[BHTT - EDIT] [ABO] XUYÊN THÀNH TRA A SAU ĐEM PHẢN DIỆN ĐÁNH DẤU.
CHƯƠNG 150
Câu nói ấy khiến Dã Trì Mộ thoáng ngây người."Có ý gì?" nàng khẽ hỏi."Vừa rồi, có một người giống hệt em chạy ngang qua." Cố Tri Cảnh đáp.Dã Trì Mộ theo hướng tay cô chỉ nhìn sang, chỉ thấy dòng người qua lại, hoàn toàn không có ai khả nghi. Cố Tri Cảnh lấy điện thoại ra, bấm gọi về nhà.Người giúp việc nhận máy, giọng dịu dàng: "Hai tiểu thư vừa bú sữa xong, giờ đang ngủ, ngủ rất ngoan. Phu nhân có cần tôi đưa máy vào quay cho cô xem không?""Ừ, mang vào đi." Cố Tri Cảnh dặn.Camera chuyển đến phòng ngủ. Hai bảo bối nằm yên ổn, một đứa nằm ngửa, một đứa nằm sấp, chăn được người giúp việc kéo lên cẩn thận."Hai ngày nay cô có thấy Dã tiểu thư ở nhà không?" Cố Tri Cảnh hỏi thêm.Người giúp việc lắc đầu: "Không có ạ. Phu nhân về rồi sao?""Không, chỉ hỏi vậy thôi." Cố Tri Cảnh bình thản trả lời, nhưng ánh mắt lạnh băng. Trong nhà vốn có lắp camera giám sát, mỗi ngày cô đều kiểm tra, quả thực chưa từng phát hiện bất thường.Cô nói tiếp, giọng trở nên nghiêm nghị: "Gần đây mọi người phải cảnh giác hơn. Ngoài tiên sinh, không được mở cửa cho ai khác. Nếu có ngày phu nhân không đi cùng tôi, tự mình trở về, cũng không được giao hai đứa nhỏ cho cô ."Người giúp việc thoáng run: "Sao vậy ạ?"Cố Tri Cảnh nhấn giọng, lạnh lẽo: "Xảy ra chút chuyện. Nhớ kỹ, nếu lỡ để người khác trà trộn vào, hậu quả tự mình gánh."Người giúp việc vốn từng được huấn luyện, lập tức hiểu hàm ý, vội đáp: "Rõ rồi, phu nhân."Cúp máy, Dã Trì Mộ mới cảm thấy sống lưng mình lạnh buốt. Ban đầu nàng còn tưởng Cố Tri Cảnh nói đùa, giờ lại chỉ thấy từng sợi tóc dựng đứng. Nếu có một người mang khuôn mặt y hệt nàng, thì việc lọt qua cửa nhà dễ như trở bàn tay, cặp song sinh sẽ lập tức rơi vào hiểm cảnh."Đừng lo." Cố Tri Cảnh an ủi, "Có ba ở đó. An ninh trong nhà cũng đã siết chặt."Nói vậy, nhưng mắt cô vẫn dõi xa vào đám đông, tìm kiếm bóng người đã biến mất.Trong lòng Cố Tri Cảnh, hai bảo bối luôn là tuyệt đối trọng yếu. Vệ sĩ túc trực quanh nhà, kẻ lạ khó lòng tiếp cận. Thậm chí trên quần áo bọn trẻ đều gắn thiết bị kiểm tra Pheromone và cảm ứng giám sát."Nhưng mà..." Dã Trì Mộ mày nhíu chặt, giọng run run: "Lỡ như cô ta thật sự là em thì sao? Trên thế giới này có thêm một 'em' nữa thì phải làm sao?"Cố Tri Cảnh đặt tay lên vai nàng, cúi đầu khẽ ngửi: "Không cần sợ. Chị đã hoàn toàn đánh dấu em rồi. Pheromone trên người em là mùi hoa nhài, còn cô ta thì không. Dễ dàng phân biệt.""Ừm..." Dã Trì Mộ siết chặt ly trà sữa trong tay, vẫn còn bất an.Cố Tri Cảnh tiến đến gần, dịu dàng xoa đầu nàng: "Đừng căng thẳng quá. Chúng ta...""Nhỡ cô ta muốn cướp chị khỏi em thì sao?" Dã Trì Mộ ngắt lời, giọng run rẩy, "Cướp vợ em, cướp cả con em thì sao?"Cố Tri Cảnh vỗ nhẹ vai nàng, trấn an: "Sẽ không đâu. Đừng tự dọa mình."