[BHTT] [EDIT] Cùng Ảnh Hậu Loé Hôn Sau

Chương 42: Chị Có Muốn Đọc Fanfic Không?



Nhưng đó không phải là một giấc mơ mà là một chuyện đã thực sự xảy ra.

Mặc dù cô không còn muốn tin hay đối mặt với nó nữa nhưng sự thật vẫn ở trước mắt cô.

Cô vẫn còn nhớ trên mạng xôn xao dư luận về đám cưới của Thư Ngọc năm đó. Mọi người đều nói rằng đây là đám cưới thế kỷ hiếm hoi đôi nam nữ xứng đôi vừa lứa, quả thực là một cuộc hôn nhân tốt đẹp.

Nhưng bản thân cô lại trốn một mình trong khách sạn của đoàn làm phim, nhìn thế giới đầy màu sắc ở tầng dưới, cảm thấy hụt hẫng.

Cô từng tưởng rằng người đứng bên cạnh cô cuối cùng cùng cô bước vào hôn trường là cô ấy, nhưng cuối cùng cô ấy lại nắm lấy cánh tay của một người khác.

Họ nói rằng anh ấy và cô ấy là một cặp hoàn hảo, một người đàn ông tài năng và một người phụ nữ xinh đẹp, một cuộc hôn nhân tốt đẹp, nhưng họ không thể nhớ đến cô hay chuyện của cô và cô ấy hồi đó.

Đã từng cưỡi ngựa cùng nhau, đã từng cầm tay đi dạo.

Nhưng tất cả đã là quá khứ.

Cô ngồi trong khách sạn của đoàn suốt đêm, nghĩ về khoảng thời gian hai người đã ở bên nhau.

Cô khóc, thấy đau và thấy buồn.

Nhưng đến rạng sáng, cô vẫn thay trang phục và mở cửa.

Khi cánh cửa mở ra, cô vẫn là nữ diễn viên đó, nữ hoàng điện ảnh đó và vẫn là Triệu Tuân Âm của trước kia.

Chỉ là hai người sẽ không bao giờ là hai người xưa nữa.

Gương vỡ không bao giờ có thể lành lại được nên hãy để quá khứ theo gió cuốn đi.

....

"Ding dong." Tiếng chuông cửa dưới biệt thự vang lên, Triệu Tuân Âm bình tĩnh lại, từ trong ký ức tỉnh lại.

Cô vô cùng tỉnh táo và biết rằng đây đã không còn là tám năm trước nữa, cô cũng không còn là Triệu Tuân Âm ngày đó nữa, giờ đây cô đã có một cuộc sống tốt hơn, một người vợ đáng yêu và một sự nghiệp khá tốt. Không sao đâu, không sao đâu. Tình yêu tuổi trẻ sẽ luôn kết thúc mà không có vấn đề gì. Chỉ cần để lại những kỷ niệm ở đó, không cần phải cố tình suy nghĩ, cũng không cần phải cố tình quên đi.

Nhưng vì cô từng còn trẻ, hiểu được nỗi đau sau mất mát, nên khi đối mặt với Thi Nam Bắc, cô sẽ không bao giờ để chuyện tương tự xảy ra với em ấy.

Có tiếng gõ cửa, cô bước từng bước xuống cầu thang, bước tới cửa và mở cửa.

Người giao hàng ngoài cửa nhìn thấy người mở cửa là cô, hiển nhiên sửng sốt một chút: "Triệu... Tuân Âm?"

Đúng vậy, khuôn mặt của cô gần như ai cũng có thể nhận ra.

"Tôi đây."

"À, chị đang ở Thành Đô à?!" Người giao hàng chắc chắn là fan của cô và rất háo hức được gặp cô.

"Ừ, vợ tôi là người Thành Đô, tôi đến đây để bầu bạn cùng em ấy." Triệu Tuân Âm luôn nói những điều như vậy một cách tự nhiên. Sau khi cậu giao hàng nghe rõ, đôi mắt anh ấy mở to kinh ngạc, "Vợ...chị... ?"

