[BHTT - Done] Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi | Nam Môn Đông Qua

CHƯƠNG 149 + 150



CHƯƠNG 149: ĐỪNG TRÊU CHỌC

Trải qua một đêm kinh hãi, thái độ của quản lý Trình đối với Tiêu Ái Nguyệt bắt đầu thay đổi về mặt bản chất. Đơn điều xe của Tiêu Ái Nguyệt đều là những chặng đường nhẹ nhàng vốn là của tài xế Lê. Mọi chuyện như vậy, người đầu tiên có ý kiến là tài xế Lê, thời gian dần trôi, tin đồn không tốt về Tiêu Ái Nguyệt dần được lan truyền.

Tin đồn ở công ty vẫn còn ổn nhưng hành vi chỉ trỏ sau lưng của vợ Trương Lão Lục và mẹ gã khiến Tiêu Ái Nguyệt cảm thấy phiền não. Loại chuyện này một khi đã lan truyền sẽ rất khó giải thích, dù có cố giải thích cũng vô dụng, người ta đã không tin thì vĩnh viễn sẽ không nghe bạn nói chuyện. Tiêu Ái Nguyệt nghĩ thông suốt cũng chả thèm để ý đến chuyện bên ngoài, đầu dính vào gối liền trực tiếp chìm vào giấc ngủ.

Cô không thèm để ý nhưng người khác lại rất quan tâm. Quản lý Trình là người có tác phong không đứng đắn, gã có cuộc sống giàu sang phú quý đầy hưởng thụ, vợ nhỏ và vợ lớn chung đụng vốn bình an vô sự, bây giờ đột nhiên lại xuất hiện ra một người tên Tiêu Ái Nguyệt làm hai phe đều có ý kiến.

Tiêu Ái Nguyệt ăn cơm ở công ty không nhiều, tháng này chỉ nếm qua hai lần, lần thứ hai cô ăn cơm ở đây liền ăn phải một miếng băng dán cá nhân đã dùng qua, cô buồn nôn phun cơm trong mồm ra, sau đó ngẩng đầu thấy tài xế Lê đang đứng đằng sau mỉm cười.

Lần này kết thù lớn quá rồi. Tài xế Lê vén tay áo lên chuẩn bị đánh nhau với Tiêu Ái Nguyệt một trận, không ngờ Tiêu Ái Nguyệt lại vô cảm nhìn lại đối phương hết mười mấy giây rồi điềm tĩnh đứng dậy, sau đó quay người cầm hộp cơm rời khỏi hiện trường.

Người càng bình tĩnh càng khó nắm bắt, Tiêu Ái Nguyệt đã chính thức lĩnh ngộ được đạo lý cao thâm này. Cô nhớ lại thời gian sống cùng với Từ Phóng Tình ở thành phố H, chị ấy cũng luôn ra vẻ như thế khiến cho trái tim của Tiêu Ái Nguyệt cữ mãi bất ổn, không đoán được chị ấy đang suy nghĩ điều gì và phải dùng biện pháp nào để hấp dẫn sự chú ý của chị ấy.

Tài xế Lê một mình độc tấu, song không được Tiêu Ái Nguyệt đáp lại, cô bèn nhanh trí sử dụng cách khác, phàm là nơi nào có Tiêu Ái Nguyệt thì sẽ có bóng dáng của cô. Ngày đó, Tiêu Ái Nguyệt cầm đơn điều xe đi đón lãnh đạo Giang tới thẩm tra, quản lý Trình đang ở nhà kho kiểm hàng. Tài xế Lê dính chặt bờ mông hình bầu dục trên xe mãi không chịu xuống, còn cãi nháo nói muốn đi đón lãnh đạo Giang.

Tháng này, Tiêu Ái Nguyệt đã đón người lãnh đạo kia được mấy lần, xe của lãnh đạo Giang gặp trục trặc vẫn còn đang sửa chữa. Sau khi ngồi xe của Tiêu Ái Nguyệt đến công ty, bà tạm thời ra thông báo cho Tiêu Ái Nguyệt đổi xe tải Changhe thành SUV để đi đón mình. Hôm nay, tài xế Lê không bị điều xe nên sẽ có thời gian cùng với quản lý Trình 'ứ ừ'.

Quản lý Trình không kiên nhẫn bảo cô xuống xe vì sợ chậm trễ 'chính sự', tài xế Lê lại lớn tiếng mắng trong nhà kho, "Sao hả? Quản lý, cô ta có thể ngồi xe này, còn tôi thì không à? Đều là người cả mà, đều là tài xế như nhau, sao đãi ngộ kém nhiều vậy chứ? Đại quý nhân như anh đâu thể có mới nới cũ."

Tiêu Ái Nguyệt yên lặng ôm cánh tay đứng tựa vào một container đã đóng hàng xong cùng mấy tài xế khác ở một bên xem trò hay. Trương Lão Lục và mấy gã tài xế trẻ trao đổi ánh mắt, không hẹn mà cùng quay đầu nhìn thoáng qua Tiêu Ái Nguyệt.

Mọi người ở công ty đều biết bí mật của quản lý Trình và tài xế Lê, nhưng hai người cãi nhau ngay trước mặt họ vẫn là lần đầu tiên. Sắc mặt của gã có chút nóng nảy, gã tiến lên mấy bước kéo cánh tay của tài xế Lê, ép cô xuống xe, "Làm cái gì vậy hả! Làm trễ nải chuyện của lãnh đạo, cô gánh vác nổi không?"

