hiện lên rồi vỡ vụn, giờ phút này nhớ lại bất kỳ chuyện gì liên quan đến Hồ Sương Phi đều chỉ thấy châm chọc."Ngươi sớm đã có dự mưu?"Sở Ly Ca nghĩ nếu chết, nàng cũng phải chết cho rõ ràng. Nhưng nàng còn lo lắng, lo cho Ma tộc. Hôm nay nàng cùng Hồ Sương Phi đại hôn, rất nhiều Yêu tộc đã tiến vào Hoang Vu chờ hôn lễ, hết thảy đều là âm mưu, Ma tộc đang gặp nguy hiểm!"Tự nhiên."Hồ Sương Phi cười kiều mị, giơ chiếc xương trắng dính máu trước mặt nàng, cười nói: "Từ đầu đến cuối, ta đều vì ma cốt của ngươi.""Khụ!"Sở Ly Ca bị nàng đẩy ngã, thân thể vô lực lùi mấy bước, toàn thân máu lạnh dần, giống như rơi vào hầm băng, ngay cả thần thức cũng dần tan rã.Nàng phun máu, một tay ôm lấy chỗ vết thương, nhưng máu vẫn tuôn chảy không ngừng. Nàng còn muốn làm gì đó để ngăn cản tất cả, nhưng đã vô lực, chỉ có thể quỳ gục trên đất. Giây phút này, ngoài nỗi lo cho Ma tộc, nàng lại nghĩ đến nhiều nhất chính là người phụ nữ kia – một kẻ luôn ít khi nào cười nói.Nàng đã yêu sai người, khiến Ma tộc rơi vào hiểm cảnh, hiện tại ngay cả một lời cảnh báo cũng không thể truyền ra. Nỗi áy náy cùng bất cam len lỏi vào từng tấc da thịt, như loài sâu nhấm nuốt nàng đến sạch sẽ. Sở Ly Ca một đời kiêu ngạo, tung hoành, tay cầm Họa Cốt quyển, họa thấu cốt tướng, thế nhưng chung quy vẫn chẳng thể nhìn thấu lòng người."Ngươi không được động thủ với Ma tộc!"Trước mắt Sở Ly Ca dần trở nên tối đen, ngũ giác lần lượt biến mất. Thì ra đây chính là cảm giác tử vong sao?"Ta cần huyết mạch Ma tộc, ta muốn chém giết cửu tiêu, giết chết nữ nhân kia!"Hồ Sương Phi cười lớn điên cuồng, tiếng cười của nàng ta mỗi lúc một xa. Còn Sở Ly Ca, mắt đã chẳng thấy rõ gì nữa, chỉ biết đối phương đã rời đi.Đáng ch·ết, thật đáng ch·ết...Ngay trước khi Sở Ly Ca ngã xuống đất, nàng mơ hồ cảm thấy có người đỡ lấy mình. Trong cõi hư vô, ý thức phiêu tán, nàng nghe thấy có tiếng gọi vang vọng:"Sở Ly Ca!""Sở Ly Ca!"Nàng bừng tỉnh, phát hiện mình đang nằm trên giường. Bên cạnh có người nắm chặt vai nàng. Hoảng hốt quay đầu, nàng thấy Cổ Nhược Thi đang nhìn mình đầy lo lắng.Trong phòng, màn sa không gió mà tự động lay động. Đợi đến khi nàng nhận ra tất cả vừa rồi chỉ là một cơn mộng, màn sa mới dần yên lại.Nàng đã để linh lực tiết ra ngoài."Ngươi sao vậy?"Sở Ly Ca sắc mặt trắng bệch, trong mắt đen vẫn còn run rẩy hoảng loạn. Nàng lạnh lẽo nắm lấy tay Cổ Nhược Thi. Ấm... không phải mộng.Nàng ngồi dậy, tấm lụa đỏ trên vai rơi xuống, để lộ một mảng da tuyết trắng. Cổ Nhược Thi mất tự nhiên dời mắt đi: "Ngươi bị bóng đè sao?""Không phải mộng."Sở Ly Ca đưa tay che trán, cả lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh. Giọng run rẩy: "Ngươi sao lại vào đây?""Ngươi phát tán linh lực, kinh động đến Sở Thất Sát, hắn bảo ta đến."Cổ Nhược Thi liếc qua áo xiêm của nàng, lập tức hiểu tại sao Sở Thất Sát không tiện tự mình tới."Ngươi mơ thấy gì?"Cổ Nhược Thi tò mò. Rốt cuộc là cơn mộng gì mà khiến nàng vô thức phát tán linh lực, suýt nữa hủy cả gian phòng?Sở Ly Ca im lặng. Cuối cùng, trong mắt nàng ánh lên một tia lạnh lẽo, cười nhạt: "Mơ thấy chân tướng.""Ngươi nói chuyện sao cứ như hòa thượng vậy?"Cổ Nhược Thi trừng nàng một cái, sau đó đưa tay bắt mạch, nhưng mọi thứ đều bình thường.Sở Ly Ca nhớ lại buổi tiệc mừng thọ của Yêu Hoàng, khoảnh khắc Hồ Sương Phi vung trảo, bản thân như bị kéo vào cơn lốc xoáy kinh hoàng. Giờ đây, nàng đã hiểu: người mưu sát nàng khi đó, chính là thiếu chủ Yêu tộc — Hồ Sương Phi.Không trách sao, mỗi lần nhìn thấy nàng ta đều thấy hận, thấy ghê tởm. Nguyên lai... nguyên lai là vậy!"Cổ tiền bối."Sở Ly Ca kéo lại cổ áo, che đi phần da thịt lộ ra, rồi nói: "Kỳ thật ta đã từng ch·ết một lần, ngươi có tin không?"Cổ Nhược Thi: "..."Người này lại nói mấy lời ngốc nghếch gì vậy?"Ta đã bị thiếu chủ Yêu tộc giết, đoạt đi ma cốt, hút sạch tu vi, chết thảm ở U Ma Cốc.""Chớ nói bậy!"Cổ Nhược Thi dù không mê tín, nhưng cũng kiêng kị vài phần. Huống chi Sở Ly Ca nói rõ ràng như vậy, nghe thật chẳng lành."Bất quá đó là chuyện của quá khứ, hiện tại sẽ không tái diễn."Nàng sẽ không yêu Hồ Sương Phi, sẽ không thành thân với Hồ Sương Phi, càng sẽ không để nàng ta đoạt đi ma cốt.Trong mộng, rất nhiều thứ đã thay đổi. Giữa nàng và Hồ Sương Phi không còn giao thoa. Trái lại, nàng yêu Kinh Nhan. Như vậy, kết cục kia hẳn cũng có thể đổi thay.Chỉ là... trước khi nàng chết, người đã kịp thời ôm lấy thân thể nàng, đem đến chút ấm áp cuối cùng, rốt cuộc là ai?Người đó... là ai?