"Ừ." Có lẽ bởi vì nhớ tới quá khứ nên hôm nay Triệu Tuân Âm rất hiếm khi nói với người ngoài thêm mấy câu.

Cô không biết mục đích cuộc điện thoại của Thư Ngọc, nhưng không thể phủ nhận hôm nay Thư Ngọc đã xúc phạm cô... Không, cô ấy đã xúc phạm vợ cô. Cô biết điều đó là vì cô chưa bao giờ công bố mình sẽ kết hôn với ai. Nhiều người bên ngoài đang ác ý suy đoán liệu cô đã kết hôn thật hay là muốn lợi dụng cuộc hôn nhân này để kích thích tình cũ.

Điều này thật không công bằng đối với Thi Nam Bắc. Cô thầm nghĩ rằng cô không thể để Thi Nam Bắc trở thành lá chắn của mình. Cô có thể kết hôn với Thi Nam Bắc nhanh một chút, nhưng cô thực sự bắt đầu yêu Thi Nam Bắc từ từ. Thi Nam Bắc là một con người hoàn chỉnh, một con người có suy nghĩ, cảm xúc, nỗi buồn và niềm vui. Cô là một nghệ sĩ, và thân phận nghệ sĩ của cô đã khiến cuộc sống của Thi Nam Bắc trở nên bất tiện. Việc nắm tay đối phương và trao cho người ấy một nụ hôn chân thành khi đối phương vui hay buồn ở nơi công cộng đã là quá xa xỉ, cô sẽ không bao giờ cho phép bất cứ ai nói rằng cuộc hôn nhân của cô với Thi Nam Bắc chỉ là trò đùa.

...Cho dù là một vở kịch thì nó cũng sẽ kết thúc bằng chữ HE.

Có lẽ Thi Nam Bắc không phải là người phù hợp nhất với cô, nhưng em ấy chắc chắn là người có thể khiến cô cảm thấy thoải mái và hạnh phúc.

"Em thật sự rất hâm mộ chị ấy." Em trai không khỏi cười lớn, "Chị rất thích người ấy à?"

Triệu Tuân Âm mỉm cười: "Ừ"

Người giao hàng vừa nói vừa đưa bữa ăn trên tay: "Chúc chị một đám cưới vui vẻ. Đây là bữa ăn chị đã gọi."

"Cám ơn." Cô nhận cơm, đối phương lại hỏi: "Có cần em giữ bí mật không?"

Triệu Tuân Âm sửng sốt một lúc rồi nói: "Không, cuộc hôn nhân của tôi không phải là chuyện đáng xấu hổ, và em ấy cũng vậy."

Nói xong cô lịch sự đóng cửa lại.

Nhận bữa ăn, quay người lại, cô ngẩng đầu nhìn thấy Thi Nam Bắc đang đứng ở tay vịn cầu thang tầng hai.

Tim cô dường như mất nhịp ngay trong khoảnh khắc đó.

Triệu Tuân Âm hỏi Thi Nam Bắc: "... Em dậy khi nào vậy?"

Thi Nam Bắc trả lời: "Đang lúc chị đang nghe điện thoại."

Thi Nam Bắc nói vậy, hiển nhiên là nghe được lời cô nói khi nghe điện thoại, nhưng cũng không hỏi thêm gì nữa mà nói: "Chị gọi món gì thế?"

"Chị gọi vài món xào và canh cá."

Thi Nam Bắc chậm rãi bước xuống cầu thang, vẻ mặt vẫn như thường lệ: "Chị cũng gọi canh cá à? Chị muốn ăn canh cá rồi sao?"

Cô nhìn Thi Nam Bắc chậm rãi đi đến gần mình, trong lòng hơi động, cô đưa tay ra, nắm lấy tay Thi Nam Bắc, mỉm cười: "Gần đây không phải em thi cuối kỳ sao? Chị sợ em sẽ quá sức, nên chị gọi canh cá để bổ sung năng lượng cho em."

