[BHTT - Edit] 108 Cách Bắt Nạt Nhóc Câm

Chương 79: Không biết tiết chế, muốn chia phòng ngủ



Ngụy Tầm đột nhiên nhanh trí trong lòng sáng ra, tai khẽ run lên, lúc này mới hiểu được Văn Tiêu Tiêu có ý gì.

Chỉ là cô vẫn có chút lo lắng: "Nơi đó, thật sự không sao chứ?" Ngụy Tầm đỏ mặt hỏi.

Văn Tiêu Tiêu lắc đầu với biên độ cực nhỏ, sợi tóc cào vào mặt Ngụy Tầm, ngứa ngứa.

"Vậy mình..." Ngụy Tầm ngẩng đầu nhìn Văn Tiêu Tiêu, trong mắt lại bùng cháy lên ngọn lửa dục vọng.

Văn Tiêu Tiêu không trả lời, Ngụy Tầm khẽ nhếch môi cười, vậy đó chính là ngầm đồng ý.

Ngón tay Văn Tiêu Tiêu nắm chặt ga trải giường run rẩy, khớp ngón tay dùng sức đến trắng bệch, dường như đang chịu đựng điều gì, nếp nhăn trên ga trải giường bị nhéo lên ám chỉ sự nhẫn nại cực điểm.

Trong cổ họng phát ra tiếng rên rỉ như mèo con.

Những ngón tay mảnh mai leo lên, từng khớp từng khớp bẻ ra những ngón tay đang dùng sức của người kia, dường như là cuối cùng không chịu nổi, ngón tay vô lực buông lỏng, ngón tay kia thừa cơ chen vào, trượt từ khe hở vào, để lại dấu ấn dùng sức hơn trên ga trải giường.

Nước mắt không kiềm được trào ra từ khóe mắt, đôi môi đỏ mọng ẩm ướt bị hàm răng trắng nõn cắn ra dấu răng rõ ràng.

Ngụy Tầm đang làm chuyện xấu dưới thân phát ra một tiếng cười khẽ, môi răng chạm nhau, giọng nói mang tính áp bức từ trong chăn truyền đến tai Văn Tiêu Tiêu: "Tiêu Tiêu, mình đã nói gì?"

Cảm giác đau đớn truyền đến từ môi.

Khóe mắt Văn Tiêu Tiêu đỏ bừng, dấu răng màu phấn trắng trên môi bị lây dính hơi thở ái muội.

Hàng mi dài cong vút của nàng không ngừng run rẩy, hàm răng Ngụy Tầm cắn nàng đau quá, nàng không nói nên lời, chỉ có thể nức nở lên tiếng.

"Không được làm nũng," Ngụy Tầm bị âm thanh như mèo con của Văn Tiêu Tiêu kích thích đến run lên, hàm răng suýt chút nữa mất phương hướng, cắn vào đầu lưỡi.

Ngụy Tầm, quá xấu rồi. Không chỉ hư, còn rất bá đạo.

Văn Tiêu Tiêu trong mắt còn đọng lại những giọt nước mắt sinh lý, bĩu môi, có chút ủy khuất, không cho nàng không mang giày, không cho nàng cắn môi, không cho nàng làm nũng, cái này cũng không cho, cái kia cũng không cho.

Dường như ý thức được cảm xúc nức nở phát ra từ cổ họng Văn Tiêu Tiêu đã thay đổi.

Ngụy Tầm từ trong chăn nhô đầu ra, khóe miệng còn sót lại vệt nước đáng nghi.

Văn Tiêu Tiêu vừa khóc vừa kể tội nhìn cô, mũi hơi nhíu lại, xung quanh mắt đều nhiễm một vòng đỏ.

