[BHTT] [EDIT] Hết Mực Yêu Chiều - Lạc Dương bibi

Chương 51: Lần trước rõ ràng không phải như vậy?



Bởi vì lúc ra ngoài đã biết tối nay sẽ uống rượu nên Giang Vãn Thu không lái xe, bây giờ đến lúc về rồi, đương nhiên cũng vẫn là gọi taxi.

Thành phố lúc hai giờ sáng yên tĩnh hơn ban ngày rất nhiều, xe lao nhanh qua các con phố, thỉnh thoảng mới thấy một hai người đi bộ trên đường, cả thành phố dường như chìm vào giấc ngủ sâu, đợi đến khi mặt trời mọc vào sáng mai sẽ lại lần nữa tỉnh giấc.

Tài xế cho hai người xuống ở ven đường ngay cổng khu chung cư, hai người một trước một sau xuống xe, quẹt thẻ đi vào từ cửa phụ dành cho người đi bộ.

Vì quá muộn, bảo vệ trực đêm còn nhìn họ thêm vài lần.

Hai giờ sáng vốn dĩ là thời điểm nhiệt độ thấp nhất trong ngày, lại thêm đã vào thu khá lâu, chênh lệch nhiệt độ ngày đêm khá lớn, chỉ một cơn gió nhẹ thổi qua người cũng đủ khiến người ta thấy hơi lạnh, huống hồ hai người đều mặc khá ít.

Một người lộ chân.

Một người áo khoác gió cùng áo hai dây.

Sau khi xuống xe đi được vài bước, Quý Hạ đã cảm nhận được sâu sắc cái gì gọi là "đêm khuya sương dày", cụm từ này quả thực quá thích hợp để miêu tả mùa thu như thế này.

Cô không nhịn được mà kéo chặt áo khoác gió của mình hơn một chút, để chống lại cơn gió lạnh thổi tới.

Cứ như vậy đi về phía trước thêm một đoạn nữa thì…

"Oa, thơm quá." Quý Hạ hít một hơi thật sâu.

Một cơn gió đêm thổi qua mang theo hương hoa quế, cô gái đột nhiên dừng bước ngẩng đầu nhìn lên, tìm kiếm vị trí của cây hoa quế —– cơ sở hạ tầng trong khu chung cư được thiết kế rất tốt, dù muộn thế này rồi mà trên con đường đá này vẫn còn đèn đường sáng.

Cô nhanh chóng tìm được vị trí của cây hoa quế.

Hóa ra bốn phương tám hướng, đều là nó.

Có cây lớn hơn, cũng có những cây nhỏ mới được trồng, thân chỉ to bằng bắp tay, mỗi cây đều nở đầy hoa quế màu vàng nhạt, ngẩng đầu nhìn lên toàn là những đóa hoa nhỏ màu vàng li ti, ngay cả trong những kẽ hở trên con đường đá dưới chân cũng rơi rụng vài bông.

"Buổi sáng lúc chị ra ngoài vẫn chưa có nhiều thế này, những bông hoa quế này như thể nở rộ chỉ sau một đêm vậy." Giang Vãn Thu cũng ngẩng đầu theo, nhìn thấy cảnh tượng này không khỏi cảm thán.

Nói xong, cô ấy nghiêng đầu nhìn Quý Hạ bên cạnh, chỉ thấy đối phương vẫn không chớp mắt nhìn những cây hoa quế này.

Khung cảnh dường như chợt tĩnh lặng, gió cũng ngừng thổi, Quý Hạ lúc này như người bước ra từ trong tranh.

Giang Vãn Thu lúc này lại nhớ đến suy nghĩ của mình lúc sáng sớm ra ngoài, "Giá mà có thể cùng Quý Hạ đi làm thì tốt biết mấy", bây giờ dường như đã thành hiện thực.

Tuy không phải là "đi làm", nhưng cũng có thể coi là cùng nhau về nhà, hơn nữa lần này sáng mai tỉnh dậy cũng có thể nhìn thấy.

Trong lúc cô ấy đang ngẩn người như vậy, Quý Hạ bên cạnh đã cúi đầu cụp mắt, cũng không biết đang nhìn gì.

