[BHTT] [EDIT] Cùng Ảnh Hậu Loé Hôn Sau

Chương 71: Ghen Tị Rồi



An Hoà cái miệng nói thật là không ngừng nghỉ, không biết kiềm chế, đương nhiên Triệu Tuân Âm cũng biết trước An Hoà không đáng tin cậy. Trước đây, cô chưa đưa bất cứ người bạn gái nào đến để bạn thân xem mắt, người duy nhất đưa đến là nhiều năm trước – Thư Ngọc.

Nhưng tính cách của Thư Ngọc khá giống bà chủ Kỳ, nên những lần gặp mặt hiếm hoi giữa An Hoà và Thư Ngọc đều diễn ra êm ả. Điều này khiến Triệu Tuân Âm ngây thơ tin rằng bạn thân của mình khá đáng tin, không ngờ lần này đưa Thi Nam Bắc đến lại bị lật tẩy, An Hoà lại thành ra như vậy.

Thật sự quá mất hình tượng, không giữ thể diện cho ảnh hậu như cô chút nào!

Triệu Tuân Âm không chịu nổi nữa, thậm chí còn nhắc đến cả "chàng trai trẻ" rồi, rõ ràng là định làm hư vợ nhỏ của cô. Nếu để Thi Nam Bắc tiếp tục ở bên An Hoà, không biết sẽ ra sao nữa.

Vậy nên khi Triệu Tuân Âm định tiến lên kéo vợ mình về thì nghe thấy bà chủ Kỳ đứng bên cạnh đột nhiên nhếch mép cười lạnh: “Hừ.”

Nụ cười lạnh lùng, nghe thôi cũng thấy rợn người.

“...” An Hoà ở xa rõ ràng cũng nghe thấy tiếng cười lạnh này, lập tức như con gà bị bóp cổ, im bặt.

Triệu Tuân Âm nhìn mũi, nhìn tim, không nói một lời: "..."

Ô, chàng trai trẻ... Xem ra so với việc cô đang lo lắng thì bà chủ Kỳ cũng không vui vẻ gì lắm.

Đúng là đại nhân có cách.

***

Bữa tối của bốn người cuối cùng được quyết định ăn trong vườn nhà bà chủ Kỳ. An Hoà nói rằng phong cảnh đẹp, nhìn núi nhìn nước, ăn uống sẽ thấy ngon miệng hơn, bà chủ Kỳ vốn luôn chiều vợ đương nhiên không phản đối... Dù vợ của chị ta nửa giờ trước còn mở miệng nói muốn ly hôn để đi tìm chàng trai trẻ.

An Hoà ngay lập tức phủ nhận: Tôi không có, đừng nói linh tinh.

...Việc này bây giờ cũng không thể kết luận được, chỉ có buổi tối khi nằm trong chăn mới có thể đưa ra kết luận, nhưng hiện tại bà chủ Kỳ vẫn rất chiều vợ, nên sau khi nghe An Hoà nói, chị ta vẫy tay ra lệnh, quản gia đã xử lý mọi thứ chu đáo, họ chỉ cần ngồi vào bàn ăn.

"...Vậy nhà bà chủ Kỳ giàu đến mức cần cả quản gia sao?" Thi Nam Bắc ghen tị.

Triệu Tuân Âm: “... Vậy chứ ai quản lý trang viên và núi rừng rộng lớn này?”

Thi Nam Bắc: "..."

Chị nói có lý.

“Vậy nhà chị ấy còn nhiều người hầu nữa đúng không?” Một lúc sau, Thi Nam Bắc nhớ đến một đoạn trong truyện tổng tài bá đạo mà cô bé từng đọc hồi trung học, liền cúi đầu hỏi nhỏ vợ mình, “Có phải kiểu mỗi sáng chị ấy vừa mở mắt đã có người hầu mặc quần áo, thay giày, giúp chị ấy rửa mặt không?”

Triệu Tuân Âm: “..."

Trong đầu em nghĩ cái gì thế? Em nghĩ bà chủ Kỳ là người tàn tật à?

“... Không có.”

Thi Nam Bắc thở phào: “Vậy khoảng cách giàu nghèo không quá lớn.”

Triệu Tuân Âm: “... Ý chị là không có việc bà chủ Kỳ để người hầu mặc quần áo, thay giày, giúp chị ấy rửa mặt.”

Thi Nam Bắc: "???????"

“Nhà chị ấy có công ty quản lý riêng phục vụ chị ấy.” Triệu Tuân Âm bổ sung.

Thi Nam Bắc: "..."

Chưa từng thấy người giàu khoe của một cách giản dị như vậy, Thi Nam Bắc không khỏi cảm thán với Triệu Tuân Âm: “Có tiền thật tốt.”

