[BHTT] [EDIT] Hết Mực Yêu Chiều - Lạc Dương bibi

Chương 52: You are the secret in my heart



Sau khi Giang Vãn Thu đợi thêm một lúc nữa ở bên ngoài, cửa phòng tắm cuối cùng cũng được kéo ra, Quý Hạ mặc chiếc áo thun dài bước ra, có lẽ vì vừa mới tắm xong, cả người thoạt nhìn trắng đến phát sáng.

Làn da mơn mởn căng bóng, hệt như vừa được vớt từ dưới nước lên vậy.

Hoa sen vừa nhô lên khỏi mặt nước, cũng chỉ đến thế mà thôi.

Chiều cao và vóc dáng của hai người họ tương đương nhau, nên Quý Hạ mặc đồ của Giang Vãn Thu vừa vặn, không cảm thấy có chỗ nào không hợp, vài lọn tóc ướt tùy ý rũ xuống, càng tăng thêm vài phần quyến rũ, chỉ là hai bên má cô gái hơi ửng hồng, không biết là do hơi nước ẩm ướt trong phòng tắm làm ngột ngạt hay vì lý do nào khác.

Có lẽ cảm nhận được sự ngượng ngùng của Quý Hạ, Giang Vãn Thu không nhìn chằm chằm đối phương nữa, một lát sau cô ấy liền rời mắt, bước về phía bồn rửa mặt, rồi chỉ cho Quý Hạ những thứ trên kệ: "Khăn mặt, bàn chải điện, cốc súc miệng và..."

Một vài đồ dùng vệ sinh cá nhân đơn giản, cô ấy đều đã mua đủ cả.

"Đều là cho em đó." Giang Vãn Thu nhìn đối phương.

"Cho em á?" Quý Hạ nhìn một hàng đồ dùng được xếp ngay ngắn, vẻ mặt có chút kinh ngạc.

Cô không biết Giang Vãn Thu đã chuẩn bị những thứ này từ lúc nào, nhưng chắc chắn không phải là nhất thời hứng lên, xem ra đã mua từ lâu rồi đến hôm nay mới lấy ra.

"Dù sao thì sau này em cũng sẽ thường xuyên đến, mua một bộ mới để ở đây đỡ cho em mỗi lần ở lại bất tiện." Giang Vãn Thu giải đáp thắc mắc của cô, câu "Dù sao thì sau này em cũng sẽ thường xuyên đến" nói ra vô cùng tự nhiên, cũng không biết dựa vào đâu mà nói như vậy.

Ngược lại là Quý Hạ, sau khi nghe cô ấy nói vậy thì như thể bị nhìn thấu tâm tư.

—– Cô quả thực có ý định thường xuyên đến, chỉ không biết Giang Vãn Thu làm sao mà biết được.

Trong lúc cô đang ngẩn người, Giang Vãn Thu đã rời đi, quay về phòng ngủ.

Đêm đã khuya, người cũng lặng, đã đến lúc phải đi ngủ.

Cô gái đứng trước bồn rửa mặt chậm rãi vệ sinh cá nhân, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn miệng mình đầy bọt kem đánh răng trong gương, cũng không biết đang nghĩ gì, cả căn nhà ngoài tiếng nước chảy từ vòi và tiếng động cơ của bàn chải điện ra thì không còn nghe thấy âm thanh nào khác.

Mèo sớm đã đi ngủ rồi, chỉ không biết Giang Vãn Thu có phải cũng đã ngủ hay chưa.

Quý Hạ vệ sinh cá nhân xong xuôi liền nhẹ nhàng rón rén vào phòng ngủ, tiện tay khép hờ cánh cửa.

Lúc này, phòng ngủ hoàn toàn cách biệt với bên ngoài, trở thành một không gian nhỏ bé, khép kín.

Cô tưởng Giang Vãn Thu đã ngủ rồi, nên nghiêng người nhẹ nhàng nằm xuống một bên giường, nào ngờ đầu vừa nằm xuống gối thì người bên cạnh đã có động tĩnh, trực tiếp xoay người qua, suýt chút nữa là hôn phải.

