[BHTT] [EDIT] Hết Mực Yêu Chiều - Lạc Dương bibi

Chương 30: Lỡ như hai người vì em mà giận nhau thì biết làm sao



"Ông chủ, chuyện này ông làm tốt chứ?" Quý Hạ lòng dạ không yên, vừa chờ đợi vừa xác nhận lại với người đàn ông lần nữa.

Lúc này cô đang đứng ở cửa một siêu thị nhỏ.

Quy mô siêu thị cũng tầm trung, không sánh được với mấy siêu thị lớn bài bản trong trung tâm thương mại, nhưng cũng may vị trí đẹp nên lượng khách khá ổn, đối diện còn có một cửa hàng tiện lợi chuỗi 24 giờ đang mở để cạnh tranh.

"Yên tâm đi, hồi tôi còn trẻ còn từng đi đóng vai quần chúng nữa đấy, chuyện cỏn con này nhằm nhò gì, đảm bảo lát nữa sẽ giúp cô với chị gái cô làm lành!" Ông chủ vỗ ngực đảm bảo, vẻ mặt hồng hào phấn chấn, tỏ ra rất mong chờ chuyện sắp diễn ra.

Chuyện là, không lâu trước đó, sau khi ra khỏi trung tâm thương mại, Quý Hạ bắt taxi đến thẳng siêu thị này cách đó hai con phố, lấy 200 tệ từ 1000 tệ mà Trương Gia Văn vừa chuyển cho cô để nhờ ông chủ giúp một việc.

Cô nói với ông chủ rằng mình đã cãi nhau với chị gái mấy ngày rồi, muốn nhờ đối phương diễn một vở kịch để giúp chị em họ hòa thuận như xưa.

Vở kịch này cũng không khó, đại khái là kịch bản đi mua đồ quên mang điện thoại, mượn điện thoại của ông chủ gọi chị gái đến đón về, chỉ yêu cầu ông chủ phải tỏ ra "khó chịu" một chút, nói vài lời không dễ nghe, như vậy mới có thể nhanh chóng thúc đẩy hai chị em làm lành.

Chỉ nói vài câu đã kiếm được 200 tệ, ông chủ dĩ nhiên vui vẻ đồng ý.

Thế là mới có cảnh tượng như hiện tại.

Mười phút trước, Quý Hạ đã mượn điện thoại của ông gọi cho Giang Vãn Thu một cuộc, đó cũng chính là cảnh Trương Gia Văn nhìn thấy "Giang Vãn Thu nghe điện thoại xong rồi rời đi".

Tính theo thời gian thì từ trung tâm thương mại tới đây, hơn mười phút là gần đủ rồi.

Đây là lần đầu tiên Quý Hạ làm chuyện "lên kế hoạch lừa người" thế này, nên trong lòng vẫn rất căng thẳng khi thực hiện, nhưng may mắn là ông chủ siêu thị là người thích nói chuyện, trong khoảng thời gian ngắn ngủi này đã rôm rả trò chuyện với cô không ít chủ đề.

Sự căng thẳng trong lòng cô cũng theo đó giảm đi một chút.

"Tình cảm chị em các cô đúng là tốt thật, nhớ hồi đó tôi cãi nhau với chị gái còn chẳng nghĩ đến chuyện làm lành với bả."

"Chứ đừng nói là bỏ tiền ra vì bả!"

Cách nói chuyện của ông chủ rất khoa trương, giọng điệu nghe có chút âm hưởng người miền Bắc, lúc nói chuyện cứ như đang diễn hài, mấy lần Quý Hạ phải mím môi cố để không cười thành tiếng.

"À này, em gái, điện thoại của em giấu kỹ chưa?"

"Tắt tiếng chưa?"

"Lát nữa đừng để lộ sơ hở ở mấy chỗ này, như thế là đổ sông đổ biển hết đấy!"

Ông chủ lại có vẻ quan tâm đến tiến triển của việc này hơn cả Quý Hạ, rất nhiệt tình, liên tục nhắc nhở cô những chi tiết nhỏ nhặt. Dù Quý Hạ đã chuẩn bị xong xuôi từ lâu, nhưng nghe ông nói vậy cũng không nhịn được mà kiểm tra lại lần nữa.

Sau khi xác nhận thực sự không có vấn đề gì, cô mới cất điện thoại lại vào trong túi.