Đột nhiên có thêm một Dã Trì Mộ xuất hiện, rất đáng sợ, hoàn toàn không đoán ra được mục đích của đối phương. Trước mắt trong lòng cô có một vài suy đoán.Đối phương đột nhiên xuất hiện, lại để lộ nhiều sơ hở như vậy, càng giống là cố ý xuất hiện lại cố ý để các nàng phát hiện sơ hở.Thật kỳ quái.Dã Trì Mộ lấy điện thoại di động ra gọi cho Hạ Hoan Nhan, trước tiên thông báo cho cô ấy chuyện này, để cô ấy nâng cấp an ninh trong nhà, giúp làm một cái máy đo lường.Hai người không còn tâm trí đi dạo phố, Cố Tri Cảnh đưa nàng đi ăn cơm ở ngoài, trên đường gọi điện cho Cố Thế Xương, tỉ mỉ bàn giao chuyện này.Cố Thế Xương vốn đang họp, liền gác lại công việc trong tay, vội vã trở về trông chừng hai cháu gái nhỏ.Cố Tri Cảnh đặt chỗ ở nhà hàng, Dã Trì Mộ có chút mất hồn mất vía, cắt bít tết một lúc lại ngừng, Cố Tri Cảnh giúp nàng cắt xong."Em đừng quá căng thẳng." Cố Tri Cảnh nói, "Chị tiếp xúc với cô ta rồi, cảm giác ác ý của cô ta cũng không mạnh."Cố Tri Cảnh đẩy đĩa bít tết qua, Dã Trì Mộ nói: "Lỡ như cô ta giả vờ thì sao, cô ta là người thế nào em rõ nhất, giỏi nhất là ngụy trang, trước tiên để chị thả lỏng cảnh giác, sau đó..."Nói nói cảm giác không ổn, tựa như là đang chửi chính mình.Nhưng nàng thực sự nói thật.Tâm tư của Dã Trì Mộ rất khó đoán, nàng lại rất biết diễn kịch, nếu nàng muốn thay thế một bản thân khác cũng không phải là không làm được.Hai người không nói gì, trong lòng cùng nhau suy đoán đối phương có lai lịch gì. Là ai đã cố ý tạo ra một "Dã Trì Mộ" để thay thế nàng?Vậy thì dã tâm này quá lớn.Khả năng này dường như không đứng vững. Những kẻ từng thao túng thế giới của họ nay đã bị bẻ gãy, chẳng còn ai đủ sức tạo ra một Dã Trì Mộ mới.Vậy thì, chẳng lẽ đó là người đến từ một không gian song song nào đó?Cố Tri Cảnh nói: "Không giống nhau, cảm giác cô ta cho chị cũng không giống lắm. Em là vợ của chị, còn cô ta chỉ đơn thuần là Dã Trì Mộ.""Hửm?" Dã Trì Mộ không hiểu ý cô.Cố Tri Cảnh nói: "Nếu bây giờ tách em ra làm hai, chị chẳng phải sẽ có hai người vợ sao? Chị nghĩ, hẳn sẽ thấy rất hạnh phúc, thậm chí còn cảm thấy... thú vị, muốn thử trải nghiệm. Nhưng nếu là chia tách quá khứ với hiện tại thì không cần. Một Dã Trì Mộ thôi, đã đủ rồi."Lời nói nửa thật nửa đùa kia khiến Dã Trì Mộ híp mắt, vẻ mặt tối lại. Cái khái niệm "hai người vợ" đối với nàng chẳng khác nào một bãi mìn. Không ngờ Cố Tri Cảnh lại có thể thốt ra điều ấy với vẻ hứng thú.Ngón tay nàng siết chặt cán nĩa, mũi nhọn kim loại khẽ kêu cọt kẹt, ánh mắt lạnh lẽo dán chặt vào người đối diện: "Cố Tri Cảnh."Cố Tri Cảnh lại bật cười, nụ cười mềm mại nhưng chứa đựng sự khéo léo: "Chị chỉ nói chơi thôi. Thật ra trong thâm tâm, chị cũng mong điều đó đừng bao giờ xảy ra.""Nhưng thực tế đã có hai 'em' rồi." Giọng Dã Trì Mộ khàn khàn, nặng trĩu, "Chị sẽ nghĩ thế nào đây? Nếu một ngày, cả hai cùng xuất hiện trước mặt chị, chị có thể làm sao?"Cố Tri Cảnh thoáng trầm ngâm, sau đó nhìn nàng thẳng thắn:
