[BHTT - EDIT] [ABO] XUYÊN THÀNH TRA A SAU ĐEM PHẢN DIỆN ĐÁNH DẤU.

CHƯƠNG 149



Sau khi trò chuyện với Vân Lộng Khê, tâm trạng của Dã Trì Mộ cũng trở nên nặng nề. Đêm đó, nàng gọi điện cho Cố Tri Cảnh suốt cả đêm, hai người nói về sự lựa chọn giữa nữ chính và phản diện.

Trong miệng người khác, những lời hay ý đẹp đều thuộc về nữ chính, còn cuộc đời Dã Trì Mộ vì bị sắp đặt sai lầm nên sự phản kháng của nàng lại biến thành "phản diện". Cố Tri Cảnh không nỡ gọi nàng như thế, nhưng bảo nàng là nữ chính thì nghe lại càng thấy buồn nôn.

Cố Tri Cảnh cười, nói:
"Em và cô ta sao có thể giống nhau? Em có một người vợ xinh đẹp, hai cô con gái sinh đôi đáng yêu. Cuộc đời của em là do chính em bước ra. Em nghĩ mà xem, con của em chẳng phải đáng yêu hơn con của cô ta và Quân Hoa Diệu sao? Vợ của em chẳng phải còn đẹp mắt hơn chồng của nữ chính sao?"

Nghe vậy, Dã Trì Mộ mới dần nguôi ngoai, nàng trêu:

"Đúng thật, chị còn cố ý khen mình nữa."

"Bởi vì chị vốn ưu tú, còn có một người vợ ưu tú." Cố Tri Cảnh cố tình chọc nàng cười. Khi nghe được tiếng cười ấy, trong lòng cô mới hơi yên tâm, dịu giọng: "Sau này, nếu không cần thiết, đừng tiếp xúc với cô ta nữa."

"Em biết rồi." Dã Trì Mộ đáp.

Nữ chính hay phản diện, suy cho cùng cũng chỉ trong một ý niệm. Sau này, nàng sẽ không còn để tâm tình của mình bị nữ chính ảnh hưởng, càng không thể làm bạn với đối phương. Có thể hòa bình chung sống như hiện tại, cũng chỉ vì Vân Lộng Khê không còn uy hiếp gì, các nàng cũng chẳng muốn truy sát đến cùng, chỉ mong sống những ngày yên ổn.

Cố Tri Cảnh nói: "Em cứ quay phim cho tốt, đừng để bị ảnh hưởng, đợi đến khi em không bận nữa, chị qua thăm em."

Dã Trì Mộ gật đầu nói được.

Bộ phim của nàng đã gần hoàn tất, những cảnh quay chính đều xong, mấy ngày cuối tương đối nhẹ nhàng. Thế nên hôm sau, Cố Tri Cảnh liền chuẩn bị qua thăm.

Lần này, cô mang theo không ít đồ, chỉ là không mang cặp song sinh theo. Khi Dã Trì Mộ quay xong chạy đến, trời đã về đêm. Vừa gặp, nàng lập tức hỏi: "Con đâu?"

"Không dắt theo. Ở đây đông người, lỡ va phải thì không hay." Cố Tri Cảnh mỉm cười, nắm tay nàng: "Có lạnh không?"

"Không, em mặc nhiều, vừa mới quay phim trong phòng." Dã Trì Mộ vừa nói vừa nắm tay cô, thấy tay lạnh băng thì trực tiếp nhét vào túi mình: "Như thế này tốt hơn nhiều chưa?"

Cố Tri Cảnh cười, bước lên phía sau, vòng tay qua hông nàng: "Thế này còn tốt hơn nữa."

Cô hôn nhẹ lên má nàng. Hai người sóng vai bước đi, thân mật như chẳng để ý đến ai.

Cố Tri Cảnh áp sát tai nàng, thì thầm: "Cảm ơn em."

Nói xong, lại cúi xuống hôn lên môi nàng.

"Dắt con theo thì chị vừa phải trông con, vừa phải chia sẻ em với con. Chỉ nghĩ thôi chị đã thấy khó chịu." Giọng cô thì thầm mang chút ghen tuông, "Đừng nghĩ đến con nữa, nghĩ đến chị thôi."

Ngày trước, khi nói về con cái, chính Dã Trì Mộ mới là người lo lắng, sợ sau này tiểu bảo bảo sẽ chiếm mất tình yêu của Cố Tri Cảnh. Không ngờ cuối cùng, người lo lắng lại chính là Cố Tri Cảnh.

Dã Trì Mộ vừa buồn cười vừa ngọt ngào, nắm tay cô:

"Em không nghĩ đến con, trong đầu toàn là chị."

