[BHTT] [EDIT] Bày Quán Ăn Nhỏ Công Lược Phú Bà
Chương 20
“......”Khi nhìn thấy sốt bò cay, Tô Thụy Hi rơi vào im lặng. Suy nghĩ đầu tiên của cô là: Không lẽ Tôn Miểu lại keo kiệt đến vậy? Nhưng nghĩ lại, vì trong sốt có ớt, bản thân cô cũng sẽ không ăn nhiều, nên cô không để ý lắm. Cô chỉ lấy phần sốt bò cay cùng lẩu cay của mình, đi đến chiếc bàn bên cạnh để ăn.
Lúc này là giờ cơm tối, hầu hết mọi người đã về nhà, nên ít ai ngồi lại ăn ở bàn nhỏ bên quán. Phần lớn khách hàng đều mang đồ ăn về nhà để dùng cùng gia đình.
Nhờ vậy, Tô Thụy Hi mới có một chỗ ngồi vào giờ cao điểm tại quán của Tôn Miểu.
Tôn Miểu thấy Tô Thụy Hi ngồi xuống bên cạnh, liền tiếp tục đón khách mới. Nhưng trong lòng vẫn tò mò, không nhịn được mà thầm thì với hệ thống trong đầu: “Tô Thụy Hi có thích sốt bò mình làm không nhỉ?”
Cô không học cách làm sốt bò cay từ hệ thống, mà hoàn toàn dựa vào kỹ năng nấu nướng trước đây của mình, cộng thêm sự sáng tạo bây giờ.
Tôn Miểu đã nếm thử vài lần, cảm thấy cũng ngon, rất hợp để ăn cùng cơm. Nhưng với người không ăn cay như Tô Thụy Hi, không biết liệu có phù hợp hay không.
Hệ thống đáp lại với giọng điệu keo kiệt: “Ký chủ, sốt bò cay này không phải do tôi dạy, nên không thể đảm bảo ngon hay không.”
Tôn Miểu bĩu môi, không muốn đôi co với hệ thống nữa, tiếp tục làm việc.
Lúc này, Tô Thụy Hi đến khá muộn, so với những người sống trong khu biệt thự thì càng muộn hơn. Sau khi xếp hàng nửa tiếng, phía sau cô gần như không còn khách nào.
Tôn Miểu tranh thủ làm xong phần lẩu cay cho vài người cuối cùng, sau đó rửa tay qua loa rồi đi đến bên cạnh Tô Thụy Hi.
Ngay giây phút đó, dù Tôn Miểu không rõ sốt bò của mình ngon hay không, nhưng cô có thể khẳng định một điều: Tô Thụy Hi thấy rất cay.
Khi Tô Thụy Hi ngước nhìn lên, đôi môi đỏ ửng, trong mắt cô thậm chí còn có lớp sương mờ nước. Tôn Miểu không cần hỏi cũng biết, cô ấy đã bị cay đến mức không chịu nổi.
Tôn Miểu thấy khó hiểu: Làm sao lại cay được? Cô đã chọn loại ớt xanh và đỏ không cay, đặc biệt là ớt đỏ, dùng loại ớt trái cây dày vỏ, hoàn toàn không cay. Nếu theo khẩu vị của Tôn Miểu, cô đã dùng ớt nhỏ hoặc ớt đèn lồng rồi.
Vì cân nhắc khẩu vị của Tô Thụy Hi, cô mới chọn loại ớt không cay này.
Nhưng không ngờ, vẫn khiến Tô Thụy Hi thấy cay.
Thường ngày, Tô Thụy Hi luôn lạnh lùng, không lộ nhiều cảm xúc. Nhưng hôm nay, với đôi má ửng đỏ và ánh mắt như sắp khóc, trông cô thật sự rất đẹp.
Tôn Miểu cố gắng gạt bỏ ý nghĩ “nữ đồng cảm” của mình, chỉ hỏi: “Cay lắm sao?”
Tô Thụy Hi gật đầu: “Rất cay.”
Không phải cay bình thường. Ban đầu cô chỉ chấm một ít lên nắp hộp dùng một lần, sau đó gắp một miếng nhỏ đưa vào miệng. Vì tin tưởng vào Tôn Miểu, cô nghĩ sẽ không dở, nên mới thử. Nhưng không ngờ, vị cay vừa vào miệng đã bùng lên mạnh mẽ.
