[BHTT - Edit] Bắt Nàng Làm Phản Diện, Xấu Tính Không Nổi Làm Sao Đây
Chương 6
Sau khi thêm bạn, Mục Sương vẫn giữ nguyên nụ cười: "Cảm ơn Khương tiểu thư.""Không có gì." Khương Phù cười nhìn Mục Sương, "Cô Mục có muốn vào chơi cùng không?""Không được rồi," Mục Sương khựng lại một chốc lát, ngập ngừng từ chối, thấy vẻ mặt Khương Phù không đổi, nhận ra đối phương không vì chuyện này mà mất hứng, cô thở phào nhẹ nhõm, "Bạn bè ở phòng bên cạnh còn đang đợi tôi.""Vậy chị đi đi," Khương Phù cảm nhận được Mục Sương có phần e dè mình, nên không miễn cưỡng, "Cô Mục, chơi vui vẻ nhé."Mục Sương đáp lại một tiếng, rời khỏi phòng riêng, sau đó hít sâu một hơi, nhịp tim vừa mới ép xuống được đôi chút lại bất giác tăng tốc trở lại. Lúc đối mặt với Khương Phù, cảm giác kỳ lạ này lại ngày càng rõ ràng. Ngay cả khi không muốn suy nghĩ nhiều, cô cũng phải thừa nhận rằng dường như bản thân đã động lòng với Khương Phù rồi.Bỏ qua những thứ khác, chỉ bàn về ngoại hình, Khương Phù là hình mẫu lý tưởng của cô, nhưng nàng là nhị tiểu thư nhà họ Khương, giữa các nàng... có quá nhiều điều không thể vượt qua.Trước hết, cô không thể chấp nhận được đối tượng của mình có tính lăng nhăng, vừa nghĩ đến việc đối tượng đã có mình rồi còn muốn có thêm những người khác, cho dù thân phận lẫn gốc gác của đối phương có lớn đi chăng nữa, cũng không thể khiến cô thỏa hiệp. Hơn nữa, dù cho Khương Phù có thật sự có ý với cô, thì với phong cách của đối phương, e rằng cũng chẳng phải tìm một mối quan hệ nghiêm túc, mà chỉ muốn có một tình nhân thôi.Danh phận như thế thì thôi vậy.Cố gắng đè xuống sự rung động trong lòng, khẽ thở ra một hơi, vẻ mặt Mục Sương dần khôi phục sự bình tĩnh.Cầm điện thoại đi về phía phòng riêng, nhìn thấy phần bạn bè vừa được thêm vào, định ghi chú một cái tên nào đó, nên đặt tên gì đây? Đến khi hoàn hồn, cô đã đặt xong, nhìn ghi chú ấy, cô sững người, tay khẽ run, suýt nữa thì làm rơi điện thoại xuống đất.Khương đáng yêu, cô điên thật rồi, thế mà lại đặt ghi chú như vậy cho nhị tiểu thư nhà họ Khương.Mục Sương mím môi lập tức sửa lại ghi chú, cuối cùng thì ghi chú mới là: jka.Chờ những người trong phòng nhìn thấy, chỉ nghĩ đây là biệt danh của ai đó, kiểu biệt danh như này cũng có không ít.Cô vẫn cảm thấy bản thân có chút gì đó điên thật rồi, rõ ràng đã đè nén tất cả suy nghĩ xuống, vậy mà lại có thể làm ra loại chuyện này, vội vàng thoát khỏi giao diện, giả vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Trở về phòng riêng, thoải mái khoe bạn bè vừa thêm cho bạn bè xem. Thấy bạn bè không phát hiện ra điều khác lạ gì, không khỏi thở phào một hơi nhẹ nhõm.Chỉ là một cái ghi chú thôi, ai mà biết nó có ý nghĩa gì chứ.Cứ vậy đi.Hiếm khi động lòng với ai đó, muốn coi như không có chuyện gì là điều không thể, một cái ghi chú đặc biệt lại ẩn chứa ý nghĩa này cứ coi như là một loại an ủi thuộc về riêng cô đi.Tế lễ cho tình yêu chưa chớm đã lụi tàn.Mục Sương cầm lấy ly rượu trên bàn, một hơi cạn sạch. Cũng may là có trợ lý ở bên cạnh canh chừng, cô mới dám cả gan như thế, dù là tiệc của người quen, cô cũng chưa từng lơi lỏng cảnh giác.Còn lần trước, đó là bởi thủ đoạn của Khương Phù quá cao siêu, để người ta khó lòng phòng bị, Khương Phù muốn làm khó ai, có rất nhiều cách.Mục Sương phát hiện, dẫu cho cô có chuyển sự ý như thế nào, thì kể từ khi hiểu rõ lòng mình, trong đầu cô toàn là Khương Phù."Chị Sương, chị mệt hả?" Trợ lý hỏi khẽ, kể từ lần trước chị Sương say rượu, chị Cao đã rất lo lắng, nên đã đặc biệt tổ chức một cuộc họp với trợ lý và tài xế, dặn rằng bất kể chị Sương đi đâu, nhất là khi tham gia một số buổi tiệc, nhất định phải có người theo sát không rời.Mục Sương tựa vào ghế sofa, khẽ lắc đầu: "Không phải, chỉ đang nghĩ về vai diễn, nhân lúc hơi say thì suy ngẫm một chút.""Thì ra là vậy, lúc nào chị Sương cũng tận tâm như vậy, chẳng trách sao fan lại yêu thích chị đến thế." Đôi mắt trợ lý sáng long lanh, cô cũng là fan của chị Sương.Mục Sương không khỏi cảm thấy áy náy, dẫu cho cô thật sự rất tận tâm, nhưng trong khoảnh khắc này cô thực sự không phải đang suy ngẫm về vai diễn, mà là hình bóng Khương Phù cứ vô lý chui vào đầu cô. Từ cái ngày ở khách sạn đến hôm nay, những hình ảnh mà hai người tiếp xúc đều hiện lên trong đầu cô, ấn tượng càng ngày càng sâu sắc.Sao lại là Khương Phù chứ?Mục Sương lại rót một ly chuẩn bị uống, đột nhiên phát hiện tất cả mọi người đều đang nhìn mình, thì ra miệng chai lại chỉ về phía cô, trên mặt có chút bất lực."Truth đi." Dare thì thôi vậy, dù cho có thể không thực hiện, uống rượu là được, nhưng cô sợ thách thức mà đối phương đưa ra, nếu lại liên quan đến Khương Phù, cô sẽ không nhịn được tiếp tục mạo hiểm."Vậy để mình, Mục Sương, cậu có thích ai chưa?" Người đối diên vẻ mặt ngập tràn hứng thú, đều biết Mục Sương xuất đạo nhiều năm như vậy, dù trên mạng có số ít tin đồn, nhưng những người quen biết Mục Sương đều biết rõ đó không phải là sự thật, phần lớn đều bởi vai diễn mới có cp, ngoài những hoạt động quảng bá cần thiết, Mục Sương thực sự không bao giờ tham gia chiêu trò tạo dựng cp cùng ai.Về việc lần trước với Thẩm Nguyên Tinh, có lẽ có người muốn hại Mục Sương.Cô vốn không có chống lưng, xuất thân bình thường, thành tựu hiện tại lại khiến nhiều người đỏ mắt, cũng cản đường rất nhiều người.Mục Sương ngẩn ra, hôm nay cô bị nhằm vào à?Vốn dĩ muốn uống rượu, nhưng lại không tự chủ mà thốt ra: "Có."Câu trả lời này nằm ngoài dự đoán của mọi người hiện đang có mặt, là có sao? Họ muốn biết là ai, từng đôi mắt tò mò nhìn chằm chằm vào Mục Sương, dường như muốn nhìn thấu cô.Mục Sương có chút miễn cưỡng, không úp mở: "Nhưng không có khả năng."Dù cô có rung động, thậm chí sẵn sàng liều một lần, nhưng chưa chắc nhị tiểu thư nhà họ Khương đã có cùng cảm xúc, càng chẳng thể mong mỏi xa vời người kia sẽ chiều theo ý mình. Cho nên, thật sự là không có khả năng.Một mối tình còn chưa bắt đầu đã có cái kết chóng vánh, chẳng biết là tốt hay xấu, dù sao lòng cô lúc này không được thoải mái cho lắm.Ngoài Khương Phù, cô chưa từng rung động với bất kỳ ai.Rất lâu trước đây, cô đã biết mình thích con gái, nhưng lại qua vài năm, cô cảm thấy người con gái mà cô có thể thích cả đời này cũng sẽ chẳng gặp được, đã sớm chuẩn bị sẵn tâm lý sống cô độc đến già.Không ngờ người khiến cô rung động lại là Khương Phù.Mọi người trong phòng thấy Mục Sương buồn bã, tưởng rằng cô đã chia tay với người mình thích, hoặc là người ấy đã mất, nên không hỏi thêm nữa. Trò chơi vẫn tiếp tục, còn Mục Sương thì tự rót cho mình hết ly này đến ly khác, cuối cùng thật sự say mất.Phòng riêng của Khương Phù vẫn rất náo nhiệt, chuyện trước đó Khương Phù tỏ tình với Mục Sương, không ai coi là chuyện gì to tát, dù sao ai mà chẳng biết người mà nhị tiểu thư nhà họ Khương để ý là Thẩm Nguyên Tinh. Nàng không tỏ tình với Thẩm Nguyên Tinh, có lẽ vì cảm thấy không có kết quả, không muốn làm khó Thẩm Nguyên Tinh, cũng không muốn làm khó chính mình.Suốt quá trình, Thẩm Nguyên Tinh và Thẩm Thiên La lại có chút bồn chồn lo lắng.Khương Phù hoàn toàn đắm chìm vào trò chơi, nói chuyện phiếm với những người xung quanh, lần đầu tiên trong hoàn cảnh này không dành phần lớn sự chú ý cho Thẩm Nguyên Tinh, hai anh em đều rất hoảng loạn.Dù tính tình Khương Phù có thất thường, thì hôm nay cũng quá bất thường rồi.Thẩm Nguyên Tinh trong lòng nàng, lẽ ra phải chiếm vị trí đặc biệt nhất mới đúng, sao có thể như vậy chứ?Ở trong phòng không tiện nói chuyện trực tiếp, hai anh em chỉ có thể dùng điện thoại để trao đổi.[Thẩm Thiên La: Hôm nay Khương Phù rất lạ, anh, sự chú ý của cô ta đáng lẽ phải đặt trên người anh mới đúng, có phải anh đã gây ra chuyện gì chọc cô ta tức giận đúng không?]Nhưng nhìn dáng vẻ của Khương Phù, không giống như đang giận bọn hắn.Nói chuyện trực tiếp với nàng, nàng vẫn trả lời, đây mới là điều khiến người ta không hiểu nổi, nếu cảm xúc của nàng rõ ràng hơn một chút, người ta mới có thể nhận ra là có điều gì không ổn.[Thẩm Nguyên Tinh: Không, anh có thể chọc giận cô ta thế nào được? Chắc là bệnh tiểu thư tái phát rồi, cô ta vốn dĩ đã thất thường như thế rồi, chẳng phải người dễ tính gì, chỉ là trước mặt anh em ta thì đỡ hơn chút.][Thẩm Thiên La: Nhưng em vẫn cảm thấy không yên lòng, em không nói nữa. Nhưng, anh à, trong lòng cô ta anh là người đặc biệt, cô ta không thể nào không quan tâm anh được, nhất định là có chỗ nào đó sai sót. Anh à, đừng nói là anh đã dây dưa với ai khác rồi đấy nhé?]Thẩm Thiên La đột nhiên phản ứng lại, ánh mắt có chút nghi ngờ nhìn về phía Thẩm Nguyên Tinh.Thẩm Nguyên Tinh giật thót trong lòng, nhưng thấy Thẩm Thiên La chỉ là nghi ngờ thôi, đối phương hẳn là không biết những chuyện đó của hắn. Hắn làm rất kín đáo, lại còn nắm được điểm yếu của những cô gái kia, sẽ không dám làm lớn chuyện. Hơn nữa, đi theo hắn còn nhận được đủ loại lợi ích, những cô gái đó sẽ không ngu đến vậy.Những chuyện như vậy, hắn giấu rất kỹ, ngoại trừ người quản lý ra, đến cả cô em gái này của hắn cũng không biết, thêm một người biết là thêm một phần rủi ro.