Nghe câu này, Triệu Tuân Âm không khỏi nhíu mày, quay đầu nhìn Thi Nam Bắc. Em ấy thấy Triệu Tuân Âm nhìn thì không biết tại sao lại cười khúc khích, vui vẻ nói với chị: “Nhưng chị vẫn là tốt nhất."

Khi nghe thấy câu nói đó, trái tim Triệu Tuân Âm như được vuốt ve bởi một chiếc lông vũ, ngứa ngáy và rung động, có lẽ là vì sự ngốc nghếch của Thi Nam Bắc đã lây sang Triệu Tuân Âm, Triệu Tuân Âm cũng bật cười theo.

“Ê, ê, ê, ê, ê!” Ngồi bên cạnh xem toàn bộ quá trình, An Hoà cuối cùng cũng không chịu nổi, không vui nói, “Có cần thiết không? Có cần thiết không?! Ai mà không trải qua tuần trăng mật chứ?!”

Triệu Tuân Âm quay đầu, lạnh lùng cười với bạn thân: “Chị thì không có.”

Bị nói thế, An Hoà chợt nhớ ra hình như mình chưa từng có thời gian mật ngọt sau khi cưới, lập tức nghẹn lời: “...”

Tôi chết mất, tại sao Triệu Tuân Âm có mà tôi lại không có? Tại sao???

Có lẽ nhìn ra suy nghĩ của An Hòa, Triệu Tuân Âm tốt bụng gợi ý: “Câu hỏi này chị có thể hỏi bà chủ Kỳ."

Thế là An Hoà tự nhiên chuyển ánh mắt sang người bên cạnh, bà chủ Kỳ đang gọi điện thoại xử lý công việc: "..."

...Lúc đó An Hòa đã nói gì nhỉ? Lấy ai cũng được, ngàn vạn lần không lấy người cuồng công việc, nhất là người nhà giàu cuồng công việc, chết tiệt, tuần trăng mật cũng không có thời gian mà thân mật với mình.

Lỗ nặng.

Nhưng trong bữa ăn, An Hoà vẫn lấy lại thể diện từ Triệu Tuân Âm. Như mọi người đều biết, An Hoà từ lúc sinh ra đã không để miệng yên, bây giờ lại càng nói nhiều hơn. Sau khi nghe Thi Nam Bắc kể rằng em ấy và Triệu Tuân Âm gặp nhau qua buổi xem mắt, An Hoà cười không ngớt:

"Hahahahahahaha, chị thật sự không thể tưởng tượng nổi Triệu Tuân Âm với bộ mặt lạnh như tiền đi xem mắt sẽ trông thế nào.”

"Hahahahahaha chắc cũng không khác gì đi dự đám tang đâu nhỉ?”

Thi Nam Bắc nghe xong nghĩ một lúc, phản bác: “Không, hôm đó chị Tuân Âm rất dịu dàng."

An Hoà cười lớn, “Em ngốc à, cô ấy dịu dàng không phải vì cô ấy vốn dịu dàng, mà là vì con bò già này không biết xấu hổ mà ăn cỏ non như em, trong lòng cảm thấy có lỗi nên mới dịu dàng với em đấy, biết không?"

Thi Nam Bắc có vẻ hiểu, nhưng cũng có vẻ không hiểu, mặt ngơ ngác: “Ồ...”

An Hoà chớp mắt hỏi: “Vậy em thật sự đi đăng ký kết hôn với cô ấy ngay hôm đó sao?"

“Phải...” Thi Nam Bắc đáp.

“Thật đáng tiếc, thật sự quá đáng tiếc. Em đáng yêu thế này, nếu chị không kết hôn, chị cũng muốn...” Lời còn chưa dứt, bà chủ Kỳ ngồi ở vị trí chủ tọa vừa gọi điện xong liền nhìn sang, mặt không biểu cảm, nhưng chỉ An Hoà thấy được vẻ không vui của chị ấy:

“Em muốn thế nào?"

An Hoà: "..."

Tôi muốn ngoại tình, được không?!

Thế là An Hoà rất thức thời sửa lời: “... Muốn giới thiệu cho em một đối tượng, tốt hơn Triệu Tuân Âm."

“Này!” Triệu Tuân Âm cuối cùng không chịu nổi An Hoà lắm lời, không vui nói, “Chị nghĩ em chết rồi sao?”

An Hoà phản bác: “Em vẫn sống à?”

Triệu Tuân Âm tức đến nỗi gân xanh trên trán nổi lên: "..."

“Em thấy chị Tuân Âm rất tốt.” Thi Nam Bắc ngượng ngùng cười, “Chị ấy rất dịu dàng, đối xử với em rất tốt, em rất thích chị ấy.”

