[BHTT] [EDIT] Cùng Ảnh Hậu Loé Hôn Sau
Chương 70: Tại Sao Không Ly Hôn
Biết Triệu Tuân Âm dẫn theo cô vợ nhỏ vừa thiếu tinh tế vừa ngây thơ nhưng rất đáng yêu đến. An Hoà, người vốn dĩ chỉ giữ quan hệ bề ngoài với Triệu Tuân Âm, lần đầu tiên phá lệ ra đón họ.Đã đón thì đón, nhưng không hiểu An Hòa ăn nhầm thuốc gì, nhất quyết kéo cả bà chủ Kỳ lạnh lùng ra cùng đón. Điều buồn cười hơn là An Hòa còn đòi lái xe điện tham quan của nhà họ ra....Khoe của. Cảnh tượng gặp gỡ giữa hai cặp đôi không được tốt đẹp cho lắm, hoàn toàn không giống hai người bạn thân gặp nhau vui vẻ.Nguyên nhân chủ yếu là do hành vi của An Hoà quá phô trương, thêm vào đó, Triệu Tuân Âm vẫn nhớ chuyện Thi Nam Bắc hỏi về việc ly hôn có được trang viên hay núi rừng không, à đúng rồi, còn nói trước mặt cô rằng vợ của bà chủ Kỳ vừa đẹp vừa giàu nữa.Hiện tại, sự không vui trong lòng Triệu Tuân Âm vẫn chưa được xả hết thì đã thấy An Hoà, người mà Thi Nam Bắc nói vừa đẹp vừa giàu, bước xuống từ xe điện.Triệu Tuân Âm lập tức tối sầm mặt: "..."Cần thiết đến mức này sao? Đoạn đường ngắn như vậy mà cũng phải lái xe điện đến? Cô ấy không có chân à? Đi bộ vài bước không được sao? Cứ nhất quyết phải khoe của có tiền à?Đặc biệt là khi cô thấy cánh cửa mở ra, An Hoà ăn mặc lộng lẫy, từng bước đi kiều diễm. Đến gặp vợ của bạn thân à? không biết lại tưởng cô ấy đến xem mắt cũng nên.Triệu Tuân Âm: "..."Phô trương, chỉ có một từ, tôi chỉ nói một lần.An Hoà thật sự rất chú tâm vào buổi gặp này, bộ trang phục lộng lẫy kia chỉ cần nhìn thoáng qua là Triệu Tuân Âm đã biết cô ấy bỏ ra không ít công sức. Chiếc váy dạ hội mới nhất của một thương hiệu lớn, nếu không có tiền có pquyền, chắc chắn không thể đặt được, có lẽ lại tốn của bà chủ Kỳ một khoản lớn nữa. Triệu Tuân Âm mặt không biểu cảm.Xuống xe, An Hoà tươi cười, dáng vẻ quyến rũ nhất đời mình, khi thấy Triệu Tuân Âm và vợ, cô ấy như đóa hoa đào, bước đi quyến rũ, từng bước nhẹ nhàng tiến tới.Triệu Tuân Âm nhìn thấy An Hoà, nhưng chưa kịp chào hỏi thì đã thấy An Hoà đi tới, mặt dày kéo tay Thi Nam Bắc gọi là “em dâu".Thân thiết và tự nhiên như đã quen từ lâu.Triệu Tuân Âm: "..."Triệu Tuân Âm: "???"Đang chiếm lợi ai đây? Nếu cô nhớ không nhầm thì An Hoà hình như còn nhỏ hơn mình ba tháng thì phải?Gọi Thi Nam Bắc là em dâu??? Ai mới là em dâu chứ!An Hoà, chị có biết xấu hổ không!?Thi Nam Bắc thì đơn giản, không phải nói cũng biết, dù sao em ấy cũng mới làm nữ chính, cùng lắm chỉ vừa 22 tuổi, làm sao mà từng thấy người phụ nữ quyến rũ thế này?Kinh nghiệm xã hội vẫn còn thiếu.Vậy nên mặt Thi Nam Bắc lập tức đỏ bừng.Em ấy đỏ mặt ngại ngùng, còn An Hoà thì cười càng vui vẻ hơn.“Ôi, mới đó mà đã đỏ mặt rồi?" Bao nhiêu năm trôi qua, dù đã kết hôn, An Hoà vẫn không bỏ được thói quen gặp người đẹp là tán tỉnh, nhất là gặp Thi Nam Bắc, cô gái vừa trong sáng vừa xinh đẹp.