"Nếu bảo chị hoàn toàn không cảm thấy gì thì chắc chắn là nói dối. Dù sao... đó cũng coi như có thêm một người vợ.""Hừ." Dã Trì Mộ nghiêng đầu, liếc nàng bằng ánh mắt nửa tức giận nửa tổn thương, "Vậy chị có thể phân biệt rõ ràng chúng em không?"Bao năm tình cảm, Cố Tri Cảnh chẳng cần lời nói cũng nhận ra được tâm trạng nàng. Rõ ràng Dã Trì Mộ đang ghen, đang giận.Cố Tri Cảnh mặt dày mày dạn đứng dậy, cô không ngồi đối diện Dã Trì Mộ, mà đi qua ngồi sát bên cạnh nàng dỗ dành, nói: "Chị không thể trăm phần trăm phân biệt được, nhưng chị có thể trăm phần trăm cảm thấy không đúng. Vợ ơi, em phải biết, Dã Trì Mộ là người thông minh đến mức nào, cô ấy thật muốn ngụy trang thì chị không có cách nào đâu.""Nói cứ như chị không quen biết Dã Trì Mộ vậy."Cố Tri Cảnh trong lòng có thể cảm nhận được, người kia không phải là sơ ý để lộ chân tướng, mà là cố ý để cô biết trên thế giới này đã xuất hiện một Dã Trì Mộ khác.Dã Trì Mộ lại nói thêm một câu, "Nói cứ như chị rất ngốc, cái gì cũng không bằng em.""Bởi vì em là vợ của chị." Cố Tri Cảnh ôm người vào lòng, "Em thích nghe gì chị sẽ nói cái đó, em vui là được.""Bắt được cô ta phải làm sao?" Dã Trì Mộ hỏi."Ừm..." Cố Tri Cảnh nói: "Em nói làm thế nào thì sẽ làm thế đó, đó là một người khác của em mà.""Giết chết, thế giới này chỉ có một Dã Trì Mộ." Dã Trì Mộ lạnh con ngươi, "Không thể để lại gánh nặng cho bản thân, lỡ như ngày nào đó cô ta muốn thay thế em thì làm sao?"Biểu cảm của Dã Trì Mộ càng ngày càng lạnh, cuộc sống hiện tại hiếm có, nàng xem như trân bảo, vợ con, gia đình và sự nghiệp nàng đều không thể từ bỏ.Tất cả hạnh phúc, là do chính nàng tranh thủ được, nàng tuyệt đối không thể chắp tay nhường cho người khác, cho dù là một cái tôi khác của mình.Cố Tri Cảnh đáp một tiếng "được".Dã Trì Mộ lại đột nhiên ngừng lại, hỏi: "Chị không sợ sao?""Có chứ, nhưng em làm gì chị cũng ủng hộ." Cố Tri Cảnh nói, "Bởi vì trước mắt chị cũng không nghĩ ra được biện pháp gì tốt, không biết đối phương là địch hay bạn, vậy thì chỉ có thể đặt đối phương vào vị trí đối địch để cân nhắc."Nói như vậy, cô thở dài, "Đương nhiên, chị hy vọng chỉ là chúng ta nghĩ nhiều, không hy vọng máu chảy thành sông."Nói như vậy, Dã Trì Mộ gật gật đầu, nàng "ừ" một tiếng, nói: "Thật ra em cũng nghĩ như vậy."Cố Tri Cảnh ôm người vào lòng, "Em có thể thử suy nghĩ một chút, đổi vai trò để suy nghĩ mục đích của đối phương. Ví dụ như, em thấy một bản thân khác sống rất vui vẻ, em sẽ nghĩ thế nào, chúng ta trước tiên cứ liệt kê hết mọi tình huống ra."Các nàng nghĩ đi nghĩ lại.