Quý Hạ vội vàng lùi lại một chút, vẻ mặt thoáng chút hoảng hốt, nhưng may mà bây giờ là buổi tối, trong phòng ngủ tối om không bật đèn.

"Chị ơi, sao chị chưa ngủ?" Sau khi lùi về khoảng cách an toàn, cô gái mới từ từ lên tiếng.

"Qua cơn buồn ngủ rồi, giờ chị vẫn chưa ngủ được."

"Còn em, có buồn ngủ không?"

Giọng của Giang Vãn Thu so với lúc tối đã bớt đi vẻ nồng nhiệt, pha chút mệt mỏi, cũng không biết có phải vì đã chơi mệt rồi hay không.

"Hơi mệt ạ, nhưng không ngủ được." Quý Hạ thành thật trả lời, "Hay là chúng ta nói chuyện một lát đi?"

Buổi tối chơi quá vui, đến nỗi sự phấn khích ở quán bar đến giờ vẫn chưa tan hết, chỉ cần nhắm mắt lại là trong đầu cô lại tự động phát nhạc rock cuồng loạn với tiết tấu mạnh mẽ không ngừng vang vọng bên tai, cùng với... những hình ảnh đã trải qua.

Tất cả đều liên quan đến Giang Vãn Thu, từng khoảnh khắc một.

Lúc họ chơi trò chơi thì giở trò ăn gian, làm nũng, lúc ở trên sân khấu nhảy nhót thân mật tương tác, lúc chị ôm cô, hôn má cô, đây đều là lần Quý Hạ chơi vui nhất và bạo nhất từ trước đến nay.

Trước đây cô chưa từng chơi đùa như vậy với ai, thậm chí còn có chút phản kháng, vì cô cảm thấy những nơi như quán bar quá phức tạp.

Nhưng với Giang Vãn Thu thì khác, cô cảm thấy khi ở bên đối phương, công tắc trong cơ thể như được mở hoàn toàn, giải phóng ra một con người khác của chính mình.

Một con người khác vô cùng nhiệt tình nhưng cũng lại ranh mãnh.

Giang Vãn Thu chấp nhận đề nghị "trò chuyện" này của Quý Hạ, cô ấy cuộn chăn nằm nghiêng, trong bóng tối như vậy chỉ có thể nhìn thấy hình dáng đại khái của Quý Hạ, không thấy rõ gì cả, nhưng cô vẫn nhìn về phía đó.

"Vậy nói gì đây nhỉ, ừm..."

Giang Vãn Thu ngâm nga kéo dài một tiếng cuối, bắt đầu suy nghĩ.

Mặc dù bây giờ đang nằm cùng một giường với Quý Hạ nhưng cô ấy lại không có những suy nghĩ "đen tối" về cô gái như mình đã lo lắng trước đó, có những chuyện phải trải qua rồi mới biết, cô ấy phát hiện mình rất thích cảm giác nằm cạnh em như thế này, nói những lời yên tĩnh và không làm gì cả, như vậy cũng rất vui.

Cho dù có chút khó tin, rõ ràng buổi tối ở quán bar mỗi tế bào trong cơ thể cô ấy đều đang gào thét muốn đến gần Quý Hạ, bây giờ dường như tất cả đều đã chìm vào giấc ngủ.

Có lẽ chúng cũng cần nghỉ ngơi.

"Hay là nói về kế hoạch Tết Trung Thu của em đi, ba ngày nghỉ em đã nghĩ xem làm gì chưa?"

Sau một hồi "ừm", Giang Vãn Thu chỉ nghĩ ra được chủ đề này.

Chủ đề này nghe qua đã thấy "nhàm chán" và "tẻ nhạt", cô ấy lặng lẽ mím môi, không hài lòng lắm với biểu hiện của mình.

Giang Vãn Thu bắt đầu hơi hiểu những chàng trai trước đây bị mình chê bai, mỗi lần hẹn hò với cô ấy đều tỏ ra bí từ, không có chủ đề để nói, bây giờ tự mình trải qua mới biết hóa ra bí từ không phải như mình nghĩ.

Mà là thật sự không nghĩ ra được nên nói gì nữa nhưng lại không muốn kết thúc quá nhanh khoảng thời gian ở bên nhau khó khăn lắm mới có được.