Tim Ngụy Tầm khẽ động, cô biết Văn Tiêu Tiêu đang ủy khuất, đang giận, nhưng dục vọng muốn trêu chọc người trong lòng cô lại càng nặng. Ngụy Tầm phỉ nhổ ý nghĩ dơ bẩn trong lòng mình một cái, nhưng lúc này Văn Tiêu Tiêu thật sự quá đáng yêu, quả thực giống một chiếc bánh kem nhỏ bên ngoài phủ bơ thơm ngọt, bên trong giấu nước sốt trái cây mọng nước, vừa nhìn đã thấy rất ngon, miếng đầu tiên, khẳng định là vị ngọt béo của bơ, miếng thứ hai, không biết là sẽ ăn đến loại hương vị trái cây bí ẩn nào, dụ dỗ Ngụy Tầm muốn tiến lên cắn một miếng thật mạnh.

Muốn xem thử miếng thứ hai Văn Tiêu Tiêu, rốt cuộc có bao nhiêu ngọt, nước sốt có bao nhiêu đủ.

"Bảo bối đừng khóc, yên tâm, mình sẽ thật nhẹ," Giọng nói Ngụy Tầm ôn nhu trấn an Văn Tiêu Tiêu.

Bàn tay đang nắm chặt ngón tay Văn Tiêu Tiêu dưới chăn nắm càng chặt hơn.

Da thịt nóng bỏng dán vào nhau, mùi hương thoang thoảng trên người Ngụy Tầm nuốt chửng Văn Tiêu Tiêu.

Những nụ hôn tinh tế rơi xuống trán Văn Tiêu Tiêu, chóp mũi, khuôn mặt, khóe môi, cằm.

Cảm giác an toàn tràn đầy bao phủ Văn Tiêu Tiêu, tâm trạng ủy khuất của nàng dần dần được sự kiên nhẫn an ủi của Ngụy Tầm xoa dịu.

Văn Tiêu Tiêu mặc dù lên án hành động của Ngụy Tầm, nhưng cơ thể lại không thể kháng cự động tác của Ngụy Tầm, đôi mắt trong veo long lanh nhìn Ngụy Tầm, muốn cắn môi lại không dám.

Nàng giống một con thuyền nhỏ, lênh đênh trên biển lớn, đi xuống là sóng gió mãnh liệt, đi lên là mưa rền gió dữ.

Ga trải giường bị động tác của hai người làm cho nhăn nhúm, hai người ôm nhau thật chặt, hai cơ thể nóng bỏng hận không thể hòa đối phương vào làm một với cơ thể mình.

"Nhóc câm," Cái xưng hô đã lâu lại lần nữa vang lên bên tai Văn Tiêu Tiêu.

Giọng nói khàn khàn gọi tên Văn Tiêu Tiêu hồi tưởng lại.

Một ngày nào đó năm lớp 12, Ngụy Tầm đột nhiên không còn gọi Văn Tiêu Tiêu là nhóc câm nữa. Văn Tiêu Tiêu tuy rằng trên mặt không biểu hiện ra, trong lòng lại để ý muốn chết.

Tâm trạng thấp thỏm giằng co trong lòng nàng suốt một tuần, nhưng vào một buổi tự học buổi tối nọ, xưng hô đã lâu vang lên bên tai.

"Nhóc câm."

Văn Tiêu Tiêu đang đắm chìm trong học tập đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt rất nhanh che kín cảm xúc thất vọng, không phải Ngụy Tầm. 

Là một cô gái.

Cô gái đó là lớp trưởng môn Toán, hẳn là đến tìm nàng thu bài tập. Nhưng cô gái không viết bài, liền cười hì hì bỏ đi.

Bạn cùng bàn mới của Văn Tiêu Tiêu lại không nhịn được, cô ấy ghé sát tai Văn Tiêu Tiêu: "Này, học bá, cậu ta cố ý gọi cậu như vậy không giận à?"

Văn Tiêu Tiêu nghiêng đầu, nghi hoặc.

Bạn cùng bàn nhìn xung quanh, thấy không ai chú ý đến họ, lúc này mới quay lại nói với Văn Tiêu Tiêu: "Lớp trưởng môn Toán, cậu ta không thích cậu."

Cho nên, điều này có liên quan gì đến việc gọi nàng là nhóc câm? 