"Bà nội nói não em rất hữu dụng." Tuy nói như vậy nhưng Thi Nam Bắc vẫn ngồi xuống, mở hộp cơm ra nhấp một ngụm canh cá, sau đó hài lòng gật đầu: "Ừ, món cá mà vợ em gọi thực sự rất ngon."

Khi nghe điều này, Triệu Tuân Âm bắt chước cách cúi chào cổ xưa của phụ nữ, cúi chào và nói với Thi Nam Bắc: "Thiếp thân tạ ơn quan nhân trước."

Có một người vợ là ảnh hậu đôi lúc cũng thực sự rất thú vị, Thi Nam Bắc nhìn bộ dáng của Triệu Tuân Âm, trịnh trọng trả lời: "Phu thê với nhau nói lời cảm ơn làm gì?" Nói đến đây, hiển nhiên là Thi Nam Bắc đã dừng lại một lúc, chắc chắn đã nhớ ra gì đó rồi nói thêm:

"Nếu nàng thật sự muốn cảm ơn ta, lần sau nàng lên giường lái xe, ta hy vọng nàng có thể tiếp tục làm tài xế giỏi."

"Hãy là một người lái xe giỏi vì nhân dân, hàn chắc cửa xe lại và lái xe đến rìa thành cho ta."

Triệu Tuân Âm tuy là người hiện đại và là nữ hoàng điện ảnh nhưng lại không dành nhiều thời gian lên mạng nên không hiểu rõ tiếng lóng trên mạng của Thi Nam Bắc.

Nhưng cô hiểu rõ ý định muốn cô làm tài xế của Thi Nam Bắc.

Em bé còn nhỏ nhưng không ngờ rằng em bé luôn muốn nằm dài cả ngày để hưởng thụ.

Đại khái đoán được Triệu Tuân Âm đang nghĩ gì, Thi Nam Bắc tự biện hộ: "Trẻ con mới phân biệt công thụ. Người lớn chúng ta đều biết nằm xuống là cách tận hưởng tốt nhất."

Triệu Tuân Âm: "..."

Nhóc con đó lại nói bản thân là người lớn trước mặt cô sao?

"Vậy hãy nói cho chị biết em định hưởng thụ nó như thế nào?" Triệu Tuân Âm vừa mở hộp cơm vừa nói với Thi Nam Bắc.

Mặc dù Thi Nam Bắc có khuôn mặt trong sáng và dễ mến nhưng trên thực tế, đầu óc nàng đầy rẫy những thứ suy nghĩ đen tối. Nếu là bất kỳ cô gái nào khác, ít nhất cũng sẽ tỏ ra nhút nhát e dè hơn khi đối mặt với ảnh hậu, nhưng Thi Nam Bắc lại không, nàng đi theo lối riêng.

Nàng không những không hề xấu hổ mà còn nghiêm túc suy nghĩ sau khi nghe câu hỏi của Triệu Tuân Âm và trả lời:

"Thật ra lúc đầu em có chút lo lắng, nhưng kỹ thuật của chị khá tốt, về sau em cũng thoải mái hơn, đặc biệt là khi chị yêu cầu em nằm kê mông lên..."

Gần một nghìn từ mô tả của Thi Nam Bắc bị lược bỏ.

Ngay cả Triệu Tuân Âm, người có nhiều kinh nghiệm quan hệ, cũng không khỏi đỏ mặt sau khi nghe những lời của Thi Nam Bắc, luôn như vậy, luôn vô tình làm mới cái nhìn của cô về nàng.

"Chị chỉ bảo em nói một chút, nhưng cũng không có yêu cầu em giải thích chi tiết như vậy." Cô khó chịu nói.

Thi Nam Bắc sửng sốt: "Chị không bảo em giải thích chi tiết như vậy? Vậy sao vừa rồi chị không giải thích rõ ràng? Em tưởng chị đang muốn tán tỉnh em."

Triệu Tuân Âm: "..."

