[BHTT] [EDIT] Cùng Ảnh Hậu Loé Hôn Sau

Chương 41: Chúng Ta Chia Tay Đi, Triệu Tuân Âm



Chuyện đó đã lâu rồi, giờ nghĩ lại có vài phần đã trở nên mờ mịt. Thực ra, Triệu Tuân Âm rất ít khi nghĩ đến Thư Ngọc những năm qua, chỉ có một mình cô luôn chọn lọc quên đi một số kỷ niệm không vui.

Không thể phủ nhận khoảng thời gian ở bên Thư Ngọc quả thực rất ngọt ngào, nhưng nỗi tủi hổ trong những năm tháng xa cách đó là điều Triệu Tuân Âm cả đời này không bao giờ muốn nghĩ tới nữa.

Con người luôn cần có thời gian để làm quen với một người khác, cuối cùng khi cô đã quen với người đó thì người ta lại tàn nhẫn rời bỏ cô. Khi ở bên nhau, họ cũng có nhiều mộng tưởng về tương lai như tổ chức đám cưới ở đâu, chọn kiểu váy cưới như thế nào, trang trí phòng tân hôn như thế nào, tương lai sẽ định cư ở thành phố nào, có nên đi đến Châu Âu hay Châu Mỹ khi đi du lịch nước ngoài hay không... Tất nhiên cũng không thể tránh khỏi việc nói về việc sau này hai người có sinh con hay không.

“Chị rất không thích trẻ con." Thư Ngọc lạnh lùng nói, từ biểu cảm của cô ấy không thể biết được cô ấy có thích một người hay không, lúc đó chỉ có Triệu Tuân Âm mới có kiên nhẫn yêu cô ấy. Nếu không thì có lẽ khuôn mặt của Thư Ngọc đã bị đông cứng đến chết.

“Tại sao lại không thích trẻ con?” Triệu Tuân Âm lúc còn thiếu niên thật sự không thích trẻ con, nhưng sau này không biết là do lớn lên hay là do lúc đó gặp phải một em bé bám víu lúc trước cô còn nhỏ, nên khi nói chuyện có con với Thư Ngọc, cô rất thích: “Em rất muốn có một đứa con.”

Thư Ngọc đang đọc báo cáo, Thư Ngọc luôn bận rộn khi hai người ở bên nhau, cô ấy sẽ đọc thông tin trên máy tính bảng trong khi ăn. “Nữ nghệ sĩ kết hôn và sinh con, điều này ảnh hưởng rất lớn đến sự phát triển sự nghiệp của em.” Đối phương chỉ nói một cách lãnh đạm, Thư Ngọc lúc nào cũng có vẻ bình tĩnh, điềm tĩnh trong mọi chuyện. Cũng may lúc đó có cô ấy xuất hiện, Triệu Tuân Âm mới có thể bình tĩnh lại và tập trung vào kỹ năng diễn xuất của mình.

Khi đó, cô là nữ diễn viên bị mọi người trên mạng chỉ trích, làm gì cũng bị chỉ trích. Không phải cô chưa từng thầm khóc. Chỉ có Thư Ngọc lạnh lùng nói với cô “Khóc cũng chẳng có tác dụng gì, em phải dùng sức mạnh tài năng của mình để khiến họ im lặng."

Để trau dồi kỹ năng diễn xuất và tìm kiếm một nghề nghiệp phù hợp với mình, Thư Ngọc đã đưa cô đến thăm từng tên tuổi lớn trong làng giải trí, đề nghị họ làm việc cho Triệu Tuân Âm, diễn kịch và tích lũy kinh nghiệm. Bởi vì lúc đó công ty của cô không quan tâm đến con đường phát triển của cô, chỉ muốn cô trở thành một chiếc bình hoa di động quyến rũ nên Thư Ngọc cúi mặt đi tìm bạn cô ấy là Kỳ Ngộ ký hợp đồng và đưa tài nguyên cho cô, xây dựng lại hình tượng cho cô, cho cô bắt đầu lại.