[Thẩm Nguyên Tinh: Không có chuyện đó, gần đây đều ở trong đoàn đóng phim, hiếm khi tranh thủ được một chuyến, anh cũng không biết có chuyện gì. Với hình tượng của anh, lẽ nào còn phải đi dỗ người à? Như vậy chẳng phải là sụp đổ hình tượng rồi sao? Thật chẳng hiểu nổi.]Với lại, hắn còn lâu mới đi dỗ Khương Phù cái loại tiểu thư đầu óc đơn giản, chỉ biết vịn vào danh tiếng nhà họ Khương để ra vẻ ta đây này.Nhiều năm như vậy, hắn đã sớm quen với việc cô đại tiểu thư Khương Phù ấy luôn dâng hết mọi thứ tới trước mặt hắn, mỗi lần như thế, trong lòng lại dấy lên một niềm vui và tự mãn kín đáo. Dù bên ngoài nhị tiểu thư nhà họ Khương có đáng sợ đến mấy, thì ở trước mặt hắn chẳng phải cũng chỉ là một con "liếm cẩu" thôi sao, đã thế còn là con "liếm cẩu" mà hắn không cần.Nếu không sợ dính vào rồi khó mà thoát thân, thì cũng muốn nếm thử một chút, dù sao thì Khương Phù trông cũng rất xinh đẹp.[Thẩm Thiên La: Chẳng lẽ cô ta đã phát hiện ra chuyện đó? Nhưng cũng không thể nào, nếu cô ta phát hiện ra chuyện đó, sẽ không bình tĩnh như vậy, đã sớm trở mặt với chúng ta rồi.]Chỉ vì kế hoạch khi ấy đã khiến Thẩm Nguyên Tinh trở thành người đặc biệt trong lòng Khương Phù.[Thẩm Nguyên Tinh: Có lẽ là tự cô ta thay đổi thất thường thôi, cứ quan sát thêm, chỉ cần không ảnh hưởng đến lợi ích của chúng ta, lười quản cô ta, nhào đến trước mặt cô ta chẳng khác nào tự chuốc khổ vào người, em cần gì cứ phải chiều theo cô ta?][Thẩm Thiên La: Đương nhiên không phải, dù sao em cũng là tiểu thư nhà họ Thẩm, thế mà mỗi lần gặp đều phải khép nép nịnh bợ cô ta, thật sự là chịu đủ rồi.]Nhưng mà mười cái nhà họ Thẩm cũng không sánh nổi một nhà họ Khương, đối với Khương Phù, cô ta chỉ có thể chiều chuộng.[Thống, ngươi giúp ta chụp ảnh màn hình cuộc trò chuyện của bọn họ, gửi cho ta.] Khương Phù để ý thấy hai anh em kia cứ mải mê nghịch điện thoại, đoán chắc là đang âm thầm bàn mưu tính kế gì đó, nên đã để hệ thống cho nàng xem.Không nói đến những thứ khác, ở trước mặt hệ thống, mấy công nghệ này chẳng khác nào trò con nít, dễ dàng nắm rõ.[Nhờ ta giúp, không nói một tiếng cảm ơn sao?]Khương Phù: [Thống à, cảm ơn ngươi nha.]Hệ thống cảm thấy thoải mái, như vậy còn tạm được, làm phiền hệ thống thì phải có thái độ của việc làm phiền.Sau khi kết thúc, Khương Phù đi vệ sinh trước, khi ra ngoài thì đụng phải Mục Sương đã uống đến mức có chút say chuếnh choáng, đang được trợ lý dìu đến nhà vệ sinh.Nàng vội vàng đi tới giúp đỡ: "Sao cô Mục lại uống say đến mức này?"Trợ lý của Mục Sương nghiêm túc giải thích: "Là để suy ngẫm vai diễn, uống rượu mang đến linh cảm."Đầu óc Mục Sương thực ra vẫn còn tỉnh táo, khi người mà cô gặp là Khương Phù, cô có chút không kiểm soát được, theo bản năng giả vờ hoàn toàn không nhận ra ai với ai.Đôi mắt say mơ màng nhìn Khương Phù, rồi ôm chặt lấy Khương Phù, không chịu buông. Cô nhắm mắt lại, thôi thì, say lần này, cứ tùy hứng mà ôm một cái đi.Hóa ra ôm người mình thích là cảm giác như thế này.Nhưng tại sao người này lại là Khương Phù đây?Một phú nhị đại trăng hoa.Khóe mắt Mục Sương ửng đỏ, hốc mắt ẩn chứa nước mắt rưng rưng, khuôn mặt ửng hồng càng thêm xinh đẹp, trợ lý thấy vậy vội vàng giải thích với Khương Phù: "Có lẽ chị Sương đang chìm đắm vào một vai diễn nào đó, xin cô Khương đừng để bụng."----------Update: 22.10.2025