[BHTT] [EDIT] Hết Mực Yêu Chiều - Lạc Dương bibi

Chương 21: Đúng là đồ keo kiệt bủn xỉn chết quách đi cho rồi!



Quý Hạ im lặng vài giây, ngay sau đó trên mặt nở một nụ cười còn khoa trương hơn cả Tống Vân, chỉ là ý cười trong mắt lại không chạm đến đáy.

"Thảo nào chị ấy cứ nói chị chẳng có ý tốt gì, xem ra lúc đó em không nên nói giúp chị mới phải." Cô xoay người lại nhìn người phụ nữ lớn hơn mình bảy tám tuổi này, không hề có ý sợ hãi.

Bởi vì cô biết, chỉ cần bây giờ mình tỏ ra một chút chột dạ thôi cũng sẽ bị Tống Vân tóm được rồi dựa vào đó mà kiếm chuyện.

Tống Vân muốn dựa vào chuyện của cô để đi kích thích Giang Vãn Thu, làm sao có thể được chứ?

"Em thích con gái thì chẳng lẽ có nghĩa là em thích chị ấy sao?" Ánh mắt cô gái trong veo và sạch sẽ, cô đáp trả Tống Vân một cách chính xác và nhanh chóng, "Vậy chị cũng thích con gái, em có thể nói là chị thầm thương trộm nhớ mẹ chị được không?"

Quý Hạ nói năng không khách khí lắm, lời lẽ có gai, nhưng đối với người như Tống Vân thì lại không tính là mạo phạm.

Ngược lại, cô ấy còn thấy đối phương như vậy rất có cá tính, đồng thời lại nảy sinh hứng thú mới với một thông tin khác trong lời nói của Quý Hạ, cô ấy híp mắt, chỉ cười: "Em thật sự từng nói giúp chị trước mặt Giang Vãn Thu à?"

...

Vào lúc chiều tối, Giang Vãn Thu đúng hẹn xuất hiện ở cổng trường Ngoại Đại.

So với ngày thường, cổng Bắc lúc này khá là vắng vẻ, sau khi kỳ huấn luyện quân sự kéo dài cả tháng chính thức kết thúc vào buổi sáng, phần lớn sinh viên năm hai chuẩn bị lên lớp lưu lại trường đều đã về nhà, chỉ còn một số ít người còn ở lại.

Cô ấy đỗ xe bên lề đường, kiên nhẫn chờ Quý Hạ ra. Trong xe đang bật nhạc nhẹ nhàng du dương, khiến cả người và tâm trí đều thả lỏng theo tiếng nhạc. Dòng suy nghĩ của Giang Vãn Thu cũng theo đó mà bay đi xa một chút.

Nhưng sự thư thái này không kéo dài được bao lâu.

Tiếng cửa xe bị kéo ra lập tức kéo dòng suy nghĩ của Giang Vãn Thu đang ngồi ở ghế lái trở về, cô theo phản xạ nghiêng đầu qua, nhưng lại không ngờ --

"Bác sĩ Giang, chào buổi tối." Động tác mở cửa ngồi xuống của Tống Vân liền mạch dứt khoát, không đợi Giang Vãn Thu kịp phản ứng thì người đã yên vị trên ghế phụ rồi, "Tiệc tối nay Chu Chu cũng gọi tôi đấy, phiền cậu cho tôi đi nhờ một đoạn."

Dứt lời, cô ấy đã cài xong dây an toàn, mỉm cười với Giang Vãn Thu.

Đúng lúc này, cửa sau xe cũng có tiếng động, chỉ thấy Quý Hạ cũng kéo cửa xe rồi ngồi vào theo.

"Sao em vẫn còn đi cùng cậu ta?" Phản ứng đầu tiên của Giang Vãn Thu sau khi thấy Tống Vân là quay đầu lại nhìn Quý Hạ ở ghế sau, đôi mắt xinh đẹp của cô hơi mở to vì kinh ngạc.