Hầu hết những thành tựu sau này của cô đều do Thư Ngọc ban tặng và được Thư Ngọc nâng đỡ.

Triệu Tuân Âm đã yêu Thư Ngọc say đắm nên mới bất chấp tất cả để đáp lại tình cảm ấy.

***

“Đúng vậy.” Triệu Tuân Âm mỉm cười, tựa hồ cũng không có phản đối lời nói của Thư Ngọc, chỉ nói: “Hay là đợi đến khi em đoạt được tất cả giải thưởng Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất rồi mới kết hôn bí mật với chị và có một đứa con? Chị cảm thấy thế nào?"

Thư Ngọc nghe vậy, buông bản báo cáo trong tay xuống, ngẩng đầu liếc nhìn cô, không khỏi cười nói: “Nếu như lúc ấy em còn nguyện ý."

"—Dĩ nhiên em sẽ nguyện ý."

Cô đã thề.

Có lẽ lúc đó cô nói quá dễ dàng, quá tuyệt đối nên sau này lại phản tác dụng. Có lẽ những lời hứa khi còn trẻ luôn như thế, quá đẹp đẽ nhưng lại quá viển vông, ngoại trừ cảm giác có chút cay đắng khi nghĩ đến cô không thể làm gì khác.

Những ngày sau khi chia tay Thư Ngọc, Triệu Tuân Âm cũng tự hỏi bản thân liệu mình đã làm điều gì không thể sửa chữa hay đã mắc phải sai lầm nào mà cô không hề nhận ra trong quá trình quen nhau không.

KHÔNG.

KHÔNG.

KHÔNG.

Ngoại trừ việc hai người ngày càng xa nhau vì sự nghiệp thì giữa họ hầu như không có xích mích nào khác. Khi còn yêu nhau, cả hai đều công khai mối quan hệ trên Weibo.

Dù người khác có nghĩ gì hay nghĩ gì thì lúc đó họ vẫn yêu nhau điên cuồng.

Tất nhiên luôn có những cuộc cãi vã, nhưng mỗi lần cãi nhau đến cùng, hai người lại không nỡ làm nhau buồn lòng, hoặc là Thư Ngọc thỏa hiệp, đối phương là người thừa kế của một trong ba gã khổng lồ trong làng giải trí. Khi yêu Triệu Tuân Âm cũng chịu lùi bước cúi đầu, phải nói Triệu Tuân Âm lúc ấy chắc chắn từng rung động.

Cô vô cùng tin tưởng mình yêu đối phương, vào năm thứ ba, khi mới 26 tuổi, cô đang ở độ tuổi hoàng kim của diễn viên nhưng vì lời nói của Thư Ngọc mà cô muốn kết hôn.

Cô không nhớ cụ thể ngày nào Thư Ngọc đột nhiên hỏi cô: “Em có muốn cưới chị không?"

Là một diễn viên, đặc biệt là một diễn viên vừa đoạt giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, nếu lựa chọn kết hôn vào thời điểm đó gần như tương đương với việc tự cắt đứt tương lai của chính mình. Nhưng vì người đó là Thư Ngọc nên cô trả lời không chút do dự:

"Có ạ."

Hai người nhìn vào mắt nhau, kiên quyết nói: “Em muốn cưới chị.”

Người nọ nghe xong lời này, không khỏi cười nhẹ, nói: "Chị cũng muốn cưới em."

Cô ấy nói "muốn" chứ không phải "cần", Triệu Tuân Âm thông minh lẽ ra phải hiểu từng lời nói của đối phương, nhưng khi đó cô lại đắm chìm trong vị ngọt của tình yêu và bịt mắt, bịt tai để tin vào điều bản thân muốn tin.

