[BHTT] [EDIT] Hết Mực Yêu Chiều - Lạc Dương bibi

Chương 29: Nhưng anh không cần tới, chị ấy đưa em về nhà xem mèo rồi



Buổi chiều dạy kèm xong, Quý Hạ bắt taxi thẳng đến nhà cô ruột, nhưng vì xong việc quá muộn, lại đúng giờ cao điểm tan tầm, nên lúc cô đến nơi, mọi người đã ăn được một lúc rồi.

"Anh họ." Vừa ngồi xuống, Quý Hạ đã thấy ngay người đàn ông ngồi đối diện mình, không khỏi nhìn thêm vài lần. "Lâu lắm rồi không gặp anh."

Trong ấn tượng của Quý Hạ, Trương Gia Văn là người thư sinh, trắng trẻo, tính tình cũng rất hoạt bát. Chỉ là mấy năm trôi qua, giờ gặp lại, cô chỉ thấy anh họ mình rám nắng đi ít nhiều, người cũng trở nên chín chắn, điềm đạm hơn nhiều, nói năng cũng quy củ, ra dáng một "người trong nhà nước" thực thụ.

Nhưng dù vậy, Quý Hạ vẫn không tài nào hiểu nổi tại sao Giang Vãn Thu năm đó lại chọn ở bên một Trương Gia Văn như vậy.

Hai người họ... thật sự trông chẳng ăn nhập gì với nhau cả.

"Quý Hạ học đại học rồi nhỉ?" Thấy cô em họ ngồi xuống, Trương Gia Văn cười hỏi và nhận được câu trả lời khẳng định.

Hàn huyên vài câu, sự chú ý của mọi người lại chuyển sang chuyện khác, bữa cơm vẫn tiếp tục.

Quý Hạ không thích những bữa tụ họp gia đình thế này cho lắm, quá đông người, quá nhiều bậc cha chú, lại còn hay hỏi han đủ thứ. Cô chỉ biết vùi đầu tập trung ăn, trước mặt có món gì thì gắp món đó, cố gắng giảm sự hiện diện của mình đến mức tối thiểu, để khỏi bị hỏi đến mấy chủ đề kiểu như "bạn trai" này nọ.

Ấy thế mà câu chuyện trên bàn ăn chẳng biết thế nào lại lái sang Giang Vãn Thu.

Người khơi mào là Quý Chính Nguyên, kể lại chuyện dạo trước nhà họ đến bệnh viện đã phải nhờ vả quan hệ ra sao. Các bậc trưởng bối vừa nghe Trương Gia Văn lại từng yêu một cô bạn gái như thế, lập tức tất cả đều nháo nhào hẳn lên.

"Con bé tốt như vậy mà sao hồi đó không nghe thằng Gia Văn nhắc tới bao giờ nhỉ?"

"Bác sĩ là nghề tốt lắm đấy chứ..."

Mọi người anh một câu tôi một câu, cuối cùng vẫn kéo Quý Hạ vào.

"Dạ..." Quý Hạ miễn cưỡng ngẩng đầu lên nhìn về phía người lớn vừa gọi tên mình, vẻ mặt không có ý định đáp lời.

Nhưng người kia lại nói nốt vế sau: "Chẳng phải ba con bảo con với cô bác sĩ kia thân lắm sao? Con lựa lời nói giúp anh họ con xem, coi hai đứa nó có khả năng quay lại không."

"..." Yêu cầu vô lễ này khiến cô gái nhíu chặt mày, giọng nói phát ra có phần cứng ngắc: "Con không biết."

Cô chỉ đáp vỏn vẹn ba chữ, trong lòng lại dấy lên một ngọn lửa giận vô cớ.

May mà Trương Gia Văn thấy tình hình có vẻ không ổn nên vội vàng lên tiếng lái sang chuyện khác.

Mãi đến khi bữa cơm gần xong, Quý Hạ mới xin phép về trước.

"Gia Văn, con tiễn em một đoạn." Giọng người cô vang lên từ bàn ăn, Trương Gia Văn lớn tiếng "Dạ" một tiếng.

Hai anh em họ một trước một sau rời khỏi nhà, lúc xuống cầu thang, Trương Gia Văn đi phía sau chủ động bắt chuyện với cô em họ: "Quý Hạ, em không vui à?"

"Mấy người lớn họ nói chuyện vậy đó, em đừng để bụng làm gì. Anh cũng đâu có định quay lại với Giang Vãn Thu, đó không phải ý của anh." Anh chàng vỗ vai cô em họ, ra dáng một người anh trai thực thụ.

So với dáng vẻ trên bàn ăn lúc nãy, giờ trông anh ta tự nhiên hơn nhiều.

"Nhìn em xem, hồi đó nếu không phải nhờ anh thì làm sao em quen được Giang Vãn Thu," Trương Gia Văn lại tự nói tiếp, cố gắng làm cho Quý Hạ vui lên một chút, "Sao bây giờ cô ấy đối tốt với em hơn một chút là em đã coi người ta như chị ruột rồi thế?"