Cũng đúng lúc này, một chiếc taxi đỗ ở ven đường trước cửa siêu thị, Quý Hạ nhìn chiếc xe dừng trước mặt mình, đầu tiên là sững sờ, sau đó mới từ từ nâng cao tầm mắt, nhìn thấy Giang Vãn Thu đang ngồi ở ghế phụ cầm điện thoại quét mã trả tiền.

Người đến quá đột ngột, cô quay đầu nhìn ông chủ liếc mắt một cái định nhắc nhở, nhưng lại cảm thấy khoảng cách quá gần không thích hợp, đành phải dùng lòng bàn tay đập mạnh hai cái lên mặt tủ kính để ra hiệu cho ông, sau đó,gọi về phía Giang Vãn Thu --

"Chị ơi!"

Hai tiếng "Chị ơi" lọt vào tai ông chủ, ông lập tức hiểu ý.

Thay đổi sắc mặt gần như chỉ trong nháy mắt, ngay khoảnh khắc Giang Vãn Thu mở cửa xe bước xuống, ông cũng từ sau quầy hàng rướn cổ nhìn theo hướng Quý Hạ: "Chị cô cuối cùng cũng đến rồi à?"

"Lần sau ra ngoài đừng có đãng trí như vậy nữa, chọn đồ xong lại không có tiền trả, đây không phải là đùa giỡn với tôi sao?"

"Tôi còn buôn bán được nữa không đây?"

Giọng người đàn ông có vẻ thiếu kiên nhẫn, lắc đầu không ngớt, nghe như đang trách móc Quý Hạ.

Điều này khiến Giang Vãn Thu nghe thấy, đôi lông mày xinh đẹp khẽ nhíu lại.

"Xin lỗi ông chủ, em gái tôi mua đồ hết bao nhiêu tiền, tôi trả cho ông." Cô bình tĩnh bước đến trước quầy hàng của siêu thị, rất tự nhiên mà đưa tay nắm lấy tay Quý Hạ, kéo người ra phía sau mình một chút, "Chỉ là ai cũng có lúc đãng trí quên việc, ông chủ không cần phải trách móc một cô bé như vậy."

Nói xong, cô liền mở mã thanh toán của mình ra hiệu cho ông chủ, đồng thời quay mặt nhìn người bên cạnh.

Chỉ thấy cô gái rũ mắt, vẻ mặt lúng túng xấu hổ, tâm trạng cũng không được vui vẻ gì, vừa nhìn là đã biết mới bị quở trách.

Giang Vãn Thu không đành lòng, vì thế lặng lẽ dùng sức siết nhẹ lòng bàn tay em để trấn an. Quý Hạ cảm nhận được lực trên tay cũng ngẩng đầu lên, đón nhận ánh mắt quan tâm của đối phương.

"Không sao đâu, lát nữa trả tiền xong chúng ta liền đi." Giang Vãn Thu dịu dàng mỉm cười với cô.

Cảm giác áy náy vì "gạt người" trong lòng cô càng tăng thêm.

Nhưng lại có chút hưởng thụ cảm giác được quan tâm này, tâm trạng vô cùng mâu thuẫn.

"Tôi cũng đâu có nói gì cô ấy, nhưng đúng là cô ấy làm lỡ việc buôn bán của tôi mà." Ông chủ vừa quét mã vừa lầm bầm, nhưng vì khí thế của Giang Vãn Thu nên không dám nói to nữa.

Đồng thời trong lòng cũng thầm cảm thán, gen nhà này tốt thật, hai chị em ai cũng đều xinh đẹp thế này!

Cuối cùng, tiền cũng đã trả xong.

Quý Hạ xách chiếc túi đã được đóng gói trên quầy, giống như đang chạy trốn khỏi siêu thị này.

Giang Vãn Thu đi theo sau cô, vài ba bước đã đuổi kịp. Hai người đi chưa được bao xa thì dừng lại ở một chiếc ghế công cộng, Quý Hạ mới đặt túi đồ trong tay lên ghế, dường như thở phào nhẹ nhõm.

"Xin lỗi chị, làm phiền chị rồi, em..."

"Em chỉ nhớ số của chị thôi."

Cô gái nói ra lời thoại đã chuẩn bị sẵn trong lòng, vá thêm một miếng cho lời nói dối không hoàn hảo này, không ngờ hiệu quả của câu nói này lại tốt đến bất ngờ.