Giang Vãn Thu tiến lên một bước, lặng lẽ ghé sát lại ngó đầu xem thử.

Chỉ thấy trong lòng bàn tay đối phương không biết từ lúc nào đã có mấy "bông hoa vàng nhỏ", người cúi đầu hóa ra là đang ngửi hương hoa quế trong lòng bàn tay, không biết tại sao, Giang Vãn Thu chỉ cảm thấy Quý Hạ như vậy rất thuần khiết và trong trẻo, ánh mắt cô ấy nhìn đối phương cũng càng thêm dịu dàng.

Ít nhất như cô ấy và bạn bè xung quanh, sẽ không làm ra hành động như vậy.

Hoa quế dù có thơm đến mấy, họ cũng sẽ không nâng niu hoa trong lòng bàn tay như bảo vật, đó chỉ là hoa mà thôi.

Hoa nở rồi lại tàn, là quy luật tự nhiên, họ nhiều nhất cũng chỉ cảm thán một câu "Thơm quá", chứ sẽ không vì chuyện nhỏ nhặt như vậy mà dừng bước để ngắm nghía tỉ mỉ.

Có lẽ đây chính là khoảng cách tám tuổi giữa mình và Quý Hạ chăng, rất nhiều lúc đối phương có thể tìm thấy niềm vui từ những điều đơn giản nhất, nhưng cô ấy thì không, trong cuộc sống của cô ấy có quá nhiều thứ quan trọng hơn "hương hoa thơm ngát".

"Thật sự rất thơm, chị ngửi thử xem." Đang suy nghĩ, cô gái đột nhiên quay đầu lại đưa những bông hoa trong lòng bàn tay đến trước mặt cô ấy, hương hoa thoang thoảng nhanh chóng len vào khoang mũi cô ấy.

Không biết có phải ảo giác không, Giang Vãn Thu cảm thấy tâm trạng hình như thật sự tốt hơn một chút, chỉ không biết là công của hoa hay công của người.

Cô ấy ngẩng mắt lên, liền nhìn thấy lúm đồng tiền lộ ra hai bên má Quý Hạ.

Giang Vãn Thu cứ như vậy nhìn chằm chằm vào lúm đồng tiền của đối phương, nhất thời có chút ngẩn ngơ, cho đến khi Quý Hạ lên tiếng gọi suy nghĩ của cô ấy trở về.

"Chị sao vậy?" Quý Hạ hỏi.

Chỉ nghe Giang Vãn Thu khẽ thở dài một tiếng, nhỏ giọng nói: "Hình như chị say rồi."

...

Người ta qua giờ đi ngủ rồi thì càng về sau cơn buồn ngủ càng không rõ rệt, hai người bây giờ đang ở trong tình trạng như vậy, qua cơn buồn ngủ ngược lại không còn buồn ngủ nữa, cho nên sau khi về đến nhà họ cũng không vội đi ngủ, dù sao ngày mai cũng được nghỉ, dù có ngủ đến mặt trời lên cao cũng không có vấn đề gì.

Tiếng mở cửa cố ý làm nhẹ đi, nhưng vẫn đánh thức Bố Bố đang nằm ngủ trên sô pha.

Nó ngáp một cái nhìn về phía hai người, ánh mắt lộ vẻ mơ màng, như thể đang nói "Tại sao lại làm ồn đánh thức ta ngủ".

Mèo lúc nào cũng cao quý như vậy.

Dù cảm nhận được sự khó chịu của con mèo, Quý Hạ vẫn đi tới xoa đầu nó, khiến nó từ trạng thái mơ màng nửa tỉnh nửa mê biến thành hoàn toàn tỉnh táo, cùng hai con người trong nhà thức đêm.

Giang Vãn Thu về đến nhà liền đi vào nhà vệ sinh, Quý Hạ lúc này đang đi loanh quanh trong nhà, lúc đi đến bên bàn trang điểm ở phòng ngoài vừa hay nhìn thấy chai nước hoa đặt trên tầng hai của kệ —– nước hoa trong chai đã dùng đến chỉ còn một chút xíu, thân chai màu xanh nhạt giống hệt chai mà trước đây cô đã cố ý đến quầy hàng trong trung tâm thương mại mua, món quà Thất Tịch định tặng Giang Vãn Thu vì một vài chuyện kỳ lạ mà không thể tặng đi được.