"Chắc là ở nhà luyện nghe nói tiếng Pháp, rồi ngày Trung Thu có thể sẽ qua chỗ mẹ em ăn Tết." Vấn đề này Quý Hạ suy nghĩ một chút, rất nhanh đã đưa ra câu trả lời.

Không hẳn là tạm thời nghĩ ra, từ trước khi nghỉ lễ cô đã nghĩ kỹ xem ba ngày này nên làm gì, vì học kỳ này có quá nhiều mục tiêu học tập cần hoàn thành, có lẽ những ngày sau này sẽ không còn thoải mái như bây giờ nữa.

Khoảng tháng mười một sau kỳ thi năng lực ngoại ngữ, theo thông lệ sẽ có mấy doanh nghiệp hợp tác lâu năm với trường đại học ngoại ngữ của họ đến, chọn ra một vài sinh viên năm hai đặc biệt xuất sắc để làm tình nguyện viên trong các buổi tiệc rượu.

Mà những buổi tiệc rượu này, đều là tiệc giao lưu của các thành viên phòng thương mại trong và ngoài nước, đây là cơ hội thực hành giao tiếp ngôn ngữ hiếm có.

Quý Hạ muốn giành lấy một suất trong số đó, nên từ bây giờ đã phải chuẩn bị thật tốt.

Chỉ là những điều này đều chưa nói chi tiết với Giang Vãn Thu.

"Mẹ em? Chị nhớ người lần trước em nhờ chị đi cửa sau đăng ký khám bệnh là mẹ kế của em, vậy em..." Quả nhiên, Giang Vãn Thu cũng rất tự nhiên chuyển trọng tâm.

"Mẹ em cũng sớm đã có gia đình mới rồi ạ." Quý Hạ cười ngắt lời cô ấy, vừa trả lời câu hỏi của đối phương vừa chìm vào hồi tưởng, "Ba mẹ em ly hôn từ khi em còn rất nhỏ, cả hai đều có gia đình mới nhiều năm rồi. Lúc đó tòa án phán em theo ba, nhưng những ngày lễ Tết thì em sẽ xem xét tình hình để về một trong hai bên."

"Hôm nay Trung Thu, mẹ gọi điện cho em từ sớm hỏi em có về chỗ mẹ không, em bàn với nhà sau đó ba cũng đã đồng ý."

Vài câu nói ngắn ngủi, nhưng lượng thông tin chứa đựng lại vô cùng lớn, Giang Vãn Thu ngẩn người một lúc lâu mới tiêu hóa hết.

Đây là lần đầu tiên Quý Hạ thổ lộ những điều này trước mặt cô ấy, về tình hình và hoàn cảnh gia đình —– cũng có thể xem như một bước tiến của sự tin tưởng.

Thông thường khi còn nhỏ, việc cha mẹ ly hôn và cãi vã sẽ gây ra không ít tổn thương tâm lý cho con cái, rất nhiều người sau khi lớn lên ít nhiều cũng sẽ vì vậy mà có chút ám ảnh tâm lý, nhưng giọng điệu của Quý Hạ mà Giang Vãn Thu nghe được không hề có chút oán trách hay phản đối nào, cô ấy chỉ cảm nhận được sự thấu hiểu và nhẹ nhõm trong lời nói của đối phương.

Trước đây cô ấy chưa từng tìm hiểu về hoàn cảnh gia đình của em, luôn mặc định rằng gia đình gốc của em hẳn phải rất trọn vẹn và ấm áp, chưa từng nghĩ lại là như vậy.

Trong một mối quan hệ gia đình phức tạp như vậy mà có thể nuôi dưỡng nên một đứa trẻ như Quý Hạ, Giang Vãn Thu chỉ cảm thấy thật may mắn.

Ít nhất, cô ấy thì không được như vậy.

Nghĩ đến bản thân, ánh mắt Giang Vãn Thu chợt tối lại.

Vừa rồi rõ ràng còn không có chủ đề, không khí đến rồi, Giang Vãn Thu đột nhiên có rất nhiều điều muốn nói, thế là tối hôm đó, hai người đối mặt nhau nằm trên giường cùng chia sẻ những câu chuyện về "thời thơ ấu" của mình, mở lòng trò chuyện.

