[BHTT - Edit] 108 Cách Bắt Nạt Nhóc Câm
Chương 10: Bạn cùng phòng chủ động trò chuyện
Buổi tối, Văn Tiêu Tiêu trở lại phòng ký túc xá.Không hiểu vì sao, không khí trong phòng hôm nay có chút kỳ quái. Bình thường trở lại ký túc xá, mọi người đều làm việc của riêng mình, tuy không ồn ào nhưng cũng tuyệt đối không đến mức yên tĩnh như thế này.Ký túc xá là giường tầng, tổng cộng có tám chiếc giường sắt. Có một ban công nhỏ, được thiết kế thêm khu phơi đồ và khu chứa đồ. Vì phòng chỉ có bốn người ở, mọi người đều chiếm một chiếc giường dưới để ngủ, còn giường trên dùng để đồ đạc. Nơi này không lớn, nhưng sự lộn xộn lại toát ra hơi thở của cuộc sống.Bạn cùng phòng số một ngồi trên giường, đan các ngón tay vào nhau. Bạn số hai cầm một quyển sách lật qua lật lại, nhưng dựa vào tần suất lật trang của cô ấy thì chắc chắn không phải đang nghiêm túc đọc. Còn bạn số ba thì đang đứng trải ga giường, cố gắng làm phẳng nó vào buổi tối muộn.Bầu không khí trong phòng có chút quỷ dị. Văn Tiêu Tiêu cảm giác có người đang nhìn mình, trên cánh tay nổi lên một lớp da gà. Nàng nhẹ nhàng đóng cửa lại, đặt cặp sách lên giường trên của mình, chuẩn bị đi rửa mặt để ngủ. Hôm nay nàng đã làm thêm một đề thi, nán lại trong phòng học hơi lâu nên về khá trễ.Trong phòng ký túc xá không có nhà tắm và nhà vệ sinh riêng, vì thế mọi người thường để đồ vệ sinh cá nhân vào một cái chậu và mang đến phòng tắm chung để thuận tiện sử dụng.Mùa hè nóng bức, mưa nhỏ thường xuyên nên không khí khá ẩm ướt. Văn Tiêu Tiêu được phân tủ đồ ở ngăn dưới cùng của ban công, vì vậy nàng thường để đồ vệ sinh cá nhân của mình trên giường tầng trên. Văn Tiêu Tiêu quay lưng về phía các bạn cùng phòng, nhón chân, chuẩn bị lấy chiếc chậu rửa mặt màu xanh có in hình chú nai trắng xuống.Ba người bạn cùng phòng thấy Văn Tiêu Tiêu quay lưng lại, bỗng dừng mọi việc đang làm. Họ liếc nhìn nhau, rồi nhẹ nhàng gật đầu, như để tự trấn an và tiếp thêm dũng khí cho nhau.Bạn cùng phòng số một đang ngồi trên giường, chắp tay vào nhau, rồi đứng dậy. Giường của cô ấy ở ngay đối diện Văn Tiêu Tiêu.Văn Tiêu Tiêu bưng chiếc chậu xuống, vừa quay người định đi đến phòng tắm chung thì nhìn thấy bạn cùng phòng số một đang đứng dậy nhìn mình. Ánh mắt của hai bạn cùng phòng kia cũng hướng về phía nàng. Cảm giác bị bao vây đột ngột ập đến.Văn Tiêu Tiêu khựng lại tại chỗ, hàng lông mi dài run rẩy, tay siết chặt chiếc chậu, không kìm được mà lùi lại nửa bước, sắc mặt trở nên trắng bệch. Nhìn thấy phản ứng sợ hãi của Văn Tiêu Tiêu, bạn cùng phòng số một vội vàng xua tay: "Đừng sợ, chúng tôi chỉ có chuyện muốn nói với cậu thôi."Lời nói trấn an là vậy, nhưng cảm giác bị mọi người vây quanh vẫn khiến Văn Tiêu Tiêu không có cảm giác an toàn. làm cho nàng nhớ lại cảnh bị Tạ Tư Văn và đám người kia bao vây, sau đó...Văn Tiêu Tiêu cúi đầu, chợt nhớ đến lời nói của Ngụy Tầm