[BHTT - Edit] Bắt Nàng Làm Phản Diện, Xấu Tính Không Nổi Làm Sao Đây

Chương 7



Chìm đắm trong một vai diễn nào đó ư?

Khi nghe được lý do này, Khương Phù không phản ứng gì, thậm chí còn có phần tin tưởng. Dù trong cốt truyện, Mục Sương rời sân khấu quá sớm, thông tin về cô chẳng nhiều, nhưng không thể phủ nhận năng lực chuyên môn của cô thực sự xuất sắc. Trong những lần tiếp xúc trước đây, Khương Phù quả thật đã nhìn thấy sự chuyên nghiệp ấy.

Mục Sương trong dáng vẻ ngà ngà say lại trông thật xinh đẹp, nếu bên cạnh không có một trợ lý, nàng thực sự muốn chụp một tấm.

Trong album điện thoại nàng còn chưa có ảnh cô Mục ngà ngà say đâu.

Mà Mục Sương với đầu óc tỉnh táo vô cùng lại có những suy nghĩ khác, cuối cùng cũng hiểu thế nào là rượu vào gan to, trong khoảnh khắc đó cô thật sự muốn bất chấp tất cả mà hôn lên đôi môi đáng yêu đó, tình cảm trong lòng cứ lặng lẽ lớn lên không sao kìm lại được. Cuối cùng lý trí vẫn chiến thắng, tuy Khương Phù đáng yêu thật đấy, nhưng điều đó không có nghĩa cô không có giới hạn của mình.

Làm loạn vì rượu đến mức này, hậu quả không phải điều cô có thể gánh nổi.

Ánh mắt cô dừng trên người Khương Phù thật lâu, dường như men say đã tan đi đôi chút, ngữ điệu đã trở nên khách sáo, lạnh nhạt: "Khương tiểu thư."

Cô vội buông tay khỏi người Khương Phù, để trợ lý đỡ lấy, trên gương mặt thoáng hiện vẻ áy náy: "Xin lỗi, tôi uống hơi nhiều, không làm bẩn quần áo Khương tiểu thư chứ?"

Đương nhiên là không rồi, cô đâu có thật sự say đến mức mất tỉnh táo đâu.

Nhìn Mục Sương lại trở nên xa cách, trong lòng Khương Phù thoáng chút tiếc nuối, tửu lượng cũng tốt thật, mới đó đã tỉnh rượu rồi.

Giá mà say thêm chút nữa thì tốt biết mấy.

[Chị ấy thơm quá.]

[Muốn ôm thêm chút nữa.]

Nhưng sợ lại dọa người ta mất thôi.

Hệ thống: ...

[Có khi nào, chính vì ngươi mà cô ấy mới tỉnh rượu không?] Hệ thống không chút nể nang buông lời châm chọc.

Khương Phù cau mày, trong lòng rối bời, thật sự rất có khả năng đó, danh tiếng của thân phận này vốn chẳng tốt đẹp gì. Mà danh tiếng đâu thể thay đổi chỉ trong một hai ngày, nàng cũng đâu thể gào lên với bao người rằng mình đã không còn là loại người trước kia.

Lúc đó chắc chắn mọi người sẽ xem nàng như kẻ điên, đang chuẩn bị lên cơn.

Mục Sương từ nhà vệ sinh bước ra, thoáng sững người khi thấy Khương Phù còn chưa đi, chẳng lẽ đang đợi cô sao? Trong lòng mâu thuẫn, nửa thì không ngừng nghĩ về Khương Phù, nửa lại như bị dội thẳng một gáo nước lạnh, để cô tỉnh táo nhận rõ khoảng cách giữa hai người.

Cô sẽ không chấp nhận một đối tượng quá trăng hoa.

"Cô Mục, đỡ hơn chưa?" Khương Phù vừa hỏi, vừa đưa cho Mục Sương một cái cốc, bên trong là canh giải rượu, nàng lấy từ nhân viên ở đây. Nguyên chủ thường xuyên đến đây, khá quen thuộc, bình thường những thứ này vẫn được chuẩn bị sẵn, chỉ là ít ai cần đến thôi.

Trong vô thức Mục Sương nhận lấy, cứ tưởng là nước ấm, định uống một ngụm. Sau chuyện ở khách sạn lần trước, cô không nghĩ Khương Phù sẽ dùng thủ đoạn này để bỏ thuốc cô, cốc này chắc không có gì đâu. Hơn nữa, trợ lý của cô cũng đang ở đây.

Nói đi cũng phải nói lại, nếu Khương Phù thật sự mốn làm chuyện gì xấu, thì đâu cần phải tự mình ra tay cơ chứ?

Trong cốc là canh giải rượu, mùi vị này cô vốn đã quen thuộc.