Quý Hạ đứng trước gương một lúc, sau đó quay người trở lại sô pha, lấy chai nước hoa đã mua trước đó từ trong túi xách ra.

Hôm nay lúc ra ngoài nghĩ ngợi rồi mang theo, bây giờ xem ra, quả nhiên đã có tác dụng.

Cô gái đặt chai nước hoa còn chưa mở này lên tầng hai của kệ, xếp ngay ngắn cạnh chai sắp hết kia, sau đó khoanh tay, hài lòng ngắm nhìn "kiệt tác" của mình.

Trong nhà vệ sinh không lâu sau liền vang lên tiếng xả nước, Quý Hạ nghe thấy liền lập tức rời khỏi chỗ đó quay lại sô pha ngồi ngay ngắn, tiện tay túm lấy con mèo đi ngang qua, bất chấp sự không muốn của nó mà bắt đầu "giả vờ giao tiếp".

Lúc Giang Vãn Thu đi ra, nhìn thấy chính là một khung cảnh "người mèo hòa thuận" như vậy.

"Bố Bố thật sự thích em đấy." Cô ấy cảm thán, hoàn toàn không để ý đến sự không tình nguyện của con mèo.

Cô ấy cảm thấy con mèo này được Quý Hạ ôm đã nên biết đủ rồi.

Hai người dựa vào một con mèo lại ngồi trên sô pha nói chuyện một lúc, Giang Vãn Thu vẫn chưa phát hiện trên kệ mỹ phẩm của mình lại có thêm một chai nước hoa xa lạ, cô ấy chỉ đang mượn cớ con mèo "công cụ" mà mình nuôi, tùy ý trò chuyện với Quý Hạ.

Dù sao thì nuôi mèo nghìn ngày, dùng mèo một giờ.

Bố Bố không chịu nổi sự quấy rầy, khó khăn lắm mới tìm được cơ hội chui thẳng vào gầm bàn trà, không thèm ló đầu ra nữa, Giang Vãn Thu lúc này mới dừng chủ đề, nói muốn đi tắm.

Quý Hạ nghĩ tối nay đến đây, chắc cũng gần kết thúc rồi.

Đợi sau khi tắm xong lên giường chắc là đi ngủ, phương diện này cô vẫn chưa có suy nghĩ gì đặc biệt.

Chỉ là…

"Quý Hạ, lấy giúp chị…"

"Bộ đồ ở cuối giường, lúc nãy chị vào quên lấy."

Cửa phòng tắm đóng rồi lại mở, giọng Giang Vãn Thu từ bên trong vọng ra, có một thoáng ngập ngừng, nhưng Quý Hạ không nghe ra ý tứ sâu xa của sự ngập ngừng đó.

Lúc tắm quên lấy đồ thay là chuyện rất thường tình, Quý Hạ cũng không nghĩ nhiều, cô đáp một tiếng, đứng dậy đi vào phòng ngủ cầm bộ đồ ở cuối giường rồi định mang qua cho người ta.

Nhưng lúc cầm đồ vật trong tay, cô mới cảm thấy có gì đó không đúng.

Cô gái cúi đầu nhìn, chỉ thấy trên tay mình ngoài bộ đồ ngủ ra, thứ đặt ở trên cùng lại là một chiếc quần lót ren màu đen, đồ lót bó sát như vậy… Cô cảm thấy mặt mình lập tức nóng bừng lên, trong đầu không tự chủ được mà hiện ra cảnh Giang Vãn Thu mặc chiếc quần lót này.

Cộng thêm bộ đồ hở chân tối nay của đối phương, càng thêm…

Có những hình ảnh chỉ cần bắt đầu tưởng tượng là sẽ không dừng lại được, một sinh hai, hai sinh ba, cho nên khi hình ảnh như vậy vừa hiện lên trong đầu, Quý Hạ liền ép mình ngừng tưởng tượng tiếp.