Giang Vãn Thu nghe cô nói vậy, nụ cười lập tức nở rộ trên mặt, ngay cả giọng nói cũng trở nên vui vẻ hơn: "Không sao, chị rất thích em làm phiền chị."

"Lần sau gặp chuyện như thế này, vẫn có thể tìm chị." Nói rồi, cô ấy còn đưa tay lên xoa mái tóc mềm mại của cô gái, sau đó mới lưu luyến thu tay về.

Giang Vãn Thu cảm thấy bản thân mình bây giờ hình như có chút u mê, hễ chuyện gì dính dáng một chút đến Quý Hạ là cô ấy nghĩ đến lại không nhịn được vui sướng, đặc biệt là lúc đối phương nói "Em chỉ nhớ số của chị thôi", khoảnh khắc đó trái tim cô ấy giống như có một đoá pháo hoa nở rộ.

Tâm trạng này, quá kỳ diệu, cô ấy tạm thời chưa kịp suy nghĩ kỹ.

Nhưng Quý Hạ lại hoàn toàn không để ý, cô tự mình nghĩ cách diễn cho tròn vai: "Tiền mua đồ lát nữa về em sẽ trả lại cho chị."

Giống hệt như lúc đầu cô khăng khăng đòi trả lại tiền lại cho đối phương, Giang Vãn Thu chỉ cười cười, không từ chối.

"Vậy chị đưa em về nhà nhé?" Cô ấy hỏi.

"Em chưa muốn về nhà."

Quý Hạ lấy hết can đảm, phủ định đề nghị "đưa cô về nhà" này của Giang Vãn Thu.

"Vậy em muốn đi đâu?" Giang Vãn Thu quay lại, nhìn cô.

Cô gái hôm nay nhận được điện thoại của Trương Gia Văn đã vội vàng ra ngoài, cũng không trang điểm, nhưng làn da dưới ánh nắng mặt trời vẫn căng mọng như có thể bấm ra nước, điều này khiến Giang Vãn Thu không nhịn được nảy sinh ý nghĩ muốn đưa tay sờ thử.

May mà, Quý Hạ lên tiếng kéo cô ấy ra khỏi suy nghĩ đó.

"Em muốn..." Quý Hạ cắn cắn môi, do dự nói ra suy nghĩ của mình, "Em có thể đến nhà chị xem mèo được không ạ?"

Mà vẻ thăm dò rụt rè ấy, chẳng qua chỉ là sự ngụy trang sau khi đã suy nghĩ kỹ càng.

Ai lại biết được rằng, cô gái trước khi hỏi câu này đã đoán trước được câu trả lời rồi chứ?

Giang Vãn Thu cảm thấy, đây thực sự không phải là một yêu cầu gì quá đáng.

Cô ấy đồng ý rất nhanh chóng, liền vẫy một chiếc taxi ở ven đường, đọc địa chỉ nhà mình.

Nhưng không ngờ rằng hai người vừa lên xe được vài phút, điện thoại của Chu Dương đã gọi tới, lúc này Giang Vãn Thu mới nhớ ra mình vừa rồi rời đi quá vội vàng quên chào hỏi đối phương, nên vội vàng nhấc máy giải thích một chút tình huống đặc biệt.

Xem phim thì không thể nữa rồi.

Bây giờ quay lại cũng không thực tế lắm, dù sao cô ấy cũng vừa đồng ý với Quý Hạ về nhà xem mèo.

Lịch trình đã hẹn hôm nay đành phải hủy bỏ, Chu Dương cảm thấy rất buồn bực, nhưng cũng biết không thể mở miệng phàn nàn Giang Vãn Thu.

Cô gái ngồi ngay bên cạnh, yên lặng nghe hết toàn bộ cuộc điện thoại của Giang Vãn Thu.

Chờ đến khi đối phương cúp máy xong, cô mới chớp mắt, có chút ngại ngùng mà mở miệng: "Chị ơi, có phải em làm phiền buổi hẹn hò của chị rồi không ạ?"

"Hay là hôm nay chúng ta không xem mèo nữa, chị quay lại xem phim tiếp với anh ấy đi, em tự về cũng được." Cô nói, còn khẽ thở dài, "Lỡ như hai người vì em mà giận nhau thì biết làm sao ạ."

Chương trước Chương tiếp
Loading...