Điều này khiến An Hòa nhớ lại thời thanh xuân của mình. Từ khi lấy bà chủ Kỳ, cô ấy càng ngày càng không là chính mình nữa, giờ nghĩ lại, kết hôn thật sự là điều khiến cô ấy hối hận:“Cô bé nhỏ, em thế này thật khiến chị thương xót.”Triệu Tuân Âm: "..."Thương xót cái gì? Không thấy người phụ nữ cao lớn 1m84 đứng cạnh chị đang đen mặt à? Chị có thể bớt phô trương đi được không!Đừng làm vợ tôi sợ!Nói đến bà chủ Kỳ, dù đã ngoài ba mươi, chị ấy vẫn giữ gương mặt lạnh lùng và biểu cảm khó gần. Gặp Triệu Tuân Âm và vợ, chị ấy chỉ đứng bên cạnh xe, hai tay đút túi, nhẹ nhàng gật đầu. Triệu Tuân Âm cũng gật đầu đáp lại, coi như chào hỏi....Dù sao thì bà chủ Kỳ khi bàn chuyện làm ăn với ai cũng có vẻ mặt này, cô đã quen rồi, đôi khi Triệu Tuân Âm cũng tự hỏi ở nhà chị ấy có giữ gương mặt nghiêm túc với An Hoà không.Không thấy lãnh cảm à?Hai người họ thì lạnh lùng với nhau, còn vợ họ thì khác, chỉ cần không chú ý, Thi Nam Bắc đã bị An Hoà kéo tay đi trước, vừa đi Triệu Tuân Âm còn nghe loáng thoáng An Hoà hỏi Thi Nam Bắc có bị ấm ức khi lấy người lớn tuổi không?Triệu Tuân Âm: "..."Tôi là một ảnh hậu đấy nhé?!Không phải trước kia chị nói rằng chỉ cần là một cô gái nhỏ kết hôn với ảnh hậu đều là phúc phần tu tám kiếp sao? An Hoà, chị nói hai lời có khác gì nhau không?Miệng chị có lời thật không?Thi Nam Bắc lắc đầu, khi đi bên cạnh An Hoà như một con thỏ nhỏ, hành động nào cũng đáng yêu, khiến An Hoà, người càng ngày càng kỳ quặc sau khi kết hôn với bà chủ Kỳ, càng thêm kỳ quặc, như một bà cô biến thái.Biểu cảm và dáng vẻ của An Hòa, nhìn thế nào cũng không có ý tốt.“Em đừng giấu ấm ức trong lòng, hãy nói với chị. Chị là người từng trải, biết bạn đời lớn tuổi có những chỗ không tốt, chẳng hạn như cái kia ấy, cô bé à, sao em lại không nghĩ thoáng mà lấy vợ sớm thế? Em là một cô gái tốt, sao lại không nghĩ thoáng thế? Là biển không đủ rộng, hay sóng biển không đủ lớn?”Triệu Tuân Âm: "..."Cái gì mà lấy vợ sớm?! An Hoà, chị nói gì vậy?! Chị có phải bạn thân của tôi không?!Dù tôi lớn tuổi nhưng cũng không đến nỗi nào!Cũng từng nhận không ít giải ảnh hậu đấy!Ảnh hậu đấy, ảnh hậu!!!“Chị hiểu rõ cô ấy mà, học vấn cấp ba, phải nhờ quan hệ mới lấy được bằng đại học từ xa.” An Hoà không giữ mồm, “Em học ở Đại học Tứ Xuyên? Học y sao? Wow! Học bá! Giỏi quá, còn học liên thông tám năm?— Em nhìn thấy gì ở Triệu Tuân Âm? Không chỉ là ảnh hậu sao? Không có chút học vấn, sau này còn không dạy nổi con, ảnh hưởng xấu đến thế hệ sau."Triệu Tuân Âm: "..."Chị coi thường ảnh hậu vậy sao? có bản lĩnh thì chị đi mà lấy một giải ảnh hậu!Tôi! Triệu Tuân Âm! Nữ diễn viên hàng đầu đấy nhé?!Còn chị?! Chị từng nổi chưa?!!“Thôi đi, em mới là tương lai đầy hứa hẹn, trụ cột của đất nước, ôi, sao lại kết hôn rồi? Thật đáng tiếc, sao chị không gặp được người trẻ đẹp như em nhỉ.”Triệu Tuân Âm: "..."Chị tiếc cái gì chứ?! Chị muốn gặp ai?! Bà chủ Kỳ tốn bao nhiêu tiền, sao không nghe chị nói câu nào tốt về chị ấy?Chị nói vậy không thấy có lỗi với chị ấy à?!