Tài xế Lê cổ quái nhìn gã chằm chặp, "Ai nha, quản lý Trình đúng là người hay quên, chuyện của lãnh đạo gấp đúng không, chẳng phải hôm nay tôi đang rảnh sao? Tôi thấy mấy ngày nay tài xế Tiêu bận rộn quá nên muốn đổi ca với cô ấy một chút không được sao?"

"Tôi nói cô... cô... haiz!" Đại khái là thời gian thật sự rất gấp, quản lý Trình lấy điện thoại ra nhìn giờ, sau đó quay sang thương lượng với Tiêu Ái Nguyệt một chút, "Tài xế Tiêu, cô xem . . ."

Tiêu Ái Nguyệt vô cùng phối hợp, "Mọi chuyện đều nghe lãnh đạo an bài."

Đúng là tức muốn chết! Quản lý Trình quay người lại, ngay cả mặt của tài xế Lê cũng không nguyện ý nhìn, "Cô muốn đi thì đi đi, chừng nào về đến thì làm báo cáo cho tôi, tôi là lãnh đạo của cô đấy Tiểu Lê, cô xem tuổi của cô bao lớn rồi, cô phải học hỏi tài xế Tiêu một chút, phục tùng mệnh lệnh mới là tố chất cơ bản của tài xế!"

Tài xế Lê nói lời gì cũng đều chĩa vào Tiêu Ái Nguyệt, "Đúng là không qua mặt được ai nữa rồi, dù sao tôi cũng đã già, nào sánh được với tài xế Tiêu trẻ tuổi, xinh đẹp, lại hiểu chuyện."

Trong lúc cô nói chuyện, mấy gã đàn ông đứng bên cạnh cứ lén lúc nhìn Tiêu Ái Nguyệt chằm chằm. Cô cảm nhận được trong mắt của họ đầy dục vọng trần trụi đến mức trắng trợn. Cô đứng thẳng người dùng hai tay ôm lấy bình giữ ấm, "Nếu không có việc gì thì tôi tan ca đây."

Đám người đưa mắt nhìn cô rời đi, tài xế nhỏ tuổi vỗ vỗ bả vai của Trương Lão Lục, "Anh trai quen biết cô ấy phải không, giới thiệu cho tôi được không?"

"Cậu hỏi quản lý Trình có chịu hay không trước đi đã."

Lại vang lên một trận cười, quản lý Trình cũng không nổi giận như thầm chấp nhận quan hệ của mình và Tiêu Ái Nguyệt, "Người như cậu xứng sao! Thử soi mặt vào vũng nước tiểu mà xem lại bản thân đi nhé, nhanh, nhanh, nhanh, chuyển hàng mau lên."

Tự dưng lại trở thành 'Tiểu Tứ' (người thứ 4) với một gã như thế, nội tình nhất định không đơn giản chỉ dừng ở mức độ bị ảnh hưởng bởi tin đồn bậy bạ và lời nhục mạ của người khác. Tiêu Ái Nguyệt không phải kẻ ngốc, cô hiểu được nội tình, không cần đoán cũng biết là quản lý Trình đứng phía sau. Gã làm ra vẻ bản thân có quan hệ mờ ám với Tiêu Ái Nguyệt, chẳng lẽ chỉ vì muốn báo thù ngày đó cô đã trêu đùa gã sao?

Không nghĩ ra lý do nào khác, tài xế Lê cũng nghĩ không thông, cô và quản lý Trình ở chung hòa hợp đã nhiều năm, bây giờ nửa đường lại bị một con ất ơ nhảy ra đoạt mất vị trí, cô tâm không cam, lòng không muốn, tiếp khách hàng xong liền đi tìm bà Trình.

Bà Trình đang đút sữa cho con gái út, con trai lớn của cô được nghỉ hè ở nhà, cô con gái giữa thì còn nhỏ không hiểu chuyện. Tài xế Lê đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp đổ hết tội lên người Tiêu Ái Nguyệt, nói Tiêu Ái Nguyệt là một con hồ ly tinh đang xúi giục quản lý Trình ly hôn.

Bà Trình ở nhà chăm con đã được chục năm, ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Quản lý Trình ra ngoài chơi cũng chưa từng dẫn cô theo nên làm sao cô biết chồng mình có bồ nhí bên ngoài, nghe tài xế Lê châm ngòi, nước mắt lập tức trào ra.

Tài xế Lê 'giả mù sa mưa' khuyên nhủ bà Trình hơn nửa ngày, bề ngoài là khuyên nhưng bên trong đang ngầm giật dây để bà Trình làm loạn trước mặt quản lý Trình. Bà Trình nghĩ hơn nửa giờ, nản lòng thoái chí bình tĩnh lại, "Cô về trước đi, tôi suy nghĩ một chút."

Tiêu Ái Nguyệt ở nhà giặt quần áo thì nhận được điện thoại của bộ phận nhân sự gọi đến kêu cô nhanh chóng về công ty. Cô vốn không cần chuyển hàng vào buổi chiều, theo lý thuyết sẽ được nghỉ nhưng giọng nói của nhân viên trong điện thoại rất gấp như thể có chuyện gì đó rất ghê gớm.

Một đám người vây dưới công ty xem náo nhiệt, Tiêu Ái Nguyệt mới vừa bước vào liền nghe được một tiếng khóc tê tâm liệt phế. Cô chậm rãi kéo nhân viên đang không biết phải làm sao lại, "Sao vậy?"

Cô nhân viên thấy cô thì kích động, "Tài xế Tiêu, cô đã đến rồi."