hôm nay: "Không được cúi đầu."Giọng nói mạnh mẽ của cô gái đó vang vọng bên tai. Văn Tiêu Tiêu lấy hết dũng khí, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt người bạn cùng phòng, dù ngay lập tức nàng lại phải dời ánh mắt đi."Chúng tôi thật sự không muốn bắt nạt cậu, đừng sợ." Bạn cùng phòng số một nhìn dáng vẻ cẩn thận của Văn Tiêu Tiêu, cảm giác áy náy trong lòng càng dâng lên.Bạn cùng phòng số ba, người có tính cách khá nóng nảy, không kìm được mở lời: "Bọn tôi chỉ muốn nói lời xin lỗi với cậu."Hai người còn lại cũng không ngần ngại phụ họa vài câu.Xin lỗi mình ư? Văn Tiêu Tiêu trầm mặc.Thật ra ngoài việc không trò chuyện với nhau, các bạn cùng phòng cũng chưa từng bắt nạt nàng. Vì vậy nàng không cảm thấy họ có lỗi gì với mình, chỉ là... nàng đã luôn cô đơn mà thôi.Bạn cùng phòng số một bắt đầu lên tiếng: "Chúng tôi trước đây, đầu tiên là vì... cậu không nói được. Lần đầu tiên bọn tôi gặp một người như vậy, không biết phải đối xử với cậu như thế nào.""Sau đó ở trong lớp học vài tuần, mọi người đều có chút sợ Tạ Tư Văn. Cô ta luôn nói xấu cậu, nên bọn tôi cũng tin vào những lời đó.""Hơn nữa, tâm lý đám đông đã ảnh hưởng đến bọn tôi, vì thế bọn tôi rất ít nói chuyện với cậu. Nhưng!" Nói đến đây, bạn số một đột nhiên tăng âm lượng."Bọn tôi thật sự không có ý kỳ thị cậu đâu!" Bạn cùng phòng số một nói, giọng đầy kiên định.Sau lời nói đó, cả phòng ký túc xá rơi vào một khoảng trầm mặc lúng túng.Nghe được lời xin lỗi chân thành của các bạn cùng phòng, Văn Tiêu Tiêu không có cảm xúc xúc động đặc biệt, chỉ cảm thấy tảng đá nặng trĩu đè nặng trong lòng đã nhẹ đi rất nhiều.Trước đây khi ở trong phòng, nàng luôn cảm thấy nặng nề, vì thế nàng thường đi sớm về muộn. Sau khi các bạn cùng phòng thẳng thắn nói ra những lời này, Văn Tiêu Tiêu cảm thấy hô hấp của mình như được thông suốt hơn.Thấy Văn Tiêu Tiêu không có phản ứng gì. Bạn cùng phòng số hai, người nãy giờ giả vờ im lặng đọc sách, bỗng lên tiếng. Cô ấy bình thường khá điềm đạm, nói chuyện nhỏ nhẹ, rất dễ dàng đỏ mặt, thẹn thùng đỏ mặt, lúng túng đỏ mặt, sợ sệt đỏ mặt, nói chung tâm tình kích động liền đỏ mặt. Lúc này, khuôn mặt cô ấy cũng đã đỏ bừng lên. Trong căn phòng yên tĩnh, giọng nói như muỗi của cô ấy cũng đặc biệt nghe rõ mồn một: "Thật ra, còn một nguyên nhân nữa."Văn Tiêu Tiêu nhìn về phía cô ấy."Đó là, bạn học Văn Tiêu Tiêu cậu học quá giỏi. Bọn tôi... luôn có cảm giác khoảng cách với cậu." Cô bạn điềm đạm nói xong những lời này.Bạn cùng phòng số ba, người có tính nóng vội, lập tức tiếp lời: "Đúng! Đào Tử nói không sai, Văn Tiêu Tiêu, cậu học quá giỏi! Lần nào cũng đứng nhất khối. Nói chuyện với cậu, bọn tôi còn sợ cậu chê bọn tôi ngốc!"Cô nàng này có tính cách thẳng thắn, hoàn toàn không nhận ra lời mình nói có chút không hay. Dù cô ấy nói không sai, nhưng bạn cùng phòng số một vẫn liếc xéo một cái.Cô bạn