Ngụy Tầm gọi nàng là nhóc câm quá lâu, Văn Tiêu Tiêu đã quên, bản thân xưng hô này cũng không phải là lời khen ngợi, chỉ là sự thân mật độc quyền của hai người.

Chuyện này không biết bằng cách nào, truyền đến tai Ngụy Tầm, Ngụy Tầm ngày hôm sau liền tìm đến người kia. Văn Tiêu Tiêu lúc này mới nhận ra, khúc mắc trong lòng cũng tan biến, ngược lại đáy lòng nảy lên sự ngọt ngào.

Sau này, vẫn có một nam sinh đáng ghét cố ý gọi nàng như vậy.

Không ngờ Văn Tiêu Tiêu chưa bao giờ nổi giận lại trực tiếp hất cốc nước vào mặt nam sinh kia.

Cả lớp yên tĩnh, kinh ngạc, không ngờ Văn Tiêu Tiêu luôn luôn yên tĩnh và không nói chuyện lại có hành động như vậy.

Nam sinh kia tự cảm thấy mất mặt, cuối cùng không còn lởn vởn trước mặt Văn Tiêu Tiêu nữa. Cũng không còn ai cố ý gọi nàng như vậy trước mặt Văn Tiêu Tiêu.

"Nhóc câm?" Tiếng nhóc câm này, mang theo chút cảm xúc bất mãn.

Ngụy Tầm nhéo mặt Văn Tiêu Tiêu: "Cậu cư nhiên lại thất thần? Xem ra vẫn là mình chưa đủ nỗ lực?"

Sắc mặt Văn Tiêu Tiêu trong nháy mắt hoảng loạn, nhưng khó chống đỡ để chọc giận Ngụy Tầm.

Theo đợt sóng triều cuối cùng dâng lên, thuyền nhỏ nặng nề trở lại mặt biển, gió yên sóng lặng.

Ngụy Tầm cũng chỉ nói ngoài miệng thôi, không làm khó Văn Tiêu Tiêu nữa, ôm người đến phòng tắm cọ rửa một phen, hai người cuối cùng ngủ ở phòng ngủ khách.

Cảm giác say của Văn Tiêu Tiêu vốn dĩ còn chưa hoàn toàn tỉnh, cộng thêm cả đêm lao động cần mẫn vất vả, rất nhanh liền mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Ngụy Tầm ôm người đang ngủ càng chặt hơn, sự thỏa mãn trong lòng sắp tràn ra khỏi ngực, cô hồi tưởng lại lúc mới quen Văn Tiêu Tiêu, sợ hãi nhút nhát, luôn cúi đầu, mà Văn Tiêu Tiêu hiện tại, tươi tắn hào phóng, có năng lực và tự tin trong lĩnh vực mình am hiểu.

Ngụy Tầm nghĩ, khóe miệng cười càng thêm sâu, cô đếm hàng mi dài của Văn Tiêu Tiêu.

Một sợi, hai sợi, ba sợi... Chậm rãi đi vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau

Tim Văn Tiêu Tiêu đập thình thịch, đột nhiên ngồi dậy từ trên giường, cầm lấy điện thoại đầu giường nhìn, trời ạ, đã 12 giờ! Đi làm đã hoàn toàn muộn rồi!

Ngụy Tầm mở mắt ra, mắt buồn ngủ lờ đờ, ôm eo Văn Tiêu Tiêu.

"Tiêu Tiêu, chào buổi sáng."

Văn Tiêu Tiêu khóc không ra nước mắt, đành phải mở điện thoại gửi tin nhắn xin lỗi chủ biên.

Ngụy Tầm rút chiếc điện thoại đang thu hút tầm nhìn Văn Tiêu Tiêu ra, Văn Tiêu Tiêu vội vàng đoạt lấy, nàng còn chưa xin nghỉ với chủ biên đâu!

Ngụy Tầm rút điện thoại ra, ỷ vào tay mình dài, lúc thì ném đến chỗ này, lúc lại ném đến chỗ kia, chính là không đưa cho Văn Tiêu Tiêu.