Nghe vậy, Triệu Tuân Âm không kìm được nụ cười, Thi Nam Bắc biết vợ mình là người tốt nhất, gốc rễ ngay thẳng, không dễ bị An Hoà, người phụ nữ có tam quan lệch lạc, dẫn dắt sai lầm.

“Không phải em thích Dương Khải Nguyệt của nhóm Water Arrow Girls sao?" An Hoà rõ ràng đã xem buổi livestream mà Thi Nam Bắc gọi paparazzi là anh trai, hỏi không chút khách khí trước mặt Triệu Tuân Âm, “Có muốn chị sắp xếp cho em gặp mặt không?”

Sau đó Triệu Tuân Âm thấy mắt vợ mình sáng lên: “Thật không?!"

Triệu Tuân Âm: "..."

Không thật!!!

“Chị quen Dương Khải Nguyệt à?!” Nghe tên thần tượng, Thi Nam Bắc càng thân thiết với An Hoà, đôi mắt nhỏ long lanh nhìn An Hoà.

Với biểu cảm như một chú mèo con nhìn mình, không chỉ An Hoà, người nổi tiếng là yêu cái đẹp, mà ngay cả bà chủ Kỳ vốn luôn lạnh lùng cũng có chút mềm lòng.

“Quen.” Bà chủ Kỳ hiếm khi lên tiếng, “Nếu em muốn gặp, tôi có thể sắp xếp.”

Lịch sự và nhã nhặn, không giống những cô gái giàu có khác nói chuyện với người ta bằng thái độ khinh thường.

Vì bà chủ Kỳ chủ động nói chuyện với mình, lúc này Thi Nam Bắc mới có can đảm nhìn người phụ nữ từ đầu đến giờ chưa nói với nàng câu nào.

Giống như Triệu Tuân Âm nói, bà chủ Kỳ thật sự là một mỹ nhân hiếm có, ngũ quan rất sắc sảo, mái tóc dài ngang eo càng làm tăng thêm khí chất lạnh lùng của chị ấy.

Với chiều cao hiếm có 1m84 trong số phụ nữ, chị ấy có thể dễ dàng áp đảo mọi người, có lẽ vì quá giàu, bà chủ Kỳ luôn giữ gương mặt nghiêm túc, giống như đang dự đám tang.

...Rõ ràng rất đẹp, nhưng không hiểu sao lại khiến người ta có cảm giác khó gần, gặp thì muốn tránh xa.

Triệu Tuân Âm nói bà chủ Kỳ lớn lên ở Úc, còn trẻ đã vào danh sách Playboy, vừa đẹp vừa giàu, khiến biết bao nam nữ vây quanh, bản thân chị ấy cũng nổi tiếng là người đa tình, vận đào hoa từ năm ba tuổi kéo dài đến giờ chưa dừng lại.

Nhưng để khiến người đẹp cười, chị ấy tốn không ít tiền, tặng nhà, tặng xe, tặng du thuyền, may mà gia đình bà chủ Kỳ giàu có, chỉ có mỗi mình chị ấy là con gái, nếu không với kiểu tiêu xài như vậy, nhà họ Kỳ không chịu nổi.

“Nhưng chị ấy cũng rất giỏi kiếm tiền.” Triệu Tuân Âm nói, “Ở Úc, không dựa vào cha, tự mình trở thành triệu phú, mở công ty công nghệ, phần mềm chị ấy phát triển có lẽ em cũng đã dùng qua."

“Phần mềm gì?"

“Hình như là ứng dụng hẹn hò, rất nổi tiếng ở nước ngoài."

Thi Nam Bắc nghe mà ngớ người, “Vậy chị ấy quen vợ mình là An Hoà thế nào? Chị nói An Hoà chưa bao giờ nổi tiếng sao?"

Truyện tổng tài bá đạo trên Tấn Giang thường có một nữ diễn viên làm bạn gái mà.

"Chính bà chủ Kỳ tự dâng lên. Hồi đó, chị ấy muốn về nước tiếp quản gia nghiệp, nhưng cha chị ấy chỉ muốn giao Tập đoàn Kỳ Thiên cho nhà quản lý chuyên nghiệp, rồi mỗi năm gửi tiền cho chị ấy thôi."

"Vậy... Vậy sao." Thi Nam Bắc nghe mà không hiểu lắm.

"Vậy nên, bà chủ Kỳ nói rằng mình về nước để theo đuổi bạn gái, tiện miệng báo tên nữ chính của bộ phim đang chiếu lúc đó, chính là An Hoà."

Thi Nam Bắc: "..."

Thi Nam Bắc: "???"

Tiện miệng mà báo ra một người vợ sao? Đào hoa của bà chủ Kỳ cũng quá... Phong phú rồi chứ?

Ghen tị.

Chương trước Chương tiếp
Loading...