"Cậu không tự mình đi thăm Quý Hạ được thì cũng không cho người khác đi thăm à?"

"Gửi ảnh cho cậu cũng không nhận được một tiếng cảm ơn, ngược lại còn để Chu Chu gọi điện tới cảnh cáo tôi, đúng là lấy oán báo ân, không biết lòng tốt của người khác."

"Biết thế tôi đã không gửi ảnh cho cậu, giữ lại tự mình xem sướng hơn nhiều."

Quý Hạ còn chưa kịp mở miệng thì Tống Vân đã vội vàng lên tiếng, dù cô ấy đang ngồi ngay ghế phụ sát bên cạnh Giang Vãn Thu, nhưng lại chẳng sợ đối phương sẽ ra tay tát mình chút nào, khí thế cực kỳ vênh váo, còn ra vẻ lắc đầu, bộ dạng như thể chịu ấm ức cực lớn.

Nhưng hai người còn lại trong xe rõ ràng là không tin cái màn kịch này.

"Chị, chị ấy nói tối nay muốn đi cùng chúng ta." Lúc này Quý Hạ mới từ tốn chậm rãi mở lời, "Em cũng không biết chị ấy nói thật hay giả, nhưng hôm nay chị ấy đã giúp em chụp rất nhiều ảnh."

Ngụ ý là, không tiện đuổi người ta đi.

Giang Vãn Thu nghe xong thì không nói thêm gì nữa, chiếc xe nhanh chóng khởi động rồi lái ra đường lớn.

Quý Hạ chỉ biết Giang Vãn Thu đã hứa tối nay sẽ đưa cô đi ăn mừng một bữa ra trò, nhưng ăn mừng cụ thể thế nào, là chỉ có hai người họ hay còn có những người khác nữa, cô hoàn toàn không biết.

Cô không hỏi, chỉ yên tâm đi theo Giang Vãn Thu.

Mãi cho đến khi chiếc xe dần rời khỏi khu đô thị sầm uất để đến một nơi khá hẻo lánh yên tĩnh. Những tòa nhà cao tầng xung quanh bắt đầu biến mất, thay vào đó là từng dãy biệt thự có phong cách thống nhất, vừa nhìn đã biết là cùng một chủ đầu tư xây dựng.

Hồ nước nhân tạo xinh đẹp và những bụi cây được cắt tỉa gọn gàng lọt vào tầm mắt mọi người. Họ đã đến một khu biệt thự nổi tiếng nhất địa phương.

Quý Hạ chỉ từng nghe người khác nói giá nhà ở khu vực này cao đến mức đáng sợ, chứ chưa bao giờ nghĩ rằng những người sống trong khu biệt thự này lại có liên quan gì đến mình.

Nhưng bắt đầu từ hôm nay, dường như đã có.

Là vì Giang Vãn Thu.

Cô gái mím môi, không hiểu sao trong lòng bắt đầu có chút thay đổi vi diệu.

Hóa ra nơi họ định đến tối nay là nhà của Chu Chu.

Đề xuất này là do Giang Vãn Thu đưa ra, nhóm bạn bè này của họ tháng nào cũng tụ họp một lần bằng nhiều hình thức khác nhau, cách thức cũng không lần nào giống lần nào. Nhưng xét đến lần này phải dẫn theo Quý Hạ, nên cô ấy không muốn chọn địa điểm ở những nơi quá thiên về vui chơi giải trí, ví dụ như quán bar.

Vì vậy nên mới có bữa tiệc nướng BBQ này.

Căn biệt thự này của nhà Chu Chu thường ngày không mấy khi có người ở, ba mẹ cô ấy đều không ở đây mà ở tận Bắc Kinh, vì vậy nó thường được dùng làm nơi giải trí. Lâu dần, nơi đây cũng trở thành một địa điểm tụ tập cố định của nhóm người bọn họ.

Lái xe từ trường Đại học Ngoại ngữ đến đây mất khoảng bốn mươi phút, chủ yếu là vì đi qua khu vực nội thành sầm uất đúng vào giờ tan tầm cao điểm nên họ bị kẹt xe một lúc.