Rõ ràng chỉ là một câu nói khẽ lại có thể tạo thành tiếng vọng rất lớn, đám người tự động nhường ra một con đường, ánh mắt đồng loạt đặt trên mặt Tiêu Ái Nguyệt.

Tiêu Ái Nguyệt mở tay ra, "So?"

(*) So: Tiểu Nguyệt nói tiếng Anh. So = thì sao. Âm So đồng âm với chữ Tao trong tiếng Trung, nghĩa là lẳng lơ đê tiện.

"Mày lẳng lơ thì có! Đúng là cái đồ hồ ly tinh." Nói thì chậm mà hành động xảy ra vô cùng nhanh, còn chưa thấy rõ đối phương là ai, Tiêu Ái Nguyệt đã lập tức ngã bổ nhào tới phía trước, tiếng xương gãy thanh thuý vang lên, không biết bị tổn thương ở đâu, trên mặt cô bị người ta đánh túi bụi, "Mày dám dụ dỗ chồng tao! Đồ hồ ly tinh, tao giết mày!"

Trên khuôn mặt bỏng rát đau nhức, Tiêu Ái Nguyệt không đẩy được người phụ nữ béo ú đang cưỡi trên người mình ra. Cô quơ tay lung tung trên mặt đất bắt được một thứ gì đó, đang muốn đập lên mặt người phụ kia thì tay lập tức bị bắt lại. Tài xế Lê nhảy qua bên phải người cô, mặt mũi đầy dữ tợn mắng, "Đồ hồ ly tinh chuyên câu dẫn người khác!"

"Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa." Thư ký trẻ cuống đến phát khóc, hai bên trái phải của Tiêu Ái Nguyệt đã bị tài xế Lê và bà Trình giữ chặt, thư ký vội nhích người về phía sau nhờ vả, "Mau giúp đỡ một chút, hỗ trợ kéo họ ra nhanh lên."

Nhưng chẳng có ai động đậy, tất cả mọi người đang chế giễu họ, ai nấy đều đứng một bên xem náo nhiệt, trên mặt vui vẻ hớn hở như ăn tết. Tiêu Ái Nguyệt nằm trên mặt đất nhìn qua từng người, lửa giận trong lòng đột nhiên biến mất, sự lạnh lùng càng ngày càng đậm.

"Làm cái gì vậy hả?!" Từ nơi xa truyền đến một tiếng rít lớn, một chiếc xe thương vụ dừng trước cửa chính, quản lý Trình sợ hãi nhảy xuống xe, ngay cả cửa cũng quên đóng. Gã nhanh chóng chạy vào trong đám đông, sau đó đẩy tài xế Lê ra rồi giơ tay tát cho người phụ nữ đang cưỡi trên người Tiêu Ái Nguyệt một bạt tay, "Tiện nhân, thật mất mặt, mau đi xuống cho tôi, con mụ chết tiệt, xuống ngay cho tôi!"

Bộ dáng phách lối của người phụ nữ mập biến mất trong nháy mắt, cô uất ức nhìn quản lý Trình, "Chồng ơi. . ."

"Chồng cái gì mà chồng?! Chồng của cô bị cô hại chết rồi!" Quản lý Trình dứt khoát đá vợ qua một bên rồi đưa tay kéo Tiêu Ái Nguyệt lên, lúc này mới có người đến giúp đỡ, nhìn thấy cô vịn eo với sắc mặt khó coi, cả đám 'mồm năm miệng mười' giả vờ gọi xe cứu thương tới.

"Để cho cô ta chết đi, để cô ta chết đi." Bà Trình đặt mông ngồi bẹp dưới đất lớn tiếng gào khóc, vừa khóc vừa kêu, "Số tôi khổ quá mà, tôi khổ quá mà. Ông Trình, tôi đã sinh cho ông ba đứa con, ông không thể không cần mẹ con chúng tôi nữa. Đồ hồ ly tinh có chết cũng không yên lành, chết không yên lành..."

Quản lý Trình thẹn quá hoá giận lại tát thêm mấy bạt tay lên mặt vợ mình, "Cmn, cô im mồm lại cho tôi..."

"Đàn ông đánh phụ nữ thì tính là gì?" Tay của gã bị người ở phía sau bắt lấy, giọng nói quạnh quẽ bỗng nhiên vang lên. Tiêu Ái Nguyệt đứng sau lưng gã, trên mặt cô vẫn còn dấu tay vô cùng rõ nét, "Tránh ra đi."

Cô ra lệnh làm quản lý Trình khẽ giật mình nghe lời đứng tránh ra một bên. Tiêu Ái Nguyệt chậm rãi ngồi xổm xuống, nâng tay lên tát vào mặt bà Trình thêm một cái 'chát', "Đánh súc sinh thì không sao."

Bà Trình sững sờ, há mồm mắng, "Cái đồ tiện. . ."

"Tiện cái gì mà tiện! Ai tiện hả!?" Tiêu Ái Nguyệt vừa nói vừa vung thêm hai bạt tay, "Cô tự nhìn lại bản thân đi, ăn mặc như vầy... khó trách chồng cô lại đi ngoại tình, chính bản thân cô còn không biết tự yêu quý lấy mình. Cô nhìn ống tay áo của cô mà xem, bao lâu rồi chưa giặt đồ? Hả? Cô nhìn người đàn ông trước mắt thử xem anh ta có tốt không? Anh ta đối xử với cô có tốt không? Anh ta đã đánh cô đấy, chị hai à!"

