[BHTT - Edit] 108 Cách Bắt Nạt Nhóc Câm
Chương 11: Đụng trúng rồi
Ảnh hưởng của họp lớp ngày đó, hiện tại thái độ của các bạn học trong lớp đối với Văn Tiêu Tiêu đã thay đổi rất nhiều. Văn Tiêu Tiêu vẫn như mọi ngày, ngồi vào bàn làm bài tập. Ngụy Tầm thì vì hôm qua thức khuya chơi game đến rạng sáng nên hôm nay đến lớp với vẻ mặt mệt mỏi. Sau khi ăn xong bữa sáng Văn Tiêu Tiêu mang đến, cô liền nằm nhoài lên bàn bắt đầu ngủ.Cách đó không xa, một cô bạn tóc dài ngang vai đang rụt rè đi đi lại lại, tay nắm chặt bài thi, thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía Văn Tiêu Tiêu. Cảm giác có người đang nhìn mình, Văn Tiêu Tiêu ngẩng đầu lên. Hóa ra là Đào Tử, bạn cùng phòng của nàng.Hai người chạm mắt, mặt Đào Tử lập tức đỏ bừng, cúi đầu, cọ gót chân đi về phía bàn của Văn Tiêu Tiêu. Đào Tử liếc nhìn Ngụy Tầm đang khoanh tay gục đầu ngủ, rồi nhẹ nhàng đặt bài thi lên bàn của Văn Tiêu Tiêu. Cô chỉ vào một bài toán đang giải dở, cẩn thận nói bằng giọng thì thầm: "Tiêu Tiêu, tớ không làm được bài này. Cậu giúp tớ viết lời giải chi tiết được không?"Văn Tiêu Tiêu hiểu ý, hóa ra là tìm nàng giảng bài, nàng lấy một tờ giấy nháp, nhanh chóng viết hai chữ, "Được rồi". Nàng đọc lướt qua bài toán, đây là một bài toán khá khó, dạng hình học kết hợp hàm số. Nhưng nó không làm khó được Văn Tiêu Tiêu. Sau khi xác định được hướng giải quyết, nàng bắt đầu nghiêm túc viết lời giải, từng bước một rất chi tiết.Đào Tử đứng bên cạnh nhìn Văn Tiêu Tiêu viết trên đề. Cứ mỗi khi nàng viết xong một bước, Đào Tử lại lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh. Văn Tiêu Tiêu giải được khoảng hai phần ba bài toán, phần mấu chốt nhất đã được nàng viết ra, một phần ba còn lại nàng để lại cho Đào Tử tự suy nghĩ.Đào Tử sung sướng nhận lấy bài thi và tờ giấy nháp. Nhìn lời giải tỉ mỉ, cô cảm thấy vô cùng sùng bái Văn Tiêu Tiêu, lớn tiếng nói: "Tiêu Tiêu, cậu giỏi quá đi mất!" Cô quên mất bên cạnh còn có một Ngụy Tầm đang ngủ say.Sau khi nói xong mới đột nhiên ý thức được cái gì, Đào Tử và Văn Tiêu Tiêu đều giật mình nhìn về phía Ngụy Tầm. Đầu của Ngụy Tầm khẽ động, dường như sắp tỉnh dậy. Hai người đều nín thở. Lần trước Hạ Chước Phong đánh thức Ngụy Tầm lúc đang ngủ, đã bị Ngụy Tầm tức giận mắng cho té tát.Hạ Chước Phong sợ đến mức không dám tìm Văn Tiêu Tiêu lúc Ngụy Tầm ngủ nữa.Ngụy Tầm lại cựa mình, sau đó trở mình, tiếp tục ngủ. Hai người đồng thời thở phào nhẹ nhõm. Đào Tử vẫy vẫy bài thi, cảm kích hướng Văn Tiêu Tiêu nói bằng khẩu hình miệng "Thanks" rồi nhanh chóng rời đi.Văn Tiêu Tiêu cũng không để ý rằng hiện tại trên môi mình đang nở một nụ cười thật tươi. Giúp Đào Tử giải quyết xong bài toán khó, Văn Tiêu Tiêu quay đầu lại lén lút quan sát Ngụy Tầm. Ngụy Tầm đang quay lưng lại với nàng.Khuôn mặt khi ngủ của Ngụy Tầm rất đẹp, hàng mi dài và vầng trán trơn bóng. Nhưng lông mày cô lại nhíu lại, có vẻ giấc ngủ không được ngon. Có lẽ vì gối đầu một bên quá lâu, một bên má cô ửng hồng, vài sợi tóc dán vào mặt. Văn Tiêu Tiêu phục hồi tinh thần, cố gắng tập trung vào việc học, không chú ý Ngụy Tầm nữa.Nhưng viết một hồi, vẫn bị vài sợi tóc trên gương mặt Ngụy Tầm hấp dẫn.Mấy sợi tóc này, thật là làm cho người ta chú ý.Văn Tiêu Tiêu đưa tay ra, cố gắng gỡ vài sợi tóc đó ra.Nhưng bàn tay nàng còn chưa kịp chạm vào mặt Ngụy Tầm thì đã bị một bàn tay khác nắm chặt lấy cổ tay.Ngụy Tầm bỗng mở mắt, ánh mắt sắc bén nhìn người đang đưa tay về phía mình. Khi nhận ra là nhóc câm, ánh mắt cô mới từ từ dịu xuống. Văn Tiêu Tiêu đối diện với đôi mắt của Ngụy Tầm, cảm thấy một chút chột dạ. Nhưng rồi nàng lại nghĩ, hành động của mình cũng không có gì sai, tại sao phải chột dạ?"Nhóc câm, cậu muốn sờ mặt mình à?" Ngữ khí khẳng , vừa tỉnh ngủ nên âm thanh còn mang theo điểm khàn khàn, Ngụy Tầm nhìn Văn Tiêu Tiêu với ánh mắt trêu chọc. Văn Tiêu Tiêu rụt tay bị Ngụy Tầm nắm lấy, nàng rõ ràng cảm giác được mặt mình đang nóng lên, hoàn toàn không thể kiểm soát.Nàng lắc đầu, không dám nhìn Ngụy Tầm, cố nén sự luống cuống, viết ra giấy: "Không phải, tóc cậu dính vào mặt, mình định gỡ ra giúp cậu thôi."Ngụy Tầm liếc nhìn những dòng chữ trên giấy, không nói gì, chỉ bật ra một tiếng cười đầy ẩn ý. Văn Tiêu Tiêu xấu hổ, lại viết thêm: "Thật sự không có mà!""Ồ~" Ngụy Tầm kéo dài giọng trả lời, rung đùi đắc ý.Văn Tiêu Tiêu nhìn vẻ mặt Ngụy Tầm hoàn toàn không tin, càng thêm xấu hổ, nàng lật mạnh tờ giấy nháp, mặc kệ Ngụy Tầm có tin hay không, không thèm để ý đến Ngụy Tầm nữa.Ngụy Tầm chống cằm nhìn nàng, nhoẻn miệng cười, mắt cong cong. Trêu chọc nhóc câm này thật thú vị, Ngụy Tầm nghĩ thầm.Đào Tử cầm bài thi trở lại chỗ ngồi, vốn muốn quay lại làm khẩu hình "yêu" với Văn Tiêu Tiêu, kết quả vừa quay đầu lại liền thấy tình cảnh này.Ban đầu cô còn lo lắng Ngụy Tầm sẽ bắt nạt Tiêu Tiêu, nhưng không hiểu sao, nhìn hai người họ trò chuyện, trong lòng Đào Tử lại cảm thấy ấm áp, vừa phấn khích lại vừa mãn nguyện. Hận không thể lấy điện thoại ra quay trộm video lại, nhưng nhớ đến ánh mắt hung dữ của Ngụy Tầm, Đào Tử rụt cổ, quay đầu không dám nhìn nữa.Vào tiết học cuối cùng trước khi tan học, Ngụy Tầm lấy điện thoại ra xem đồng hồ, sắp tan học rồi, cô liếc nhìn bài thi trước mặt Văn Tiêu Tiêu, thấy nhóc câm hôm nay cũng đã làm xong kha khá, thê là chọc nhẹ vào vai người bên cạnh.Văn Tiêu Tiêu quay lại, ánh mắt dò hỏi: "Có chuyện gì vậy?"Ngụy Tầm ghé sát vào, thì thầm: "Hôm nay thứ Sáu, mai được nghỉ rồi. Đi chơi với mình nhé?"Văn Tiêu Tiêu chần chừ. Nếu là trước đây Ngụy Tầm mời nàng, nàng chắc chắn sẽ đồng ý. Nhưng hiện tại nàng đã nhận lời đi làm thử với cửa hàng kia trước rồi, sẽ đi làm thêm vào Thứ Bảy và Chủ Nhật.Nàng viết ra giấy: "Xin lỗi, thứ Bảy mình có việc, không đi được."Vẻ mặt Ngụy Tầm lộ rõ sự không vui, chuyện gì mà quan trọng hơn cả mình? Hơn nữa, nhóc câm mỗi ngày không phải làm bài thì chính là đọc sách, thứ Bảy và Chủ Nhật thì có chuyện gì chứ?"Cậu phải về nhà sao?" Ngụy Tầm hỏi, đây là một suy đoán hợp lý.Kỳ thực liền thừa nhận sẽ không thành vấn đề, nhưng Văn Tiêu Tiêu không muốn nói dối Ngụy Tầm, nàng cũng không giỏi nói chuyện, thế là lắc đầu. "Vậy là vì sao?" Ngụy Tầm truy hỏi.Văn Tiêu Tiêu cắn chặt môi dưới, có nên nói ra không? Nàng có một linh cảm, dù hơi tự luyến một chút, rằng nếu Ngụy Tầm biết nàng đi làm thêm để trả tiền thuốc, cô nhất định sẽ tức giận. Nhìn thấy dáng vẻ bị dồn ép của Văn Tiêu Tiêu, Ngụy Tầm nhíu mày, trong lòng càng thêm khó chịu. Dù Văn Tiêu Tiêu không có nghĩa vụ phải báo cáo với cô mọi lịch trình, nhưng Ngụy Tầm đơn giản chính là không vui."Không nói thì thôi." Ngụy Tầm buông một câu, rồi cúi đầu, lấy điện thoại ra chơi game.Văn Tiêu Tiêu khó xử vô cùng, muốn nói nhưng lại không dám nói. Chờ đến khi Văn Tiêu Tiêu rốt cục hạ quyết tâm muốn nói ra với cô, thì đã tan học.Tiếng chuông reo lênNgụy Tầm không chờ Văn Tiêu Tiêu như mọi ngày, mà đứng dậy đi thẳng.Văn Tiêu Tiêu nhìn theo bóng lưng Ngụy Tầm rời đi, nàng chợt nhớ đến lần đầu tiên hai người cãi nhau.