Trong lúc đó, Quý Hạ thấy Giang Vãn Thu thỉnh thoảng lại cúi đầu trả lời tin nhắn khi đèn đỏ, còn Tống Vân thì luôn vô tình hay cô ý mà bắt chuyện với cô. Cả cabin xe trông có vẻ náo nhiệt, nhưng lại bao trùm một bầu không khí kỳ quái.

Mãi mới đến nơi trước khi trời tối hẳn, lúc này giàn nướng BBQ trong sân biệt thự đã được bày sẵn, than củi cũng bắt đầu được đốt lên, không ít thịt xiên sẵn được đặt trên vỉ sắt đã bắt đầu nướng.

Từ xa chưa đến gần đã ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trong không khí.

Chu Chu đang bận rộn cùng những người khác trong sân, không cố ý ra đón khách.

Phải nhờ quản gia trong biệt thự ra dẫn họ vào.

"Ồ, bác sĩ Dịch hôm nay cũng ở đây à." Tống Vân là loại người không biết nhìn sắc mặt người khác nhất, hoặc cũng có thể nói, cô ấy chỉ là không muốn nhìn sắc mặt người khác mà thôi.

Đấy, mấy người vừa vào cửa là cô ấy đã nóng lòng châm ngòi: "Bệnh viện Trung tâm của mấy người xem ra cũng không ổn lắm nhỉ? Hôm nay không phải thứ Sáu cũng chẳng phải cuối tuần, vậy mà cả hai bác sĩ các người lại có thể tan làm đúng giờ."

"Nếu là cô Tống Vân đây mà vào viện, thì tôi chắc chắn sẽ tình nguyện ở lại trực ban." Nghe thấy giọng Tống Vân, Dịch Ý là người đầu tiên đứng dậy đi về phía này, đáp trả không chút khách khí.

Sau đó ánh mắt cô ấy rơi vào người Quý Hạ bên cạnh Giang Vãn Thu: "Cô bé này là...?"

Ngoài Chu Chu và Tống Vân ra, Quý Hạ đối với những người khác ở đây đều là gương mặt xa lạ.

Không hiểu sao, Quý Hạ luôn cảm thấy ánh mắt Dịch Ý nhìn mình dường như mang theo một tia địch ý khó hiểu.

Nhưng hai người trước hôm nay chưa từng gặp mặt, địch ý này căn bản là không có nguyên do.

Cô chỉ cho rằng đây là ảo giác của mình mà thôi.

Mà đúng lúc này, cô cảm thấy cổ tay phải của mình đột nhiên lành lạnh, bị ai đó nhẹ nhàng nắm lấy.

Vừa mới từ trong xe có điều hòa đi ra, nên lòng bàn tay Giang Vãn Thu lúc này hơi lạnh, nhưng lại khiến Quý Hạ cảm thấy vô cùng dễ chịu. Cô chỉ cảm thấy vùng da nhỏ đang được nắm lấy dường như bắt đầu nóng lên.

"A, quên mất chưa giới thiệu." Bị Dịch Ý hỏi vậy Giang Vãn Thu mới phản ứng lại là mình chưa giới thiệu. Cô ấy bèn kéo Quý Hạ lại gần mình hơn một chút, "Đây là em gái kết nghĩa trước đây của mình, tên là Quý Hạ."

"Mọi người làm quen đi nhé, sau này có lẽ sẽ thường xuyên đi chơi cùng chúng ta."

Nói rồi cô ấy còn nghiêng đầu qua nhìn Quý Hạ thêm một cái, đôi mắt cong cong của cô ấy dường như chứa đựng những mảnh vỡ của ánh trăng đêm nay, chỉ khiến Quý Hạ có chút hoa mắt.

Mà bàn tay đang nắm lấy tay đối phương cũng chưa hề buông ra.

"Là cô bé hôm nọ cậu dẫn đi xem hòa nhạc à?" Dịch Ý lại khẽ hỏi.