Ai đã nói với em rằng việc tán tỉnh diễn ra như thế này? Em xem những thứ này ở đâu cả ngày?!

"Nói thật đi." Triệu Tuân Âm ôm trán nói: "Ngoài việc đến lớp và ngủ, thời gian còn lại em có trích ra để đọc sách 18+ không vậy?"

"Không!" Thi Nam Bắc lập tức phủ nhận: "Em không phải loại người đó."

Triệu Tuân Âm hiển nhiên không thể tin nhìn nàng: "... Hay là em cho rằng sách em đọc không phải sách 18+?"

Thi Nam Bắc: "..."

"Được rồi, đó là fanfic." Thi Nam Bắc thừa nhận.

Thấy nàng đã thừa nhận, Triệu Tuân Âm cũng không ép hỏi nữa.

"Fanfic? Em đọc fanfic của ai vậy?"

Vẻ mặt Thi Nam Bắc lộ ra một tia xấu hổ, mí mắt Triệu Tuân Âm giật giật, đột nhiên có một loại dự cảm không tốt: "Nếu nói dối thì tất cả các kỳ thi đều trượt."

"... Của chị." Thi Nam Bắc thì thầm.

Khuôn mặt xinh đẹp của Triệu Tuân Âm lập tức bị đóng băng: "..."

Cô không biết mình nên bày ra vẻ mặt gì đây, người vợ mà cô cưới về, dù có phẫn nộ đến đâu cô cũng phải nghiến răng nghe lời.

"... Chị với ai?" Triệu Tuân Âm cảm thấy mình thật sự điên rồi. Cô biết người trong giới giải trí không thể thoát khỏi vận mệnh rời xa sân khấu, nhưng Triệu Tuân Âm, người chưa bao giờ tính toán đến, không ngờ rằng vợ cô cũng đọc fanfic của cô.

Em ấy không thấy ghen tị sao!!!

Nghe cô nói xong, Thi Nam Bắc ngẩng đầu nhìn Triệu Tuân Âm một cách đáng thương. Thi Nam Bắc quả thực có bộ mặt của mối tình đầu quốc dân, ánh mắt khiến cô cảm thấy đáng tiếc, đối với người kém miễn dịch nhất định sẽ bị Thi Nam Bắc lừa, nhưng Triệu Tuân Âm là ai? Trước khi cô gặp Thi Nam Bắc, bà của Thi Nam Bắc đã nhiều lần nói với cô rằng đừng tin vào khuôn mặt của Thi Nam Bắc, đặc biệt là khi em ấy đang giả vờ ngây thơ và dễ thương.

Vì thế Triệu Tuân Âm mặt không biểu tình nói: "Thú tội thì khoan dung, chống cự thì nghiêm khắc."

Thi Nam Bắc giằng co hỏi cô: "Có nhất thiết phải hỏi chi tiết như vậy không? Giữa chúng ta không thể có một chút riêng tư sao?"

Triệu Tuân Âm tiếp tục mặt không thay đổi: "... Nói."

"... Em đã đọc fanfic giữa chị và tất cả các ngôi sao nữ trong làng giải trí từng đứng chung khung hình với chị" Thi Nam Bắc đau khổ trả lời bằng giọng còn nhỏ hơn cả tiếng muỗi.

Nghe được câu này, ngay cả Triệu Tuân Âm vốn đã từng chứng kiến sóng to gió lớn, cũng ôm vào tường hồi lâu không nói một lời: "..."

Vợ cô đọc fanfic của cô chưa nói đến thì thôi, nhưng còn thực sự đọc fanfic 18+ về cô và những người nổi tiếng nữ khác??? Chưa kể cô không có tôn nghiêm của một ảnh hậu, ngay cả vợ cô cũng không biết xấu hổ à!!

...Thi Nam Bắc, Thi Nam Bắc, cô nhìn khuôn mặt đáng thương của cô vợ nhỏ của mình, thực sự không biết nên bắt đầu khơi chuyện này từ đâu.

Chương trước Chương tiếp
Loading...