Lửa giận ẩn tàng của Tiêu Ái Nguyệt vẫn bạo phát, cô nhanh chóng đứng thẳng, dùng lực nắm lấy cổ áo hòng nhấc người phụ nữ nọ lên khỏi mặt đất, nhưng cô ta quá nặng và không chịu phối hợp, cô thật sự nâng lên không nổi nên quyết định kéo lê đối phương qua trước mặt quản lý Trình, "Người đàn ông này có tốt không? Anh ta đã đánh cô, mắng cô và ở cùng người phụ nữ khác, còn cô có thể làm gì? Nằm ăn vạ trên mặt đất như ăn mày ôm cái bát vỡ? Cô giống cái gì? Cô chính là đồ rác rưởi! Tôi cho cô biết, bà Trình, chỉ có người vô dụng mới bị vứt bỏ. Đứng lên nói cho anh ta biết là cô không cần anh ta, cô cũng có cuộc sống của chính mình, nói đi! Nói cho anh ta biết, không có anh ta, cô vẫn sẽ sống rất thoải mái."

Đám đông bu quanh bốn phía đen nghịt, người đang sống sờ sờ bị lửa giận của cô áp bức đến mức chẳng thốt nên lời. Sắc mặt của quản lý Trình rất thúi, gã nhẹ giọng thương lượng, "Tài xế Tiêu đừng nói nữa, chừa cho tôi chút mặt mũi đi."

"Anh cần sĩ diện sao?" Tiêu Ái Nguyệt buông cổ áo của bà Trình ra rồi đi tới gần gã, sau đó hung hăng vỗ tay lên mặt gã với khí lực rất lớn, âm thanh 'chát chát' vang dội, ngay cả bảo an ở xa cũng nghe thấy được, "Mặt mũi dày như vậy còn muốn gì nữa? Tôi cho anh biết, tôi chấp nhận quy tắc 'cá lớn nuốt cá bé' của xã hội này, nhưng tôi không biết điểm giới hạn của mình ở đâu, anh muốn giở trò chơi chiêu với tôi sao? Hả? Cười một cái đi nào, nhân sinh chẳng có gì là quá tầm."

Bỏ lại đám người đang vây xem như thể bị nhập ma chướng, Tiêu Ái Nguyệt vịn eo vào toilet rửa mặt. Cô nhìn bản thân chật vật không thể tả trong gương, âm thanh trong lòng cứ mãi tái diễn, "Nói cho chị ấy biết, Tiêu Ái Nguyệt, nói cho chị ấy biết."

Điện thoại không có người bắt, Tiêu Ái Nguyệt gọi lại lần nữa, hết một lần rồi lại một lần, cuối cùng người kia cũng bắt máy sau năm lần gọi nhỡ.

"Tôi là Từ Phóng Tình."

Nghe được giọng nói quen thuộc trong loa, dường như đã đi qua mấy đời. Tiêu Ái Nguyệt vuốt mắt nở nụ cười, cười rồi lại cảm thấy uất ức. Cô dựa vào vách tường, suy yếu nói, "Chị có biết em mới gặp một chuyện hoang đường đến cỡ nào không? Haiz, em cũng không biết ngày mai em còn ở đây không nữa, em gọi cho chị là muốn nói cho chị biết rằng em sẽ sống rất tốt. Hôm nay, em vẫn yêu chị nhưng nói không chừng ngày mai... ngày mai... nói không chừng đã không cần chị nữa, ngày mai... nói không chừng đã không còn yêu chị nữa. Từ Phóng Tình, tạm biệt, hy vọng sáng mai em sẽ quên được chị. Nếu em không còn ở đây, chị phải chăm sóc bản thân thật tốt đấy. Ha ha, chị xem... em lại nói mấy lời ngốc nghếch nữa rồi. Không có em, chị vẫn là chị, nhưng em dường như đã sớm không còn là em nữa rồi."

Thời gian dừng trôi, không khí chảy ngược, nước mắt vẫn không thể khắc chế được, trong điện thoại truyền đến một tiếng thở dài như có như không, không còn chân thật.

"Tiêu Ái Nguyệt, hóa ra em vẫn còn sống."

***

Bình luận của độc giả Trung Quốc:

Nhìn thấy một câu cuối cùng, đột nhiên có chút tiêu tan.

Tiêu Ái Nguyệt mắng Trình phu nhân như thế, bởi vì cô ở trên người cô thấy được mình trước kia, cô cực kỳ giống Từ Phóng Tình mắng chửi người giọng điệu, không có người nghe hiểu được cô chân chính đang mắng cái gì, cô đang mắng Từ Phóng Tình, càng là đang chửi mình. Chán ghét dáng vẻ bản thân mình trước kia, muốn cực lực vứt bỏ mình trước kia.

Tôi nghĩ đến có phải hay không Từ Phóng Tình cũng giống vậy, lúc đánh chửi Tiêu Ái Nguyệt, chính là không muốn thấy Tiêu Ái Nguyệt trở thành giống như quá khứ của bản thân mình. Bản thân mình thật vất vả thoát đi ra, trông thấy bộ dáng ngốc nghếch cam chịu rơi xuống của Tiêu Ái Nguyệt, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, giận dữ, sợ hãi, sợ Tiêu Ái Nguyệt thật không quản được đi vào tử lộ. Là thật sự xem như người thuộc về mình, mới sẽ muốn đi cải biến nhân sinh của nàng, hi vọng hai người có thể sóng vai đồng hành.

