[BHTT] [EDIT] Bày Quán Ăn Nhỏ Công Lược Phú Bà
Chương 19
Cháu gái của bà Lý, nổi tiếng trong khu dân cư vì kén ăn. Chỉ cần món ăn không vừa ý, cô bé nhất quyết không chịu ăn. Mọi người thường phải dỗ dành mới khiến cô ăn được một miếng. Trong khu, ai cũng nói nhà họ Lý nuôi cháu gái quá chiều chuộng, thậm chí ngầm chê bai rằng gia đình không biết cách nuôi dạy trẻ con.
Nhưng nhà họ Lý không để tâm. Đối với họ, cô cháu gái nhỏ là viên ngọc quý trên tay. Dù cô bé kén ăn đến đâu, họ cũng chẳng phiền lòng.
Quầy lẩu xiên cay của Tôn Miểu lại được cô bé yêu thích. Bà Lý cũng đã kiểm tra nguyên liệu và nước dùng, biết rằng quầy hàng này sạch sẽ, hợp vệ sinh, còn tay nghề của cô chủ quán thì miễn chê. Vì cháu gái thích ăn, bà không ngại ra xếp hàng mua.
Ở nhà, ông Lý cũng muốn ăn lẩu xiên cay, nhưng không chịu ra ngoài xếp hàng. Đợi bà Lý và cháu gái ăn xong mang phần lẩu xiên đã nguội về. Hừ, không chịu ra xếp hàng mà còn muốn ăn nóng, chỉ có thể ăn nguội thôi.
Bà Lý cũng nghĩ đến việc nhờ bảo mẫu ra mua, nhưng vì cháu gái sẵn sàng ra ngoài vì món ăn này, bà cũng muốn nhân tiện đưa cô bé đi dạo.
Dù bà Lý đảm bảo quầy lẩu ngon, mẹ của Chu Linh vẫn bán tín bán nghi. Một quầy lẩu xiên cay nhỏ bé, sao có thể ngon đến mức mọi người đồn đại? Nhưng vì nể bà Lý, bà vẫn kiên nhẫn chờ. Người trong quán giảm dần, bàn ghế nhỏ bên quán ăn đã kín chỗ, phần lớn mọi người đều mua mang về.
Đến lượt bà Lý, vừa hay có hai chỗ trống. Bà liền ngồi tại đó ăn. Bà gọi ba phần: một phần cay nhẹ mang về cho ông Lý, hai phần còn lại là canh trong. Cháu gái bà đã quen với quầy này, tự gọi món mình thích.
Tôn Miểu bán được nhiều nhất là cá viên và bò viên. Hương vị khác biệt rõ ràng so với hàng công nghiệp. Tay nghề của cô quá tốt, khiến ai cũng muốn mua. Sau khi chọn xong món, cháu gái bà Lý như một bà cụ non quay sang giới thiệu với mẹ Chu Linh:
“Chị Tôn làm cá viên và bò viên đều tự tay làm đấy, đặc biệt ngon, còn ngon hơn cả nhà hàng chúng ta thường ăn nữa!”
Bà Lý bổ sung: “Là nhà hàng Viên Phúc Lâu đó.”
Nghe vậy, mẹ Chu Linh không tin. Viên Phúc Lâu là một nhà hàng nổi tiếng trong thành phố, đầu bếp nơi đó nhiều người có xuất thân danh giá, nghe nói tổ tiên của chủ nhà hàng từng là ngự trù trong cung đình. Một số món của nhà hàng còn là món ăn đặc trưng, mặc dù bò viên không phải món chủ lực, nhưng hương vị của nó lại rất đặc biệt: thơm, giòn và ngon khó tả.
Dù không tin, sau khi bà Lý và cháu gái chọn món xong, mẹ Chu Linh vẫn bắt chước gọi theo. Tôn Miểu mỉm cười như thường lệ, nói câu quen thuộc:
“Một phần 30 tệ, hai món mặn, ba món rau tự chọn, thêm một phần bún gạo. Có cay và không cay, dì ăn tại đây hay mang về?”
Nhìn sang bàn ghế đã kín chỗ, mẹ Chu Linh đáp: “Mang về. Lấy canh trong.”