Giang Vãn Thu gật đầu thừa nhận, sau đó khéo léo lảng qua chủ đề này, dẫn Quý Hạ chính thức bắt đầu bữa tiệc nướng tối nay.

Đợi đến khi trời tối hẳn, Chu Chu cho người bật đèn trong sân lên. Những đốm than hồng trong giàn nướng cùng ánh đèn chiếu rọi lẫn nhau, rất có chút hương vị khói lửa nhân gian. Không lâu sau, rượu trong thùng đặt dưới đất cũng được khui ra từng chai một.

Rượu vào lời ra, không biết là ai đã khơi mào trước.

"Giang Vãn Thu, cậu có bản lĩnh thì đổi người khác mà cụng ly đi!" Tống Vân, người nãy giờ liên tục bị Giang Vãn Thu tóm lấy cụng ly, sau khi uống liền hai chai rượu cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà lên tiếng, có phần tức tối mất hết vẻ hòa khí bên ngoài, "Tôi thấy cậu đúng là bị bệnh rồi, hôm nay tôi có chọc tức gì cậu đâu?"

Gò má cô ấy hơi ửng hồng, là do liên tục uống quá nhanh nên có chút phản ứng.

Mà Giang Vãn Thu cũng chẳng khá hơn là bao, chỉ có lẽ là nhỉnh hơn Tống Vân một chút xíu, nhưng ánh mắt cũng bắt đầu trở nên hơi mơ màng.

"A Thu, hôm nay cậu sao vậy?" Dịch Ý là người đầu tiên ngồi không yên, với mối quan hệ của cô ấy và Giang Vãn Thu, rất dễ dàng nhận ra đối phương tối nay có gì đó không đúng.

Ngày thường Tống Vân ăn nói khó nghe quen rồi, mọi người cũng chẳng bao giờ để bụng. Nhưng tối nay Giang Vãn Thu lại hơi khác thường, dường như là đang nhắm vào Tống Vân.

Chỉ thấy Giang Vãn Thu đẩy Dịch Ý ra, rót đầy lại ly rượu đã cạn trước mặt, nâng lên, rồi đi về phía Tống Vân.

Trong chiếc ly thủy tinh trong suốt, chất lỏng màu nâu sẫm khẽ đong đưa, cho đến khi cả người Giang Vãn Thu đứng yên.

"Chẳng phải cậu muốn 'chơi' với tôi lâu lắm rồi sao?" Cô ấy đứng như vậy, từ trên cao nhìn xuống Tống Vân, sau đó đưa bàn tay trống còn lại ra nhẹ nhàng nâng cằm đối phương lên, "Hôm nay chúng ta 'chơi' một trận cho ra trò đi."

Nói xong câu này, bàn tay cầm ly rượu của cô ấy chủ động tiến lên chạm vào ly thủy tinh trước mặt Tống Vân thêm lần nữa, phát ra một tiếng "cạch" giòn tan.

Tống Vân rõ ràng là sững sờ một lúc, sau đó đột nhiên phản ứng lại, nhìn về phía Quý Hạ đang chuyên tâm nướng thịt bên giàn BBQ cách đó không xa.

Cô gái dường như không hề chú ý đến động tĩnh bên này.

Quý Hạ không thích uống rượu, nên đã chủ động xin đi nướng thịt.

Tống Vân đột nhiên hiểu ra điều gì đó, hóa ra là do mấy tấm ảnh mình gửi hôm nay đã chọc giận người ta, cơn tức này bị ém lại, đến tận bây giờ mới trả đũa.

Nghĩ đến đây, cô ấy không khỏi cạn lời: "Giang Vãn Thu, con mẹ nó cậu đúng là loại mua bánh vừng ba xu còn phải xem dày mỏng."

"Đúng là đồ keo kiệt bủn xỉn chết quách đi cho rồi!"

====================

Tác giả có lời muốn nói:

Quý Hạ: Bánh gì cơ? Ngon không?

Chương trước Chương tiếp
Loading...