Quý Hạ liếc anh ta một cái, tâm trạng khá hơn một chút.

Cô thầm nghĩ trong bụng, đâu chỉ là chị ruột thôi chứ?

"Anh thật sự không muốn quay lại với chị Giang Vãn Thu à?" Cô hỏi, vẻ mặt không quá tin tường.

"Ồ," chỉ nghe anh chàng kêu lên kinh ngạc, giọng điệu lại còn mang theo chút chờ mong, "Lẽ nào em có cách?"

Quý Hạ: ...

Hóa ra những lời vừa rồi đều là nói dối.

Đúng là, đàn ông đều là giống loài không đáng tin.

Sự im lặng của Quý Hạ khiến Trương Gia Văn nhận ra chút lòng tin mình vừa gây dựng được đã tan biến trong nháy mắt. Anh bèn chuyển sang chiến thuật vòng vo, thương lượng với cô em họ: "Chuyện quay lại hay không thì tính sau, hay là em hẹn cô ấy ra ngoài, chúng ta ăn bữa cơm để anh cảm ơn cô ấy tử tế."

"Cảm ơn cô ấy đã thay anh chăm sóc em gái chu đáo như vậy."

"..."

Ý đồ thực sự của Trương Gia Văn cứ thế phơi bày ngay trước mặt Quý Hạ, anh cho rằng cô em họ từ nhỏ vốn thân thiết thế nào cũng sẽ giúp mình, nhưng lại chẳng hề hay biết, trong mắt Quý Hạ, anh đã trở thành một hòn đá ngáng đường.

Mà còn là loại nhìn thôi đã thấy chướng mắt.

Quý Hạ tuyệt đối không đời nào tạo cơ hội cho anh ta.

Nhưng ông trời lại mang đến cho anh một cơ hội gặp gỡ tình cờ.

Về nhà chưa được hai ngày, căn hộ được phân vẫn còn thiếu nhiều đồ đạc cần sắm sửa, Trương Gia Văn không tránh khỏi việc phải thường xuyên chạy tới chạy lui trung tâm thương mại và siêu thị. Đi lại nhiều thành ra cuối tuần lại tình cờ bắt gặp Giang Vãn Thu cùng một người đàn ông đi lên từ bãi đỗ xe tầng hầm B1.

Vì tò mò, Trương Gia Văn lặng lẽ bám theo.

Mấy năm không gặp, anh thấy cô bạn gái cũ này thay đổi khá nhiều.

Nhưng cái "thay đổi" này là theo hướng ngày càng tốt lên.

Không chỉ ngày càng trưởng thành, xinh đẹp hơn, mà khí chất cũng càng thêm xuất chúng, khiến người ta vừa nhìn là đã không thể rời mắt –— anh nhận ra mình vẫn như mấy năm trước, dễ dàng rung động trước một người như vậy.

Chỉ là... gã đàn ông bên cạnh đối phương trông thật chướng mắt.

Có tên đó ở bên cạnh, Trương Gia Văn cũng không tiện đột ngột xuất hiện để "tình cờ gặp mặt ôn chuyện cũ" với cô ấy.

Đúng lúc này, anh lại nhớ tới cô em họ tốt của mình.

Thế là anh rút điện thoại ra, gọi cho Quý Hạ.

Trung tâm thương mại chỗ Trương Gia Văn đang đứng cách chỗ Quý Hạ không xa, chỉ chừng hai mươi phút sau, Quý Hạ đã tới nơi.

Cô đi thang cuốn từ tầng một lên thẳng tầng bốn, tìm được vị trí của Trương Gia Văn đang đứng.

Cô gái vội vàng chạy tới, còn tưởng anh họ mình gặp phải chuyện phiền phức gì.

Mãi mới tìm thấy người, lại thấy anh ta đang lén lén lút lút nấp sau cây cột quan sát rạp chiếu phim phía đối diện. Nếu không biết đây là anh họ mình, Quý Hạ còn tưởng đây là kẻ biến thái chuyên đi theo dõi.

"Anh bảo có chuyện cực kỳ gấp gọi em tới, là chuyện gì vậy?" Cô cố kéo sự chú ý của anh lại.

Ai ngờ anh ta lại chìa tay chỉ về phía rạp chiếu phim đối diện: "Anh thấy Giang Vãn Thu rồi, em nhìn giúp anh xem có phải cô ấy không, ở ngay khu chờ đằng kia kìa."

Quý Hạ ngẩn người ra, nhưng vẫn nhìn theo hướng anh chỉ, cách một khoảng khá xa, cô cố nhìn kỹ để nhận diện.

Chỉ thấy một cô gái đang ngồi trên sô pha ngoài sảnh chờ, cúi đầu nghịch điện thoại. Quý Hạ không nhìn rõ mặt, nhưng vẫn nhận ra nhờ phong cách ăn mặc và khí chất.

Đúng là chị ấy thật.

