[BHTT] [EDIT] Cùng Ảnh Hậu Loé Hôn Sau
Chương 115: PN - Câu Chuyện Tỏ Tình Của Cô Bé Mặt Quan Tài Nhỏ - Nhớ Bạn
Tiểu bánh quy nói chuyện rất muộn, khó khăn lắm mới biết nói, nhưng cũng chỉ biết nói những từ đơn giản như "nhớ bạn", "không muốn", "ăn cơm" và mỗi khi bị người lớn xoa nắn thì kêu lên từ quen thuộc nhất "cứu mạng".Dự đoán của An Hòa hoàn toàn chính xác, tiểu bánh quy hoàn hảo kế thừa tất cả các gen tốt của hai mẹ cô bé, Triệu Tuân Âm và Thi Nam Bắc. Khuôn mặt cô bé giống như thiên thần bước ra từ bức tranh sơn dầu, đẹp đến nỗi ai gặp cũng yêu, hoa gặp cũng nở, nhưng điều này khiến ai gặp cô bé cũng không thể cưỡng lại được mà xoa nắn khuôn mặt xinh đẹp đó.Xoa mãi không dừng, chẳng ai nghĩ đến cảm xúc của đứa trẻ.Vì vậy, từ quen thuộc nhất của tiểu bánh quy là "cứu mạng", bởi vì chỉ có từ này mới thể hiện hoàn hảo sự bất mãn và không chịu khuất phục của cô bé.Các người không thể dựa vào việc người khác dễ thương mà bắt nạt người khác được chứ?!Hừ. Nhưng tiểu Kỳ Dư không nghĩ vậy, vì cô bé là đứa trẻ sinh ra trong gia đình giàu có, từ nhỏ đã nghiêm túc trong lời nói và hành động, cô bé cảm thấy mình chỉ đơn giản là từ chối tình cảm của tiểu bánh quy, không đến mức khiến đối phương phải kêu cứu mạng chứ?Tiểu Kỳ Dư không phục.Nhưng cô bé phải phục mommy An Hòa của mình, trước khi ra ngoài. Vì lo lắng con gái sẽ bắt nạt vợ mình, trước khi đi, bà chủ Kỳ vốn ít nói và sắc bén, lần đầu tiên gọi con gái vào phòng làm việc, hai mẹ con nhìn nhau chằm chằm trong 10 phút, Kỳ Ngộ nói: "Phải nhường mommy."Tiểu Kỳ Dư hỏi: "Có lợi ích gì?"Không hổ danh là con nhà kinh doanh, Kỳ Dư từ nhỏ đã nắm được bí quyết đàm phán, cần chiếm lợi thì nhất định phải chiếm lợi, trễ là không kịp.Kỳ Ngộ: "Cho phép con nhảy lớp một lần."Con gái cô quá thông minh, luôn cảm thấy các giáo viên và bạn học trong trường mẫu giáo không đủ thông minh, luôn muốn nhảy lớp, nhưng An Hòa từ chối, lý do là trẻ con cần một tuổi thơ đẹp.Kỳ Dư không hề cảm thấy lãng phí ba năm ở trường mẫu giáo là khởi đầu cho một tuổi thơ đẹp.Vì vậy, để không cho vợ bị con gái bắt nạt khi ra ngoài, bà chủ Kỳ chỉ có thể đồng ý.Điều kiện này rất tốt, khiến người ta hài lòng, nên tiểu Kỳ Dư nghiêng đầu cười, đồng ý: "Thỏa thuận.""....."Là một người kinh doanh, điều quan trọng nhất là giữ lời. Đã hứa với mẹ trước khi ra ngoài là nghe lời mommy và nhường mommy, thì cô bé sẽ làm đúng như vậy.Vì vậy, khi mommy phê bình và dạy dỗ cô bé hơn 10 đến 20 phút, Kỳ Dư không phản bác như mọi khi.Điều này làm An Hòa rất hài lòng, cảm thấy ít nhiều gen của mình cũng truyền lại cho Kỳ Dư một chút, không để con trở thành "mặt lạnh" thứ hai.An Hòa khuyên bảo: "... Dù sau này con không kết hôn với tiểu bánh quy, nhưng dù sao cô bé cũng là con gái của dì Triệu, hai đứa lớn lên bên nhau, con có cần phải nói không thích cô bé trước mặt mọi người không???"Nói cũng không phải là không có lý.Vì vậy tiểu Kỳ Dư im lặng hai giây, sau đó ngẩng đầu