Chỉ bất quá Từ Phóng Tình chọn sai phương thức, hoặc là nói, cô không biết nên dùng phương thức gì. Là dẫn lối, chứ không phải là đánh chửi. Cô khó thở sẽ chỉ quở trách Tiêu Ái Nguyệt khuyết điểm, lạnh như băng quở trách không còn gì khác, lại học không được từ từ mà nói cho cô vì cái gì không thể làm như thế, có cái gì không tốt, phải nên làm như thế nào. Lão Từ ít nói, không phải đại tỷ tỷ dịu dàng, nội tâm rất dịu dàng lại bị bản năng tự vệ đặt ở chỗ sâu. Tiểu Tiêu có đôi khi mò tới, có đôi khi lại mò không đến.

Tiểu Tiêu, tôi phải thừa nhận, ngốc đến mức khóc. Một mực cũng không rõ ràng lắm vì cái gì Tiểu Tiêu phải vội vã đến gần Khang Trần. Khang Trần quả thực là sinh vật phụ năng lượng tăng cao, là nước bẩn bị rác rưởi biến thành màu đen, là chạm thử liền vạn kiếp bất phục, là tập thể ác độc. Tôi vẫn cho rằng dù nhân vật phản diện cũng có thể có một mặt để cho người tôi nổi lòng tôn kính không hận nổi, đáng tiếc, ở Khang Trần trên thân không có phát hiện. Ngoại trừ tình yêu biến thái cùng vặn vẹo nhân sinh quan, không biết hai vị này trưởng thành trong tuổi thơ như thế nào, chắc hẳn cũng là vẩy mực bẩn đi.

Từ Phóng Tình đã từng thân hãm trong bóng tối, cô lại thiên tân vạn khổ giãy dụa tìm ra được ánh sáng, trong nội tâm cô vốn là có ánh sáng, kinh lịch để cô rất khó giống như ngự tỷ hoàn mỹ chúng tôi thường tưởng tượng, nhưng cô cũng giữ được những phẩm chất sạch sẽ đáng ngưỡng mộ.

Tiểu Tiêu loại thời điểm này sẽ mãnh liệt muốn gọi điện cho nàng, là bởi vì ở trong lòng Tiểu Tiêu, cô đánh thì đánh mắng thì mắng, vẫn như cũ là gia đình có thể yên tâm dựa vào.

Nhưng là đánh chửi bức đi Tiểu Tiêu vẫn là ngươi không đúng! Ngươi tốt cũng không thể thay đổi chuyện đây là ngươi không đúng! Cho nên biết người tôi còn sống biết người tôi nguyện ý điện thoại cho ngươi còn làm căng cái gì? Lúc này sĩ diện hữu dụng không? Khó chịu tính tình lúc nào mới có thể thay đổi? Còn sống còn không nhanh đem người tìm trở về!

(Faye: Mình đăng chương nào thấy có bình luận bên Trung dài dài hay hay sẽ đăng cho mấy bạn đọc. Truyện này không những hay mà bình luận cũng có tâm nữa. :))))

***

CHƯƠNG 150: KHÔNG NÓI NÊN LỜI

Trong sự lạnh lùng lộ ra vẻ kiêu ngạo ấy vẫn luôn là Từ Phóng Tình mà Tiêu Ái Nguyệt một mực yêu thương. Tiêu Ái Nguyệt mới vừa rồi còn khí thế mênh mông, sau khi nghe người kia mở miệng nói chuyện liền trở nên yếu mềm, cô che miệng nhỏ giọng ấp úng, "Kỳ thật em... em..."

'Em nhớ chị, em muốn nói cho chị biết' nhưng sao lại không nói nên lời? Tiêu Ái Nguyệt nói không nên lời, lòng tự trọng còn sót lại khiến cô không thể thuận lợi nói ra tưởng niệm của mình đối với Từ Phóng Tình, cô do dự một hồi, "Em muốn nói. . ."

"Tiêu Ái Nguyệt." Từ xưa tới nay, người 'ngạo kiều' vốn không có tính nhẫn nại, Từ Phóng Tình đợi vài phút liền mất kiên nhẫn cản lại lời muốn nói ở đầu dây bên kia, "Ấp a ấp úng làm gì? Tôi không thích gọi điện thoại, có chuyện gì thì cứ đến trước mặt tôi mà nói, vậy đi."

"Tít" "Tít" "Tít", Trong điện thoại lập tức truyền đến âm thanh báo bận. Tiêu Ái Nguyệt ngây ngẩn cả người, Từ Phóng Tình cúp điện thoại của cô?

Xác thực đã dập máy, điện thoại yên tĩnh được đặt trên bồn rửa tay như ngăn cách liên hệ giữa Tiêu Ái Nguyệt và Từ Phóng Tình. Câu nói kia của chị ấy là có ý gì? Vì sao chị ấy lại cảm thấy cô không nên còn sống? Tại sao chị ấy lại muốn tắt điện thoại? Tiêu Ái Nguyệt càng nghĩ càng thấy bản thân có bệnh, cô cho rằng vừa rồi mình không nên yếu thế gọi cho Từ Phóng Tình. Trong khoảnh khắc bị đánh lúc nãy, trong đầu cô chỉ có hình bóng của Từ Phóng Tình, cô muốn khóc to một trận trước mặt chị ấy và nói với chị ấy rằng mình đã chịu thật nhiều uất ức. Tiêu Ái Nguyệt nghĩ đến đây thì có chút cảm giác ghét bỏ bản thân, cô giơ tay lên tự tát mấy cái vào mặt mình rồi mắng, "Ai bảo mày không biết tự trọng!"