Cố Tri Cảnh cúi xuống, khẽ cắn tai nàng, cười vui vẻ.

Nhờ tâm trạng thoải mái, những cảnh quay cuối cùng cũng nhanh chóng hoàn tất. Ngay tối hôm đó, nàng đưa Cố Tri Cảnh về khách sạn.

Bữa tối dưới ánh nến, sau khi tắm rửa xong, Cố Tri Cảnh ôm lấy vợ, hôn lên trán, muốn dịu dàng gần gũi.

Thế nhưng, ngay lúc ấy, điện thoại trên bàn vang lên. Là Cố Thế Xương gọi tới, trách Cố Tri Cảnh đột ngột bỏ đi, hằng ngày còn nói với con gái là sẽ đưa chúng đi gặp mẹ, vậy mà cuối cùng lại một mình chạy mất.

Dã Trì Mộ nghĩ rồi cũng phải thở dài, khuyên cô:

"Chị là mẹ, phải làm gương cho con. Không thể nói một đằng làm một nẻo, các con phải học cách giữ lời."

Dù từng là phản diện, quen thói lật lọng, nhưng với con cái, nàng lại vô cùng nghiêm túc. Nàng luôn dạy con: bị người khác bắt nạt thì phải phản kháng, với tiểu bảo bảo thì phải thành thật, tuyệt đối không được thất tín.

"Biết rồi." Cố Tri Cảnh chui vào chăn, gục đầu trên bụng nàng.

Dã Trì Mộ không đẩy ra, chỉ chỉnh lại góc quay rồi mở video. Đầu bên kia, tiếng nức nở vang lên. Hai bảo bối ngồi trên đùi Cố Thế Xương, mắt đỏ hoe. Nhìn thấy nàng, tiểu bảo bảo mím môi run run, không phát ra tiếng, chỉ lặng lẽ rơi nước mắt.

Cố Thế Xương hỏi:

"Sao không thấy Cố Tri Cảnh?"

Tiểu bảo bảo lập tức gọi, "Mẹ."

Bình thường, chính Cố Tri Cảnh là người dỗ con ngủ, hai đứa cực kỳ quấn quýt cô. Giờ thấy mẹ biến mất, đôi mắt non nớt đỏ hoe, vừa khóc vừa gọi, bộ dạng đáng thương đến xót lòng.

Dã Trì Mộ dỗ dành vài câu, tiểu bảo bảo lập tức gọi:

"Hôn hôn."

Nàng vừa định cúi xuống hôn thì bỗng cảm giác chân mình bị ai đó hôn một cái. Dã Trì Mộ khẽ nhíu mày, bên kia màn hình, tiểu bảo bảo vẫn chờ nàng hôn lại, đôi môi nhỏ cong lên, vểnh cao, bộ dạng như sắp khóc đến nơi.

Đặc biệt là Tiểu Hi Cảnh, đôi mắt ầng ậc nước, nhất định phải được mẹ hôn lại mới chịu ngủ.

"Hôn một cái liền ngủ." Cố Thế Xương vừa dỗ vừa nói, "Mommy các con đi kiếm tiền, đừng lo, rất nhanh sẽ về thôi."

Nói đến đây, ông có chút ngượng ngùng. Ông đâu thể thẳng thắn nói thật rằng con gái chỉ muốn trốn đi hưởng thụ thế giới hai người.

Tiểu Hi Cảnh chẳng hiểu lời ông ngoại, chỉ cầm một múi quýt đưa ra trước màn hình, ngọt ngào gọi:

"Mẹ ơi."

"Mẹ ăn rồi, ngọt lắm." Dã Trì Mộ mím môi cười, vừa dỗ con vừa chịu một cú cắn thật đau từ Cố Tri Cảnh bên cạnh. Nàng dịu giọng:

"Vậy mẹ cúp máy nhé, bảo bối. Hôm nay mẹ quay phim mệt lắm, buồn ngủ quá rồi."

Tiểu Triêu Mộ nghiêng đầu, ngoan ngoãn nói:

"Bái bai."

Hai tiểu bảo bảo sau khi lớn lên, càng lúc càng giống Dã Trì Mộ và Cố Tri Cảnh, hoàn toàn thừa hưởng những ưu điểm của hai người. Đương nhiên hai nàng cũng không có khuyết điểm gì về nhan sắc. Cặp song sinh lúc thì nghiêng đầu, lúc thì chu môi, trông đáng yêu không chịu được.

Cố Thế Xương ôm hai cháu, bị bàn tay nhỏ xíu níu tóc đến rối tung, ông cũng chẳng tức giận, ngược lại vui mừng đến bật cười:

"Đi cũng tốt, hôm nay để hai bảo bối ngủ với ông ngoại."

