[BHTT - Edit] 108 Cách Bắt Nạt Nhóc Câm

Chương 80: Hiểu lầm xấu hổ



Ngụy Tầm nuốt nước miếng, trong lòng nghĩ, cô lén lút qua đó, Văn Tiêu Tiêu hẳn là sẽ không giận đi.

Ừm, khẳng định sẽ không giận.

Ngụy Tầm vừa tự mình thôi miên, vừa nhón gót lén lút đi đến cửa phòng ngủ khách của Văn Tiêu Tiêu.

Nhìn tay nắm cửa, như là trái cấm của ác quỷ, hấp dẫn Ngụy Tầm tiến lên cắn một ngụm.

Ngụy Tầm chậm rãi đưa tay ra, nắm tay nắm cửa kim loại lạnh lẽo, kéo xuống.

Ai? Sao lại không mở được.

Ngụy Tầm ấn tay nắm cửa, nhẹ nhàng buông tay nắm cửa trở về vị trí ban đầu.

Yên tĩnh đứng ở cửa một lúc, dựng thẳng tai lên, nghe động tĩnh trong phòng, cô hẳn là không đánh thức Văn Tiêu Tiêu chứ, đứng khoảng hai, ba phút, trong phòng ngủ không có bất kỳ động tĩnh nào truyền đến.

Ngụy Tầm lúc này mới yên tâm tiếp tục ấn tay vào tay nắm cửa ấn xuống. Tay nắm cửa lên xuống phát ra tiếng cọ xát kim loại, nhưng Ngụy Tầm đang sốt ruột lúc này hiển nhiên không để ý.

Ngụy Tầm lại thử rất nhiều lần, cửa thật sự không mở được.

Ngụy Tầm tức khắc giống như một con gà trống thua trận, cả người trong nháy mắt không còn tinh thần.

Không ngờ Văn Tiêu Tiêu đã sớm đoán trước được bước này, trước khi lên giường đã khóa cửa lại.

Thôi được, rốt cuộc cô không phải cường đạo, không thể phá cửa mà vào.

Ngụy Tầm rũ đầu, ủ rũ quay trở về.

Không ngờ, kỳ thật Văn Tiêu Tiêu đã đứng ở ngay cửa cách nhau một cánh cửa, Văn Tiêu Tiêu ngủ không được, hơn nữa ban đêm thật sự yên tĩnh, phàm là chút động tĩnh nhỏ nào nàng đều có thể cảm nhận rõ ràng.

Lúc Ngụy Tầm mở cửa lần đầu tiên, Văn Tiêu Tiêu liền chú ý đến tiếng mở cửa của Ngụy Tầm.

Vì mất ngủ, Văn Tiêu Tiêu vẫn còn đang rối rắm rốt cuộc có nên mở cửa cho Ngụy Tầm hay không.

Lúc Ngụy Tầm nỗ lực mở cửa lần thứ ba, Văn Tiêu Tiêu cuối cùng cũng xoay người xuống giường không mang dép lê, cũng nhón chân không phát ra tiếng động đi đến cửa.

Nàng ở phía bên kia cửa, đặt tay lên tay nắm cửa. Theo động tác của Ngụy Tầm, tay nàng đặt trên tay nắm cửa cũng thuận theo động tác.

Văn Tiêu Tiêu đứng ở cửa, trong lòng yên lặng hạ quyết tâm, nàng nghĩ, Ngụy Tầm nếu là lại mở cửa một lần nữa, nàng liền cho Ngụy Tầm vào.

Nhưng đáng tiếc là, sau lần Ngụy Tầm buông tay ra kia, liền không còn động tĩnh.

Văn Tiêu Tiêu đứng bên trong cánh cửa chỉ nghe thấy một tiếng thở dài nho nhỏ, sau đó chính là tiếng bước chân càng lúc càng xa.

Văn Tiêu Tiêu thở phào một hơi, trái tim vẫn luôn treo cao cuối cùng cũng thả xuống, nhưng không hiểu sao, lại có chút cảm xúc thất vọng ở bên trong.

