[BHTT] [EDIT] Cùng Ảnh Hậu Loé Hôn Sau

Chương 116: PN - Cá Xấu - Cậu Mới Xấu!



Kỳ Dư chưa bao giờ ghét ai như thế này, cô bé vừa ôm ngón tay vừa tức giận nghĩ.

Nhưng kẻ gây ra tội lỗi lại trưng ra bộ mặt ấm ức, khiến cô bé chẳng thể nói nặng lời.

"Em tại sao lại cắn người ta?" Kỳ Dư tức giận hỏi.

Đứa trẻ này là sao? Rõ ràng mẹ của cô bé là Triệu Tuân Âm và dì Thi đều rất dịu dàng nho nhã, tại sao con của họ lại hống hách như thế? Như một chú chó con vậy.

Tiểu bánh quy hoàn toàn không để ý đến cô bé, sau khi cắn xong lại ngồi xổm xuống đất: "..."

Kỳ Dư: "..."

Vì vậy, cô bé ghét nhất là trẻ con.

Vết cắn của tiểu bánh quy hơi mạnh, đến tối khi đi ngủ Kỳ Dư vẫn cảm thấy ngón tay mình nhói đau. Dù cô bé có kiêu ngạo đến đâu, có giống mẹ Kỳ Ngộ đến đâu, thì vẫn chỉ là một đứa trẻ, rất rõ ràng là việc bị cắn nhanh chóng đến tai mommy An Hòa của cô bé, người mẹ biết tin, sau khi nghe xong mọi chuyện thì cười nhạo cô bé không thương tiếc:

"Hahaha, đáng đời chưa? Đã bảo rồi, cái miệng của con không hề chiếm được lòng các cô gái." Mommy cười đến nỗi không thở được. "Nhưng phải công nhận là tiểu bánh quy thích con, thậm chí còn chia sẻ bình sữa của mình."

Tiểu Kỳ Dư: "..."

Ai cần em ấy thích chứ?!

An Hòa càng nghĩ càng thấy tiểu bánh quy đối với con gái mình là khác biệt, nên ý định định thân lại sống dậy, mặc kệ đang quay chương trình, cô dẫn Kỳ Dư đến chỗ Triệu Tuân Âm và tiểu bánh quy ở.

Đến nơi, Triệu Tuân Âm đang cầm điện thoại gọi video với Thi Nam Bắc, câu đầu tiên An Hòa nói khi mở cửa là, "Tuân Âm, xem ra hai đứa con chúng ta phải đính hôn thôi, con em cắn con chị – phải chịu trách nhiệm đấy!"

Kỳ Dư đi theo sau, mặt tối sầm lại: "..."

Triệu Tuân Âm đang nói chuyện với Thi Nam Bắc: "..."

Nghe sao thấy kỳ lạ vậy?

An Hòa vào trong và tóm tắt câu chuyện của hai đứa trẻ một cách đơn giản, vừa nói vừa không ngừng chê bai con gái mình, "Phải nói thật, con bé này đúng là mặt lạnh, chưa bao giờ nói được một lời hay, nói với nó bao nhiêu lần là phải lịch sự với các cô gái, nhưng nó không nghe. Bây giờ thì hay rồi, bị con gái em cắn, đến giờ ngón tay vẫn đau, hahaha!"

Triệu Tuân Âm lườm bạn thân một cái rõ dài, "Chị đừng cười nữa được không?"

Cô quay sang hỏi Kỳ Dư với khuôn mặt lạnh lùng, "Tiểu Dư, tay con sao rồi? Đưa cho dì xem nào."

Tiểu Kỳ Dư giữ mặt lạnh, giấu tay phải sau lưng, lạnh lùng nói, "Không sao."

Triệu Tuân Âm: "..."

Triệu Tuân Âm thực sự nghĩ gen của bà chủ Kỳ quá mạnh mẽ, dù miệng lưỡi của bạn thân mình không kiềm chế được, nhưng điều này không sai, Kỳ Dư – hoàn toàn là bản sao của bà chủ Kỳ, từ nhỏ đã thích giữ khuôn mặt lạnh lùng, khiến người lớn rất muốn trêu chọc.

Ai lại không muốn xoa nắn khuôn mặt nhỏ lạnh lùng ấy, xem đối phương tức giận thế nào chứ?

Thở dài, như Thi Nam Bắc nói, đúng là kỳ cục.

Triệu Tuân Âm cố gắng kiềm chế suy nghĩ kỳ lạ của mình, cố nhịn không chọc vào má Kỳ Dư, quay lại lôi cô con gái ngốc nghếch của mình từ trong chăn ra, hỏi: "Con có cắn chị không?"

Tiểu bánh quy ôm bình sữa, mặc bộ đồ ngủ hình thỏ màu hồng, có lẽ vì vừa nằm trong chăn nên mặt đỏ hồng, mẹ hỏi, cô bé hiểu.

Nhưng cô bé không thấy mình làm gì sai.

Tiểu bánh quy nhìn dì An và chị đẹp, ôm bình sữa im lặng.

Triệu Tuân Âm: "..."

Cô bé nhìn đáng yêu như thiên thần, nhưng khi gây rắc rối lại trưng ra vẻ mặt ấm ức.

Ai không biết còn nghĩ là cô bé chịu oan lớn lắm.

Giống hệt Thi Nam Bắc hồi nhỏ, nhưng Thi Nam Bắc còn tốt hơn, hồi nhỏ Thi Nam Bắc rất hay gây rắc rối, nhưng lần nào xin lỗi cũng rất thành khẩn, kèm theo vài giọt nước mắt, hiệu quả rất tốt, khiến người ta không nỡ trách.

Đúng là không uổng phí gương mặt thuần khiết như mối tình đầu trời ban, khiến người ta muốn bảo vệ.

Tiểu bánh quy có bảy phần giống Thi Nam Bắc, ngoài nhờ vào mẹ, từ khi sinh ra đã dựa vào gương mặt xinh đẹp, sống cuộc sống mọi người yêu thương, nhưng khi gây rắc rối lại không biết tận dụng lợi thế, dù có hỏi thế nào cô bé cũng không nói, chỉ ôm bình sữa ngồi đó thành một cục thịt.

Rõ ràng hôm nay cũng vậy.

Đoàn làm phim chưa bao giờ thấy cảnh thú vị như thế này, cảnh này quá hấp dẫn, tất nhiên là muốn quay lại, trước máy quay, Triệu Tuân Âm cũng không thể nói nặng lời. Ở nhà Thi Nam Bắc luôn là người đóng vai người tốt, còn cô là người xấu, hôm nay Thi Nam Bắc không có ở đây, Triệu Tuân Âm lo mình không dạy dỗ được con.

Phải nói, người đọc sách nhiều có nhiều kinh nghiệm trong việc nuôi dạy con cái, từ khi sinh ra đến giờ, Triệu Tuân Âm hầu như không phải lo lắng gì, cũng vì vậy mà cô mới nhận lời tham gia chương trình này để có nhiều thời gian ở bên con.

Nhưng tiếc là tiểu bánh quy không hợp tác.

Dù hiểu hết những gì mẹ nói, nhưng lại không phối hợp.

Như bây giờ, rõ ràng cô bé hiểu mẹ hỏi gì, nhưng không nói, khiến Triệu Tuân Âm tức giận.

"Mẹ đang nói chuyện với con đấy." Triệu Tuân Âm nói, "Sao lại cắn tay chị?"

Tiểu bánh quy chân trần, mũm mĩm, tay béo ôm bình sữa, ngẩng đầu nhìn mẹ.

Triệu Tuân Âm sợ nhất là ánh mắt ngây thơ của con gái: "..."

Cô bé quá giống Thi Nam Bắc, mỗi khi Thi Nam Bắc làm nũng cũng dùng biểu cảm này.

"Nói đi, nếu không mẹ sẽ giận đấy." Triệu Tuân Âm lại nói.

Không nói sẽ khiến mẹ giận, điều này tiểu bánh quy nhớ rất rõ, vì vậy cô bé nghiêng đầu, nhìn chị đẹp lạnh lùng và khó chịu đứng giữa phòng: "..."

Triệu Tuân Âm đau đầu: "Nam Tầm, xin lỗi chị đi."

Kỳ Dư: "..."

Thật ra không cần thiết, Kỳ Dư nghĩ kiêu ngạo, dù sao mình là chị, chịu thiệt một chút cũng không sao, hơn nữa hôm nay mình đã từ chối tiểu bánh quy, con gái khi không được người mình thích sẽ làm vài hành động quá khích, điều này có thể hiểu.

Tiểu bánh quy im lặng không nói, điểm này khiến Triệu Tuân Âm sắp phát điên, rõ ràng cô và Thi Nam Bắc không phải người ít nói.

Phải nói, khi cô mới ra mắt, hình tượng của cô là người lạnh lùng, nhưng thực ra cô không lạnh lùng lắm, ít nhất là người bình thường. Chưa kể Thi Nam Bắc, miệng lưỡi của em ấy, không nói thì thôi, khi nói thì người chết cũng có thể sống lại, nói không ngừng.

Triệu Tuân Âm không thể hiểu tại sao, con gái của họ lại có cái miệng như vàng, một năm mở miệng được hai, ba lần là may rồi?

Tiểu bánh quy biết nói muộn, và khi biết nói chỉ có thể nói những từ ngắn gọn, khi nũng nịu thì nói "nhớ bạn", khi tức giận thì nói "cứu mạng"... Triệu Tuân Âm thực sự không hiểu tại sao, chẳng lẽ vì cô không cố gắng học hành, không vào được trường đại học tốt nên con gái mới biết nói muộn như vậy?

Triệu Tuân Âm hối hận!

Nhưng cô dù hối hận cũng phải giải quyết chuyện này hôm nay, cô không muốn con mình lớn lên thành một tiểu bạo chúa, động tí là đánh người, mà cắn người thì càng không được.

"Mẹ và mommy thường dạy con như thế nào? Có gì phải nói rõ, đánh người là không đúng... Khụ, cắn người càng không đúng." Triệu Tuân Âm khuyên bảo.

Tiểu bánh quy không vui, bực bội nói: "Cá xấu."

Triệu Tuân Âm: "...?"

Cá xấu là gì? Mẹ đang dạy dỗ con, con lại nói về cá à!

Kỳ Dư: "..."

Rốt cuộc phải nói bao nhiêu lần nữa? Chị là "Dư", không phải "cá".

Tiểu bánh quy chìm đắm trong thế giới riêng của mình, lại bực bội nói: "Cá xấu."

Kỳ Dư: "..."

Em hết thuốc chữa rồi, nhóc con.

Người lớn ở đó đều không hiểu tiểu bánh quy đang nói gì, chỉ có Kỳ Dư hiểu, nhưng cô bé quá kiêu ngạo, không chấp nhận việc mình phải thừa nhận biệt danh trẻ con tiểu bánh quy đặt cho.

Đặt cái tên xấu xí như vậy, sau này làm sao cô đi chinh phục đại dương được?

Nghe thật là không có khí thế.

Tiểu bánh quy không nhận được câu trả lời mong muốn, trong lòng càng không vui, ngẩng đầu lên, mím môi, co mũi, sắp khóc.

Triệu Tuân Âm: "..."

Thi Nam Bắc chết tiệt, mau quay lại dỗ con đi!

An Hòa: "..."

Mẹ nó, đều sinh con gái, tại sao con của Triệu Tuân Âm lại dễ thương thế này? Khi làm nũng rơi nước mắt khiến người ta tan chảy, còn con gái mình thì suốt ngày mặt lạnh như xác chết, nhìn mà chán ghét.

Khỉ thật, không phục!

Tiểu bánh quy lại nói: "Cá xấu."

Kỳ Dư không thể chịu nổi: ". Đã nói là 'Dư', không phải 'cá'."

Tiểu bánh quy cố chấp: "Cá."

Kỳ Dư lạnh lùng sửa: "Dư."

"Cá."

"Dư."

"Cá."

"Dư."

"Cá!"

"Dư!"

Triệu Tuân Âm: "..."

An Hòa: "..."

Hai đứa nhóc này, đang làm cái gì thế, máy phát lại à?!

Triệu Tuân Âm định cắt ngang cuộc đối thoại vô nghĩa của hai đứa, nhưng không ngờ em bé lại giơ tay mũm mĩm lau nước mắt, bực bội nói: "Cá xấu!"

Triệu Tuân Âm: "...?"

Đây đúng là chuyện lạ, con bé này nổi tiếng là nhút nhát, bị bắt nạt chỉ biết khóc, hôm nay mặt trời mọc phía Tây, tiểu bánh quy biết giận người sao?

Chương trước Chương tiếp
Loading...