Sau đó, bà bắt đầu chọn món. Vì tò mò, bà gọi một phần bò viên, thêm một ít phi lê cá ba sa. Các món rau bà chọn ba phần ngẫu nhiên, nhưng lại đặc biệt chú ý rằng đúng như lời bà Lý, rau ở quầy này rất tươi.
Đặc biệt là cải thìa, bóng bẩy, lá non mơn mởn, trông như vừa được hái vào sáng nay.
Thực ra đúng là vậy. Vì sống ở vùng ngoại ô, nơi các chủ nhà thường có một hai mẫu đất trồng rau. Những hộ trồng nhiều nhưng không tiện mang ra chợ bán, Tôn Miểu sẽ mua lại trực tiếp. Rau vừa tươi lại rẻ hơn mua ở chợ. Tuy nhiên, vì chỉ mua được rau theo mùa, các loại nấm, giá đỗ hay kim châm vẫn phải đi chợ mua.
Tôn Miểu thường chọn mua rau mùa vụ từ các hộ nông dân lớn tuổi. Họ rất tận tâm, thường chọn những bó rau ngon nhất cho cô, không giống như mua ở chợ phải lựa từng mớ.
Bởi vậy, rau ở quầy của cô luôn tươi ngon vượt xa các nhà hàng thông thường.
Sau khi chuẩn bị xong phần lẩu xiên, Tôn Miểu mỉm cười chân thành: “Của dì đây, lần sau lại ghé nhé~”
Nụ cười của cô thật giản dị, tươi tắn, mang đầy sức sống của tuổi trẻ. Ai nhìn vào nụ cười đó cũng không kìm được mà đáp lại bằng một nụ cười: “Ừ...” Mẹ Chu Linh đáp lời, rồi mang phần lầu xiên về nhà.
Mẹ Chu Linh sau khi mua món lẩu Malatang về nhà, lại có chút do dự. Vì bà đã để tài xế rời đi trước và tự mình đi bộ về, không biết món ăn qua thời gian như vậy có bị nguội, ảnh hưởng đến hương vị không. Nghĩ đến việc nước canh nguội lạnh có thể nổi lên một lớp mỡ, bà đã thấy mất cả hứng ăn.
Tuy nhiên, cuối cùng sự tò mò đã chiến thắng, bà mở hộp cơm ra. Điều khiến bà bất ngờ là mặc dù nước canh đã nguội bớt và có một chút dầu mỡ nổi lên, nhưng lớp dầu ấy chỉ nhẹ nhàng loang thành từng vòng sóng, như nét trang trí tinh tế trên mặt nước. Hoàn toàn không phải lớp mỡ đặc sánh, ngấy ngán như bà vẫn lo sợ.
Phát hiện này khiến bà khá ngạc nhiên. Sau đó, bà nhớ ra rằng đây là quán ăn được nhiều người trong khu giới thiệu, chắc chắn phải có điểm đặc biệt.
Bà đưa hộp lên ngửi thử. Khi ở quầy lẩu Malatang, mùi của nước canh thanh nhẹ đã bị hương thơm cay nồng từ các món lẩu khác lấn át. Mặc dù xe đẩy của Tôn Miểu không để mùi thức ăn lan tỏa, nhưng các bàn ăn xung quanh thì đầy thực khách ăn lẩu cay, khiến mùi hương dịu nhẹ khó lòng nhận ra.
Về đến nhà, mở hộp ra, hương thơm thanh nhẹ của nước canh lập tức xộc thẳng vào mũi, khiến bà bất giác nghĩ rằng, mùi này còn ngon hơn cả những món canh ở nhà hàng cao cấp như Viên Phúc Lâu.
Không kìm được, cô bưng hộp lên và bắt đầu ăn ngay.
Món lẩu Malatang quả thật rất ngon, đặc biệt là viên bò viên xịt nước. Đa phần bò viên trên thị trường hiện nay đều được làm bằng máy, hương vị không có gì khác biệt. Nhưng với những người sành ăn hoặc từ gia đình khá giả như cô, họ chỉ cần nếm thử một miếng là biết ngay sự khác biệt.
Bò viên làm thủ công có kết cấu thịt mịn hơn, khi ăn có độ dai và nhai thích hơn. Trong khi đó, bò viên làm bằng máy thường quá rời rạc, cảm giác nhai có phần giống như đang cắn phải nhựa. Sự khác biệt rõ ràng này khiến bà nhận ra ngay chất lượng của món ăn.