Cũng coi như là một bước giao tiếp sâu hơn về mặt tinh thần.

Tiếp tục nói chuyện, Giang Vãn Thu mới phát hiện, hóa ra Quý Hạ lớn lên trong gia đình như vậy không phải là không chịu chút ảnh hưởng nào, thực ra vẫn có một chút.

"Em cảm thấy em rất ngưỡng mộ những cặp đôi có thể có được mối quan hệ ổn định và trước sau như một. Ba mẹ em là mối tình đầu của nhau, cùng nhau trải qua mười mấy năm rồi mới kết hôn sinh ra em, nhận được lời chúc phúc của bạn bè người thân, cũng từng là cặp đôi đáng ngưỡng mộ trong mắt mọi người, nhưng cuối cùng vẫn không thắng nổi sự bào mòn của năm tháng, đã ly hôn rồi." Cô gái đột nhiên lật người, nằm ngửa trên giường nhìn lên trần nhà bắt đầu ngẩn ngơ.

Mặc dù sau khi ly hôn ba mẹ vẫn giữ liên lạc cơ bản, nếu đối phương gặp khó khăn sẽ giúp đỡ, trông cũng vẫn như bạn bè, nhưng từ đó về sau Quý Hạ không còn tin vào thứ gọi là tình yêu nữa.

Cô cảm thấy "tình yêu" là thứ hư vô mờ mịt.

Cho nên dù từ nhỏ đến lớn người theo đuổi xung quanh không ít nhưng cũng chưa từng nảy sinh ý định yêu sớm, vì biết sẽ không có kết quả.

Thế nhưng, con người là một loài động vật mâu thuẫn, thường thì càng tỏ ra không cần gì thực ra lại càng muốn thứ đó, Quý Hạ luôn có một suy nghĩ rất phi thực tế, cô chưa từng nói với bất kỳ ai.

Cô không muốn giống như ba mẹ mình, cô muốn một mối tình có thể đi đến kết quả.

Một mối quan hệ lâu dài và ổn định, là điều cô mong muốn nhất.

Tình yêu nên nồng nhiệt, không nên bị năm tháng bào mòn làm mất đi màu sắc vốn có của nó.

"Cho nên em nghĩ nếu em thích một người, nhất định sẽ suy đi tính lại, cân nhắc kỹ càng, cuối cùng mới nói ra lòng mình." Cô nhìn vào khoảng không vô định, giọng nói lại vô cùng kiên định, không biết là đang nói cho mình nghe hay nói cho Giang Vãn Thu nghe.

Dù sao thì, cũng như nhau cả.

Cô cần chắc chắn, đối phương cũng kiên định như cô, cũng nồng nhiệt như cô.

-- Cách nhìn của Giang Vãn Thu về Quý Hạ cũng sau đêm nay lại lặng lẽ thay đổi thêm một chút.

Họ không biết đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, chỉ biết còn rất nhiều rất nhiều lời chưa nói hết.

Bầu trời dần hửng sáng, đêm đen lại bị ngày trắng thay thế, khi mặt trời mọc, cả một thành phố đang ngủ say lại tỉnh giấc.

Sáng sớm tiết trời thu trong lành là lúc mát mẻ nhất, gió lạnh bên ngoài lùa qua cửa sổ lưới thổi vào phòng, Quý Hạ vốn dĩ đang gác chân ra ngoài chăn lúc này cũng rụt vào.

Người ta khi lạnh, sẽ theo bản năng muốn tìm hơi ấm, cho nên hai người trong lúc ngủ rất tự nhiên mà dựa sát vào nhau, lúc họ tỉnh dậy, gần như mặt đã chạm mặt.

Dậy không được bao lâu thì Quý Hạ nhận được điện thoại của Quý Chính Nguyên, đại ý là hỏi cô nghỉ lễ Trung Thu rồi, trưa nay có về nhà ăn cơm không, Quý Hạ lúc này mới phát hiện mình ngủ một mạch đến gần mười một giờ.