Cho dù là ngày hè nóng bức, nhưng gan bàn chân đi chân trần trên sàn nhà vẫn có chút lạnh lẽo.

Hai người từng người trở lại giường của mình, nhắm mắt lại cưỡng ép mình ngủ, trong mơ mơ màng màng, hai người cuối cùng đều đi vào giấc ngủ, chỉ là, trong giấc ngủ hai người, đều ngủ có chút không được an ổn.

Văn Tiêu Tiêu nhíu mày, nàng để chân trần đạp lên mặt đất lâu như vậy đại khái là bị lạnh.

Buổi tối cho dù ngủ rồi, cơ thể này cũng lạnh lạnh, còn nằm mơ thấy một ác mộng không tốt, cả đêm cuộn tròn trong chăn vô cùng không an ổn.

Ngày hôm sau, thái độ Ngụy Tầm khác thường, ngày thường cô luôn dậy muộn hơn Văn Tiêu Tiêu, hôm nay lại dậy tương đối sớm, Ngụy Tầm xem thời gian trên điện thoại, nghĩ, Tiêu Tiêu hẳn là còn chưa rời giường đi.

Vì sao Ngụy Tầm hôm nay dậy sớm như vậy, bởi vì cô hôm qua ngủ mơ mơ màng màng, đột nhiên nhớ ra mình có chìa khóa dự phòng của mỗi phòng!

Ngụy Tầm cầm chìa khóa dự phòng phòng khách của Văn Tiêu Tiêu, lén lút chạy đến trước cửa phòng ngủ khách.

Đem chìa khóa cắm vào lỗ khóa.

Xoay sang phải, ây? Mở rồi, không khóa sao?

Ngụy Tầm bước vào cửa, chăn phòng ngủ chỉnh tề, toàn bộ phòng sạch sẽ.

Đồng tử Ngụy Tầm chấn động, Văn Tiêu Tiêu đâu?

Văn Tiêu Tiêu lúc này đã ở trên tàu điện ngầm đi làm, Văn Tiêu Tiêu mỗi lần đi làm đều là Ngụy Tầm đưa đi, đây là lần đầu tiên nàng chen tàu điện ngầm giờ cao điểm buổi sáng, không khác gì giờ cao điểm buổi chiều, thậm chí còn chen chúc hơn giờ cao điểm buổi chiều! Nàng vừa mới còn bỏ lỡ một chuyến tàu điện ngầm.

Khó khăn lắm mới chen vào được chuyến tàu điện ngầm tiếp theo, Văn Tiêu Tiêu một đường mệt mỏi chạy đến công ty, kịp quẹt thẻ ở phút cuối cùng.

Chủ biên đã sớm quẹt thẻ xong cầm cà phê mới mua chậm rãi từ thang máy đi ra, nhìn quầng thâm mắt sâu của Văn Tiêu Tiêu, trên mặt thay một biểu cảm kinh ngạc.

Lời nói ý vị sâu xa vỗ vỗ vai Văn Tiêu Tiêu: "Tiêu Tiêu à, người trẻ tuổi, phải hiểu được tiết chế."

Tiết chế? Nhưng hôm qua mình có làm gì đâu?

Chủ biên vẻ mặt không đồng tình nhìn Văn Tiêu Tiêu, nhìn thoáng qua cà phê còn chưa động đến trên tay mình, tuy rằng đáy mắt vẫn có vài phần không nỡ, nhưng vẫn cắn răng bỏ thứ yêu thích, nhét cà phê vào tay Văn Tiêu Tiêu.

"Cốc cà phê này em cầm đi, ngày mai phải đi làm đúng giờ đấy!" Nói xong, chủ biên liền vẻ mặt đau khổ như mất người yêu đi vào công ty.

Văn Tiêu Tiêu vẻ mặt khó hiểu cầm cà phê đi vào công ty. Cho đến người thứ ba đối với nàng nói ra từ tiết chế này.