lên hứa với mommy: "Lần sau con chỉ nói riêng với cô bé."An Hòa: "......" Con gái ngoan, mẹ Kỳ Ngộ của con ngày xưa cũng nổi tiếng là hoa hoa tiểu thư,không biết đã thu hút bao nhiêu tình yêu vụn vặt, dù luôn tỏ ra lạnh lùng, nhưng thỉnh thoảng lại nói ra vài lời tình cảm, sao con không học được chút nào từ mẹ vậy???An Hòa bắt đầu lo lắng con gái mình sẽ sống độc thân suốt đời.Tiểu Kỳ Dư không quan tâm.Kỳ Dư giống Kỳ Ngộ ở điểm lạnh lùng, nghiêm khắc, lạnh nhạt, nghiêm túc, cô bé thực sự là một "mặt lạnh" chính hiệu. Nhưng dù sao cô bé cũng là con của An Hòa, nên ít nhiều cũng có chút giống mẹ – ví dụ như sự kiêu ngạo.Chương trình tạp kỹ có 6 đứa trẻ tụ họp, dù Kỳ Dư không phải là lớn nhất, nhưng nhờ dòng máu ưu việt của gia đình Kỳ, cô bé trở thành người có tiếng nói tuyệt đối trong số 5 đứa trẻ còn lại.....Tại sao lại là 5?Vì tiểu bánh quy luôn không hiểu cô bé đang nói gì, hỏi gì cô bé cũng chỉ biết nhìn với đôi mắt to tròn lấp lánh.Kỳ Dư cảm thấy cô bé cần bổ sung canxi: "..."Tuy nhiên, điều làm Kỳ Dư tuyệt vọng nhất không phải là điều đó, mà là việc tiểu bánh quy luôn không nhớ được tên của cô bé, dù cô bé đã lặp lại 10 lần."Yaya...!" Khi gọi người khác, tiểu bánh quy chỉ phát ra hai âm đơn giản này.Kỳ Dư đôi khi thực sự nghi ngờ liệu tiểu bánh quy có phải là con của dì Triệu và dì Thi không, vì không kể mẹ của tiểu bánh quy, dì Thi Nam Bắc là tiến sĩ y khoa, ông ngoại cô bé là nhà nghiên cứu tàu ngầm đã nghỉ hưu, mà ngay cả mẹ ruột Triệu Tuân Âm của cô bé cũng từng đoạt nhiều giải thưởng trong làng giải trí, sau này chuyển sang làm đạo diễn cũng đoạt giải đạo diễn xuất sắc, sao gen tốt như vậy lại không biết nói?Tiểu Kỳ Dư lạnh lùng và kiêu ngạo lại hiếm khi cảm thấy thương cảm cho tiểu bánh quy."Kỳ Dư." Khi làm nhiệm vụ, tiểu Kỳ Dư tranh thủ thời gian, lại nhắc lại tên mình với tiểu bánh quy, "Tên chị là Kỳ Dư."Tiểu bánh quy ngồi xổm bên cạnh, nghe thấy cô bé nói liền ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn như thiên thần, trắng trẻo, tròn trịa, tóc được mẹ cột thành búi nhỏ, đáng yêu vô cùng."Tiểu Ngư Nhi." Tiểu bánh quy cười tươi.Kỳ Dư: "..."Em mới là cá, trí nhớ chỉ có bảy giây thôi đấy.Kỳ Dư mặt không biểu cảm: "Là 'Kỳ Dư', không phải 'Tiểu Ngư Nhi'."Tiểu bánh quy cười nhắm tít mắt, chẳng hề thấy mình gọi sai: "Tiểu Ngư Nhi!"Kỳ Dư: "..."Im lặng một lúc, Kỳ Dư thỏa hiệp: "... Hoặc em gọi chị là chị Dư đi."Tiểu bánh quy nghiêng đầu, không hiểu sao lại phải gọi là chị.Kỳ Dư biểu cảm cứng đơ, chưa từng thấy đứa trẻ nào thông minh kém như vậy: "... Chị lớn hơn em, nên em phải gọi chị là chị."Tiểu bánh quy hiểu ra, liền mở miệng với giọng nói ngọt ngào: "Tiểu Ngư Nhi!"Kỳ Dư: "...""Là 'chị Dư".""Tiểu Ngư Nhi.""Chị Dư." "Tiểu Ngư Nhi.""Chị Dư!""Tiểu Ngư Nhi!"Kỳ Dư từ bỏ việc nói chuyện với đứa trẻ này: "..."Hoàn toàn là đàn gảy tai trâu, vì đứa trẻ này luôn sống trong thế giới riêng của mình.Tiểu bánh quy thấy Kỳ Dư không nói gì nữa, định