số ba, thấy ánh mắt "hình viên đạn" của bạn tốt Diệp Lăng, rụt cổ lại, không dám lên tiếng nữa.Bạn số một trầm tĩnh tên là Diệp Lăng, bạn số hai nhút nhát gọi là Đào Tử, còn cô bạn số ba nóng nảy này tên là Hạ Chước Phong, người cũng như tên, đi đứng nói chuyện đều mạnh mẽ.Sao mình có thể nghĩ như thế được? Nghe Hạ Chước Phong nói vậy, Văn Tiêu Tiêu lắc đầu, muốn gõ chữ giải thích, nhưng tay vẫn còn đang bưng chậu. Nàng đành đặt chậu xuống, lấy điện thoại ra, gõ lạch cạch trên màn hình.Mọi người cũng không hề thúc giục, lặng lẽ chờ nàng gõ xong. Sau khi gõ xong, Văn Tiêu Tiêu đưa điện thoại cho các bạn, ý bảo mọi người cùng xem.Vì màn hình quá nhỏ, Đào Tử, Diệp Lăng và Hạ Chước Phong chen chúc lại gần để đọc.Trên màn hình là vài dòng chữ ngắn gọn:"Đầu tiên, tôi không chấp nhận lời xin lỗi của các cậu."Nhìn thấy câu nói này, ba người lập tức sầm mặt xuống. Họ tiếp tục đọc, câu thứ hai lại cứu vớt cả ba:"Bởi vì tôi cảm thấy các cậu không có gì phải xin lỗi tôi.""Ngoài ra, tôi cũng không giống như bạn học Hạ Chước Phong nói là các cậu không thông minh, xin các cậu đừng hiểu lầm." Văn Tiêu Tiêu ngượng ngùng khi dùng từ "ngốc", nên đã thay bằng "không thông minh".Hạ Chước Phong nhìn những lời này, dù mặt có dày đến đâu cũng đỏ lên."Mọi người sau này cứ chung sống hòa bình, làm bạn với nhau là được. Tôi không có tài cán gì đặc biệt, chỉ có thành tích học tập là tạm được. Nếu sau này có bài nào không biết, các cậu có thể hỏi tôi bất cứ lúc nào."Đọc xong đoạn tin nhắn này, ba người đều thở phào nhẹ nhõm. Hành động "phá băng" lần này xem như đã thành công.Sau khi xem xong liền trả lại điện thoại cho Văn Tiêu Tiêu. Văn Tiêu Tiêu gõ xong đoạn văn đó, trong lòng cũng có chút lo lắng, cấu ngón tay, có chút không dám nhìn phản ứng của các bạn cùng phòng.Hạ Chước Phong là người mặt dày nhất, liền xông tới vỗ vai Văn Tiêu Tiêu. Vẻ mặt ngây ngô cười khúc khích: "Vậy từ nay về sau chúng ta là bạn tốt nhé!"Văn Tiêu Tiêu ngơ ngác nhìn Hạ Chước Phong. Bạn tốt, đơn giản như vậy là có thể kết bạn sao?Diệp Lăng thấy Văn Tiêu Tiêu không quen, kéo Hạ Chước Phong lại, hướng Văn Tiêu Tiêu xin lỗi cười cười: "Đừng để ý đến cậu ấy, cậu ấy vốn dĩ là như vậy."Hạ Chước Phong bị kéo giật lại, cô ấy rất bất mãn, hai tay chống nạnh, phồng má ồn ào: "Gì mà 'vốn là như vậy'! Diệp Lăng, cậu nói rõ xem!"Diệp Lăng cười lạnh: "Tính cách cậu thế nào mà còn cần tớ phải nói sao? Đào Tử, cậu nói có đúng không?" Diệp Lăng nói xong quay đầu nhìn cô bạn đang che miệng cười.Đào Tử gật đầu, biểu thị đồng tình.Văn Tiêu Tiêu nhìn ba người đang cười đùa ồn ào trước mắt, một tình bạn như thế này thật tốt, khóe môi nàng khẽ cong lên, lộ ra một nụ cười nhẹ. Không hiểu vì sao, trong đầu nàng lại hiện ra bóng dáng của cô gái tóc đỏ kia.Khuôn mặt nàng ửng hồng, tay khẽ che ngực, cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng.