[ BHTT - EDIT ] GIÚP TÔI VỖ VỖ - Thất Tiểu Hoàng Thúc

Chương 54




Vu Chu không cần suy nghĩ, lập tức gọi điện thoại qua.

Hỏi han mãi, Tô Xướng nói cũng không rõ ràng, hỏi có triệu chứng gì, rặn ra được hai chữ: "Ừm, ho."

"Còn gì nữa không?" Vu Chu nhíu mày.

Tô Xướng dường như đang quan sát kỹ lưỡng, thậm chí có thể nghe thấy tiếng mèo bò sữa đang nhai thức ăn cho mèo.

Hơi thở nhẹ nhàng của cô ấy truyền qua điện thoại vài lần, có chút ngây thơ: "Không có."

"Chậc..."

Vu Chu vừa gọi điện thoại vừa dùng ipad tra Baidu, có người nói viêm phổi, có người nói viêm mũi ở mèo, lại có người nói virus herpes hoặc virus calici, về cơ bản lúc đầu đều có triệu chứng ho.

Một số bệnh nhiễm virus trên, đối với mèo mà nói khá nguy hiểm.

Nàng lại hỏi: "Đã đưa đi bệnh viện lấy máu chưa? Đã làm xét nghiệm virus chưa?"

"Làm rồi."

"Đã làm những gì?"

Một tiếng thở gần đầu dây bên kia, sau đó là tiếng giấy tờ sột soạt, cô ấy dường như đang kẹp điện thoại vào cổ, hai tay lật tìm giấy khám bệnh.

"Ừm..." Nói chuyện nghiêng đầu, một tiếng mũi suy nghĩ, "Công thức máu, sinh hóa, xét nghiệm phân đều đã làm rồi, không có vấn đề gì."

“Kiểm tra khi nào vậy?”

“Chiều hôm qua.”

“Vậy tối qua nó còn ho không?”

“Ừm.”

“Trạng thái tinh thần mèo thế nào?”

Lại một tiếng ừm suy nghĩ: “Thích ngủ.”

Đây chẳng phải là nói nhảm sao, con mèo nào mà chẳng thích ngủ chứ, Vu Chu cạn lời.

Hình như cảm nhận được sự im lặng của Vu Chu, đầu dây bên kia dừng lại một chút, nói: “Em có tiện qua xem không?”

Vu Chu suy nghĩ ba bốn giây, hỏi: “Chị vẫn ở đó à?”

“Không. Châu Giang Thủy Tạ.”

Nghe thấy Vu Chu im lặng, Tô Xướng lại nhẹ nhàng nói: “Tòa C tầng 12, chị sẽ nói với bảo vệ, khi em đến, bảo họ quẹt thẻ tầng 12 cho em.”

“Được.” Vu Chu cúp điện thoại.

Nhìn đồng hồ, hơn bảy giờ tối, đáng lẽ phải gọi đồ ăn ngoài, nhưng nàng cũng không đói lắm, vào phòng ngủ phụ gõ cửa, bên trong không có tiếng trả lời, hình như Hướng Vãn ngủ rồi.

Thế là nhắn tin WeChat cho Hướng Vãn, để lại lời nhắn nói với cô ấy rằng mình ra ngoài một lúc, khi tỉnh dậy nhớ ăn chút gì đó lót dạ, phải thay băng vệ sinh thường xuyên.

Sau đó, thu lại lòng dạ bà mẹ già, thay quần áo ra ngoài, làm bà mẹ già của mèo bò sữa.

Khu nhà ở Châu Giang Thủy Tạ này Vu Chu đương nhiên đã từng nghe nói đến, rất nhiều minh tinh đều ở đó, trong đó có một đôi minh tinh ngoại tình bị chụp ảnh còn lên cả tin tức, khi bị phanh phui rất nhiều người đều chú ý đến đôi nam nữ ăn vụng kia, chỉ có Vu Chu nhìn cánh cổng đồ sộ và tòa nhà chung cư trong ảnh động mờ ảo mà cảm thán, thật cao cấp…

Ngay cả hầm để xe cũng sạch sẽ ngăn nắp hơn bình thường.

Xuống đường chính đi vào cổng ngoài của khu nhà ở, bên trong còn có một làn xe chạy vòng quanh bên ngoài khu nhà ở, rất yên tĩnh, chẳng có mấy chiếc xe, thỉnh thoảng có hai ba chiếc xe bảo mẫu dừng bên đường, lái thêm một đoạn nữa, mới đến cổng Nam trong mà Tô Xướng nói.