Không biết tự trọng thì còn có thể làm gì khác? Nhưng cô càng nghĩ càng thấy Từ Phóng Tình quá đáng. Tiêu Ái Nguyệt không phục, bèn gọi lại mấy cú liên tục không ngừng cho Từ Phóng Tình.

Từ Phóng Tình nghe máy với giọng điệu đặc biệt hung ác kèm theo một loại khí phách muốn đánh chết Tiêu Ái Nguyệt khiến trái tim nhỏ của cô cũng bắt đầu run rẩy, "Tiêu Ái Nguyệt, em không có chuyện gì để làm sao? Em cho rằng người của toàn thế giới này đều rảnh rỗi giống em đúng không? Tùy hứng và cố chấp đủ rồi, em còn chưa biết đường về sao? Gọi điện thoại cho tôi rồi giả bộ oan ức làm gì? Em lợi hại lắm mà, đừng gọi cho tôi nữa. Tiêu Ái Nguyệt, thừa nhận đi, em không thể rời khỏi tôi, em muốn trở về thì tự mà bò về, chẳng lẽ còn muốn tôi đi đón?"

"Ai không thể rời khỏi chị chứ?" Tiêu Ái Nguyệt bị đâm một kích nên nói chuyện có chút không lưu loát, chỉ vừa đụng vào Từ Phóng Tình một cái thôi mà đầu óc đã bị vô hiệu hóa, cô mở to mắt nói xạo, "Em nói cho chị biết, Từ Phóng Tình, chị đừng nghĩ mình ưu tú, từ hôm nay trở đi, em sẽ không tìm chị nữa. Nếu mai sau gặp lại, em nhất định sẽ mang theo một cô bạn gái đẹp hơn chị, dịu dàng hơn chị, quan tâm em hơn chị, để xem ai mới là người không thể rời khỏi ai, tạm biệt!"

Cô lập tức lấy điện thoại ra khỏi tai, muốn cướp thời cơ cúp máy trước, mắt nhìn thoáng qua màn hình liền thấy Từ Phóng Tình vẫn chưa cúp, rất tốt, Tiêu Ái Nguyệt ấn nút tắt máy, trong lòng mừng thầm đã chọc tức được Từ Phóng Tình thành công.

Dường như có một loại dục vọng kỳ quái đang âm thầm nảy sinh, chính là muốn ức hiếp người kia, phải hung hăng ức hiếp mới chịu. Từ Phóng Tình càng không vui, Tiêu Ái Nguyệt càng thoải mái.Cô cất điện thoại, tâm tình vui vẻ đóng cửa toilet lại.

Thư ký nhỏ đang tìm Tiêu Ái Nguyệt khắp nơi, thấy cô mang theo gương mặt sưng đỏ đi ra hành lang liền hét lên một tiếng rồi vội chạy tới, "Tài xế Tiêu, ông chủ tìm cô và quản lý Trình đó."

Mỗi xí nghiệp tư nhân đều sẽ có một ông chủ đứng sau màn, ông chủ Hoàng năm nay năm mươi sáu tuổi. Gã rút ra một điếu thuốc, hai chân bắt chéo liếc xéo hai người Trình – Tiêu, "Do tôi quá hiểu rõ cậu đấy Trình Lễ Phi, nếu không tôi còn tưởng hôm nay các cậu hùa nhau tạo phản ấy chứ!"

"Ông chủ hiểu lầm rồi." Tiêu Ái Nguyệt cúi đầu đứng im không nhúc nhích. Quản lý Trình xấu hổ chỉ tay vào cô, "Tôi và tài xế Tiêu rất trong sạch, là do vợ tôi lên cơn, tôi trở về nhất định sẽ giáo huấn cô ta một trận. Ông chủ, anh đại nhân không đánh tiểu nhân, chúng tôi sai, anh tha thứ cho chúng tôi lần này đi."

"Cậu Trình, dù cậu có bệnh cũng không nên phát bệnh vào thời gian này, cậu không thấy bà chủ Giang đã đến chỗ này hôm nay sao? Tôi nói cậu đó cậu Trình, nếu chuyện thu mua thất bại thì cậu phải lấy mạng ra mạng đền!" Không giải thích còn ổn, vừa giải thích xong, ông chủ Hoàng cầm tàn thuốc trực tiếp dập lên người quản lý Trình. Quản lý Trình cũng không tránh né, vẻ mặt đau khổ y chang cái mền rách. Ông chủ Hoàng vẫn chưa hết giận bèn đi đến trước mặt gã đạp thêm hai cước nữa, "Mất mặt không? Mười người lãnh đạo đang đứng hết trên cửa sổ lầu hai nhìn các người làm chuyện xấu đấy! Bà chủ Giang là ai hả? Bà ấy chính là thần tài trị giá mấy trăm triệu a, cậu có bồi thường nổi không?"

Quản lý Trình đau khổ cầu khẩn, "Ông chủ. . ."

"Đừng có gọi tôi." Ông chủ Hoàng khoát tay rồi xoay người nhìn về phía Tiêu Ái Nguyệt, hung dữ chỉ huy, "Còn cô nữa, đi đi, đến bộ phận nhân sự lãnh lương, không cần bàn giao, cứ trực tiếp rời khỏi đây cho tôi."

Tiêu Ái Nguyệt ngẩng đầu cười cười, "Tôi mới vừa ký hợp đồng lao động với công ty của các anh từ thứ hai thôi."