Đây là kết hợp với kinh nghiệm của Dã Trì Mộ mà xem, "Dã Trì Mộ" nếu sống tốt, chắc sẽ không để ý đến các nàng, khinh thường nhìn qua.Nhưng nếu sống không tốt, có khả năng sẽ ghen tị... muốn hủy diệt.Song, với bản tính phức tạp của Dã Trì Mộ, nàng lại cảm thấy đối phương chưa chắc đã thật sự muốn đánh nhau. Không giống thù hận, mà giống như—Một trò chơi.Nhưng rốt cuộc, trò chơi ấy là gì?Dã Trì Mộ ngẩng đầu nhìn Cố Tri Cảnh, cảnh giác hỏi: "Hai người...đã làm gì? Cô ta đã nói gì với chị?"Cố Tri Cảnh nói: "Cũng không có gì, chỉ là kéo cà vạt của chị một chút.""Cái gì?" Ánh mắt Dã Trì Mộ trong thoáng chốc trở nên sắc bén, giọng trầm xuống:
"Thế còn cà vạt của chị? Giờ ở đâu?Cố Tri Cảnh từ trong túi móc ra đưa cho nàng. Vừa rồi bị "Dã Trì Mộ" kia kéo hai lần, cô liền tháo ra nhét vào túi. Mảnh cà vạt kia khiến cô nhớ tới một chuyện khác. Khi cô mới xuyên không, có một người phụ nữ tóc dài, thẳng mượt như thác, cầm lấy cà vạt của cô, dắt cô đi qua một hành lang. Chỉ trong nháy mắt, cảnh vật xung quanh biến đổi, đầu óc cô choáng váng. Đợi đến khi tỉnh táo lại, cô mới phát hiện mình đã xuyên không.Sau đó cô hỏi Dã Trì Mộ, Dã Trì Mộ đối với chuyện này cũng không có ấn tượng, nhưng cô vẫn cảm thấy người phụ nữ đó là Dã Trì Mộ.Lẽ nào...Dã Trì Mộ cầm lấy định vứt đi, thậm chí còn đạp lên một cái.Cố Tri Cảnh nói: "Lỡ như trên đó có vân tay của cô ta thì sao, cùng với Pheromone lưu lại thì sao.""..."Dã Trì Mộ nhặt lại cà vạt, tỏ vẻ rầu rĩ.Xem bộ dạng là đang ghen."Chị về trước đi cùng con đi." Dã Trì Mộ nói."Chị ở đây cùng em." Cố Tri Cảnh lo lắng hơn chính là Dã Trì Mộ, lỡ như người kia định thay thế nàng thì sao?Vậy thì người gặp nguy hiểm chính là Dã Trì Mộ.Cố Tri Cảnh từ trong túi lấy ra một chai nước hoa, cô xịt lên Dã Trì Mộ hai cái, "Được rồi, nghe hương biết phụ nữ, sau này em sẽ dùng loại nước hoa này, chị sẽ biết là em."Dã Trì Mộ không hiểu hỏi: "Sao trong túi chị cái gì cũng có.""Hôm nay vốn định tặng em nước hoa." Cố Tri Cảnh trực tiếp đưa cho nàng. Dã Trì Mộ nhìn một chút, là nước hoa hỗn hợp, nàng nói: "May mà, chị không cho cô ta, không thì..."Nói xong, giọng nàng ngừng lại, dùng sức véo chặt chai nước hoa, ánh mắt hướng về phía tòa nhà đối diện nhìn lại.Trong quán cà phê đối diện, có người chống cằm nhìn góc đường, ánh mắt yên tĩnh nhìn hai người đang nói chuyện bên ngoài.Người phụ nữ đưa tay kéo rèm châu xuống, che đi ánh mắt bên ngoài, mấy tia sáng mỏng xuyên qua lớp kính rơi trên mặt đất, chiếc bàn ở chỗ đó được chiếu sáng, trên đó đặt một ly trà sữa chưa uống hết.Còn khuôn mặt bị rèm châu che khuất, cùng với khuôn mặt của Dã Trì Mộ phía dưới là giống hệt nhau."Tình cảm thật tốt, thật ngưỡng mộ." Người phụ nữ cảm thán nói.. . . . . .Tác giả có lời muốn nói:Mọi người đoán được Dã Trì Mộ thứ hai từ đâu đến không?