“Em thích cô ấy? Ô được rồi, người trẻ tuổi là vậy, vì tình yêu mà không tiếc gì cả, ngoài gương mặt đẹp ra thì không có ưu điểm gì, tuổi cao thể lực kém, nếu không hài lòng chị tặng em ít quà?"Triệu Tuân Âm: "..."Dùng ngón chân cũng biết An Hoà nói “không hài lòng” là gì rồi.Vợ ngốc của cô lại thật thà nói: “Không hài lòng gì chứ?”“Cô bé đáng yêu, em nói không hài lòng gì chứ?”Thi Nam Bắc nghiêm túc hỏi An Hoà: “Chị nói là đời sống X của chúng em sao?"Triệu Tuân Âm: “...."...Vợ ngốc ở đâu ra thế này?An Hoà chắc chưa từng gặp cô bé nào biết chuyện thế này, thật sự như có người đưa gối khi cô ấy buồn ngủ, cười tươi như hoa:“Đúng đúng đúng, chị với Tuân Âm quen nhau bao năm, đừng nhìn vẻ lãnh cảm của em ấy, thực ra là... tặc tặc."Triệu Tuân Âm: "..."Vợ chị thực ra mới lãnh cảm! Chị nói linh tinh trước mặt vợ tôi thế hả? Có chút dáng vẻ bạn thân không vậy?Thi Nam Bắc lại nghiêm túc nói lý với An Hoà: “Em không thể nói những điều này với chị được, vì đây là bí mật giữa em và Tuân Âm, bí mật giữa vợ vợ với nhau.”Triệu Tuân Âm thở phào nhẹ nhõm ở phía sau, nhưng chưa kịp thở hết thì đã nghe thấy An Hoà bắt đầu kể lể về lịch sử đen tối của mình.Triệu Tuân Âm: "..."Tại sao cô lại đưa Thi Nam Bắc đến gặp người phụ nữ lắm lời này?Cuối cùng, Triệu Tuân Âm không thể chịu đựng được nữa, hỏi bà chủ Kỳ đang đứng bên cạnh, “Bà chủ Kỳ, chị không quản vợ mình sao?"“Không quản.” Bà chủ Kỳ lạnh lùng đáp, “Tháng này chị đã tặng em ấy ba chiếc xe rồi."“Mỗi chiếc đều là phiên bản giới hạn.”"...."Nghĩ đến dáng vẻ tham tiền của An Hoà, Triệu Tuân Âm nhất thời không biết có nên cảm thông với bà chủ của mình không.Cảm ơn trời, Thi Nam Bắc không giống An Hoà.Cô đúng là điên mới nghĩ rằng bà chủ Kỳ, người chiều vợ như vậy, có thể quản nổi An Hoà.“Em nói về trang viên à?” An Hoà vẫn đang trò chuyện với Thi Nam Bắc, “Đó là do cái mặt lạnh kia tặng chị.”“Mặt lạnh là ai à? Mặt lạnh là bà chủ Kỳ đấy, em không thấy khuôn mặt chị ấy trông như góa phụ à?”“Phì, nói gì thế, miệng lắm lời quá, chị là vợ chị ấy mà.”“Sao lại nói rằng chị phải đòi ly hôn chị ấy mới tặng cho chị? Đương nhiên không phải rồi! Đùa gì thế? Chị là An Hoà, một nữ minh tinh, chị không thiếu tiền, huống hồ chị có phải loại người vì tiền mà nhẫn nhục không ly hôn sao?"“Đương nhiên không phải rồi, cô bé à, để chị nói cho em biết, Triệu Tuân Âm trong giới giải trí cũng không tệ, tuy không nổi như chị hồi trước, nhưng giờ cũng là một ảnh hậu, ảnh hậu đấy, gặp không ít cám dỗ đâu.""Em còn trẻ, nhân lúc vợ em còn tươi ngon mà hưởng thụ đi, hai năm nữa cô ấy không biết sẽ già đi như thế nào, em còn phải tranh thủ lấy thêm tiền từ cô ấy, sau này ly hôn rồi em còn có thể hưởng thụ cuộc sống của một quý bà giàu có với những chàng trai trẻ."“Tại sao chị không ly hôn? Em nghĩ chị không muốn à? Nếu không phải vì tài sản của bà chủ Kỳ, chị đã đá chị ấy để đi chơi với trai trẻ rồi!”Từng lời của An Hoà như đang kể lại nỗi khổ tâm của mình.Thi Nam Bắc nghe rất chăm chú.Triệu Tuân Âm: "..."Cô hối hận, cô ấy hận.