Bà hoàn toàn bị món lẩu Malatang này chinh phục. Khi đã ăn đồ ngon, không ai có thể cố chấp chê bai rằng “món này không sạch” hay “món này dở”. Thay vào đó, người ta sẵn sàng bỏ qua những khuyết điểm của nó, chẳng hạn như: đây là một quán vỉa hè, xung quanh xe cộ qua lại có thể mang theo bụi, hoặc rằng chủ quán còn trẻ, không giống kiểu người có thể làm ra món ăn xuất sắc như vậy.
Những điều nhỏ nhặt này đều bị che lấp bởi hương vị tuyệt vời của món ăn.
Lúc này, bà cuối cùng đã hiểu tại sao bà cụ Lý hàng xóm lại sẵn sàng dẫn đứa cháu quý giá của mình đi ăn món lẩu Malatang này. Vì nó thật sự rất ngon.
Khi ăn, cô nghĩ đến con gái mình là Chu Linh, rồi nhớ lại lời người hàng xóm bên cạnh nói với mình ngày hôm qua. Bà cân nhắc, có lẽ tối nay sẽ đưa Chu Linh đến đây ăn thử, hương vị này chắc chắn con bé sẽ không chê.
Trong khi đó, Tô Thụy Hi đang vui vẻ rời công ty sớm, thậm chí, trợ lý của cô còn ngạc nhiên vì hôm nay sếp lại tan làm sớm như vậy.
Cô không giải thích, chỉ đơn giản rời đi sớm hơn một chút để tránh giờ cao điểm. Cô muốn kịp đến quán ăn trước 7 giờ để không phải đợi lâu.
Buổi sáng đi làm, quầy của Tôn Miểu chưa mở, mà công ty cũng cách xa, việc đến đây ăn trưa không khả thi. Vì vậy, cô chỉ có thể tan làm sớm để kịp ăn tối.
Đây đã là bữa thứ ba cô ăn món này.
Không ngờ, hôm nay cô lại phải xếp hàng. Nghĩ lại, cô đến đúng giờ cao điểm nên quán đông người cũng không phải lạ.
Đợi một lúc lâu, cô chợt nhận ra, hóa ra mình có thể vì một bát lẩu Malatang mà đứng xếp hàng nửa tiếng. Nếu ai nói với cô trước đây rằng “cô sẽ đứng xếp hàng 30 phút chỉ để ăn lẩu xiên cay,” chắc chắn cô sẽ nghĩ người đó đang nói mơ.
Nhưng giờ đây, cô đã thực sự làm chuyện đó.
Mãi đến khi được phục vụ, Tôn Miểu đứng sau quầy xe đẩy, vẫn nhiệt tình hỏi về khẩu vị của cô. Như mọi khi, cô chọn nước canh thanh nhẹ và quyết định ăn tại chỗ.
Bất ngờ, Tôn Miểu hỏi: “Tôi có làm một loại tương ớt, không cay lắm. Cô muốn thử không?”
Ai? Thử cái gì?
Phản ứng đầu tiên của cô là thắc mắc. Cô có bệnh dạ dày và Tôn Miểu cũng biết điều đó. Làm sao cô ấy lại gợi ý thử một món có ớt?
Có lẽ nét mặt đầy nghi hoặc của cô quá rõ ràng, nên Tôn Miểu liền giải thích nhỏ: “Không cay đâu, rất nhẹ nhàng. Tôi thường ăn cùng cơm, còn thêm cả thịt bò. Cô có thể thử một chút...”
Lý do cô ấy đề nghị là vì hôm qua, Tô Thụy Hi cứ nhìn chằm chằm khi cô ăn. Ban đầu cô không để ý, nhưng về nhà mới nhận ra, hóa ra cô ấy tò mò mình đang ăn gì.
Biết Tô Thụy Hi có bệnh dạ dày, khi làm món tương bò này, cô gần như không thêm ớt, chỉ để một chút gia vị tạo hương. Đây vừa là cách bày tỏ lòng cảm kích đối với sự giúp đỡ của cô ấy, vừa xuất phát từ cảm giác đặc biệt của mình.
Sau khi nghe giải thích, Tô Thụy Hi miễn cưỡng gật đầu: “Vậy... tôi thử một chút xem.”