Trái tim vốn đã yên lại bắt đầu loạn nhịp, khi uống canh cô không khỏi nhớ lại, những lời đồn về việc nhị tiểu thư nhà họ Khương là người đáng sợ ra sao, nhưng cô chưa từng được chứng kiến. Nhưng bản lĩnh khiến người khác động lòng, hôm nay cô mới thật sự cảm nhận được, vô hình trung khiến cô không thể kìm được mà dồn hết sự chú ý vào đối phương.

"Không cần trả lại cốc đâu, cô Mục cứ mang lên xe mà uống." Khương Phù nhắc nhẹ, cứ ở câu lạc bộ này mãi, dù câu lạc bộ này khá an toàn, nàng vẫn có chút lo lắng, chỉ có thể ở đây canh chừng, chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Bây giờ Mục Sương càng ngày càng có danh tiếng, người ganh ghét cô ấy thực sự không ít, không chừng còn có người đang tính hãm hại cô ấy.

Chỉ khi nhìn thấy đối phương đã lên xe, nàng mới có thể yên tâm rời đi.

Nếu không phải sợ dọa người ta sợ, nàng đã sớm bỏ chút tiền, mời ba năm tên vệ sĩ đi theo bảo vệ đối phương không rời nửa bước, để dù đi đâu cũng chẳng còn gì phải lo.

Nhưng liệu có ngày ấy thật không nàng cũng không dám chắc, hiện giờ đến việc Mục Sương thích nam hay nữ Khương Phù còn không biết, mà nếu người ta là thẳng, thì thật khó xử. Đừng thấy bây giờ Mục Sương không còn tránh né sự tiếp cận của nàng, nhưng con gái với nhau vốn đã thân mật hơn hẳn rồi, ôm một cái, hay đôi khi khoác tay cũng đều là chuyện thường, những điều này chẳng thể nói lên rằng đối phương thích con gái.

[Nếu cô ấy là gái thẳng, ngươi sẽ không để ý cô ấy nữa sao? Dù sao thì ngươi cũng là phản diện, không thử bẻ cong cô ấy sao?] Hệ thống dụ dỗ.

Khương Phù suýt không nhịn được mà liếc mắt: [Làm như vậy sẽ dọa đến chị ấy.]

Nàng là người không có quá khứ, tương lai càng mịt mờ, nếu Mục Sương thật sự không phải người chung lối, mà nàng vẫn cố chấp kéo người ta vào con đường này, đó chẳng phải đang làm hại cô ấy sao? Thật ra, nàng chưa từng bận tâm đến quá khứ và kể cả là tương lai.

Đều không quan trọng bằng Mục Sương.

Tuy chỉ là yêu từ cái nhìn đầu tiên, mà trong lòng Khương Phù, thì đây có lẽ chính là một ánh mắt nhưng say đến ngàn năm.

[Nếu mà cô ấy là gái thẳng, tương lai sẽ kết hôn rồi sinh con, ngươi có nhịn được không?] Hệ thống quyết định tung chiêu cuối.

Lời này vừa dứt, hệ thống liền cảm thấy hơi lạnh bao trùm toàn thân, như thể sắp bị đóng băng tới nơi.

[Vậy nên, đề nghị của ta không tồi chứ, bẻ cong cô ấy! Chúng ta là phản diện mà, không ai có thể ngăn cản được, nói chi chỉ là xu hướng tính dục. Ngươi muốn gì, thì phải dùng mọi thủ đoạn để giành lấy! Hơn nữa, cướp được rồi mới thấy đáng.] Hệ thống cũng liều mạng mới dám nói như thế.

Khương Phù vốn có chút bực, giờ thì vì giận quá mà cười cả lên, tuy lời đề nghị của hệ thống rất hấp dẫn, nhưng dù thế nào đi nữa, thì cô cũng không thể làm những chuyện tổn thương Mục Sương.

Nàng cúi đầu xuống ngẫm nghĩ về lời của hệ thống, nếu tương lai Mục Sương thật sự có được một gia đình như thế, chỉ cảm thấy phiền não, trong lòng nàng lại nảy sinh chút thôi thúc muốn làm điều xấu. Nhưng vừa nghĩ đến việc đó có thể khiến Mục Sương tổn thương, ý định ấy lập tức bị dập tắt.

Mục Sương uống được hai ngụm canh giải rượu, cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, đang định nói chuyện với Khương Phù, thì mới phát hiện người bên cạnh hơi cúi mắt, chỉ lặng lẽ bước đi, cả người toát ra vẻ lạnh lùng hơn hẳn trước đó, trông hoàn toàn là dáng vẻ không dễ gần.

Không biết đã xảy ra chuyện, Mục Sương trong lòng nghi hoặc, không nhịn được mà hỏi: "Khương tiểu thư, có chuyện gì sao?"