Tôn Miểu hơi nhíu mày: “Không thể nào, tôi thật sự không bỏ nhiều ớt.
“Cô nói dối, thật sự rất cay.”
Tô Thụy Hi khẽ hít mũi, trông có chút đáng thương. Vẻ ngoài lạnh lùng thường ngày của cô đã giảm bớt, khiến Tôn Miểu không tự giác mà trở nên bạo dạn hơn. Cô kéo một chiếc ghế nhỏ ngồi xuống bên cạnh.
Tôn Miểu lấy từ túi tạp dề ra một đôi đũa dùng một lần: “Cô có ngại không? Tôi thử một chút nhé.”
Tô Thụy Hi lúc này thực sự hơi tức giận, cô hoàn toàn tin tưởng vào Tôn Miểu nên mới ăn thử, không ngờ lại cay đến mức nước mắt, nước mũi sắp chảy ra. Vì vậy, khi nghe Tôn Miểu nói: “Tôi thử một chút nhé,” thay vì ác cảm vì sạch sẽ, Tô Thụy Hi lại đẩy cái nắp bát về phía cô ấy: “Cô ăn đi!”
Tôn Miểu mở bao đũa, gắp một ít cho vào miệng, Tô Thụy Hi ở bên cạnh, nhìn cô với ánh mắt đầy kỳ vọng, như muốn nói: Thế nào? Rất cay đúng không, tôi đã bảo là cay mà!
Nhưng thực tế, khi ăn thử, Tôn Miểu vẫn thấy đây là hương vị quen thuộc như ở nhà, không hề cay hơn dù để lâu.
Do dự một chút, cô chỉ có thể trả lời: “Không cay mà.”
“Không thể nào không cay được!” Tô Thụy Hi không tin nổi, nhìn thẳng vào Tôn Miểu.
Khi nhìn Tô Thụy Hi, cô chú ý đến đôi môi của Tô Thụy Hi. Trông nó đúng là có vẻ bị cay. Đôi môi đỏ hồng, hơi sưng, trông như vừa thoa một màu son đỏ rực.
Dù quen biết chưa lâu, Tôn Miểu đã nhận ra Tô Thụy Hi không thích những màu son quá nổi bật. Tô Thụy Hi thường chọn màu gần giống hoặc chỉ sáng hơn màu môi tự nhiên. Những màu quá đậm, em chưa từng thấy Tô Thụy Hi dùng.
Tô Thụy Hi không thích những thứ quá nổi bật, không thích hương vị nồng đậm, cũng không ưa màu sắc quá rực rỡ. Trang phục thường là tông màu nhẹ nhàng, nhưng đôi khi mặc đồ công sở màu đen, trông rất phong cách.
Khí chất của Tô Thụy Hi vốn toát ra từ bên trong, không cần trang điểm cầu kỳ để bổ trợ.
Nhìn Tô Thụy Hi lúc này, Tôn Miểu chợt nghĩ: Màu son đỏ có lẽ cũng rất hợp với Tô Thụy Hi, khiến khí chất thêm mạnh mẽ... chỉ là ánh mắt đừng long lanh như bây giờ, vì như thế sẽ làm mất đi khí thế.
Tô Thụy Hi không nhận ra, giọng điệu của mình lúc này lại pha chút hờn dỗi:
“Không thể nào không cay được.”
Trước lời phản bác, Tôn Miểu chỉ biết nói: “Vậy... chắc chắn là cô không chịu được cay rồi.”
Câu nói này khiến cả hai rơi vào im lặng. Một lát sau, Tôn Miểu hỏi:
“Vậy lọ sốt thịt bò này, cô đừng ăn nữa, trả lại tôi được không?”
Phản ứng đầu tiên của Tô Thụy Hi là không thể. Tô Thụy Hi lập tức nói: “Làm gì có chuyện đã tặng người ta rồi lại đòi về?”
Lý lẽ của Tô Thụy Hi vô cùng hợp lý, khiến Tôn Miểu chỉ có thể đáp: “Được thôi...”
Trong lòng cô vẫn thấy khó hiểu: rõ ràng cay đến mức này, tại sao Tô Thụy Hi vẫn giữ lọ sốt đó?
Chỉ có Tô Thụy Hi biết lý do: Dù cay, nhưng lọ sốt thịt bò này thực sự rất ngon.