"Anh gọi em từ xa tới đây chỉ để nhìn người thôi đấy à?" Cô hơi bó tay, cảm thấy hành động này thật khó đỡ, nhưng cũng tò mò vì sao Giang Vãn Thu lại ở rạp chiếu phim một mình.

Nhưng Trương Gia Văn nhanh chóng giải đáp thắc mắc của cô.

"Đi cùng cô ấy còn có một thằng cha vừa đi vệ sinh rồi, em biết là ai không?" Trương Gia Văn truy hỏi, chẳng buồn trả lời câu hỏi của cô em họ.

"Chắc là đối tượng đang tìm hiểu." Nhắc tới người đi cùng chị, Quý Hạ nghĩ ngay đến Chu Dương đã gặp ở bệnh viện lần trước.

Cô khẽ mím môi.

Kỳ thật không mấy vui vẻ.

Nhưng Trương Gia Văn chẳng hề nhận ra điều đó, anh còn tự nói tiếp: "Hay là thế này đi Quý Hạ..."

Trong đầu Trương Gia Văn chỉ nghĩ đến việc mình phải có cơ hội ở riêng với Giang Vãn Thu để hàn huyên tâm sự. Nhưng có tên nam nhân kia kè kè bên cạnh, anh ta chẳng thể làm gì được, thế là không tránh khỏi việc nhắm vào Quý Hạ: "Em xem thế này được không, em nghĩ cách nào đó dụ Giang Vãn Thu đi chỗ khác giúp anh, đừng để hai người họ xem phim nữa."

"Dù gì thì hai người cũng thân nhau mà, đúng không?"

"Anh chuyển cho em ít tiền tiêu vặt, em thích mua gì thì cứ mua."

Tuy rằng làm chuyện này có vẻ không được tử tế cho lắm.

Nhưng giữa anh em họ hàng với nhau, cũng chẳng cần câu nệ mấy chuyện đó.

"Ơ, cái này..." Quý Hạ lại tỏ vẻ hơi do dự, thăm dò hỏi, "Làm vậy không hay lắm đâu nhỉ?"

"Có gì mà không hay chứ?" Chỉ nghe Trương Gia Văn đúng lý hợp tình mà nói, "Em còn nhỏ, không biết đó thôi, đôi khi vì người mình thích thì cũng cần dùng chút mánh khóe chứ."

"Thà phụ người, chứ đừng phụ chính mình."

Quý Hạ gật đầu như hiểu như không, ra vẻ đang nghiền ngẫm lời anh nói.

Trương Gia Văn thấy Quý Hạ có vẻ đã nghe lọt tai, cảm thấy đã êm xuôi rồi, bèn lập tức bồi thêm: "Anh chuyển cho em một nghìn tệ lì xì, coi như bù quà sinh nhật năm nay của em luôn!"

"Được, em thử xem." Nghe tới cái giá một nghìn tệ, đôi mắt xinh đẹp của cô gái chợt lóe lên, lập tức đồng ý ngay.

Chuyển khoản xong xuôi ngay tại chỗ. Quý Hạ nhanh chóng rời khỏi tầm mắt của Trương Gia Văn, đi về phía khác.

Chẳng bao lâu sau, Trương Gia Văn để ý thấy Giang Vãn Thu đang ngồi yên lặng ở phía đối diện bỗng có động tĩnh. Cô ấy đứng dậy, nghe một cuộc điện thoại, rồi sau đí liền quay người rời khỏi rạp chiếu phim, đi xuống tầng dưới bằng thang cuốn.

Rạp chiếu phim vẫn đông người qua lại.

Một lát sau, Chu Dương từ nhà vệ sinh đi ra, không tìm thấy Giang Vãn Thu đâu, bèn lấy điện thoại ra gọi.

"Chà, vẫn là em gái có chiêu!" Thấy tên nam nhân ban nãy còn kè kè bên Giang Vãn Thu giờ bị bỏ lại một mình, Trương Gia Văn không khỏi thấy hả hê trong lòng. Chưa bao giờ anh thấy phục bộ óc thông minh của mình như lúc này.

Sau khi đứng từ xa thưởng thức chán chê vẻ mặt thất vọng của Chu Dương, anh mới chậm rãu rút điện thoại ra nhắn tin cho Quý Hạ, hỏi xem hai người đang ở đâu.

Chỉ đợi Quý Hạ báo địa điểm là anh ta sẽ qua đó ngay.

Ai ngờ Quý Hạ lại trả lời tỉnh queo hai câu —–

【Anh họ, người em dẫn đi giúp anh rồi, không cần cảm tạ.】

【Nhưng anh không cần tới, chị ấy đưa em về nhà xem mèo rồi.】

Anh họ: ?

================

Tác giả có lời muốn nói:

Chương thứ hai đã có √

Cảm ơn sự cống hiến hết mình của anh họ, vừa chi tiền vừa góp sức!

p/s: Đã bật chống trộm, 80%.

Chương trước Chương tiếp
Loading...