Văn Tiêu Tiêu gấp đến mức nước mắt sắp chảy ra, nàng là một người cực kỳ nghiêm túc có trách nhiệm với công việc, huống chi, công việc này nàng còn chưa làm được bao lâu.

Thấy Văn Tiêu Tiêu gấp đến đỏ mắt, Ngụy Tầm lúc này mới không trêu nàng nữa, trả điện thoại lại cho nàng, mắt cong cong: "Tiêu Tiêu, sáng nay mình đã gọi điện thoại xin nghỉ cho cậu với chủ biên rồi."

Văn Tiêu Tiêu cuối cùng cũng lấy lại được điện thoại, trong nhật ký cuộc gọi thực sự có một cuộc gọi lúc 7 giờ sáng nay với chủ biên của nàng.

Văn Tiêu Tiêu lúc này mới yên tâm thở phào một hơi, nhìn về phía Ngụy Tầm đang cười tà hì hì, lườm cô một cái, cảm thấy vẫn chưa đủ hả giận, nhéo tay cô.

"Ai da! Đau đau đau!" Ngụy Tầm từ trong mắt nặn ra hai giọt nước mắt, trên thực tế Văn Tiêu Tiêu căn bản không dùng chút lực nào.

Buông tay ra, ngay cả một chút vết đỏ cũng không lưu lại.

"Đêm qua còn thân thân mật mật, sáng nay liền trở mặt không nhận người! Tiêu Tiêu, sao cậu lại như vậy?!" Ngụy Tầm phản đòn.

Nói đến đêm qua, người sáng sớm cùng nhau tỉnh dậy liền nghĩ đến công việc cúi đầu nhìn về phía cơ thể mình, mặt liền đỏ bừng thành con cua hấp!

Kéo chăn, như con lươn chui trở lại vào chăn, ngay cả sợi tóc cũng không lộ ra!

Ngụy Tầm khuỷu tay chống xuống gối, đỡ đầu mình lên, trong giọng nói mang theo ý tứ trêu chọc: "Tiêu Tiêu?"

"Tiêu Tiêu Tiêu Tiêu Tiêu Tiêu Tiêu Tiêu Tiêu Tiêu Tiêu Tiêu..." Ngụy Tầm không thấy phiền phức gọi tên Văn Tiêu Tiêu. Giọng nói như xoay mười tám cái khúc khuỷu.

Sáng sớm hôm nay, Ngụy Tầm đã dậy, đánh răng rửa mặt gọi đồ ăn ngoài, còn mua thêm một số thứ.

Tóm lại, là vì những thứ có thể giúp hai người hạnh phúc hòa hợp sau này.

Sau đó Ngụy Tầm liền lấy điện thoại Văn Tiêu Tiêu xin nghỉ cho nàng với chủ biên, còn lý do, lý do vạn năng là bị bệnh.

Cho đến khi đồ ăn ngoài đến, Văn Tiêu Tiêu vẫn chưa rời giường. 

Ngụy Tầm đành phải thoa thuốc cho Văn Tiêu Tiêu trước, không ngờ Văn Tiêu Tiêu ngủ thật sự rất say, ngay cả thoa thuốc cũng không thể đánh thức nàng, xem ra hôm qua thật sự mệt mỏi.

Khi thoa thuốc nhìn thấy chỗ nào đó có chút sưng đỏ, Ngụy Tầm thấy chột dạ không thôi.

Thoa thuốc xong, Ngụy Tầm nghĩ rảnh rỗi cũng là rảnh rỗi, vì thế một lần nữa chui vào chăn, ngủ nướng, cho đến khi Văn Tiêu Tiêu vừa mới tỉnh lại.

"Tiêu Tiêu, phía dưới có khó chịu không?" Ngụy Tầm hỏi một vấn đề nghiêm túc.

Nhưng Văn Tiêu Tiêu lại cảm thấy Ngụy Tầm đang trêu chọc mình, đang chuẩn bị tiếp tục làm rùa rụt cổ.