Tôn Miểu đáp: “Ừm.” Sau đó, cô lấy một túi bảo quản nhỏ. Túi rất lớn, nhưng món tương bò chỉ chiếm một góc nhỏ, nhìn qua chỉ to bằng ngón tay cái.
Nhưng nhà họ Lý không để tâm. Đối với họ, cô cháu gái nhỏ là viên ngọc quý trên tay. Dù cô bé kén ăn đến đâu, họ cũng chẳng phiền lòng.
Quầy lẩu xiên cay của Tôn Miểu lại được cô bé yêu thích. Bà Lý cũng đã kiểm tra nguyên liệu và nước dùng, biết rằng quầy hàng này sạch sẽ, hợp vệ sinh, còn tay nghề của cô chủ quán thì miễn chê. Vì cháu gái thích ăn, bà không ngại ra xếp hàng mua.
Ở nhà, ông Lý cũng muốn ăn lẩu xiên cay, nhưng không chịu ra ngoài xếp hàng. Đợi bà Lý và cháu gái ăn xong mang phần lẩu xiên đã nguội về. Hừ, không chịu ra xếp hàng mà còn muốn ăn nóng, chỉ có thể ăn nguội thôi.
Bà Lý cũng nghĩ đến việc nhờ bảo mẫu ra mua, nhưng vì cháu gái sẵn sàng ra ngoài vì món ăn này, bà cũng muốn nhân tiện đưa cô bé đi dạo.
Dù bà Lý đảm bảo quầy lẩu ngon, mẹ của Chu Linh vẫn bán tín bán nghi. Một quầy lẩu xiên cay nhỏ bé, sao có thể ngon đến mức mọi người đồn đại? Nhưng vì nể bà Lý, bà vẫn kiên nhẫn chờ. Người trong quán giảm dần, bàn ghế nhỏ bên quán ăn đã kín chỗ, phần lớn mọi người đều mua mang về.
Đến lượt bà Lý, vừa hay có hai chỗ trống. Bà liền ngồi tại đó ăn. Bà gọi ba phần: một phần cay nhẹ mang về cho ông Lý, hai phần còn lại là canh trong. Cháu gái bà đã quen với quầy này, tự gọi món mình thích.
Tôn Miểu bán được nhiều nhất là cá viên và bò viên. Hương vị khác biệt rõ ràng so với hàng công nghiệp. Tay nghề của cô quá tốt, khiến ai cũng muốn mua. Sau khi chọn xong món, cháu gái bà Lý như một bà cụ non quay sang giới thiệu với mẹ Chu Linh:
“Chị Tôn làm cá viên và bò viên đều tự tay làm đấy, đặc biệt ngon, còn ngon hơn cả nhà hàng chúng ta thường ăn nữa!”
Bà Lý bổ sung: “Là nhà hàng Viên Phúc Lâu đó.”
Nghe vậy, mẹ Chu Linh không tin. Viên Phúc Lâu là một nhà hàng nổi tiếng trong thành phố, đầu bếp nơi đó nhiều người có xuất thân danh giá, nghe nói tổ tiên của chủ nhà hàng từng là ngự trù trong cung đình. Một số món của nhà hàng còn là món ăn đặc trưng, mặc dù bò viên không phải món chủ lực, nhưng hương vị của nó lại rất đặc biệt: thơm, giòn và ngon khó tả.
Dù không tin, sau khi bà Lý và cháu gái chọn món xong, mẹ Chu Linh vẫn bắt chước gọi theo. Tôn Miểu mỉm cười như thường lệ, nói câu quen thuộc:
“Một phần 30 tệ, hai món mặn, ba món rau tự chọn, thêm một phần bún gạo. Có cay và không cay, dì ăn tại đây hay mang về?”
Nhìn sang bàn ghế đã kín chỗ, mẹ Chu Linh đáp: “Mang về. Lấy canh trong.”
Sau đó, bà bắt đầu chọn món. Vì tò mò, bà gọi một phần bò viên, thêm một ít phi lê cá ba sa. Các món rau bà chọn ba phần ngẫu nhiên, nhưng lại đặc biệt chú ý rằng đúng như lời bà Lý, rau ở quầy này rất tươi.
Đặc biệt là cải thìa, bóng bẩy, lá non mơn mởn, trông như vừa được hái vào sáng nay.
Thực ra đúng là vậy. Vì sống ở vùng ngoại ô, nơi các chủ nhà thường có một hai mẫu đất trồng rau. Những hộ trồng nhiều nhưng không tiện mang ra chợ bán, Tôn Miểu sẽ mua lại trực tiếp. Rau vừa tươi lại rẻ hơn mua ở chợ. Tuy nhiên, vì chỉ mua được rau theo mùa, các loại nấm, giá đỗ hay kim châm vẫn phải đi chợ mua.
Tôn Miểu thường chọn mua rau mùa vụ từ các hộ nông dân lớn tuổi. Họ rất tận tâm, thường chọn những bó rau ngon nhất cho cô, không giống như mua ở chợ phải lựa từng mớ.
Bởi vậy, rau ở quầy của cô luôn tươi ngon vượt xa các nhà hàng thông thường.
Sau khi chuẩn bị xong phần lẩu xiên, Tôn Miểu mỉm cười chân thành: “Của dì đây, lần sau lại ghé nhé~”
Nụ cười của cô thật giản dị, tươi tắn, mang đầy sức sống của tuổi trẻ. Ai nhìn vào nụ cười đó cũng không kìm được mà đáp lại bằng một nụ cười: “Ừ...” Mẹ Chu Linh đáp lời, rồi mang phần lầu xiên về nhà.
Mẹ Chu Linh sau khi mua món lẩu Malatang về nhà, lại có chút do dự. Vì bà đã để tài xế rời đi trước và tự mình đi bộ về, không biết món ăn qua thời gian như vậy có bị nguội, ảnh hưởng đến hương vị không. Nghĩ đến việc nước canh nguội lạnh có thể nổi lên một lớp mỡ, bà đã thấy mất cả hứng ăn.
Tuy nhiên, cuối cùng sự tò mò đã chiến thắng, bà mở hộp cơm ra. Điều khiến bà bất ngờ là mặc dù nước canh đã nguội bớt và có một chút dầu mỡ nổi lên, nhưng lớp dầu ấy chỉ nhẹ nhàng loang thành từng vòng sóng, như nét trang trí tinh tế trên mặt nước. Hoàn toàn không phải lớp mỡ đặc sánh, ngấy ngán như bà vẫn lo sợ.
Phát hiện này khiến bà khá ngạc nhiên. Sau đó, bà nhớ ra rằng đây là quán ăn được nhiều người trong khu giới thiệu, chắc chắn phải có điểm đặc biệt.
Bà đưa hộp lên ngửi thử. Khi ở quầy lẩu Malatang, mùi của nước canh thanh nhẹ đã bị hương thơm cay nồng từ các món lẩu khác lấn át. Mặc dù xe đẩy của Tôn Miểu không để mùi thức ăn lan tỏa, nhưng các bàn ăn xung quanh thì đầy thực khách ăn lẩu cay, khiến mùi hương dịu nhẹ khó lòng nhận ra.
Về đến nhà, mở hộp ra, hương thơm thanh nhẹ của nước canh lập tức xộc thẳng vào mũi, khiến bà bất giác nghĩ rằng, mùi này còn ngon hơn cả những món canh ở nhà hàng cao cấp như Viên Phúc Lâu.
Không kìm được, cô bưng hộp lên và bắt đầu ăn ngay.
Món lẩu Malatang quả thật rất ngon, đặc biệt là viên bò viên xịt nước. Đa phần bò viên trên thị trường hiện nay đều được làm bằng máy, hương vị không có gì khác biệt. Nhưng với những người sành ăn hoặc từ gia đình khá giả như cô, họ chỉ cần nếm thử một miếng là biết ngay sự khác biệt.
Bò viên làm thủ công có kết cấu thịt mịn hơn, khi ăn có độ dai và nhai thích hơn. Trong khi đó, bò viên làm bằng máy thường quá rời rạc, cảm giác nhai có phần giống như đang cắn phải nhựa. Sự khác biệt rõ ràng này khiến bà nhận ra ngay chất lượng của món ăn.
Bà hoàn toàn bị món lẩu Malatang này chinh phục. Khi đã ăn đồ ngon, không ai có thể cố chấp chê bai rằng “món này không sạch” hay “món này dở”. Thay vào đó, người ta sẵn sàng bỏ qua những khuyết điểm của nó, chẳng hạn như: đây là một quán vỉa hè, xung quanh xe cộ qua lại có thể mang theo bụi, hoặc rằng chủ quán còn trẻ, không giống kiểu người có thể làm ra món ăn xuất sắc như vậy.
Những điều nhỏ nhặt này đều bị che lấp bởi hương vị tuyệt vời của món ăn.
Lúc này, bà cuối cùng đã hiểu tại sao bà cụ Lý hàng xóm lại sẵn sàng dẫn đứa cháu quý giá của mình đi ăn món lẩu Malatang này. Vì nó thật sự rất ngon.
Khi ăn, cô nghĩ đến con gái mình là Chu Linh, rồi nhớ lại lời người hàng xóm bên cạnh nói với mình ngày hôm qua. Bà cân nhắc, có lẽ tối nay sẽ đưa Chu Linh đến đây ăn thử, hương vị này chắc chắn con bé sẽ không chê.
Trong khi đó, Tô Thụy Hi đang vui vẻ rời công ty sớm, thậm chí, trợ lý của cô còn ngạc nhiên vì hôm nay sếp lại tan làm sớm như vậy.
Cô không giải thích, chỉ đơn giản rời đi sớm hơn một chút để tránh giờ cao điểm. Cô muốn kịp đến quán ăn trước 7 giờ để không phải đợi lâu.
Buổi sáng đi làm, quầy của Tôn Miểu chưa mở, mà công ty cũng cách xa, việc đến đây ăn trưa không khả thi. Vì vậy, cô chỉ có thể tan làm sớm để kịp ăn tối.
Đây đã là bữa thứ ba cô ăn món này.
Không ngờ, hôm nay cô lại phải xếp hàng. Nghĩ lại, cô đến đúng giờ cao điểm nên quán đông người cũng không phải lạ.
Đợi một lúc lâu, cô chợt nhận ra, hóa ra mình có thể vì một bát lẩu Malatang mà đứng xếp hàng nửa tiếng. Nếu ai nói với cô trước đây rằng “cô sẽ đứng xếp hàng 30 phút chỉ để ăn lẩu xiên cay,” chắc chắn cô sẽ nghĩ người đó đang nói mơ.
Nhưng giờ đây, cô đã thực sự làm chuyện đó.
Mãi đến khi được phục vụ, Tôn Miểu đứng sau quầy xe đẩy, vẫn nhiệt tình hỏi về khẩu vị của cô. Như mọi khi, cô chọn nước canh thanh nhẹ và quyết định ăn tại chỗ.
Bất ngờ, Tôn Miểu hỏi: “Tôi có làm một loại tương ớt, không cay lắm. Cô muốn thử không?”
Ai? Thử cái gì?
Phản ứng đầu tiên của cô là thắc mắc. Cô có bệnh dạ dày và Tôn Miểu cũng biết điều đó. Làm sao cô ấy lại gợi ý thử một món có ớt?
Có lẽ nét mặt đầy nghi hoặc của cô quá rõ ràng, nên Tôn Miểu liền giải thích nhỏ: “Không cay đâu, rất nhẹ nhàng. Tôi thường ăn cùng cơm, còn thêm cả thịt bò. Cô có thể thử một chút...”
Lý do cô ấy đề nghị là vì hôm qua, Tô Thụy Hi cứ nhìn chằm chằm khi cô ăn. Ban đầu cô không để ý, nhưng về nhà mới nhận ra, hóa ra cô ấy tò mò mình đang ăn gì.
Biết Tô Thụy Hi có bệnh dạ dày, khi làm món tương bò này, cô gần như không thêm ớt, chỉ để một chút gia vị tạo hương. Đây vừa là cách bày tỏ lòng cảm kích đối với sự giúp đỡ của cô ấy, vừa xuất phát từ cảm giác đặc biệt của mình.
Sau khi nghe giải thích, Tô Thụy Hi miễn cưỡng gật đầu: “Vậy... tôi thử một chút xem.”
Tôn Miểu đáp: “Ừm.” Sau đó, cô lấy một túi bảo quản nhỏ. Túi rất lớn, nhưng món tương bò chỉ chiếm một góc nhỏ, nhìn qua chỉ to bằng ngón tay cái.