Trông nàng thật sự không vui chút nào.

Ai có thể chọc nhị tiểu thư nhà họ Khương tức giận?

Chẳng lẽ gia đình đối phương vướng phải rắc rối gì sao?

Rõ ràng không có bất kỳ mối quan hệ nào, nhưng trong lòng Mục Sương lại nảy sinh đủ loại lo lắng.

Thật ra sau khi hỏi xong câu đó, Mục Sương đã cảm thấy không ổn, rõ ràng bản thân đã quyết định không dính dáng gì đến người này, nhưng nàng quá để ý, có lẽ đối phương không nhận ra, mà bản thân cô thì lại quá dễ sa vào đó. Chỉ là lời đã nói ra rồi, nên đành phải tiếp tục.

Khương Phù ngẩng đầu lên, vẻ lạnh lùng vừa rồi hoàn toàn biến mất, nở nụ cười với Mục Sương: "Không có chuyện gì đâu, cô Mục đã tỉnh rượu chưa?"

"Cũng gần rồi."

Câu trả lời nằm trong dự đoán, dù sao thì giữa hai người cũng không có bất kỳ mối quan hệ gì, cũng chỉ là quen biết xã giao, Khương Phù dù có yêu thích vẻ ngoài của cô, nhưng nếu có chuyện xảy ra, cũng chẳng có lý do gì phải chia sẻ với một người không quá quen như cô.

Bên ngoài câu lạc bộ, xe của cả hai đều đang đợi ở đó.

Mục Sương đè nén nỗi chua xót trong lòng chào Khương Phù, rồi lên xe.

Khương Phù cũng vẫy tay chào, còn nói với trợ lý của Mục Sương: "Làm phiền cô chăm sóc cô Mục thật tốt."

Nhìn theo bóng chiếc xe chở Mục Sương rời đi, Khương Phù ngáp một cái, đang định mở cửa lên xe, thì giọng nói của Thẩm Thiên La từ đằng sau gọi lại: "Tiểu Phù."

Khương Phù quay đầu lại, đã thấy hai anh em nhà họ Thẩm đi đến, Thẩm Thiên La còn ra thân mật mà khoác lấy tay nàng: "Sao cậu lâu vậy? Mình còn tưởng cậu về bằng lối khác rồi chứ."

"Hai người vẫn chưa về sao?" Khương Phù nói với thái độ thờ ơ, ngay từ đầu nàng đã chẳng buồn duy trì mối quan hệ thân mật với hai anh em nhà họ Thẩm, chẳng qua là bọn họ tự bám lấy mà thôi. Nếu không ảnh hướng đến cuộc sống của nàng, thì nàng cũng không rảnh quản.

Vì thế, đã qua lâu như vậy bọn hắn mới phát hiện ra sự bất thường của nàng, không biết có phải vì vênh váo quá lâu hay không, mà cho rằng mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của bọn hắn, nên mới nhận thức chậm chạp đến vậy.

Thái độ này của Khương Phù khiến hai anh em nhà họ Thẩm trầm xuống, quả nhiên đã khác xưa rồi, rốt cuộc là ở đâu xảy ra vấn đề?

Mà nếu Khương Phù thật sự biết được một số chuyện, thì không có khả năng thái độ lại ôn hòa như vậy chứ?

"Nói đi, còn chuyện gì nữa?" Khương Phù hỏi, dù sao cũng đang khá chán, cứ coi như là giết thời gian đi.

Tâm trạng lúc này của nàng không được tốt, hai người này cứ nhất định phải sáp lại, thế thì đừng trách tính tình nàng không tốt.

Đột nhiên phát hiện ra, tính tình của nàng cũng không được tốt như trong tưởng tượng?

Đứng có chút mệt, Khương Phù dứt khoát ngồi lên xe, cũng không có ý mời hai anh em nhà họ Thẩm, cửa xe cứ mở như thế chờ bọn hắn mở lời.

Sắc mặt Thẩm Thiên La khẽ đổi, mà Thẩm Thiên Tinh cũng không khỏi thấy mất mặt, bao nhiêu năm rồi, Khương Phù trước mặt hắn chưa từng tỏ thái độ như thế. Chẳng lẽ hắn không phải là người đặc biệt nhất trong lòng nàng sao? Sao giờ lại thành ra thế này?

"Tiểu Phù, hình như hôm nay cậu đối xử với mình có chút là lạ." Thẩm Thiên La thử hỏi, hai mắt đỏ hoe, "Là mình đã làm gì sai sao?"

Ngoài mặt, Thẩm Thiên La thật sự không có làm sai chỗ nào.

Khương Phù nhìn nàng một cái, vậy ra là đến để nói nhảm à?

"Chuyện muốn nói chính là cái này à?"

"Ý của cô là, tôi phải nhiệt tình với cô hơn hay sao? Nếu không thì cô sẽ tủi thân à?"

Thẩm Thiên La vừa định phản bác, thì Khương Phù đã lại nói: "Chị của tôi còn chưa từng yêu cầu tôi phải như thế đâu đấy."

"Cô còn nhớ tôi là ai không? Nhị tiểu thư nhà họ Khương. Thiên La, cô đừng có đòi hỏi quá nhiều, nếu không tôi sẽ thấy rất phiền." Rõ ràng là giọng điệu vô cùng ôn hòa, nhưng Thẩm Thiên La lại cảm nhận được sự lạnh lẽo ở trong, cả người như bị đóng băng.

Đều quên ngăn cản Khương Phù đóng cửa xe, may mà Thẩm Nguyên Tinh kịp hoàn hồn, cũng không thèm bận tâm đến việc sụp đổ hình tượng, một tay chặn cửa xe: "Tiểu Phù, có chuyện gì xảy ra với em à? Em như vậy anh rất lo."

"Lo cho tôi ư? Không bằng anh đi lo cho những người tình bí mật của anh đi thì hơn, bọn họ còn đang chờ anh đến bầu bạn đấy." Khương Phù bật cười, lời này nói ra khiến Thẩm Nguyên Tinh trông như một con vịt, mặt hắn hết xanh rồi lại trắng.

Hất tay Thẩm Nguyên Tinh ra, kéo lại cửa xe, Khương Phù không có hứng chơi đùa với Thẩm Nguyên Tinh, thấy hắn như thấy một phiền phức vậy, trực tiếp chỉ ra chuyện đối phương có người tình bí mật.

Còn hắn nghĩ gì trong lòng, mặc kệ hắn, đừng đến trước mặt làm phiền nàng là được.

Vốn dĩ bọn họ không đến làm phiền nàng, nàng cũng sẽ không nói ra những lời này.

"Lái xe." Khương Phù nói.

Nàng đột nhiên nghĩ đến chị gái của nguyên thân, bổ sung thêm một câu: "Về nhà họ Khương."

Trong cốt truyện có một sự kiện, đã chôn một mầm họa cho nhà họ Khương, nàng về nhắc nhở đôi lời. Chỉ cần Khương Chỉ không vì nể mặt cô em gái của mình mà để nhà họ Thẩm tham gia làm dự án đó, thì mầm họa sẽ không được chôn xuống.

Đã không làm phản diện nữa, thì sao nàng có thể để nhà họ Khương xảy ra chuyện được, cuộc sống của nhị tiểu thư nhà họ Khương đâu có gì là tệ đâu.

Gần đến nhà họ Khương, Khương Phù lấy điện thoại ra nhắn tin cho Mục Sương, trước tiên xác nhận sự an toàn của cô Mục đã.

Khương Phù: Cô Mục, đã về đến nhà chưa?

Mục Sương: Về đến rồi.

Mục Sương: Còn cô về đến chưa?

Khương Phù: Vừa về đến, chúc ngủ ngon, cô Mục.

Mục Sương cầm điện thoại ngẩn người, trong một khoảnh khắc muốn xóa Khương Phù, nhị tiểu thư nhà họ Khương có biết rằng nàng cứ như vậy sẽ khiến người khác nhớ mãi không quên không? Rốt cuộc thì vẫn không xóa.

Không nỡ xóa, hành động này cũng khiến người khác cảm thấy khó hiểu.

Bên kia không có đáp lại, thấy Khương Chỉ đi ra, Khương Phù cất điện thoại.

Khương Chỉ mặc đồ ở nhà, đứng ở cửa, trong mắt không khỏi lóe lên sự ngạc nhiên: "Sao tự nhiên lại muốn về đây?" Trông như lạnh nhạt, nhưng cũng dễ dàng nghe ra sự quan tâm của chị ấy.

Đối mặt với người chị này, nguyên thân không sợ, nhưng cũng chẳng sẵn lòng thân thiết, dù sao vẫn không thích bị quản.

"Bị bắt nạt à?" Sắc mặt Khương Chỉ trở nên sa sầm, ai to gan đến mức dám bắt nạt em gái của chị.

Khương Phù cười tủm tỉm khoác tay Khương Chỉ, cọ cọ vào người chị, có thêm một người chị hình như cũng không tệ lắm? Vậy thì cứ bảo vệ nhà họ Khương đi.

Đến lúc thế giới không tiếp tục vận hành nữa thì làm sao đây, rồi xem xét sau, sẽ luôn có cách giải quyết.

--------------------

Update: 23.10.2025


Chương trước Chương tiếp
Loading...