Như Tôn Miểu đã nói, đây là một món ăn kèm tuyệt vời. Ngay từ miếng đầu tiên, Tô Thụy Hi đã cảm nhận được, dù cay, nhưng ăn kèm với cơm hay bất kỳ món nào cũng sẽ rất hợp. Ngay cả đồ ăn gọi ngoài về cũng trở nên ngon hơn khi có sốt này.
Vậy nên, dù cay, Tô Thụy Hi cũng quyết định không trả lại.
Thấy Tô Thụy Hi bị cay nặng, lại là sốt do mình đưa, Tôn Miểu quyết định giúp đỡ, cô lấy từ túi ra một viên kẹo: “Cô ăn cái này giải cay đi, uống thêm ít nước dùng không? Tôi sẽ múc riêng cho cô một bát.”
Cả kẹo lẫn nước dùng, với Tô Thụy Hi mà nói, đều là quà không thể từ chối, nhất là nước dùng. Hôm qua Tô Thụy Hi định gọi nhưng quên mất, giờ cô chủ động đề nghị, Tô Thụy Hi sao có thể từ chối.
“Được,” Tô Thụy Hi gật đầu, còn dặn thêm: “Nước dùng múc mang về, tôi sẽ ăn sau.”
Tô Thụy Hi không ăn nhiều sốt, nhưng vì không chịu được cay nên cảm giác đặc biệt nồng. Uống vài ngụm nước dùng, sau một lúc, Tô Thụy Hi cũng dễ chịu hơn. Bát nước dùng thêm, Tô Thụy Hi quyết định để mang về, sáng hoặc trưa mai hâm nóng uống tiếp.
Lần này Tô Thụy Hi sẽ rút kinh nghiệm, uống riêng chứ không để dì giúp việc nấu chung mì, tránh làm mất hương vị nguyên bản.
Tôn Miểu không nghĩ nhiều, quay lại xe đẩy, chuẩn bị bát nước dùng mang về.
Tô Thụy Hi tiếp tục ăn tối, cô ăn chậm rãi, thành ra tốn không ít thời gian, lúc cô ăn được một nửa, Chu Linh và mẹ đi tới.
Thấy Tô Thụy Hi, mẹ của Chu Linh hơi ngạc nhiên, khẽ gật đầu chào Tô Thụy Hi rồi kéo con gái lại, bày ra vẻ dịu dàng:
“Linh Linh, con chưa từng ăn lẩu cay đúng không? Quán này rất ngon mà sạch sẽ nữa. Mẹ không cho con ăn lẩu cay ngoài kia vì họ làm không sạch, chứ đâu phải ép con nhịn. Con xem, mẹ vừa tìm được quán ngon là lập tức đưa con đến đây.”
Bà quay sang Tôn Miểu gọi món: “Hai phần, đều mang về. Tôi lấy...” Bà gọi xong, quay lại hỏi Chu Linh: “Còn con thì sao, Linh Linh?”
Chu Linh lúc này sợ lộ chuyện, thực ra cô đã ăn ở đây mấy ngày liền. Nhưng thấy Tôn Miểu nháy mắt, cô thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười: “Con muốn ăn cái này...”
Đây là bí mật nhỏ giữa cô và Tôn Miểu, khiến Chu Linh thấy đặc biệt vui. Ở độ tuổi này, có một bí mật nho nhỏ giấu ba mẹ, lại là chuyện phát hiện đồ ăn ngon trước cả mẹ, làm cô có cảm giác tự hào.
Chu Linh và mẹ mỗi người mang một phần lẩu cay, vừa đi vừa cười nói trên đường về. Với Chu Linh, hôm nay là một trải nghiệm hiếm có.
Cô vốn luôn sống trong áp lực, không dám nói thật lòng với ba mẹ. Nhưng giờ cô nhận ra, đôi khi mình làm tốt hơn họ, ví dụ như tìm được quán lẩu cay cả nhà đều khen ngon.
Không khí giữa hai mẹ con nhờ món ăn mà trở nên thoải mái, vui vẻ hơn nhiều.
Lúc này, Tô Thụy Hi cũng ăn xong, cô lau miệng, đứng dậy bước đến xe đẩy, Tôn Miểu đưa bát canh cho Tô Thụy Hi.
Tô Thụy Hi thuận miệng nói: “Con bé dạo này tâm trạng khá tốt.”
Tôn Miểu cười: “Vâng, đó là chuyện tốt. Mong là họ có thể nhân cơ hội hôm nay nói chuyện thẳng thắn với nhau.”