Thế là cô vội vàng dậy đánh răng rửa mặt, tạm biệt Giang Vãn Thu.

Ra khỏi cổng khu chung cư, Quý Hạ phát hiện ở đây có xe buýt đi thẳng đến cửa nhà mình, thế là cô bỏ ý định gọi taxi, đến một trạm xe buýt gần đó đợi xe.

Điện thoại của Giang Vãn Thu gọi đến không lâu sau khi cô lên xe buýt.

"Nước hoa trên kệ có phải em để đó không?" Trong điện thoại, giọng Giang Vãn Thu truyền đến.

Quý Hạ lập tức mò trong túi ra tai nghe Bluetooth đeo lên, ngay khoảnh khắc đeo tai nghe, cô cảm thấy hơi thở của đối phương cũng trở nên rõ ràng hơn hẳn.

Lúc này cô mới bắt đầu trả lời câu hỏi của chị: "Đó là quà Thất Tịch em mua sẵn để tặng chị, không biết tặng chị cái gì, thấy nước hoa của chị sắp hết nên em mua một chai giống vậy."

"Nhưng hôm đó chị có hẹn rồi, đồ không tặng được nên giữ đến bây giờ." Nói đến đây, Quý Hạ không khỏi ngẩn người một chút, đôi mày xinh đẹp cũng hơi nhíu lại có vẻ không vui.

Cô nhớ lại tâm trạng của mình lúc biết Giang Vãn Thu đi đón lễ Tình Nhân với đối tượng mập mờ, thực ra đã từng có ý định từ bỏ.

Bởi vì nếu đối phương thật sự có bạn trai rồi, thì cô thích tiếp nữa sẽ trở thành một Dịch Ý thứ hai.

Quý Hạ sẽ không để mình trở thành như vậy, cô có niềm kiêu hãnh của riêng mình.

May mà, cuối cùng không phải.

Đều là chuyện quá khứ rồi.

Nghĩ đến đây, cô lại bổ sung một câu: "Là tiền em đi dạy thêm mua đó, không phải tiền nhà cho đâu."

Không thể để Giang Vãn Thu nghĩ cô là kiểu người cầm tiền nhà cho để ra vẻ nhà giàu, chai nước hoa này không hề rẻ.

Chỉ là tâm tư của Giang Vãn Thu lại không đặt ở đó.

"Quý Hạ, em có biết slogan quảng cáo của chai nước hoa này lúc ra mắt là gì không?" Cô ấy hỏi.

"Là gì ạ?" Cô gái nghiêng đầu, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe buýt.

Tiếng ồn trên xe buýt có chút hỗn tạp, nhưng không cản trở cô đeo tai nghe lắng nghe giọng nói của Giang Vãn Thu từ đầu dây bên kia truyền đến.

"You are the secret in my heart." Giang Vãn Thu đọc câu slogan tiếng Anh đó một cách lưu loát, Quý Hạ ngồi bên này lại thoáng cảm thấy đối phương như đang cười.

Tiếng Anh của cô không tệ, ở trình độ có thể giúp nhóm dịch phụ đề phim Mỹ kiếm thêm thu nhập, trước đây cũng từng giúp Tiểu Ngư luyện nói một thời gian dài, cho nên gần như ngay giây tiếp theo khi Giang Vãn Thu nói ra câu đó, trong đầu cô đã tự động hiện ra bản dịch tiếng Trung.

—– "Người là bí mật trong trái tim tôi."

Cơn gió thu se lạnh từ cửa sổ đang mở ở ghế trước thổi vào, bay đến chỗ cô, tim ai đó đã lỡ đi một nhịp.

Quý Hạ không biết đây có phải là một câu nói hai nghĩa không, nhưng điều đó không cản trở cô cũng nói hai nghĩa.

"Vậy sao chị?" Chỉ thấy cô gái cong cong đôi mắt, rồi lặp lại y nguyên câu slogan đó, giọng nhẹ nhàng, truyền đi chính xác đến tai Giang Vãn Thu ở đầu dây bên kia: "You are the secret in my heart."

==============

Lời tác giả:

Họ lại gần nhau thêm một chút nữa rồi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...