Nhưng lời Ngụy Tầm vừa nói lại nhắc nhở nàng, nàng nhịn không được đi cảm nhận cảm giác chỗ đó, lạnh lạnh, rất thoải mái.

"Chắc là không khó chịu đâu... Sáng nay mình còn thoa thuốc cho cậu mà," Ngụy Tầm ngay sau đó tiếp tục nói.

Thoa thuốc... Khuôn mặt Văn Tiêu Tiêu càng đỏ hơn.

Ký ức đêm qua không ngừng dâng lên trong đầu, nàng làm chuẩn bị rất lâu trong lòng, mới từ từ chui lên, lộ ra đôi mắt hạnh lấp lánh.

Xung quanh vành mắt phớt hồng nhạt, hôm qua đã khóc, mắt Văn Tiêu Tiêu rất dễ sưng, không thể tránh khỏi.

Cảm xúc ngượng ngùng lưu chuyển trong ánh mắt, Văn Tiêu Tiêu nhìn Ngụy Tầm.

Ngụy Tầm cũng yên tĩnh lại, hai người cứ như vậy lặng lẽ nhìn nhau vài giây, cho đến khi Ngụy Tầm nở một nụ cười rạng rỡ, Văn Tiêu Tiêu cũng bị cảm xúc Ngụy Tầm lây nhiễm, giữa trưa, hai người trên giường nhìn nhau cười ngây ngô.

Hai người từ đây đã mở khóa một thế giới mới.

Hai người mới nếm trải trái cấm liền không biết tiết chế, lúc nào cũng náo loạn đến thiên hôn địa ám.

Văn Tiêu Tiêu vẫn còn đang đi làm cuối cùng không chịu nổi.

Một ngày nọ

Ăn cơm xong, Văn Tiêu Tiêu nghiêm túc nói chuyện với Ngụy Tầm về vấn đề này, trên điện thoại.

Ngụy Tầm tự nhiên là kháng nghị, cô vừa mới nếm được vị ngọt, lại muốn cô cấm dục!

"Mình không đồng ý!" Ngụy Tầm cũng không nói lý do, chỉ là cứng cổ một mực phản bác.

Văn Tiêu Tiêu kéo cổ áo sơ mi cao cổ của mình xuống, trên cổ toàn là những vết đỏ li ti, Văn Tiêu Tiêu lên án nhìn Ngụy Tầm.

Ngụy Tầm chột dạ dời mắt, cô thừa nhận, cô quả thực có chút quá đáng.

Ngày đó qua đi, ngày hôm sau Văn Tiêu Tiêu vừa đi làm, chủ biên liền bát quái hỏi nàng có phải đang yêu đương không?

Văn Tiêu Tiêu đỏ mặt nhìn chủ biên, nhất thời không biết nên trả lời là có, hay trả lời là không.

Văn Tiêu Tiêu không giỏi nói chuyện cuối cùng đành phải gật đầu.

Sau đó trên điện thoại đánh chữ hỏi chủ biên: [Ngài làm sao biết được?]

Chủ biên cười thần bí, chỉ vào cổ Văn Tiêu Tiêu.

Văn Tiêu Tiêu che cổ đi đến nhà vệ sinh công ty nhìn, trong gương rõ ràng phản chiếu dấu hôn trên cổ, đỉnh đầu Văn Tiêu Tiêu bốc lên hơi nước.

Chẳng trách sáng sớm hôm nay đến công ty, những người đi ngang qua nàng luôn dùng ánh mắt kỳ quái nhìn nàng, tiền bối quen thuộc còn khó hiểu nháy mắt với nàng, hóa ra kẻ gây tội đều ở đây.

Cả ngày hôm đó, nàng đều phải che cổ áo sơ mi cao cổ, mặc dù vẫn có người hỏi cổ nàng bị làm sao, Văn Tiêu Tiêu đều trả lời giống nhau, muỗi cắn.

Ngụy Tầm, con muỗi to vô địch siêu cấp kia!

Về đến nhà, Văn Tiêu Tiêu liền nhào vào lòng Ngụy Tầm kể tội, mất mặt chết đi được.