Nàng đã tiết chế rồi mà?

Văn Tiêu Tiêu khóc không ra nước mắt mở máy tính, bắt đầu một ngày làm việc.

Vừa mở phần mềm liên lạc, có mười mấy tin nhắn của Ngụy Tầm chưa đọc.

Ngụy Tầm: Tiêu Tiêu, cậu đâu rồi? Sao mình không tìm thấy cậu.

Ngụy Tầm: Cậu đi ra ngoài mua bữa sáng à?

Ngụy Tầm: Không phải là đi làm rồi đấy chứ?

Trong lòng Văn Tiêu Tiêu chấn động, nàng quên nói với Ngụy Tầm.

Vì thế lập tức cầm điện thoại lên, gửi tin nhắn cho Ngụy Tầm.

Tiểu mọt sách: Mình đi làm rồi.

Ngụy Tầm: Sao hôm nay đi sớm thế?

Ngụy Tầm đột nhiên bắt đầu khoe khoang.

Ngụy Tầm: Không phải là vì không có mình nên ngủ không được đấy chứ.

Văn Tiêu Tiêu đem những từ "xin lỗi" đã gõ vào khung chat xóa đi từng bước từng bước.

Đỏ mặt gõ lại ba chữ: Mới không có!

Ngụy Tầm: Hừ hừ, rõ ràng là có, bằng không sao hôm nay lại đi làm sớm thế.

Văn Tiêu Tiêu không để ý đến Ngụy Tầm, bởi vì bị Ngụy Tầm nói trúng rồi, nàng quả thật là vì Ngụy Tầm không ngủ cùng, ngủ không ngon.

Ngụy Tầm vẫn còn đang khoe khoang gửi tin nhắn.

Văn Tiêu Tiêu đã bắt đầu công việc, một tin nhắn "Mình muốn làm việc" gửi qua, Ngụy Tầm mới dừng việc gửi tin nhắn lại.

Bất quá vẫn rất khoe khoang.

Văn Tiêu Tiêu tan tầm về nhà, Ngụy Tầm liền làm ầm ĩ muốn Văn Tiêu Tiêu dọn về phòng cũ, còn móc ra chìa khóa dự phòng trong túi của mình, đắc ý nói: "Hừ, hôm nay mình liền lén lút đi vào."

Kết quả chìa khóa dự phòng tự nhiên là bị Văn Tiêu Tiêu đoạt lại. Ngụy Tầm không ngờ lần khoe khoang này là vừa mất phu nhân lại thiệt quân.

Không chỉ không tranh thủ được cơ hội Văn Tiêu Tiêu trở về phòng, chìa khóa dự phòng duy nhất có thể lén lút lẻn vào cũng bị đoạt lại.

Vô luận Ngụy Tầm có "khóc lóc lăn lộn" như thế nào, Văn Tiêu Tiêu trước sau không nhả ra, cuối cùng Ngụy Tầm cũng chỉ đành từ bỏ.

Hai người đấu trí đấu dũng, lại cũng thích thú.

Những ngày tháng cãi nhau ầm ĩ cứ như vậy từng ngày trôi qua.

Ngày trở lại trường học lập tức cũng chỉ còn một tuần lễ.

Khoảng thời gian này, hai người vẫn luôn ngủ riêng.

Văn Tiêu Tiêu cũng dần dần điều chỉnh lại trạng thái của mình, tiền bối hướng dẫn nàng khen ngợi không thôi thái độ đoan chính và bộ dáng tiến bộ nhanh chóng của nàng, chỉ là đáng tiếc, Văn Tiêu Tiêu là làm thêm, qua hai ngày nữa sẽ phải nghỉ việc.

Tính cách Văn Tiêu Tiêu ôn nhu, làm việc lại nghiêm túc, các thành viên trong tổ đều rất thích nàng.

Ngày nghỉ việc, các thành viên trong tổ đều lưu luyến không rời cô gái nhỏ chỉ làm việc hai tháng này.