Vu Chu trả tiền xuống xe, thật xót xa, lại mất hơn 40 tệ.

Thác nước nhỏ kiểu Trung Hoa mới ở cửa ra vào treo rèm nước ào ào, Vu Chu không thể quẹt mặt, dưới sự giám sát của bảo vệ ở cửa tiến hành đăng ký khách, lại cảm thán một chút về mức độ an ninh rất tốt, thảo nào minh tinh thích, nhưng mà mức độ an ninh tốt như vậy, sao lại còn bị bắt gian tại trận chứ? Nàng đang suy nghĩ.

Mặc áo phông bình thường đi vào cổng chính, đi theo biển chỉ dẫn màu nâu kiểu khách sạn, tòa C không xa lắm, hơn nữa Tô Xướng chỉ đến một cánh cửa gần nhất.

Quẹt thẻ vào thang máy thuận lợi, lên đến tầng 12 trực tiếp là một khu vườn nhỏ trong nhà, căn hộ lớn một tầng, phong cách lạnh lùng hiện đại, cửa sổ sát đất khổng lồ phản chiếu ánh đèn lờ mờ bên ngoài, giống như một màn trời dựng đứng.

Tô Xướng ngồi quay lưng về phía nàng trên ghế sofa cạnh màn trời, đang chơi điện thoại.

Nghe thấy động tĩnh, cô đứng dậy, mặc một bộ đồ ngủ màu xám, Vu Chu vừa nhìn, phát hiện tóc cô ấy đã nhuộm đen.

Vu Chu nhìn quanh một lượt, hỏi cô ấy: “Lần trước nhìn chị quay mèo bò sữa, vẫn còn ở đó mà, chị, chuyển nhà rồi à?”

“Không phải, nhà bà nội chị, nhà chị đang sơn lại tường, chị chuyển đến đây ở một thời gian.”

Vu Chu thở phào nhẹ nhõm, thì ra là vậy, Tô Xướng bình thường ở là một căn hộ thông tầng, cũng không nhỏ, nhưng khu nhà ở và diện tích đều không khoa trương như vậy.

“Vậy, bà chị đâu?” Ở nhà à? Vu Chu lại căng thẳng.

“À, bà ấy nửa năm nay ở Canada.”

Tô Xướng đút hai tay vào túi, nhìn nàng thay giày.

“Em đi đôi này được không?” Vu Chu không biết đôi nào là của khách.

“Không sao, tùy ý, đôi nào cũng được.”

Cạn lời, Vu Chu rất cạn lời, có biết đến một nơi xa lạ, nên đưa dép lê cho khách không vậy. Cứ đứng chôn chân như thần giữ cửa, cũng không biết đang làm gì.

Bỏ đi, nàng cũng không so đo, trực tiếp hỏi cô ấy: “Bò sữa đâu?”

Tô Xướng nghiêng người, chỉ chỉ phía nhà ăn.

Vu Chu lê dép đi qua, nhìn thấy con mèo bò sữa vẫn đang nhai chóp chép thức ăn cho mèo trong góc nhà ăn.

Nàng ngồi xổm xuống, Tô Xướng cũng ngồi xổm xuống theo nàng, Vu Chu nhìn trái nhìn phải: “Tinh thần này tốt mà.”

“Đúng vậy.”

“Đúng vậy?” Vu Chu kéo dài giọng, nhìn cô ấy, “Chị nói với em, nó thích ngủ.”
  
“Đúng vậy”

……

Hai người đút tay vào túi, giống như mấy gã du côn đầu đường xó chợ ngồi xổm hút thuốc vậy, vây quanh con mèo bò sữa nhìn một lúc lâu, chân hơi tê, Vu Chu hỏi: “Sao không nghe thấy nó ho vậy?”

“Ban đêm đấy.”

“Đây chẳng phải là ban đêm sao?”

“Mấy lần chị nghe thấy nó ho vào lúc một hai giờ sáng.”

……
 
Nàng rất muốn hỏi Tô Xướng, chị có ý gì vậy? Ý chị là em phải ở đây đến tận một hai giờ sáng à?

“Biết đâu, lát nữa nó sẽ ho.” Tô Xướng bị nàng nhìn chằm chằm đến mức không được tự nhiên, sợ nàng hiểu lầm gì đó, bèn thêm một câu.

Vu Chu dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc nhìn cô ấy.

Chị rất mong chờ à?

Tô Xướng hắng giọng, đi về phía phòng khách: “Ngồi một lát đi.”

Đã đến rồi thì thôi, Vu Chu thở ra một hơi, tự an ủi mình là bỏ ra tám chín mươi tệ tiền xe để đến khu nhà ở Châu Giang Thủy Tạ tham quan chuyên sâu trong vài giờ đồng thời khám phá giới hạn dưới của trí thông minh loài người.

Trên bàn trà không có gì cả, TV cũng không bật, Vu Chu ngồi yên như phỗng, Tô Xướng ngồi xuống phía bên kia của ghế sofa, một chân buông thõng, một chân co lại, ngồi rất thoải mái, sau đó lại mở WeChat bắt đầu trả lời một số tin nhắn công việc.

Như ngồi trên đống lửa như có gai đâm sau lưng như có xương mắc ở cổ họng, sao có thể nhàm chán như vậy chứ, Vu Chu cũng lấy điện thoại ra, bắt đầu lướt Weibo.

“Đói không?” Tô Xướng vừa trả lời WeChat, vừa hỏi.

Vu Chu lắc đầu, cảm thấy cô ấy chắc không nhìn thấy, lại bổ sung một câu: “Không đói.”

“Ăn cơm rồi mới đến à?”

“Chưa ăn, nhưng không đói.”

……

Im lặng một lúc, Tô Xướng lại hỏi: “Vậy, em thèm ăn gì không?”

Phụt. Vu Chu suýt nữa thì bật cười.

Nàng hơi bất lực, hỏi: “Nhà bà chị có hạt dưa không?”

Tô Xướng ngẩng đầu, hơi ngơ ngác suy nghĩ một chút: “Có hạt dẻ cười, ăn không?”

“Cũng được.”

Tô Xướng đứng dậy, bước lên bậc thang của phòng ăn, tìm kiếm trong tủ chén bát bên cạnh bàn ăn, lấy ra một hộp hạt dẻ cười chưa mở nắp, vặn mở đưa cho Vu Chu.

Vu Chu nói lời cảm ơn, sau đó lấy một tờ khăn ăn lót bên dưới, bắt đầu bóc.

Nàng rất muốn nói với Tô Xướng, bật TV lên đi chị ơi, bật TV lên thì sẽ không ngại ngùng nữa.

Nàng cũng không hiểu, hai người cũng từng ở chung dưới một mái nhà khá lâu rồi, sao sau khi chia tay gặp lại lại ngại ngùng như vậy chứ, nàng nghĩ mãi nghĩ mãi, nhận ra trước đây khi ở nhà, TV đều là do mình bật, Tô Xướng không xem TV, nhưng cũng không chê nàng ồn ào.

Dép mỗi người một đôi, không có dư. Nhà của họ nhỏ, chưa từng có khách hay thậm chí là người thân đến, nên cũng không có chuyện đưa dép cho người khác.

Hay nói cách khác, Tô Xướng không coi nàng là người ngoài, vì vậy ngay cả động tác cúi người lịch sự cũng không có.

Tô Xướng có lẽ vẫn cảm thấy, Vu Chu nên giống như trước đây, tự mình tìm đồ ăn, tự mình bật TV.

Nhưng tâm lý của Vu Chu đã thay đổi, nàng đến với tư cách khách, cảm thấy Tô Xướng giống như một chủ nhà không chu đáo, một chủ nhà vụng về đến mức không có phép lịch sự tối thiểu khi tiếp khách.

Ví dụ như bây giờ, chủ nhà không bật TV, nàng sao có thể tự tiện bật được.

Haiz, nàng thở dài một hơi, lại nhìn con mèo bò sữa đang đuổi theo đồ chơi của mèo mà cắn, cảm thấy chuyến này đến đây hỏng bét rồi.

Bóc ăn được mười mấy hạt dẻ cười, nàng mới hỏi Tô Xướng: “Sao chị nhuộm tóc lại rồi?”

Tô Xướng buông điện thoại xuống, khẽ cười: “Phát hiện, không còn thịnh hành nữa.”

Cười chết mất, giờ chị mới biết à, lúc nói với chị đã là chuyện của mấy kiếp trước rồi?

Cái gì cũng có thời hạn, nếu không rất dễ lỗi thời.

“Đẹp không?” Tô Xướng nghiêng đầu, hỏi nàng.

“Khá đẹp, khá hợp với chị.” Tóc đen tuyền rất hợp với Tô Xướng, nếu không năm đó ở bệnh viện sao lại thấy cô ấy giống như tiểu tiên nữ vậy chứ.

Tô Xướng nhếch mép, lại hỏi: “Vậy kiểu nhuộm highlight trước đó, có hợp với chị không?”

“Ờ, cũng khá hợp, chị thế nào cũng đẹp mà, xinh đẹp như vậy, đúng không, haha, hỏi câu này làm gì.”

Tô Xướng nhìn nàng, nhẹ nhàng hỏi: “Thật sao?”

Vu Chu nói cô ấy xinh đẹp, cô vẫn có chút vui vẻ, nhưng thực ra ý ngoài lời của cô vừa nãy là, tóc chị nhuộm, có giống với hiệu quả mà em từng mong muốn không?

Nhưng cô thấy Vu Chu hình như không muốn nói nhiều với cô.

Trong lòng cô thở dài một hơi, rất muốn hỏi, lúc nàng ra ngoài ăn cơm, sao lại nói nhiều với Hướng Vãn như vậy chứ, tại sao lại có thể tự nhiên gắp đồ ăn từ bát của cô ấy như vậy chứ?

Cô hơi ghen, hình như cũng không chỉ hơi ghen.

Cô từng vô cùng tự tin vào mối tình này của cô và Vu Chu, sẽ không đi đến bước im lặng nhìn nhau, bởi vì Vu Chu có rất nhiều ý tưởng kỳ quặc, suy nghĩ bay bổng, trên đường gặp một con kiến nàng cũng có thể bịa ra câu chuyện nó và gấu Bắc Cực yêu nhau, sau đó tự chọc cười chính mình.

Lúc đó cô cảm thấy, ở bên cạnh người như vậy, nhất định sẽ có vô số chuyện để nói.

Sau này mới phát hiện, lời thật sự có thể nói hết, bởi vì, câu chuyện của cô và nàng, đã kể xong rồi.

Tô Xướng hít sâu một hơi, dựa vào ghế sofa, ngồi nghiêng người nhìn Vu Chu.

“Sao Hướng Vãn không đến cùng em?”

Vu Chu liếc nhìn cô ấy, vẫn co một chân lên, cúc áo cổ áo khoác ngủ cài rất tùy ý, lộ ra hơn nửa xương quai xanh bên phải.

Tư thế này, tự nhiên như thể họ chưa từng chia tay.

“Em ấy đến tháng, người không khỏe, giờ này chắc đang ngủ rồi.” Vu Chu hoàn hồn, vỗ vỗ vụn bánh trên tay.

Tô Xướng cúi người, đưa khăn giấy ướt qua.

Vu Chu theo thói quen nhận lấy, xé ra lau tay.

Tô Xướng lại đẩy hộp khăn giấy đến trước mặt nàng.

“Lần trước hỏi em, em nói em ấy sẽ không ở nhà em mãi, em ấy có nói, định ở đến tháng mấy không?”

“Ừm... Không có dự định cụ thể, nhưng hôm nay có nói chuyện với em ấy, bây giờ em ấy cũng đang nhận kịch truyền hình rồi, đợi thu nhập ổn định một chút, em ấy sẽ chuyển ra ngoài.”

Vu Chu thẳng người dậy, lại không muốn ngả người ra sau, Tô Xướng thuận tay đưa qua một chiếc gối ôm, giải cứu đôi tay và vòng tay trống rỗng của nàng.

Thấy Vu Chu ôm thoải mái rồi, Tô Xướng lại dựa người ra sau, suy nghĩ một chút, nói: “Căn hộ của chị ở đường Phục Nam, em biết đấy, hết hạn vào cuối tháng 11, người thuê không gia hạn hợp đồng, chị vẫn chưa tìm trung gian đăng lên, hay là em hỏi thử xem em ấy có muốn thuê không...”

“Không không không, căn hộ đó của chị, em ấy làm sao thuê nổi chứ, em còn đang nghĩ, em ấy có nên tạm thời ở ghép với người khác trước không. Hơn nữa em ấy chưa từng ở một mình, có lẽ ở ghép em còn yên tâm hơn một chút.” Vu Chu ngắt lời cô ấy.

Ba chữ “yên tâm hơn” khiến Tô Xướng sững người, nửa phút không nói gì.

“Chị có thể...”

Cô ấy còn chưa nói xong, đã thấy Vu Chu lắc đầu: “Em biết chị không thiếu tiền thuê nhà này, nhưng cho em ấy thuê rẻ cũng không ổn lắm, em ấy nợ chị ân tình, đều phải trả cả.”

Ân tình phải trả, hóa ra nàng cũng biết, vậy mà nàng đối với Hướng Vãn mọi chuyện lớn nhỏ, dường như chưa bao giờ cân nhắc đến vấn đề Hướng Vãn nợ nàng ân tình.

Sắc mặt của Tô Xướng có chút buồn bã, cô im lặng một lúc, sau đó mím môi, khẽ nói: “Vu Chu, trong lòng em, chị là một người lạnh lùng sao?”

“Hả?” Vu Chu không biết tại sao cô ấy lại đột nhiên nói điều này.

Tô Xướng chớp mắt chậm rãi, vừa suy nghĩ vừa nói: “Chị chỉ cảm thấy...”

Nói thế nào nhỉ.

“Em có thể giúp đỡ mọi người, thậm chí tất cả các loài động vật nhỏ mà không cần báo đáp, nhưng em dường như không nghĩ rằng, chị cũng sẽ muốn giúp đỡ người khác.”

Trong lòng Vu Chu, Tô Xướng và nàng, chưa bao giờ là cùng một loại người.

Vu Chu làm người làm việc, là không có điều kiện, nhưng dường như trong mắt nàng, quỹ đạo hành vi của Tô Xướng, là cần lợi ích để cân đo đong đếm.

“Không phải,” Vu Chu hơi sốt ruột, tốc độ nói cũng tăng lên, “Em chỉ cảm thấy, em chẳng có gì cả, em làm gì cũng được, không tính là ân tình gì, em, em rất rẻ, chị biết không?  Em không biết diễn tả cảm giác này thế nào, nhưng em cảm thấy, chị rất đắt.”

Chính là có một loại cảm giác, bất cứ tình cảm nào của nàng cũng không bán được giá, không đáng giá, nhưng của Tô Xướng, dù là thời gian hay sức lực, đều rất đáng giá rất đáng giá.

“Hơn nữa,” nàng cúi đầu, nói, “Chị rất bận, em cũng không muốn những chuyện vụn vặt này làm phiền chị.”

...Bản thân nàng ngày nào cũng rảnh rỗi, bận rộn lung tung cũng chẳng sao.

Tô Xướng thấy nàng như vậy, hốc mắt hơi nóng lên, cô dùng giọng rất nhẹ rất nhẹ hỏi: “Nếu chị muốn bị làm phiền thì sao? Nếu chị thích thì sao?”

Thích sự ồn ào khi em bật TV, dù cho chị không xem, thích những việc vặt vãnh em bận rộn, dù cho không liên quan đến chị.

Có vài thứ không nhất thiết chỉ có đắt và rẻ, còn có giá trị cảm xúc, còn có thích, còn có bằng lòng, không phải sao?

“Ý chị là,” Vu Chu hơi không hiểu, “Thực ra chị cũng giống em, thích kết bạn, thích giúp đỡ người khác, đúng không?”

“Chị...”

Hình như cũng không phải, Tô Xướng có chút không biết nói thế nào.

“Ờ...” Vu Chu khó xử giơ ngón trỏ lên, cắn cắn móng tay, “Chuyện căn hộ đó, em hỏi Hướng Vãn vậy.”

Nàng sợ Tô Xướng lại tức giận giống như lần trước ở trung tâm mua sắm.

Tô Xướng thấy trong mắt nàng có chút bối rối, liền nuốt lại lời nói đến bên miệng, dù sao cô cũng không muốn phá hỏng bầu không khí trò chuyện khó khăn lắm mới có được này.

Thế là cô chống tay lên mặt, dựa vào tay vịn ghế sofa, không nói gì nữa.

Phòng ăn truyền đến động tĩnh, đầu tiên là Vu Chu nghe thấy, huých vào đầu gối của Tô Xướng.

Tô Xướng hoàn hồn, quay đầu nhìn, đứng dậy kéo nàng đi về phía phòng ăn.

“Em xem, nó ho kìa.”

Cô chỉ vào mèo bò sữa đang phát ra tiếng nôn khan “khụ khụ khụ”, con mèo cong người, trông rất khó chịu, đáy mắt Tô Xướng có chút xót xa.

Vu Chu bình tĩnh hít thở vài cái, không nhìn con mèo bò sữa nữa, chỉ chăm chú nhìn Tô Xướng.

“Chị gọi đây là ho à?” Giọng nàng không chút gợn sóng.

“Không phải sao?” Tô Xướng nhíu mày, gần giống với tiếng ho của người.

Vu Chu co rút lồng ngực, cười gượng hai tiếng: “Đây là nôn búi lông, không nôn ra được.” Liếm lông nhiều quá đấy.

“Cho nó ăn chút súp tan búi lông đi chị ơi.” Cạn lời.

Chương trước Chương tiếp
Loading...