"Nếu bảo chị hoàn toàn không cảm thấy gì thì chắc chắn là nói dối. Dù sao... đó cũng coi như có thêm một người vợ.""Hừ." Dã Trì Mộ nghiêng đầu, liếc nàng bằng ánh mắt nửa tức giận nửa tổn thương, "Vậy chị có thể phân biệt rõ ràng chúng em không?"Bao năm tình cảm, Cố Tri Cảnh chẳng cần lời nói cũng nhận ra được tâm trạng nàng. Rõ ràng Dã Trì Mộ đang ghen, đang giận.Cố Tri Cảnh mặt dày mày dạn đứng dậy, cô không ngồi đối diện Dã Trì Mộ, mà đi qua ngồi sát bên cạnh nàng dỗ dành, nói: "Chị không thể trăm phần trăm phân biệt được, nhưng chị có thể trăm phần trăm cảm thấy không đúng. Vợ ơi, em phải biết, Dã Trì Mộ là người thông minh đến mức nào, cô ấy thật muốn ngụy trang thì chị không có cách nào đâu.""Nói cứ như chị không quen biết Dã Trì Mộ vậy."Cố Tri Cảnh trong lòng có thể cảm nhận được, người kia không phải là sơ ý để lộ chân tướng, mà là cố ý để cô biết trên thế giới này đã xuất hiện một Dã Trì Mộ khác.Dã Trì Mộ lại nói thêm một câu, "Nói cứ như chị rất ngốc, cái gì cũng không bằng em.""Bởi vì em là vợ của chị." Cố Tri Cảnh ôm người vào lòng, "Em thích nghe gì chị sẽ nói cái đó, em vui là được.""Bắt được cô ta phải làm sao?" Dã Trì Mộ hỏi."Ừm..." Cố Tri Cảnh nói: "Em nói làm thế nào thì sẽ làm thế đó, đó là một người khác của em mà.""Giết chết, thế giới này chỉ có một Dã Trì Mộ." Dã Trì Mộ lạnh con ngươi, "Không thể để lại gánh nặng cho bản thân, lỡ như ngày nào đó cô ta muốn thay thế em thì làm sao?"Biểu cảm của Dã Trì Mộ càng ngày càng lạnh, cuộc sống hiện tại hiếm có, nàng xem như trân bảo, vợ con, gia đình và sự nghiệp nàng đều không thể từ bỏ.Tất cả hạnh phúc, là do chính nàng tranh thủ được, nàng tuyệt đối không thể chắp tay nhường cho người khác, cho dù là một cái tôi khác của mình.Cố Tri Cảnh đáp một tiếng "được".Dã Trì Mộ lại đột nhiên ngừng lại, hỏi: "Chị không sợ sao?""Có chứ, nhưng em làm gì chị cũng ủng hộ." Cố Tri Cảnh nói, "Bởi vì trước mắt chị cũng không nghĩ ra được biện pháp gì tốt, không biết đối phương là địch hay bạn, vậy thì chỉ có thể đặt đối phương vào vị trí đối địch để cân nhắc."Nói như vậy, cô thở dài, "Đương nhiên, chị hy vọng chỉ là chúng ta nghĩ nhiều, không hy vọng máu chảy thành sông."Nói như vậy, Dã Trì Mộ gật gật đầu, nàng "ừ" một tiếng, nói: "Thật ra em cũng nghĩ như vậy."Cố Tri Cảnh ôm người vào lòng, "Em có thể thử suy nghĩ một chút, đổi vai trò để suy nghĩ mục đích của đối phương. Ví dụ như, em thấy một bản thân khác sống rất vui vẻ, em sẽ nghĩ thế nào, chúng ta trước tiên cứ liệt kê hết mọi tình huống ra."Các nàng nghĩ đi nghĩ lại.