"Tiêu Tiêu, em nghỉ việc, cũng đừng quên các chị nhé."

"Đúng vậy đúng vậy, Tiêu Tiêu, em đi rồi chị cô đơn quá ô ô ô," Lời này là cô gái ngồi cạnh chỗ làm việc của Văn Tiêu Tiêu nói.

"Tiêu Tiêu, sau này em tốt nghiệp nếu còn muốn trở lại, phòng làm việc của chúng ta lúc nào cũng chào đón em," Chủ biên cũng nói một câu.

Văn Tiêu Tiêu gật đầu thật mạnh, trong mắt lộ ra tâm tình không nỡ, nàng đối với phòng làm việc nhỏ bé này chỉ làm việc hai tháng cũng có tình cảm, đây là lần đầu tiên nàng làm việc ở thành phố lớn, liền gặp được môi trường làm việc tốt như vậy, những đồng nghiệp tốt như vậy.

Nước mắt ở hốc mắt đảo quanh.

Các chị em trong phòng làm việc luống cuống tay chân đưa khăn giấy, an ủi Văn Tiêu Tiêu.

"Tiêu Tiêu đừng khóc, dù sao chúng ta đều ở đây, sau này nếu em nhớ chúng ta, lúc nào cũng có thể đến."

"Đúng vậy đúng vậy, đến lúc đó các chị dẫn em đi ăn ngon!"

"Đúng! Chúng ta vẫn luôn ở đây."

Văn Tiêu Tiêu có chút ngượng ngùng với sự quá cảm tính của mình, nàng nhận lấy giấy được các chị em đưa, lau lau nước mắt, trong mắt lộ ra vẻ cảm ơn.

Một chị gái hào sảng ôm lấy vai Văn Tiêu Tiêu: "Được rồi được rồi, chúng ta không khóc, tối nay, chúng ta cùng nhau tiễn em."

Đây là điều các thành viên trong tổ đã cùng nhau thương lượng từ hai ngày trước, mọi người cùng nhau tụ tập ăn một bữa cơm, không chỉ là tiệc chia tay Văn Tiêu Tiêu nghỉ việc, cũng là gửi lời chúc phúc tốt đẹp đến Văn Tiêu Tiêu sắp vào đại học.

Vừa lúc ngày mai là thứ bảy, nghỉ, chơi một đêm cũng sẽ không ảnh hưởng đến công việc của họ.

"Tiêu Tiêu, có được không?" Một chị hỏi.

Văn Tiêu Tiêu đương nhiên sẽ không từ chối, nàng không chút nghĩ ngợi liền gật đầu.

Ngụy Tầm đang chuẩn bị bữa tối cả buổi chiều ở nhà liền như vậy bị quên đi.

Ngụy Tầm vốn dĩ muốn tạo bất ngờ cho Văn Tiêu Tiêu, dốc hết sức lực nấu ăn của mình, chuẩn bị làm một bữa tối thịnh soạn cho Văn Tiêu Tiêu.

Khoảng thời gian này Văn Tiêu Tiêu công việc rất bận, cô hiểu được tâm trạng Văn Tiêu Tiêu cấp thiết muốn trưởng thành và kiếm tiền, trừ những lúc thỉnh thoảng làm nũng, không còn quấy rầy Văn Tiêu Tiêu nữa.

Nhưng dù sao họ cũng là cặp tình nhân đang yêu nồng nhiệt như keo sơn, máu huyết sôi trào, Ngụy Tầm dù có chịu đựng được hai tuần cô đơn, cũng không chịu nổi một tháng cô đơn a.

Công việc rất mệt mỏi, Văn Tiêu Tiêu thường xuyên là trở về nhà, nghỉ ngơi một lát, liền về phòng nghỉ ngơi hoặc chuẩn bị công việc ngày mai.

Ngụy Tầm muốn thân mật với nàng, cũng không tìm thấy cơ hội thân mật, cô cũng ngại quấy rầy Văn Tiêu Tiêu đang nghỉ ngơi.