Sắc mặt quản lý Trình cứng đờ, thấy ông chủ Hoàng lại muốn nổi giận liền vội vàng nói, "Tôi trả, tôi trả, tiền bồi thường tự tôi trả."

Tiêu Ái Nguyệt vỗ vỗ bờ vai của gã rồi yên lặng quay người ra cửa.

Một loạt hành động khó hiểu, hai gã đàn ông đưa mắt nhìn nhau, quản lý Trình còn muốn nói gì đó nhưng ông chủ Hoàng đã không còn kiên nhẫn, "Ra ngoài đi, hôm nay đừng làm phiền tôi, cậu sắp xếp tài xế chở bà chủ Giang về, đừng có lại làm hỏng chuyện."

Chồng của bà chủ Giang là người phụ trách của một công ty chứng khoán ở Bắc Kinh, bản thân Giang Khánh Phương cũng là một nhà đầu tư. Ông chủ Hoàng thông qua mấy nhân vật có tiếng tăm mới quen biết được hai vợ chồng họ. Gã đã ngỏ ý muốn bán công ty này cho Giang Khánh Phương vào cuối năm nay. Kế hoạch này đã được bàn bạc hơn hai tháng, Giang Khánh Phương đã tới lui dò xét công ty được mấy lần, không ngờ hôm nay lại đụng phải chuyện như thế. Ông chủ Hoàng nhớ tới Giang Khánh Phương đứng ngoài cửa sổ quan sát chuyện đánh nhau dưới lầu, trong lòng tức thì phát lãnh. Một người phụ nữ vĩ đại như thế sẽ đánh giá màn kịch hôm nay như thế nào?

Nghĩ tới đây, trong nội tâm gã càng không biết nên làm thế nào, nghe bên ngoài có người gõ cửa cũng không ngẩng đầu mắng, "Gõ cái gì mà gõ, muốn chết sao?"

Ngoài cửa xuất hiện một cô gái trông khá nhút nhát, là nhân viên của bộ phận nhân sự, tên Văn Viên. Cô gái khiếp đảm nhìn gã rồi cẩn thận từng li từng tí lên tiếng, "Bà chủ Giang vừa nói muốn tài xế Tiêu đưa về."

Vừa dứt lời, ông chủ Hoàng đứng dựng lên, "Cái gì?"

Tiêu Ái Nguyệt chưa đi xa lắm, cô cầm hơn ba ngàn tiền lương đứng ở tiệm tạp hóa nhìn vé số từ thiện mới nhất, chủ tiệm thấy cô vịn eo không nhúc nhích liền trêu ghẹo, "Tuổi còn trẻ mà eo đã ngoẻo rồi sao?"

Tiêu Ái Nguyệt móc trong túi ra năm đồng tiền đặt lên quầy thủy tinh trong suốt, "Tôi mua số cào một chút."

Cô cào hơn 40 tấm vé số mới trúng được năm mươi đồng. Tiêu Ái Nguyệt cười híp mắt nhận lấy năm mươi đồng tiền mặt rồi quyết định thu tay lại, "Trúng rồi, không mua nữa."

Cô mua một chai nước khoáng trong tiệm, sau đó vịn eo đi ra ngoài vài bước thì trông thấy Trương Lão Lục đứng cách đó không xa phất tay với cô. Tiêu Ái Nguyệt phát hiện chiếc xe ở phía sau gã mới chậm rãi đi qua hỏi, "Có chuyện gì sao?"

Trương Lão Lục rối rít xoa tay, "Ông chủ kêu tôi đưa bà ấy quay về, nói bà ấy là quý khách, còn bảo đừng chậm trễ."

Cửa sổ của chiếc xe phía sau chậm rãi hạ xuống, mặt của lãnh đạo Giang xuất hiện trong xe. Tiêu Ái Nguyệt mỉm cười phẩy tay với người nọ rồi cầm đồ đi đến cạnh cửa sổ thuận miệng hỏi thăm, "Sao lại về sớm thế?"

Trương Lão Lục nhìn cô thân thiết với lãnh đạo như vậy liền trợn mắt lên, gã suy nghĩ đoán chừng Tiêu Ái Nguyệt vẫn còn hy vọng, "Tài xế Tiêu, hay là cô. . ."

"Tôi vừa mới bị sa thải." Tiêu Ái Nguyệt cắt ngang lời gã, bất vi sở động quay đầu lại, "Ông chủ của anh là ông chủ của anh chứ không phải là ông chủ của tôi, tôi không thể nghe theo được, tạm biệt hai vị."

Trước khi đi, Trương Lão Lục đã được căn dặn, nếu Tiêu Ái Nguyệt có ý kiến thì cứ nói là công ty thu nhận cô thêm một lần nữa, đồng thời tiền lương cao hơn năm phần trăm so với trước đó. Gã nói chi tiết cho Tiêu Ái Nguyệt nghe, lãnh đạo Giang ngồi trong xe cũng nghe hết đầu đuôi ngọn ngành, nhưng cô lại lắc đầu cố chấp cự tuyệt, "Tôi không làm, nói cho anh ta biết là tôi không có hứng thú với công việc lái xe."

Lãnh đạo Giang suy nghĩ một lúc rồi tiếp lời cô, "Vậy cô có hứng thú với việc gì?"

Tiêu Ái Nguyệt trưng ra bộ mặt đanh đá, "Tôi thấy vị trí 'bà chủ' cũng không tệ, hoặc là kêu anh ta đến đây đi."