Quý Hạ lúc này đột nhiên cảm thấy mình có chút "đê tiện", cô lại đi tưởng tượng dáng vẻ Giang Vãn Thu lúc không mặc quần áo.

Cô gái lắc lắc đầu, gạt bỏ hình ảnh "hương diễm" đó ra khỏi đầu.

Mãi cho đến khi đối phương từ trong phòng tắm bước ra, tâm trạng cô mới dần ổn định lại.

Không sao, đợi lát nữa vào phòng tắm tắm một rồi đi ra, những hình ảnh và suy nghĩ lung tung rối loạn đều sẽ bị dòng nước trong sạch gột rửa sạch sẽ.

Mọi thứ cho đến hiện tại vẫn còn trong phạm vi có thể kiểm soát, cho đến khi Giang Vãn Thu đi vào phòng ngủ nói giúp cô tìm bộ đồ để thay, sau đó lấy ra một chiếc áo thun dáng dài và… chiếc quần lót quen thuộc.

"Đây không phải là...?" Ánh mắt cô gái lập tức bị thứ trong tay đối phương thu hút.

Quý Hạ liếm đôi môi hơi khô, nhìn chiếc quần lót Giang Vãn Thu đưa tới trong tay mà hiếm khi tỏ ra bối rối —– đây không phải là chiếc cùng kiểu với chiếc cô vừa đưa cho Giang Vãn Thu vào trong đó sao?

"Chị mới mua mấy chiếc, giặt rồi chưa mặc." Giang Vãn Thu khẽ giải thích, cô ấy cứ nhìn Quý Hạ như vậy, trong mắt là ý cười trêu chọc, "Nếu không thì em muốn mặc gì, không mặc à?"

Cũng không biết là cố ý, hay thật sự trùng hợp.

"..." Quý Hạ mấp máy môi, phát hiện mình bị hỏi đến cứng họng.

Đương nhiên là không thể không mặc!

Nhưng kiểu quần lót này… cô chỉ do dự một thoáng rồi nhanh chóng đưa tay nhận lấy chiếc quần đối phương đưa tới, sau đó ôm áo thun chui vào phòng tắm.

Không lâu sau, Giang Vãn Thu liền nghe thấy tiếng nước "ào ào" trong phòng tắm.

Tốc độ tắm của cô gái không chậm, khoảng chừng hơn hai mươi phút sau Giang Vãn Thu đã phát hiện tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại.

Nhưng kỳ lạ là, người lại mãi không thấy ra.

Một chiếc áo thun một chiếc quần lót, mặc vào cần nhiều thời gian như vậy sao?

Giang Vãn Thu đại khái đoán được một chút nguyên nhân đối phương ở trong đó lâu như vậy, cô ấy cụp mắt đứng dậy, đi đến bên ngoài phòng tắm đưa tay gõ gõ vào cửa kính.

"Quý Hạ, em tắm xong chưa?" Cô ấy cố ý lên tiếng thúc giục, trong giọng nói ẩn chứa ý cười khó phát hiện.

Lại không biết cách một cánh cửa kính trong phòng tắm, Quý Hạ sớm đã mặc xong áo thun lên người, chỉ để lộ đôi chân thon dài, mái tóc búi cao có chỗ không cẩn thận bị ướt, những giọt nước đang từ từ nhỏ xuống.

Trong phòng tắm hơi nước lượn lờ, Quý Hạ cắn môi, tay vẫn còn cầm một chiếc quần lót viền ren trong suốt đang do dự không quyết.

Có thể thấy nội tâm đang vô cùng giằng xé, cảm giác xấu hổ phức tạp không ngừng va chạm với lý trí của cô.

Cô không khỏi nhớ lại lần trước cùng Giang Vãn Thu qua đêm.

Sao lại thế này, lần trước rõ ràng không phải như vậy?

==============

Lời tác giả:

Lần trước là lần trước, lần này là lần này, lần sau còn quá đáng hơn (không phải đâu)

Chương trước Chương tiếp
Loading...