Hôm nay Văn Tiêu Tiêu cuối cùng cũng nghỉ việc, nói thật lòng, Ngụy Tầm vẫn rất vui, còn một tuần nữa mới đến ngày nhập học, cô có thể cùng Văn Tiêu Tiêu sống ít nhất một tuần thế giới hai người!

Nói làm là làm, nhân lúc ngày cuối cùng Văn Tiêu Tiêu còn ở công ty cùng đồng nghiệp khác làm công tác bàn giao, Ngụy Tầm lập tức bắt đầu đặt mua nguyên liệu nấu ăn, nấu cơm, vốn còn muốn mở một chai rượu vang đỏ để có bữa tối dưới ánh nến, nhưng nghĩ đến Văn Tiêu Tiêu say rượu lần trước, vì thế từ bỏ.

Tất cả nguyên liệu nấu ăn đã được sơ chế xong, chỉ còn bước cuối cùng, bất quá, Ngụy Tầm cần phải đi đón người trước.

Ngụy Tầm đã chỉnh trang quần áo trong phòng xong xuôi, thần thái sáng láng vừa cầm lấy chìa khóa xe chuẩn bị đi đón người.

Vừa bước nửa chân ra cửa, Ngụy Tầm liền nhận được tin nhắn Văn Tiêu Tiêu gửi đến.

Tiểu mọt sách: Ngụy Tầm hôm nay cậu không cần đến đón mình, tối nay mình cùng đồng nghiệp ăn cơm.

Thần thái sáng láng trong mắt Ngụy Tầm lập tức dập tắt.

Nhưng mình đã chuẩn bị xong cả một bàn lớn đồ ăn rồi!

Mình muốn tối nay cùng cậu trải qua thế giới hai người.

Nếu không, mình cũng đi cùng được không?

Ngón tay dừng lại ở khu vực gõ chữ trên điện thoại, xóa rồi sửa, sửa rồi lại xóa, cuối cùng vẫn gửi đi một chữ "Được."

Ngụy Tầm yên lặng rút lại nửa bước đã bước ra khỏi phòng, đem hơn nửa số nguyên liệu nấu ăn đã sơ chế trong bếp cất đi, đồ chay đặt ở khu vực làm lạnh, đồ mặn đặt ở khu vực đông lạnh, còn có trái cây, Ngụy Tầm từng cái từng cái đem trái cây đặt lại khu vực giữ tươi.

Nhìn chằm chằm hai món nguyên liệu còn sót lại trước mặt.

Ngụy Tầm thở dài, yên lặng an ủi mình, là lỗi của cô, dù sao cô cũng không nói trước cho Văn Tiêu Tiêu biết cô chuẩn bị bữa tiệc lớn tối nay, bằng không Văn Tiêu Tiêu khẳng định sẽ trở về ăn cơm.

Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng trong lòng Ngụy Tầm vẫn nhịn không được mất mát.

Cảm xúc thương tâm từng chút từng chút tích lũy, như những dòng sông tụ tập lại, cùng với sự mất mát sâu sắc, không ngừng chảy xuôi, cuối cùng khi Ngụy Tầm một mình ngồi trên bàn ăn cơm, tụ tập thành biển, dấy lên sóng biển khổng lồ.

Nước mắt từng giọt từng giọt lớn rơi xuống hạt cơm màu trắng.

Cơm ăn vào rõ ràng nên là sau khi nhai sẽ từ tinh bột biến thành mạch nha ngọt, nhưng Ngụy Tầm lại cảm thấy tinh bột trong khoang miệng cô biến thành mùi vị đắng cay, khoang miệng toàn là vị cay đắng.

Ngụy Tầm giống một chú chó nhỏ bị bỏ rơi, một mình ăn cơm tối, một mình thu dọn bàn ăn, một mình đem chén bát bỏ vào máy rửa chén rửa sạch.