Cho dù sau đó, Văn Tiêu Tiêu đã nói chuyện này với Ngụy Tầm, nhưng Ngụy Tầm luôn nhịn không được, gieo dâu tây trên cổ nàng.

Dẫn đến nàng giữa trời nóng, còn phải mặc áo sơ mi cao cổ, lúc đầu mọi người còn nửa tin nửa ngờ lý do của Văn Tiêu Tiêu, sau này thì hoàn toàn không tin, mọi người vừa nhìn liền biết nàng đang che giấu điều gì, che miệng cười thầm phía sau lưng.

Tình yêu của người trẻ tuổi quả thật kịch liệt, đồng nghiệp trong công ty biết bạn đời của Văn Tiêu Tiêu là bạn đời đồng giới, nhưng lại chấp nhận rất tốt, thậm chí còn rất tích cực "ship" họ.

Hơn nữa Ngụy Tầm còn thường xuyên đến đón nàng tan tầm, các chị em trong công ty liền càng thích trêu chọc nàng, còn hò reo khi Ngụy Tầm đến đón nàng.

"Nha! Tiêu Tiêu, bạn gái nhỏ của em lại đến đón em tan làm rồi, chị ngưỡng mộ quá ~" Các chị em trong công ty người này phụ họa người kia, làm cho Văn Tiêu Tiêu mặt đỏ bừng.

Ngụy Tầm mặt dày, tiếp thu toàn bộ, chỉ để lại Văn Tiêu Tiêu một mình che mặt xấu hổ.

Hôm qua vị tiền bối quen thuộc kia còn thần thần bí bí hỏi nàng bí quyết, làm thế nào để bạn đời nàng nghiện nàng như vậy, hàng đêm sanh ca.

Văn Tiêu Tiêu nghe thấy lời này nhiệt khí tận trời, nàng đương nhiên không thể trả lời là Ngụy Tầm chủ động, chỉ có thể chạy trối chết, người thành phố lớn nói chuyện thật sự quá táo bạo!

Vì thế, Văn Tiêu Tiêu chính thức đề nghị Ngụy Tầm phân phòng.

Ngụy Tầm đương nhiên không đồng ý!

"Không được, mình mặc kệ, mình chính là muốn ngủ cùng cậu!"

Ngụy Tầm thấy Văn Tiêu Tiêu không phải nói đùa, vì thế bắt đầu giở trò làm nũng, cô không muốn ngủ riêng với Văn Tiêu Tiêu chút nào.

Nhưng Văn Tiêu Tiêu đã hạ quyết tâm, ngủ riêng chính là ngủ riêng. Cứ tiếp tục như vậy, quầng thâm dưới mắt nàng đều sắp biến thành túi đen.

Không đợi Ngụy Tầm đồng ý, Văn Tiêu Tiêu liền tự mình dọn đến phòng ngủ khách.

Ngụy Tầm tự nhiên là giận dỗi.

Đến tối, Ngụy Tầm một mình ngủ trong chăn, chiếc chăn ngày thường ấm áp thoải mái hôm nay lại thế nào cũng ngủ không dễ chịu, luôn cảm thấy thiếu cái gì, trằn trọc mãi vẫn không ngủ được.

Ở phòng bên cạnh Văn Tiêu Tiêu cũng không bình tĩnh như nàng nói, thiếu vòng tay Ngụy Tầm ôm ấp, luôn cảm thấy thiếu cảm giác an toàn, nàng cũng mở mắt thao thức mất ngủ.

Hai người cách nhau một bức tường, trong lòng đều nghĩ về đối phương.

Ngụy Tầm trong chăn vặn vẹo, vặn vẹo, vặn vẹo a, không được! Núi không đến tìm ta, ta liền đi tìm núi. Tìm được lý do chính đáng cho bản thân, Ngụy Tầm rất nhanh ôm gối đầu của mình, mang dép lê, rón rén mở cửa phòng ngủ chính, đi về phía phòng ngủ khách.

Chương trước Chương tiếp
Loading...