Tô Thụy Hi cầm bát nước dùng, đi được hai bước thì như nhớ ra điều gì đó liền quay lại đột ngột.
Thấy vậy, Tôn Miểu hơi ngạc nhiên, liền nghe Tô Thụy Hi hỏi: “Cô sắp nghỉ bán ở đây rồi phải không?”
Lúc này là giờ cơm tối, hầu hết mọi người đã về nhà, nên ít ai ngồi lại ăn ở bàn nhỏ bên quán. Phần lớn khách hàng đều mang đồ ăn về nhà để dùng cùng gia đình.
Nhờ vậy, Tô Thụy Hi mới có một chỗ ngồi vào giờ cao điểm tại quán của Tôn Miểu.
Tôn Miểu thấy Tô Thụy Hi ngồi xuống bên cạnh, liền tiếp tục đón khách mới. Nhưng trong lòng vẫn tò mò, không nhịn được mà thầm thì với hệ thống trong đầu: “Tô Thụy Hi có thích sốt bò mình làm không nhỉ?”
Cô không học cách làm sốt bò cay từ hệ thống, mà hoàn toàn dựa vào kỹ năng nấu nướng trước đây của mình, cộng thêm sự sáng tạo bây giờ.
Tôn Miểu đã nếm thử vài lần, cảm thấy cũng ngon, rất hợp để ăn cùng cơm. Nhưng với người không ăn cay như Tô Thụy Hi, không biết liệu có phù hợp hay không.
Hệ thống đáp lại với giọng điệu keo kiệt: “Ký chủ, sốt bò cay này không phải do tôi dạy, nên không thể đảm bảo ngon hay không.”
Tôn Miểu bĩu môi, không muốn đôi co với hệ thống nữa, tiếp tục làm việc.
Lúc này, Tô Thụy Hi đến khá muộn, so với những người sống trong khu biệt thự thì càng muộn hơn. Sau khi xếp hàng nửa tiếng, phía sau cô gần như không còn khách nào.
Tôn Miểu tranh thủ làm xong phần lẩu cay cho vài người cuối cùng, sau đó rửa tay qua loa rồi đi đến bên cạnh Tô Thụy Hi.
Ngay giây phút đó, dù Tôn Miểu không rõ sốt bò của mình ngon hay không, nhưng cô có thể khẳng định một điều: Tô Thụy Hi thấy rất cay.
Khi Tô Thụy Hi ngước nhìn lên, đôi môi đỏ ửng, trong mắt cô thậm chí còn có lớp sương mờ nước. Tôn Miểu không cần hỏi cũng biết, cô ấy đã bị cay đến mức không chịu nổi.
Tôn Miểu thấy khó hiểu: Làm sao lại cay được? Cô đã chọn loại ớt xanh và đỏ không cay, đặc biệt là ớt đỏ, dùng loại ớt trái cây dày vỏ, hoàn toàn không cay. Nếu theo khẩu vị của Tôn Miểu, cô đã dùng ớt nhỏ hoặc ớt đèn lồng rồi.
Vì cân nhắc khẩu vị của Tô Thụy Hi, cô mới chọn loại ớt không cay này.
Nhưng không ngờ, vẫn khiến Tô Thụy Hi thấy cay.
Thường ngày, Tô Thụy Hi luôn lạnh lùng, không lộ nhiều cảm xúc. Nhưng hôm nay, với đôi má ửng đỏ và ánh mắt như sắp khóc, trông cô thật sự rất đẹp.
Tôn Miểu cố gắng gạt bỏ ý nghĩ “nữ đồng cảm” của mình, chỉ hỏi: “Cay lắm sao?”
Tô Thụy Hi gật đầu: “Rất cay.”
Không phải cay bình thường. Ban đầu cô chỉ chấm một ít lên nắp hộp dùng một lần, sau đó gắp một miếng nhỏ đưa vào miệng. Vì tin tưởng vào Tôn Miểu, cô nghĩ sẽ không dở, nên mới thử. Nhưng không ngờ, vị cay vừa vào miệng đã bùng lên mạnh mẽ.
Tôn Miểu hơi nhíu mày: “Không thể nào, tôi thật sự không bỏ nhiều ớt.
“Cô nói dối, thật sự rất cay.”
Tô Thụy Hi khẽ hít mũi, trông có chút đáng thương. Vẻ ngoài lạnh lùng thường ngày của cô đã giảm bớt, khiến Tôn Miểu không tự giác mà trở nên bạo dạn hơn. Cô kéo một chiếc ghế nhỏ ngồi xuống bên cạnh.