quay đi, nhưng trong lòng cô bé lại lo lắng, đứng dậy rồi bước theo, đôi chân nhỏ bé của cô bé lắc lư theo từng bước.Kỳ Dư đi đến đâu cô bé theo đến đó, mệt thì ngồi xuống nghỉ, khát thì ôm bình sữa treo trên cổ uống.Kỳ Dư: "..."Một đứa trẻ chưa cai sữa, hừ.Chắc chắn tiểu bánh quy đã nhận ra ánh mắt không mấy thiện cảm của Kỳ Dư, suy nghĩ ba giây, cô bé rất hào phóng tiến lên, đứng nhón chân, đưa bình sữa treo trên cổ đến cằm Kỳ Dư: "Nhớ bạn."Kỳ Dư: "..."Cách bạn nhớ một người là cho cô ấy uống sữa sao?Trời đất chứng giám, tiểu bánh quy từ nhỏ đã rất sùng bái đồ ăn, là người rất bảo vệ đồ ăn của mình, không ai có thể lấy được một miếng cơm hay một giọt sữa từ miệng cô bé, càng không nói đến việc cô bé tự nguyện chia sẻ đồ ăn của mình.Nhưng tiếc rằng tiểu Kỳ Dư không hiểu, luôn tự hào rằng mình là người lớn, đã coi việc uống sữa là hành động chỉ dành cho trẻ con, "Chị không cần."Cô bé thẳng thừng từ chối tiểu bánh quy.Tiểu bánh quy nhắc lại: "Nhớ bạn."Vừa nói, cô bé vừa lắc bình sữa trong tay, đưa tới cằm Kỳ Dư.Cô bé thực sự muốn tự tay đưa bình sữa vào miệng Kỳ Dư, nhưng chiều cao của Kỳ Dư quá cao, dù cô bé có nhón chân cũng không với tới.Kỳ Dư vẫn lạnh lùng từ chối: "Chị không cần."Tiểu bánh quy nhăn mặt, sắp khóc: "... Nhớ bạn."Kỳ Dư: "..."Haizz, thế giới này luôn có những cô gái si tình như vậy, Kỳ Dư nghĩ kiêu ngạo, dù con gái của dì Triệu rất dễ thương, nhưng Kỳ Dư không phải người dễ bị sắc đẹp mê hoặc.Một cô gái tốt phải có hoài bão, lý tưởng của cô là chinh phục vũ trụ, không thể bị tình cảm ràng buộc, dành thời gian vào những chuyện tình yêu vụn vặt này.Nhân gian không đáng.Nói thật, một dao cắt đứt, đau dài không bằng đau ngắn, nhân lúc tiểu bánh quy còn nhỏ, cô nên sớm nói rõ, không để tiểu bánh quy mãi nhớ về cô suốt nhiều năm.Vì vậy, Kỳ Dư lặp lại: "Chị không cần."Tiểu bánh quy đau lòng.Bình sữa ngon như vậy, tại sao chị đẹp lại không thích? Có phải vì cô bé chưa đủ dễ thương không? Tiểu bánh quy ấm ức, mắt đỏ hoe nhưng vẫn cứng đầu không khóc.Kỳ Dư thực sự có chút mềm lòng, nhưng cô hoàn toàn thừa hưởng sự lạnh lùng của mẹ mình, dù mềm lòng nhưng vẫn phải nói: "Chị không thích em, em cũng đừng thích chị."Tiểu bánh quy ngồi xổm xuống đất, buồn bã ôm chặt bình sữa, sau khi nghe xong lời của Kỳ Dư chỉ nói nhỏ: "Cứu mạng."Kỳ Dư: "..."Ngoài việc kêu cứu mạng, bạn còn biết nói gì khác không?Kỳ Dư lạnh lùng cúi xuống, nói: "Em có hiểu lời chị nói không?"Tiểu bánh quy cúi đầu nhai núm vú, không nói gì.Nhìn cô bé mũm mĩm trước mặt, Kỳ Dư nhịn không được, cuối cùng vẫn không kìm lòng được, đưa tay chọc vào búi tóc nhỏ của tiểu bánh quy: "... Này, nhóc con."Không đáp lại.Kỳ Dư lại chọc: "Này này, nhóc mập..."Chưa nói hết câu, tiểu bánh quy đột nhiên ngẩng đầu, cắn ngay vào ngón tay Kỳ Dư: "Xấu!"Không thể chịu được ai nói mình mập, tiểu bánh quy thật sự tức giận.Kỳ Dư nổi điên: "!!!"Có chuyện gì không thể nói đàng hoàng sao? Phải dùng miệng để giải quyết à?!