[ BHTT - EDIT ] GIÚP TÔI VỖ VỖ - Thất Tiểu Hoàng Thúc

Chương 53



Chương 53

“Hội chứng chim non là gì, hội chứng chim non là việc động vật sẽ coi động vật sống đầu tiên chúng nhìn thấy là mẹ của mình, còn được gọi là học tập in dấu trong hành vi học của động vật. Học tập in dấu là phương thức học tập sớm sau khi động vật ra đời, có một giai đoạn nhạy cảm đặc biệt.”

Vu Chu đặt điện thoại di động vào giữa hai người, đọc từng chữ từng câu trên Baidu Baike cho Hướng Vãn nghe, chỉ thiếu điều chưa dựng một cái bảng đen, cầm một cây gậy dạy học gõ gõ chỉ chỉ lên đó.

Hướng Vãn nghiêng đầu: “Ý chị là, em xem chị là mẹ.”

“Rất có khả năng.”

“Không thể nào.”

“Why?”

“?”

“Ờ, tại sao?”

“Em có mẹ, em chưa từng muốn hôn mẹ của em như vậy.”

Wow, logic tuyệt đẹp.

Em ấy lại không phải là chim non mới nở thật, người ta chẳng lẽ không biết mình có tình cảm gì với mẹ mình sao?

“Vậy ý em là, em sống chết cũng phải có suy nghĩ không đứng đắn với tôi chứ gì.” Vu Chu nói.

Hướng Vãn ngẫm nghĩ một chút, có hơi ngượng ngùng: “Một chút chút.”

“Hướng Vãn,” Vu Chu gãi đầu gãi tai, “Tôi không muốn bẻ cong em đâu.”

“Bẻ cong có nghĩa là, trở thành les, phải không?”

“Phải.”

“Chị là les, và chị từng nói les rất sành điệu, vậy cớ sao, em không thể trở thành les?” Hướng Vãn hỏi nàng.

A ha ha ha ha ha, chết mất thôi, nói không lại cô ấy.

Vu Chu nghĩ hồi lâu, Hướng Vãn đã nói trúng vào điểm mấu chốt, bởi vì tuy bề ngoài Vu Chu nói les rất sành điệu, nhưng thực tế, nàng cảm thấy les không phải là thứ gì tốt đẹp cho lắm.

Nó có một cái tên nghiêm túc hơn, gọi là đồng tính luyến ái, rất khó để nói liệu dáng vẻ gào thét của bà Triệu Thanh Hà ngày đó, cùng với những bài viết trên WeChat được chia sẻ, có thực sự chỉ như Vu Chu nghĩ, coi chúng như một câu chuyện phiếm để đùa cợt hay không, rất khó để nói, liệu khi đó Vu Chu có từng thật sự vì sự không thấu hiểu của cha mẹ mà đau lòng hay không.

Cho đến tận hôm nay, khi bà Triệu vừa khóc vừa nói rằng, bà không được bế cháu, trong khi những bà dì khác đều có, Vu Chu bề ngoài tỏ ra ghét bỏ bà, nhưng thực tế vẫn có một chút buồn bã.

Bởi vì từ nhỏ, mẹ nàng đã cố gắng hết sức để đáp ứng cho nàng, những thứ mà những đứa trẻ khác có, nàng đều phải có.

Tương tự, bây giờ những thứ mà những bà dì khác có, nàng cũng muốn mẹ mình có được.

Nhưng đây chính là số phận, giống như nàng cũng không ngờ rằng, bà Triệu bỏ ra một khoản tiền lớn để nàng nhập viện, nàng lại thực sự đổ một trận bệnh nặng, căn bệnh đó không cần phẫu thuật, căn bệnh đó tên là Tô Xướng.

Tô Xướng đã bẻ cong nàng, và nàng cũng bẻ cong Tô Xướng.

Sau đó, nàng đã tiến hành một cuộc chiến trường kỳ để chai sạn với Tô Xướng.

Nàng muốn nói với Hướng Vãn rằng, phụ nữ à, thật sự là có thể không động vào thì đừng động vào, thứ này khó cai lắm.

Nhưng không còn cách nào khác, bây giờ người mà Hướng Vãn có xu hướng thích lại chính là mình, nàng lại cảm thấy Hướng Vãn cũng khá có mắt nhìn.

A ha ha, lạc đề rồi.

Nàng nói với Hướng Vãn: “Nếu em thực sự cảm thấy thích tôi, chuyện này tôi rất hiểu, tôi vô cùng hiểu, tôi cũng khá xinh đẹp, dáng người lại đẹp, còn có tài hoa, hơn nữa đã có nhà xuất bản tìm đến tận cửa rồi, sau này tôi có thể sẽ là một nhà văn, rồi lại còn siêng năng, nấu ăn ngon, mẹ chồng con dâu cũng không có mâu thuẫn, sống rất chu đáo, ngoài việc tạm thời hơi nghèo một chút, cũng không quá cầu tiến ra, thì ưu điểm của tôi vẫn còn rất rất nhiều.”

Sắc mặt của Hướng Vãn rất đặc sắc, nhìn nàng một hơi kể ra một tràng những ưu điểm của mình.

“Nhưng tôi luôn cảm thấy là do hai chúng ta cứ ở bên nhau, em đã hiểu lầm, hoặc nói là quá thân mật, lâu ngày sinh tình, tôi rất hiểu, nó rất dễ khiến người ta bốc đồng. Em có nhớ chị từng nói với em không? Em phải cố gắng độc lập, đi quen biết nhiều người tốt hơn, em phải tự mình thả vào biển rộng, vào rừng sâu, em mới có lựa chọn, nếu không em dễ nhặt một hòn đá mà coi là vàng. Sau này khi em gặp được vàng thật, em sẽ hối hận.”

“Vậy nên?” Hướng Vãn nghe ra ngụ ý của nàng.

“Lúc nãy không phải em nói, em sắp có thu nhập cố định rồi sao? Vậy nên đề nghị của tôi là, nếu tiền bộ phim thương mại này của em khá khẩm, cộng với thu nhập từ các công việc khác cũng ổn định, em có thể thử dọn ra ngoài ở một mình, để bình tĩnh lại.”

Hướng Vãn lặng lẽ nghe nàng nói xong, vị ngọt tràn ngập đáy mắt từ lúc bàn chuyện ăn bánh kem đã không còn nữa, nhưng cô bé cũng không biểu hiện ra quá nhiều sự phản kháng, cô chỉ hạ ánh mắt xuống, nhìn ngón tay của mình, rồi lại nhìn về phía Vu Chu, cười một cách dè dặt.

Phản ứng này nằm ngoài dự đoán của Vu Chu, cô ấy không nói không muốn dọn đi, nhưng ánh mắt của cô lại trăm mối ngổn ngang.

“Em... có lời gì cứ nói thẳng.” Vu Chu nuốt nước bọt.

Hướng Vãn nhìn chăm chú vào nàng, ánh mắt dịu dàng như một người lớn.

Cô từ từ suy nghĩ khoảng nửa phút, dường như đang cân nhắc cách dùng từ, sau đó mới nói: “Chị vừa nói xong, em cảm thấy có chút tàn nhẫn, tất cả mọi thứ của em đều là do chị dạy, điện thoại là của chị, quần áo cũng vậy, tóc chải như thế nào, chăn gấp ra sao, trong cuộc sống mỗi một việc đều là hình bóng của chị, nhưng chị lại muốn em dọn ra ngoài, sống một cuộc sống không có chị, em sợ em sẽ buồn.”

Trên thực tế, bây giờ cô đã có chút buồn rồi.

“Nhưng mà, em lại cảm thấy những gì chị nói, có một chút đạo lý. Chị là vì tốt cho em.” Hướng Vãn cong khóe môi, mỉm cười.

Vu Chu sợ nhất là dáng vẻ hiểu chuyện này của cô ấy, cô có thể tinh ranh, cũng có thể nghịch ngợm, thậm chí có thể cà khịa nàng, nhưng Vu Chu không chịu nổi việc cô ấy hiểu chuyện.

Hướng Vãn thu hết sự thay đổi trong ánh mắt của Vu Chu vào đáy mắt, đột nhiên lại nở nụ cười rạng rỡ hơn, mắt sáng răng trắng, cô nói: “Chị có cảm thấy, chị đã mềm lòng hơn một chút không?”

“Hả?”

“Lúc em mới đến, nếu em muốn được đằng chân lân đằng đầu, chị liền dùng lời lẽ cay độc để cảnh cáo em, chị sẽ nói, Hướng Vãn, đây không phải là lỗi của tôi, đây là số phận của em, tôi đối với em đã đủ tốt rồi.”

“Nhưng bây giờ, ngay cả việc bảo em dọn ra ngoài, chị cũng có chút không nỡ.” Còn phải tra Baidu Baike, giải thích nhiều như vậy.

“Có điều em không biết, là chị chỉ mềm lòng với một mình em, hay là chị... lớn tuổi rồi.” Hướng Vãn nói.

“Này!” Vu Chu muốn bóp chết cô ấy.

Mới qua mấy tháng, lớn cái rắm.

Nhưng Vu Chu không tiếp tục so đo với cô ấy nữa, chỉ nhấn mạnh: “Vậy chúng ta nói xong rồi nhé, đợi phim mì ăn liền của em kiếm được tiền, em sẽ dọn ra ngoài.”

“Ừm.”

Hướng Vãn nhớ lại khoảng thời gian trước, cô ở công viên trong khu dân cư xem các ông cụ chơi cờ, dùng độ dài của ván cờ để đo lường nỗi nhớ của Vu Chu.

Lần này cũng vậy, chẳng qua là đồng thời đo lường cả Vu Chu và chính bản thân Hướng Vãn.

Hơn nữa, còn phải đi xa hơn một chút.

Vu Chu vẫn cảm thấy, cô bé hiểu chuyện như vậy, có chút âm mưu gì đó, nàng nghiêng cổ nghĩ nghĩ, “suỵt” một tiếng, nói: “Không lẽ em vì không muốn dọn ra ngoài, mà cố ý làm hỏng phim mì ăn liền chứ?”

Hướng Vãn kinh ngạc nhướng mày, sau đó nói một cách áy náy: “Hiện tại, e là... chị vẫn chưa quan trọng đến mức đó đâu.”

Chết tiệt.

Vu Chu cầm ly nước đường đỏ đã gần nguội lên, đưa cho cô ấy với tư thế như cho Đại Lang uống thuốc.

Sau đó co giật khóe mắt đi ra khỏi phòng ngủ.

Hướng Vãn nhấp một ngụm nước đường đỏ, chà, ngon hơn canh gừng lần trước.

Ra phòng khách ngồi xuống, Vu Chu xem lại [Lang Gia Bảng], nàng hình như không giống với đa số mọi người, nàng cảm thấy [Lang Gia Bảng 2] hợp khẩu vị của mình hơn [Lang Gia Bảng 1]. Có lẽ vì tông màu bi tráng hơn một chút, haiz, dân viết lách mà, cứ thích cái kiểu bối cảnh có màu sắc hơi tối một chút, đặc biệt thích hợp để trong đầu phát huy một số ân oán tình thù.

Vừa cắn hạt dưa vừa xem hết một tập rưỡi, nhóm chat WeChat của đoàn kịch truyền thanh [Điện Thờ] có động tĩnh, kịch bản mùa thứ hai đã ra lò.

Vu Chu vui mừng khôn xiết mở ra, thưởng thức từng chữ từng câu.

Tự mình viết kịch bản kịch truyền thanh rồi, sự kính trọng của nàng đối với tất cả các biên kịch lại tăng thêm một bậc.

Bành Hướng Chi nói: “Biên kịch vất vả rồi, mọi người xem trước đi, buổi đọc kịch bản vẫn tạm định bắt đầu vào cuối tuần, lần này tiến độ của chúng ta phải nhanh hơn một chút, tôi sẽ sắp xếp hết thời gian, tập trung đi kịch bản, cố gắng một ngày đối thoại 1-2 kỳ, giải quyết xong trong vòng nửa tháng, sau đó tôi sẽ sắp xếp thu âm.”

Cô ấy giải thích một câu: “Tốt nhất là bắt đầu sớm, vì nếu gặp cuối năm, tôi và mấy diễn viên sẽ rất bận. Đặc biệt là Tô Xướng.”

“Phản hồi của mùa đầu tiên rất tốt, mùa thứ hai là phần tiếp theo, cũng là mùa kết thúc, có một chút áp lực, biến áp lực thành động lực nhé~”

Phải nói rằng, phong thái làm việc sấm rền gió cuốn của Bành Hướng Chi thực sự rất được Vu Chu yêu thích, mỗi lần cô ấy nói vài câu, bản thân nàng lại như được tiêm máu gà.

“Còn nữa,” Bành Hướng Chi nói, “Buổi livestream FT kết thúc mùa đầu tiên được định vào một tuần sau khi kết thúc, chúng ta có lẽ sẽ kết thúc vào ngày 12 tháng 11, tạm định vào tối Chủ nhật ngày 20 tháng 11, livestream trực tuyến, sắp xếp là diễn viên chính, đạo diễn và tác giả, Chúc Chúc à em xem thời gian của em có ổn không.”

“Em ổn.” Vu Chu nói.

“Được, vậy F bạn lát nữa đăng lên Weibo đi.”

F trả lời một biểu cảm “Đã nhận”.

Có mục tiêu mới, Vu Chu cảm thấy cuộc sống của mình cũng rõ ràng hơn một chút, ngay cả chuyện Hướng Vãn dọn ra ngoài cũng trở thành một bước khiến cuộc sống của nàng rõ ràng hơn, bớt đi một chút màu sắc dính líu lằng nhằng.

Sẽ tốt hơn thôi, sẽ sống bớt mơ hồ hơn, nàng vui vẻ nghĩ.

Cúi đầu lướt vòng bạn bè, thấy Tô Xướng hiếm hoi đăng một dòng trạng thái vào 1 giờ trước.

“Mèo ban đêm cứ ho mãi thì phải làm sao?”

Mèo ho? Chuyện này lớn nhỏ khó lường. Dòng trạng thái này trống trơn, vì Vu Chu và Tô Xướng căn bản không có bạn chung nào, không thấy ai like cho cô ấy, càng không thấy bất kỳ bình luận hay trả lời nào, cũng không biết cô ấy đã giải quyết được chưa.

Thế là nàng trả lời một câu: “Đưa đến bệnh viện đi.”

Bệnh viện là đáng tin cậy nhất.

Khoảng bảy tám phút sau, Tô Xướng trả lời thẳng vào WeChat: “Đã đến bệnh viện rồi, bác sĩ nói không có vấn đề gì.”

“Nhưng nó vẫn ho.”

“Hả?” Vu Chu nghi hoặc.

Chương trước Chương tiếp
Loading...