"Cảm ơn ba, luôn giúp chúng con trông cháu." Dã Trì Mộ vừa cười vừa dạy các bé, "Bảo bối, nói cảm ơn ông ngoại."

Tiểu Triêu Mộ nhanh nhảu:

"Cảm ơn ông ngoại."

Tiểu Hi Cảnh lại sờ mặt Cố Thế Xương, còn hôn "chụt" một cái.

Cố Thế Xương cảm giác đây chính là niềm vui gia đình, ông ôm hai cháu gái nhỏ nói, "Vậy các con cứ bận đi, quay phim vất vả, ta đi dỗ hai đứa ngủ."

"Được rồi ạ, bái bai." Dã Trì Mộ vẫy tay, Tiểu Hi Cảnh học theo nàng vẫy tay, tay nhỏ vỗ vào Tiểu Triêu Mộ, mắt thấy lại sắp khóc, Cố Thế Xương nói trước tắt điện thoại, ông muốn ôm hai cháu gái nhỏ dỗ dành.

Dã Trì Mộ đạp một cước vào Cố Tri Cảnh, Cố Tri Cảnh bò ra ngoài hít thở, nhìn nàng chằm chằm. Cô nhẹ nhàng mím môi, trên mặt lộ rõ vẻ đắc ý.

Dã Trì Mộ quát lớn, "Đồ không đứng đắn."

Cố Tri Cảnh "ừ" một tiếng, gật đầu ứng hòa, cô cũng không tức giận.

Dã Trì Mộ chọc vào trán cô, khẽ nói: "Không biết xấu hổ."

Cố Tri Cảnh lập tức chui lên, dùng chăn trùm kín hai người, trong bóng tối nóng rực kia, hôn nàng triền miên. Lời mắng mỏ của Dã Trì Mộ hoàn toàn vô dụng. Bảo bối không ở bên, Cố Tri Cảnh tha hồ cuồng dã, chẳng chút kiêng dè.

Ban đầu Cố Tri Cảnh chỉ định ở lại ba ngày, nghĩ đến con sẽ không ai chăm. Nhưng hiện tại có Cố Thế Xương trông giúp, cô liền dứt khoát kéo dài thời gian. Còn nghịch ngợm trêu:

"Quả nhiên, không có con bên cạnh, mommy liền hưởng phúc."

Dã Trì Mộ tức đến giơ tay đánh loạn trên người cô, cuối cùng lại bị cô nắm tay hôn xuống.

Thật ra nàng chỉ ngoài miệng giận dỗi. Có Cố Tri Cảnh ở bên, lòng nàng ngập tràn niềm vui. Mỗi ngày quay phim đều chăm chỉ hơn, chỉ mong nhanh kết thúc để trở về với con. Hai tiểu bảo bảo sắp tròn một tuổi, đúng dịp tổ chức sinh nhật đầy năm.

Nỗi mong chờ ấy khiến từng ngày càng thêm ý nghĩa.

Bộ phim của Dã Trì Mộ đến cuối tháng mười một mới đóng máy, vừa vặn vào cuối tháng. Cố Tri Cảnh cũng phải quay về thế giới ban đầu để xử lý công việc, rồi cùng nàng chuẩn bị tiệc sinh nhật cho con.

Đông về, cây cối trụi lá, không khí thêm phần se lạnh. Ban ngày, hai người hẹn ra phố dạo chơi. Cố Tri Cảnh mua trước hai ly trà sữa nóng, trân châu đường đen. Gió lạnh thổi khiến trà sữa nhanh chóng nguội đi, cô do dự không biết có nên ôm vào lòng giữ ấm không.

Vừa định bước vào cửa hàng bên cạnh chờ, bỗng nghe có tiếng gọi.

Cô quay đầu.

Dã Trì Mộ xuất hiện, chậm rãi tiến lại. Nàng mặc áo lụa trắng phối quần dài đen, dáng vẻ dịu dàng, nụ cười thanh nhã, ánh mắt sáng lấp lánh.

"Cố Tri Cảnh." nàng gọi.

Cố Tri Cảnh thoáng sững sờ, tay vẫn cầm ly trà sữa. Cô càng nhìn càng thấy có gì đó khác lạ, lùi lại mấy bước theo bản năng, chằm chằm nhìn nàng một lát rồi hỏi:

"Sao vậy... tóc của em có phải là..."

Dã Trì Mộ hiện tại hiếm khi để tóc dài thế này. Bởi lẽ tiểu bảo bảo thường thích nghịch, hay túm lấy tóc nàng.

"Vừa mới nhờ nhà tạo mẫu chỉnh lại kiểu tóc, hôm nay ra ngoài hẹn hò mà." Dã Trì Mộ mỉm cười, giọng dịu dàng, "Có thích không? Nhìn dáng vẻ của chị, giống như chị không quen biết em vậy."

"Không có đâu." Cố Tri Cảnh lắc đầu, ánh mắt dừng thật lâu trên gương mặt nàng, rồi nói: "Rất đẹp. Bị em làm cho mê mẩn, vừa rồi chị hơi thất thần."

Dã Trì Mộ bật cười, khóe môi cong nhẹ. Nàng vươn tay nhận lấy ly trà sữa từ tay cô.

"Ấm thật." Nàng nói, trong mắt ánh lên nụ cười, dịu dàng đến mức khiến Cố Tri Cảnh chưa uống đã thấy lòng mình cũng ấm áp.

"Có thể uống không?"

"Đương nhiên rồi." Cố Tri Cảnh đáp.

Nàng cắm ống hút, nhấp một ngụm: "Không tệ, đúng khẩu vị em thích."

Cố Tri Cảnh cười, tay gần như muốn chạm vào mái tóc dài mềm mại trước mặt. Trong khoảnh khắc ấy, Dã Trì Mộ ngước mắt nhìn lên, ánh mắt bỗng lạnh lẽo. Nàng lướt qua vai Cố Tri Cảnh, bất ngờ nắm lấy cà vạt kéo xuống.

Cố Tri Cảnh giật mình, nắm chặt cổ tay nàng: "Em sao thế?"

Nụ cười của nàng giống hệt, nhưng trong đó lại có một sự hư ảo, lạnh giá khó diễn tả.

"Không sao, chỉ là... muốn thử cảm giác kéo cà vạt của chị." Giọng nàng khẽ hừ, "Giống như trước kia vậy."

Nàng kéo Cố Tri Cảnh đi mấy bước, rồi dừng lại: "Chị chờ em ở đây, em đi mua chút đồ."

"Mua gì?" Cố Tri Cảnh hỏi lại.

"Chị cứ đợi là được." Dã Trì Mộ chạy rời đi.

"Thôi được." Cố Tri Cảnh dừng lại, đứng ở đầu đường. Dã Trì Mộ xoay người, chậm rãi hòa vào dòng người, bóng dáng trở nên mờ nhạt đến mức vô hình. Cố Tri Cảnh khẽ nhíu mày.

Khi quay đầu, cô bất giác giật mình, ngay bên cạnh, Dã Trì Mộ đã đứng đó tự bao giờ. Cố Tri Cảnh hoảng hốt lùi lại mấy bước, đôi mắt dán chặt vào nàng. Dã Trì Mộ bước tới, khó hiểu cau mày: "Chị sao thế?"

Cố Tri Cảnh khẽ nói: "Chị vừa mới nhìn thấy một cái..."

"Một cái gì?" Dã Trì Mộ hỏi lại.

Cô quay nhìn về phía đám đông khi nãy, bóng dáng giống hệt Dã Trì Mộ đã biến mất không tung tích.

"Chị sao vậy?" Dã Trì Mộ tiếp tục nhíu mày, "Em vừa đi tìm chị, không thấy đâu. Sao chị lại chạy ra ngoài?"

Ánh mắt Cố Tri Cảnh dừng trên mái tóc nàng. Vẫn là kiểu tóc ngắn ngang vai, dạo này Dã Trì Mộ đang đóng một bộ phim công sở.

"Tóc em vừa rồi... hình như dài hơn một chút." Cố Tri Cảnh nói.

Dã Trì Mộ thoáng sửng sốt, lắc đầu: "Không, vẫn luôn thế này."

"Vừa nãy, em có uống trà sữa của chị không?" Cố Tri Cảnh lại hỏi.

"Hửm?" Dã Trì Mộ nhìn cô đầy nghi ngờ, "Em uống trà sữa của chị lúc nào? Không phải, chị đang nói cái gì vậy?"

Cố Tri Cảnh chỉ "ồ" một tiếng, không tiếp lời. Cô đưa tay khẽ lướt qua tóc nàng, ngắn gọn, đúng vừa chạm vai.

Dã Trì Mộ thấy cô khác thường, bèn nắm lấy tay cô. Bàn tay lạnh buốt, nàng giúp xoa xoa rồi thổi hơi ấm: "Ngốc thật."

"Tóc em là tóc ngắn."

Dã Trì Mộ nhìn cô, ngờ vực hỏi: "Sao vậy?"

Cố Tri Cảnh khựng bước, nghiêm túc thốt ra: "Chị hình như đã nhìn thấy một 'em' khác."

Chương trước Chương tiếp
Loading...