Cô đã ở trạng thái này rất lâu rồi, rõ ràng trước kia trước khi quen biết Văn Tiêu Tiêu cũng là như vậy, à không đúng, cô vẫn luôn là một người như vậy.

Ngụy Tầm ngồi trên ghế sofa mềm mại, tắt hết đèn chính, mở TV.

Chọn lựa bộ phim đã lâu, hình ảnh điện ảnh hoa mỹ, âm thanh chấn động mạnh mẽ, chiếc TV ngày thường làm hai người vừa có thể cười nói vui vẻ, lại có thể bi thương rơi lệ, hôm nay lại như là mất đi phép thuật.

Ngụy Tầm nhìn những hình ảnh không ngừng biến hóa trong TV, đầu óc trống rỗng, không biết đang suy nghĩ gì.

Điện thoại trong túi kêu leng keng một tiếng, ánh mắt Ngụy Tầm sáng lên, luống cuống tay chân lấy điện thoại ra, nhanh chóng mở khóa.

Xem Văn Tiêu Tiêu gửi tin nhắn gì cho cô ấy.

[Tiểu mọt sách: Mình xin lỗi nha Ngụy Tầm, tối nay mình có lẽ sẽ về trễ một chút, lát nữa mình còn muốn cùng các đồng nghiệp đi ra ngoài chơi một lát.]

Ngọn lửa hi vọng vừa mới bùng cháy trong mắt Ngụy Tầm lại tắt đi hơn nửa.

Chỉ là vẫn còn sót lại một tia, cô gõ gõ đánh đánh, trong lòng đánh trống, bởi vì cô lo lắng, cô qua đó có quấy rầy họ chơi hay không.

Ngụy Tầm: Mọi người đi chơi gì vậy? Thêm mình một người được không?

Tin nhắn Văn Tiêu Tiêu hồi rất nhanh.

Tiểu mọt sách: Bọn mình đang xem phim, đã vào rạp rồi.

Ngụy Tầm lập tức gửi tin nhắn nói: Mọi người ở rạp chiếu phim nào vậy, cậu xem xong mình qua đón cậu đi.

Nhưng lần này Văn Tiêu Tiêu không trả lời cô.

Phỏng chừng là vì phim đã bắt đầu, Văn Tiêu Tiêu đã tắt tiếng.

Đôi mắt Ngụy Tầm rũ xuống, tay cầm điện thoại vô lực dừng lại trên ghế sofa, trong lòng rất ủy khuất. Văn Tiêu Tiêu đang vui vẻ cùng đồng nghiệp của mình xem phim, còn cô lại một mình cô đơn ở đây xem.

Nhưng Văn Tiêu Tiêu cũng không làm sai điều gì, Ngụy Tầm nhẫn nại tính tình, lại đợi gần hơn một giờ. Bộ phim trước mặt cô trong TV đều đã chuyển sang bộ tiếp theo.

Văn Tiêu Tiêu cuối cùng cũng trả lời tin nhắn của cô: [Mình còn muốn cùng các đồng nghiệp đi một nơi khác chơi một lát, lát nữa liền về!]

Văn Tiêu Tiêu còn kể cho cô biết họ đã xem bộ phim gì, là một bộ phim hài, đã gửi cho cô một đoạn video cùng các đồng nghiệp, mọi người cười nói vui vẻ.

Tiểu mọt sách: Cậu yên tâm nha, bọn mình đông người như vậy, sẽ không có vấn đề gì đâu.

Tiểu mọt sách: Lát nữa mình chuẩn bị về nhà sẽ nhắn tin cho cậu, trễ thế này rồi, lái xe không an toàn, đến lúc đó mình sẽ gọi xe về.]

Nhưng, mình muốn đến đón cậu.

Những lời này của Ngụy Tầm dừng lại rất lâu trong khung chat, cuối cùng vẫn không gửi đi. Cô sợ Văn Tiêu Tiêu lại từ chối cô.

Chương trước Chương tiếp
Loading...