Đây là kết hợp với kinh nghiệm của Dã Trì Mộ mà xem, "Dã Trì Mộ" nếu sống tốt, chắc sẽ không để ý đến các nàng, khinh thường nhìn qua.Nhưng nếu sống không tốt, có khả năng sẽ ghen tị... muốn hủy diệt.Song, với bản tính phức tạp của Dã Trì Mộ, nàng lại cảm thấy đối phương chưa chắc đã thật sự muốn đánh nhau. Không giống thù hận, mà giống như—Một trò chơi.Nhưng rốt cuộc, trò chơi ấy là gì?Dã Trì Mộ ngẩng đầu nhìn Cố Tri Cảnh, cảnh giác hỏi: "Hai người...đã làm gì? Cô ta đã nói gì với chị?"Cố Tri Cảnh nói: "Cũng không có gì, chỉ là kéo cà vạt của chị một chút.""Cái gì?" Ánh mắt Dã Trì Mộ trong thoáng chốc trở nên sắc bén, giọng trầm xuống:
"Thế còn cà vạt của chị? Giờ ở đâu?Cố Tri Cảnh từ trong túi móc ra đưa cho nàng. Vừa rồi bị "Dã Trì Mộ" kia kéo hai lần, cô liền tháo ra nhét vào túi. Mảnh cà vạt kia khiến cô nhớ tới một chuyện khác. Khi cô mới xuyên không, có một người phụ nữ tóc dài, thẳng mượt như thác, cầm lấy cà vạt của cô, dắt cô đi qua một hành lang. Chỉ trong nháy mắt, cảnh vật xung quanh biến đổi, đầu óc cô choáng váng. Đợi đến khi tỉnh táo lại, cô mới phát hiện mình đã xuyên không.Sau đó cô hỏi Dã Trì Mộ, Dã Trì Mộ đối với chuyện này cũng không có ấn tượng, nhưng cô vẫn cảm thấy người phụ nữ đó là Dã Trì Mộ.Lẽ nào...Dã Trì Mộ cầm lấy định vứt đi, thậm chí còn đạp lên một cái.Cố Tri Cảnh nói: "Lỡ như trên đó có vân tay của cô ta thì sao, cùng với Pheromone lưu lại thì sao.""..."Dã Trì Mộ nhặt lại cà vạt, tỏ vẻ rầu rĩ.Xem bộ dạng là đang ghen."Chị về trước đi cùng con đi." Dã Trì Mộ nói."Chị ở đây cùng em." Cố Tri Cảnh lo lắng hơn chính là Dã Trì Mộ, lỡ như người kia định thay thế nàng thì sao?Vậy thì người gặp nguy hiểm chính là Dã Trì Mộ.Cố Tri Cảnh từ trong túi lấy ra một chai nước hoa, cô xịt lên Dã Trì Mộ hai cái, "Được rồi, nghe hương biết phụ nữ, sau này em sẽ dùng loại nước hoa này, chị sẽ biết là em."Dã Trì Mộ không hiểu hỏi: "Sao trong túi chị cái gì cũng có.""Hôm nay vốn định tặng em nước hoa." Cố Tri Cảnh trực tiếp đưa cho nàng. Dã Trì Mộ nhìn một chút, là nước hoa hỗn hợp, nàng nói: "May mà, chị không cho cô ta, không thì..."Nói xong, giọng nàng ngừng lại, dùng sức véo chặt chai nước hoa, ánh mắt hướng về phía tòa nhà đối diện nhìn lại.Trong quán cà phê đối diện, có người chống cằm nhìn góc đường, ánh mắt yên tĩnh nhìn hai người đang nói chuyện bên ngoài.Người phụ nữ đưa tay kéo rèm châu xuống, che đi ánh mắt bên ngoài, mấy tia sáng mỏng xuyên qua lớp kính rơi trên mặt đất, chiếc bàn ở chỗ đó được chiếu sáng, trên đó đặt một ly trà sữa chưa uống hết.Còn khuôn mặt bị rèm châu che khuất, cùng với khuôn mặt của Dã Trì Mộ phía dưới là giống hệt nhau."Tình cảm thật tốt, thật ngưỡng mộ." Người phụ nữ cảm thán nói.. . . . . .Tác giả có lời muốn nói:Mọi người đoán được Dã Trì Mộ thứ hai từ đâu đến không?