Sắc mặt của Trương Lão Lục đại biến, trong lòng thầm mắng Tiêu Ái Nguyệt không biết trời cao đất rộng. Lãnh đạo Giang ngược lại không có phản ứng gì quá lớn, thoạt nhìn biểu tình càng giống như đang nghiêm túc suy nghĩ, nửa ngày trôi qua mới lên tiếng, "Không được, cô phải biểu hiện gì ra thì người khác mới có thể khẳng định được năng lực của cô."

"Tại sao tôi lại muốn được người khác khẳng định?" Tiêu Ái Nguyệt hỏi lại, "Cái giá của sự khẳng định chính là có thể tùy tiện bị sa thải sao?"

Trương Lão Lục đứng một bên gọi điện thoại, sau đó chậm chạp quay lại, nghiêm mặt nói, "Ông chủ nói sẽ lập tức tới ngay, bà chủ Giang chờ một chút nhé."

"Làm việc với tôi sẽ không tùy tiện bị sa thải như thế." Lãnh đạo Giang không nhìn thẳng Trương Lão Lục, bà tiếp tục chăm chú nhìn mặt Tiêu Ái Nguyệt, "Vị trí 'bà chủ' này không được, cô chọn lại cái khác đi."

Giọng điệu của bà nhẹ hẫng như đang chọn một món ăn đêm. Tiêu Ái Nguyệt không mò ra lai lịch của bà, cô suy tính mấy giây, sau đó dùng 'công phu sư tử rống' trả lời, "Vậy thì chức phó tổng đi."

"Không được." Lãnh đạo Giang vẫn lắc đầu, "Chọn lại cái nữa đi."

Tiêu Ái Nguyệt không rõ rốt cuộc bà ấy muốn làm gì, cô hỏi ngược lại, "Vậy bà cảm thấy tôi hợp với vị trí nào?"

Công ty cách quầy bán quà vặt không xa, một cỗ Buick từ xa chạy tới trước mắt, hai gã đàn ông bước xuống từ trên xe. Ông chủ Hoàng theo sát sau lưng quản lý Trình, sắc mặt hai người rất khó coi. Quản lý Trình còng lưng đi đường giống như một thằng gù bẩm sinh, "Bà chủ Giang, chào chị, để tôi đưa chị về."

"Chọn anh ta đi." Lãnh đạo Giang không có hai lời, mắt nhìn thẳng về hướng của quản lý Trình, "Anh ta thế nào?"

Ông chủ Hoàng thở dài một hơi rồi lập tức đẩy gã ra ngoài xe Tiêu Ái Nguyệt, "Không thành vấn đề, cho anh ta đi, dùng xe của tôi, đi ngay bây giờ."

Lãnh đạo Giang không nhìn gã kia nữa, bà nhìn qua Tiêu Ái Nguyệt đang đứng sau lưng gã, "Vị trí của anh ta thì sao?"

Quản lý Trình là lãnh đạo thuộc về bộ phận nhân sự, quyền lợi nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Tiêu Ái Nguyệt thấy ba người kia đều quái dị nhìn mình chằm chặp, trong lòng nhanh chóng dâng lên mối thù hừng hực muốn trả bèn gật đầu một cái, "Nếu bà có năng lực cho tôi thượng vị, tôi cũng có năng lực cho bà rửa mắt nhìn."

"Lên xe đi." Lãnh đạo Giang đưa tay phải chỉ ra bên ngoài ngoắc ngoắc, "Bây giờ đi ngay lập tức."

Người phụ nữ này cũng có chút thành ý. Tiêu Ái Nguyệt có duyên gặp bà vài lần, tán gẫu không quá mười câu. Tiêu Ái Nguyệt hiểu rõ bản thân có bao nhiêu cân lượng nên cô chỉ nghĩ lãnh đạo Giang đang nói giỡn. Dù sao thì cuộc đời của cô chưa có lúc nào tệ hơn lúc này, nói đến cũng thật lạ, lúc không có ước muốn thì cô càng cảm thấy mình sống rất thoải mái, nước chảy bèo trôi, muốn làm gì thì làm. Hôm nay, lãnh đạo Giang cũng tùy hứng một lần, bà ấy dùng đa số thời gian để gọi điện thoại. Chẳng hạn như lúc này, khi ô tô vừa nổ máy thì điện thoại của bà liền vang lên. Tiêu Ái Nguyệt kéo cửa kính xe lên, tặng cho ba gã đàn ông kia một nụ cười thân thiết.

Ông chủ Hoàng lên cơn giận dữ muốn mở miệng mắng vài câu nhưng lại không biết mắng ai bèn đổ hết lên đầu của quản lý Trình, cắn răng hỏi, "Chuyện gì đã xảy ra vậy hả?"

"Bà ấy hỏi Văn Viên sơ yếu lý lịch của tài xế Tiêu." Mặt quản lý Trình xám như tro, gã đứng bất động mặc cho ông chủ đánh chửi, "Cô ta là sinh viên tốt nghiệp đại học thuộc công trình 211 (**), có lẽ sẽ được coi trọng."

"Cái rắm." Ông chủ Hoàng xanh mặt mắng, "Nhiều sinh viên như vậy, dựa vào cái gì mà chỉ coi trọng một mình cô ta chứ!? Khốn nạn thật, m* nó!"

(*) Buick: là nhãn hiệu xe sang của General Motors (GM). Các dòng xe của Buick được bán tại Hoa Kỳ, Canada, México, Trung Quốc và Israel.

(**) Công trình 211: Công trình trọng điểm trong kế hoạch bồi dưỡng nhân tài của Trung Quốc.

Chương trước Chương tiếp
Loading...