Chính vì điều này mà cô đã rất sốc khi Thư Ngọc đề nghị chia tay.

Đã nhiều năm như vậy, trong lòng cô vẫn đau nhói khi nhớ lại cảnh Thư Ngọc chia tay cô năm đó.

Mọi người đều nói với cô rằng thời gian là liều thuốc giải độc tốt nhất, cuối cùng cô sẽ buông tay và quên đi.

Nhưng cô đã không làm thế.

Dù đã nhiều năm, ngày đêm trôi qua nhưng cô vẫn cảm thấy buồn khi nghĩ đến người đó.

Rõ ràng cô rất yêu cô ấy, cô ấy cũng rất yêu cô, nhưng họ lại không yêu đến cuối cùng. Dù là sự vật trên đời hay thay đổi hay lòng người hay thay đổi, kết quả trước mắt quả thực là như vậy, dù cô không muốn tin thì cũng đã trở thành sự thật đối phương đã lựa chọn rời bỏ cô.

Bởi vì cô đã từng yêu một người quá sâu đậm và say đắm nên rất lâu mới có thể quên và rất lâu mới có thể buông tay. Kể từ khi chia tay Thư Ngọc, không phải là không có ai khiến trái tim cô đập nhanh trở lại, cũng không phải là không có người yêu thương cô.

Những người đó đều rất tốt, trong khoảnh khắc nào đó cô thấy bóng dáng giống như Thư Ngọc, chính vì điều này mà cô nhận ra mình chưa bao giờ bỏ cuộc.

Nhưng rốt cuộc đối mặt với người yêu cũ đã có gia đình, Triệu Tuân Âm chỉ có thể buông tay và quên đi.

Năm này qua năm khác, không biết đã trải qua bao nhiêu mùa xuân, hạ, thu, đông.

Dường như vào một buổi sáng, cô đang đứng trước cửa sổ, nhìn những chiếc lá vàng rơi trên ngọn cây, cảnh tượng này khiến cô không khỏi nghĩ đến người đó một lần nữa, nhưng cảm giác khác với trước kia, chốc lát, cô cảm thấy nhẹ nhõm.

Cô quên mất mình đã đọc nó ở cuốn sách nào. Cuốn sách nói rằng người bạn từng yêu cuối cùng sẽ trở thành một phần cuộc sống của bạn. Không cần phải cố tình quên hay nhớ. Khi thời gian đủ dài, người ở lại sẽ là tự động buông bỏ.

Cô nghĩ rằng mình đã thực sự buông bỏ mối quan hệ mà mình có, kể từ khi Thư Ngọc đi, cô cũng mất đi khả năng yêu thương, cô đã yêu vài người và duy trì mối quan hệ với một vài người, chỉ vì điều này hay điều kia cuối cùng cả hai tuyên bố dừng lại.

Mãi cho đến sau này, cô mới gặp được Thi Nam Bắc.

Nghĩ đến Thi Nam Bắc, Triệu Tuân Âm chợt tỉnh lại từ trong ký ức của quá khứ nhận ra còn đang nói chuyện, nghĩ đến câu hỏi đối phương hỏi, Triệu Tuân Âm rốt cục lên tiếng trả lời:

"Vâng, tôi rất lấy làm tiếc."

Đối phương dường như không có gì ngạc nhiên khi nhận được câu trả lời này. Giống như Triệu Tuân Âm biết Thư Ngọc, Thư Ngọc cũng biết rất rõ về cô.

“Nhưng nghe em không có vẻ như đang tiếc lắm.”

“Vậy sao?” Triệu Tuân Âm hỏi. Cô không biết mục đích Thư Ngọc hôm nay gọi điện là gì, cũng không biết lúc này nên dùng giọng điệu như thế nào để nói chuyện với người cô yêu nhất trong quá khứ.

Đối phương dường như cười khúc khích sau khi nghe lời nói của cô: "Hôm nay tôi gọi cho em không phải vì muốn cãi nhau với em."

Dường như những lời này gợi lại một số chuyện đã xảy ra trong quá khứ, vẻ mặt Triệu Tuân Âm nhất thời trở nên xấu hổ.

"Tôi muốn gặp và trò chuyện với em." Bên kia nói.

“Tôi không nghĩ chúng ta có điều gì để nói khi gặp nhau.”

“Ừ.” Thư Ngọc nói chuyện điện thoại vẫn rất bình tĩnh tự tin, cho dù người đối diện là người yêu cũ của cô:

"Gặp em ở địa điểm cũ vào thứ Bảy lúc 7 giờ."

Nói xong, Thư Ngọc liền cúp điện thoại.

Triệu Tuân Âm ôm điện thoại bị cúp máy, ngơ ngác hồi lâu, không biết trong lòng đang cảm thấy gì, trên mặt nên bày ra biểu cảm gì.

Thành thật mà nói, nhiều năm trước, cô đã vô cùng háo hức khi nhận được cuộc gọi từ Thư Ngọc, đối phương sẽ chủ động gọi điện nói chuyện cũ với cô. Nhưng cô đã đợi rất lâu, không biết đã đợi bao nhiêu năm nhưng vẫn không nhận được cuộc gọi đó. Kết quả cuối cùng là nghe được tin Thư Ngọc đã kết hôn với người khác.

Điều buồn cười nhất trên đời là nhận được một thứ sai lầm vào đúng thời điểm, giống như việc Triệu Tuân Âm nhận được cuộc gọi từ bạn gái cũ khi cô đã kết hôn.

Mặc dù trước đây cô đã chờ đợi cuộc gọi đó nhưng quả thực đã lâu lắm rồi.

Lâu đến mức cô gần như quên mất mình đã trải qua những năm tháng đó như thế nào.

Thư Ngọc...

Thư Ngọc.

Triệu Tuân Âm còn nhớ rõ lúc đóa hoa xuân dần dần thức giấc, Thư Ngọc dẫn cô đến nhà họ Thư cưỡi ngựa, gương mặt lạnh lùng lông, nhưng khi nhìn cô lại có chút quan tâm không phù hợp với hình tượng của một chủ nhân.

Cô chưa bao giờ nghi ngờ đối phương không hề yêu cô, cô rất chắc chắn Thư Ngọc yêu cô, bởi vì cô biết Thư Ngọc khi yêu cô sẽ như thế nào, cho nên cô sẽ hiểu đối phương không yêu cô nữa thì đó là thật sự không còn tình cảm cho cô.

Cùng một người cũng có biểu cảm tương tự, nhưng vì không còn yêu nữa hoặc không yêu nhiều như vậy nên lông mày và ánh mắt của người kia lạnh lùng nói:

"Chúng ta chia tay đi, Triệu Tuân Âm."

Có lẽ vì không tin câu nói này sẽ phát ra từ miệng người yêu mình, Triệu Tuân Âm nghe xong câu này, sững sờ hai phút, cuối cùng cũng hiểu đối phương đang nói gì.

"Chị nói gì?"

Từ lúc có thể nhớ được, Triệu Tuân Âm đã gặp rất nhiều ác mộng. Mỗi lần tỉnh lại sau giấc mơ, cô sẽ vô cùng biết ơn vì mình có thể tỉnh dậy kịp thời, nhưng sau này, khi cô nhớ lại cảnh tượng Thư Ngọc chia tay cô, cô luôn tự hào biết bao rằng mọi chuyện xảy ra chỉ là một cơn ác mộng.

Khi cô tỉnh dậy từ trong giấc mơ, cô và Thư Ngọc vẫn giống như trước: không chia tay, không đối đầu nhau, cũng không quay đầu lại và cưới người khác..

Họ vẫn đẹp nhất và hạnh phúc nhất.

Chương trước Chương tiếp
Loading...