Tôn Miểu lấy từ túi tạp dề ra một đôi đũa dùng một lần: “Cô có ngại không? Tôi thử một chút nhé.”
Tô Thụy Hi lúc này thực sự hơi tức giận, cô hoàn toàn tin tưởng vào Tôn Miểu nên mới ăn thử, không ngờ lại cay đến mức nước mắt, nước mũi sắp chảy ra. Vì vậy, khi nghe Tôn Miểu nói: “Tôi thử một chút nhé,” thay vì ác cảm vì sạch sẽ, Tô Thụy Hi lại đẩy cái nắp bát về phía cô ấy: “Cô ăn đi!”
Tôn Miểu mở bao đũa, gắp một ít cho vào miệng, Tô Thụy Hi ở bên cạnh, nhìn cô với ánh mắt đầy kỳ vọng, như muốn nói: Thế nào? Rất cay đúng không, tôi đã bảo là cay mà!
Nhưng thực tế, khi ăn thử, Tôn Miểu vẫn thấy đây là hương vị quen thuộc như ở nhà, không hề cay hơn dù để lâu.
Do dự một chút, cô chỉ có thể trả lời: “Không cay mà.”
“Không thể nào không cay được!” Tô Thụy Hi không tin nổi, nhìn thẳng vào Tôn Miểu.
Khi nhìn Tô Thụy Hi, cô chú ý đến đôi môi của Tô Thụy Hi. Trông nó đúng là có vẻ bị cay. Đôi môi đỏ hồng, hơi sưng, trông như vừa thoa một màu son đỏ rực.
Dù quen biết chưa lâu, Tôn Miểu đã nhận ra Tô Thụy Hi không thích những màu son quá nổi bật. Tô Thụy Hi thường chọn màu gần giống hoặc chỉ sáng hơn màu môi tự nhiên. Những màu quá đậm, em chưa từng thấy Tô Thụy Hi dùng.
Tô Thụy Hi không thích những thứ quá nổi bật, không thích hương vị nồng đậm, cũng không ưa màu sắc quá rực rỡ. Trang phục thường là tông màu nhẹ nhàng, nhưng đôi khi mặc đồ công sở màu đen, trông rất phong cách.
Khí chất của Tô Thụy Hi vốn toát ra từ bên trong, không cần trang điểm cầu kỳ để bổ trợ.
Nhìn Tô Thụy Hi lúc này, Tôn Miểu chợt nghĩ: Màu son đỏ có lẽ cũng rất hợp với Tô Thụy Hi, khiến khí chất thêm mạnh mẽ... chỉ là ánh mắt đừng long lanh như bây giờ, vì như thế sẽ làm mất đi khí thế.
Tô Thụy Hi không nhận ra, giọng điệu của mình lúc này lại pha chút hờn dỗi:
“Không thể nào không cay được.”
Trước lời phản bác, Tôn Miểu chỉ biết nói: “Vậy... chắc chắn là cô không chịu được cay rồi.”
Câu nói này khiến cả hai rơi vào im lặng. Một lát sau, Tôn Miểu hỏi:
“Vậy lọ sốt thịt bò này, cô đừng ăn nữa, trả lại tôi được không?”
Phản ứng đầu tiên của Tô Thụy Hi là không thể. Tô Thụy Hi lập tức nói: “Làm gì có chuyện đã tặng người ta rồi lại đòi về?”
Lý lẽ của Tô Thụy Hi vô cùng hợp lý, khiến Tôn Miểu chỉ có thể đáp: “Được thôi...”
Trong lòng cô vẫn thấy khó hiểu: rõ ràng cay đến mức này, tại sao Tô Thụy Hi vẫn giữ lọ sốt đó?
Chỉ có Tô Thụy Hi biết lý do: Dù cay, nhưng lọ sốt thịt bò này thực sự rất ngon.
Như Tôn Miểu đã nói, đây là một món ăn kèm tuyệt vời. Ngay từ miếng đầu tiên, Tô Thụy Hi đã cảm nhận được, dù cay, nhưng ăn kèm với cơm hay bất kỳ món nào cũng sẽ rất hợp. Ngay cả đồ ăn gọi ngoài về cũng trở nên ngon hơn khi có sốt này.
Vậy nên, dù cay, Tô Thụy Hi cũng quyết định không trả lại.
Thấy Tô Thụy Hi bị cay nặng, lại là sốt do mình đưa, Tôn Miểu quyết định giúp đỡ, cô lấy từ túi ra một viên kẹo: “Cô ăn cái này giải cay đi, uống thêm ít nước dùng không? Tôi sẽ múc riêng cho cô một bát.”
Cả kẹo lẫn nước dùng, với Tô Thụy Hi mà nói, đều là quà không thể từ chối, nhất là nước dùng. Hôm qua Tô Thụy Hi định gọi nhưng quên mất, giờ cô chủ động đề nghị, Tô Thụy Hi sao có thể từ chối.
“Được,” Tô Thụy Hi gật đầu, còn dặn thêm: “Nước dùng múc mang về, tôi sẽ ăn sau.”
Tô Thụy Hi không ăn nhiều sốt, nhưng vì không chịu được cay nên cảm giác đặc biệt nồng. Uống vài ngụm nước dùng, sau một lúc, Tô Thụy Hi cũng dễ chịu hơn. Bát nước dùng thêm, Tô Thụy Hi quyết định để mang về, sáng hoặc trưa mai hâm nóng uống tiếp.
Lần này Tô Thụy Hi sẽ rút kinh nghiệm, uống riêng chứ không để dì giúp việc nấu chung mì, tránh làm mất hương vị nguyên bản.
Tôn Miểu không nghĩ nhiều, quay lại xe đẩy, chuẩn bị bát nước dùng mang về.
Tô Thụy Hi tiếp tục ăn tối, cô ăn chậm rãi, thành ra tốn không ít thời gian, lúc cô ăn được một nửa, Chu Linh và mẹ đi tới.
Thấy Tô Thụy Hi, mẹ của Chu Linh hơi ngạc nhiên, khẽ gật đầu chào Tô Thụy Hi rồi kéo con gái lại, bày ra vẻ dịu dàng:
“Linh Linh, con chưa từng ăn lẩu cay đúng không? Quán này rất ngon mà sạch sẽ nữa. Mẹ không cho con ăn lẩu cay ngoài kia vì họ làm không sạch, chứ đâu phải ép con nhịn. Con xem, mẹ vừa tìm được quán ngon là lập tức đưa con đến đây.”
Bà quay sang Tôn Miểu gọi món: “Hai phần, đều mang về. Tôi lấy...” Bà gọi xong, quay lại hỏi Chu Linh: “Còn con thì sao, Linh Linh?”
Chu Linh lúc này sợ lộ chuyện, thực ra cô đã ăn ở đây mấy ngày liền. Nhưng thấy Tôn Miểu nháy mắt, cô thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười: “Con muốn ăn cái này...”
Đây là bí mật nhỏ giữa cô và Tôn Miểu, khiến Chu Linh thấy đặc biệt vui. Ở độ tuổi này, có một bí mật nho nhỏ giấu ba mẹ, lại là chuyện phát hiện đồ ăn ngon trước cả mẹ, làm cô có cảm giác tự hào.
Chu Linh và mẹ mỗi người mang một phần lẩu cay, vừa đi vừa cười nói trên đường về. Với Chu Linh, hôm nay là một trải nghiệm hiếm có.
Cô vốn luôn sống trong áp lực, không dám nói thật lòng với ba mẹ. Nhưng giờ cô nhận ra, đôi khi mình làm tốt hơn họ, ví dụ như tìm được quán lẩu cay cả nhà đều khen ngon.
Không khí giữa hai mẹ con nhờ món ăn mà trở nên thoải mái, vui vẻ hơn nhiều.
Lúc này, Tô Thụy Hi cũng ăn xong, cô lau miệng, đứng dậy bước đến xe đẩy, Tôn Miểu đưa bát canh cho Tô Thụy Hi.
Tô Thụy Hi thuận miệng nói: “Con bé dạo này tâm trạng khá tốt.”
Tôn Miểu cười: “Vâng, đó là chuyện tốt. Mong là họ có thể nhân cơ hội hôm nay nói chuyện thẳng thắn với nhau.”
Tô Thụy Hi cầm bát nước dùng, đi được hai bước thì như nhớ ra điều gì đó liền quay lại đột ngột.
Thấy vậy, Tôn Miểu hơi ngạc nhiên, liền nghe Tô Thụy Hi hỏi: “Cô sắp nghỉ bán ở đây rồi phải không?”